Ngoài việc tu luyện, Đường Kiếp cũng không quên chú ý tình hình của Vệ gia. Theo thông tin từ Thị Mộng, những phiền phức của Vệ gia còn đang không ngừng nảy sinh, tuy nhiên toàn là vấn đề nhỏ, tạm thời vẫn chưa làm ảnh hưởng đến gốc rễ, chỉ có điều những chỉ trích đối với Vệ Đan Bách đã bắt đầu xuất hiện, nghe nói cả lão thái gia và lão thái thái cũng đều cực kỳ bất mãn với những việc mà Vệ Đan Bách gây nên, tuy nhiên chừng đó về cơ bản vẫn không làm lung lay vị trí gia chủ của Vệ Đan Bách được.

Đã quyết định ngồi xem ý trời, Đường Kiếp tự nhiên cũng không can thiệp vào, chỉ một mực tiếp tục tu luyện.

Trước đó không lâu Mục Nghị truyền tin tức về đây, báo cáo về chuyện Sơn Hà Xã Tắc Đồ, chuyện này bởi có liên quan đến bí cảnh, dẫn tới nội bộ Thất Tuyệt Môn một mảnh xôn xao. Cao tầng của Thất Tuyệt Môn trong lúc nhất thời đều tranh luận, nhưng lại không đi đến đâu, sợ là còn phải đợi một khoảng thời gian nữa mới có thể đưa ra quyết định, rồi đến chuyện đã lấy được Bất Diệt Thiên Nguyên Đan của Vương Tuyệt Diệt bên kia, sai người đem tặng Đường Kiếp. Bởi vì đan dược này là để cho bản thể nên Đường Kiếp trước tiên thu lại.

Ba tháng khổ tu, ngoại trừ thu hoạch được một đám đậu giống ngoại lai, điều làm Đường Kiếp cảm thấy không vừa ý nhất chính là việc tu luyện Cửu Chuyển vẫn không có tiến bộ.

Không giống như Bách Luyện, Bách Luyện là rèn gân cốt, Cửu Chuyển rèn nội phủ, mà tới Khai Trí thì chính là tu linh thức.

Toàn bộ cảnh giới Thoát Phàm kỳ thực là quá trình tu sĩ thoát li cơ thể phàm trần, quá trình tu thành linh thể cũng là từ ngoài vào trong, là một quá trình từ hữu hình tới vô hình.

Chính vì thế, chỗ phức tạp của Cửu Chuyển hơn xa so với Bách Luyện.

Bách Luyện bất quá chỉ là mài gân dũa cốt, chuyện này thì ngay cả phàm nhân cũng đều làm cả, tất nhiên là không có khó khăn gì đáng nói, chỉ cần thời gian rèn luyện. Cũng chính bởi vậy, trong mắt những tu sĩ cao cấp một chút, trước quá trình Cửu Chuyển cũng chỉ là một quá trình tích lũy, dựa vào tích lũy là có thể hoàn thành đột phá, tấn công bình cảnh cũng không phải là một vấn đề quá lớn.

Nhưng tới Cửu Chuyển lại hoàn toàn bất đồng, tu sĩ cần phải tôi luyện lục phủ ngũ tạng, hẳng ngày phải lấy linh khí làm dịu, lại lấy bí pháp để tôi luyện, quá trình tôi luyện này không những phức tạp, tinh thâm mà còn càng thêm thống khổ, khó khăn gấp trăm lần trước đây. Bởi liên quan đến chỗ yếu hại, nếu không cẩn thận thậm chí sẽ làm tổn thương ngược bản thân, nếu nghiêm trọng thậm chí còn gây tẩu hỏa nhập ma mà chết. Đường Kiếp chuẩn bị những dược vật tu luyện kia, có vài thứ chính là để dùng để chữa trị thương thế.

Chính bởi vậy, Cửu Chuyển có thể coi là một chướng ngại lớn của các tu sĩ, trong giang hồ rộng lớn đại bộ phận tu sĩ đều đến được đây nhưng cũng đều dừng bước. Nếu như không có minh sư chỉ điểm, cuối cùng cả đời bọn họ có lẽ cũng không qua được cửa ải này. Mà đối với những tu sĩ có môn phái, có lương sư chỉ điểm, thì vấn đề chướng ngại này vẫn chưa đủ lớn, cùng lắm chỉ là tốn thời gian dài hay ngắn mà thôi.

Còn khi đạt đến Khai Trí, thì phải trực tiếp tiến vào không gian linh thức vô hình, điều này còn khó khăn hơn nữa.

Đây chính là ba cấp độ trong cảnh giới Thoát Phàm.

Đường Kiếp mỗi ngày tu luyện Tâm Chuyển, trước phải vận chuyển huyết khí tấn công tự thân, khiến trái tim như bị dính đòn nghiêm trọng, lại lấy linh khí hội tụ thành linh triều, dùng định pháp cọ rửa, rèn luyện tâm phủ, xóa bỏ tạp chất, linh hóa tâm mạch.

Lặp đi lặp lại như vậy, trái tim sẽ dần dần mất đi màu máu, dần dần trở nên trong suốt, đây chính là quá trình linh hóa.

Khi tâm tạng được linh hóa tới một trình độ nhất định, thậm chí sẽ trong suốt như phỉ thúy, như vậy là tiến tới Tâm Chuyển đỉnh phong, nếu đến mức này lại tiếp tục tu luyện nữa, màu sắc của trái tim sẽ khôi phục bình thường, lúc này, Tâm Chuyển sẽ đại công cáo thành.

Tâm chuyển đại thành, nhìn cũng giống như trái tim của người bình thường. Bất kể đao chém hỏa thiêu, đều rất khó bị thương tổn, cho dù bị thương cũng có thể khỏi hẳn, phạm vi chịu đau cũng sẽ giảm, thậm chí có bị cắt thành hai khúc cũng có thể khép lại. Cho dù toàn bộ trái tim bị móc ra, chỉ cần còn sót lại trong người một chút thịt vẫn có thể một lần nữa sinh trưởng lại. Đương nhiên mức độ cụ thể thì còn phải dựa vào Cửu Chuyển, có cái thì mức độ tái sinh mạnh hơn, có cái thì phòng ngự mạnh hơn, có cái lại thiên về công kích, ai có sở trường riêng tự nhiên biểu hiện cũng không giống nhau.

Năm đó Cố Trường Thanh ngay cả Tâm Chuyển, Não Chuyển đều luyện thành nên mới có thể tim vỡ, xuyên đầu mà không chết, từ đó có thể thấy được thực lực khủng bố của hắn.

Chỉ có điều dù hắn có dũng mãnh cỡ nào thì đầu không có chung quy cũng không sống nổi, năng lực không đầu mà tái sinh thì chỉ có người cỡ chân nhân trở lên mới có, mà không phải ai cũng có thể làm được.

Đường Kiếp khổ luyện ba tháng, màu máu của trái tim đã giảm xuống, hiện lên màu thịt nhạt, còn xa mới đến độ trơn bóng trong suốt chứ đừng nói là trở lại nguyên trạng. Cứ theo tiến độ này, nếu muốn trong vòng chín tháng đạt tới Tâm Chuyển đại thành sợ là không dễ chút nào.

Vốn tưởng rằng còn dư lại thời gian hai năm là có thể đạt tới ít nhất đệ nhị chuyển, hiện tại nghĩ lại quả thực không đơn giản chút nào, thật không rõ tứ chuyển tối cao kia phải như thế nào mới có thể luyện được.

Biện pháp duy nhất để giải quyết vấn đề này chính là tăng cường áp lực tập luyện, khiến trái tim phải chịu nhiều công kích hơn nữa, linh triều mạnh hơn, đồng thời tính mạo hiểm cũng lớn hơn, một khi bị hao tổn quá năng, linh tâm chưa khỏi có khả năng sẽ tạo thành ám thương vĩnh viễn không thể chữa lành.

Tuy Đường Kiếp có Ngọc Thạch Chi Thể, không sợ ám thương, vấn đề là trước kia hắn đã từng suy xét, đã gia tăng cường độ tu luyện rồi, nếu lại gia tăng lần nữa thì chính là thuần túy đi tìm chết.

Hôm nay Đường Kiếp chính là vì chuyện này mà cảm thấy phiền não, chợt thấy cách đó không xa Y Y đang giáo huấn Thạch Tịnh Trai:
- Đáng ghét đến chết mất thôi, đã dạy ngươi bao nhiêu lần rồi sao vẫn không rõ, không phải đồ của ngươi thì đừng có động vào.

Thạch Tịnh Trai nhìn Y Y cười ha hả.

Đường Kiếp phóng mắt nhìn, chủ thấy trong tay Y Y đang cầm không ngờ lại là chìa khóa mở ra Thiên Nhất Cửu Tầng.

Thứ này từ sau khi Tạ Phong Đường cho hắn, Đường Kiếp vẫn đặt trong hộp, cũng không biết sao lại bị Thạch Tịnh Trai lấy ra chơi nữa.

Nhìn cái chìa khóa, trong lòng Đường Kiếp vừa động.

Đúng vậy, Thiên Nhất Cửu Tầng có lẽ có thể giải thích được nghi hoặc trong lòng mình.

Lúc trước hắn lấy được tài nguyên đáng kể, nhưng bởi vì Sơn Hà Xã Tắc Đồ chưa tới tay nên không dám vận dụng. Thiên Nhất Cửu Tầng cũng không ở trong đó, chỉ có điều hắn vẫn bận tu luyện, ngay cả mang chìa khóa cũng quên mang ra.

Lúc này hắn cầm lấy chìa khóa trong tay Y Y, liền trực tiếp chạy về phía Thiên Nhất Các.

Chìa khóa này nói là chìa khóa, kỳ thực chính là một lệnh bài, có lệnh bài này thì có thể trực tiếp tiến vào Thiên Nhất Cửu Tầng mà không bị ngăn trở, thời gian là ba canh giờ, dài hơn nhiều so với lần trước, lần này Tử Ngọc Tâm Pháp và Thần Tiêu Kiếm Điển cũng có thể tùy tiện lựa chọn sử dụng.

Đường Kiếp sau khi để thủ các đệ tử kiểm tra đã tiến vào cửu tầng, trực tiếp lấy Tử Ngọc Tâm Pháp ra xem.

Tuy nhiên lần này hắn lại không mang trận đồ theo mà thành thành thật thật ngồi ở một chỗ quan sát tâm pháp.

Tử Ngọc Tâm Pháp không phải là tu luyện pháp điển, chính xác mà nói, nó chỉ có một phần nhỏ là về tu luyện, tuyệt đại bộ phận đều là những tâm đắc, kinh nghiệm. Người sáng tạo là Thủy Nguyệt Thiên Tôn, thời trẻ đi du lịch thiên hạ, thấy nhiều hiểu nhiều, lại lĩnh ngộ đại đạo, hiểu thấu vận mệnh, có thể nói là một đại kì nhân, Tử Ngọc Tâm Pháp ghi chép cảm ngộ tu luyện cả đời của hắn, kỳ thực so với tu luyện pháp điển còn quý giá hơn nhiều, lại áp dụng cho các phương diện, cho nên người mượn đọc rất đông.

Thiên Nhất Các là để phục vụ đám đệ tử, bởi vậy cất giữ trong đó chỉ có một bộ phận của Tử Ngọc Tâm Pháp, phần lớn có nội dung dễ hiểu. Cũng chính vì thế, Đường Kiếp rất nhanh liền tìm được tri thức tu luyện về phương diện Cửu Chuyển, thật sự tìm được cách giải quyết nan đề của bản thân.

Phương pháp không khó, Đường Kiếp rất nhanh liền ghi nhớ. Thấy thời gian còn đủ, liền tiếp tục xem những phần khác.

Vừa nhìn qua, chỉ cảm thấy Tử Ngọc Tâm Pháp này quả nhiên thần diệu vô song, rất nhiều chỗ thắc mắc không hiểu đều được ghi lại bên trong, giải thích cặn kẽ tầng tầng đạo lý, Đường Kiếp xem mà cảm giác như con đường trước mắt mình rộng mở hơn.

Tám năm này, những bí pháp mà Đường Kiếp đạt được không tính là ít.

Chí Ngự Thiên Bảo Vô Thượng Tâm Kinh, Quỷ Kinh, Cửu Lê Tâm Kinh đều là những kỳ thư diệu pháp khó có được, chỉ có điều cho tới nay Đường Kiếp không dám để những bí pháp này hiện thế, chỉ có thể tự mình suy xét, có nhiều vấn đề vẫn còn để ngỏ, chưa giải quyết được.

Mãi cho đến lúc lật xem Tử Ngọc Tâm Pháp, những nan đề trước đó hắn chưa hiểu được rốt cục cũng được gỡ rối, cảm giác được cả người đều trở nên khác hẳn, giống như chính hắn vừa đâm vỡ một thứ gì đó. Đường Kiếp chỉ cảm thấy toàn bộ thể xác và tinh thần của mình đề theo đó mà thăng hoa.

Ba canh giờ chỉ chốc lát là trôi qua.

Đường Kiếp lưu luyến không nỡ rời khỏi Thiên Nhất Các.

Hai gã đệ tử thủ các thấy Đường Kiếp đi ra, đều đồng thời ngẩn người, mãi sau mới cùng nhau hành lễ nói:
- Đại sư huynh đã ra rồi.

Đường Kiếp đáp lại một tiếng rồi cũng rời đi.

Hai gã thủ các đệ tử nhìn nhau, một tên nói:
- Lạ thật, ta như thế nào lại cảm thấy đại sư huynh lúc đi ra lại khác hẳn với lúc đi vào thế nhỉ?

Tên còn lại nói:
- Ta cũng cảm thấy như vậy, chỉ có điều không nói rõ được đó là cảm giác gì.

Một loại cảm giác không nói rõ được chạy lên não, hai người nhìn nhau, lại không khỏi cùng nhau rùng mình một cái, không dám nói thêm lời nào nữa.

Cùng lúc đó, bên trong Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận.

Một cây đại thụ chợt nổ tung, một gã khổng lồ thân cao chừng năm mét từ giữa đi ra, làn da màu cổ đồng bóng bẩy, hiện ra ánh sáng giống như màu kim loại, đúng là bản thể của Đường Kiếp.

Toàn thân hắn nổi lên từng múi cơ bắp, mỗi cử động đều tràn đầy sức mạnh vô biên, nhẹ nhàng bước về phía trước một bước mà cả đại địa dường như cứ theo đó mà rung lên, thân thể cao hơn năm mét, thể trọng cũng đã gần trăm tấn, trong cơ thể ẩn chứa lực lượng vô cùng kinh người.

Nhưng cho dù có sức mạnh to lớn như vậy, cảnh giới của bản thể cũng chỉ đang ở Bách Luyện kỳ, hơn nữa còn lâu nữa mới thới đại thành.

Lúc này Đường Kiếp cúi đầu nhìn thân thể của mình, lẩm bẩm nói:
- Thì ra là thế…thân thể cũ trải qua Bách Luyện mà trăm trận trăm thắng…Kim cương, Bách Luyện!

Nói xong hắn đột nhiên vung tay, điểm mấy cái vào người mình.

Mấy chỉ này hạ xuống, một mảnh khí triều mạnh mẽ đột nhiên tăng vọt từ trên người Đường Kiếp, bay thẳng lên trời.

Bản thân Đường Kiếp lại thống khổ hét lớn.

Tiếng gào thét chấn động thiên lôi, ngay cả Hỏa Diễm Cự Điểu cũng vì đó mà sợ hãi, giương cánh bay cao, phun một ngọn lửa hừng hực xuống phía dưới.

Nó không ngờ lại xông ra khỏi vách ngăn của sơn cốc, chủ động công kích về phía Đường Kiếp.

Thấy tình cảnh này, trong mắt Đường Kiếp chợt lóe sáng, không ngờ không trốn tránh, song quyền chấn động:
- Rống!!!!

Tiếng thét vừa ra, đã vung tay lên, không ngờ đánh thẳng vào ngọn lửa.

Ngọn lửa đến từ Hỏa Diễm Cự Điểu mạnh mẽ cỡ nào? Ngay cả Hà Xung đều không thể ngăn cản, cho dù sắt thép dính vào cũng phải tan chảy, vậy mà lúc này lại trùm lên Đường Kiếp, làm bùng lên vô số hỏa quang, ngọn lửa càn quét ấm ầm, cả người Đường Kiếp gần như bị thiêu cháy thành than.

Nhưng cho dù thế, Đường Kiếp vẫn chưa chết, ngọn lửa cháy hết, Đường Kiếp đầu tiên là toàn thân cháy đen, tiếp đó là từng mảng da khô nứt rơi xuống, lộ ra phía sau là khuôn mặt kiên nghị như sắt đá.

Hắn gắt gao nhìn Hỏa Diễm Cự Điểu, lại cất tiếng cười vang:
- Kim Cương Chi Thể, cấp bậc Bách Luyện…Ha ha ha, ta thực ngu ngốc mà, phải sớm nên nghĩ ra mới đúng, hai cái này kết hợp, chẳng phải là phương pháp tôi luyện bản thân tốt nhất sao?

Hắn trước kia tuy đạt được cảnh giới Kim Cương Chi Thể nhưng lại chưa bao giờ ma lụyện cả, cho mãi đến khi gặp Vương Tuyệt Diệt mới biết mình sai lầm, tìm Hà Xung đánh một hồi, đáng tiếc tuy có tăng lên nhưng dù sao cũng không phải phương pháp tu luyện hợp lý.

Cho tới hôm nay đọc được Tử Ngọc Tâm Pháp, bên trong trường thuật lại yếu quyết của các cảnh giới, như vậy mới biết được lý giải của mình trong việc tu luyện vẫn không đủ sâu.

Kỳ thật mỗi giai đoạn của tu sĩ đều có ý nghĩa đặc thù riêng, như Bách Luyện, thân trải qua Bách Luyện mà mình đồng xương thép, chẳng qua tuyệt đại đa số tu sĩ không luyện thể, từ trước chỉ lấy linh khí nuôi dưỡng thân thể mà không trải qua tôi luyện.

Nếu như là thuật pháp tu sĩ, làm như thế cũng không phải là không được, nhưng thể chất tự thân vốn hữu hạn, cho dù có thực sự khắc khổ tu luyện cũng không phát huy được nhiều vai trò.

Nhưng đối với những người theo trường phái luyện thể mà nói, giai đoạn tưởng như không trọng yếu này lại trở thành giai đoạn trọng yếu nhất.

Chỉ có trải qua Bách Luyện mới là kim cương!

Đây mới chân chính được gọi là Kim Cương Chi Thể.

Nếu như không phải hôm nay đọc Tử Ngọc Tâm Pháp có điều lĩnh ngộ, chỉ sợ Đường Kiếp cho dù có đột phá Bách Luyện tiến vào Cửu Chuyển cũng sẽ không hiểu được đạo lý này, đợi về sau mới hiểu được thì đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất rồi.

Lúc này bị ngọn lửa của Hỏa Diễm Cự Điểu thiêu đốt, bản thân Đường Kiếp mặc dù bị trọng thương, lại cảm thấy máu toàn thân mình dường như đều sôi lên, thể xác và tinh thân từ chỗ sâu bắt đầu khởi động, không thể ngăn cản khát vọng chiến đấu.

Hắn tru lớn một tiếng, lại đánh ra một quyền về phía không trung, đánh ra một đạo khí trụ lao thẳng tới Hỏa Diễm Cự Điểu.

Kỳ thực hắn lấy thực lực bây giờ để đối kháng Hỏa Diễm Cự Điểu kia tuyệt đối là tìm đường chết, cho dù hắn có thể ngăn được luồng hỏa diễm tiếp theo cũng tuyệt đối không ngăn nổi mười luồng, trăm luồng, nhưng Đường Kiếp cố tình không lùi, trong lòng hắn có một ý tưởng, khiến hắn cảm thấy so với trốn tránh còn tốt hơn.

Nhất là sau khi cự điểu phá lệ xông ra khỏi sơn cốc, chủ động công kích về phía Đường Kiếp, ý đồ trong đầu hắn càng rõ ràng.

Lúc này quyền uy như sóng, đánh thẳng vào Hỏa Điểu.

Hỏa Điểu kia hí dài một tiếng, phun ra một ngọn lửa, dễ dàng đánh tan quyền phong của Đường Kiếp, tiếp đó lại phun thêm một làn sóng lửa xuống bên dưới, uy thế so với lần trước chỉ có hơn chứ không có kém.

Ầm ầm càn quét bên trong luồng lửa, Đường Kiếp lại hét lớn bay lên, xông lên giữa không trung.

Cả người nháy mắt hóa thành một cục than cháy đen, rồi trong lúc bay lại vỡ ra, hiện ra phía sau là làn da có màu giống như kim loại,phảng phất như dục hỏa trùng sinh.

Dười ngọn lửa thiêu đốt, Đường Kiếp chỉ cảm thấy lực lượng của chính mình không ngừng tăng lên, bùng nổ, hắn điên cuồng gào thét, liên tiếp đánh ra hơn mười quyền về phía Hỏa Điểu.

Hơn mười quyền này đánh vào trên núi đá, chấn động làm ngọn núi run rẩy, từng tảng đá lớn sụp đổ, khí thế hùng hồn vô song, Hỏa Diễm Cự Điểu kia chỉ nhẹ nhàng lay động, phun ra từng ngọn hỏa diễm hỏa giải tất cả công kích.

Tiếp đó nó lại há miệng phun, lần này lại là một hỏa cầu.

Cho dù uy thế của lần này không như lần trước, nhưng cảnh giác trong lòng Đường Kiếp cũng nháy mắt tăng lên mức cao nhất. Một khắc này hắn phát động tất cả lực lượng, kim quang và huyết quang cùng bùng nổ, Vô Tướng Kim Thân cùng Huyết Luyện Thần Thuật lúc này cùng đồng thời được phát động.

- Đến đây đi!
Đường Kiếp thét lên điên cuồng.

Tiểu hỏa cầu kia ầm ầm đập vào người Đường Kiếp, làm hắn bay thẳng tới hướng ngọn núi phía xa, ầm một tiếng, ngọn núi kia ầm ầm sụp đổ, mảng lớn hỏa diễm cùng ngọn núi sụp đổ làm bắn ra vô số đá lửa như sao băng sáng rọi, bay về bốn phương tám hướng, rơi trên mặt đất lại làm bốc lên một ngọn lửa kình thiên, trong nháy mắt cả khu vực này hóa thành một biển lửa.

Hỏa Diễm Cự Điểu rít dài một tiếng, tiếp đó từng đám lửa như nhận được lệnh triệu tập, lai bay ngược về phía nó, nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, chỉ có từng màn khói thoát ra từ mảnh đất hoang tàn bên dưới là cho thấy nơi đây vừa xảy ra một trận hỏa hoạn khủng khiếp chỉ trong vòng có hai giây.

Thân thể bị hỏa diễm ngập trời thiêu đốt, vẽ lên một đạo hỏa quang giữa không trung, nặng nề rơi xuống mặt đất như một khối thiên thạch, lại làm nơi này như gặp phải động đất.

- Khụ, khụ!
Đường Kiếp lớn tiếng ho khan, gian nan bò lên từ mặt đất, rùng mình rũ bỏ tro tàn đầy trên người.

Chỉ có điều lúc này Đường Kiếp cũng không còn được nhẹ nhàng thoải mái như trước nữa.

Toàn thân hắn trên dưới từng lỗ chân lông đều đang rướm máu, nhuộm đỏ toàn thân, trên người vẫn có lửa đang cháy, lại như ngọn lửa gặm nhấm xương cốt, dập đi không được.

Làn da khô héo mới bong ra từng mảng chưa kịp tái sinh, dưới tác dụng phụ của ngọn lửa này đã lại trở thành mảng da thịt cháy khô dày đặc toàn thân, cứ lặp đi lặp lại như vậy như không thể dừng lại, đẩy Đường Kiếp vào những cơn đau kịch liệt

- A!!
Hắn đau đớn thét lên, liều mạng lăn lộn trên mặt đất, đến mức ngay cả bùn đất cũng đều biến dạng hóa khô, có thể thấy được uy lực của ngọn lửa này thực khiến người ta phải sợ hãi.

Nhưng cho dù như thế, Đường Kiếp cũng vẫn không chết, chỉ là bị hành hạ liên tiếp như vậy, Kim Cương Chi Thể hùng mạnh kia cũng đem lại cho hắn năng lực tái sinh khủng bố, nhất là lực lượng tích tụ được trong khoảnh khắc bùng nổ kia lại càng khiến cho sinh mệnh lực của hắn tràn đầy đến mức trước nay chưa từng có, làm hắn có thể trụ vững trước ngọn lửa cực kỳ bá đạo này.

Trên không trung, Hỏa Diễm Cự Điểu vẫn chưa công kích tiếp, chỉ lạnh lùng quan sát.

Ngọn lửa vẫn còn đang thiêu đốt kia, rốt cục cũng dần dần tắt đi.

Đường Kiếp quỳ rạp trên mặt đất, há mồm thở phì phò.

Ngay khi ngọn lửa vụt tắt, thân thể hắn lập tức khôi phục lại bằng tốc độ kinh người, rất nhanh liền khỏi hắn, chỉ là tóc, lông mi vừa bị thiêu hủy lại không nhanh như vậy, lúc này cả người hắn đều trụi lủi.

Nhưng làm người ta giật mình chính là, thân thể hắn khi nãy còn cao hơn năm mét, hiện tại không ngờ co rút lại chỉ còn hơn bốn mét.

Đường Kiếp cũng không để ý, quan sát cơ thể một lúc, lầm bầm một câu:
- Trước kia chỉ là mập mạp, hiện giờ mới là cường tráng.

Nói thì nói như thế, hắn tự mình cũng biết một hồi đối chiến khi nãy đã làm hắn tiêu hao quá nhiều lực lượng, hiện tại chỉ sợ ngay cả một cú huých nhẹ của con chim kia cũng không chịu nổi.

Hỏa Diễm Cự Điểu đột ngột quay đầu sang một phía, phun ra một ngọn lửa, thân ảnh của Hà Xung đột nhiên xuất hiện, lao nhanh về phía xa như điện quang hỏa diễm, đồng thời theo sau là một đám khói đen lượn lờ cùng một tiếng gào thét thê thảm.

Sau đó Hỏa Diễm Cự Điểu nghiêng đầu lại nhìn Đường Kiếp, lại xoay người bay về phía sơn cốc

Đường Kiếp cũng cười hắc hắc:
- Ta đã nói rồi, nếu như để lại tiên thảo, sao còn dùng Hỏa Điểu trông coi. Nếu như là khảo nghiệm, thì cái này cũng không nên là khảo nghiệm của cửa thứ năm, dù sao ngay cả Hà Xung cũng đánh không lại, thì ra là dùng để rèn luyện Kim Cương Chi Thể.

Binh Chủ cả đời chiến đấu xưng hùng, coi trọng ý chí chiến đấu nhất, người thừa kế mà hắn lựa chọn tất nhân cũng phải có dũng khí rất lớn.

Chính vì thế, hắn bố trí Hỏa Điểu ở cửa thứ năm này, không chỉ là để ma luyện Kim Cương Chi Thể mà đồng thời cũng là để khảo nghiệm ý chí chiến đấu, chỉ có người hiếu chiến, mới có thể đương đầu với Hỏa Diễm Cự Điểu, cứng rắn chống đỡ ngọn lửa có thể thiêu đốt thiên địa này.

Nếu Đường Kiếp không tìm hiểu Tử Ngọc Tâm Pháp, tìm ra mối liên hệ giữa Bách Luyện và Kim Cương Chi Thể, quả thật sẽ không ý thức được chỗ mấu chốt này, cũng sẽ không chủ động khiêu khích Hỏa Điểu.

Lúc này Đường Kiếp đã hiểu được, Hỏa Diễm Cự Điểu này có hai nhiệm vụ, một là bảo vệ sơn cốc, hai là giúp người thừa kế rèn luyện thân thể. Khi nó bảo vệ sơn cốc, sứ mệnh chính là giết chết mục tiêu, còn khi nó rèn thân thể cho đối phương, cũng sẽ công kích có chừng mực, hai điều này hoàn toàn không thể đánh đồng với nhau.

Lúc này Hỏa Diễm Cự Điểu sau khi bay về phía sơn cốc, lại bay vòng quanh một vòng, nó quay đầu lại nhìn Đường Kiếp.

Trong lòng Đường Kiếp vừa động, thử đi qua, bước vào vạch giới tuyến của sơn cốc.

Quả nhiên con Hỏa Điểu kia lại không lao xuống giết hắn.

Đường Kiếp lại thử đi về phía trước vài bước, đi tới một chỗ một gốc Bạch Liên đã hóa yêu, giơ tay ra bắt lấy rễ cây Bạch Liên kia, người tí hon bên trong cây Bạch Liên vô cùng khẩn trương, đột ngột đánh ra một đạo thiểm điện, trúng ngay vào cánh tay Đường Kiếp, làm nổ ra một ít hỏa quang, nhưng lại không gây một chút hư hao thực chất nào cho hắn.

Đường Kiếp đã rút cây Bạch Liên kia lên.

Cây Bạch Liên này rời khỏi mặt nước, lập tức lá sen cuốn ngược lại, người tí hon nằm giữa búp sen, dần ngưng hóa thành một viên liên tâm hình người, lá sen cuốn ngược, bao bọc khối liên tâm hình người này lại.

Liên tâm này chính là tinh hoa của đóa Bạch Liên, lá sen bên ngoài chính là khí cụ duy nhất để bảo tồn nó, một khi bóc ra nhất định phải sử dụng trong vòng bảy ngày.

Cẩn thận thu hồi Bạch Liên này, Đường Kiếp lại nhìn sang đóa Bạch Liên khác, lại nhìn Hỏa Điểu trên trời.

Hỏa Điểu kia ngửa mặt lên trời kêu một tiếng dài, phun ra một ngọn lửa về phía Đường Kiếp, chỉ có điều ngọn lửa này chỉ xẹt qua đỉnh đầu Đường Kiếp.

Đường Kiếp biết rằng đây là cảnh cáo.

- Xem ra, thông qua một lần khảo nghiệm thì có thể lấy một gốc, hóa ra đây là phương pháp lấy thuốc, không biết lần sau sẽ phải thế nào.
Lần khảo nghiệm đầu tiên này làm hắn suýt chết, đường đường là Kim Cương Chi Thể, vậy mà dưới uy lực của hỏa cầu mà Hỏa Điểu làm ra kia lại có vẻ như yếu ớt không chịu nổi. Nhưng chính vì thế, lại cũng có thể nói tương lai của hắn còn vô cùng rộng lớn, sao không làm người ta kì vọng cho được. Do đó, hắn không những không sợ mà ngược lại cười nói:
- Khi trước tiểu tử ta không biết điều, có phần quấy nhiễu, xin hãy tha lỗi. Đợi cho đến khi tu luyện thành công, nhất định sẽ lại đến lãnh giáo.

Vừa nói, Đường Kiếp vừa lui ra khỏi sơn cốc, đây cũng là lần đầu tiên hắn quang minh chính đại rời đi mà không lo lắng bị Hỏa Điểu đuổi giết.

Trên bầu trời, Hỏa Điểu nhìn Đường Kiếp rời đi, hí dài một tiếng, bay vào hỏa diễm hồ, biến mất không thấy nữa.