Triều Nguyệt Thành, nơi này là tòa thành phía bắc Linh Châu, diện tích không lớn, địa thế dựa vào núi nhìn ra sông, là một nơi non xanh nước biếc.

Trịnh gia tại Triều Nguyệt Thành là danh gia vọng tộc, thư hương môn đệ, dù không so được với ngũ đại gia tộc Thương Long Phủ nhưng cũng đã có trăm năm cổ xưa.

Trịnh gia đại viện.

Đứng ở một gốc trường thanh, nhìn cành lá rậm rạp, ánh mắt Trịnh Thư Phượng mang theo khát khao và thẫn thờ, trong miệng không khỏi thì thào nói nhỏ:
- Nhớ năm đó, dưới gốc trường thanh khóc lóc lưu luyến, đảo mắt đã hai mươi năm, trường thanh vẫn thế mà cảnh còn người mất, nay trở lại, chẳng biết lúc nào mới gặp.

Khẽ vỗ gốc cây già, trong giọng nói tràn đầy thổn thức.

- Nghe giọng cô cô như có ý gì?
Một giọng nói thanh lịch truyền đến.

Quay đầu nhìn lại, là một thiếu nữ thướt tha đi tới.

Nàng tên Trịnh Hoa Quân, là con gái của em út Trịnh Thư Phượng, bởi vì ở nhà có thứ bậc nhỏ nhất nên cũng được người nhà sủng ái.

Lúc Trịnh Thư Phượng xuất giá, Trịnh Hoa Quân còn chưa ra đời, lần này quay về, hai người lần đầu quen biết cũng thấy hợp ý. Trịnh Thư Phượng rất thích tiểu chất nữ này, nghe nàng nói vậy cũng chỉ gượng cười:
- Vệ gia gần đây bận rộn, ta không thể không quay về xem, chỉ mấy ngày liền chưa chuẩn bị xe ngựa, chưa đi các phòng thỉnh an từ biệt thì đã bị lỗ tai dài của ngươi nghe mất. Đúng rồi, đã thăm nãi nãi của ngươi chưa?

- Uhm!
Trịnh Hoa Quân gật đầu:
- Tinh thần bà nội hôm nay rất tốt, đã ăn hơn phân nửa bát cháo rồi. Cô, thuốc kia thực sự rất linh nghiệm.

Trịnh Thư Phượng thản nhiên nói:
- Đương nhiên, đó là Tục Mệnh Đan núi Thiếu Hoa, dù ngươi chết cũng có thể cứu sống lại, chỉ một viên đã lên tới mấy vạn linh tiền...

Trịnh Hoa Quân hé môi anh đào, khẽ cười:
- Tu giả nhà cô cô, không chỉ trung thành và tận tâm, còn có sự kiên trì lớn.

Trịnh Thư Phượng thở dài:
- Năng lực không nhỏ, bằng không lúc trước cũng không thể cho hắn, một tiểu tử mới vào phủ ba năm đi làm người hầu học, chỉ có điều vẫn phải chiết khấu.

Trịnh Hoa Quân mở to mắt nói:
- Cô cô nói gì Hoa Quân không rõ, sao Đường Kiếp kia sai người tặng linh đan cô cô không vui mà còn lo lắng, thậm chí cảm thấy hắn không đủ trung thành?

Trịnh Thư Phượng duỗi ngón tay, nhẹ nhàng điểm vào trán Trịnh Hoa Quân:
- Nha đầu chết tiệt kia, đừng giả ngu với ta, nếu cả ngươi cũng nhìn không ra, thật không xứng với việc ta nhìn ngươi khác với những người khác.

Trịnh Hoa Quân lấy khăn che miệng, tiếp tục cười nói:
- Lão thái thái vốn là không chịu nổi, giờ dùng thuốc lại có thể kiên trì thêm nhiều thời gian. Đây vốn là chuyện tốt, chỉ là Vệ gia đang thời buổi rối loạn, cô cô phải làm bạn với bà nội, không thể hồi phủ giải quyết công việc, thật không hiểu Đường tiên nhân kia có ý hay là vô ý. Tuy nhiên thoạt nhìn, dù cô cô có phải mang danh bất hiếu cũng phải quay về.

- Ta chỉ công đạo, chứ không phải không trở lại.
Trịnh Thư Phượng liếc mắt nhìn chất nữ:
- Còn ngươi nữa nói đã nói rồi, còn cười như vậy là có ý gì?

- Chẳng lẽ ta lại khóc sao?
Trịnh Hoa Quân thả khăn tay xuống, kéo tay Trịnh Thư Phượng nói:
- Cô cô là người của Vệ gia đương nhiên là quan tâm Vệ gia. Ta thì chẳng có quan hệ gì, Trịnh gia so với ta còn quan trọng hơn. Ta chỉ cần bà nội thân thể an khang, những người khác thì không quan tâm. Hơn nữa... Nếu Vệ gia nhân bất hạnh có thể đổi lấy Trịnh gia ta an khang bình an, ta cũng là không ngại đổi.

Câu cuối nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị Trịnh Thư Phượng nghe thấy, sắc mặt nàng trầm xuống quát:
- Nha đầu chết tiệt kia ngươi nói nhăng cuội gì đấy? Cẩn thận để người ngoài nghe thấy là xong.

Trịnh Hoa Quân cười nói:
- Dưới gốc trường thanh này chỉ có con và cô cô, nào có người ngoài.

- Trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, còn tiên nhân pháp thuật thần ảo vô cùng, người phàm phu tục tử sao có thể động đến?

- Cô đã biết sợ sao còn đối nghịch với tu giả?
Trịnh Hoa Quân chậm rãi nói.

Trịnh Thư Phượng sầm mặt:
- Hoa Quân ngươi có biết mình đang nói gì không?

Trịnh Hoa Quân cúi đầu trả lời:
- Hoa Quân vô lễ xin cô tha thứ. Tuy Hoa Quân chỉ là một nữ tử nhưng cũng nhìn ra được thâm ý phía sau, cô cô tâm lan tuệ chất cả hai phủ đều biết, Đường tiên nhân kia ở Vệ phủ ba năm thì càng rõ hơn Hoa Quân, sao có thể cho đưa thuốc là để lừa gạt cô cô? Sợ là từ lúc đầu hắn vốn không có ý giấu cô cô.

Trịnh Thư Phượng giật mình:
- Ngươi nói là...

Trịnh Hoa Quân thản nhiên nói:
- Vẫn phải lựa chọn thôi.

Trịnh Thư Phượng kích động:
- Ngươi điên rồi sao? Không ngờ có thể nói ra nói ra những lời này, ngươi cũng biết đây là đang để cho ta phản bội Vệ gia!"

"Làm sao có thể nói là phản bội đâu này?" Trịnh Hoa Quân vẻ mặt ủy khuất: "Này rõ ràng chính là cô sự mẫu chí hiếu, không rảnh phân thân."

Trịnh Thư Phượng giận dữ mắng mỏ:
- Vớ vẩn, Vệ gia thủy chung là nhà chồng ta, Đan Bách dù sao cũng là chồng của ta, ta sao có thể nhìn trượng phu và gia tộc mình lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục?

Trịnh Hoa Quân khẽ cười:
- Nếu Đường tiên nhân muốn Vệ gia vạn kiếp bất phục, giơ tay nhấc chân là được, cần gì phiền toái như thế?

Trịnh Thư Phượng im lặng.

Trịnh Hoa Quân đã cười nói:
- Cô cô là người hiểu chuyện, kỳ thật Vệ gia sẽ không xảy ra đại sự gì, chỉ là giờ có một chút phiền toái nhỏ. Giờ cô cô ở trong này, chuyện gì cũng không liên quan. Nếu quay về, chưa chắc có thể giúp Vệ gia, ngược lại còn khiến trái tim Đường Kiếp thêm băng giá, chỉ sợ mất nhiều hơn được. Nếu nhắm trúng lửa giận, phản kích sẽ càng mạnh, ngược lại càng thêm tai họa.

- Ngươi...

- Kỳ thật Hoa Quân còn nhớ, trước lúc nghe tin, cô cô lo lắng đau lòng, thậm chí cũng từng viết thư cho dượng. Hoa Quân không biết cô cô nói gì nhưng Hoa Quân biết, khẳng định dượng không nghe theo cô cô. Nếu dượng không coi ý cô cô ra gì, thì giờ người quay về cũng có tác dụng gì? Nói thế nào, gia chủ Vệ gia vẫn là dượng chứ không phải người!

Lời nói khiến Trịnh Thư Phượng đau lòng không thôi.

Đúng vậy, trước đó sao nàng không viết thư khuyên nhủ trượng phu?

Đáng tiếc Vệ Đan Bách không nghe nàng, sau lần đầu xảy ra vấn đề, nếu không bổ cứu, ngược lại còn rút bớt người. Lần đầu tiên ngươi có thể mắng y ngu, lần thứ hai chỉ có thể nói là quá tự phụ, chỉ biết là chủ tớ khác biệt, lại quên tiên phàm khác biệt.

Sau khi sự tình truyền tới, Trịnh Thư Phượng tức giận không nói gì, khi đó nàng chỉ biết chuyện này e không thể bỏ qua, mà điều duy nhất nàng cầu Đường Kiếp còn có chút lương tâm, đừng vì chuyện này mà đánh Vệ gia tới vạn kiếp bất phục, trừng phạt nhỏ còn được.

Kết quả lại lớn hơn dự liệu của nàng, Đường Kiếp không trả thù, nhưng người vì Đường Kiếp vẫn tới liên lụy Vệ gia, khiến Vệ gia lâm vào vô số phiền toái.

Những phiền toái này Trịnh Thư Phượng không coi là gì, chỉ cần quyết tâm thống hận, chuyển nhượng cửa hàng, đình chỉ khuếch trương đối ngoại, rất nhanh là có thể giải quyết, cho dù Vệ Đan Bách có luyến tiếc, dựa vào ảnh hưởng của Trịnh Thư Phượng ở Vệ gia thì vẫn có thể cưỡng ép tiến hành.

Nhưng một chai thuốc của Đường Kiếp đã giúp Trịnh Thư Phượng hiểu ý của hắn.

Hắn không hy vọng Trịnh Thư Phượng quay về lúc này.

Chai thuốc này đúng là Trịnh Thư Phượng báo ân, cũng là đả kích với Vệ Đan Bách.

- Cho nên...
Trịnh Hoa Quân du dương nói:
- So với quay về cùng dượng bày mưu tính kế, không bằng ở lại đây hiếu thuận với bà nội, đợi đến khi quay về, cô cô ngăn cơn sóng dữ, cứu Vệ gia trong lúc nguy nan, chẳng phải rất tốt sao?

Ánh mắt Trịnh Thư Phượng dần lạnh như băng:
- Ngươi đang đẩy ta vào chỗ bất nghĩa!

- Hoàn toàn ngược lại, đây là cơ hội của cô cô, Vệ gia phải có cô cô lãnh đạo, mới có thể thành!

Lời này như tiếng sấm nổ bên tai Trịnh Thư Phượng khiến nàng kinh hoàng run rẩy, thất thanh kêu lên:

- Không thể nào! Ta là nữ nhân, Vệ gia còn có lão thái gia, Nhị lão gia, khi nào đến lượt một nữ lưu như ta đảm đương chức vị gia chủ?

Nói xong, mới ý thức được mình thất thố, thanh âm thấp xuống.

Trịnh Hoa Quân hé miệng cười nói:
- Thời điểm phi thường cần có người phi thường làm chủ. Kỳ thật cô cô không phải không nghĩ được tới điểm này, chỉ có điều nhớ tới vợ chồng tình thâm, không muốn nghĩ tới. Chính vì nguyên nhân này, Hoa Quân mới liều mạng phạm huý nhắc nhở. Cô cô, giờ người không quay về mới là tốt cho Vệ gia!

Trịnh Thư Phượng trầm mặc.

Đứng hồi lâu dưới tàng cây, Trịnh Thư Phượng không nói một lời, chỉ có lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Có thể nhìn ra, tâm tình nàng giờ đang rất mâu thuẫn, ngay cả Trịnh Hoa Quân bên cạnh nhìn thấy cũng phải khẩn trương.

Đúng lúc này, một tiểu tỳ vội vàng đi tới thi lễ với Trịnh Thư Phượng:
- Thái thái, xe ngựa đã chuẩn bị xong.

Trịnh Thư Phượng như bừng tỉnh, quay lại nhìn tỳ nữ kia rồi lại nhìn Trịnh Hoa Quân, bước chân không tự chủ đi ra ngoài.

Trịnh Hoa Quân nhìn nàng đi từng bước một ra ngoài, mắt thấy bóng dáng mờ dần, rốt cục lên tiếng gọi:

- Cô cô suy nghĩ cho kỹ!

Thân thể Trịnh Thư Phượng đột nhiên cứng ngắc.

Nàng đứng ở đó, ánh mắt nhìn thẳng phương xa, hồi lâu mới nói:
- Nghe nói Thiếu Dương Quan của núi Yến tử, ước nguyện cực linh, thường bảo vệ vùng đất đó an khang bình an. Giờ lão thái thái ôm bệnh trong người, đang lúc đi thỉnh ước nguyện.

Nói xong đã đi thẳng về phía trước.

Nghe vậy, rốt cuộc trên mặt Trịnh Hoa Quân để lộ ý cười.

Mới đi vài bước, Trịnh Thư Phượng dừng lại nhưng không quay đầu nói:
- Sớm nghe Trịnh gia có nữ hoa quân, trời sinh trí tuệ, ngày đó gặp ngươi cũng chỉ cho ngươi chỉ biết đọc thi thư, hiểu đạo lý, con ngươi cũng có nét linh hoạt thôi chứ lại không nghĩ ngươi có trí tuệ như vậy, ngay cả chuyện các tiền bối không nghĩ ra ngươi cũng có thể nghĩ ra. Nếu ta không biết lai lịch của ngươi, còn tưởng có đại nhân vật nào tới đối mặt với ta rồi.

Trịnh Hoa Quân sắc mặt chợt biến, chỉ là vẫn cung kính khom người:
- Cuối cùng vẫn không so được với cô cô, mong cô đi sớm về sớm.

Trịnh Thư Phượng lên tiếng, lúc này mới đi ra cửa.

Nhìn bóng lưng của Trịnh Thư Phượng biến mất, Trịnh Hoa Quân lúc này mới trở về.

Đi vào tiểu viện của mình, cách hồ nước không xa có một người trẻ tuổi đang ngồi trước ao, cầm sáo trúc thổi vi vu.

Trịnh Hoa Quân đi tới sau người trẻ tuổi kia thi lễ:
- May mắn không làm nhục mệnh!

Tiếng sao du dương, một lát sau mới dừng lại.

- Làm tốt lắm.
Người trẻ tuổi quay đầu, rõ ràng chính là Mục Nghị.

Tiện tay tung ra một quyển sách nhỏ, Mục Nghị nói:
- Nếu có thể trong ba năm thăng tiến Linh Hồ, có thể tới Thất Tuyệt Môn tìm ta.

- Đa tạ tiên sư!
Rốt cuộc Trịnh Hoa Quân cúi người xuống.

Đến khi ngẩng lên, Mục Nghị đã biến mất không còn tăm hơi.

Ra khỏi Trịnh phủ, Mục Nghị quay sáo trúc trong tay đi tới ao cá thì thấy một người đứng chắp tay cách đó không xa, chính là Đường Kiếp, ngồi cách hắn không xa có một người, cũng là người đếm trên đầu ngón tay dám động tới Thạch Tịnh Trai, Y Y đang cưỡi trên cổ Thạch Tịnh Trai, giống như cưỡi ngựa.

Mục Nghị đi tới nói:
- Sự tình đã thành...

Đường Kiếp phất tay:
- Ngươi đứng nói với ta thành hay không thành, ta không nhờ ngươi làm gì, là tự ngươi làm hết, không có quan hệ gì với ta.

Mục Nghị ngây cả người, lập tức cười nói:
- Đúng, đúng, đúng, ngươi không có nhờ ta làm gì, là ta tự chủ trương, tự cho là đúng, tự mình đa tình, tự cho mình siêu phàm, muốn nhúng tay chõ mõm vào khiến ngươi chê cười.

- Ngươi biết là tốt rồi.
Đường Kiếp nghiêm mặt trả lời.

Mục Nghị buồn bực:
- Ta nói ngươi như vậy có phải có chút kiêu ngạo không? Rõ ràng nội tâm hy vọng Vệ phủ gặp xui xẻo nhưng lại cố ý bại lộ manh mối làm khó dễ cho người, rồi lại giả bộ mọi chuyện không liên quan tới mình. Làm vậy không phải sẽ rất khó chịu sao? Đại trượng phu ân oán rõ ràng, như Đại sư huynh của ta có phải tốt không?

Đường Kiếp cười nói:
- Ân oán rõ ràng nói thì đơn giản, nếu có thể phân biệt rõ ràng thì sự không rõ ràng mới chứa nhiều dụng tâm. Ta không phủ nhận ta thật có tâm tư xem Vệ phủ bị chê cười, nhưng chưa tới mức làm khó kẻ khác, đây là chính là nguyên nhân cần tới ba năm, giờ bạo phát trong mười ngày.

Mục Nghị gật đầu:
- Nói không sai, cho dù ngươi không làm vậy, phiền toái của Vệ phủ vẫn sẽ đến, chẳng qua sẽ không tập trung như hiện tại. Nhưng uy lực tập trung bùng nổ, so với từ từ mà đến thì lớn hơn nhiều lắm.

Đường Kiếp cười lạnh:
- Đó là chuyện của Vệ Đan Bách, ta cũng không nghĩa vụ suy nghĩ thay y.

Mục Nghị vỗ tay cười to:
- Coi này, coi này, đúng là lộ chân tướng, ngươi muốn chỉnh y rớt đài.

Đường Kiếp trả lời:
- Ngươi tự biết là được rồi.

- Đúng, đúng, ngươi chỉ muốn chứ không có làm. Chẳng qua ngươi thể hiện ý tưởng này ra, mà ý nghĩ của tiên gia, phàm nhân phải cố gắng thực hiện! Lúc này đối phó với Vệ gia không phải là đắc tội ngươi, mà là đang lấy lòng ngươi!

Mục Nghị vui sướng cười nói, chỉ một câu đã chỉ ra bản chất của Đường Kiếp.

Từ từ thở dài, Đường Kiếp không nói gì, xoay người rời đi.

Mục Nghị ở phía sau đuổi theo:
- Này, ngươi đi đâu vậy?

- Quay về học viện, cho ngươi trị thương.

- Ta mới từ học viện tới, ngươi lại muốn ta quay về học viện sao?

- Ngươi mang đến mấy đồng tiền rách nát này sao? Không quay về nhận tiền thưởng mua thuốc, làm sao trị thương?

- Khẩu khí thật lớn, quả nhiên nhà giàu mới nổi thật không tầm thường, kia Vệ gia làm sao bây giờ?

- Vốn chỉ tự quyết, bị ngươi vừa nói như vậy, nghe lại giống như ta sau khiến. Nếu thế không bằng sớm rời đi, miễn người hiềm nghi, cũng cho Vệ phủ một ít thời gian.

- Vậy Vệ phủ chẳng phải là lợn lành thành lợn què sao? Kể từ đó, đối với bọn họ ngược lại không tốt a."

- Ngươi xem, ta cũng không tiện nhúng tay vào, không nhúng tay vào cũng không sao chứ?

Mục Nghị cười ha hả:
- Tính là lỗi của ta.

Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Kỳ thật ngươi cũng không sai, nếu không muốn lội quá sâu thì phải kiên nhẫn chờ đợi, lúc trước ta hơi nóng nảy chút, ngược lại không đủ siêu nhiên, vẫn là thừa dịp hiện tại chưa liên lụy nhiều, sớm thoát thân thì hơn. Dù sao Vệ gia mà có chuyện gì, Thị Mộng cũng sẽ nói cho ta biết.

Mục Nghị tán thưởng nói:
- Như thế tốt lắm, trước hết để bọn họ tự sinh tự diệt mấy ngày đi.

Nếu không đi quản Vệ phủ, hai người trực tiếp quay về học viện.

Mục Nghị chưa cho phép không được đi vào học viện, Đường Kiếp để y và Thạch Tịnh Trai ở Học Tử Lâm chờ, còn chính mình đi về học viện gặp Tạ Phong Đường.

Vào Tây Vọng Các, Đường Kiếp thấy Tạ Phong Đường đang tập trung tinh thần vẽ bùa.

Phù của Tạ Phong Đường trong Tẩy Nguyệt phái cũng coi như nhất tuyệt, bức họa kia của y là một tấm tiêu dao du phù. Tiêu dao du phù là một loại pháp thuật không gian thượng thừa hiếm thấy, nghe nói khi sử dụng có thể di chuyển tức thời xa ngàn dặm, là thủ đoạn thông thiên của tu giả, tuy nhiên cũng vì vậy mà không dễ nắm giữ, cho dù là Thiên Tâm chân nhân, bình thường cũng không thể tu luyện chứ đừng nói tới chế phù.

Thời khắc này Tạ Phong Đường còn đang tập trung vào phác họa, Đường Kiếp cũng ở bên cạnh quan sát.

Theo linh khí rót vào, từng đạo phù văn sáng lên rồi lại biến mất, cứ thế liên tiếp, cũng không biết trải qua bao lâu, ánh sáng bừng lên, khôi phục lại vẻ u ám.

Tạ Phong Đường cười ha hả, nhặt lên lá bùa nói:
- Rốt cục đã thành!

Đường Kiếp tiến lên một bước:
- Chúc mừng viện chủ, đạt thành tiên phù.

Tạ Phong Đường nhìn Đường Kiếp, ừm một tiếng:
- Tiêu dao du phù này ta vẽ sáu mươi ngày, phí hơn 1400, tuy nhiên làm thành hai tờ, không ngờ ngươi vừa trở về, ta liền biến thành ba tờ, xem như dựa vào phúc của ngươi đi.

Đường Kiếp vội nói:
- Là hồng phúc của viện chủ, tiểu tử không dám kể công.

- Không dám?
Tạ Phong Đường hừ một tiếng, quơ quơ lá bùa trong tay:
- Ta thấy ngươi dám đấy. Độc chiến Thất Tuyệt Môn, bức ép Vương Tuyệt Diệt, chém giết Thạch Môn Phái, thậm chí còn vét sạch tới đáy, đến lúc này, ngươi nói ngươi còn gì không dám làm?

Đường Kiếp cười theo nói:
- Đệ tử một lòng vì môn phái, tuyệt không có tư tâm.

Tạ Phong Đường nhìn dáng vẻ cợt nhả của hắn, vốn còn muốn hù dọa một phen, nhưng nghĩ dọa cũng không dọa được hắn, cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng:
- Hảo tiểu tử, thật đúng là nghé con không sợ hổ, nhiệm vụ khám quặng mà ngươi cũng giải quyết xong vụ kinh thiên đại án, quả nhiên là hậu sinh khả uý.

- Đều là nhờ viện chủ chỉ điểm.

- Lão tử không cần ngươi tới vuốt mông ngựa, ngươi tới là vì tiền thưởng đi?

Đường Kiếp gãi đầu ngượng ngùng nói:
- Nào có, học trò chính là sang đây thăm viện chủ.

Tạ Phong Đường không mặn không nhạt nói:
- Vậy là tốt rồi, vừa lúc tiền còn chưa phát xuống.

- À?
Đường Kiếp há hốc mồm:
- Đã hơn hai tháng, sao còn chưa phát xuống.

Tạ Phong Đường cười ha hả:
- Còn nói không phải vì lĩnh thưởng?

Đường Kiếp đỏ mặt:
- Viện chủ minh giám.

Tạ Phong Đường cười ha ha nói:
- Không đùa ngươi nữa, trong phái đã ban cho từ mời ngày trước, những người khác đều đã lấy, chỉ còn ngươi và Thị Mộng để gánh nặng ở chỗ ta.

Nói xong Tạ Phong Đường lấy ra một hộp nhỏ, đưa vào tay Đường Kiếp:
- Ngươi tự xem đi.

Trong hộp tổng cộng có ba món đồ.

Một sấp tấm giấy trị giá ba trăm bảy mươi năm vạn linh tiền.

Một cái chìa khóa, nó đại biểu cho tầng thứ chín Thiên Nhất Các chuẩn bị lại mở ra.

Một bản sao sách in hoa, trong đó một tờ viết tên Đường Kiếp, cuối trang: Điểm cống hiến một ngàn.

Còn chưa trở thành đệ tử chính thức, Đường Kiếp đã có một ngàn cống hiến trong môn phái, đây chính là chuyện trước nay chưa từng có trong lịch sử Tẩy Nguyệt phái. Về phần tầng chín Thiên Nhất Các còn là lần thứ hai vì Đường Kiếp mà mở ra. Tuy Đường Kiếp đã nắm giữ phần lớn Thần Tiêu bí pháp, nhưng ít ra vẫn còn Tử Ngọc Tâm Pháp hắn chưa đọc qua.

Trước mặt Đường Kiếp bày ba món đồ tốt, mỗi món đều là thứ người ta tha thiết ước mơ, nhưng trong mắt Đường Kiếp, trong lòng Đường Kiếp lại bình tĩnh dị thường.

Giờ này, trong đầu hắn hiện lên thân ảnh của tiểu Hổ.

Niềm vui sướng từ thành công vì chuyện tiểu Hổ mất tích mà bị hòa tan đi nhiều, cũng khiến biểu hiện của hắn không hề thất thố như Tạ Phong Đường suy nghĩ, Tạ Phong Đường không khỏi thầm khen tên này tâm tính thật cao.

Đường Kiếp không biết lần này trời đưa đất đẩy làm sao mà khiến Tạ Phong Đường thêm thưởng thức hắn, ngay sau đó Tạ Phong Đường đã tiện tay ném tấm tiêu dao du phù cho Đường Kiếp, nói:
- Cái này cho ngươi, xem như phần thưởng riêng của ta cho ngươi.