Do sự xuống chức của Vệ Đan Bách, Trịnh Thư Phượng trở thành chủ nhà mới của Vệ gia.
Sau khi nhậm chức, Trịnh Thư Phượng gặp phải hai phiền toái lớn, một là bảo hộ của các cửa hàng ở phần đất bên ngoài, hai là Vệ gia bây giờ thiếu tiền nghiêm trọng.
Để giải quyết vấn đề, chuyện đầu tiênTrịnh Phương Thư làm là tuyên bố với bên ngoài chuyện có giấy phép buôn bán đặc biệt, mượn dùng quyền của giấy phép đặc biệt này, Trịnh Thư Phượng nói cho mọi người, Đường Kiếp đã trở lại, để ổn định lòng người.
Sau đó Trịnh Thư Phượng bắt đầu tự mình thăm viếng các nơi, đầu tiên là phái Ngọc Hoa. Sau một hồi nói chuyện, Trịnh Phượng Thư xuống núi, chưởng môn phái Ngọc Hoa, Hàn Thiên Cơ, đích thân tiễn khách.
Hai việc này truyền ra, phiền phức đối với Vệ gia bắt đầu giảm, Trịnh Thư Phượng lại ra lệnh cho các nơi thu lại các cửa hiệu mặt tiền, bán một số cửa tiệm không có lợi nhuận để lấy lại tiền mặt.
Tiếp theo Trịnh Thư Phượng tìm tới Cổ gia, đề xuất lấy mười vạn lượng bạc giải quyết ân oán trước đây. Nàng không có kêu Cổ gia rời đi hoặc bán cửa hàng cho mình, đối với loại hình kinh doanh cờ bạc hút máu người này, từ khi bắt đầu nàng đã không hứng thú. Cổ gia đối với việc này là vui mừng quá đỗi, mười vạn lượng bạc mất đi tuy là đáng tiếc, nhưng ít nhất bọn họ còn có thể còn sống và ở lại Thương Long Phủ, không đến mức bị người ta sau thu tính sổ.
Cuối cùng Trịnh Thư Phượng lại tự mình liên hệ với các nhà, lấy giấy phép buôn bán Tử Tương Quả làm mồi nhử, lại lần nữa gom được một lượng tiền mặt lớn, tình thế Vệ gia cuối cùng cũng đã dần dần ổn định lại, Trịnh Trịnh Thư Phượng cứu Vệ gia khỏi lúc nguy nan đã được mọi người thừa nhận, chức vị gia chủ cũng ngồi vững vàng hơn.
Tất cả chuyện này tốn hết ba tháng mới gọi là hoàn thành.
Lúc tin tức truyền đến, Đường Kiếp đang ngồi một mình ở trong một ngôi đình nhỏ ở Vạn Hợp Viên. Ở đây là đỉnh núi của núi Tân Tú, từ trên núi nhìn xuống, có thể thu vào tầm mắt hơn phân nửa Thành Vạn Tuyền.
Ngồi ở trong đình, Đường Kiếp đang nghiêm túc suy tư.
Biểu hiện của Trịnh Thư Phượng không khiến hắn bất ngờ, người phụ nữ này vốn vô cùng có thủ đoạn, chỉ là phận nữ nhi, thiếu cơ hội thi triển khát vọng mà thôi. Hiện giờ Vệ gia có nàng lãnh đạo, tương lai tất sẽ càng thêm phát đạt thịnh vượng, phát triển không ngừng, đây gọi là họa là chỗ dựa của phúc, phúc là chỗ nấp của họa.
Điều thật sự để hắn suy nghĩ là trong chuyện này bản thân rốt cuộc sắm vai trò gì.
Cho dù là việc này vừa mới bắt đầu, Đường Kiếp đã nói là toàn bộ mọi chuyện giao cho trời quyết định, nhưng thực sự ba chuyện hắn làm đã âm thầm thay đổi tất cả.
Hắn tuyên bố lui tránh, là để mang đến những phiền toái cho Vệ gia, họ thông báo mọi chuyện cho Mục Nghị, trả cho mẹ Trịnh Thư Phượng viên thuốc, khiến cho Trịnh Thư Phư Phượng chưa về nhà giúp chồng. Nếu như có nàng ở đó, Vệ Đan Bách tuyệt đố sẽ không phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy.
Tuy rằng mỗi chuyện hắn làm đều không gây bất cứ tổn hại nào cho Vệ gia, nhưng thật ra là gián tiếp dẫn đến tổng thương Vệ gia nghiêm trọng rồi.
Quan trọng nhất là … trước lúc đó hắn đã thấy kết quả này rồi.
Từ phương diện này mà nói thì Đường Kiếp đã gian dối rồi.
Hắn nói để theo ý trời, thật ra là lấy cách của mình để từ từ thay đổi thiên ý, cải biến vận mệnh.
Ý trời như vậy, còn gọi là ý trời sao?
Đường Kiếp suy tư thật lâu .
Hắn tìm không thấy đáp án.
Đang nghĩ ngợi, ở xa đột niên bay đến một con tiên hạc.
Hạc kia xuyên qua những tầng mây, phát ra những tiếng kêu trong vắt, sau khi thấy Đường Kiếp, cúi đầu bay đến rồi đáp xuống bên cạnh Đường Kiếp, vẫy cánh rồi cười nói:
- Thì ra ngươi ở đây, hại ta đi kiếm khắp nơi.
Đường Kiếp thấy thế vội vàng đứng lên:
- Gặp qua Bạch Đan tiền bối, tiền bối tìm tiểu nhân có chuyện gì sao?
Tiên hạc nói một hơi:
- Có người muốn gặp ngươi, đi theo ta.
- Có người muốn gặp ta? Là ai?
- Chớ nói nhiều, đến rồi sẽ biết.
Tiên hạc nói xong đã chui vào tầng mây.
Đường Kiếp bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể bay theo. Một người một hạc đi về phía Tây Vọng Các, chỉ trong chốc lát đã đến trước lầu, Đường Kiếp nhìn thấy Tạ Đình Phong đang trông coi trước các, đi qua đi lại trước lầu.
Trước kia Đường Kiếp gặp Tạ Phong Đường đều là ở trong Tây Vọng Các, lần này vẫn là thấy y đứng ở trước cửa, xem điệu bộ này đúng là đang đợi Đường Kiếp, vẻ mặt có vẻ là hơi có chút lo lắng.
Nhìn đến cảnh này Đường Kiếp cũng hơi ngẩn người, trong lòng hiểu ra ít nhiều.
Quả nhiên lúc Đường Kiếp đáp đất, Tạ Phong Đường đã chạy ra đón chào nói:
- Sao bây giờ mới đến.
Đường Kiếp nhìn Tây Vọng Các, thấp giọng nói:
- Tạ viện trưởng, có phải là có nhân vật lớn nào đến không?
Tạ Phong Đường cười cười:
- Coi như tiểu tử ngươi thông minh, biết thì tốt. Là Phượng viện trưởng đã về, chỉ đích danh muốn gặp ngươi.
Phượng Hồng Loan?
Vừa nghe đến tên này, Đường Kiếp cũng kinh ngạc rồi.
Một trong mười chín thiên khôi của phái Tẩy Nguyệt, Minh Dạ Không nổi danh Phượng Hồng Loan, rốt cuộc đã trở về rồi sao?
Thời khắc nghe thấy Phượng Hồng Loan muốn gặp mình, Đường Kiếp cũng hít một hơi thật sâu:
- Phượng viện trưởng muốn gặp ta?
Tạ Phong Đường vỗ vỗ tay Đường Kiếp nói:
- Phượng viện trưởng ở Hồng Vân Phong, khó mà đến một chuyến, hãy nắm chắc cơ hội đi nha!
Lời nói thấm thía, ý nghĩa sâu xa.
Đường Kiếp đã hiểu ý của y, trong lòng cũng không khỏi nóng lòng, nói:
- Xin Tạ viện trưởng yên tâm, Đường Kiếp hiều rồi.
Lập tức sửa sang lại quần áo một chút , đi vào Tây Vọng Các.
Đi đến trước cửa, Đường Kiếp đối diện với cửa nói:
- Học trò Đường Kiếp, phụng mệnh tiến bái Phượng viện trưởng.
Đối với Phương Hồng Loan, ngay cả đệ tử hắn cũng không dám tự xưng.
Một âm thầm dễ nghe vang lên:
- Vào đi.
Đẩy cửa ra, Đường Kiếp nhìn thấy một người đang đứng chắp tay, sườn hướng vào mình, đang nhìn phong cảnh cửa sổ bên ngoài.
Cảm giác thân thuộc mơ hồ xuất hiện, chỉ có điều Đường Kiếp không thể nào nhớ ra được đó là ai, chỉ có thể khom người xuống trước:
- Đường Kiếp kiến quá Phượng viện trưởng!
Người đó lúc này mới từ từ quay đầu lại.
Nhìn đến mặt của đối phương, Đường Kiếp ngẩn người ra trước, say đó lập tức kêu lên:
- Hóa ra là người!
Người đó có một dung nhan cực kì xinh đẹp, khiến cho con gái cũng phải động lòng, nhưng đó lại thuộc về một gã nam nhân.
Hơn nữa nam nhân này Đường Kiếp lại biết, rõ ràng là lúc trên lầu Hạnh Hoa, Đường Kiếp đã gặp qua tên yêu nghiệt nam tử đó.
Hoá ra gã chính là Phượng Hồng Loan!
Thảo nào gã đến đi bí hiểm, không người nào có thể điều tra, thậm chí gặp Vô Vọng Chân Nhân cũng không thi lễ.
Lúc kinh hãi kêu lên, Đường Kiếp cũng tự biết không ổn, vội hỏi:
- Học trò hôm đó không biết Phượng viện trưởng đại giá …
Nam tử quái dị Phượng Hồng Loan kia đã nói:
- Người không biết không có tội. Ta càng hứng thú hơn, nếu như hôm đó ngươi biết là ta, còn dám đi chém giết những tên Vô Vọng Chân Quân của Vô Vọng Tự chứ?
Đường Kiếp không ngờ đối phương sẽ hỏi hắn vấn đề này, nghĩ một chút ngẩng đầu nhìn Phượng Hồng Loan, dùng ánh mắt kiên nghị trả lời:
- Học sinh dám! Con đường cầu đạo là không có điểm dừng, phải cố gắng nắm bắt từng cơ hội.
Phượng Hồng Loan nghe liên tục gật đầu:
- Nói rất hay, con đường gian nan, tiên lộ không dễ, mỗi một phần tiến công đều phải dũng mãnh kiên cường. Đúng rồi, hôm đó ở Vô Vọng Tự, bây giờ ngươi còn ở đó?
Đường Kiếp lắc đầu:
- Đã bị trường dùng rồi.
Phượng Hồng Loan miêu tả sơ lược nói:
- Đạo thấu suốt của ngươi, thông qua nó lĩnh ngộ sao?
Nghe nói như thế, Đường Kiếp sắc mặt đại biến.
Đạo thấu suốt mặc dù không phải là khả năng lớn gì, nhưng nó luôn được Đường Kiếp coi trọng, không nói cho ai biết, có thể nói là chưa bao giờ thể hiện ra bên ngoài, không ngờ là Phượng Hồng Loan lại có thể dễ dàng dùng một câu nói để vạch trần hư thực của hắn.
Gã là làm sao mà biết được?
Đúng rồi, ngày đó mình ở Hạnh Hoa lầu, đối mặt với Vô Vọng Chân Nhân dám giành Vô Vọng Tự, những thứ biển hiện sớm đã vượt qua những học sinh bình thường, bất luận là gan dạ, sáng suốt hay thủ pháp, còn cả trình độ trận đạo cũng vượt xa người thường.
Phải biết rằng lúc đó có thể không bằng Tiên Duyên Hội sau đó, biểu hiện trong Tiên Duyên Hội là có những học viện đã tu luyện lâu rồi, rất nhiều chuyện đều dễ dàng giải thích, mà lúc đó hắn mới chỉ học có một năm, mà lại biểu hiện trình độ trận đạo thâm sâu tất nhiên là khó giải thích.
Mà lúc đó hắn không biết đối phương là Phượng Hồng Loan, căn bản không nghĩ đến chuyện che giấu.
Nghĩ đến đây, lòng hắn đều nguội lạnh.
Trong lúc đó hắn hiểu câu Phương Hồng Loan vừa hỏi kia:
- Nếu lúc trước biết là ta, ngươi còn dám thật sự đi giết Chân Quân Vô Vọng Tự không?
Hắn hỏi không phải là đối mặt với Phượng Thiên Khôi hắn có dũng cảm hay không, dù sao hắn đóng vai Chân Quân cũng dám giành rồi, đối diện với một đỉnh Thiên Tâm thì dựa vào gì mà không dám chứ?
Hắn hỏi chính là: đối diện người phái Tẩy Nguyệt, hắn còn có dũng khí vì một Vô Vọng Tự mà bạo lộ thân phận không?
Nếu lúc này để Đường Kiếp trả lời, hắn tuyệt đối sẽ nói “không”!
Nghĩ vậy, Đường Kiếp hít sâu một hơi, rốt cục nói:
- Phượng viện trưởng nhìn rõ mọi việc, là Đường Kiếp sai rồi!
Phượng Hồng Loan nhìn ánh mắt Đường Kiếp cuối cùng cũng lộ ra vẻ cười vui:
- Người trẻ tuổi phạm một chút sai lầm không sao, sợ là tự cho mình đúng thôi. Có đôi khi ngươi tưởng người đùa giỡn người trong thiên hạ trong lòng bàn tay, kỳ thật chỉ có thể là bậc cha mẹ yêu thương con cái, không đành lòng trách móc nặng nề, làm càng thêm phóng túng mà thôi.
Đường Kiếp nghe thấy tim gan lạnh cả đi.
Lúc này hắn đã hoàn toàn hiểu rõ ý của Phượng Hồng Loan, bởi vì chuyện ở Hạnh Hoa lầu đó, chỉ sợ Phượng Hồng Loan sớm đã đoán được thân phận thật của mình.
Đường Kiếp không rõ vì sao gã không nói ra, lý do gã nêu ra là yêu thương học sinh, thân là viện chủ học viện Tẩy Nguyệt phái, nói là cha mẹ của học sinh phái Tẩy Nguyệt cũng chẵng ngoa, đương nhiên Đường Kiếp tuyệt không cho rằng đơn giản như thế, nhưng lúc này hắn biết rằng Phượng Hồng Loan đã lật bài, hắn còn giả ngốc thì không thỏa đáng, chỉ có thể quỳ xuống, nói:
- Học sinh Đường Kiếp phạm đại tội lừa gạt, tội không thể tha!
- Đứng lên đi, không cần khẩn trương như thế.
Phượng Hồng Loan lại thản nhiên nói:
- Ngươi không phải là Thạch Môn Phái, Bí Cảnh cũng không ở trong Văn Tâm. Đối với Tẩy Nguyệt Phái ta mà nói, đó vốn dĩ là đồ của chúng ta, có thể đạt được tất nhiên là tốt, lấy không được thì cũng không tổn thất. Còn với cá nhân ta mà nói, người tu luyện đến mức như bọn ta đây, càng không thể dựa vào tài nguyên là có thể đi lên, ý nghĩ càng không lớn rồi. Càng huống hồ trong việc này, ta có một cách nhìn khác…
- Còn có cách nhìn khác?
Đường Kiếp khó hiểu.
Phượng Hồng Loan từ từ trả lời:
- Kỷ thật tài nguyên đó rốt cuộc là phái Tẩy Nguyệt đoạt được, hay là một đệ tử nào trong phái Tẩy Nguyệt đạt được, thật ra cũng không quan trọng, quan trọng là người đệ tử này có phải là thật lòng với tệ phái. Chỉ cần người đệ tử này toàn tâm toàn ý thuộc về phái Tẩy Nguyệt, vậy thì những tài nguyên đó rơi vào người đó, hay là phân bố rải rác trên thân phái Tẩy Nguyệt, vốn không có gì khác biệt, ngược lại cuối cùng đều là người phái Tẩy Nguyệt ta dùng hết, mà nếu từ phương diện thực lực mà suy nghĩ, một Chân Quân mạnh mẽ có giá trị gấp hàng trăng ngàn lần một đỉnh cao Thoát Phàm…
Đây là lần đầu tiên, Đường Kiếp nghe được cách nhìn của một người thượng tầng phái Tẩy Nguyệt đối với Bí Cảnh, theo trình bày của Phượng Hồng Loan, Đường Kiếp cuối cùng cũng đã hiểu.
Hoá ra ở trong mắt Phượng Hồng Loan, điểm quan trọng không phải là Bí Cảnh thuộc về ai mà là người nắm giữ Bí Cảnh có trung thành với phái hay không.
Theo hắn, Đường Kiếp nắm giữ Bí Cảnh chỉ cần trung thành với phái Tẩy Nguyệt, vậy thì tương đương Bí Cảnh thuộc về phái Tẩy Nguyệt.
Mà suy nghĩ từ góc độ thay đổi lợi ích của việc phân phối tài nguyên, tập trung tất cả tài nguyên tạo ra một kẻ mạnh thật sự, kì thật so với việc mỗi người được hưởng ké càng nâng cao thực lực phái Tẩy Nguyệt hơn.
Ngoài ra Phượng Hồng Loan cũng không cho rằng dựa vào ép buộc có thể ép Đường Kiếp được.
Dù sao trước đó đã xảy ra chuyện Cố Trường Thanh, Cố Trường Thanh đối đãi tàn khốc Đường Kiếp sớm đã nói rõ Đường Kiếp không phải là người có thể dùng hình phạt có thể làm hắn khuất phục. Nếu ưng chủ cung Thiên Thần cũng không thể làm cho Đường Kiếp nói ra sự thật thì dựa vào cái gì mà phái Tẩy Nguyệt nhất định có thể làm được?
Đối mặt với một tên không sợ chết, đôi khi mặc ngươi tu vi thông thiên cũng là bất đắc dĩ.
Ép buộc, chưa chắc ép ra được; thả, nhiều khi có thể thả ra được một Chân Quân của bổn phái.
Lựa chọn thế nào tự nhiên sáng tỏ.
Chính vì nguyên nhân này, những năm gần đây hắn vẫn luôn quan sát Đường Kiếp. Một mặt là tiếp tục chắc chắn Đường Kiếp có phải là người giữ Bí Cảnh hay không, lại dựa vào những gì chứng kiến ở Hạnh Hoa lầu, Phượng Hồng Loan chỉ là có lý do nhiều hơn người khác mà nghi ngờ, không thể hoàn toàn chắc chắn. Ngoài ra còn xem Đường Kiếp có phải là một người trung thành.
Đương nhiên loại quan sát này không phải đều dựa theo mọi thứ, chủ yếu là sưu tầm những tư liệu liên quan đến Đường Kiếp, sau đó phân tích.
Nói trắng ra là chính cuộc gặp ở Hạnh Hoa lầu khiến cho nghi ngờ đối với Đường Kiếp nhiều hơn người khác, chính vì vậy, hắn mới có thể chắc chắn cuối cùng Đường Kiếp là chủ của Bí Cảnh.
Đủ loại nguyên nhân khiến cho Phượng Hồng Loan luôn quan sát Đường Kiếp, cho đến ngày hôm nay, cuối cùng mới gặp hắn, lật bài.
- Sở dĩ hôm nay tìm ngươi ngửa bài, chủ yếu vẫn là do hai chuyện, một là sự trung thành của ngươi với phái Tẩy Nguyệt còn đợi quan sát, nhưng thái độ ngươi với Vệ gia ta rất tán thưởng.
Một câu nói của Phượng Hồng Loan vạch trần mê đáy, khiến Đường Kiếp bừng tỉnh đại ngộ.
Trong âm thầm luôn tồn tại quan hệ nhân quả, cách xử lý của Đường Kiếp với Vệ gia bất luận là thế nhân nhìn nhận như thế nào, ít nhất trong mắt của người tu tiên như Phượng Hồng Loan đã không thể bắt bẻ rồi.
Hiểu rõ điểm này, Đường Kiếp lớn tiếng nói với Phượng Hồng Loan:
- Thưở đầu Đường Kiếp được tẩy Nguyệt phái cất nhắc, nhất định trung thành cả đời với phái Tẩy Nguyệt, mãi mãi không thay đổi.
Phượng Hồng Loan lại bất động, chỉ có điều thản nhiên nói:
- Phải không? Vậy người nói ta biết, như thế nào là Tẩy Nguyệt phái?
Như thế nào là Tẩy Nguyệt phái?
Vấn đề này khiến Đường Kiếp ngẩn người.
Hắn không biết trả lời như thế nào.
Phượng Hồng Loan đã nói:
- Tẩy Nguyệt phái, đó chỉ là một cái tên. Nó là tập hợp của vô số người tu luyện, đại diên cho vô số ý chí. Hôm nay, là Lăng Tiêu chưởng tôn thống trị Tẩy Nguyệt phái, ý chí của người đó là ý chí Tẩy Nguyệt phái. Ngày mai nếu thay đổi Tiêu sư thúc đảm nhiệm chưởng tôn, như vậy ý chí của Tiêu sư thúc đó là ý chí Tẩy Nguyệt phái. . Có thể ý kiến của hai người trái ngược… Vậy thì, ngươi làm thế nào để trung thành với Tẩy Nguyệt phái đây?
Lời này khiến cho Đường Kiếp trợn mắt há hốc mồm.
Tuy nhiên hắn rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của Phượng Hồng Loan, nửa gối quỳ xuống:
- Đường Kiếp hôm nay nhất định lấy ý chí của Phượng viện chưởng là ý chí hành động của Đường Kiếp, không dám chống lại!
- Ta?
Phượng Hồng Loan lại cười cười:
- Một học viện phái nhỏ nhỏ mà thôi, nếu như ngươi đi theo ta, chỉ là đẩy bản thân vào tình cảnh bất lợi mà thôi, không cần đâu. Ta không cưỡng ép chỉ lệnh ngươi nghe theo ai, từ những gì ngươi làm trước đây, ta đã sớm nhận ra, người như người vốn không thể cưỡng ép sai khiến. Nếu muốn ngươi thật tâm đối đãi, vậy thì cần phải thật tâm đối đãi ngươi. Như Ngô gia Nhị lão là như thế.
Đường Kiếp cúi đầu không dám nói.
Phượng Hồng Loan đã tiếp tục nói:
- Chính vì như vậy, ta sẽ không ép buộc cưỡng ép ngươi, chỉ cần ngươi ở trong phái, cảm nhận được công bổn phái ân điển bồi dưỡng, đợi một thời gian, tất nhiên sẽ coi phái là nhà, dốc lòng che chở. Những lời lúc nãy ta vừa nói, chỉ là hy vọng ngươi hiểu, người tu luyện trong phái nhiều, ý chí phức tạp, bất luận tương lai ngươi sẽ nghe theo mệnh ai, đi theo ai, ít nhất trước khi hành động hãy suy nghĩ cho tương lai môn phái một chút.
Đường Kiếp kính nể hẳn:
- Vâng, học sinh đã rõ!
- Nếu như thế, ngươi biết ngươi phạm lỗi gì, và tại sao ta muốn gặp ngươi rồi chứ?
Phượng Hồng Loan nói.
Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, dĩ nhiên hiểu được:
- Phượng viện chủ vừa mới nói hôm nay tìm tôi lật bài chính là hai chuyện, chuyện thứ hai, chỉ sợ là chỉ Thất Tuyệt Môn?
Trên gương mặt cực đẹp của Phượng Hồng Loan đã hiện lên một nụ cười:
- Ngươi biết thì tốt, nếu không như thế, ta cũng không thể chắc chắc ngươi chính là Đường Kiệt. Nói ra thì ngươi bại lộ thật sự vẫn là những gì ngươi cố ý gây nên, ta chẳng qua là nghi ngờ hơn người thường vài phần, chỉ là ngươi có đồ tốt chỉ bán cho Thất Tuyệt Môn, thật là cực kì đáng giận. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bỉ phái không đưa ra được giá tốt sao.
Đường Kiếp cười khổ:
- Là cái sai của học trò, chỉ là …
- Chẳng qua là cảm thấy cho dù là ra được cũng chưa chắc chịu ra, đúng không?
Phượng Hồng Loan thản nhiên nói:
- Ta có thể hiểu được suy nghĩ của ngươi, nhưng như lời ta nói, ngươi vẫn thiếu một chút trung thành với bổn phái. Nếu ngươi thật tâm nghĩ cho bổn phái, với mưu của người sẽ tìm ra được cách hợp lý thôi, đúng không? Cuối cùng là thói quen lo lắng này nọ, không quen dùng hết tâm tư cho phái Tẩy Nguyệt.
Đường Kiếp nghe được giật mình.
Đúng vậy.
Thật sự là hắn là lo lắng Tẩy Nguyệt phái sẽ nhân cơ hội ép giá hắn, thậm chí ngược lại sẽ bắt hắn, cho nên không chịu đem những thứ đó bán cho phái Tẩy Nguyệt.
Nhưng Phượng Hồng Loan nói không sai, cả Thiên Thần cung hắn cũng đối phó được, ngay cả Thất Tuyệt Môn cũng hợp tác, còn không thể giải quyết chuyện nhỏ ấy sao?
Cuối cùng dụng tâm không đủ mà thôi!
Đây cũng là điều mà Phượng Hồng Loan bất mãn với hắn.
Nếu không phải thấy biểu hiện coi như phương hợp đạo nghĩa với Vệ gia, chỉ sợ Phượng Hồng Loan tiếp theo sẽ thật sự lựa chọn bắt hắn lại rồi.
Nghĩ vậy, Đường Kiếp trán đổ mồ hôi:
- Là học sinh ích kỹ đã quen!
Phượng Hồng Loan thản nhiên nói:
- Biết sai, vậy sửa đi.
- Vâng! Nếu như thế, chi bằng mời Phượng viện trưởng đại diện thu mua thế nào? Học sinh nguyện bán giá chỉ bằng sáu phần của Thất Tuyệt Môn cho Phượng viện trưởng.
- Đó không phải là những gì trước kia ngươi lo lắng sao?
Phượng Hồng Loan thản nhiên nói:
- Thôi, lấy bằng chín phần đi. Bất luận như thế nào, cũng là môn phái bồi dưỡng ngươi, lại là nơi che gió che mưa, rẻ một phần cũng phải. Mặt khác, ngươi có phải cùng với Thất Tuyệt Môn bí mật đối phó Thiên thần cung?
- Vâng!
- Thiên thần cung là bè đảng của Thú Luyện Môn, cắt đi vây cánh đối với phái Tẩy Nguyệt cũng là chuyện tốt, đợi móng vuốt của Thiên Thần Cung mò vào được đây, nếu ngươi không ứng phó được, thì thông báo ta. Ta sẽ sắp xếp ra tay, cũng đỡ việc ngươi cả ngày dùng mưu tính kế. Đương nhiên, ta cũng phải kiếm ngươi thu chút phí.
Đường Kiếp mừng rỡ:
- Đa tạ Phượng viện chủ!
- Nếu như thế, đi đi.
Phượng Hồng Loan phất phất tay, Đường Kiếp cáo từ rời khỏi.
Rời khỏi Tây Vọng Các, nói chút với Tạ Phong Đường, Đường Kiếp lúc này mới trở về.
Trên đường trở về, trong lòng Đường Kiếp kích động không ngừng.
Nói chuyện với Phượng Hồng Loan, lòng Đường Kiếp như mở ra một cánh cửa sổ.
Trước đó, hắn chưa bao giờ nghĩ người cao cấp phái Tẩy Nguyệt lại tồn tại suy nghĩ như vậy.
Đúng vậy.
Cần gì nắm Bí Cảnh trong tay? Chỉ cần nắm người có Bí Cảnh thu vào môn phái, giống như là lợi dụng Bí Cảnh.
Cũng là bản thân ích kỷ, hay là do nguyên nhân của Thiên thần cung, đã cảm thấy tất cả mọi người tính kế với mình, cướp đoạt với mình.
Hiện giờ rẽ mây nhìn thấy mặt trời, Đường Kiếp tâm tình sảng khoái vô cùng, hận không thể gào to một tiếng.
Thiên ý!
Đây mới chính là thiên ý thật sự!
Khi hắn lựa chọn để thiên ý đi đối phó Vệ Đan Bách, Phượng Hồng Loan cũng lựa chọn tin tưởng chính mình!
Lúc này Đường Kiếp đột nhiên hiểu rõ vấn đề trước đây bản thân nghĩ không thông.
Nhân sinh trên đời, ai không hy vọng nắm chắc vận mệnh như nắm giữ con xúc xắc kia chứ?
Đạo lý là quyết đoán của thiên ý, chỗ công bằng, trên mặt tình cảm, hận không thể theo ý ta, thi phạt thiên ý.
Không thể nắm bắt vận mệnh, cũng như không thể bắt chước pháp con bướm.
Quạt một cái cánh, xem sóng lớn sinh ra khiến mây tắt !
Cho nên, mặc dù mình ảnh hưởng tới thiên ý, nhưng ai có thể nói bị ảnh hưởng thiên ý cũng không phải là thiên ý đâu này?
Nghĩ vậy, Đường Kiếp đột nhiên dừng bước.
Thời khắc này, hắn đứng ở trên đỉnh Tân Tú, chắp tay, mặt hướng cung điện trên trời.
Trong lòng chợt hiểu ra.
Có học sinh đi qua, xem hắn ngây người đứng trên đường, bất động ngưng trệ, kinh ngạc muốn hỏi, nhưng lại có một luồn sóng linh triều đẩy những học sinh đó ra.
Sau đó có một âm thanh dễ nghe truyền đến:
- Đường Kiếp có điều cảm ngộ, đang vấn tâm ngộ đạo, chớ để quấy rầy hắn.
Lời này nói ra, xung quanh Đường Kiếp sinh ra một tường khí vô hình, cách tất cả học sinh ở ngoài tường.
Đường Kiếp đứng như vậy ba ngày ba đêm.
Ba ngày sau, Đường Kiếp đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Hắn lên tiếng kêu to lên:
- Ta hiểu rồi, đây, chính là nhân quả!
Đạo nhân quả!