Tiêu dao du phù này Tạ Phong Đường hao phí hơn mười ngày mới được ba tấm, giờ lại cứ như vậy cho Đường Kiếp một tấm, có thể thấy rất coi trọng Đường Kiếp.

Đường Kiếp tất nhiên cảm tạ vô cùng, Tạ Phong Đường chỉ thản nhiên nói:
- Không có chuyện gì thì về đi.

Đường Kiếp vội hỏi:
- Đệ tử còn một chuyện.

Rồi mới nói qua về chuyện của Mục Nghị, đương nhiên hắn không nói là vì Mục Nghị trị liệu, chỉ nói sau Tiên Duyên Hội gặp lại Mục Nghị, thông cảm lẫn nhau thành bằng hữu, lần này Mục Nghị đặc biệt chạy tới xem hắn.

Thất Tuyệt Môn và Tẩy Nguyệt phái không có ân oán gì, hai phái tử địch theo thứ tự là Thiên thần cung và Thú Luyện Môn, không có gì gút mắc ngược lại còn có cùng chung mối thù, bởi vậy xem như giao hảo trung lập, đệ tử hai phái kết giao bằng hữu đến cũng không có vấn đề gì.

Tạ Phong Đường nghe mà buồn cười:
- Không phải lúc trước các ngươi ở biên cảnh Lê quốc đánh một hồi sao?

Đường Kiếp cười nói:
- Có đánh mới quen mà.

Tạ Phong Đường gật đầu:
- Thất Tuyệt Môn mấy trăm năm nay vẫn luôn chăm lo việc nước, muốn dùng vũ lực thoát khỏi vị trí gần cuối lục phái, trước một trăm năm có Vương Dục Chính, Đường Phong Lhiết, Viên Nam Vũ là những nhân tài, trong trăm năm gần đây lại có Cao Thiên Quân và đám người Vương Tuyệt Diệt, Mục Nghị cũng coi như nhân tài mới xuất hiện, thậm chí có thể trở thành như mần non như Vương Tuyệt Diệt, ngươi và hắn kết giao đúng bản thân cũng sẽ có ưu đãi.

- Mầm non?

- Ồ, chính là xưng hô với những nhân tài trong phái trong vòng trăm năm. Đừng thấy các ngươi ở trong học viện hô mưa gọi gió, ai cũng giỏi giang. Kỳ thật hai nghìn năm qua, Tẩy Nguyệt phái chưa có một gã đệ tử nào nổi bật? Hơn vạn học sinh, hàng năm cuối cùng cũng chỉ có mười người có thể đi vào nội môn, trăm người vào ngoại môn, trong phái nói nhân tài đông đúc là chưa đúng. Chỉ có vào phái, lại lần nữa xưng hùng mới là vương giả chân chính, cũng do Tẩy Nguyệt phái bồi dưỡng, là trụ cột vững vàng trong tương lai. Đến lúc đó, ngươi không cần lo lắng chuyện tài nguyên, bởi vì trong phái sẽ tự giúp ngươi. Có hiểu không?

Đường Kiếp vội hỏi:
- Đệ tử hiểu.

- Hiểu được là tốt rồi, ngươi và Mục Nghị kết giao bằng hữu ta không phản đối, tuy nhiên trong viện có những nơi y không được đi tới, cần chú ý một chút.

- Đệ tử biết.

- Đúng rồi, nghe nói Thạch Tịnh Trai điên rồi?

- Vâng, đệ tử cảm thấy người này dù điên nhưng còn có tác dụng, vẫn nên khống chế giữ y bên người.

Tạ Phong Đường nhìn hắn, cuối cùng cười nói:
- Cũng là một cách. Ngươi muốn giữ y sử dụng cũng được. Tuy nhiên đã thành chó điên, phải dẫn dắt cho tốt, chớ để y ra ngoài cắn loạn. Mặt khác, ngày thường có thể giấu thì giấu cho tốt, để nhiều người nhìn thấy sẽ nói Tẩy Nguyệt phái ta chế ngự người như chế ngự cho. Tuy nói họ không làm gì được, nhưng đã là thượng phái phải giữ uy nghiêm.

- Đệ tử hiểu rồi!

- Vậy thì đi đi.

Rời Tây Vọng Các, Đường Kiếp đưa Mục Nghị và Thạch Tịnh Trai về học viện, hai người đi Linh Diệu Phường mua một ít linh dược trị thương. Đường Kiếp mới kiếm được tiền, ra tay cũng hào phóng, trong nháy mắt đã xài bảy tám vạn tiền mua linh dược khiến Mục Nghị nhìn mà ngẩn người.

Dù y biết Đường Kiếp ở Thạch Môn Phái phát tài, nhưng không biết Đường Kiếp phát được bao nhiêu.

Khác với Đường Kiếp, lúc định ra kế hoạch là Vương Tuyệt Diệt cùng mọi người bày mưu tính kế, rất nhiều chuyện là do đám người Mục Nghị phụ trách, bày trận, liên lạc, khắp nơi đều có sự đóng góp của học sinh Thất Tuyệt Môn, hơn nữa Vương Tuyệt Diệt không coi trọng tiền tài, bởi vậy lúc phân phối Vương Tuyệt Diệt không giống Đường Kiếp độc chiếm một phần tư, Thất Tuyệt Môn gần như là phân phối đều, Vương Tuyệt Diệt, Mục Nghị cũng chỉ cao hơn người khác một chút.

Mục Nghị không biết tình huống, tưởng Đường Kiếp cũng được phân phối kiểu đó, càng không biết hắn đã vơ vét sạch Thạch Môn Phái, bởi vậy y nghĩ Đường Kiếp chỉ có khoảng bảy tám chục vạn. Vì nguyên nhân này, y mới ước định với Đường Kiếp, nếu Đường Kiếp không thành công thì phải bồi thường một trăm ngàn linh tiền.

Nếu y biết Đường Kiếp một hơi cuốn năm sáu trăm vạn, tuyệt sẽ không ra giá như thế.

Giờ thấy Đường Kiếp một hơi tiêu hết bảy tám vạn tiền, trong lòng cũng ngây ra, y vốn không nghĩ Đường Kiếp sẽ đối với mình tốt như vậy cũng chỉ có thể có hai cách giải thích. Một là Đường Kiếp kiếm nhiều hơn mình tưởng tượng. Hai là tiểu tử này còn có chuyện muốn cầu cạnh mình.

Quả nhiên, sau khi điên cuồng mua đồ, Đường Kiếp dẫn theo Mục Nghị về Đào Nhiên Cư, trên đường nói thẳng:
- Ta cũng không giấu diếm ngươi, lần này trong phái thưởng cho ta ba trăm bảy mươi năm vạn.

Ọc!

Mục Nghị suýt thổ huyết.

Đại não cấp tốc vận chuyển, rất nhanh đưa ra đáp án:
- Ngươi muốn đem số tiền này toàn bộ đổi thành đan dược phụ trợ tu luyện, làm thuốc dùng trong một năm. Nhìn khí sắc, ngươi đã tới bách luyện gần viên mãn, chỉ cần đủ dược vật, tấn công cửu chuyển không thành vấn đề. Chỉ là có chút phiền phức, không phải chỉ cần dược vật là có thể thành công, tuy nhiên lấy trí tuệ của ngươi nhiều nhất là một năm đủ hoàn thành. Về phần Tam khô kiếp, tiền còn dư lại cũng đủ. Vậy chính là ... Thoát Phàm đỉnh cao!

Nói xong bốn chữ cuối, Mục Nghị đã kinh sợ la lên.

Nói đến đây giọng của Mục Nghị cũng thay đổi.

Từ khi Lục Đại phái ra đời tới nay, chưa có học sinh nào có thể ở trong vòng mười năm đạt tới Thoát Phàm đỉnh phong, mà ngay cả một cửa cửu chuyển cũng không qua được chứ đừng nói tới Khai Thức kỳ và Tam Khô kiếp.

Xem dáng vẻ này, Đường Kiếp lại muốn sáng tạo kỷ lục, hơn nữa là siêu cấp kỷ lục.

Đường Kiếp cười nói:
- Nếu vào kỷ lục có thể cho ta ba triệu, ta nguyện ý thử một lần, không được cũng thì thôi.

- Chẳng lẽ nói, ngươi không có ý định dùng khoản tiền này để tu luyện?
Mục Nghị nghe ra giọng điệu của hắn.

- Uhm, đây chính là nguyên nhân tìm tới ngươi, vẫn là có chuyện nhờ ngươi giúp.

- Chuyện gì?

- Vào nhà trước rồi nói sau.

Khi nói chuyện đã đến Đào Nhiên Cư, Đường Kiếp đẩy cửa mời Mục Nghị vào.

Đường Kiếp rời đi nhiều ngày, Đào Nhiên Cư vẫn sạch sẽ như cũ, linh thực trong hoa viên mọc tươi tốt, Mục Nghị nhìn qua nhận ra manh mối:
- Bố Vũ trận, Tích Trần trận, Tụ Linh Trận, Đường huynh thật lịch sự tao nhã. Một vùng thiên địa cũng đủ xưng hùng.

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Chút thủ đoạn nhỏ không đáng nhắc tới, so sánh với Sơn Hà Xã Tắc đồ của Thất Tuyệt Môn, căn bản không dám to miệng.

- Sơn Hà Xã Tắc đồ?
Nghe thế, Mục Nghị không khỏi thất thần, nhìn ánh mắt Đường Kiếp đầy cổ quái:
- Ngươi gọi ta đến trị thương là vì mục đích này?

Đường Kiếp cười cười:
- Y Y, đi nấu nước.

- Uhm.
Y Y lên tiếng, đã tự bay đi.

Đường Kiếp vung tay lên, trong sân có thêm một bàn đá hai ghế đá, trên bàn đá còn có bàn cờ, trên bàn bày quân cờ.

Đường Kiếp chỉ vào bộ bàn ghế nói:
- Ngồi đi, nói chuyện một chút, nước muốn sôi cũng phải đợi.

Mục Nghị bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi xuống, nhặt quân cờ đen hạ xuống nói:
- Ngươi có hứng thú với Sơn Hà Xã Tắc đồ sao? Ngươi cũng biết nó là bảo vật.

- Thượng cổ thần trân, ta nói không sai chứ?
Đường Kiếp cười trả lời.

Bảo vật phân ra thuật khí, pháp bảo, thần trân, đạo binh bốn loại khác, nói chung, thuật khí lấy sắc bén, cứng cỏi là chính, ở phương diện nào đó có thể tăng cường uy lực. Mà pháp bảo bình thường sẽ có uy năng của riêng nó, chỉ có điều bất kể pháp bảo mạnh thế nào, cuối cùng lấy nhân ý chí là chính, phục vụ con người.

Thần trân thì lại khác.

Mỗi một kiện thần trân đều có uy lực và hiệu quả độc nhất vô nhị, uy năng mạnh thường vượt qua bản thân tu giả. Trên lý luận một kiện thần trân có thể so uy lực với một Thiên Tâm dốc toàn lực bùng nổ.

Sở dĩ Vương Tuyệt Diệt dùng Phần Thiên Thất Bảo không thể hiện ra uy lực là do hình chiếu, hơn nữa đại bộ phận đều là phòng ngự, bởi vậy không hiện uy lực này. Nếu là chính phẩm, chỉ một thanh Thiên Hỏa kiếm toàn lực bùng nổ cũng đủ để quét ngang ba Thiên Tâm, đương nhiên, y có thể phát huy được không lại là một chuyện.

Sơn Hà Xã Tắc đồ chính là một kiện thượng cổ thần trân, nghe nói bên trong là một thế giới, có thể ẩn giấu ngàn dặm núi sông. Đương nhiên Đường Kiếp biết, này cái gọi là ngàn dặm núi sông chỉ là đại trận.

Nó chính là một kiện thần trân trận đồ!

Trước kia Đường Kiếp lấy được trận đồ cũng chỉ có thể sử dụng nhị phẩm pháp trận, khi thực lực nâng cao đã không sử dụng được nữa, Đường Kiếp luôn tìm kiếm vật thay thế tốt hơn. Nhất là khi có nhu cầu về truyền tống trận, Đường Kiếp càng cần trận đồ hơn lúc nào hết.

Thành lập một truyền tống trận có rất nhiều chỗ khó, một là tài nguyên nhiều thì đã giải quyết được.

Hai chính là trận đồ. Không có trận đồ, Truyền tống trận chỉ có thể an trí ở địa điểm cố định. Đối với Đường Kiếp mà nói, bất luận địa điểm nào cũng không đủ an toàn, biện pháp tốt nhất vẫn là mang theo người, vì vậy hắn cần một trận đồ cao cấp, trận đồ bình thường không thể nào giúp Đường Kiếp bày ra Truyền tống trận!

Mà Sơn Hà Xã Tắc đồ chính là một trong những lựa chọn của hắn.

- Biết ngươi còn dám nghĩ cách?

- Vì sao không dám? Một kiện phế bảo, đã có người đồng ý ra giá, vì sao không suy xét bán nó?
Đường Kiếp hỏi lại.

Mục Nghị lập tức ngây ra:
- Quả nhiên ngươi cũng biết vấn đề của Sơn Hà Xã Tắc đồ sao.

- Đã chẳng phải chuyện bí mật gì.
Đường Kiếp trả lời:
- Sơn Hà Xã Tắc đồ mạnh nhất là tiểu thế giới hình thành trong nó có thể nạp sơn thủy một phương. Vì vậy, sử dụng trận đồ kỳ thật là nhét một vùng sơn thủy vào trước, sau đó bày trận trên nó. Bởi vì diện tích rộng nên có thể bố trí nhiều hơn một trận. Lâm trận đối địch, chỉ cần Sơn Hà đồ ngăn lại, núi sông bên trong xuất thế, đại trận phát động, thậm chí có thể khiến thiên địa biến sắc, sóng to gió lớn. Tuy nhiên...

Nói đến đây, Đường Kiếp đột nhiên kéo dài giọng, cười ha hả nói:
- Xuyên sơn quan nhạc, ngàn dặm sơn hà, khí nuốt ngàn dặm, Sơn Hà Xã Tắc đồ so với đạo binh như Phần Thiên Thất Bảo còn kém hơn. Đáng tiếc, thượng cổ thần trân tuy uy lực vô biên nhưng khó có thành tựu. Sơn Hà Xã Tắc đồ cần nhận chủ mới có thể sử dụng, mỗi lần nhận chủ, những thứ bên trong đều tiêu vong, cần bố trí lại lần nữa. Mà mỗi một lần bố trí, cần nạp một vùng sơn thủy vào trong...

Nói đến đây, Đường Kiếp không nói thêm gì nữa, Mục Nghị cũng chỉ thở dài.

Nạp núi sông vào tranh cũng tương đương với khoét đi một vùng lãnh thổ. Làm như thế sẽ gây thương tổn cho thiên địa, phải biết rằng loại cắt đứt này không thể nào khôi phục.

Nếu tiếp tục thế này, sẽ làm cả giới đều lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Nghe nói diện tích Tê Hà Giới năm đó lớn hơn bây giờ nhiều, cũng vì thế pháp bảo có chỗ vận dụng, khiến diện tích dần giảm bớt. Không có ai biết những lãnh thổ này cuối cùng biến đi đâu.

Vì vậy, mọi thế giới trong Tinh La Đại Thiên Giới đều có một quy định chung, tức không được sử dụng loại bảo vật này, để tránh phá hỏng thế giới. Người vi phạm sẽ là địch toàn thiên hạ!

Sơn Hà Xã Tắc đồ cũng vì thế mà trở thành phế bảo, bị chủ nhân vứt vào gác xó.

Không ngờ Đường Kiếp lại có hứng thú.

Mục Nghị kinh ngạc nhìn Đường Kiếp:
- Ngươi đã biết nó là phế bảo mà còn muốn nó?

Đường Kiếp trả lời:
- Ta lại không có ý định nạp sơn thủy vào tranh. Di chuyển ngàn dặm non sông... Ngươi thấy ta có bản lãnh đó sao? Ta chỉ muốn vùng đất lớn hơn Đào Nhiên Cư một chút, như vậy thì không sao chứ?

Mục Nghị ngẩn ngơ, gật đầu:
- Theo lý là không hợp quy củ, tuy nhiên đạo lý là cái chết, người mới là sống, diện tích nhỏ như vậy sẽ không gây ra động tĩnh gì, chắc không có vấn đề gì lớn. Tuy nhiên ngươi chỉ dùng diện tích nhỏ như vậy làm gì? Đại trận đại trận, không to lớn sao gọi là đại trận?

Lục Đại phái ở Tê Hà Giới đều có sự giám sát biến hóa thiên địa. Nhưng giám sát chỉ ở mức độ lớn, nếu Đường Kiếp chỉ muốn thu vào Đào Nhiên Cư thì sẽ không bị phát hiện, hơn nữa như lời Mục Nghị nói, dù phát hiện ra cũng chẳng so đo.

Vì vậy, nếu Đường Kiếp chỉ lấy Đào Nhiên Cư thì không có vấn đề gì. Tu giả sống lâu, tính ra, tụ tập vạn năm quang âm cũng không tổn hại tới học viện chút nào.

Đường Kiếp cười nói:
- Ta đây không phải là nhìn thấy nó có thể bố trí pháp trận cao cấp sao? Không phải cứ trận pháp lớn mới tốt, pháp trận lớn, phí tổn cũng cao, tài sản của ta chưa chắc đủ dùng.

Mục Nghị mỉm cười:
- Cũng đúng, thấy ngươi đã sớm có kế hoạch rồi. Nếu chỉ có vậy, ta có thể giúp ngươi, ngươi tính mua bao nhiêu tiền?

- Một trăm vạn thế nào?

Mục Nghị lập tức nhíu mày:
- Rẻ quá?

Thuật khí lấy nghìn làm đơn vị, pháp bảo lấy vạn làm đơn vị, xét cấp độ,phẩm chất từ mấy vạn đến mấy chục vạn cũng có, thần trân đó là lấy triệu làm đơn vị, càng cao càng đắt.

Sơn Hà Xã Tắc đồ nếu luận uy lực luận có thể đuổi theo Binh đạo, trong số các thần trân cũng khá hi hữu, Đường Kiếp chỉ đưa ra giá một trăm vạn, khó trách Mục Nghị cau mày.

Đường Kiếp trả lời:
- Nếu như ngươi có thể làm Lục Đại phái buông hạn chế, cho ta ngàn dặm non sông, vậy tất nhiên giá hàng tỉ cũng có thể thương lượng. Nhưng giờ...

Mục Nghị bĩu môi:
- Ngươi nghĩ hay quá nhỉ.

Đường Kiếp cười ha hả:
- Trên đời không phải chỉ có mỗi Sơn Hà Xã Tắc đồ, nếu như ngươi không chịu, cùng lắm ta đi cầu Tẩy Nguyệt phái Càn Thanh đồ, tuy chỉ là pháp bảo cao nhất không bằng thần trân nhưng cũng đủ dùng rồi.

Mục Nghị nghe xong nhướn mày:
- Đúng vậy, lại nói Tẩy Nguyệt phái cũng có Càn Thanh đồ, mặc dù không phải thần trân, không nạp núi sông không chứa được nhiều, nhưng ngươi có thể trực tiếp mua luôn trong phái, tội gì bỏ gần tìm xa, bỏ hảo cầu thứ?

- Ta có tính toán của ta.
Đường Kiếp nói:
- Kính xin Mục huynh đệ hỗ trợ.

Mục Nghị lắc đầu liên tục:
- Khó, Thất Tuyệt Môn cũng không phải môn phái nhỏ. Sơn Hà Xã Tắc đồ dù sao cũng là thượng cổ thần trân, cho dù không dùng được thì cũng không thể bán cho người ngoài với giá trăm vạn, làm mất thể diện.

- Nếu thêm một gốc Bạch Liên yêu hóa ba ngàn năm thì sao?

Vừa nghe đến này, Mục Nghị run lên, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin:
- Bạch Liên yêu hóa ngàn năm? Điều này sao có thể? Sao ngươi có được vật ấy?

Ở Tê Hà Giới, vật ngàn năm cơ bản chỉ tồn tại trong động tiên các phái.

Do lịch sử Lục Đại phái chưa tới ba ngàn năm, xưng bá chưa hơn hai ngàn năm, bởi vậy động thiên của họ không thể nào có linh vật ba ngàn năm, chứ đừng nói tới loại cực kỳ hiếm có như yêu hóa Bạch Liên.

Bạch Liên yêu hóa ba ngàn năm đã sớm là vật trong truyền thuyết, có tiền chưa chắc đã mua được.

Nó là vô giá, luận giá trị kém Sơn Hà Xã Tắc đồ, nhưng mức hiếm có lại vượt xa, cũng đủ bù lại.

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Giờ ta cũng không có, nhưng ta biết ở đâu có. Chỉ cần các ngươi đồng ý đem Sơn Hà Xã Tắc đồ cho ta, ta liền giúp các ngươi có được một gốc cây.

Đây là muốn nợ trước rồi.

Tuy nhiên Mục Nghị nghe ra ý khác trong lời hắn nói:
- Nghe ngươi nói, xem ra không chỉ có một gốc?

Đường Kiếp gật đầu:
- Nếu việc này có thể thành, chỉ cần Thất Tuyệt Môn cho giá, cũng không phải không có được gốc thứ hai.

Mục Nghị trầm giọng nói:
- Tê Hà không thể còn nơi Bạch Liên yêu hóa ba ngàn năm mà người ta không biết.

- Ta cũng không nói là ở Tê Hà.
Đường Kiếp chậm rãi nói.

Trong lời nói ẩn chứa nhiều ý khiến Mục Nghị hít sâu một hơi.

Y nhìn Đường Kiếp, đột nhiên nói:
- Ta nhớ năm đó Thiên thần cung từng phái người tiến vào Tẩy Nguyệt phái, cùng học viện Tẩy Nguyệt trao đổi học sinh, trong ba năm đi tìm một người tên Đường Kiệt, nghe nói người này nắm giữ manh mối bí địa, sau vì vậy mà bị Cố Trường Thanh bắt cóc, chỉ có điều sau này mới chứng minh ngươi không phải Đường Kiệt...

Nói đến mắt y mở lớn.

Thật đáng chết!

Đường Kiếp đang tự nói với mình hắn chính là Đường Kiệt sao?

Chỉ có lý do này mới giải thích được chuyện hắn có thể lấy Bạch Liên yêu hóa, không nghi ngờ gì, hắn đang nắm giữ một nơi giống như động thiên của lục phái, hơn nữa nhìn phản ứng của Thiên thần cung, chỉ e bí động này còn lớn hơn cả lục phái.

Chỉ có điều sao giờ hắn lại để lộ manh mối?

Đường Kiếp gần như đã lừa gạt toàn bộ thế giới, khi Cố Trường Thanh đã chết, bản thể Đường Kiếp tiến vào, Thiên thần cung trầm mặc, lúc này dù ai đa nghi nhất cũng không cho rằng Đường Kiếp là Đường Kiệt.

Vì sao lúc này hắn lại nói ra?

Nhìn Đường Kiếp, Mục Nghị đột nhiên hiểu ra:
- Hóa ra là vậy... Ngươi có thể lấy Bạch Liên yêu hóa thì chứng tỏ động thiên kia đã rơi vào tay ngươi, khó trách ngươi dám bại lộ thân phận, mở ra bảo tàng tự nhiên vô giá. Không, không đúng, nếu vậy, ngươi tại sao còn muốn liều mạng chém giết Thạch Môn Phái... Đúng rồi, Vận chuyển Trận!

Mục Nghị đứng lên, rốt cuộc y đã hiểu được sao Đường Kiếp phải tham dự cuộc chiến đấu kia, tại sao phải quan sát Thiên Huyền Chân Giải, tại sao muốn mua Sơn Hà Xã Tắc đồ.

Tất cả là vì Vận chuyển Trận!

Y nhìn chằm chằm Đường Kiếp:
- Đường Kiếp, ngươi có biết lời ngươi mới nói có ý nghĩa gì không? Chỉ cần ta đem việc này truyền ra ngoài, như vậy chờ đợi ngươi không phải là Sơn Hà Xã Tắc đồ mà là nguy hiểm!

Đường Kiếp cười ha hả:
- Vậy cũng chưa chắc. Thứ nhất ta chưa từng nói ta chính là Đường Kiệt, tất cả đều là suy đoán của ngươi. Suy xét đến tình huống trước mắt, Thất Tuyệt Môn phái người đến bắt ta thì cũng phải cẩn thận đừng rơi vào bẫy của Tẩy Nguyệt phái ta, giống như Thiên thần cung năm đó.

Mục Nghị ngây ra, khả năng nay đúng là không phải không có.

Đường Kiếp tiếp tục nói:
- Thứ hai, cho dù những gì ngươi đoán là sự thật, Thất Tuyệt Môn cũng đừng mơ dùng Sơn Hà Xã Tắc đồ áp chế ta. Cùng lắm thì ta dùng Càn Thanh đồ, thậm chí tìm một chỗ thiết lập Vận chuyển trận, tuy nhiên sẽ hơi lãng phí một chút, nhưng dù thế nào, chẳng ai có thể ngăn cản chuyện ta muốn làm.

Mục Nghị gật đầu, như lời Đường Kiếp, giờ chỉ còn mỗi Vận chuyển Trận, như vậy đúng là không còn ai có thể ngăn cản Đường Kiếp.

- Trừ cái đó ra còn có điểm trọng yếu nhất...

Đường Kiếp tiếp tục nói:
- Nếu ta nhớ không lầm, đối thủ một mất một còn với Thất Tuyệt Môn là Thiên thần cung, mà theo truyền thuyết kia, người Đường Kiệt hận nhất cũng là Thiên thần cung...

Nhìn ánh mắt lãnh khốc của Đường Kiếp, trong lòng Mục Nghị run rẩy dữ dội.

Y đã hiểu được tâm tư của Đường Kiếp, bật thốt lên:
- Ngươi muốn đối phó Thiên thần cung?

Không để Thiên thần cung lại hoài nghi mình, bọn họ dựa gì phái người đi tìm cái chết?

Chỉ có điều Đường Kiếp hiện giờ không còn là Đường Kiếp không còn sức đánh trả lúc trước nữa, quan trọng hơn, hắn cũng có đối tượng có thể hợp tác.

- Ta càng muốn giải thích là: Cùng Thất Tuyệt Môn giao thượng cổ thần trân tiến hành hợp tác. Lấy ta làm mồi nhử, dụ Thiên thần cung ra giết... Ngươi không biết là như vậy sẽ có thể đòi công đạo cho Thất Tuyệt Môn sao?"
Đường Kiếp đầy thâm ý trả lời.

Đột nhiên hắn nghiêng tai lắng nghe, gương mặt lộ vẻ tươi cười:
- Nước sôi rồi, gậy ông đập lưng ông.