Thời gian lại ba tháng qua đi, trong đoạn thời gian này Đường Kiếp lại làm một lần thực nghiệm cây đậu, với loại thực vật kỳ lạ này có thêm hiểu biết.

Đầu tiên, loại thực vật này không chỉ có bốn loại.

Lợi dụng loại đậu này Đường Kiếp tạo ra hai loại thực vật, một loại là hình thái hung mãnh hơn hoa ăn thịt người, nhưng rễ cây có thể rút, nhổ ra đi lại, thoạt nhìn giống một loại mãnh thú thực vật. Một loại khác thì có thể tản mát ra mùi vị kỳ lạ, thu hút các động vật nhỏ như chuột, thỏ. Mà mỗi khi có con chuột con thỏ bị hấp dẫn đi tới, hoa ăn thịt người và hoa mãnh thú sẽ cắn nuốt. Đáng lưu ý là hoa mãnh thú sẽ chủ động đem thi thể chôn ở gốc vương giả chi đậu kia, treo trên đống răng cưa sắc bén kia, do sinh trưởng thấp bé lại bị toàn bộ che lại, thoạt nhìn trông giống như một con thỏ, con chuột mọc từ dưới đất lên.

Đường Kiếp chia làm làm tướng và nông.

Từ một loại đậu biến hóa mà thành sáu loại hình thái, cuối cùng hình thành Vương, Phi, Tướng, Binh, Nông, đủ sáu loại ty chức.

Đường Kiếp từng có ý đào tạo thêm phi để gia tăng sản xuất cây đậu, nhưng hắn rất nhanh đã thất vọng.

Hắn phát hiện, cây đậu cũng chia xã hội nghiêm khắc dựa theo cấp bậc và tài nguyên cung ứng cũng phải phân bố, chỉ có đầy đủ hạ tầng cơ sở mới có thể có nhiều thượng tầng.

Vì vậy, thức ăn của đậu cấp thấp nhất số lượng không đáng bao nhiêu, còn những đậu cao cấp thì Đường Kiếp có cố gắng thế nào thì cũng không thể đề cao nhiều. Bởi vì đất Đào Nhiên Cư phạm vi hữu hạn, thực tế hắn còn chưa có nổi gốc phi thứ hai, mỗi loại chỉ có một cây, chỉ có loại lính hoa ăn thịt người có thể đào tạo ra một ít, toàn bộ đưa cho Y Y, dùng còn mạnh hơn Lục Ngạc nhiều.

Tuy nhiên đây không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần có đầy đủ diện tích sẽ rất nhanh có thể đào tạo ra nhiều thực vật cao cấp. Tuy nhiên cũng vì vậy mà Đường Kiếp lo lắng loại thực vật này sẽ không khống chế được. Nhất là thực vật cấp bậc thấp, chúng nó sinh trưởng quá nhanh, nếu không phải Đào Nhiên Cư có trận pháp thủ hộ, chỉ e chúng đã khuếch trương mở rộng.

Đường Kiếp ý thức được đây là một loại thực vật sinh sản có tổ chức, có năng lực hùng mạnh, trên thực tế hắn đã bắt đầu hoài nghi đây không phải thực vật mà là hình thái sinh mạng chỉ mình hắn có.

May mắn Thạch Tịnh Trai không biết phương pháp đào tạo sinh mạng này, nếu không một khi không khống chế được, Tê Hà chỉ sợ sẽ gặp đại họa.

Nghĩ vậy, Đường Kiếp cũng không dám đem chúng ra ngoài gieo trồng, chỉ có thể đau khổ chờ đợi Sơn Hà Xã Tắc đồ đến, chỉ cần địa đồ đến đây, có nhiều vấn đề đều sẽ giải quyết dễ dàng.

Thời gian đã qua bảy tháng.

Lúc này Đường Kiếp tu luyện tâm chuyển tiểu sở thành, tin tức chờ mong đã lâu rốt cục truyền đến —— Thất Tuyệt Môn đồng ý cùng Đường Kiếp giao dịch.

Tuy nhiên có hai điều kiện, một là nhất định phải nhìn hắn sử dụng Sơn Hà Xã Tắc đồ, hai là nhất định phải đi Thất Tuyệt Môn một chuyến, đương nhiên Thất Tuyệt Môn cam đoan sẽ không làm thương tổn đến hắn, chỉ là muốn mời tiểu hữu đi làm khách.

Yêu cầu một chủ yếu là để thực hiện giám sát. Đường Kiếp đối với cái này cũng không ý kiến, tuy rằng hắn dùng Sơn Hà Xã Tắc đồ đi vào thế giới kia, tuy nhiên hắn còn chưa có trình độ dời núi, thứ hai hắn cũng không xác định làm như thế có ảnh hưởng gì không, bởi thế để sau tính.

Về phần yêu cầu thứ hai có phần gượng ép. Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút rồi đề xuất có thể trong vòng hai mươi năm tới Thất Tuyệt Môn một chuyến.

Đối với tu giả mà nói, hai mươi năm cũng không tính là quá dài, nhận được hồi đáp của Đường Kiếp, bên Mục Nghị rất nhanh truyền tới tin tức: Thất Tuyệt Môn đồng ý.

Song phương đàm phán ổn thỏa thì Mục Nghị liền mang Sơn Hà Xã Tắc đồ đến.

Sơn Hà Xã Tắc đồ là một cuốn tranh thoạt nhìn trông rất bình thường, nếu không phải trên giấy có thần quang, Đường Kiếp gần như sẽ nghĩ đây chẳng qua là phàm vật.

Song khi cuộn tranh mở ra, Đường Kiếp như nhìn thấy một thế giới trước mắt, chỉ là khoảng trống không có vật gì nhưng lại có cảm giác thâm thúy như vũ trụ.

Chứng kiến thượng cổ thần trân, Đường Kiếp không kìm nổi muốn quỳ bái.

Cũng may cuối cùng hắn khắc chế sự kích động, cứng rắn đứng vững lại, chỉ có điều toàn thân đã toát mồ hôi.

Mục Nghị thấy hắn như thế, cười nói:
- Quả nhiên rất cao, lần đầu tiên ta thấy nó, nó liền bắt ta bái điện phủ, lúc ấy thân thể của ta trong đại điện lại như đặt mình trong vô tận hư không, sợ hãi tới tột đỉnh, suýt nữa tiểu ra quần.

- Thượng cổ thần trân quả nhiên rất cao, chỉ có điều liếc mắt nhìn cũng khó khăn chống cự thần uy.
Đường Kiếp thở dài:
- Đây vẫn chỉ là không gian chi bảo, thân mình không mang chiến ý, nếu là thần trân chiến đấu không biết phải làm như thế nào. Đúng rồi, giờ ngươi dường như có thể chống cự cỗ uy áp này?

Mục Nghị giơ tay để lộ một vòng ngọc nhỏ:
- Vòng tay an thần không có bản lĩnh gì ngoài đối kháng uy áp, ngươi có hứng thú không? Chỉ cần năm trăm ngàn. Đúng rồi, ngươi không cần trông cậy vào phái Tẩy Nguyệt, vật ấy chỉ Thất Tuyệt Môn ta có.

Đường Kiếp trừng mắt.

Vòng tay nhỏ này có giá bằng một pháp bảo bậc trung, tới tận 500 vạn, Thất Tuyệt Môn cũng dám hét giá hắn 500 vạn!

Tuy nhiên hắn cũng không ngờ Sơn Hà Xã Tắc đồ mạnh như thế, cho dù không phải bảo vật chiến đấu, nhưng lấy tinh thần của mình cũng khó chống cự, thứ này không mua thật đúng là không được.

Thất Tuyệt Môn cũng là dân chuyên việc buôn bán, giá Đường Kiếp mua Sơn Hà Xã Tắc đồ quá thấp nên bọn họ trực tiếp dùng vòng An thần kiếm lãi, hơn nữa chào giá đánh vào tâm lý của Đường Kiếp khiến hắn chỉ có thể lắc đầu cười khổ đồng ý mua bán.

Coi như tăng thêm giá cho Sơn Hà Xã Tắc đồ vậy.

Có được Sơn Hà Xã Tắc đồ, kế tiếp chính là phối trí các tài liệu của Vận chuyển Trận. Do phá giới Vận chuyển Trận, tài liệu cần thiết rất nhiều, hơn nữa Đường Kiếp tính toán bố trí thành Vận chuyển Trận cố định có thể sử dụng lặp lại, cũng có nghĩa là nhất định phải bố trí hai Vận chuyển Trận, một ở trong trận đồ, một ở trong Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận, bởi vậy tài liệu cũng phải hai phần, tổng chi phí khoảng 200 vạn linh tiền. Về phần Đường Kiếp, bởi vì tình huống của hắn đặc thù nên càng cần nhiều, trên cơ bản còn dư lại 300 vạn để mua tài liệu.

Ngoài Đường Kiếp dự đoán là sau giao dịch Sơn Hà Xã Tắc đồ, Mục Nghị như nhà ảo thuật biến ra một đống tài liệu:
- Vận chuyển Trận dù có rất nhiều loại, tuy nhiên trăm sông đổ về một biển, có những tài liệu luôn không thoát khỏi. Vì tiết kiệm thời gian, Thất Tuyệt Môn chuẩn bị một ít, yên tâm, giá cả tuyệt đối công bình.

Nhìn tài liệu trong tay Mục Nghị, Đường Kiếp cảm thấy không biết nói gì.

Những tài liệu này sẽ không có giá giống vòng tay an thần biến thái, nhưng bình thường giá nó cũng có lợi nhuận. Đường Kiếp cần mua tài liệu gì đều là mua bán lớn, nếu Đường Kiếp đòi hỏi, dù thế nào cũng phải nhường đối phương chút chiết khấu, nhưng ở Thất Tuyệt Môn thì đừng nghĩ tới.

Tài liệu mua bán không nhỏ, ba thành lợi nhuận là chuyện thường, mà ở Thất Tuyệt Môn lấy thực lực của bọn họ thì một nửa lợi nhuận cũng có thể. 300 vạn tài liệu giao dịch xong, chỉ riêng khoản mua bán này đủ cho Thất Tuyệt Môn kiếm hơn 100 vạn tiền lời.

Đối với chuyện này Đường Kiếp cũng không nói gì, nói với Mục Nghị:
- Thật không ngờ Thất Tuyệt Môn còn rất có thiên phú buôn bán.

Mục Nghị cười nói:
- Thất Tuyệt Môn vốn xuất thân từ cửa hàng, sau có kỳ ngộ trở thành môn phái, chẳng qua là năm đó việc buôn bán có rất nhiều thói quen vẫn giữ lại đến giờ khiến sư huynh chê cười. Là sư huynh bỏ ra 150 vạn còn có tiền dư mua mua 300 vạn tài liệu, có thể thấy sư huynh trình độ càng vượt xa lúc trước, nhìn nhu cầu trình độ cũng có thể đoán Bí Cảnh có ở trong Tê Hà Giới không, sư huynh thật không lừa ta.

Năm trăm vạn linh tiền cứ như vậy tỏa tinh quang, hiện giờ Đường Kiếp ngoài Thất Sát Trấn Hồn Đinh, Vân Nê trân quý không nỡ bán và Ngọc Môn Thiên Tỏa Trận sau khi bán đi phần tài liệu để bảo tồn mấy vạn linh tiền.

Lúc này Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Ta nói rồi ta và Thất Tuyệt Môn cùng chung mối thù, đương nhiên không cần phải lừa các ngươi, chẳng qua các ngươi không coi là quan trọng. Kỳ thật các ngươi xem ta bày trận, mua tài liệu chưa chắc là vì thực hiện trách nhiệm giám sát mà là vì xác nhận Bí Cảnh ở đâu. Nếu ta mua ít tài liệu không đủ để chống đỡ phá Vận chuyển Trận đủ để nói Bí Cảnh rất có thể là ở Tê Hà Giới, các ngươi là có thể căn cứ việc ta bố trí Vận chuyển Trận để phán đoán phương hướng. Nếu tìm được Bí Cảnh thì mới có lợi cho các ngươi mà, đúng không?

Mục Nghị cười ha hả:
- Quả nhiên vẫn là không thể gạt được sư huynh, trong phái có một vài trưởng lão chưa từ bỏ ý định, cảm giác Bí Cảnh có khả năng lớn ở Tê Hà, có lẽ có cơ hội để ta thử. Giờ hành động của sư huynh chứng minh khiến họ chết tâm. Nếu vậy, ta cũng không cần gạt sư huynh nữa.

Nói xong tay lấy ra lá bùa, ở phía trên viết ra mấy câu rồi đốt cháy, tin tức hóa thành sương khói lượn lờ bay đi, hiển nhiên là nói cho Thất Tuyệt Môn hết thảy là thật.

Kế tiếp đó là nạp địa nhập đồ, Đường Kiếp sớm tìm được địa phương, lập tức hai người cùng nhau bay ra khỏi học viện, bay thẳng nửa canh giờ thì tới một vùng núi có phong cảnh ưu mỹ.

Đó là một vách núi, một thác nước đang từ trên vách đá chảy xuống khiến đầm nước sủi đầy bọt. Dưới đáy đầm là một tảng đá lớn, ở giữa hơi lõm hình thành mặt đầm, dòng nước tràn ra hình thành một dòng suối nhỏ chảy về phía dưới, hai bên cây cối xanh um tươi tốt, quả nhiên là chỗ có phong cảnh lịch sự tao nhã.

Ở tảng đá cạnh dòng suối nhỏ có khắc ba chữ: Hồng đoạn giản.

Đường Kiếp chỉ vào thác nước và tảng đá lớn nói:
- Ngươi xem nơi này như thế nào?

Mục Nghị vừa thấy nơi này, lập tức ngây ra.

Nói đến diện tích, địa phương này diện tích thật không lớn, đường kính chỉ hơn 30m, tuy nói vượt ra khỏi Đào Nhiên Cư, nhưng Mục Nghị cũng không có ý định để Đường Kiếp tử thủ "Đào Nhiên Cư" cỡ bàn tay, chỉ không ngờ Đường Kiếp vô sỉ như thế, vượt qua hữu hạn, không khách khí găm ngay một vách núi vào, bên vách núi kia, thác nước, thậm chí cây cối hai bên cũng ở trong đó.

Mục Nghị hừ nói:
- Diện tích Đào Nhiên Cư cũng không nhỏ.

Đường Kiếp cười ha hả nói:
- Sơn Hà Xã Tắc đồ, ngươi nghe cái tên này, cuối cùng phải có sơn có thủy mới là chính đạo, nếu chỉ có một tảng đá lớn thì gọi là gì Sơn Hà Xã Tắc đồ? Gọi thạch đồ thì đúng hơn.

Mục Nghị cười ha ha, tuy nhiên ngẫm lại Thất Tuyệt Môn lấy của hắn nhiều tiền như vậy, chút chuyện này cũng chẳng phải đại sự, cuối cùng đành mắt nhắm mắt mở gật đầu chấp nhận.

Sơn Hà Xã Tắc đồ này là Đường Kiếp lần đầu tiên sử dụng, được Mục Nghị chỉ dẫn mới biết được hoá ra sử dụng Sơn Hà Xã Tắc đồ không cần di chuyển mục tiêu mà chỉ cần đưa linh khí vào.

Thời khắc này Mục Nghị giao Sơn Hà Xã Tắc đồ cho Đường Kiếp, cười nói:
- Thử xem?

Đường Kiếp cười cười tiếp nhận Xã Tắc Đồ, đem nó quăng ra không trung, Xã Tắc Đồ hiện ra chiếu sáng một vách đá dựng đứng. Vách núi, thác nước, tảng đá lớn, dòng nước và cây cối trở nên hư ảo và trong suốt, dù Đường Kiếp nhìn thế nào cũng nhìn không ra.

Cùng lúc đó, Đường Kiếp cảm thấy linh khí trong cơ thể cũng nhanh chóng trôi qua, biết đây là Sơn Hà Xã Tắc đồ thông qua lực lượng của mình nhập vào trong, chỉ có điều hắn không ngờ tiêu hao sẽ to lớn như thế.

Xem ra là bởi vì chính mình thu vào một mảnh thổ địa, nếu là thu ngàn dặm non sông thì cũng không biết làm ra quang cảnh gì, khó trách Thất Tuyệt Môn yên tâm không lo mình nuốt lời bội tín, mà trong vùng đất này, thực lực của hắn căn bản không thể không tiêu hao.

Lúc linh khí tiêu hao gần một phần ba, Sơn Hà Xã Tắc đồ có thác nước mới chiếu rọi vừa rồi hư hóa trong không trung rồi hoàn toàn biến mất, ngoài cửa động đen ngòm không có vật gì thì trên dưới nền đất đều không có gì tồn tại.

Đối mặt với cửa động màu đen, Đường Kiếp lại âm thầm sợ hãi, hắn thậm chí có thể cảm nhận luồng gió đang dùng tốc độ cao chảy qua người, tuôn qua khe hở màu đen.

Nhưng sau đó, cửa động màu đen bắt đầu co rút lại.

Nó càng biến càng nhỏ...

Trong quá trình nhỏ đi, Đường Kiếp phát hiện địa hình địa mạo đã hoàn toàn đổi mới.

Thác nước vốn đang chảy thẳng xuống đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, dòng nước không có chỗ để đi bất ngờ thay đổi tuyến đường. Con suối cắt ngang không còn tồn tại, chỉ còn lại có một vùng đất khô dần dần biến hình, cuối cùng biến mất không thấy.

Toàn bộ cảnh sắc cũng bởi vậy mà phát sinh biến hóa, từng dấu vết biến mất không thấy gì nữa, dường như nơi này chưa tồn tại thác nước.

- Đây là...
Đường Kiếp cũng ngây người.

Hắn cũng tưởng tượng qua cảnh Sơn Hà Xã Tắc đồ mượn Càn Khôn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới lại là cái dạng này.

- Rất kỳ quái đúng không?
Nhìn Đường Kiếp dại ra, Mục Nghị cười hỏi.

Đường Kiếp lắc đầu:
- Ta vốn nghĩ ở trong này sẽ lưu lại một cái hố.

Mục Nghị trả lời:
- Trên thực tế, nó chỉ biết lưu lại khe nứt không gian, tuy rằng ngươi chỉ nhận lấy phần lãnh thổ, nhưng Sơn Hà Xã Tắc đồ trực tiếp mang theo cả vùng đất, thứ lưu lại chỉ là vô tận trống rỗng.

Lúc này Xã Tắc Đồ đã hoàn thành nạp địa, quang hoa từ không trung rơi xuống.

Mục Nghị duỗi tay ra, thu Xã Tắc Đồ rơi vào trong tay giơ ra trước mắt Đường Kiếp.

Chỗ trống trong tranh giờ đã biến thành một bức tranh sơn thủy, trong tranh có một cái thác nước từ bên trên phi xuống đầm nước, đúng là cảnh tượng Đường Kiếp chứng kiến lúc trước.

- Vậy tại sao khe nứt không gian lại biến mất, còn có dấu vết xung quanh cũng đã biến mất, đây là chuyện gì đang xảy ra?
Đường Kiếp khó hiểu hỏi.

Mục Nghị lắc đầu:
- Ta cũng không biết, ta là lần đầu tiên nhìn thấy Sơn Hà Xã Tắc đồ, có lẽ đây chính là thiên ý.

- Thiên ý?
Đường Kiếp ngây người:
- Ngươi nói là đây là ý chỉ của ông trời?

- Ta chỉ đang nghĩ vớ vẩn, có lẽ là ông trời không dễ dàng tha thứ cho thứ không trọn vẹn, lấy đời ta khó có thể lý giải thủ đoạn cải tạo núi sông, tái tạo càn khôn. Ngươi xem, khi ngươi thu phục mảnh thổ địa này, toàn bộ địa mạo đã phát sinh biến hóa, vốn hết thảy thiên thành, qua ngàn vạn năm vẫn bình thường như thế. Nếu là tương lai, chỉ sợ sẽ không thể nghĩ tới hiện tại, nơi này đã từng có một thác nước rơi vào ngân xuyên!

Đường Kiếp nheo mắt:
- Nếu vậy, ít ra ông trời cũng bỏ sót rồi.

Ánh mắt rơi xuống cách đó không xa, ở chỗ nào đó, ba chữ "Hồng đoạn giản" trên tảng đá lớn vẫn bảo tồn như cũ, chỉ có nửa thanh chôn trong đất, chữ trên đá mơ hồ như trong phút chốc đã trải qua ngàn vạn năm quang âm.

—————————

Sau nạp địa chính là bố trí pháp trận.

Đường Kiếp vung tay lên, Sơn Hà Xã Tắc đồ lại bay vào không trung, từ đó bắn ra một đám pháo hoa chiếu sáng không trung, trên bầu trời hiện ra một thác nước.

Khiến người ta kinh ngạc là thác nước vẫn không ngừng chảy xuôi, nguồn nước từ phía chân trời chảy xuống dưới rót thành dòng suối nhỏ chảy về phương xa, vĩnh viễn không ngừng nghỉ, không có cuối cùng, dường như vẫn ở trong núi kia.

Đường Kiếp thán phục nói:
- Đoạt thiên địa tạo hóa, quả nhiên không hổ là thần trân hiếm có.

Mục Nghị cười nói:
- Địa đồ đã thành, nhưng thế nào dùng thành pháp trận thì phải xem ngươi đó.

- Hạnh đắc Thiên Huyền Chân Giải, thi pháp tự tại thiên thành.
Đường Kiếp ngâm nga một câu, cầm tài liệu ném vào trong tranh.

Những tài liệu này ngạc nhiên cổ quái đủ loại cái gì cũng có, trong thiên địa hóa thành đủ các loại.

Bùn rơi xuống đầm nước, trong giây lát hình thành thổ nhưỡng màu đỏ.

Cỏ rơi xuống bùn, trong nháy mắt lớn thành đại thụ che trời.

Những vảy sáng long lanh rơi xuống đầm nước hóa thành từng con cá chơi đùa trong đó, cũng có đồng cỏ và nguồn nước theo tảng đá lớn kéo dài ra.

Bùn nặn ra rối ném vào thế giới trong tranh nhanh chóng biến hóa thành các loại chim thú trùng cá, líu ríu chơi đùa.

Càng nhiều bùn đỏ rơi xung quanh, hình thành thổ nhưỡng khiến toàn bộ thế giới trở nên lớn hơn nữa.

Thác nước ở thượng du khuếch trương, dòng nước càng lên càng nhanh, hạ xuống như sét đánh vang dội, khe suối Thủy Nhược chảy xuôi, sự yên lặng nguyên bản tự nhiên thế giới trở nên bừng bừng sức sống.

Linh triều cuốn động hóa thành từng trận linh phong thổi phần phật, vì thế sinh vật cũng trở nên sinh động mà cao lớn lên.

Các tài liệu thi nhau rơi vào trong, bày ra các loại hình thái hoàn toàn khác với trước đây, trận này tiêu hao tài liệu quá lớn, thành nhiều loại biến hóa kỳ diệu đều khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Ngay cả Mục Nghị cũng không nghĩ tới, bày trận có thể bày như thế.

Lúc này Đường Kiếp lại ném ra năm trăm năm Ngọc Chi.

Ngọc Chi mới vào trong trận đồ, chịu linh phong thổi tới đã hóa thành một tòa cầu nhỏ hạ xuống suối nước kết nối hai bờ sông, khiến sinh vật trong bức tranh hoan hô nhảy nhót.

Đường Kiếp lại vung một giọt máu tươi đỏ vào bức tranh, cũng vang lên một tiếng sấm đánh ra từng đạo tia chớp màu đen, sợ tới mức sinh vật chạy trối chết.

Lúc này ngay cả Mục Nghị cũng nhìn không ra :
- Đây là vật gì?

Đường Kiếp trả lời:
- Minh thú huyết ở Tiêu Dao cung.

Vừa rồi thứ hắn tế ra chính là minh thú huyết lấy ở Tiêu Dao cung, thứ này hắn nghiên cứu mấy năm rốt cuộc đã tìm được tác dụng của nó. Minh thú vốn là Âm Thú, trời sinh có thể chống đỡ âm đục khoét, dùng vật này tế luyện có thể thành trận phòng các loại âm độc công kích.

Tiếp theo Đường Kiếp ném thêm tài liệu, vô số tài liệu rơi vào thì thế giới càng thêm phong phú, diện tích tăng trưởng gấp ba, bên trong lại sương tuyết gió hoa, cũng có bốn mùa luân phiên, hoa nở hoa tàn như một tiểu thế giới chân chính, dưới pháp lực của tiên nhân dần dần đầy đặn, cũng dần dần chân thật...

Mục Nghị thán phục nói:
- Tạo hóa vạn vật, Phật đồ thế giới... Hóa ra là trường sinh bất diệt Vạn Tượng đại trận, dùng trận này làm trung tâm quản lý vận chuyển cũng vững vàng tin cậy. Không ngờ Thiên Huyền Chân Giải trong đại trận lại bị Đường huynh học được, còn dùng phấn khích như thế, những đồ thi pháp giá đắt như ở trên trời, khó trách có thể lấy thân Thoát Phàm thành công phá trận.

Phá giới đại trận ít nhất cũng phải Thiên Tâm chân nhân mới có tư cách bố trí, lấy Đường Kiếp mới là Thoát Phàm bố trí không nổi. Mục Nghị cũng tò mò Đường Kiếp làm như thế nào, giờ mới rốt cục hiểu ra, hắn mượn trận bày trận, lợi dụng trường sinh bất diệt Vạn Tượng đại trận có khả năng thay đổi liên tục để đền bù cảnh giới khiếm khuyết của bản thân, bố trí lại Vận chuyển Trận, khó trách hắn phải một hơi mua một lúc ba trăm vạn tài liệu.

Hơn nữa làm như vậy còn có một ưu đãi, đó chính là Sơn Hà Xã Tắc đồ về sau cũng sẽ không chỉ có một công năng làm Vận chuyển Trận này một loại công năng mà còn phát huy tác dụng trong chiến đấu.

Lúc này thế giới Vạn Tượng đã thành, Vận chuyển Trận cũng đã bố trí tốt, Đường Kiếp từ phía xa nhấn một cái, bức tranh trong thế giới rồi đột nhiên có vạn thú rống lên, linh triều cuồn cuộn như gió bão, thác nước đảo cuốn ngút trời.

Có nghĩa trường sinh bất diệt Vạn Tượng trận đã toàn diện phát động. .

Ngay lúc dòng nước đảo cuốn, dưới thác nước có vách đá dựng đứng đã vô thanh vô tức hiện ra một cửa động.

Đó chính là cửa động Vận chuyển Trận.

- Thành rồi!
Mục Nghị vỗ tay kêu lên.

- Đúng vậy, cuối cùng thành công rồi.
Đường Kiếp phất tay, sóng ngầm dần bình ổn, chỉ có thác nước phía sau sơn động vẫn thủy chung tồn tại.

Nhìn sơn động, Đường Kiếp cầm lấy một cục đá ném vào trong động, cục đá kia xuyên qua thác nước bay vào trong động rồi biến mất không thấy gì nữa.

Đường Kiếp lúc này mới nói:
- Động này thông với Bí Cảnh, Mục huynh nếu muốn đoạt thì giờ chính là lúc. Chỉ cần từ nay về sau tiến vào động là có thể trực tiếp tiến vào Bí Cảnh.