Vệ gia.

Vệ Đan Bách bây giờ nóng lòng như kiến bò trên chảo lửa.

Thương đội gặp nạn, Vệ gia chịu tổn thất nghiêm trọng, nhưng càng tệ hơn là chuyện bán hàng cấm sắp sửa bị bại lộ.

Nghĩ đến đây, Vệ Đan Bách không khỏi không hối hận, bản thân mình không nên nghe cái tên Linh Sư trẻ tuổi kia dụ dỗ đi bán Tử Tương Quả gì. Vật ấy lợi nhuận tuy nhiều nhưng nguy hiểm nhiều. Bây giờ cả toàn bộ Vệ gia đều bị chôn vùi trong một phút giây hồ đồ của mình.

Nghĩ đến đây, Vệ Đan Bách liền không khỏi không ôm ngực đấm đầu, ảo não vô cùng.

Nhưng mà bất kể hắn hối hận như thế nào, chuyện cũng đã xảy ra rồi. Mấy ngày gần đây, hắn cảm thấy không khí trong Thương Long Phủ khác thường rõ ràng, dường như mọi ánh mắt của mọi người nhìn hắn đều trở nên khác hẳn.

Rốt cuộc là tâm lý gây ra hay là sự thật, Vệ Đan Bách cũng không biết.

Hiên tại hắn giống như là tù phạm chờ tử hình vậy, đang đợi ngày mà thẩm phán đến, chuyện Tử Tương Quả sớm muộn gì cũng sẽ bị truyền ra mà thôi.

Nhưng mà hắn như thế nào cũng thật không ngờ, khi ngày đó đến, thẩm phán phụ trách không ngờ lại là những người kia.

Đại sảnh Vệ gia.

Vệ Đan Bách nhìn Cổ Lương Đức ngồi ở hướng thủ hạ bản thân, kế bên lão ấy còn có một đám tiểu bối khác người Cổ gia. Ánh mắt bọn họ nhìn bản thân giống như đầy sự khinh thường, ngạo mạn, còn có cả ánh mắt vui sướng khi người ta gặp nạn, giống như đang nhìn một người chết vậy.

Tự mình định thần lại một chút, Vệ Đan Bách dùng nắp chén trà đẩy những lá trà trên mặt nước, lại có thể dùng một giọng điệu hết sức chậm rãi:
- Cổ tộc trưởng xem ra thân thể đã hồi phục, nay có thể đi lại khắp nơi, thật là một việc đág mừng. Hôm nay đến nhà, không biết có phải là định thực hiện hẹn ước mua bán chín tháng trước?

Cổ Lương Đức cười nói:
- Vệ lão đệ muốn sòng bạc đó không thành vấn đề, bây giờ không biết còn có thể lấy tiền ra không. Tôi nghe nói vài ngày trước các người mất một số hàng lớn, số lượng tính ra cũng không nhỏ.

Tay Vệ Đan Bách đột nhiên run lên, nước trong chén trà văng ra một ít, rơi ngay đùi.

Một gã trẻ tuổi người Vệ gia thấy thế, cười khẩy nói:
- Lão gia sao lại run tay thế? Chẳng qua chỉ là một chút hàng hóa mà thôi, không cần khẩn trương như thế chứ?

Một gã Vệ gia trẻ tuổi khác lập tức nói:
- Chắc đây không phải là những thứ hàng hắc ám chứ?

Lại có người nói:
- Sao có thể? Vệ gia là người tuân theo pháp luật thành thực buôn bán, sao có thể bán hàng cấm chứ?

Nghe được hai chữ hàng cấm, sắc mặt của Vệ Đan Bách lập tức trắng bệch ra.

Hắn không nói lời nào, người của Cổ gia lại không có ý định buông tha hắn, đã có thêm lời vào:
- Kỳ thật cho dù là hàng cấm cũng không là gì, dù sao thiếu gia Vệ gia Thiên Xung không phải là còn đang ở trên núi Quan Nhật nhận chân truyền sao? Có hắn thì phiền muộn gì cũng có thể giải quyết.

- Đúng vậy, đúng vậy, có chân truyền núi Quan Nhật, mấy việc nhỏ giống như bán chút Tử Tương Quả có là gì chứ, nghĩ lại Vệ gia cũng không cần lo, nếu như là Cổ gia ta, có thể là cả nhà bị diệt cũng không chừng.

- Cái đó cũng khó nói, nghe nói Yến Chân Nhân chủ núi Quan Nhật từ trước đến giờ chấp pháp nghiêm ngặt, nếu như ông ta biết gia tộc đệ tử mình làm chuyện này, cũng chưa chắc sẽ bao che, nói không chừng còn nhất thời phẫn nộ giận dữ khai trừ đệ tử này ra cũng không chừng.

- Có khả năng lắm đó nha, nghe nói Yến Chân Nhân sớm đã bất mãn với đệ tử này, vẫn luôn tìm cơ hội để đuổi người đó đi.

Cả đám người Cổ gia đã cười lên như điên .

- Khốn khiếp!
Vệ Đan Bách tức giận vỗ bàn một cái, đang muốn hô người đuổi toàn bộ họ đi, vẫn là Cổ Lương Đức phất tay, ngừng tiếng cười của đám người kìa lại, nói với Vệ Đan Bách:
- Con cháu trẻ người non dạ, lời lẽ vô lễ, kính xin Vệ gia chủ chớ trách. Tuy nhiên chuyện Tử Tương Quả sợ là Vệ gia chủ không giấu được rồi, việc này đã lan khắp hang cùng ngõ hẻm rồi, mọi người đều biết , sợ là không bao lâu thì người Tẩy Nguyệt phái và quan phủ sẽ đến tìm Vệ gia hỏi tội.

Vệ Đan Bách hít sâu một hơi:
- Con thứ hai của ta Vệ Xung Thiên nói gì cũng là chân truyền của phái Tẩy Nguyệt, Tử Tương Quả tuy là lệnh cấm nhưng cũng không phải là chuyện thông đồng với địch bán nước, nhiều nhất cũng là làm một chút trừng phạt, cũng không đến nỗi nhà tan cửa nát…

- Người chưa chắc đã vong nhưng nhà hiển nhân đã nát rồi.
Cổ Lương Đức dĩ nhiên tiếp lời:
- Chuyện như vậy sẽ xử phạt như thế nào, mọi người đều biết rất rõ, Vệ gia chủ cũng không cần miễn cưỡng chống đỡ. Thực không dám dấu diếm, lão hủ đến đây, không phải là muốn gây phiền phức cho Vệ gia chủ, chỉ là muốn nói cho Vệ gia chủ biết, thời khắc này Vệ gia nên chuẩn bị đường lui một chút.

- Đường lui?
Vệ Đan Bách nhìn chằm chằm Cổ Lương Đức.

- Đúng vậy, đường lui!
Cổ Lương Đức rất nghiêm túc trả lời:
- Sau khi sự việc xảy ra, gia sản Vệ gia hơn phân nửa là phải sung công, những cửa hàng cũng không thể tồn tại, như vậy không phải là có hời cho quan phủ và … vậy thì cho bằng bán hết chúng đi, đổi hết thành vàng bạc, cũng dễ để lại chút gì cho bản thân. Cổ gia ta đồng ý ra cái giá tốt để lấy các cửa hàng đó.

Nói xong Cổ Lương Đức đã đưa một tờ giấy ra.

Vệ Đan Bách cầm tờ giấy nhìn, rõ ràng là tiếp nhận sản nghiệp của Vệ gia.

Hắn càng xem càng kinh hãi, lửa giận trong lòng cũng càng tăng lên:
- Mười sáu quán rượu, bốn căn bán tạp hóa, mười lăm căn cửa hàng bán vải, mười một khách điếm, còn có ba hiệu thuốc, mười tám căn tiệm may ráp áo, bốn cửa hàng lương thực, và mười bốn cửa hàng khác, tất cả các người chỉ trả hai vạn lượng bạc? Quả thật là khinh người quá đáng! Một cửa hàng của Vệ gia ta cũng đủ bán được cái giá này!

- Chịu cho ngươi giá của một cửa tiệm đã là không tệ lắm rồi.
Một gã trẻ tuổi người Cổ gia nói lạnh lùng nói:
- Nhân dịp bây giờ ra tay, còn có thể bán được một ít tiền, đợi người của quan phủ đến thì một đồng cũng không đáng. Đúng rồi, quên nói cho ngài biết, quan phủ đã biết chuyện này, bây gờ họ chưa đến là do Cổ gia ta xin họ cho chúng ta một chút thời gian. Nếu như ngài không chịu thì thôi vậy, chúng ta trở về báo quan phủ mời họ phái người đến bắt ngài đi là được rồi.

Vệ Đan Bách nghe cả người đều cứng đơ cả.

Đúng lúc này, một tiếng giòn giã từ bên ngoài vang vào:
- Ta là đang muốn xem là ai muốn báo quan bắt Vệ gia ta?

Câu vừa dứt, tất cả mọi người đến thất thần, cùng nhau quay đầu lại xem.

Vệ Đan Bách ngẩn ra trước, sau đó liền giựt mình, thất thanh nói:
- Phu nhân!

Một đoàn người từ bên ngoài đi vào, đứng đầu là một phụ nữ trung niên, mặc chiếc hồng bào trâm hoa, kết búi tóc song phượng, ở giữa còn gắn một cây trâm ngọc, từng bước từng bước đi vào, đó chính là Trịnh Thư Phượng.

Ở sau lưng nàng còn có Thị Mộng và những tôi tớ khác của Vệ phủ.

Nhìn thấy Trịnh Thư Phượng đột nhiên xuất hiện,Cổ Lương Đức rõ ràng cũng giật mình, nhưng mà vẫn chắp tay chàoTrịnh Thư Phượng:
- Hóa ra là Vệ phu nhân đã trở lại, không biết lệnh đường có khỏe không?

Trịnh Thư Phượng không để ý đến hắn, trực tiếp đi tới hướng trượng phu của mình.Vệ Đan Bách mắt ngấn lệ nóng nhìn vợ mình, Trịnh Thư Phượng thấp giọng nói:
- Chớ hoảng sợ, chàng bước qua một bên để thiếp xử lí việc này.

Giống như người chết đuối vớ được một cành cây cứu mạng, thấy thê tử tin tưởng đã trở về, Đan Bách lập tức nhưòng vị trí trung ương, hoàn toàn không có ý thức việc này đại diện cho ý nghĩa gì.

Tại thời khắc đặc biệt này, bản thân cái ghế đã không còn sức hấp dẫn bao nhiên rồi.

Trịnh Thư Phượng ngồi vào chỗ của mình, lúc này mới nhìn Cổ Lương Đức lạnh lùng nói:
- Hai vạn lượng bạc thu mua hơn tám mươi cửa tiệm… Miệng cũng lớn nhỉ! Ta vốn tưởng rằng Cổ gia luôn là một con rắn độc không chết, bây giờ mới biết thì ra là một con kên kên ăn xác chết, chó dữ tham lam!

- Tên đàn bà xấu xa kia nói gì?
Đán hậu sinh trẻ tuổi phẫn nộ quát lên.

Một gã tiểu tử Cổ gia lại nói:
- Tên đàn bà kia, không ở nhà mình coi lão già không chết đi, đã vội về đây chịu chết. Đừng tưởng là có Vệ Xung Thiên thì giỏi lắm, sau việc này, thân phận chân truyền nhân tất nhiên là khó giữ rồi, ngay cả việc có thể ở lại phái Tẩy Nguyệt hay không cũng là vấn đề. Đến lúc đó tùy tiện tốn ít tiền là giải quyết xong người này, Vệ gia ngươi từ này xong đời rồi!

Chân mày Trịnh Thư Phượng nhướng lên:
- Toàn là những tên phát rồ, thực sự nghĩ rằng chuyện Tử Tương Quả có thể sắp xếp cho Vệ gia ta vào chỗ chết sao? Hôm nay phải đợi các ngươi xem thủ đoạn của Vệ gia thôi. Thị Mộng!

Theo lời nàng vừa hô, Thị Mộng đã đi lên trước, lấy ra một vật, cũng là một phần công văn.

Thị Mộng đem công văn hướng về phía Cổ gia, lớn tiếng nói:
- Thấy rõ chưa, đây là công văn của phái Tẩy Nguyệt, đặc biệt cấp cho Vệ gia quyền kinh doanh Tử Tương Quả!

- Cái gì?
Cổ Lương Đức nghe được sắc mặt đại biến.

Cả đám đệ tử Cổ gia vây xung quanh, nhìn thấy trên tờ giấy quả thật là viết hàng năm cho phép Vệ gia buôn bán một ngàn cân Tử Tương Quả, tất cả nhập vào bán ra chuẩn bị báo cáo lên quan phủ địa phương và phái Tẩy Nguyệt.

Thị Mộng đắc ý cười lạnh nói:
- Thấy rõ chưa, trên đó viết rõ ràng giấy trắng mực đen, Vệ gia ta có quyền kinh doanh! Bán Tử Tương Quả như thế nào là đặc quyền của Vệ gia ta!

- Không… Không!
Cả người Cổ Lương Đức run lên, chỉ vào công văn kêu to:
- Đây là đồ giả!

- Giả cái … của ngươi!
Thị Mộng đá một cước lên người của Cổ Lương Đức, đá lão nhân này bay cả lên, lúc này mới chỉ vào công văn nói:
- Trợn to mắt chó của các ngươi mà coi cho rõ, phía trên có pháp ấn tiên nhân, ai dám làm giả?

Một gã đệ tử Cổ gia gằn giọng nói:
- Được, coi như các ngươi có bản lĩnh, không ngờ có thể lấy được giấy buôn bán Tử Tương Quả. Tuy nhiên cho dù là lấy được thì cũng là chuyện bây giờ, trước đây buôn bán, vẫn là có tội! Ta cũng không tin các ngươi trước đây có giấy phép buôn bán, nếu như như vậy cần gì lén lút chứ?

- Vậy các ngươi đi báo lên đi.
Thị Mộng cười lạnh, chỉ vào công văn nói:
- Tuy nhiên nhắc nhở các người trước khi đi báo nhớ coi rõ chữ trên đó, trên đó ghi là lấy năm làm đơn vị! Chỉ cần là buôn bán Tử Tương Quả trong năm nay thì đều là hợp pháp!

Nhìn những hàng chữ trên đó, cả đám đệ tử Cổ gia ngẩn ra.

Trong tình huống như thế này, da mặt họ có dày như thế nào cũng không dám ở lại, Cổ Lương Đức lập tức chuyển chủ đề, cười nói:
- Kỳ thật lão hủ ta lại đây, thật là một lòng muốn giúp Vệ gia. Vệ gia có thể có được như vậy, quả nhiên là một việc đáng chúc mừng, lão hủ nguyện …

- Cút!
Trịnh Thư Phượng thốt ra những từ lạnh băng băng này.

Nàng không muốn nghe bất kì một chữ nào của đối phương nữa.

Một đám gia đinh đã như lang như hổ nhào lên, đuổi người Cổ gia ra khỏi cửa.

Tuy nhiên mọi người đều biết rằng, hững ngày an nhàn của Cổ gia không còn dài nữa.

Mắt thấy phong ba đã qua, Vệ Đan Bách trong lòng cũng thả lỏng, trước mặt bỗng nhiên hoa lên, ngồi phịch xuống dưới đất.

Hắn nhìn thê tử, cười nói:
- Cuối cùng vẫn là nàng có bản lĩnh.

Trịnh Thư Phượng lại lắc lắc đầu:
- Đồ ngốc, giấy phép kinh doanh đặc biệt Tử Tương Quả mỗi năm không biết bao nhiêu gia tộc tranh giành, sao ta có thể có được nó chứ.

- Đó là ai?
Vệ Đan Bách giật mình nhìn thê tử.

Trịnh Thư Phượng thông cảm nhìn trượng phu của mình:
- Chàng nói xem là ai.

Trong lòng Vệ Đan Bách kinh hãi, một người mà hắn không muốn nhớ tới lại không cách nào nhớ ra tên của hắn chợt xuất hiện trong lòng.

Thị Mộng bên cạnh đã nói:
- Vì trong thời gian ngắn lấy được giấy phép đặc biệt này, Đường Kiếp liên lạc với tất cả bạn học về chuyện Thạch Môn lúc đầu, lại ra tay lần nữa. Chuyện phái Thạch Môn, mọi người từng tốn một số linh tiền lớn để hối lộ, cũng kết giao được với nhiều bằng hữu, bọn họ nghe nói chuyện Đường Kiếp, rất nhiều người đồng ý giúp đỡ. Cứ như vậy, đánh động khắp nơi, khó khăn lắm mới ổn thỏa chuyện này. Như vậy mà Đường Kiếp cũng tốn cả mười vạn linh tiền, còn đích thân đi cầu xin Tạ viện trưởng giúp đỡ, nếu không gia chủ nghĩ là ai có thể có năng lực nhanh chóng giải quyết việc này chứ? Bất luận là tôi hay là thiếu gia thật ra cũng không có mặt mũi này, nhưng mà Đường Kiếp cũng nói, hắn chỉ có thể giúp nhất thời, không thể giúp cả đời, Vệ gia cần một người anh minh hơn để dẫn dắt mới có thể ngăn chặn hậu hoạn này.

Vệ Đan Bách nghe thấy giật mình

Một hồi lâu, y cuối cùng nói:
- Ta hiểu rồi.

Y đứng lên, thi lễ đối với Trịnh Thư Phượng:
- Từ hôm này, nàng là chủ của Vệ gia. Vệ gia đang gặp thời buổi rối loạn, với uy danh chấn động của phu nhân, tin là dưới sự dẫn dắt của phu nhân, còn có sự ủng hộ của Đường tiên nhân, Vệ gia chúng ta nhất định sẽ có ngày huy hoàng trở lại!