Xa xa trong núi, linh triều cuồn cuộn, trời đất rung chuyển, thấp thoáng có thể thấy sông suối núi đồi hiện lên trong không trung, lại có một dáng người như tiên nhân kinh hồng xuất hiện, khiến cho dân chúng hốt hoảng dập đầu, lên tiếng khẩn cầu.

Cách ngọn núi đó không xa có một cái hồ nhỏ, Mục Nghị khoanh chân ngồi, cứ như vậy mà im lặng chờ đợi.

Cuối cùng, ở dãy núi xa kia đột nhiên ngừng lại, linh triều tan biến, sấm chớp biến mất.

Mục Nghị biết rằng, cuộc chiến đã kết thúc.

Hắn thở dài, giơ cây sáo lên, từ từ thổi.

Tiếng sáo du dương, truyền tới phương xa.

Một lát, Đường Kiếp dẫn theo Y Y và Thạch Tịnh Trai đến, trong tay còn cầm một thi thể, đúng là Mạnh Cuồng Kiếm.

Ngực của y có một cái lỗ, nhưng mà đây không phải vết thương trí mạng, vết thương trí mạng của y là linh mạch toàn thân bị đứt, linh không bị hủy, tri thức bị diệt, tam đại yếu hại tất cả đều bị thương, dẫn đến cái chết không thể nào hồi sinh.

Quăng thi thể của Mục Nghị ra trước, Đường Kiếp nói:
- Đem cái này về mà báo cáo, nói là lễ vậy quý phái tặng, ta nhận. Dao Nữ Nhập Mộng Đồ không tệ, ta rất thích, mấy bình thuốc cứu sống trị thương cũng tạm được, nhưng nói tổng thể, đồ của hai người họ để trong túi Giới Tử là quá ít, ít hơn ta mong đợi. Nếu tiếp tục hợp tác thì kêu người đưa hai trăm ngàn linh tiền lại đây. Đừng có chê nhiều, các người định cướp còn nhiều hơn là ta giao cho phái Tẩy Nguyệt, ta chỉ cần hai mươi vạn phí an ủi, đã là vô cùng có thành ý. Ngoài ra lần này cứ coi như ta thử, nhưng ta tuyệt đối se không để quý phái có cơ hội thứ hai ra tay với ta.

Nhìn thi thể kia, Mục Nghị chỉ gật đầu nói:
- Ta sẽ đem những lời này truyền đi, nhưng mà tại sao chỉ có hắn? Mai chân nhân và lão Thu đâu?

Đường Kiếp trả lời:
- Thiên Sát Lôi Châu nổ dữ dội quá, hài cốt không còn.

- Thiên Sát Lôi Châu?
Mục Nghị lẩm nhẩm từ này, đột nhiên cười khẽ:
- Ta ở đây coi giữ nửa ngày, nhìn thấy đỉnh núi từ trên trời rơi xuống, nhìn thất đao thiên từ trong mây xuất hiện, nghe giống như tiếng gào rú phẫn nộ, sấm sét tung trời, thậm chí tiếng kêu khóc vang trời, duy nhất không nghe thấy âm thanh nào của Thiên Sát Lôi Châu.

Đường Kiếp cười nói:
- Nơi này cách chiến trường khá xa, chư pháp hỗn tạp, lại có tiếng sấm núi động nhiều loại tạp âm trà trộn trong đó, đợi truyền đến đó không biết đã như thế nào rồi, Mục sư đệ tuy là thông minh hiểu biết, nhưng không phân biệt được cũng là chuyện không có gì ngạc nhiên.

Mục Nghị ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu nói:
- Lời Đường sư huynh nói đúng, nếu như thế thì hai người hắn là bị Thiên Sát Lôi Châu giết chết, nói ra thì tiếng sấm kia không chừng là âm thanh của Lôi Châu.

Đường Kiếp càng cười càng vui vè:
- Chính xác, chính xác.

Mục Nghị đã đứng lên, chắp tay nói với Đường Kiếp:
- Bỉ phái không bắt bẻ, không ngờ lại có bọn nhãi nhép không tuân thủ luật pháp, phá hư danh dự của Thất Tuyệt Môn ta. May mà Đường sư huynh thực lực kinh người, không kinh sợ bọn đạo chích, có ông trời bảo hộ sư huynh.Sư huynh nhân nghĩa vô song, ý chí khoảng đại, chuyện cũ sẽ bỏ qua, là anh tài kiệt xuất, Mục Nghị đi lần này nhất định sẽ thay lời cho sư huynh, không để mối quan hệ của sư huynh và bỉ phái vì những thứ bại hoại này mà ảnh hưởng, còn về phần việc sư huynh nhờ, nhất định sẽ cố gắng sắp xếp thỏa đáng.

Đường Kiếp cười cười:
- Nếu như vậy thì ngươi đi đi, ta không tiễn nữa.

Mục Nghị đem theo thi thể của Mạnh Cuồng Kiếm lui ra phía sau mấy bước, nhìn thật kĩ Đường Kiếp, lúc này mới chạy vội rời đi.

Nhìn Mục Nghị rời khỏi, Y Y đột nhiên nói một câu:
- Cuối cùng đã kết thúc rồi.

- Cái gì kết thúc?
Đường Kiếp cảm thấy kì lạ hỏi.

- Chuyện Trận Vận Chuyển đó.
Y Y bẻ ngón tay trả lời:
- Trận Vận Chuyển xây xong, Bí Cảnh khai thông, tài nguyên có thể truyền qua lại lẫn nhau, tin tức cũng có thể tung ra, Thất Tuyệt Môn bên kia không chừng cũng bị ngươi đánh quay về, tất cả mọi thứ đã xong rồi, không phải là kết thúc thì là gì?

Đường Kiếp ngẫm lại, cười nói:
- Ừ, chuyện này cũng coi là kết thúc, sau này chúng ta không cần lo lắng chuyện tài nguyên nữa, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta cần phải tu luyện, tu luyện, tu luyện nữa!

Y Y cũng vỗ tay kêu to lên:
- Tu luyện! Tu luyện! Chúng ta tu luyện!

Thạch Tịnh Trai thấy bọn họ cười vui vẻ, cũng ngốc ngếch cười theo họ lên.

Ba người cứ như vậy đi bay đến Tẩy Nguyệt học viện.

Nửa tháng sau, Mục Nghị quả nhiên đúng hẹn đưa tới hai trăm ngàn linh tiền, kèm theo hai trăm ngàn linh tiền là một lọ Cửu Chuyển Vấn Tâm Đan và một lọ Cửu Chuyển Ích Thần Đan. Cửu Chuyển Đan là linh dược tu luyện của ngườ tu luyện thời kì Cửu chuyển, chia ra chính loại, trong đó Vấn Tâm Đan và Ích Thần Đan đối ứng nhau chính là hai loại chuyển tâm và não.

Cửu Chuyển Đan của Thất Tuyệt Môn là nhất tuyệt tê Hà, không những có thể nâng cao tốc độ tu luyện, hơn nữa nó có thể trực tiếp nâng cao hiệu quả cửu chuyển, Thất Tuyệt Môn tặng hai bình đan dược nè, ở bên ngoài giá trị phi phàm, cũng coi như là một chút bồi thường cho hành vi đã làm trước đây. Trừ việc đó ra, Thất Tuyệt Môn còn hứa chủa cần Đường Kiếp không vi phạm hẹn ước hai mươi năm, Thất Tuyệt Môn nguyện trợ giúp hắn không điều kiện việc hắn luyện Đoạn Tràng Đao thành pháp bảp cao nhất. Đương nhiên, bộ phận này có chút suy nghĩ giống như xây nhà trên không, chưa chắc là để bồi thường mà là sợ Đường Kiếp đến lúc đó không tự nguyện đến.

Trừ lần đó ra thì là giao dịch của Bạch Liên yêu hóa ngàn năm.

Bởi vì ý đồ cướp đoạt của Thất Tuyệt Môn, Đường Kiếp thuận lẽ xóa những gốc Bạch Liên yêu hóa này, nhưng mà sớm cũng đã tỏ ý chỉ cần Thất Tuyệt Môn ra giá hợp lý thì hắn vẫn đồng ý bán cho.

Tuy rằng Đường Kiếp trong khoảng thời gian này phát tài không ít, nhưng mà tiêu phí cũng nhiều, trước sau cũng không đủ dùng. Yêu hóa Bạch Liên mặc dù tốt, nhưng trong sơn cốc kia còn có 15 gốc nữa, một mình hắn tiêu hóa không hết nhiều như vậy, nên bán thì cũng phải bán đi. Thất Tuyệt Môn nhiều tiền thế lớn, là người mua thích hợp nhất, nguyên nhân chính là nếu họ có ý định cướp của mình, Đường Kiếp cũng không muốn trở mặt, mượn cơ hội này làm một vố cho xong chuyện.

Sau một phen mặc cả, Đường Kiếp cuối cùng lấy một trăm ngàn linh tiền và bảy bình Cửu Chuyển Đan, hai tờ Thiên Cơ Phù để bán hai gốc gốc yêu hóa Bạch Liên cho Thất Tuyệt Môn.

Thiên Cơ Phù cũng là một trong những lá bùa sở trường của Thất Tuyệt Môn, là pháp phủ thượng thừa cùng loại với Tiêu Dao Du Phù, rất khó luyện chế, tác dụng chủ yếu là dùng cho tính toán theo công thức, có thể sử dụng cho suy diễn pháp trận, tìm cửa định mạch, bất kể phá trận hay là bày trận đều có trợ giúp rất nhiều.

Xong chuyện này, Đường Kiếp mỗi ngày đều đóng cửa khổ tu.

Từ sau khi tìm hiểu Tử Ngọc Tâm Pháp, tốc độ tu luyện của Đường Kiếp lại được nâng cao, trình độ linh hóa trái tim đều tăng lên nhanh chóng mà mắt thưởng còn nhìn thấy được, với Nội Thị Thuật thì chắc chắn sẽ phát hiện trái tim đã trở nên trong suốt trong sáng giống như là thủy tinh, nếu lúc này mà tiếp tục tăng lên thì tâm sẽ rất nhanh có thể thành công.

Nhưng mà Đường Kiếp biết rằng còn chưa đến lúc, trái tim lúc này nhìn vào tuy rất là lung linh, nhưng thật ra còn có rất nhiều tạp chất chưa tẩy luyện sạch sẽ, cần tẩy rửa nhiều lần, chà xát, loại bỏ tất cả tạp chất mới có thể làm nó thăng hoa.

Lục Đại Phái và Tán Tu giang hồ bởi vì vậy nên có khác biệt rất lớn, khác biệt này chính là do chỗ khác nhau nho nhỏ đó. Mỗi một cảnh, mỗi một bậc, thậm chí từng bước ngoặt nhỏ đều muốn tốt hơn đến mức tận thiện tận mỹ, mới có thể không để lại tai nạn sau này, bảo đảm con đường sau này luôn suôn sẻ.

Năm đó Khổ đạo nhân khi giảng bài đã từng nói, người tu luyện có thể đi con đường tiên lộ rộng đến mức hai cỗ xe ngựa có thể đi, nhưng quá trình thông hành của một con đường, mỗi lần xuất hiện một tỳ vết nhơ đều có thể biến con đường này trở nên nhỏ lại.

Trở nên nhỏ hẹp sẽ không làm cho ngươi không tiến tới, mà chỉ khiến con đường đi tới của ngươi càng gian nan thôi, mà mỗi lần qua ải, trải qua các hiểm trở luôn có một số vấn đề không cách nào hoặc không có khả năng giải quyết, kết quả cuối cùng chính là cả đời bị con đường phía trước chặn đứng.

Tẩy Nguyệt phái tốt thì tốt, có tiên pháp chính thống, coi như cách tu luyện của phái Tẩy Nguyệt đạt đến mức hoàn mỹ nhưng tiên lộ của hai chiếc xe ngựa cũng có thể chỉ còn lại một chiếc xe ngựa, nếu như bản thân hơi có sai lầm, thì càng khó nói rồi. Mà cái loại hoàn mỹ trên lý thuyết gần như là không thể, Lục Đại phái còn như thế, con đường tu luyện của đám tán tu giang hồ thì khỏi nghĩ cũng biết rồi, chính vì vậy đối với đa số người mà nói, Thiên Tâm chính là cấp cuối cùng.

Tẩy rửa tạp chất chỉ có một cái cửa nhỏ như vậy, nếu chỉ cần tẩy rửa hơn phân nửa tạp chất có lẽ chỉ cần một hai tháng là đủ, nếu muốn rửa đến tâm sáng như gương, không có chút tạp chất nào thì có thể trải qua năm này tháng nọ cũng chưa đủ. Cũng giống như nếu muốn khiến đường phố sạch sẽ thì dễ, còn muốn làm đến sạch bóng thì không dễ rồi.

Vấn đề này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, làm đến mức tận cùng chưa chắc có trợ giúp bao nhiêu, không làm cũng chắc không có bao nhiêu ảnh hưởng, chỉ là ngày tháng tích lũy, tất sẽ có hại. Mà có sự giúp đỡ của Vấn Tâm Đan, vấn đề này không còn là vấn đề.

Đường Kiếp cẩn thận từng chút một ở vị trí tim của mình đâm một cái lỗ rồi lấy ra một viên Vấn Tâm Đan đưa vào trong đó.

Đan dược từ trong ngực của Đường Kiếp tản ra, hòa tan vào máu ở bên trong, theo kinh mạch phán tán ra khắp nơi, Đường Kiếp cẩn thận vận đạo dược lực từ từ hội tụ vào tim, tuôn ra nhưng ánh pha lê bẩn.

Trong lực đẩy có lực của trái tim, dòng dược lực hình thành từ từ ngấm vào bên trong tim, xâm nhập vào từng ngõ ngách, Đường Kiếp thậm chí còn có thể “thấy” sau mỗi nhịp đập của trái tim, dòng dược lựa ấy lại bị phun ra ngoài, mang theo nhưng chút nhỏ màu tím đen mà mắt thường khó mà thấy được.

Khi tất cả dược lực toàn bộ bị đẩy ra ngoài, trái tim thủy tinh có vẻ càng ngày càng sáng lên.

Đường Kiếp lại lấy ra một viên cho vào.

Lặp đi lặp lại như thế, đến khi dòng dược lực không còn bất kì tạp chất nào trong đó nữa, Đường Kiếp biết quá trình tẩy rửa đã đại công cáo thành rồi.

Nhìn lại thời gian dùng chưa đến mười canh giờ, mười viên đan dược mỗi viên một canh giờ.

Vốn dĩ cả năm cũng chưa chắc có thể đạt tới hiệu quả này, dưới tác dụng của Vấn Tâm Đơn chỉ dùng thời gian một ngày là làm được, ngay cả Đường Kiếp đều cảm thấy do may mắn… may mắn là Thất Tuyệt Môn đến cướp bóc của chính mình, trước đây bản thân thậm chí không nghĩ đến phải dùng Vấn Tâm Đan để giúp tu luyện.

Kỳ thật trước kia Đường Kiếp cố gắng nâng cao, cũng không nghĩ qua mỗi bước đều làm được đến tận thiện tận mỹ.

Đây quả thật là xa xỉ!

Đối với hắn lúc này mà nói, luôn không có điều kiện đạt đến bước này.

Điều hắn duy nhất có thể làm nhanh chóng nâng cao đến bước của bản thân, vượt qua cả người khác.

Nhưng hiện giờ Vận chuyển Trận đã hoàn thành, tài nguyên nắm ở trong tay, sau khi thành lập giao dịch với Thất Tuyệt Môn, Đường Kiếp phát hiện, chính mình rốt cục cũng có thể theo đuổi con đường hoàn mỹ rồi.

May mắn chính là cấp Thoát Phàm trước đây không có nhiều điều phải chú ý như vậy, cần nghiên cứu thật sự chính là mỗi một bước bắt đầu chuyển từ cửu chuyển, hắn đang bước trên những giờ phút quan trọng của cuộc đời. Có lẽ đây chính là do thượng đế đã an bài, nếu như thế, tự mình sao có thể bỏ qua được?

Nghĩ vậy, Đường Kiếp cũng không nén được cười rộ lên.

Ngọn lửa vô hình trong lòng nổi lên, viên ngọc lưu ly kia đang thiêu đốt linh hỏa tỏa ra những ánh hào quang động lòng người.

Đây là biến đổi thúc giục cuối cùng.

Thúc giục này, thúc giục ba ngày ba đêm.

Ba ngày sau, tâm chuyển đại thành!