Vĩnh Tuế Sơn, Thiên Niên Phong.
Nơi này là ngọn núi cao nhất trong Vĩnh Tuế Sơn, bởi vậy từ bốn phương nhìn lại, biển mây lượn lờ, biển rừng dày đặc thu hết cảnh sắc vào trong mắt.
Trước đó một tháng, mỗi sáng bình minh, Đường Kiếp cứ đứng ở ngọn núi, trống rỗng trông về phía xa. Đáng tiếc dù hắn lĩnh ngộ Động Sát nhưng cũng chẳng thể nhìn khắp vùng núi này, ngay cả Y Y phát động tất cả thực vật cũng không đạt được bất cứ điều gì.
Một tháng trôi qua, hy vọng của Đường Kiếp càng lúc càng nhỏ.
Mấy ngày này, Đường Kiếp vẫn ngồi ở ngọn núi trông về phía xa, không thấy bất kỳ động tĩnh gì.
Hắn khẽ thở dài.
Y Y kéo góc áo của Đường Kiếp nói:
- Ca ca, chúng ta không tìm được Bảo nhi, đúng không?
- Có lẽ vậy.
Đường Kiếp trả lời:
- Nhưng có thể một ngày nào đó, nó sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng ta.
- Huynh cảm thấy nó còn sống sao?
- Ta tin nó vẫn còn sống.
Y Y cúi đầu không nói.
Một lúc sau, tiểu cô nương đột nhiên cắn răng nói:
- Đều do cái tên Vệ gia chủ kia, nếu không tại ông ta, Bảo nhi cũng sẽ không bị mất tích, hay chúng ta đi diệt Vệ gia đi!
Đường Kiếp véo má Y Y:
- Tiểu nha đầu, sát khí đừng có nặng như vậy. Vệ gia có ân với ta, ta không thể xuống tay.
- Chẳng lẽ việc này cứ để như vậy sao?
Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Có hay không đều có ông trời phán xét.
- Ông trời? Ông trời có thể phán xét gì?
Y Y khó hiểu.
Đường Kiếp chỉ thản nhiên nói:
- Y Y về Thương Long Phủ tung tin nói sủng vật của Đường Kiếp mất tích, sống chết không rõ, hắn nản lòng thoái chí, không muốn để tâm tới chuyện thế gian. Đương nhiên, Đường Kiếp ta vẫn là người của Vệ gia, nếu Vệ gia gặp nạn sinh tử, ta vẫn sẽ ra mặt.
- Hả?
Y Y giật mình nhìn Đường Kiếp.
Nàng không hiểu sao Đường Kiếp còn muốn làm như vậy, Đường Kiếp lại nói:
- Nhớ kỹ lời ta nói, tới Thương Long Phủ, một chữ cũng không thiếu nói cho mọi người nghe, phải cho gần hết tu giả, gia tộc ở Linh Châu biết việc này, hiểu chưa?
Y Y ngơ ngác gật đầu.
Đường Kiếp tiếp tục nói:
- Làm tốt việc này, muội tới Thạch Thành. Ta nghe nói mẫu thân thái thái tuổi tác đã cao, mệnh không lâu dài, cho dù dùng Diên Niên Ích Thọ Đan cũng vô dụng. Muội tới đó xem lão nhân gia còn có thể chống đỡ bao lâu. Nếu có thể duy trì chút thời gian thì đi núi Thiếu Hoa, tìm chưởng môn Nguyên Dương Phái, nói Đường Kiếp ta thay lão thái thái cầu một viên Tục Mệnh Đan, về phần giá tiền thương lượng là được, y muốn bao nhiêu thì cho từng đó, không đủ thì ghi nợ.
Y Y khó hiểu:
- Tục Mệnh Đan dù có thể kéo dài tính mạng, lại không chữa được cái gốc, tuy nhiên để kéo dài thời gian thì giá cũng chẳng rẻ. Vệ gia đối với huynh như vậy, sao huynh còn giúp họ?
- Muội cứ làm như vậy là được.
Đường Kiếp lạnh nhạt:
- Chuyện thứ ba, ta và Mục Nghị có một tháng ước hẹn, muội làm xong việc này quay về Tẩy Nguyệt, nhìn thấy Mục Nghị, nói cho y biết chuyện phát sinh chỗ này, không cần giấu diếm, sau đó quay về.
- Chỉ nói chuyện phát sinh ở đây, chuyện khác không cần nói?
- Đúng, cái gì cũng không cần nói.
- Sau đó thì sao?
Y Y kinh ngạc nhìn Đường Kiếp.
- Sau đó...
Đường Kiếp nói nhỏ một câu:
- Sau đó phải xem thiên ý rồi.
Hôm đó, Y Y rời đỉnh Vĩnh Thọ, chỉ còn Đường Kiếp tiếp tục ở trong núi tìm kiếm.
Tìm hơn một tháng, Đường Kiếp cuối cùng phải rời đi.
Lúc hắn rời đi, tiểu Hổ vẫn còn trong động đá vôi ngủ say; Tịch Tàn Ngân rời khỏi Vệ phủ đã hơn tháng; Tẩy Nguyệt phái hoàn thành thống kê, xác nhận cống hiến của đám người Đường Kiếp, cái tên Đường Kiếp tên lại lần nữa truyền khắp, hai ngàn vạn linh tiền thưởng cho cũng theo đó truyền khắp nam bắc Văn Tâm.
Nhưng đây chẳng phải là tin đồn duy nhất truyền ra.
Có người nói, Đường Kiếp và Vệ phủ trở mặt rồi.
Lý do chính là Đường Kiếp công khai tuyên bố không để ý tới chuyện thế gian —— mà chuyện thế gian này, không thể nghi ngờ chính là Vệ phủ.
Có tin tức lại nói Đường Kiếp như vậy là vì lúc trước Vệ phủ cứu viện bất lực. Đường Kiếp bất mãn nhưng không muốn trở mặt thành thù, mang danh hại chủ, xử sự tiêu cực.
Chẳng mấy chốc, người trong Vệ phủ ai cũng bàng hoàng.
Vệ Đan Bách giận tím mặt, nói:
- Vớ vẩn! Lại không luận thật giả, cho dù là sự thật, dù không có Đường Kiếp thì vẫn còn có Thiên Xung, nó là chân truyền núi Quan Nhật! Hơn nữa, Đường Kiếp nhập học tám năm, đã làm được gì cho Vệ phủ? Ngược lại còn yêu cầu không ít, Vệ phủ ta đâu từng bạc đãi hắn? Cái gọi là không để ý tới kia chẳng ảnh hưởng gì tới chúng ta! Vệ phủ mua bán, đều là tự mình làm!
Lời này không sai, Đường Kiếp chưa từng làm việc mua bán cho Vệ phủ, như Vệ Thiên Chí Ngô Hạnh còn tham dự công việc kinh doanh, Đường Kiếp thì đi học suốt mười năm, tương lai cũng sẽ gia nhập Tẩy Nguyệt phái chứ không thể làm việc cho gia tộc.
Vấn đề là có vài người có giá trị, trời sinh không phải thể hiện qua làm việc.
Giá trị của Đường Kiếp như thế nào, bản thân Đường Kiếp cũng không biết, có thể có hạn, có thể khuyếch đại hay thu nhỏ cũng đều có khả năng.
Vì nguyên nhân này, hắn giao quyết định cho ý trời, tự mình cân nhắc hết thảy.
Ngọc Hoa Phái.
Hàn Thiên Cơ ngồi giữa đại điện nhắm mắt lại, phía trước có một đệ tử trẻ tuổi đang đứng.
- Đã xác nhận rồi?
Y không ngẩng đầu hỏi.
Đệ tử Ngọc Hoa kia trả lời:
- Đã xác nhận, tin tức truyền ra từ một tiểu cô nương, theo này tướng mạo mà nói thì chính là Y Y bên Đường công tử. Mặt khác chúng ta cũng đã mua được vài tên nô bộc Vệ phủ, chứng thật yêu sủng của Đường Kiếp mất tích, Vệ phủ cứu giá bất lực.
Bên trái Hàn Thiên Cơ là một cung trang mỹ phụ, bà ta tiếp lời nói.
- Tuy nhiên quan trọng nhất là tới mấy ngày trước, Đường Kiếp còn ở Vĩnh Tuế Sơn - cách Ngọc Hoa Phái hai đỉnh núi không đi, đây cũng là sự thật. Nếu không phải vì việc này, hắn sẽ không làm thế.
Bà kêu Viên Xảo Quân, là thê tử Hàn Thiên Cơ, cũng là một trong ba Thiên Tâm của Ngọc Hoa Phái.
- Ồ.
Hàn Thiên Cơ sờ cằm lại không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Một trung niên nam tử bên tay phải nói:
- Không biết vì sao chưởng môn sư huynh chú ý việc này như vậy, cũng chỉ là mâu thuẫn giữa Đường Kiếp với gia tộc hắn, lời đồn có phần tiêu cực nhưng hắn vẫn làm việc cho Vệ gia, nếu Vệ gia gặp sinh tử, hắn vẫn sẽ ra mặt.
Nghe vậy, Hàn Thiên Cơ mỉm cười:
- Nếu thật như vậy thì tốt lắm.
Nam tử trung niên kia vội hỏi:
- Chẳng lẽ sư huynh nghĩ việc này còn có ẩn tình?
Hàn Thiên Cơ thản nhiên nói:
- Nếu có tiêu cực, vậy tại sao còn tuyên truyền khắp nơi? Nếu Tả sư đệ đã không có lòng dạ lo chuyện môn phái thì nên trực tiếp tìm một chỗ quy ẩn hay là hô hào khắp nơi, hận không thể cho khắp thiên hạ bao gồm cả Khâu Thư Dư Thạch Tịnh Trai biết Ngọc Hoa Phái ta thiếu mất một Thiên Tâm?
Tả sư đệ ngây ra không nói gì, Hàn Thiên Cơ lại bổ sung một câu:
- Đúng rồi, lúc thông tri vẫn không quên nói: Chỉ cần không liên quan tới sinh tử của Ngọc Hoa Phái thì không có quan hệ gì với ta.
Mỹ phụ trung niên kia che miệng cười:
- Lại nói, bây giờ Thạch Môn Phái vẫn còn tồn tại.
Tồn tại danh nghĩa cũng là tồn!
Tả sư đệ bừng tỉnh:
- Hoá ra Đường Kiếp đang dẫn họa cho Vệ gia!
- Dẫn họa cũng chưa chắc.
Hàn Thiên Cơ lắc đầu:
- Vệ gia rốt cuộc cũng chỉ là gia tộc phàm nhân chứ không phải môn phái tu tiên. Tu giả lấy thực lực làm đầu, sinh tử không hẹn gặp lại. Phàm nhân lấy tiền tài làm trọng, mua bán phân tranh không dứt.
- Nếu vậy thì cũng không có gì.
Tả sư đệ khinh thường nói, y là tu giả, đương nhiên không thèm để ý vàng bạc phàm tục.
- Trong tình huống bình thường, đương nhiên không có gì.
Hàn Thiên Cơ cười nói.
- Hả? Chưởng môn sư huynh có ý gì?
Tả sư đệ không hiểu nhìn Hàn Thiên Cơ.
Hàn Thiên Cơ không trả lời mà nhìn thê tử của mình:
- Xảo Quân từng nuôi một yêu khuyển, trái tim của người nuôi với yêu sủng, nếu không ngại nói cho sư đệ nghe một chút.
Viên Xảo Quân nhìn trượng phu, lười biếng trả lời:
- Có gì đáng nói đâu, năm đó phụ thân một lòng tu luyện, không rảnh chơi với ta, một mình ta ở sâu trong trong núi nhàm chán tịch mịch. Là ngươi ngày ấy đưa ta một con ấu khuyển để cho ta nuôi dưỡng. Từ đó trở đi, ta coi yêu khuyển như tính mạng, gọi là Trân nhi, ngày ngày giữ bên cạnh, thấy người thích ăn thịt chó thì căm hận muốn chết.
Tả sư đệ nhập môn muộn, không biết Viên Xảo Quân như vậy, kinh ngạc nói:
- Sư tỷ, ngay cả người khác ăn thịt chó cũng muốn quản? Khó trách cả đời cũng không ăn thịt chó.
Viên Xảo Quân lườm y:
- Ngươi không nuôi chó, không hiểu tâm người nuôi chó.
Tả sư đệ bi phẫn:
- Ngươi không ăn thịt chó, không biết thịt chó rất ngon đó!
Viên Xảo Quân lập tức trừng mắt, vẫn là Hàn Thiên Cơ cản lại:
- Bình tĩnh.
Viên Xảo Quân lúc này mới thôi, nói:
- Chỉ là khuyển phàm trần thọ dương có hạn, dù ta vì nó dùng hết linh dược, cũng chỉ sống được ba mươi năm đã chết.
Một con khuyển bình thường chỉ sống được mười năm, Tả sư đệ nghe nói con khuyển này có thể sống đến ba mươi năm, giống như tăng tuổi con người lên ba trăm tuổi vậy, không biết phải dùng bao nhiêu linh dược mới được như vậy, trong lòng thổn thức, miệng cũng không dám nói.
Viên Xảo Quân tiếp tục nói:
- Sau khi Trân nhi qua đời, ta thương tâm nhiều ngày, từ đó trở đi không muốn nuôi chó, nản lòng thoái chí, ngược lại thực lực đột nhiên tăng mạnh.
Vẫn là Hàn Thiên Cơ chuyển về việc chính:
- Nói vậy cũng chỉ muốn cho ngươi biết, Đường Kiếp vì Vệ Đan Bách mà mất đi yêu hổ, trong lòng hơn phân nửa là tức giận. Với những người hiểu được tình cảm này cũng có thể hiểu được những chuyện hắn làm sau đó.
Tả sư đệ hiểu ra:
- Ý của sư huynh là...
Hàn Thiên Cơ trả lời:
- Đường Kiếp xuất thân từ Vệ gia, chịu ân cho Vệ gia, tuy từng báo đáp nhưng dù sao vẫn là người Vệ gia. Mặc kệ hắn báo đáp nhiều thế nào, mặc kệ Vệ Đan Bách bạc tình thế nào cũng không thể ép hắn rời khỏi Vệ gia! Cho nên hắn chỉ có thể tiêu cực, không vì Vệ gia quên mình phục vụ nữa. Chuyện này có thể lý giải, chủ thượng làm người ta thất vọng đau khổ, thuộc hạ tuy không phản nhưng cũng nản lòng thoái chí. Nhưng đây chỉ là nói theo đạo lý. Nếu xét về cảm tình... Xảo Quân, nếu năm đó Trân Nhi bị người ta hại chết, bà sẽ làm gì?
Viên Xảo Quân trừng mắt:
- Ai dám? Ta cùng hắn liều mạng!
Hàn Thiên Cơ nói:
- Ta nghĩ Đường Kiếp kia cũng muốn cùng Vệ Đan Bách liều mạng.
Tả sư đệ hiểu ra:
- Đáng tiếc hắn chung quy không thể làm như vậy, trên đời này có rất nhiều chuyện, giữa đạo lý và tình cảm chỉ có thể lựa chọn.
Hàn Thiên Cơ nói:
- Đường Kiếp lựa chọn đạo lý, lại tiếc nuối tình cảm. Nếu có người có thể làm chuyện hắn muốn mà không thể làm chuyện, hắn nhất định sẽ rất cảm kích.
- Sư huynh minh giám!
Ánh mắt Tả sư đệ sáng lên, ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Tuy nhiên Đường Kiếp cũng chỉ là một học sinh chưa nhập môn, đáng phải dốc sức giúp hắn sao?
- Một học sinh chưa nhập môn?
Hàn Thiên Cơ hắc hắc cười:
- Chính là học sinh chưa nhập môn này giết chết Cố Trường Thanh, tiêu diệt Ưng đường; chính là học sinh này lật tay thành mưa, cứng rắn đưa một thanh củi mục lên làm chân truyền; cùng là học sinh nhưng ở Tiên Duyên Hội tỏa hào quang, giờ lại diệt Thạch Môn Phái, mấy ngàn vạn của cải vào tay. Sư đệ à, chớ nói ngươi năm đó không được như hắn, hiện tại ngươi cũng không có được thành tựu như vậy?
Tả sư đệ xấu hổ gật đầu.
Lúc này Hàn Thiên Cơ mới nói:
- Hơn nữa, làm khó dễ một tiểu tộc phàm trần, cần hạ dốc nhiều sức? Vụ mua bán một vốn bốn lời như thế không làm, ngươi làm cái gì?
Tả sư đệ vui lòng phục tùng:
- Sư huynh anh minh!
Dù Hàn Thiên Cơ không hoàn toàn nghĩ giống Đường Kiếp, nhưng có một việc lão đoán không lầm, chính là Đường Kiếp có khả năng thấy trước chuyện này.
Hoặc là nói, bản thân hắn đã ngoài ý muốn biến khả năng thành sự thật.
Bất kể ở thời đại nào, khuếch trương cũng không phải có tiền là giải quyết được.
Ở thời cổ, thương gia khuếch trương và quan liêu có thể cung cấp sự bảo hộ/ hít cùng một nhịp thở, ở Tê Hà Giới, thì lại có liên quan tới tu giả.
Có được linh đồ, ý nghĩa xưng bá một trấn, có được Linh Sư, ảnh hưởng tới thành thị, Thiên Tâm là một châu, Tử Phủ là một nước, Tiên Đài là một giới.
Sự tình này không phải quy tắc đã định, mà vô hình đã xâm nhập lòng người, mọi người yên lặng tuân thủ, vượt qua một chút có lẽ không có gì, còn nếu bước chân bước quá lớn thì phải cẩn thận rồi.
Vệ gia mời Linh Sư, mua bán trải rộng Thương Long Phủ, trong Thương Long Phủ có thể xem như đại gia tộc, nhưng như vậy cũng không dám giao thương ra ngoài Thương Long Phủ.
Mãi đến khi Vệ Thiên Xung thành chân truyền, Vệ gia khuếch trương, bắt đầu hướng ra toàn Linh Châu, thậm chí một vài lãnh thổ còn đặt dấu chân nhỏ, tuy nhiên việc kinh doanh chủ yếu vẫn ở trong Linh Châu.
Tuy Vệ Thiên Xung chưa phải Thiên Tâm, nhưng thân là đồ đệ của Yến Trường Phong, lực ảnh hưởng cũng có thể so với Thiên Tâm, lại thêm Đường Kiếp vài lần nổi danh, sớm là nhân tài mới nổi của Tẩy Nguyệt phái, bởi vậy cũng cơ bản là một gia tộc chuẩn cấp Châu.
Theo phương diện này mà nói, một gia tộc có thể khuếch trương bao nhiêu thì được quyết định bởi tu giả ủng hộ nó bao nhiêu. Không có đủ thực lực mà để mình phát triển trở thành một quái vật sẽ trở thành miếng thịt béo trong mắt người khác, đây cũng là nguyên nhân khiến tu giả trở nên quan trọng —— bọn họ như quân đội với quốc gia, gót sắt đứng vững mới là tài nguyên không dứt!
Nhưng giờ một nhánh quân đã cởi giáp.
Quân đội vương bài sắp về cày ruộng rồi!
Không thể nghi ngờ rất tác động nhân tâm.
Khi Hàn Thiên Cơ nhìn thấu mê hoặc, những người còn lại nghĩ đơn giản hơn nhiều. Lúc tin tức của Đường Kiếp truyền ra, bọn họ liền hiểu một chuyện:
Hai cây trụ chống đỡ Vệ gia, ngã một cây!
Việc buôn bán như xây nhà tầng, tầng xây càng cao, nền lại càng sâu, cột dùng để chống đỡ cũng phải thô, gánh vác được sức nặng.
Giá trị này khuếch trương cơ hội, thiếu một cây trụ cột, vậy sự khuếch trương định trước sẽ bị đảo ngược.
Thú vị là, người đầu tiên phản ứng là Cổ gia, lúc đó, Đường Kiếp thậm chí còn chưa rời khỏi Vĩnh Tuế Sơn.
Vệ phủ thư phòng.
Vệ Đan Bách ngồi trước bàn, sắc mặt âm trầm, nhìn vào người mặc trường bào xanh nói:
- Ngươi lặp lại lần nữa!
Nam tử trung niên kia đúng là phụ thân của Vệ Điệp - Vệ Thanh Tùng, y không nhanh không chậm nói:
- Cổ Trọng Huyền nói Cổ gia tộc trưởng đột nhiên mắc trọng bệnh, chuyện giao hàng phải khất lại.
- BA~!
Vệ Đan Bách một chưởng vỗ vào thư án:
- Định ngày giao hàng rồi sao đột nhiên thay đổi? Cổ gia ta chuẩn bị đã lâu, triệu tập vô số nhân lực tài lực chỉ để một ngày này. Hắn một câu tộc trưởng bệnh nặng, ba gian tiêu cục, năm gian sòng bạc, còn có mười bốn cửa hàng đều bỏ cả sao?
Vệ Thanh Tùng cười khổ:
- Lão bất tử Cổ Lương Đức từ trước đến nay đang tốt đẹp sao lại đột nhiên bệnh nặng, chung quy là mượn cớ thôi, hơn phân nửa là bởi vì Đường...
Y không nói tiếp, Vệ Đan Bách cũng đã hiểu được:
- Ngươi muốn nói, Cổ gia cảm thấy không có Đường Kiếp thì chúng ta không làm gì được họ, bắt đầu đổi ý định mua bán lúc trước?
- Hơn phân nửa là như thế.
Vệ Thanh Tùng nói.
Vệ Đan Bách cả giận nói:
- Đây là qua cầu rút ván!
Lúc trước Cổ gia vì hàng Thạch Môn Phái mà thông đồng với địch phản quốc. Cuối cùng bọn họ quyết đoán, đúng lúc đẩy chủ quản ra làm kẻ chết thay, lại thông qua Vệ gia cầu tình. Vệ gia cũng bởi vậy mà từng cho mượn thương đạo, cũng không muốn Cổ gia liên lụy quá sâu, tránh đến lúc đó mình cũng bị dụ dỗ, bởi vậy sau khi thu lấy ưu đãi sau liền thông qua Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung cứu vãn việc này.
Lúc trước Cổ gia giao ra không ít ưu đãi, ngoài vàng bạc châu báu thì là ước định cửa hàng. Mấy ngày nay, kiểm kê cửa hàng, chuẩn bị tiếp nhận, người Vệ gia đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, không ngờ nước đến chân, Cổ gia đổi ý không bán nữa.
Vệ Thanh Tùng nói:
- Người của Cổ gia qua cầu rút ván cũng không phải lần đầu. Loại người như họ, lúc thất thế có thể quỳ xuống hô ông nội, lúc đắc thế thì có thể nâng mình tới trời, sự vô liêm sỉ có thể nói là nhất tuyệt, người khác không chịu mất mặt cũng bị bọn họ kéo xuống. Bao nhiêu năm, không phải vẫn trở thành một trong ngũ đại gia sao? Giờ chỉ là lịch sử tái diễn thôi.
Vệ Đan Bách xanh mặt:
- Bọn họ khẳng định như vậy, không có Đường Kiếp, chúng ta không làm gì được bọn họ hả?
Vệ Thanh Tùng trả lời:
- Vậy cũng chưa chắc, người của Cổ gia chưa nói không bán, chỉ nói phải tạm hoãn mấy ngày này. Như vậy, bọn họ cũng là không dám xác định chúng ta có cách nào lấy của bọn họ không.
- Không thể xác định còn dám lớn lối như vậy?
Vệ Thanh Tùng trả lời:
- Cũng chưa hẳn là kiêu ngạo, chỉ có điều sự tình liên quan tới Cổ gia cơ nghiệp, không thể cho bọn họ mạo hiểm. Dù sao bảo vệ tài sản của mình luôn mạnh hơn kẻ cướp đoạt, huống chi bọn họ vẫn còn lưu đường sống, hành động này vẫn lấy thử là chính. Khiến người ta lo lắng là một khi tiếp nhận sản nghiệp Cổ gia truyền ra, một khi không thể xử lý thích đáng, chỉ sợ...
- Chỉ sợ cái gì?
- Kẻ làm theo chúng!
Nghe vậy, Vệ Đan Bách hít một hơi lạnh.
Y nhìn Nhị đệ:
- Vậy ý của ngươi là?
Vệ Thanh Tùng trả lời:
- Để Thiên Xung ra tay, lấy thế sét đánh lôi đình hung hăng giáo huấn Cổ gia một phen.
- Cổ gia chỉ là là cự tuyệt bán cửa hàng, chúng ta để Thiên Xung ra tay, chuyện này truyền ra cũng không phải Cổ gia lật lọng, mà là Vệ gia ta cậy mạnh!
- Đó cũng là chuyện không có cách nào khác, như thế không đủ để kinh sợ bọn đạo chích. Nhất định phải cho bọn họ biết, không có Đường Kiếp, chúng ta vẫn còn có Vệ Thiên Xung.
Vệ Đan Bách lập tức nói:
- Sao không chờ bọn đạo chích nhảy ra rồi giáo huấn, danh dự Vệ gia không thể mất, làm sư phụ ắt nổi danh mà!
- Ta sợ đến lúc đó trễ rồi.