Đường Kiếp nói làm gương mặt Mục Nghị đơ ra:

- Đường huynh nói lời này có ý gì?

Đường Kiếp thở dài:
- Tuy rằng Thất Tuyệt Môn cho tới bây giờ cũng không biết Bí Cảnh có giá trị thế nào, nhưng có thể làm cho Thiên Thần Cung tốn công tốn sức truy tìm thì giá trị sẽ không thấp, hiện giờ cơ hội trời ban đang ở trước mắt, Thất Tuyệt Môn thử ta một chút ta cũng có thể hiểu được... Không phải lúc chúng ta rời khỏi học viện, họ đã từng bám theo sao?

Mục Nghị kinh ngạc nhìn Đường Kiếp, một hồi lâu rốt cục nói:
- Rất xin lỗi, sư môn có mệnh, không thể không theo.

Lúc y nói, xa xa đã hiện ra ba bóng người.

Ba người kia đều mặc áo xanh, một người đeo Thủy Vân thao trên đầu, da như quan ngọc, trong tay còn cầm một cây viết, một người đầy râu quai nón, vác trên lưng một thanh đại kiếm, còn một người là lão nhân ngồi trên một con lừa, trong tay còn cầm cái hồ lô lớn.

Ba người đang đi trên mặt đất, chỉ cất vài bước đơn giản, trong nháy mắt đã đi tới bên đám Đường Kiếp.

Mỹ nam cầm bút cười nói:
- Tại hạ Mai Họa Bình, gặp qua Đường công tử.

- Hóa ra là Mai chân nhân.
Đường Kiếp khom mình thi lễ, sau đó nhìn về sang hai người khác:
- Chân nhân tới, như vậy hai vị này chính là Mạnh Cuồng Kiếm và Thu lão rồi.

Thất Tuyệt Môn có cơ cấu khác phái Tẩy Nguyệt, tổng cộng có bảy đại viện, ngoại sự viện chuyên môn phụ trách xử lý đối ngoại, cũng khá quen thân với người ngoài, Mai Họa Bình, Mạnh Cuồng Kiếm chính là nhân vật ngoại sự nổi danh trong viện.

Trong đó Mai Họa Bình thực lực mạnh nhất, Thiên Tâm Cảnh Linh Hoàn kỳ, trước mắt đảm nhiệm ngoại sự viện ti phụng, Mạnh Cuồng Kiếm và Thu Trường Sinh thì đều là Thoát Phàm đỉnh cao, trước mắt đảm nhiệm việc đi lại trong ngoại sự viện. Trong đó Mạnh Cuồng Kiếm có danh khí lớn nhất, người này dốc lòng vì kiếm, lấy kiếm làm đạo Kiếm Tu, chiến lực mạnh mẽ, ở cùng thế hệ khó gặp đối thủ.

Ba người này tuy không dọa người như ba Thiên Tâm của Thạch Môn Phái, nhưng nếu để ba người họ cùng Lương Hưng Bang Thạch Tịnh Trai Ngọc Uyển Nương đối chiến, Đường Kiếp dám khẳng định, người chết nhất định là Thạch Mông Tam lão.

Người Lục đại phái, cho tới bây giờ đều gặp người cao hơn nửa giai.

Bách luyện đối Cửu Chuyển, Cửu Chuyển đối Khai Thức cũng không ngạc nhiên, Khai Thức đánh không lại Thiên Tâm Cảnh, nhưng hai Khai Thức có thể chiến với một Thiên Tâm của môn phái nhỏ bình thường.

Vì vậy, với đệ tử lục đại phái mà nói, đánh thắng tán tu cao hơn mình một bậc không gọi là khiêu chiến vượt cấp, gọi là bằng bậc, chỉ có đệ tử lục đại phái chiến đấu với nhau mới gọi vượt cấp.

Cho nên đối mặt Thoát Phàm đỉnh cao Thất Tuyệt Môn, Đường Kiếp cũng không nắm chắc thắng lợi.

Tuy nhiên Đường Kiếp không thèm để ý, trên thực tế hắn cảm thấy hứng thú một chuyện khác:
- Việc liên hệ Bí Cảnh trọng đại, ta còn tưởng rằng Thất Tuyệt Môn đã ra tay, có thế nào cũng phải phái ra Tử Phủ.

Lời này vừa ra, Mạnh Cuồng Kiếm và Thu lão đồng thời trầm xuống, tức giận hừ một tiếng.

Cũng khó trách bọn hắn tức giận, nghe khẩu khí này của Đường Kiếp, đúng là còn ngại tới người tới chưa đủ đông.

Mai Họa Bình không để ý, cười nói:
- Nếu lấy giá trị Bí Cảnh mà nói, phái ba người ta đến đích thật là có chút khinh thường, tuy nhiên chọn người cũng phải chọn kẻ thích hợp mới được. Nếu đọng chút chuyện đã để Chân Quân ra tay, đích thực là khiến họ đủ chết vì bận.

Y nói khách khí, nhưng ngầm chỉ bản thân Đường Kiếp thực lực thấp kém, còn chưa đủ tư cách để Chân Quân xuất động.

Đường Kiếp cười nói:
- Ta thấy lý do là: Nếu là do Chân Quân tự mình ra tay, chỉ sợ giữa phái Tẩy Nguyệt và Thất Tuyệt Môn sẽ không khoan nhượng rồi.

Lời này không sai, Thất Tuyệt Môn và phái Tẩy Nguyệt không phải là tử địch, nếu Thất Tuyệt Môn chân quân chạy lên phái Tẩy Nguyệt giết người, rất có thể sẽ làm chuyện khó xử lý, nhưng không biết tại sao, Mai Họa Bình nghe mà khó chịu.

Nguyên bản một chuyện vốn bình thường, qua miệng Đường Kiếp lại giống như Mai Họa Bình là đám thí tốt. Dường như chuyện trọng đại như thế, Chân Quân không ra tay là vì tương lai ba người bọn họ sẽ làm kẻ chết thay để đòi công đạo ở phái Tẩy Nguyệt.

Nghĩ đến đây, Mai Họa Bình cảm thấy không vui, mặt hơi trầm xuống, nói:
- Tên gia hỏa này, giao ra Sơn Hà Xã Tắc đồ, xem cống hiến của ngươi cho môn phái, ta cho ngươi rời đi.

- Để cho ta rời đi?
Nghe vậy, Đường Kiếp nghiêng đầu, ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên mỉm cười nói:
- Chỉ sợ không phải ngươi để cho ta rời đi, mà là quý phái để cho ta rời đi, không được giết ta? Để ta đoán, người được phái tới nói, các ngươi phải động thủ trước, ta đoán đúng hay không?

Mai Họa Bình ba người ngây ra.

Đường Kiếp nói không sai, lời Mai Họa Bình nói chính là Thất Tuyệt Môn Chân Quân tự mình nhắn nhủ, bảo trước khi họ động thủ nhất định phải nói như thế, chỉ có điều Đường Kiếp này sao đoán ra được?

Đường Kiếp dùng ánh mắt đồng tình nhìn Mai Họa Bình:
- Các ngươi có nghĩ tới chuyện này không? Các ngươi cướp đi Sơn Hà Xã Tắc đồ trong tay ta, cướp đi Bí Cảnh, nếu không giết ta diệt khẩu, như vậy không phải kẻ khác sẽ biết Bí Cảnh rơi vào tay Thất Tuyệt Môn sao?

Lời này vừa ra, ba người đồng thời biến sắc.

Kỳ thật bọn họ không nghĩ ra điều này, chẳng qua là bọn họ còn có tính người, không muốn nhiều tạo sát nghiệt, nhưng nghe Đường Kiếp nói vậy, cảm giác đã thay đổi hoàn toàn.

Mạnh Cuồng Kiếm chỉ vào Đường Kiếp:
- Tiểu tử ngươi rốt cuộc có ý gì?

Đường Kiếp nói:
- Không có gì, chính là quý phái cũng không tin tưởng các ngươi lắm nên mới mượn miệng các ngươi nói giao bảo thả người, nếu chẳng may không thành, còn có một lối thoát để có thể tiếp tục hợp tác với ta.

- Ngươi thối lắm!
Mạnh Cuồng Kiếm tức giận.

Đường Kiếp dám nói Thiên Tâm bọn họ không có biện pháp.

Ngay cả Mai Họa Bình cũng sắc mặt giận dữ.

Đường Kiếp lại chỉ ra Sơn Hà Xã Tắc đồ cười nói:
- Làm gì phải tức giận, ta chỉ tùy tiện đoán. Các ngươi không phải muốn có Bí Cảnh sao? Nó đang ở đó mà, nếu cảm giác mình có thể lấy thì cứ việc cầm đi. Đúng rồi, nơi này là bố trí tài liệu Vận Chuyển Trận trở về.

Nói xong tay hắn quăng ra túi Giới Tử, người hướng lui về phía sau.

Mai Họa Bình và ba người nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Nhiệm vụ của bọn họ là mang đi Sơn Hà Xã Tắc đồ, chiếm Bí Cảnh, cũng không phải giết Đường Kiếp, để tránh bên trong có vấn đề, giết Đường Kiếp xong không thể bù lại, còn nữa Đường Kiếp thân là học sinh tiến cử, giết hắn chỉ sợ sẽ chọc giận phái Tẩy Nguyệt.

Bởi vậy ba người vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, hai người cuốn lấy Đường Kiếp, Mai Họa Bình mang đi Sơn Hà Xã Tắc đồ.

Hai gã Thoát Phàm đỉnh cao đối phó với Đường Kiếp mới vừa vào Cửu Chuyển đã là nể mặt hắn.

Chỉ có điều phản ứng của Đường Kiếp lại khác với dự liệu của bọn họ, không ngờ lại không ngăn cản.

Ba người nhìn nhau, vẫn là Mạnh Cuồng Kiếm nói:
- Sợ hắn làm gì, để ta đi trước!

Nói xong hắn nắm túi Giới Tử, rút đại kiếm hướng không trung nhảy tới.

Trên bầu trời vạn tượng, Mạnh Cuồng Kiếm hét lớn một tiếng, đại kiếm đâm ra một đạo kiếm khí sắc bén như cầu vồng xuyên qua mặt trời đâm rách thác nước, hiện ra cửa Bí Cảnh, tối om thấy không rõ phía sau.

Chỉ một kiếm này có thể nhìn ra tài nghệ thật sự của y, hùng mạnh mà hung hãn, tuyệt đối là bách chiến mãnh tướng.

Ngay lúc Mạnh Cuồng Kiếm đâm vào trong động, một bàn tay lại giữ gáy y kéo giật trở về.

Đúng là Mai Họa Bình.

Đường Kiếp thậm chí không phát hiện y làm thế nào, chỉ tùy ý vung tay lên đã kéo Mạnh Cuồng Kiếm lại, riêng bản lĩnh này cũng đủ làm Đường Kiếp căng thẳng.

Mai Họa Bình này, thực lực tuyệt đối vượt xa đám Khâu Thư Dư, Lương Hưng Bang, phỏng chừng một người có thể chống lại được Tam lão Thạch Môn liên kết.

Bắt Mạnh Cuồng Kiếm lại, Mai Họa Bình nói:
- Đừng vội, trước nhìn kỹ hãy nói.

Nói xong y đã đánh ra vài đạo ấn pháp, chỉ vào cửa động, bắn vào một đạo hào quang.

Theo ánh sáng kia, ánh mắt Mai Họa Bình xuất hiện ngân quang, y khẽ quát một tiếng:
- Ta thấy tranh của ta!

Ngay sau đó y vung bút lên, một mảnh thung lũng tự động hiện ra trước mắt mọi người.

Người này có thể nhìn được thế giới sau Vận chuyển Trận, thậm chí còn dùng quỷ dị phương thức vẽ ra, chỉ bằng chiêu thức ấy, chính là cao thủ trinh sát tốt nhất, khó trách Thất Tuyệt Môn phái y đến đây.

Dù sao đối phó với Đường Kiếp, kém không phải vũ lực, mà là phải cẩn thận âm mưu quỷ kế của hắn.

Lúc cảnh thung lũng hiện ra, Thu lão ôm hồ lô nói:
- Ngọc Hoàn Châu... Hoàng Hoàn Quả... Gỗ Tử Đàn... Thiên Cơ Thạch, còn có Phượng Loan Thảo, Vận chuyển Trận quả thông qua Bí Cảnh, chân chính Bí Cảnh.

Thu lão kích động kêu lên, Mai Họa Bình vẫn còn tiếp tục vẽ, vì thế càng ngày càng có nhiều linh thực quý hiếm hiện ra trước mắt mọi người.

Thu lão kích động như sắp phát điên, giọng nói cũng cao hơn ngày thường.

Lúc tới thi hài người khổng lồ, giọng Thu lão cao tới quãng tám:
- Cự Thần Huyết Quả, vẫn còn Cự Thần Huyết Quả... Trời ơi, thế gian vẫn còn vật hi hữu này.

Đến vật thể kế tiếp, cả người Thu lão run lên:
- Yêu hóa Bạch Liên... Thật là Yêu hóa Bạch Liên... Thậm chí có mười lăm gốc!

Trong mắt của y hiện ra vẻ tham lam:
- Bắt nó, nhất định phải bắt lấy Bí Cảnh!

Mà Mục Nghị ở bên cũng thì thào:
- Mười lăm gốc... Đó không phải là Bí Cảnh một vạn năm mà là từ thời kỳ thượng cổ truyền tới? Khó trách Thiên Thần Cung vì nó mà khẩn trương.

Y quay lại nhìn Đường Kiếp, chỉ thấy Đường Kiếp sắc mặt bình tĩnh như trước, trong lòng khẽ động nói:
- Cẩn thận có cạm bẫy!

Dựa vào hiểu biết về Đường Kiếp của y, nếu Đường Kiếp điềm tĩnh như thế, hơn phân nửa là có thủ đoạn.

Mai Họa Bình thu mắt lại, nói:
- Bí Cảnh đã xem qua, không có cạm bẫy, Cuồng Kiếm, Thu lão, chúng ta tới kiểm tra đại trận Sơn Hà Đồ.

Ba người cùng nhau kiểm tra toàn bộ pháp trận.

Bọn họ cũng coi như cẩn thận, Đường Kiếp lại hoàn toàn không sao cả, chỉ có điều lui qua một bên, tới gần Mục Nghị lầm bầm:
- Thất Tuyệt Môn phái bọn họ đến, cũng không tuyệt tình chính là lưu lại đường lui. Mục huynh đệ, tuy rằng ngươi lừa ta nhưng ta lại không trách ngươi, người trong giang hồ thân bất do kỷ, ta có thể hiểu. Tuy nhiên ngươi phải nhớ, là ngươi nợ ta, tương lai ngươi phải trả ta.

Mục Nghị gật gật đầu:
- Ta hiểu.

Đường Kiếp tiếp tục nói:
- Nếu hiểu thì hãy mau rời đi.

- Rời đi?
Mục Nghị kinh ngạc nhìn Đường Kiếp.

- Đúng vậy.
Đường Kiếp rất nghiêm túc trả lời:
- Lúc chiến đấu ngươi không thích hợp ở lại đây. Tuy Thất Tuyệt Môn phái tới ba người này không có ý định giết ta, ta lại không thể không giết bọn chúng... Bọn họ đã thấy cái không nên thấy, nhất định phải chết.

Mục Nghị bật thốt lên:
- Ta cũng nhìn thấy Bí Cảnh.

- Không phải Bí Cảnh.
Đường Kiếp cười thần bí:
- Là cách khiến họ tử vong.

Con ngươi Mục Nghị mở lớn.

Hoá ra với Đường Kiếp mà nói, để lộ Bí Cảnh là cách giết bọn họ sao?

Nhìn Đường Kiếp, Mục Nghị rốt cục lùi về phía sau.

Giờ khắc này, y lựa chọn tin tưởng Đường Kiếp.

Ở lại đây, hẳn phải chết!

Nhìn Mục Nghị lui xa dần, Đường Kiếp lớn tiếng nói:
- Nhớ kỹ trở về hãy nói, vì Thất Tuyệt Môn bội tín vứt bỏ lời keei gọi, để trừng phạt, mấy gốc Thiên Niên Yêu Hóa Bạch Liên ta sẽ không để cho Thất Tuyệt Môn nữa.

Mục Nghị lảo đảo suýt ngã.

Ba người còn đang kiểm tra, chỉ có điều mặc cho họ tra tới tra lui, cũng không thấy vấn đề gì.

Nhưng vẻ mặt Đường Kiếp quá bình tĩnh, quả thực là ở trên mặt viết ta ra bốn chữ ta có âm mưu, khiến ba người không thể không cẩn thận.

Chỉ có điều dù kiểm tra thế nào cũng không tra được, Mạnh Cuồng Kiếm sốt ruột nói:
- Tra mãi không ra gì, nơi này căn bản không có cạm bẫy. Ta thấy tiểu tử kia đang phô trương thanh thế làm chúng ta sợ, muốn chúng ta buông tha Sơn Hà Xã Tắc đồ, không dám nhập Bí Cảnh.

Thu lão liên tục gật đầu:
- Ta thấy hơn nửa là đe doạ bằng miệng, ta cũng không tin lấy thủ đoạn của hắn còn có bố trí gì chúng ta nhìn không ra.

Đường Kiếp đột nhiên nói:
- Cũng không chắc nhất định phải có cạm bẫy, càng có thể là có tồn tại hùng mạnh nào đó? Tỷ như ở bên kia thung lũng có yêu vật hùng mạnh, vị trí ở phân thần, nếu ai dám tiến vào sơn cốc, người đó là tự tìm đường chết. Vì vậy, ta mới ung dung ở chỗ này chờ các ngươi đi vào.

- Vị trí tại phân thần? Đây chẳng phải là có thể so với Tử Phủ rồi sao?
Thu lão Mạnh Cuồng Kiếm ba người cất tiếng cười, không thèm để ý Đường Kiếp.

Thu lão lại nói:
- Vô tri tiểu bối, ngươi cũng biết phân thần yêu thú rất thưa thớt. Loại này tồn tại thực lực thông thiên, nhìn thiên nhai như láng giềng, đâu cam chịu thủ ở góc thung lũng, thực thân của chúng còn lớn hơn thung lũng không biết bao nhiêu lần. Nếu thật có phần thần yêu thú trấn thủ nơi đó, dù Tử Phủ Chân Quân đến đây cũng không lấy nổi số bảo bối kia. Cùng nó đại chiến cũng biến sơn cốc thành bột mịn!

Mạnh Cuồng Kiếm cũng cười to nói:
- Lại nói tiểu tử ngươi chưa đi qua sơn cốc kia, làm sao biết bên trong có cái gì.

Đường Kiếp nhún nhún vai:
- Các ngươi không tin cũng được, nếu vậy các ngươi đi vào đó đi, chớ trách ta không nhắc nhở các ngươi.

Thu lão cười nói:
- Nếu như thế, để lão phu đi vào trước thử một phen.

Nói xong y nhận Vận Chuyển Trận trong túi Giới tử trong tay Mạnh Cuồng Kiếm, đi tới cửa Vận Chuyển Trận.

Nhìn thấy cảnh này, Mai Họa Bình nhíu mày. Theo lý chuyện như vậ, hẳn là do Thiên Tâm chân nhân như y đi đầu làm việc. Nhưng nhìn Đường Kiếp tự tin mỉm cười, chẳng biết tại sao Mai Họa Bình tim đập nhanh, giống như trong sơn cốc có cái gì đó khủng bố, ngàn vạn lần không được vào.

Vì vậy, y không ngăn cản để Thu lão đi.

Thu lão bước một bước vào, cả người dĩ nhiên biến mất.

Mà lúc này trong ánh mắt Mai Họa Bình hiện ra bóng dáng Thu lão.

Lão nhìn quanh cốc, mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng, lớn tiếng la lên cái gì đó, đáng tiếc Mai Họa Bình dù có thể tái hiện cảnh phương xa nhưng không có cách nào nghe được thanh âm truyền tới.

Nhưng từ đó có thể thấy lão đang vô cùng hưng phấn, chỉ có vào trong cốc mới phát hiện nơi này khác xa bên ngoài nhìn thấy.

Thời khắc này Thu lão chạy tới các loại tiên thảo xem xét khiến Mạnh Cuồng Kiếm bật cười ha hả:
- Thế nào? Tiểu tử, lời đe dọa của ngươi đã vô dụng, mảnh Bí Cảnh này về tay Thất Tuyệt Môn rồi!

Ngay lúc Mạnh Cuồng Kiếm lên tiếng hét lớn, trong thung lũng cảnh tượng đột biến.

Trên bầu trời có một con chim lửa khổng lồ xuất hiện, trên cao căm tức nhìn xuống kẻ không mời mà tới.

- Cái đó là...
Mai Họa Bình đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó kinh hô:
- Không tốt, Thu lão đi mau!

Chỉ có điều y hô thế nào Thu lão cũng chẳng nghe thấy, mà có nghe thấy cũng đâu có năng lực chạy đi?

Ngay sau đó trên bầu trời Hỏa Vân cuồn cuộn, hóa thành vô số tên lửa bay vụt xuống.

Thu lão rốt cục nhận ra điểm không đúng, lão ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hỏa tiễn như mưa bắn xuống.

- Không!
Thu lão thì thào phun ra một chữ.

Ngọn tên lửa vô tình xuyên qua thân thể lão, trong khoảnh khắc khiến lão bùng nổ thành vô số mảnh.

- Thu lão!
Mai Họa Bình và Mạnh Cuồng Kiếm cùng nhau buồn bã hô lên.

Trên bầu trời chim lửa đã thu hồi ngọn lửa, nó làm như đã nhận ra cái gì, đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Cái nhìn này xuyên thấu vô số thời không, đọ cùng Mai Họa Bình.

Mai Họa Bình chỉ cảm thấy như có thứ gì đó đâm vào cặp mắt y.

- A!
Y quát to một tiếng, kêu thảm ngã xuống.

Hình ảnh như nước vỡ tan, thung lũng không thể nhận ra, duy có cặp mắt của Mai Họa Bình chảy ra máu loãng.

Thiên Tâm chân nhân che mắt kêu đau:
- Phân thần! Thật là phân thần!

Phân thần nhất niệm, động phá U Minh!

Duy chỉ có yêu thú của Phân Thần kỳ mới có thể làm được bước này.

Ngay cả Hà Xung cũng không thể xác nhận con hỏa điểu kia, rốt cục Mai Họa Bình trả giá thê thảm và nghiêm trọng mới có thể xác nhận.

- Chân nhân!
Mạnh Cuồng Kiếm đỡ lấy Mai Họa Bình:
- Ánh mắt của ngươi!

- Nhìn không thấy rồi.
Mai Họa Bình buông tay ra, chỉ thấy trong mắt toàn lửa đỏ, phảng phất như có ngọn lửa đang thiêu đốt, máu loãng chảy xuống nhuộm đỏ cả mặt.

Trong lòng Mạnh Cuồng Kiếm sợ run, chỉ cách trăm núi ngàn sông vô tận không gian mà còn có uy lực như thế? Ngay cả Tử Phủ cũng không thể làm được.

Tuy nhiên Mai Họa Bình lại nói:
- Đây là Nam Minh Ly hỏa thần viêm, chuyên lấy phần thần, cũng may khoảng cách quá xa, yêu vật kia phát huy không hết toàn bộ uy lực, vẫn có thể chữa khỏi, chỉ là U Liêm Nhất Mộng Phá Kính Hiểu sợ giữ không được.

U Liêm Nhất Mộng Phá Kính Hiểu là phép Mai Họa Bình sử dụng để trinh sát, cũng là Mai Họa Bình độc môn bí pháp, giống Thiên nhãn của Đường Kiếp, nhưng dưới Nam Minh Ly hỏa thần viêm, có thể bảo vệ hai mắt không hoàn toàn xong đời đã là chuyện may mắn, còn muốn thi triển bí pháp thì không khả năng, trong lòng tất nhiên căm hận vô cùng.

Hai tròng mắt bùng cháy, căm tức nhìn Đường Kiếp mơ hồ phía xa:
- Tiểu tử, sao ngươi biết bên kia có phần thần yêu thú? Ngươi không thể đã từng qua nơi đó!

Cho tới nay, đám Mai Họa Bình có một chỗ sai, đó là nghĩ Đường Kiếp cũng chưa đi qua Bí Cảnh, chỉ là biết Bí Cảnh ở nơi nào mà thôi, nhưng giờ bọn họ biết mình sai lầm rồi.

Mười phần sai!

Đường Kiếp nói:
- Đơn giản thôi, chờ các ngươi chết tự nhiên sẽ biết.

- Chết?
Mai Họa Bình và Mạnh Cuồng Kiếm nhìn nhau, đồng thời cười ha hả

Mai Họa Bình vẻ mặt hung ác:
- Ngươi cho là dựa vào yêu thú trong Bí Cảnh có thể tới đây giúp ngươi sao? Chỉ cần giết ngươi rồi mang Sơn Hà Xã Tắc đồ đi, tụ tập Tử Phủ Thất Tuyệt Môn ta còn sợ không đối phó được một con phân thần yêu thú?

Đường Kiếp thở dài:
- Chỉ bằng ta đương nhiên không đủ, nhưng nếu thêm gã thì sao?

Cách Đường Kiếp không xa, Y Y cưỡi Thạch Tịnh Trai xuất hiện.

Nhìn thấy Thạch Tịnh Trai, Mạnh Cuồng Kiếm đầu tiên ngây cả người, lập tức cười to nói:
- Đường Kiếp, ngươi không nghĩ một Thiên Tâm bị điên có thể đánh chúng ta chứ? Một mình lão tử cũng có thể thu thập gã!

Đường Kiếp lắc đầu:
- Ngươi nhìn sai phương hướng rồi, ta không nói gã.

Hắn chỉ lên không trung.

Trên không trung, cửa Vận Chuyển Trận tỏa hào quang.

Đây là hiệu quả khởi động vận chuyển.

Mạnh Cuồng Kiếm co rút đôi mắt:
- Điều đó không có khả năng!

Đường Kiếp thành lập một Vận chuyển Trận đơn hướng, Vận chuyển Trận như vậy chỉ có thể chỉ cố định tọa độ, căn bản không có khả năng đi tới đi lui, vì vậy Mạnh Cuồng Kiếm và Thu lão đã mang đủ tài liệu bố trí Vận chuyển Trận, một lần nữa kết hợp với Vận chuyển Trận mới có thể hình thành đi tới đi lui.

Nhưng tài liệu trong túi Giới tử đã theo Thu lão tử thành tro, sao có thể truyền tống sang bên này?

Vấn đề là bọn họ không biết, túi Giới tử Thu lão mang vào căn bản không phải tài liệu Vận chuyển Trận.

Tài liệu Vận chuyển Trận trước lúc ba người xuất hiện đã được Đường Kiếp đưa vào trong trận, chính là cục đá Đường Kiếp ném ra.

Thông qua Phục Chế Thuật mê hoặc, Đường Kiếp thành công lừa gạt ba người.

Hắn sở dĩ phải ở đây trò chuyện với bọn họ lâu như vậy chính là có thời gian bố trí. Lúc Thu lão mang theo tài liệu giả vào sơn cốc, bản thể đã bố trí xong Vận chuyển Trận, chỉ đợi vận chuyển tới.

Tuy nhiên có một số việc, bọn họ vĩnh viễn cũng không thể biết.

- Người chết rồi, chỉ cần nhìn thấy kết quả là được rồi.
Đường Kiếp ác nghiệt nói.

Ngay sau đó, cửa Vận chuyển Trận bắn ra một đạo quang trụ, một người khổng lồ đã nương theo cột sáng bay ra, rơi mạnh xuống đất, nhấc lên bão cát!

- Rống!

Tiếng hô vang dội tứ phương.

Bản thể Đường Kiếp đã trở lại!