Vệ Đan Bách cuối cùng không để Vệ Thiên Xung ra tay, mà chấp nhận Cổ gia kéo dài, gửi thư chúc Cổ Lương Đức sớm ngày bình phục.

Đây cũng không lạ, lão xuất thân thương nhân, bản chất không phải người hiếu chiến, trời sinh đã thiếu chút tâm huyết và dũng khí.

Tuy cách nhìn không sai, nhưng nếu để Vệ Thiên Xung ra tay đối phó Cổ gia tất sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Vệ phủ, nhưng lão không biết không ra tay còn mang tới cho Vệ phủ tổn thất lớn hơn nữa!

Chuyện bàn giao sản nghiệp vốn đang ồn ào huyên náo đột nhiên đình chỉ, khiến toàn bộ ánh mắt của Thương Long Phủ đều tập trung vào Vệ phủ.

Đường Kiếp tiêu cực tránh lui, không để ý tới mọi chuyện, chuyện này phát sinh không khỏi làm người ta nghĩ lung tung.

Rất nhiều người đoán, Vệ phủ cam chịu Cổ gia đổi ý là vì Đường Kiếp —— không phải ai cũng có thể nhượng bộ rộng lượng như vậy, sẽ có nhiều người lý giải là vì yếu đuối.

Một khi yếu đuối chính là một nơi khác cứng rắn, mạnh mẽ.

Biểu hiện này bên ngoài thành Thương Long Phủ, dù sao ở những địa phương này, Vệ gia căn cơ còn thấp.

Địa Hỏa thành.

Đây là một tòa thành cách Thương Long Phủ ba trăm dặm, phía dưới có Hỏa hà trải qua, quanh năm không tắt nên gọi như vậy, dù diện tích nhỏ hẹp nhưng cũng là một trọng trấn của tiên gia. Bao gồm Tẩy Nguyệt phái ở bên trong, ước chừng hơn mười gia môn phái ở chỗ này thiết lập quặng mỏ luyện khí, nhiều năm qua đều luyện khí cho môn phái. Pháp bảo cao cấp nhất đương nhiên để cho môn phái nhà mình sử dụng, một vài đồ thứ cấp giao cho phía chính quyền sử dụng, kém nhất thì đổ ra ngoài dân gian, rơi vào trong nhà tiêu cục. Vì nguyên nhân này, Địa Hỏa thành là trọng trấn về binh khí, hàng năm đều có thương gia lui tới thu mua và buôn bán, hai năm trước Vệ gia khuếch trương buôn bán, lần đầu tiên ở chỗ này cắm rễ, hiện giờ đã có bảy cửa hàng.

Hôm nay, trước cửa hàng Vệ gia có một đám khách không mời mà đến.

Người cầm đầu quần áo là lượt, mặt đen lộ ra vùng ngực đầy lông, đứng đối diện với đại quản sự nói:
- Trương quản sự hữu lễ rồi, lại nói Vệ phủ đến Địa Hỏa thành buôn bán đã hai năm, trong hai năm qua, xin hỏi Hồng Vân bang ta đã giúp quý vị thế nào?

Trương quản sự vội cười nói:
- Quý bang rất chiếu cố, chưa bao giờ thu phí bảo hộ của chúng ta, điểm này tại hạ vẫn luôn hiểu, vẫn luôn đề cập cùng ông chủ.

Người đàn ông mặt đen gật đầu:
- Trương quản sự hiểu được là tốt rồi, tuy nhiên quản sự cũng biết, Hồng Vân bang cũng phải ăn cơm, trong bang nhiều huynh đệ như vậy, nếu ai cũng không cần giao phí bảo hộ, mọi người cũng không cần lăn lộn nữa.

Trương quản sự ngẩn ngơ:
- Tam đương gia có ý...

Người đàn ông mặt đen trả lời:
- Từ tháng sau, cửa hàng sợ là phải giao chút bạc. Không nhiều lắm, quý vị làm việc từ trước đến nay cẩn thận, nghiêm túc, cửa hàng chiếm diện tích lớn nhỏ bao nhiêu, theo quy mô kinh doanh mà định ra, quyết không mua bán lỗ vốn, cửa hàng này, mỗi tháng chỉ cần hai mươi lượng bạc là được, chỉ lấy một nửa.

Trương quản sự sắc mặt đại biến:
- Vệ gia ta cũng không phải là hạng người vô danh, là gia tộc có tu giả bảo hộ, không ngờ các ngươi cũng dám thu?

Người đàn ông mặt đen sắc mặt trầm xuống:
- Nơi nào có quy củ nơi đó, Vệ gia đã qua sông, cho dù có tu giả bảo hộ thì cũng chỉ là Thoát Phàm Cảnh, chưa tới mức được miễn phí bảo hộ.

- Nhưng thiếu gia nhà ta là chân truyền núi Quan Nhật!

- Cho nên mới lấy các ngươi một nửa, đây là bang chủ chúng ta tình nghĩa, dù sao quy củ là như vậy.
Người đàn ông mặt đen nói:
- Trương quản sự, Hồng Vân bang nói quy củ cũng nói ân tình, mặc dù thu bạc nhưng cũng không bắt nạt, mong rằng quý vị lý giải, chớ để ta khó xử. Nếu không thu được bạc, chỉ sợ các nhà khác sẽ oán giận chúng ta xử sự bất công.

Nói xong đã chắp tay rời đi.

Trương quản sự nhìn theo người đàn ông mặt đen, ngây ra không nói gì.

Tiểu nhị bên cạnh đi tới, nói:
- Đại quản sự, ngài xem việc này làm sao bây giờ?

Trương quản sự từ từ nói:
- Còn có thể làm sao? Chỉ có thể đồng ý.

Tiểu nhị tức giận nói:
- Vậy cũng lợi cho bọn họ quá đi?

Trương quản sự lạnh lùng nhìn tiểu nhị:
- Vậy ngươi còn muốn sao?

- Đương nhiên là bảo Vệ thiếu gia tới giáo huấn bọn họ một phen!

Trương quản sự khinh thường nói:
- Bảo Vệ thiếu gia quá để giáo huấn? Ngươi đang nói đùa sao? Ngươi nghĩ Hồng Vân bang không có tu giả sao? Hơn nữa, ở đây chúng ta là người ngoài, Hồng Vân bang làm vậy cũng không thể coi là sai, vẫn chưa trái với quy củ, nếu chúng ta gọi thiếu gia đến mới là phá hỏng quy củ. Nơi này không phải Thương Long Phủ, rất nhiều chuyện không phải do Vệ gia làm chủ, phải nhẫn phải nhẫn.

Nói xong đã rời cửa hàng.

Tiểu nhị chửi thề một tiếng:
- Chỉ sợ có lần này sẽ còn có lần sau.

Tiểu nhị nói một câu đã nói ra bản chất.

Triều Mộ thành.

Nơi này ở cạnh Linh Châu, là nơi tam châu giao nhau, vì nguyên nhân này, Linh Châu dù vô số đặc sản nhưng cũng là đường giao thông quan trọng, hàng năm từ nơi này có không ít hàng hóa vận chuyển đi các nơi, bởi vậy cũng là nơi thương gia giao tranh.

Vệ gia nếu muốn phát triển mua bán, Triều Mộ thành là nơi không thể thiếu.

Ở trong này, Vệ gia có mỗi một cửa hàng, dù chỉ là một cái nhưng chiếm đất rộng, đông người, kích thước to lớn vượt qua bảy cửa hàng ở Địa Hỏa Thành, tụ tập thu mua bán ra, trung chuyển cho toàn thể. Phụ trách là Lý Triêu Húc, danh xưng Tiếu diện phật, ngày thường gặp người luôn mỉm cười.

Tuy nhiên hôm nay, Tiếu diện phạt lại bày ra vẻ mặt khổ qua.

Sau khi tiếp đãi ở đại sảnh, Tiếu Diện phật nói với văn sĩ áo xanh:
- Đang êm đẹp sao lại tăng tiền thuê? Hơn nữa chỗ tăng thêm hơi nhiều.

Văn sĩ áo xanh cầm chén trà nóng, dùng nắp chén che khuất lá trà, chậm rãi nói:
- Lý đại quản sự nói vậy không đúng rồi, không phải chúng ta tăng tiền thuê nhà mà là dùng tiền thuê nhà giúp khu này có giá hơn. Mấy năm này, Triều Mộ thành mua bán càng ngày càng náo nhiệt, đại quản sự cũng thấy đấy, giá cho thuê các cửa hàng đều tăng vụt vụt, duy chỉ có cửa hàng chúng ta lại thấp nhất trong số các cửa hàng cấp một.

Lý Triêu Húc cười nói:
- Điểm này Lý mỗ hiểu.

- Nhưng chuyện tốt luôn ở cuối.
Văn sĩ áo xanh nói:
- Ông chủ chúng ta gần đây kinh tế có chút căng thẳng, không thể làm mình thiệt thòi đi trợ cấp Vệ gia, có phải không?

- A, a... Đúng, đúng.
Lý Triêu Húc bất đắc dĩ cười làm lành, nhưng trong lòng thì thầm mắng, chó má nào chịu thiệt thòi giúp Vệ gia. Hai năm qua Chung gia các ngươi chỉ dựa vào thu địa tô lấy tiền, ngày nào cũng sống sung sướng.

Riêng vì thuê cửa hàng này, Vệ gia hàng năm sẽ giao cho Chung gia bốn ngàn năm trăm lượng bạc ròng tiền thuê, cho tới giờ, đối phương đã tăng tới bảy ngàn lượng.

Mặc dù nói bảy ngàn lượng không tính là quá đáng, so với xung quanh xác thực khá hợp lý, nhưng hưởng thụ ưu đãi đã quen, lúc không được ưu đãi đương nhiên thấy không tốt.

Điểm chết người chính là, trước đó vài ngày vì mở rộng mua bán, Lý Triêu Húc tốn không ít tiền nhập hàng, chỉ chuẩn bị hữu hạn tiền dùng để giao thuê, lại không đề phòng đối phương tăng giá, lần thay đổi này khiến vấn đề tài chính căng thẳng.

Cũng may việc này cũng không quá nghiêm trọng, văn sĩ áo xanh hiển nhiên cũng không thúc ép người quá đáng, tỏ vẻ có thể cho Lý Triêu Húc thời gian gom góp tiền, Lý Triêu Húc cuối cùng còn kịp gửi thư về Thương Long Phủ cầu viện.

Thảo luận xong, Lý Triêu Húc tiễn bước đối phương, khi trở về gương mặt đầy u sầu.

Nô bộc trẻ tuổi thấy Lý Triêu Húc như thế, hỏi:
- Không phải Chung gia đã đáp ứng cho chúng ta thời gian chuẩn bị bạc sao? Sao lão gia còn sầu lo như thế?

Lý Triêu Húc lắc đầu nói:
- Ngươi biết cái gì. Phàm là ngoại thương, để mở ra cục diện, thường lấy giá thấp làm sách lược kinh doanh, trước đẩy thanh danh lên, vậy nên lợi nhuận mới thiếu. Nghe nói trước đó vài ngày thái thái còn vì thế oán giận bên ngoài vô năng, nhưng phần lợi nhuận thiếu vẫn đủ để thuê phòng. Giờ tiền thuê tăng lên, phần lợi nhuận thiếu cũng khó bảo vệ, kế tiếp nếu không nghĩ cách, chỉ e sẽ lỗ vốn.

Vừa nói đến hai chữ lỗ vốn, Lý Triêu Húc lập tức lo lắng.

Nô bộc trẻ tuổi gật đầu nói:
- Phiền thật, tuy nhiên cũng may cũng không phải nhằm vào lão gia.

- Hả?
Lý Triêu Húc ngẩng đầu nhìn tên nô bộc.

Nô bộc cười nói:
- Lão gia còn không biết à? Tiểu nhân vừa mới nghe nói, gần đây có không ít chỗ gặp chuyện này. Cả hàng ở Địa Hỏa thành bị Hồng Vân bang thu phí bảo hộ; độ thuyền Đinh gia hà bị thu hồ phí; Vạn Hoa Tú ở Thiên Ti Trấn không còn ưu tiên cung ứng cho Vệ gia ta mà giao thương với mối khác, giá cả không tăng; nghe nói ngay cả đám điêu dân chặt gỗ ở Cổ Loan Hương cũng nói Vệ gia ta cho tiền quá ít, không làm việc cho chúng ta nữa.

Lý Triêu Húc nghe mà giật mình:
- Lại có việc này sao? Tại sao lại như vậy?

Nô bộc kia nói:
- Còn không phải Đường Kiếp làm loạn sao, nói cái gì không quan tâm tới chuyện của Vệ gia. Cổ gia vừa nghe liền trở mặt, những cửa hàng vốn bán cho Vệ gia lại không bán nữa, Vệ gia không làm gì được họ. Như thế, trong mắt tất cả mọi người, có một số việc tự nhiên trôi đi. Cho nên mới nói lão gia đừng lo lắng, lúc này, sợ là Vệ gia Đại lão gia còn lo lắng hơn ngài, tuyệt đối không trách ngài.

Lý Triêu Húc đầu tiên giật mình, theo sau sắc mặt giận dữ, tát nô bộc kia:
- Đồ khốn khiếp, chủ nhà gặp nạn, ngươi lại vui sướng khi người gặp họa!

Nô bộc trẻ tuổi sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Lý Triêu Húc lúc này mới khôi phục vẻ hiền lành, chậm rãi ngồi xuống:
- Đường Kiếp... Chuyện của hắn ta có nghe nói, hắn phản ứng vậy cũng không kỳ quái. Tuy nhiên chỉ là một Đường Kiếp sao có thể dẫn tới sóng gió lớn như thế? Hơn nữa còn dồn dập như vậy? Ta thấy, tám phần vẫn có người ở nơi bí mật trợ giúp... Nếu thật như vậy, chỉ sợ phía sau còn có hành động.

- Còn có hành động?
Nô bộc trẻ tuổi cũng sợ tới mức si ngốc.

Lý Triêu Húc hừ:
- Vậy phải xem lão gia ứng đối thế nào. Bây giờ chỉ mới bắt đầu, mọi việc mới chỉ là thử chứ chưa quá tuyệt tình, cùng lắm là quét hết chân rết của Vệ gia. Nhưng nếu ứng đối bất lực...

Lý Triêu Húc nhỏ giọng xuống.

Bất kể gia tộc nào, cũng không thích người ngoài tham gia mua bán cùng mình.

Như Cổ gia, vì sao liều mạng lật lọng đắc tội Vệ gia cũng muốn cự tuyệt mua bán, không phải là vì muốn tiếp tục nắm giữ sòng bạc Thương Long Phủ sao? Bất luận ai muốn ở Thương Long Phủ mở sòng bạc, không có Cổ gia cho phép cũng đừng nghĩ mơ mở được. Bán cho Vệ gia mấy sòng bạc, tổn thất không chỉ có mấy cửa hàng mà còn là cam chịu chia sẻ quyền kinh doanh sòng bạc.

Đồng dạng, nơi khác cũng sẽ không hoan nghênh người từ bên ngoài đến buôn bán, thực lực của Tu giả chính là quyết định mấu chốt có thể tiến vào hay không.

Ngươi mạnh ta nhịn, nhưng ngươi sức yếu thì nên rụt tay lại.

Lúc Vệ gia có hai trụ cột Vệ Thiên Xung Đường Kiếp, Vệ gia có thể phát triển tới Linh Châu, địa vị đồng đẳng với gia tộc chuẩn Thiên Tâm, chỉ cần không lấn át chủ nhà là được. Nhưng khi Đường Kiếp tỏ thái độ tiêu cực, địa vị giảm xuống, ưu đãi đương nhiên cũng giảm xuống.

Thực lực lừng lẫy thì có thể khuếch trương; nhưng nếu thực lực không đủ, vậy sự khuếch trương này sẽ biến thành "Một cái duỗi tay quá dài".

Đối với cánh tay đó, chém rụng là lựa chọn bình thường nhất.

Theo phương diện này nói, hành động gì nhằm vào Vệ gia cũng không phải quá phận, đã làm thương gia, mọi người đều hiểu quy tắc nắm chắc, thực lực đi cùng với sự khuếch trương lãnh thổ.

Nhưng với Vệ gia mà nói, tính chất sự tình hoàn toàn bất đồng.

Khuếch trương cần đầu tư, tốn nhiều bạc, vừa mới ổn định cục diện, đừng nói kiếm tiền, ngay tiền vốn còn chưa thu lại được. Nếu rút lui, bạc sẽ trôi theo dòng nước. Vệ gia nhiều năm qua tích góp từng tí một đều dùng ở đây, thậm chí còn nợ không ít tiền, nếu toàn bộ nước dội lá khoai, tổn thất to lớn thế nào có thể nghĩ.

Nhưng nếu muốn rút lui, vậy nhất định phải xuất ra lực lượng tương ứng.

—————————————

- Con không đồng ý.
Vệ Thiên Xung thản nhiên nói.

- Ngươi nói cái gì?
Vệ Đan Bách kinh ngạc nhìn con.

- Con nói con sẽ không ra tay.
Vệ Thiên Xung trả lời:
- Chuyển này chỉ là chuyện nhỏ, thuộc về gia tộc. Cha bảo con lấy lý do gì ra tay? Vì tiền thuê nhà đi diệt Chung gia hay vì chuyện cung ứng mà giết Thiên Ti trấn máu chảy thành sông? Hay là đi Cổ Loan Hương nói ai không làm việc cho Vệ gia thì giết sạch? Phụ thân, Văn Tâm không phải nơi coi trời bằng vung, cho dù hoàng thất cũng không thể ngang ngược như vậy!

- Vậy Hồng Vân bang thì sao? Ngươi có thể đối phó họ chứ? Phí bảo hộ kia không thể bàn được.
Thanh âm Vệ Đan Bách lộ ra mỏi mệt và bất đắc dĩ, có thể thấy mấy ngày nay, những chuyện kia đã đủ giày vò ông ta.

Vệ Thiên Xung cười khổ:
- Là không bàn được, nhưng vấn đề là con của cha cũng đánh không lại người ta! Cha nghĩ Hồng Vân bang dám thu phí ở Địa Hỏa Thành mà không có người bảo hộ sao? Bang họ có chân nhân làm chỗ dựa đấy, con đây còn chưa muốn chết?

- Bọn họ không dám giết ngươi, ngươi là đồ đệ của Yến chân nhân.

- Không sai, bọn họ không dám giết ta nhưng có thể đánh, có thể lột hết y phục của con. Sư phụ coi trọng nhất là thể diện, nếu đồ đệ bị bề trên khinh dễ, ông ấy sẽ ra mặt. Nhưng tới cửa đi tìm người gây phiền toái rồi bị làm nhục thì người xui xẻo chính là con! Đến lúc đó nếu để sư phụ biết, chớ nói báo thù, chỉ sợ chuyện đầu tiên ông ấy làm là cầm kiếm chém con... Không phải cha không biết, con cũng không được ông ấy coi trọng, có thể bảo vệ vị trí chân truyền đã là không tệ rồi.

Vệ Đan Bách hít một hơi:
- Tức là, cái gì ngươi cũng không làm được hả?

Vệ Thiên Xung nhún vai:
- Chờ bọn họ quá phận sang đây thôi.

- Chờ bọn chúng quá phận? Ta sợ khi đó cũng đã muộn! Ngươi có biết trong khoảng thời gian này Vệ gia tổn thất bao nhiêu tiền không? Đều là dùng cho ngươi tu hành đó!
Vệ Đan Bách vội la lên.

Vệ Thiên Xung vẫn thản nhiên:
- Ồ, con không sao cả. Dù sao giờ tiền con cũng đủ dùng, không cần Vệ gia bỏ tiền.

- Ngươi nói cái gì?
Vệ Đan Bách quả thực không thể tin được lỗ tai mình, trừng mắt nhìn con:
- Sao ngươi có thể nói ra những lời này! Ngươi không cần tiền của Vệ gia nên ném Vệ gia sang một bên sao?

Vệ Thiên Xung buông tay:
- Đây không phải giống như phụ thân sao? Người cảm thấy không cần Đường Kiếp, không phải cũng ném hắn sang một bên rồi hả?

Vệ Đan Bách bất động tại chỗ.

Ông nhìn con:
- Thì ra là thế, ngươi là vì Đường Kiếp ra mặt? Hắn làm vậy với Vệ gia, ngươi còn muốn ra mặt cho hắn?

Vệ Đan Bách rống lên.

Vệ Thiên Xung cười lạnh:
- Xin hỏi phụ thân, hắn làm chuyện gì?

Hắn làm cái gì?

Vệ Đan Bách há miệng thở dốc , nhất thời không trả lời được.

Vệ Thiên Xung nói:
- Tuy hắn tuyên bố không để ý tới mọi chuyện, chuyện phụ thân làm lúc trước, hắn làm vậy có gì lạ? Có chỗ nào đắc tội với Vệ gia?

- Nhưng trong khoảng thời gian này...

- Trong khoảng thời gian này chuyện phát sinh và hắn có quan hệ gì? Vẫn là phụ thân muốn nói, không có hắn, Vệ gia ta sẽ bị ảnh hưởng?

Vệ Đan Bách không muốn thừa nhận Đường Kiếp quan trọng như vậy.

Ông hung hăng nhìn con mình:
- Ngươi đang nói thay cho Đường Kiếp?

- Con chỉ nói sự thật.

Vệ Thiên Xung nói xong đã đi ra khỏi cửa.

Rời phụ thân, Vệ Thiên Xung cũng thở dài một hơi.

Mấy ngày nay y kẹp ở giữa hai bên, cũng rất khó xử, nhưng hôm nay rốt cục y cũng nói ra những lời trong lòng, thật không ngờ chống đối phụ thân lại có cảm giác sảng khoái như thế.

Y làm thế, không vì cái gì khác mà là vì Đường Kiếp.

Vốn y vẫn lo Đường Kiếp trở mặt, làm tốt công tác chuẩn bị giữ gìn Vệ gia.

Nhưng Đường Kiếp cái gì cũng không làm, chỉ tuyên bố tránh lui lại khiến y nhức đầu không thôi.

Không ai hiểu Đường Kiếp hơn y, vì nguyên nhân này mới thấy mình có lỗi với Đường Kiếp.

Cho nên khi Vệ phủ bốn bề thọ địch, Vệ Thiên Xung chẳng những không phiền não, ngược lại còn hưng phấn, nghĩ thầm phụ thân cũng biết hành vi của mình ngu xuẩn thế nào?

Vệ Đan Bách là phụ thân của y, nhưng dù y có tu vi thông thiên cũng chẳng thể giáo huấn phụ thân mình, nhưng vì nguyên nhân này nên y rất vui khi thấy phụ thân chịu sự kinh ngạc.

Về phần Vệ phủ bị tổn thất, y thật sự không quan tâm.

Như lời đồn lúc trước, y là Tu giả, phương diện giá trị quan y và Đường Kiếp hoàn toàn nhất trí.

Linh tiền mới là tiền!

Vàng bạc thế gian, tài vật thế tục, những thứ tầm thường sớm không còn nằm trong mắt Tu giả.

Hơn nữa y cự tuyệt cũng có đạo lý, tình huống trước mắt, nếu mình ra tay chỉ e cõng rắn cắn gà nhà, nếu thật khiến để sư phụ biết y vì chuyện kinh doanh gia tộc mà hối hả đến tận đây, e ngay lập tức phái người tới bắt.

Tuy nhiên Vệ Thiên Xung không nghĩ là, mặc dù y chưa làm gì, Yến Trường Phong vẫn phái người đến.

Ba ngày sau Vệ Đan Bách, Nam Bách Thành xuất hiện ở Vệ gia.

Nhìn Vệ Thiên Xung, Nam Bách Thành hỏi:
- Nghe nói gần nhất Vệ gia xảy ra chuyện?

Vệ Thiên Xung vội trả lời:
- Chỉ một vài chuyện làm ăn nhỏ thôi.

- Vậy sao...
Nam Bách Thành nhìn Vệ Thiên Xung, như cười như không, kéo dài ngữ điệu nói:
- Nếu vậy theo ta trở về núi một chuyến đi.

- Trở về núi?
Trong lòng Vệ Thiên Xung chấn động:
- Trở về núi làm gì?

- Sư tôn có mệnh, ngươi lần này theo Đường Kiếp bắt Thạch Môn Phái, lập nhiều công lớn, sư tôn phải ngợi khen ngươi, truyền cho ngươi Nhật Diệu Cửu Biến.

Nhật Diệu Cửu Biến?

Đây chính là tiên pháp sở trường của Yến Trường Phong, tựa như Loạn Phong Bộ của Minh Dạ Không.

Vệ Thiên Xung ngây ra, nhưng lập tức tỉnh táo lại:
- Nhưng ở nhà ta...

Nam Bách Thành không nhịn được nói:
- Vừa nói không sao, ngươi còn để ý nó làm chi? Theo ta đi đi.

Nói xong vung tay áo lên, cuốn lấy Vệ Thiên Xung bay đi...