Thời gian thấm thoát, chớp mắt đã là một năm.

Thời gian thật nhanh, Đường Kiếp bọn họ đã tròn mười năm vào phái Tẩy Nguyệt.

Trong mười năm này, Đường Kiếp bọn họ từ một người không biết gì về tu luyện nay đã trở thành đạo sĩ tu đạo, đồng thời cũng từ thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi không hiểu chuyện thành một thanh niên hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.

Mười năm này là mười năm quan trọng nhất mà con người phải trải qua, cũng là mười năm đặc sắc nhất.

Đám học sinh đã có vô số hồi ức ở đây , vui cười thậm chí là chua xót và máu lệ.

Mặc dù là đối với Đường Kiếp mà nói, mười năm này cũng là mười năm trải qua vô số sóng gió, là mười năm lên xuống, là mười năm trọng yếu quyết định phương hướng cả đời hắn.

Cho tới khi đến mười năm, trong lòng Đường Kiếp cũng không khỏi có vài phần thổn thức, chớ nói chi là Vệ Thiên Xung bọn họ.

Hôm nay là ngày tốt nghiệp.

Tất cả đám học sinh trong ngày này đều trở về học viện, tham gia buổi lễ tốt nghiệp, ngày này cũng là lúc tất cả học sinh có thể tự do vào ra học viện.

Vì thế ngày mới sáng, chỉ thấy xa xa từng hàng người bay qua, nhảy mây, lái sương, bay xuống đỉnh núi.

Vệ Thiên Xung cùng với Thích Thiếu Danh cùng đi đến, hai người đều xuống núi trở về trở về học viện tham gia lễ tốt nghiệp, cùng đường nên kết giao làm bạn đồng hành. Lúc này nhìn thấy phía trên học viện, nhìn thấy một gã đàn ông đang nằm trên một thanh kiếm chầm chậm bay đến, trong tay còn cầm một cái bình hồ lô rót rượu cho bản thân.

Vệ Thiên Xung nhìn, vui vẻ nói:
- Là Quân Dương!

Thích Thiếu Danh nhìn, cười nói:
- Tiểu tử này, gần đây càng ngày càng thong dong.

Hai người thoáng nhìn nhau, đột nhiên đồng thời từ không trung lao xuống, cùng nhau lao vào Thái Quân Dương

Thái Quân Dương không nghĩ tới có người đột nhiên tập kích chính mình, kinh hãi một phen, không kịp thấy rõ ai đã há hốc mồm, ngẩng đầu phun ra một mảng rượu sương. Hai người không ngờ tới y có ngón đòn này, nhất thời trở tay không kịp, đều tranh né cả, Thái Quân Dương đã lật tay lại, đại kiếm dưới thân liền bay đến hai người.

- Quân Dương là ta!
Vệ Thiên Xung hô to.

Thái Quân Dương ngây cả người:
- Thiên Xung? Thiếu Danh? Là hai người các ngươi?

Phất tay một cái, kiếm ở trong không trung vòng quay trở lại chuôi.

Vệ Thiên Xung lúc này mới nhào đầu về phía trước, ôm cổ Thái Quân Dương, cười to nói:
- Giỏi cho ngươi Thái Quân Dương, không ngờ tới thực lực hai năm qua lại tiến bộ rồi. Ta nói ngươi không giống hai chúng ta có minh sư chỉ điểm, sao tiến bộ nhanh như vậy?

Thái Quân Dương khinh thường hừ một tiếng:
- Những thứ học trên giang hồ, có khi chưa chắc ít hơn so với những thứ các ngươi theo minh sư học được. Nếu luận về nâng cao cảnh giới, có lẽ ta so ra kém các ngươi nhiều, nhưng nếu bàn về lâm chiến ứng biến, các ngươi nhất định không bằng ta.

Lúc nghe Thái Quân Dương nói đến cảnh giới, Vệ Thiên Xung cười hỏi:
- Đúng rồi, cảnh giới hiện tại của ngươi như thế nào?

Thái Quân Dương trả lời:
- Bách luyện đại thành, không được bằng các ngươi.

Học sinh ưu tú bình thường, mười năm tu luyện Bách luyện tiểu thành cũng coi như là không tệ. Luận tiến độ tu luyện của Thái Quân Dương mà nói, đã thuộc loại vượt qua phạm vi tiêu chuẩn, chiến lực thực tế mạnh hơn cảnh giới của hắn, dù sao hắn cũng ở ngoài ma sát rất nhiều.

Vệ Thiên Xung cười nói:
- Ta cũng vậy bách luyện đại thành.

Thiên phú của hắn không so được với Thái Quân Dương, tuy nhiên có tôn đại thần Yến Trường Phong, sao có thể để hắn rơi lại phía sau các tinh anh khác, do vật về mặt tiến bộ ít nhất cũng được ngang hàng với Thái Quân Dương.

Thích Thiếu Danh thì thản nhiên trả lời:
- Tâm chuyển đã thành, đang tu luyện bước thứ hai.

Vệ Thiên Xung và Thái Quân Dương đồng thời đều cảm thấy mặc cảm, thiên tài rốt cuộc là thiên tài, có thể trong mười năm hoàn thành cửu chuyển thứ nhất, đã là lông phượng sừng lân, cho dù là Ngọc Môn Cửu Chuyển cũng không phải là ai cũng đạt đến bước này.

Thích Thiếu Danh lại thản nhiên nói:
- Cũng là nhờ công năm trăm ngàn của Đường Kiếp.

Lời này vừa ra, Thái vệ hai người cùng nhau gật đầu.

Nếu là không có mười vạn linh tiền của ngày đó, bọn họ cũng không có khả năng dễ dàng vượt qua mục tiêu như thế, ai cũng bách luyện đại thành. Nếu biết Bách luyện chính là thành tích cần dựa vào rất nhiều tiền mà có thể, năm mươi vạn linh tiền có thể giúp mọi người tiết kiệm thời gian, có thể gọi là dựng cây thấy bóng ngay.

Thái Quân Dương lại nói:
- Đích xác là phải cám ơn Đường Kiếp, không những là năm mươi vạn đó, còn là vì tình cảm truyền công ban đầu. Nếu không có Bách Nan Thông Kiếp pháp trước kia hắn dạy, ít nhất ta đã chết hai lần, trọng thương một lần, mất ba lần cơ hội lĩnh ngộ.

Mấy năm nay Thái Quân Dương một mình đi lại trên giang hồ, cũng thực thấy không ít người, trải qua không ít chuyện, mở mang tầm mắt, kinh nghiệm phong phú, ngay cả thực lực cũng trong mất lần sống chết mà có nhiều tiến bộ, trong đó có công lao của Bách nan Thông Kiếp pháp.

Lúc đầu khi truyền kinh, những người nhận được pháp đều chỉ tự biết, nhưng theo thời gian chuyển dời, từ từ cũng sẽ có phong thanh tiết lộ ra ngoài, cuối cùng sẽ phát hiện:
- Ồ, hóa ra ngươi cũng là từ chỗ tiểu tử đó đạt được bí pháp.
Bởi vậy hôm nay nói ra thoải mái hơn nhiều.

- Đúng là như thế.
Thích Thiếu Danh cũng nói. Hai năm qua hắn tu luyện Tử Cung Sinh Hoa, cảm thán rất nhiều. Phân Quang Lược Ảnh của Thích Thiếu Danh chính là chiêu số có tính bạo phát rất mạnh, có Tử Cung Sinh Hoa, uy lực tất nhiên là tăng gấp bội. Cũng chính vì Tử Cung Dinh Hoa, sau này Thích Thiếu Danh tu luyện nhiều pháp thuật liên quan bạo phát, chính như vậy trong lớp học sinh này hắn cơ bản thuộc một trong những người có tính bạo phát mạnh nhất, rất ít người có thể cường công ngăn cản được hắn.

Vệ Thiên Xung lại ngượng ngùng vò đầu. Nhớ ngày đó hắn còn tùy tiện cho rằng là mình giúp đỡ Đường Kiếp, nhưng mà theo nghiên cứu ngày càng thâm sâu, từ từ hiểu rõ ưu điểm của Minh Tâm Kiến Tính pháp. Hiện giờ hắn cũng đã là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, tâm tính tất nhiên là thành thục hơn trước đây rất nhiều, công thêm hiệu quả của Minh tâm Kiến Pháp, không còn không hiểu chuyện giống như trước đây nữa. Tuy có một vài tật xấu nhưng tính cách của bản thân không còn không lịch sự nữa.

Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu không có Đường Kiếp, ba người họ thật sự không thể nào đạt đến mức độ như hiện nay, không khỏi cùng nhau thổn thức.

- Cũng không biết Đường Kiếp hiện tại như thế nào.
Thái Quân Dương lẩm bẩm nói.

- Tới đó xem thì không phải là biết rồi sao?
Vệ Thiên Xung cười nói:
- Yên tâm đi, nhưng hắn không tuột lại phía sau chúng ta đâu.

Ba người trên đường cười nói, đã tới đỉnh núi, có rất nhiều học sinh trẻ tuổi phụ trách tiếp dẫn chư vị sư huynh.

Vệ Đan Bách vừa mới tiếp đấy, đã thất một người đang đợi bọn hội, trong mắt sáng lớn, nói:
- Thị Mộng!

Đã bước nhanh đón nhận, ôm cổ Thị Mộng cười to nói:
- Cũng lâu rồi không thấy ngươi, trong nhà gần đây tốt chứ?

Biết hỏi người khác tốt không, đã thấy Vệ Thiên Xung đã tiến bộ hơn người rồi.

Thị Mộng cười nói:
- Thiếu gia, mọi chuyện trong nhà gần đây đều tốt, dưới sự dẫn dắt của thái thái, hiện giờ Vệ gia phát triển không ngừng, ai cũng không dám đến chọc chúng ta. Lúc trước bán đi những cửa hàng đó, bây giờ đều mua về hết rồi.

- Vậy còn cha ta?

- Lão nhân gia bây giờ mỗi ngày đều câu cá, chơi chim, mỗi ngày trôi qua đều rất tiêu dao.

- Vậy là tốt rồi.
Vệ Thiên Xung vừa lòng gật đầu:
- Đúng rồi, ngươi gần đây tu luyện như thế nào rồi?

- Cảm ơn thiếu gia đã quan tâm, Đường Kiếp cho ta mượn hai trăm ngàn linh tiền, hiện giờ bách luyện tiểu thành.
Thị Mộng cười mỉm nói.

Với tư chất và của cải của Thị Mộng, có thể có tiểu thành đã là kỳ tích rồi, đây cũng là có liên quan đến việc lúc đầu Đường Kiếp dạy hắn Bát Hoang Tụ Linh pháp

- Không tệ, không tệ.
Vệ Thiên Xung vỗ vai Thị Mộng nói:
- Trở thành đệ tử nội môn không có gì hy vọng lắm, môn hạ vẫn là có cơ hội. Đúng rồi, ngươi hiện tại đã Thoát Phàm Cảnh, không cần gọi ta là thiếu gia nữa.

- Vậy sao được.
Thị Mộng vội hỏi:
- Ta cũng không phải Đường Kiếp, nhưng đã thề cả đời trung thành với Vệ gia.

Vệ Thiên Xung lắc đầu:
- Đừng nói những lời ngốc nghếch, loại ước thề này chỉ khống chế trong tiến cảnh tu luyện của ngươi. Người có tiền đồ lớn, có bao nhiêu ngươi chịu làm người dưới quyền người khác chứ? Trừ phi từ nay ngươi từ bỏ việc mở mang nhận thức, vậy ngươi cam tâm làm tôi tớ cũng không sao, nếu không đã sớm thu lại tâm tính muốn làm hạ nhân rồi. Sau này ta với ngươi chỉ là huynh đệ là được rồi, làm việc cho Vệ gia, cũng không phải là chỉ có tôi tới. Huynh đệ cũng được mà!

Thị Mộng nghe xong sắc mặt biến đổi:
- Thiếu gia!

Hắn vẫn không nghĩ tới, một thời gian ngắn không gặp, suy nghĩ của Vệ Thiên Xung không ngờ có thể đạt đến mức độ như thế rồi.

Ngay cả Thái Quân Dương cũng không khỏi tán thán nói:
- Quả nhiên có minh sư chỉ điểm, không chỉ thu về được thực lực, mà còn à đạo vì người xử thế.

Cách đó không xa cũng có hai người đi đến, đó là Liễu Hồng Yên và Bình Tĩnh Nguyệt.

Thấy Bình Tĩnh Nguyệt, hai mắt Vệ Thiên Xung tỏa sáng, đã ta đón để nói chuyện, không ngờ ngoài tưởng tượng, Bình Tĩnh Nguyệt đã không còn như trước kia mỗi lần gặp y đều tỏ vẻ lạnh nhạt, xem thường, nay đã có vẻ mặt ôn hòa nói với hắn vài câu.

Khi nói chuyện tự nhiên lại không kìm nổi hỏi cảnh giới đối phương như thế nào.

Những người này nói về cảnh giới, cũng coi như là một loại thói quen, cũng giống như thi học kỳ hỏi “Anh thi được bao nhiêu điểm”, tóm lại phải so sánh với nhau, chứng thực ưu khuyết được mất mới cam tâm.

Bình Tĩnh Nguyệt liếc nhìn Vệ Thiên Xung, trả lời:
- Làm sao ta có thể so được với mọi người, người nào cũng đều có thành tựu, ta mười năm cực khổ, đến nay cũng chẳng qua là cấp Thoát Phàm, Hồng Yên tỷ tỷ tốt hơn ta một chút, đã vào Bách Luyện.

Nghe được Liễu Hồng Yên cũng chỉ vừa mới vào Bách Luyện, ngay cả tiểu thành cũng chưa đạt đến, mọi người cùng nhau thổn thức.

Luận tư chất, Liễu Hồng Yên và Bình Tĩnh Nguyệt có thể mạnh hơn Thị Mộng nhiều lắm, không ngờ bây giờ hai nữ nhi này chưa bằng Thị Mộng, kỳ thật tiến cảnh của họ như vậy là bình thường, không bình thường là Thị Mộng bọn họ.

Thị Mộng ngượng ngùng nói:
- Cũng là do ta may mắn, có Đường Kiếp giúp đỡ mới được như vậy.

Thích Thiếu Danh ba người bọn hắn nhìn nhau, trong nghĩ bản thân nay đã đạt được thành tựu như vậy, còn ai không có liên quan đến Đường Kiếp chứ? Không có sự giúp đỡ của Đường Kiếp, bọn họ đương nhiên cũng không có thành tựu, chắc chắn sẽ thấp hơn bây giờ rất nhiều.

Vừa nghĩ đến đây, Thái Quân Dương cũng có chút không nén được tức giận, nói:
- Đi, đi xem Đường Kiếp, Không biết bây giờ hắn như thế nào.

- Cũng đã lâu không gặp hắn, đi!
Đám người Vệ Thiên Xung, Thích Thiếu Danh nhìn nhau, cùng cười lớn rồi đi về hướng Đào Nhiên Cư, ngay cả Liễu Hồng Yên, Bình Tĩnh Nguyệt cũng cùng ở phía sau.

Đợi đến Đào Nhiên Cư, đang định gõ cửa, đã thấy cửa cạch cạch mở ra.

Y Y từ bên trong đi ra, cười nói:
- Ca ca đang ở trong đợi chư vị.

Một năm không thấy, Y Y cao lớn hơn một chút, người mặc áo mày xanh, sau đầu còn thắt hai bím nhỏ.

Đối với việc biết trước đón khách, mọi người đều nhìn nhau.

Nhưng vẫn còn Thái Quân Dương cười nói:
- Đường Kiếp này, không ngờ lại đùa với chúng ta như vậy, nhất định là ở đâu thấy chúng ta đến, cố ý như thế.

Nói xong đã dẫn đầu tiến vào.

Trong viện Đào Nhiên Cư, Đường Kiếp đang thu hoạch các linh thực vật gieo trồng.

Tay cầm lưỡi hái, từng chút từng chút cẩn thận thu gặt, giống như lão nông, nhưng không phải quang cảnh tiên gia nào cũng có thể giơ tay nhấc chân là bỏ linh thảo vào trong túi.

Vừa thấy như vậy, Thái Quân Dương liền cười to nói:
- Còn nói không giả vờ? Ai gặp qua ngươi tu luyện lấy lưỡi hái thu hoạch linh thực chứ?

Duy có Thích Thiếu Danh nhíu nhíu mày, chẳng biết tại sao, hắn cảm giác nhất cử nhất động mà Đường Kiếp thu hoạc linh thực đều mang vận luật kì lạ nào đó, ngầm có ý nào đó thiên địa chí lý.

Chỉ có điều cảm giác này nói không thành tiếng cũng chẳng rõ ràng, hắn nhất thời cũng nhìn không thấu.

Nhìn thấy Thái Thích bọn họ đến đây, Đường Kiếp cười cười, nói:
- Xin chờ một chút một lát, ta lập tức xong ngay.

Nói xong liền vùi đầu tiếp tục thu gặt, mọi người thấy hắn như thế, cũng chỉ có thể ở bên cạnh chờ. Ngay cả Thái Quân Dương đều cảm thấy Đường Kiếp lúc Đường Kiếp nói có một đạo uy nghiêm, nhưng hắn không thể không nghe, không hứng nổi một chút chống cự.

Một lát, Đường Kiếp thu hoạch tất cả các linh thực, lấy ra một cái bao bố, từ trong bao bố lấy ra một hạt giống, cẩn thận trồng nó xuống đất bùn dưới chân tường.

- Cái đó...
Mọi người cảm thấy khó hiểu hắn làm như vậy là ý gì.

Đường Kiếp cười nói:
- Sắp rời khỏi học viện, ở Đào Nhiên Cư cũng mười năm rồi, cũng phải để lại chút gì cho hậu nhân, tất cả nên mang đi cũng đã mang đi. Nhưng ta vẫn luôn cảm thấy nên để lại chút gì đó cho học sinh đời sau, nên lấy một hạt giống Tử Lưu trồng ở đây.

Liễu Hồng Yên cau mày:
- Tử Lưu thích bóng râm, thường trồng ở nơi đất hoang không có ánh sáng, nơi mục nát, trồng trong hậu viện sau nhà sợ là khó thành.

Thích Thiếu Danh lập tức nói:
- Nhưng cũng có ngoại lệ, hơn nữa khi đã trưởng thành, vốn là cây cỏ phàm trần, lập tức thành linh vật, giá trị phi phàm.

Đường Kiếp vỗ tay, phủi những bụi đất nói:
- Đúng là như thế. Trưởng thành trong nghịch cảnh sẽ trở thành châu báu, Tử Lưu là một loại cây như vậy. Ta hy vọng sau này vật này có thể cảnh tỉnh các học sinh, bất luận khó khăn như thế nào, đều không được bỏ cuộc, mà phải kiên trì, cũng coi như sư huynh ta đây vì sư đệ đời sau ở đây để lại một lời dặn dò vậy.

Bình Tĩnh Nguyệt liếc mắt:
- Nhưng Tử Lưu kia lâu dài mới được, nếu như chết trong bùn này, sợ sư đệ đời sau ở đây mãi mãi không biết, càng khỏi nói chi đến việc lĩnh ngộ đạo lý trong đó.

- Sẽ lớn lên thôi.
Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Hôm nay trồng nhân, ngày sau kết quả, rồi sẽ có một ngày nó sẽ lớn lên, giúp đỡ người đời sau.

Những lời nói này mọi người không rõ ý nghĩ, đang trong lúc suy tư, Đường Kiếp đã đi tới, cười nói với mọi người:
- Đã lâu không gặp.

Câu hỏi thăm đến chậm này khiến cho mọi người bừng tỉnh ngộ, liền cùng nhau đi lên, trong khoảng khắc này cười nói hi ha khắp một phòng.

Được một chốc lát thì mọi người mới dừng lại, lần này là Thị Mộng đặt câu hỏi:
- Nói nhanh nói nhanh, hiện tại cảnh giới của ngươi là bao nhiêu rồi?

- Cảnh giới?
Đường Kiếp ngây cả người, ngẫm nghĩ một chút rồi mới trả lời:
- À, nhị chuyển tiểu thành rồi.

- Mới nhị vòng tiểu thành?
Mọi người có chút không hiểu nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp không phải từ hai năm trước đã chính thức tiến vào cửu chuyển kỳ sao?

Sao đến hiện tại mới có một chút thành tựu như vậy?

Với tài nguyên ngày đó hắn đạt được, nói tu đến đỉnh cao của Thoát Phàm mọi người cũng tin.

- Ồ, đúng vậy.
Đường Kiếp trả lời:
- Một năm gần đây có chút lười nhác, không tu luyện gì cả.

Mọi người nhìn nhau, dùng ánh mắt không tin nhìn xem xét Đường Kiếp.

Bọn họ không biết Đường Kiếp thật đúng là không nói dối, một năm này, Đường Kiếp mỗi ngày du sơn ngoạn thủy, thường thường tìm người đánh cờ, câu cá, thậm chí là ngồi chồm hổm trên đất quan sát kiến, ngày qua ngày rất là nhàn nhã, thời gian tu luyện có thể nói chỉ đếm trên đầu ngón tay.

- Vậy tài nguyên đâu?
Vệ Thiên Xung trừng mắt hỏi.

- A.
Đường Kiếp móc lỗ tai:
- Đều dùng hết rồi.

- ...
Mọi người im lặng không nói gì.

Tuy nhiên nhìn dáng vẻ của hắn hiển nhiên không muốn nhiều lời trong chuyện này, nên cũng đành không hỏi.

Hai năm qua tính tình của Vệ Thiên Xung cũng trầm lặng rất nhiều, biết hỏi những câu nhưng tu luyện tài nguyên thật ra là một chuyện đại kị, không cực thân không nên nói, do vậy Đường Kiếp không chịu nói, hắn cũng không cố hỏi. Nếu đổi lại là trước đây, chỉ sợ là có màn ngươi không nói ta cũng không chịu đi.

Thái Quân Dương thì nhắc tới chuyện ngày đó truyền đạt kinh , nói:
- Đường Kiếp, ngươi nói thật với ta đi, Bách Nan Thông Kiếp của ngươi, Tử Cung Sinh Hoa của Thiếu Dnah, Minh Tâm Kiến Tính của Thiên Xung, Bác Hoang Tụ Linh của Thị Mộng, còn có những gì mà Bành sư huynh, Diệp sư huynh đoạt được, thật ra là đều cùng trong một kinh đúng không?

Đường Kiếp gật gật đầu:
- Đúng là như thế, là ta phân chia truyền cho mọi người đó.

- Quả nhiên là như vậy.
Thích Thiếu Danh tán thán nói:
- Công pháp này thật thần kỳ huyền ảo, Đường Kiếp ngươi được toàn bộ, nói vậy càng thấy tinh thâm rồi.

Đường Kiếp lắc lắc đầu nói:
- Ta lại thua kém các ngươi đó.

Tuy rằng Đường Kiếp tu luyện hoàn chỉnh Cửu Lê Tâm Kinh, nhưng chính vì như vậy, hắn ở một phương diện đơn lẻ không bằng một thức chuyên tinh của Thích Thiếu Danh bọn họ. Như Tử Cung Sinh Hoa của Thích Thiếu Hoa đã luyệtn đến mức có thể để cho huyễn ảnh của mình duy trì ở mức khoảng bốn giây, nếu như là Đường Kiếp, giữ được một giây là không tệ rồi.

Tinh lực của người có hạng, không thể cái gì tốt cũng chiếm cho chính mình.

Thời khắc đang nói vui vẻ này, ở phía xa nổi lên pháo hoa, rực rỡ trên trời cao.

Đường Kiếp thấy, nói:
- Đi thôi, lễ mừng sắp sửa bắt đầu, nếu muộn thì không tốt đâu.

Mọi người này liền cùng nhau đi về nơi truyền kinh đài.

Nhập học mười năm, Truyền Kinh Đài này cũng không biết đi bao nhiêu lần, mà lần này có thể là lần cuối cùng bọn họ đi con đường này.

Nhớ lại năm xưa, Vệ Thiên Xung lần đầu đi con đường này, trên đường mệt nhọc ngồi xuống thì không chịu đứng dậy, vẫn là Đường Kiếp dùng gia pháp ép hắn đi tiếp. Nhoáng cái mươi năm, thời gian thấm thoắt thoi đưa, mọi người cũng thổn thức vô cùng.

Đợi đi tới trước Truyền Kinh Đài, chỉ thấy phía dưới đã đầy cả người, ước khoảng có một ngàn hai trăm người.

Một ngàn năm trăm học sinh cùng kỳ học năm đó sau khi trải qua mười năm tu luyện, nay chỉ còn lại một ngàn hai trăm người, mà hôm nay, bọn họ phải trải qua cuộc đào thải cuối cùng, cũng là cuộc đào thải quy mô nhất.

Trong chuyện này, những biểu hiện xuất sắc và tệ sẽ được xem là trấn định nhất, bởi vậy kết quả bọn họ đã được đoán trước vài phần, còn người ở giữa thì khó mà đoán được, trong lòng bất an.

Thị Mộng là một trong những nhân vật điển hình.

Học viện Tẩy Nguyệt có học sinh đạt được đến mức Bách Luyện tiểu thành tuyệt đối không chỉ một trăm người, chính vì như vậy, Thị Mộng có thể vào, cũng có thể không.

Thời khắc đến Truyền Kinh Đài, Thị Mộng vuốt ve tay tụng nhỏ:
- Nguyện theo thiên ý, cho ta nhập phái, khắc khổ cả đời, phụng chí tu hành!

Đường Kiếp thấy hắn như thế, cười vỗ vai hắn nói:
- Yên tâm đi, ngươi sẽ trở thành môn hạ mà.

Thị Mộng cười khổ:
- Ngươi không phải là người tuyển chọn, sao có thể chắc chắn?

Đường Kiếp khẽ cười nói:
- Ta nói có thể thông qua, nhất định là sẽ thông qua.

Khẩu khí của hắn bình tĩnh, nhưng lúc đó Thị Mộng lại từ trên thân người của hắn cảm nhận được sự tự tin vô cùng.

Rất nhanh Tạ Phong Đường xuất hiện ở trên Giảng Kinh Thạch.

Đầu tiên là nói một số từ như cố gắng, tiếp theo là bốn gã nam nhân đeo kiếm đứng trước mặt mọi người. Mọi người biết đây chính là đệ tử tuyển đường.

Tuyển đường phụ trách chuyện lựa chọn thiên hạ, chọn lựa phụng dưỡng, tiến cử nhân tài, lên chức cấp dưới, đều là xuất phát từ nhà này. Học viện Tẩy Nguyệt tuy là bồi dưỡng học sinh, nhưng quyết định ai có thể gia nhập phái Tẩy Nguyệt, lại là thuộc Tuyển đường.

Trong bốn gã đệ tử Tuyển đường có một gã bước lên trước, đầu tiên là đọc trăm người môn hạ.

Tên từng người từng người được đọc ra, Thị Mộng khẩn trương nghe.

Mỗi lần thét lên tên một người, phía dưới lại vang lên một tiếng hoan hô, tiếp theo lại vang lên dấu hiệu im lặng, không dám nói nữa, tiếng ồn ào cứ như vậy lên xuống, khi vang khi im, trên mặt các học trò có hưng phấn có thất vọng, có bất an, thiên kì bách quái, biểu hiện như thế nào cũng có.

Đã báo hơn bảy mươi tên, cuối cùng, “Thị Mộng” đã được vang lên, Thị Mộng mừng rỡ muốn điên, ôm cổ Đường Kiếp nói:
- Ta đã qua rồi, Đường Kiếp, ta đã qua rồi, từ ngày hôm nay, ta đã là môn hạ của phái Tẩy Nguyệt rồi!

- Ta biết rồi!
Đường Kiếp mỉm cười trả lời.

- Làm sao ngươi biết ta nhất định có thể thông qua?
Thị Mộng khó hiểu.

Đường Kiếp thản nhiên trả lời:
- Chớ quên, người đứng đầu Tuyển đường là Minh Dạ Không.

Nghe được tên này, trong đầu Thị Mộng bỗng như xuất hiện một luồng điện, chẳng chốc đã hiểu rõ.

Với sự coi trọng Đường Kiếp của Minh Dạ Không, còn có quan hệ của Đường Kiếp và Thị Mộng, những người tuyển chọn chắc chắn sẽ biết phải nịnh bợ Đường Kiếp.

Thị Mộng thở một hơi dài nhẹ nhõm:
- Bây giờ đợi Quân Dương rồi.

Thích Thiếu Danh, Vệ Thiên Xung, Liễu Hồng Yên đều là chân truyền, cho nên không cần thập đại danh ngạch, Bình Tĩnh Nguyệt xuất thânThiên Tình Tông , cũng không có thể, Đường Kiếp nhận được tiến cử, càng không cần, bởi vậy duy nhất cần lo lắng chính là Thái Quân Dương.

Đương nhiên, lo lắng không phải hắn có thể vào bách đại hay không, mà là thập đại.

- Hắn sẽ vào thôi.
Đường Kiếp lại nói.

Thị Mộng nghe xong ngây ra:
- Ngươi chắc chắn?

- Ta chắc chắn..
Đường Kiếp trả lời rất khẳng định.

Thị Mộng mơ hồ:
- Chẳng lẽ nói ngươi biết lời tiên đoán rồi hả?

Cho dù Tuyển Đường rất có thể do quan hệ của Minh Dạ Không và Đường Kiếp để Thị Mộng vào, nhưng cuối cùng cũng chỉ là có thể. Chuyện thiên hạ biến hóa khó lường, làm gì có lý chuyện gì cũng thành? Không chửng những đệ tử đó không biết quan hệ của Thị Mộng và Đường Kiếp, hoặc là biết cũng không quan tâm, cố ý không chọn Thị Mộng thì sao?

Nhưng Đường Kiếp luôn có vẻ mặt chắc chắn, dường như sự tình nhất định sẽ như thế, Thị Mộng không thể không cho rằng người này có phải nắm giữ pháp tiên đoán.

- Không phải là tiên đoán.
Đường Kiếp trả lời:
- Chẳng qua là một hồi nhân quả thôi.

Lời này Thị Mộng hoàn toàn nghe không hiểu rồi.

Ánh mắt của Đường Kiếp lại có vẻ mê ly lên, suy nghĩ sớm đã siêu việt trước mắt, bay bồng tới phương xa.

Người tiên tri, đoán trước tương lai.

Người nhân quả, ảnh hưởng tương lai.

Đường Kiếp không thể nhìn thấy tương lai, nhưng hắn có thể thông qua “nhân” để ảnh hưởng tương lai!

Đạo nhân quả, chính là do “nhân” ngươi trồng, nhất định sẽ có “quả” đối ứng.

“Nhân” hôm nay, “quả” hôm sau, lợi ở thiên cơ!

Chú ý duy nhất chính là, chuyện người liên lụy càng nhiều, càng mạnh thì đạo niệm cần thiết càng lớn.

Qua một năm này, Đường Kiếp làm đó là đạo niệm tự thân lĩnh ngộ,biết nhân quả bản thân có thể ảnh hưởng đến tình trạng nào.

Thị Mộng trúng cử?

Chỉ là việc nhỏ thôi.

Trái lại, nếu bản thân Thị Mộng không chuẩn bị thực lực trúng cử, như vậy nếu muốn có “quả” được chọn vào, vậy thì càng phải có “nhân” mạnh, vậy thì cần phải tăng cường đạo hạnh tự mình can thiệp vào ý trời.

Đạo lý tương tự, Thái Quân Dương chẳng qua là can thiệp nhỏ thì đạt được, rốt cuộc bản thân hắn đã có đủ thực lực, Đường Kiếp cần làm chỉ là trên mặt vận khí, làm cho thiên ý nghiêng về bên này một chút.

Đương nhiên, giống như chuyện như vậy, mỗi lần làm đều hình thành một gánh nặng nhất định với bản thân.

Cũng may trong năm nay “nhân” Đường Kiếp trồng xuống, bởi vậy sớm đã là “thời gian qua đi, cảnh vật thay đổi”, hiện giờ chẳng qua chỉ là thu hoạch quả mà thôi.

Danh sách tuyên đọc vẫn còn tiếp tục, suy nghĩ của Đường Kiếp cũng đã hoàn toàn bay khỏi, dường như hết thảy tất cả đều đã không có quan hệ gì với hắn.

Cũng không biết trải qua bao lâu, mọi người cuối cùng đã tản đi.

Lễ mừng tốt nghiệp này thì ra đã hoàn thành.

Tất cả đệ tử, môn hạ trúng cử vào phái Tẩy Nguyệt, dưới sự dẫn dắt của bốn đệ tử Tuyển đường, cùng nhau bay về phương xa.

Nơi đó, Tẩy Nguyệt phái đang chờ bọn họ.

Cuộc sống mới đang chờ bọn họ.

Đường Kiếp theo mọi người bay lên không trung, một bên bay, một bên quay đầu lại nhìn.

Trong tầm nhìn, Tẩy Nguyệt học viện dần dần nhỏ đi.

- Tạm biệt, học viện Tẩy Nguyệt.
Đường Kiếp lẩm bẩm nói.

Trong góc tường Đào Nhiên Cư, hạt giống Tử Lưu lặng lẽ nảy mầm …