Thế giới lạnh lẽo u ám, tất cả trống rỗng, một màu hư không.

Duy chỉ có bóng của một cô gái mặc đồ cung đình đứng ngang giữa trời đất, chìm ngập trong tầm nhìn.

Đường Kiếp đứng ở một góc của thế giới, dường như si mê nhìn ngắm hình bóng đó.

Bóng hình từ từ di chuyển, dường như đang mở cửa, lộ ra một tia sáng theo chuyển động từ bên cạnh người, chiếu rọi không gian, nhưng ánh sáng đó không đủ để nhìn rõ mặt của người con gái.

Bóng hình đó chuyển động khoảng một phần ba thì liền không động đậy, bất kì nổ lực nào cũng không thấy hiệu quả.

Ngay sau đó, không gian như bị phá nát, tất cả hình ảnh biến mất.

Đường Kiếp phát hiện đã quay về căn phòng nhỏ ở Đào Nhiên Cư, phía tường đối diện treo một bức Dao Nữ Nhập Mộng Đồ.

Khe khẽ thở dài, Đường Kiếp biết rằng lần này lại thất bại.

Từ sau khi có được Dao Nữ Nhập Mộng Đồ, Đường Kiếp giống như là thử bước vào trạng thái huyễn hoặc như lần trước, đáng tiếc bất luận hắn cảm nhận, tìm hiểu thế nào cũng không cách nào năm bắt được cảm giác như trôi qua tức thì đó.

Tuy nhiên có thể khẳng định một chút chính là Dao Nữ Nhập Mộng Đồ có lẽ là một bức tranh ngộ đạo.

Về phần định thần đoạt phách, đó chẳng qua là một hiện tượng dẫn đến chìm đắm sâu vào khi ngộ đạo, giống như Luyện Hồn Châu vậy.

Tinh thần hoảng loạn trong Luyện Hồn Châu, mục đích tồn tại ban đầu nhất là dùng để đoạt xá, nhưng mà sau đó mới phát hiện tỷ lệ thành công của đoạt xá rất nhỏ, ngược lại hiệu quả định thần trong thời gian đoạt xà lại rất rõ, do vật từ từ chuyển đổi cách dùng.

Bức Dao Nữ Nhập Mộng Đồ này tính chất và đoạt thần sát cực giống nhau, bản thân là một bức ngộ đạo đồ, nhưng hiệu quả định thần của thời gian ngộ đạo mà bị dùng làm pháp bảo sử dụng chiến đấu.

Nếu Đường Kiếp lấy được vật ấy, tất nhiên phải tìm hiểu kĩ, đáng tiếc bất luận tìm hiểu thế nào cũng khó mà giải thích nội hàm trong đó.

Mai Bình Phong chắc có lẽ cũng là chưa hiểu thấu, nếu không sẽ không lấy đi để chiến đấu. Họa đạo của y tuy không tệ nhưng quy về bản chất vẫn là pháp, chưa vào đại đạo.

Bởi vậy có thể thấy, tìm hiểu bức Dao Nữ Nhập Mộng Đồ này không phải là chuyện dễ, Đường Kiếp cảm thấy cũng không cần phải gấp gáp nhất thời .

Hắn lại quan sát bức tranh ấy vài lần rồi mới xoay người rời khỏi.

Cuộc sống đơn giản mà tĩnh lặng cứ diễn ra, thời gian thấm thoắt trôi nhanh, chớp mắt đã hai tháng trôi qua.

Chuyển tim của Đường Kiếp đã thành công, tiếp theo là đến chuyển não, cũng đang tu luyện theo từng bước, tiến cảnh cũng coi như thuận lợi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể trước khi tốt nghiệp hoàn thành, tính toán thời giờ, từ đây đến lúc tốt nghiệp cũng chỉ còn một năm hơn.

Hôm nay Đường Kiếp ngồi thiền ở trong Đào Nhiên Cư, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Vừa mở cửa thì thấy Thị Mộng.

Đường Kiếp kinh ngạc hỏi:
- Sao ngươi trở về rồi? Vệ gia không phải đang cần ngươi sao?

Thị Mộng trả lời:
- Vệ gia cần không phải là ta, mà là ngươi. Hơn nữa ta cũng không thể luôn bán mạng làm việc cho Vệ gia, chín tháng làm việc, ta đã xứng đáng với bọn họ rồi. Bây giờ đã sắp tốt nghiệp, ta cũng phải tính toán cho bản thân chứ. Nếu trong khoảng thời gian còn lại không thể có đột phágì , chỉ sợ từ nay về sau ngươi ta không có duyên gặp mặt rồi.

Mượn phái Thạch Môn phân cho mười vạn công đó, mấy ngày trước Thị Mộng đã ở Vệ gia thoát phàm.

Tuy nhiên Thoát Phàm không có nghĩa là có thể vào phái Tẩy Nguyệt, cảnh giới của Thị Mộng trên phương diện tích lũy tài nguyên cũng coi như là tiên phong, nhưng thực tế trên phương diện chiến lực vẫn yếu như xưa.

Nếu là lúc trước, yếu kém nhiều quá thì thôi, nhưng bây giờ cảnh giới bản thân đã được nâng cao, thực lực cũng tăng, nếu chỉ thua một trận cũng sẽ khiến người ta không cam tâm, do vậy Thị Mộng quyết tâm toàn lực ứng phó, xem có hy vọng vào môn phái không. Hắn đến tìm Đường Kiếp, tất nhiên là hy vọng có được sự ủng hộ của hắn.

Đường Kiếp nói:
- Thì ra là thế, là ta sơ sót, tuy nhiên ngươi không cần lo lắng, chuyện người vào môn phái cứ để ta lo, thập đại thì ta không dám đảm bảo nhưng vào bách đại, làm đệ tử ngoại môn thì ta nghĩ ta có thể giúp ngươi.

Thị Mộng mừng rỡ:
- Ngươi nói đó nha.

Đường Kiếp cười cười:
- Mọi người là huynh đệ tốt, ngươi không tin ta sao? Đúng rồi, thời gian này Vệ gia sao rồi?

Thị Mộng sắc mặt trầm xuống:
- Đây chính là nguyên nhân ta vội trở về tìm ngươi đây. Vệ gia gặp phiền phức lớn, lần này ngươi không ra tay ta sợ là không được rồi.

- Hả? Phải không?
Đường Kiếp sắc mặt bất động, dẫn Thị Mộng vào nhà:
- Có chuyện gì, ngồi xuống từ từ nói.

Theo lời Thị Mộng, Đường Kiếp cũng đã dần dần hiểu rõ chuyện đã xảy ra trong thời gian gần đây đối với Vệ gia.

Trong khoảng thời gian này, tình hình Vệ gia quả thật là càng ngày càng tệ, càng ngày càng nguy.

Vốn dĩ một mình Đường Kiếp rời khỏi không làm Vệ gia sa sút như vậy . Nhưng gần đây họ khuếch trương quá nhanh, vốn dĩ rất dễ bị đàn hồi ngược lại, hoàn toàn nhờ vào sự chống đỡ của Đường Kiếp và Vệ Xung Thiên. Nay một nhân vật quan trọng đã rời đi, áp lực đàn hồi tăng, khó tránh khỏi được cái này mất cái khác. Thứ hai lại có bọn Ngọc Hoa Phái âm thầm ủng hộ, giật daây, cổ vũ các nơi gây khó dễ cho Vệ gia, dẫn đến việc này càng căng thêm. Cuối cùng chính là công kích, kì thật cũng có mang tính lây lan, sớm không tránh thỏi kẻ ăn theo, thực lực người sau có lẽ không bằng người trước, số lượng có thể gấp trăm ngàn lần, dẫn đến phiền phức và nguy hiểm cũng tăng.

Đường Kiếp về học viện mới chín tháng nhưng Vệ gia giống như là đã chín năm, các phiền phức cứ nối tiếp nhau ập đến, nối tiếp sau bước Vệ gia mà chạy, không phải năm nay địa tô chỗ nào đó không thu được thì ở chỗ làm ăn nơi nào đó bị đập phá, hay là ở chỗ nào đó có hạ nhân gây rối loạn, thậm chí vài nhà cùng nhau nhân cơ hội loại trừ Vệ gia.

Trong đó áp lực cạnh tranh đấu đá nhau là lớn nhất, để lấy được lợi nhuận, người có thể dùng bất cứ thủ đoạn đê tiện nào, dám làm kẻ địch với bất cứ kẻ nào.

Bảy tháng trước tiệm thuốc bắc ở ngoài bị người ta đồn thổi là bán thuốc giả, có người hầu trẻ tuổi tự mình chỉ chứng quản lýVệ gia , khiến cho danh tiếng của Vệ gia chịu ảnh hưởng lớn. Cũng may hiệu thuốc bắc đó không phải là do Vệ gia đứng ra kinh doanh, cho dù biết quản sự kia bị vu hãm, Vệ Đan Bách cũng đành nhẫn nhịn miễn chức chủ quản Vệ gia đi theo mình mười mấy năm. Người này sau này lang thang đầu đường xó chợ, lại được người ta nhân cơ hội này chỉ trích Vệ gia vô tình, bạc đãi lão nhân của gia tộc.

Năm tháng trước, Vệ gia ở ngoài mua điền sản bị chỉ trích là báo ít đi số lượng, dư thừa sung công, đồng thời bị phạt ba ngàn lượng. Báo ít diện tích ruộng đất quả thật là có, dù sao chuyện này quan hệ trực tiếp đến chuyện đóng thuế. Nhưng mà đây là chuyện các nhà các hộ đều làm, gần như các đại gia tộc đều làm như vậy, bình quần một trăm mẫu chỉ báo lên có mười mẫu là đã có lương tâm. Quan phủ nha môn không tra chỗ nào mà cứ nhằm Vệ gia mà tra, không thể không khiến người ta nghi ngờ trong này có vấn đề. Đây cũng là lần đầu tiên quan phủ xuống tay với Vệ gia.

Ba tháng trước, một cửa hàng ở Thương Long Phủ của Vệ gia bị niêm phong, lý do đã không còn quan trọng, quan trọng là đây là lần đầu tiên sản nghiệp ở Thương Long Phủ gặp họa. Đây có nghĩa là độc thủ không chỉ xuống tay với sản nghiệp bên ngoài Vệ gia mà đã trực tiếp rơi vào nơi trọng yếu của họ… xâm chiếm là một loại quán tính, cho đến trước khi thất bại cũng sẽ không dừng lại.

Hai tháng trước, Vệ gia ba cửa hàng cùng lúc xảy ra hỏa hoạn trong vòng một đêm, hai ngày sau, có một tên người hầu không biết tại sao chết trong cửa hàng.

Cứ từng việc, từng chuyện xảy ra liên tiếp nhau, khiến cho Vệ Đan Bách khủng hoảng tột độ, nhưng mà rất nhanh đòn trí mạng đã đến.

Một tháng trước, một đội thương nhân của Vệ gia bị cướp.

- Là thương đội đi xuyên qua Vọng Xuyên Trấn.
Thị Mộng nói.

- Vọng Xuyên Trấn?
Đường Kiếp giật mình trước, sau đó lập tức hiểu ra:
- Chẳng lẽ bên trong còn có đồ của tiên gia?

Một thượng đội gặp nạn thì thôi, Vệ gia còn đền nổi, nhưng nếu mang theo đồ của tiên gia, tất nhiên tính chất khác hẳn, giá tiền có thể từ mấy vạn lượng bạc bỗng chốc lên trên mấy chục, mấy trăm lượng.

Tuy nhiên Đường Kiếp rất nhanh đã phát hiện chuyện này nghiêm trọng hơn hắn nghĩ.

Thị Mộng cười khổ gật đầu nói:
- Trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện, tổn thất nhiều, lão gia phải làm một cuộc giao dịch lớn cho nên đi tìm mấy cái linh thảo của tiên gia muốn đem bán… Người đã mua chút Tử Tương Quả.

- Khốn kiếp!
Đường Kiếp vỗ một chưởng kên bàn:
- Dám bán hàng cấm, Vệ Đan Bách điên rồi sao?

Tử Tương Quả là linh quả đặc sản của Văn Tâm, chưa nói đến giá trị cao bao nhiêu, vấn đề là chỉ là nó chỉ sinh ra ở vùng Trung Bộ hồ Tử Linh, hơn nữa là phụ dược chuẩn bị của dược vật. Vật hiếm nên quý, phái Tẩy Nguyệt tất nhiên không cho phép nó tùy tiện tuồn ra ngoài, mà phải khống chế chặt chẽ. Nhưng mà loại vật này trổng rất tiện, nuôi dưỡng đơn giản, do vậy mỗi năm cũng có một lượng ít chảy ra ngoài

Nhưng bất luận thế nào, nó là hàng cấm, là hàng không cho phép buôn bán tư nhân!

Vệ Đan Bách không ngờ dám bán cái này, Đường Kiếp tin không phải là đầu y không bình thường mà là trong khoảng thời gian này bị đòi tiền đến phát điên.

Lại nói tiếp tất cả vấn đề lớn nhất vẫn là trong tay Vệ Đan Bách.

Chính là do y không chịu bỏ tám năm cố gắng khuếch trương này, khổ tâm muốn duy trì tiếp, cho nên mới không ngừng gặp phải phiền toái. Nếu như y có thể kịp thời dừng tay, bỏ tất cả những tiệm ờ ngoài, củng cố là Thương Long Phủ và những lợi ích xung quang thì cho dù là người ngoài tấn công vào cũng không dễ dàng như vậy. Bởi vì y không nỡ buông tay cho nên mới dẫn tới vấn đề trùng trùng, thậm chí nguồn vốn cũng gặp phải khó khăn, còn nảy ra ý định động đến hàng cấm.

Hiện giờ thương đội gặp nạn, chuyện Tử Tương Quà tất nhiên bại lộ.

Việc này nếu truyền đến tai phái Tẩy Nguyệt, đó quả thực là tội lớn tiêu diệt cả tộc, cho dù là Vệ Thiên xung cũng không bảo vệ được y.

Quả nhiên tổn thương lớn nhất mãi mãi là ở tới từ bản thân!

Nếu như không có sự ngu xuẩn, tự phụ và cố chấp của Vệ Đan Bách, Vệ gia cũng không đi đến bước này, ít nhất trong suy nghĩ của Đường Kiếp cũng chưa từng nghĩ qua Vệ gia như thế này.

Thị Mộng vội la lên:
- Đường Kiếp, việc này người phải nghĩ cách giúp đỡ đó, bất luận như thế nào đều không thể để Vệ gia xong đời như vậy.

Đường Kiếp hỏi:
- Biết là ai làm không?

Thị Mộng trả lời:
- Không rõ lắm, nhìn vào thì giống Tán Tu nơi nào đó, nhất thiết phải tìm ra người này trước khi hắn làm lộ ra việc này, giết chết hắn.

- Chuyện xảy ra bao lâu rồi?
Đường Kiếp hỏi.

- Đã mười một ngày rồi, thương đội bị cướp, hai vị Linh Sư phụ trách đều chết hết, chỉ còn vài tử thủ chạy về báo cáo, trên đường đã làm trễ không ít thời gian.

- Mười một ngày... Ngươi cảm thấy thời gian dài như vậy tin tức còn có thể giữ được sao?
Đường Kiếp cười lạnh.

Thị Mộng lắc lắc đầu, thở dài nói:
- Ta cũng biết việc này không có khả năng, nhưng bất luận thế nào, ta vẫn phải chạy chuyến này cho Vệ ga. Chuyện này ta không có năng lực giải quyết, chỉ đành nhờ vào ngươi. Ô đúng rồi, gia chủ nói, chỉ cần ngươi đồng ý cứu Vệ gia trong cơn nguy khó này, hắn nguyện ý bỏ hết tất cả nhận tội với ngươi, tùy ngươi chọn một cô gái Vệ gia để cưới, sau đó sẽ nối nghiệp đại thống sự nghiệp của Vệ gia, tương lai ngươi cũng như là chủ của Vệ gia. Nếu như không được nữa…

Thị Mộng do dự một chút, Đường Kiếp xem khẩu khí của hắn, nếu như không được thì sẽ nói luôn cả lời hứa Vệ gia cho bản thân, vội nói:
- Ta chí ở đại đạo, không có hứng thú với Vệ gia. Nhưng mà ta từng nói qua sẽ không ngồi coi Vệ gia đi vào con đường gian khó. Bất luận như thế nào, việc này ít nhiều cũng liên quan đến ta, ta tất nhiên sẽ ra tay. Vấn đề bây gờ là chúng ta rốt cuộc phải làm như thế nào.

Nói xong hắn đứng lên, bắt tay bước đi vài bước.

Trong viện, Đường Kiếp đứng ở nơi đó lẳng lặng tự hỏi, Thị Mộng thì chờ mong nhìn hắn.

Một hồi lâu, Đường Kiếp mới nói:
- Vệ gia bán hàng cấm đã là sự thật, sợ không thể nào thay đổi. Việc đã như vậy, chỉ sợ mất bò mới lo làm chuồng cũng vô ích, thay đổi suy nghĩ mới có thể giải quyết vấn đề.