Trong bụi đất tung bay, một người khổng lồ cao chừng bốn mét ngạo nghễ đứng thẳng khiến Mai Họa Bình và Mạnh Cuồng Kiếm phải ngẩng đầu nhìn đối phương.

Mai Họa Bình thị lực bị hao tổn nghiêm trọng thấy không rõ lắm, Mạnh Cuồng Kiếm thì nhìn ra, người khổng lồ này có gương mặt cực giống Đường Kiếp, ngạc nhiên lên tiếng:
- Đây là chuyện gì?

Chỉ có điều lúc này Đường Kiếp không còn hứng thú nói chuyện.

Lúc trước hắn phải nói để kéo thời gian cho bản thể bố trí pháp trận, hiện giờ bản thể trở về sẽ tốc chiến tốc thắng giải quyết đối thủ, nếu không chẳng may để chạy mất một người, hoặc là có người đi qua nhìn thấy, bộc lộ bí mật có hai Đường Kiếp thì mới là phiền phức.

Bản thể vừa hiện, phân thân Đường Kiếp vung tay, một thanh chiến chùy trong túi Giới Tử bay ra, bay về phía bản thể.

Chiến chùy dài chừng năm thước, thô như biển bát, riêng chùy đầu như cái thớt lớn, nếu là người thường miêu tả thì như cái rìu lớn, căn bản không cầm nổi chứ đứng nói tới tác chiến, nhưng đối với bản thể thân cao bốn mét mà nói lại là vừa lúc.

Vũ khí này do Đường Kiếp tiêu một số tiền lớn làm ra pháp bảo, sử dụng tinh kim huyền thiết và tài liệu, tất cả cấm chế đều chỉ có một tác dụng, chính là chắc chắn, nặng đến trăm tấn, riêng món này vũ khí đã tốn của Đường Kiếp hơn mười vạn linh tiền, để dỡ Ngọc Môn Thiên Tỏa Trận phải tiêu hết một phần ba. Về phần khôi giáp và…, vì ảnh hưởng tới linh hoạt, Đường Kiếp không làm.

Thời khắc này bản thể một phát bắt được chiến chùy, tiện tay nện mạnh xuống hai người phía trước.

Hai người cũng coi như phản ứng nhanh, đồng thời nhảy sang hai bên, chỉ thấy chùy lớn lướt qua đầu họ rơi xuống đất, ầm ầm nổi lên sóng khí cuồn cuộn, chia ra tấn công vào hai người.

Cỗ sức mạnh hùng hồn so ra còn vượt vô số thuật pháp tinh diệu, lại nhìn chỗ đầu chùy đã đánh ra một hố to hơn mười thước.

Ngay lúc sóng khí đánh úp tới, dưới chân Mai Họa Bình đột nhiên hiện một quầng sáng kéo dài ra ngoài, phát ra ánh sáng màu trắng bạc.

Linh Hoàn!

Đây là thứ chỉ Thiên Tâm chân nhân mới có, cũng do linh lực tràn ra ngoài, chỉ có điều tuyệt đại đa số Thiên Tâm chân nhân, ánh sáng Linh Hoàn cực nhạt chứ không được rõ ràng như thế, như Thạch Tịnh Trai bọn họ cũng có, nhưng lại cực kỳ hiếm gặp.

Thời khắc này Linh Hoàn vừa ra, Mai Họa Bình tay phải vung bút vào không trung quát:
- Dưới ngòi bút gió thu khởi!

Theo một bút của y, gió cuốn quanh thân, khoảng không ngập nước cuốn lấy y cùng Mạnh Cuồng Kiếm, đập vào mặt sóng khí.

Đồng thời Mạnh Cuồng Kiếm cũng hét lớn một tiếng, đại kiếm trong tay run rẩy xuất ra kiếm khí:
- Thiên tuyệt kiếm khí!

Lần này kiếm vũ bao lấy toàn bản thể Đường Kiếp, bản thể Đường Kiếp lại chỉ cần dùng tay trái cản một chút là không cần để ý công kích kia, kiếm triều sắc bén hạ xuống như đánh vào người đúc từ kim thiết, tạo ra âm leng keng là vụn lửa rực rỡ.

- Điều này sao có thể?
Mạnh Cuồng Kiếm ngẩn ngơ.

Kiếm khí của y uy lực mạnh mẽ, lồng tráo của tu giả tu thể bình thường không đỡ nổi, nhưng người khổng lồ này không ngờ chỉ dựa vào thân thể chặn lại, kiếm vũ quay cuồng để lại trên người Đường Kiếp trăm đường xước màu trắng, nhưng dưới năng lực khôi phục hùng mạnh dần dần biến mất.

Đường Kiếp quẹt miệng:
- Hiếm thấy vô cùng!

Hắn ngay cả Nam Minh Ly Hỏa Viêm còn chống đỡ qua, kiếm vũ ấy có tính là gì?

Lúc nói chuyện đồng thời tay phải cầm chiến chùy giơ lên lần nữa, gào thét đập vào eo Mai Họa Bình, nói là phần eo, chùy kia có thể biến nửa người y thành thịt nát.

Mai Họa Bình họa bút nhắc lại:
- Gió theo nét vẽ nhập vào tranh!

Lần này, toàn bộ không gian dường như đọng lại, thân hình Đường Kiếp đang tấn công đột nhiên ngưng trệ bất động, xung quanh hiện ra lưu ly sắc lóng lánh trong không gian, dần dần hình thành một mặt phẳng.

Trong mặt phẳng này, cánh tay Đường Kiếp mở rộng như một bức họa tượng, ánh sáng ngọc lưu ly lưu chuyển, kéo thân thể Đường Kiếp trên không trung cuốn, có vẻ quỷ dị không nói ra được.

Chiêu thức Gió theo nét vẽ cuốn vào tranh đúng là tiên thuật Mai Họa Bình nhiều năm khổ tu tự lĩnh ngộ, giống như Đường Kiếp có Vân Tùng Thiên Đao, chỉ có điều so với Vân Tùng Thiên Đao cao minh hơn không biết bao nhiêu lần, đã giam bản thể Đường Kiếp trong mặt phẳng kia.

Mai Họa Bình cười to nói:
- Mặc ngươi dũng mãnh phi thường thế nào, ở ta đây...

Hắn còn chưa khoác lác xong, chỉ thấy bình phong ngưng trệ giữa không trung chợt răng rắc nứt ra vô số vết rách, ngay sau đó cả phiến thiên không thoạt nhìn như mạng nhện dày đặc.

Mạng nhện càng lúc càng lớn, cuối cùng ba một tiếng vỡ tan, hóa thành vô số lưu quang tràn ngập đủ loại màu sắc tiêu tan giữa không trung.

Trên bầu trời kia, người khổng lồ điên cuồng gào thét từ không trung hạ xuống, chiến chùy vũ động bầu trời mênh mông, nện xuống Mai Họa Bình.

Lần này nếu là đập trúng thật, cho dù y có là Thiên Tâm chân nhân cũng biến thành bánh thịt.

Mai Họa Bình cấp tốc lui ra sau, họa bút huy động liên tục, lúc này y không kịp tái thi pháp thuật, chỉ cố phòng thủ khu vực trước mặt, chỉ thấy không trung theo đường bút của y hiện ra từng đợt sóng gợn.

Đường Kiếp như trâu điên hùng hục xông qua, đánh vào từng đạo sóng gợn, mỗi một tiếng ầm trên người hắn lại xuất hiện vết máu. Kiếm khí của Mạnh Cuồng Kiếm không thể làm Đường Kiếp bị thương như vậy, nhưng vài nét bút lại có thể làm Đường Kiếp chảy máu.

Chỉ có điều Đường Kiếp không thèm để ý, người Luyện Thể mạnh tác chiến, mặc kệ kết quả cuối cùng là thắng hay bại, ít nhất phải luôn vĩnh viễn tiến công. Nếu là ngay cả điểm này cũng không làm được thì đừng có đánh.

Một chút thống khổ không khiến hắn lùi bước, ngược lại còn kích thích thần kinh của hắn, Đường Kiếp lên tiếng cười hô hô nói:
- Quá yếu!

Thanh âm này ù ù như thiên lôi chấn động, Đường Kiếp điên cuồng tiến lên, đại thiết chùy ầm ầm cuồn cuộn nổi lên sóng lực nghìn trượng, nơi nơi chấn động khiến Mai Họa Bình đứng cũng không vững.

Đồng thời Đường Kiếp nắm một khối đá lớn ném Mai Họa Bình, tảng đá lớn trong tay hắn giống như vũ khí, chỉ cần đập vào Mai Họa Bình, dù y có là Thiên Tâm chân nhân cũng không chịu nổi một đập, bị đánh hộc máu bay lên.

Mạnh Cuồng Kiếm bên cạnh khẩn trương xông lên, một kiếm đâm ra sau Đường Kiếp.

Một kiếm này trong mắt đệ tử hay đám học sinh thì như bên ngoài bay tới, một kiếm kinh hồng, linh hoạt, sắc bén không mất uy nghiêm.

Một kiếm tinh diệu và dũng mãnh như thế lại bị coi thường không thèm để ý tới, tùy ý đâm vào sau lưng hắn, mới được ba phần đã bị cơ thể kẹp lấy, bĩu môi nói:
- Chỉ là đòn ong đốt.

Một kiếm dũng mãnh tuyệt luân trong mắt Đường Kiếp chỉ là ong đốt.

Mạnh Cuồng Kiếm lập tức thất thần, Đường Kiếp quay lại nhìn y cười cười.

Nụ cười này phóng đại trông thật khủng bố.

Ngay sau đó Đường Kiếp đã mạnh đánh ra một quyền, đập Mạnh Cuồng Kiếm bay ra ngoài.

Cuối cùng Mạnh Cuồng Kiếm thêm vào pháp tráo, không bị một quyền oanh dẹt, chỉ có điều hộ thân pháp bị một quyền này làm vỡ vụn, ngay tiếp đó Mạnh Cuồng Kiếm thổ huyết, nhất thời không đứng dậy được.

Bản thể lúc này mới hừ một tiếng:
- Không chịu nổi một kích.

Đúng lúc này, chợt nghe sau lưng có tiếng phẫn nộ:
- Vậy ngươi thử lại lần nữa xem... Hữu thỉnh họa trung tiên!

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mai Họa Bình bay trên không trung, song chưởng mở lớn, phía sau y là một bức họa đang từ từ dâng lên.

Đó là một tấm cung nữ đồ, nữ tử trong bức tranh mặc cung trang váy lụa, thân hình yểu điệu, nhưng lại là bóng dáng đồ, chỉ thấy lưng không thấy hình dung. Ngay lúc bức họa này dâng lên, Mai Họa Bình mở lớn mắt, trong mắt kia là ngọn lửa thiêu đốt hiện ra bóng dáng cung nữ.

- Đây là...
Bản thể Đường Kiếp cũng hơi ngạc một chút, dường như từng nghe nói qua bức họa này, nhưng nhất thời nhớ không ra.

Mai Họa Bình hô to:
- Mời tiên nhân xoay người!

Nữ tử trong bức tranh đột nhiên cử động, tấm lưng xoay chuyển.

Chỉ một cửa động này, Đường Kiếp cảm thấy bản thân như bị bức tranh kia dắt tới, thiên địa đột nhiên u ám không thấy rõ thứ gì, duy có nữ tử cung trang đang quay lưng, không gian đầu đội trời chân đạp đất như vì thế mà trở nên nhỏ hẹp, có kêu loạn cũng không nghe được bất kỳ thanh âm gì.

Cảnh tượng này trong mắt người khác là Đường Kiếp đang ngây người, si ngốc, không nhúc nhích.

Mai Họa Bình lên tiếng cười hô hô nói:
- Còn chưa chịu chết!

Họa bút rơi xuống, trên không trung chém ra một đạo quỹ tích nhanh chóng huy động, trên bầu trời là một pháp kiếm khổng lồ thành hình, Mai Họa Bình vung ống tay áo:
- Đi!

Pháp kiếm lao tới bản thể Đường Kiếp.

Vồ!

Pháp kiếm xuyên thủng thân thể của Đường Kiếp, toàn bộ xuyên qua lập tức hóa thành một mảnh sáng tiêu tán, Đường Kiếp lại như vô cảm, ánh mắt nhìn thẳng lên trời.

- Ha ha ha ha!
Mai Họa Bình cười, họa bút cử động lần nữa phác họa thành một con mãnh hổ. Mãnh hổ vừa nhảy ra đã táp tới Đường Kiếp, uy lực so với cự kiếm còn mạnh hơn.

Ngay sau đó Mai Họa Bình họa bút huy động liên tục vẽ ra một con gấu bự, một cái chim ưng còn có một con rắn độc.

Mỗi con vật vẽ ra đều có thực lực Khai Trí, đồng thời vồ vào Đường Kiếp điên cuồng cắn xé, cơ thể cứng rắn của Đường Kiếp va chạm với răng nanh của đối phương tạo thành tiếng sắt thép mài nhau, cổ Đường Kiếp bị cắn máu tươi đầm đìa, mà răng nanh yêu vật cũng bị gãy.

Mai Họa Bình không ngờ tên khổng lồ bất động cũng khiến yêu vật mình vẽ chịu tổn thương, cho tới cuối cùng chẳng còn con nào có răng cắn, hai mắt y trợn lên:
- Khốn khiếp... Hạ bút thành tranh!

Y hô to, nét bút rơi xuống.

Nếu như nói lúc trước y chỉ phác họa tranh thì giờ khắc này y chỉ vẽ hư điểm, tất cả sự vật liền tự động xuất hiện.

Một khắc này, Mai Họa Bình họa bút điên cuồng, liên tiếp điểm hơn mười nét, chỉ thấy trên không trung có vô số pháp kiếm.

Mỗi một pháp kiếm giống như bức tranh trước, thật to lớn, sắc bén, hung mãnh, giờ lại ngưng tụ thành trăm cái nhắm vào bản thể Đường Kiếp. Dùng phương pháp này, sắc mặt Mai Họa Bình cũng khó coi vài phần, lộ vẻ áp lực chỉ vào Đường Kiếp:
- Đi!

Trên trăm pháp kiếm đồng thời hướng tới Đường Kiếp vọt tới, Mai Họa Bình lộ ra ý cười càn rỡ:
- Ngươi nhất định phải chết!

Đúng lúc này, phân thân Đường Kiếp bỗng nhiên cười cười:
- Vậy sao?

Theo hắn mỉm cười, bản thể Đường Kiếp đang bất động đột nhiên cũng cười:
- Hóa ra là Dao Nữ Nhập Mộng Đồ! Bức tranh tiên cố ý mời người đi vào giấc mộng, ngọc nữ vô tình không tự phi, chung quy chỉ là một giấc mộng lớn mà thôi!

Lúc nói chuyện, chiến chùy đã ầm ầm quét ra đón nhận kia trên trăm thanh pháp kiếm. Pháp kiếm mặc dù lợi hại, nhưng không vượt qua được chiến chùy, liên tục rầm rầm vỡ vụn, tất cả đều hóa thành linh quang tiêu tán, có vài pháp kiếm rơi xuống người hắn nhưng không hình thành nên uy hiếp trí mạng, lấy thân thể và tố chất của Đường Kiếp, đảo mắt đã khôi phục lại.

- Điều này sao có thể?
Mai Họa Bình quả thực không dám cùng tin vào hai mắt mình, phun ra một búng máu.

Đường Kiếp nói không sai, đây thật là Dao Nữ Nhập Mộng Đồ.

Dao Nữ Nhập Mộng Đồ ở Tê Hà cũng coi như một pháp bảo đại danh đỉnh đỉnh. Tương truyền ba ngàn năm trước, lúc ấy có một thi hào họa tiên đang ngủ thì mơ thấy tiên nữ. Tiên nữ kia ở núi cao, mặt hướng lên trời, theo hướng không trung bay lên, lờ mờ chỉ có thể nhìn đến một bóng dáng mà không nhìn rõ người, loáng thoáng chỉ nghe được một ngọc tự mà không nghe thấy gì khác. Người trong mộng đuổi theo nhưng thế nào cũng đuổi không kịp, chỉ thấy kia tiên nữ càng bay càng cao, cho đến khi lạc vào đám mây không thấy, người trong mộng lòng nóng như lửa đốt, vốn chỉ là phàm nhân nhưng vẫn bay lên, mắt thấy sắp đuổi vào trong mây, đột nghe trên bầu trời có tiếng sấm dọa y nhảy dựng, đột nhiên từ trên không trung rơi thẳng xuống.

Người trong mộng vì vậy tỉnh lại, vẽ ra một bức tranh gọi là Dao Nữ Nhập Mộng Đồ, nghe nói người trong mộng cũng vì thế mà đạp đất thành tiên.

Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết, các phàm nhân tu luyện trăm ngàn năm chưa chắc làm được, có người vì mơ mà thành tiên, không khỏi quá mức bất công. Ý khác nào nói chuyên cần không bằng chờ đợi một giấc mộng.

Nhưng mặc kệ truyền thuyết là thật hay giả, Dao Nữ Nhập Mộng Đồ là một kiện pháp bảo dẫn dắt tâm thần là không sai, khi sử dụng, tiên nữ đi vào giấc mộng mê hoặc thần trí, giống như ngủ say để mặc người chém giết mà không thể chống cự, quả nhiên là hiệu quả thần kỳ, thứ duy nhất có thể chống cự nó chính là ý chí, linh thức, thần niệm của bản thân.

Vì vậy, vật ấy dùng để đối phó tu giả trên Khai Thức thì tác dụng sẽ suy giảm, nhưng đối phó với Khai Thức trở xuống quả thực mọi việc đều thuận lợi.

Tuy nhiên vật ấy ở Tê Hà đã biến mất nhiều năm, Đường Kiếp cũng chỉ nghe nói qua mà thôi, vốn tưởng rằng nó sớm không còn tồn tại, không ngờ đã lọt vào tay Thất Tuyệt Môn. Thất Tuyệt Môn tiền đông thế mạnh, lại có bảo vật La Thiên rơi xuống, có chuyện như vậy cũng không ngạc nhiên.

Về phần Dao Nữ Nhập Mộng Đồ vì sao vô dụng với Đường Kiếp thì nguyên nhân khá đơn giản, ai bảo Đường Kiếp là nhất hồn song thể.

Lúc sử dụng Dao Nữ Nhập Mộng Đồ chỉ ảnh hưởng đến bản thể chứ không khống chế phân thân, kết quả là phân thân vẫn tỉnh táo như cũ, bởi vậy từ lúc bắt đầu Dao Nữ Nhập Mộng Đồ đã không thể khống chế ở bản thể.

Đường Kiếp sở dĩ ngay từ đầu không phản ứng là vì lúc ấy hắn đang từ hai góc độ cơ thể khác nhau mà xem thế giới này, bóng dáng ngọc nữ trong đó khiến hắn mơ hồ có loại cảm giác kỳ diệu.

Đó là một loại huyễn hoặc khó hiểu, Đường Kiếp nói không rõ cụ thể là cái gì, nhưng nhìn bóng dáng ngọc nữ đầu đội trời chân đạp đất, uy áp lại khiến hắn có cảm giác như quan sát được Thiên Đạo Pháp Luân.

Đáng tiếc là trước khi cảm giác hóa thành chân thật, công kích của Mai Họa Bình đã cắt đứt hắn, nếu không phải loạt thi triển công kích cuối quá mức hung mãnh, khả năng Đường Kiếp còn đi cảm thụ một lát nữa, nhưng lúc này phân thân không thể không bắt buộc bản thể từ trong mộng tỉnh lại, một kích đánh tan trên trăm pháp kiếm.

Người khổng lồ rõ ràng chưa Khai Thức không ngờ có thể chống cự Dao Nữ Nhập Mộng Đồ, Mai Họa Bình có thế nào cũng không thể tin được, một khắc này y liều mạng thúc dục ấn pháp, gần như là dậm chân hô to:
- Mời tiên nhân xoay người!

Tiên nữ trong Dao Nữ Nhập Mộng Đồ quả nhiên lại xoay qua một ít, lộ ra một nửa bên mặt, chỉ có điều bộ mặt có thần quang che phủ nên không thấy rõ, duy chỉ lực lượng dẫn dắt vào giấc mộng càng phát ra cường thịnh hơn.

Đáng tiếc dù Mai Họa Bình có làm thế nào Đường Kiếp cũng không ngủ nữa mà chỉ kinh ngạc nhìn tranh, đột nhiên nhếch miệng mỉm cười:
- Là là một bảo bối tốt, ổn thỏa thu nhận cẩn thận thưởng thức.

Lần này hắn nói khá nhiều, chứ không im lặng như lúc chiến đấu, âm thanh lọt vào tai Mai Họa Bình khiến y chấn động kịch liệt, chỉ cảm thấy thanh âm này sao quen như vậy.

Lúc này trong mắt của y, Nam Minh Ly hỏa thần viêm đã hơi tiêu thất, thị lực cũng dần khôi phục, khuôn mặt người khổng lồ trước mắt cùng rõ ràng hơn, rốt cục nhìn thấy người khổng lồ này không ngờ có bảy tám phần giống Đường Kiếp, khó nhất còn cả giọng nói giống nhau.

Y nhìn người khổng lồ rồi lại nhìn Đường Kiếp phía xa, bật thốt lên:
- Huynh đệ sinh đôi?

Không chờ Đường Kiếp trả lời, Mai Họa Bình lại nhìn thấy tư thế tay phải giống nhau như đúc, lại nghĩ từ lúc người khổng lồ tiến vào chưa nói với Đường Kiếp câu nào liền hiểu ra, hét lớn:
- Không phải huynh đệ sinh đôi, là phân thân!

Đường Kiếp khẽ mỉm cười, hai Đường Kiếp đồng thời mở miệng:
- Rốt cuộc cũng hiểu ra.

Ngay sau đó bản thể Đường Kiếp đã nên tiếp một búa vào Mai Họa Bình.

Mai Họa Bình thốt lên tiếng kêu kì quái rồi lui ra phía sau, tay trái tung ra một vật, cũng là một cái nghiên mực. Mai Họa Bình họa bút vào nghiên mực rồi lại viết, lúc này đây hiệu quả bất đồng.

Khi y múa bút vẩy mực, một tòa núi nhỏ dần dần hiện ra.

Ngay cả Đường Kiếp cũng không khỏi ngơ ngẩn:
- Điều này không có khả năng...

Nói Mai Họa Bình có thể lấy tranh nhập đạo, bức tranh ngưng hư ngưng thực, Đường Kiếp tin y có bản lĩnh này.

Nhưng nói y vẽ không có điểm gì hạn chế, thích gì vẽ nấy, Đường Kiếp tuyệt không tin.

Nếu thật như thế, chỉ cần y vẽ bức Tiên Đài Đại Năng, chẳng phải có thể đánh cả Tử Phủ?

Chuyển núi giữ nhạc, không phải Thiên Tâm thì không thể làm, nhưng vẽ núi tạo nhạc vậy so với chuyển núi giữ nhạc càng bản lĩnh hơn, đừng nói Mai Họa Bình chỉ là Thiên Tâm sơ cấp Linh Hoàn kỳ, cho dù có tới Thiên Tâm đỉnh cao Hóa Hồn kỳ cũng chưa chắc có thể làm được.

Nhưng Mai Họa Bình có thể làm như vậy.

Một khắc này y dùng bút viết chữ, cố hết sức khiến cái trán chảy mồ hôi ròng ròng, thế nhưng y vẫn không ngừng bút, hình bóng ngọn núi như quăng giữa không trung, càng lúc càng lớn, thoạt nhìn giống một tòa núi con.

Đường Kiếp cũng có chút ngây người:
- Ngươi không thể nào làm được.

Mai Họa Bình bật cười ha hả:
- Ngươi cho ta lần này tới đây mà không có chuẩn bị sao? Hay là đã cho đó là món đồ tốt nhất của Thất Tuyệt Môn? Để ngươi xem cho rõ ràng, ra!

Y thu họa bút chỉ hướng không trung, mục tiêu rõ ràng là Sơn Hà Xã Tắc đồ.

Theo Mai Họa Bình chỉ ra, Sơn Hà Xã Tắc đồ tỏa sáng hào quang, Vạn Tượng đại trận khởi động đánh ra một đạo sáng mờ, hướng tới núi cao trên không trung.

Mai Họa Bình dùng lực lượng cá nhân căn bản không thể ngưng thực núi cao ảo hóa ra thực thái, ầm ầm, hung hăng đánh tới người khổng lồ Đường Kiếp.