Ra khỏi Vệ phủ, Tịch Tàn Ngân lưng đeo bọc nhỏ phục, giơ tay chào cánh cửa chính như nói lời từ biệt.

Sau đó quay lại nói với Tịch Thương Nguyệt:
- Muội muội, đi thôi.

- Uhm.
Tiểu cô nương cắn chặt răng, quay lại nhìn Vệ phủ, trong mắt hiển nhiên không nỡ, thế nhưng vẫn theo chân ca ca rời đi.

Nhóm nô tài tỳ nữ đứng ở cửa dùng ánh mắt cổ quái nhìn đôi huynh muội này, đang ở chỗ phồn hoa tươi đẹp lại muốn chạy ra chịu khổ làm gì.

Tịch Tàn Ngân không có cảm giác gì, kéo muội muội vừa đi vừa hi hi ha ha, Tịch Thương Nguyệt thấy ca ca như vậy, trong lòng sầu khổ:
- Ca ca, rời khỏi Vệ gia, sau này chúng ta phải sống thế nào?

Tịch Tàn Ngân vỗ ngực:
- Sợ cái gì? Giờ ta cũng là bán tu tiên, tuy pháp lực thấp kém chút nhưng cũng không sợ không tìm được cơm ăn? Hơn nữa, muội cũng thấy trong Thương Long Phủ phồn hoa này khắp nơi đều có việc làm. Ồ đúng rồi đúng rồi...

Tịch Tàn Ngân vỗ đầu, lấy ra một vật cười nói:
- Đừng quên còn có thứ này, chỉ cần bán nó thì không phải thứ gì cũng có sao?

Đúng là Tinh Hóa Sa Tằm.

Lúc trước y không biết giá trị của Sa Tằm, nhưng giờ rõ rồi. Cho dù Sa Tằm từng bị y hấp một bộ phận, ít ra vẫn còn được sáu, bảy vạn linh tiền. Khoản tiền này với học sinh Tẩy Nguyệt cũng là khoản tiền lớn, chớ đừng nói một kẻ mới nhập môn như y.

Cầm Sa Tằm, Tịch Tàn Ngân trực tiếp đi tới một cửa hàng, sau khi cò kè mặc cả lấy năm vạn hai tiền, thành giao.

Tịch Tàn Ngân vừa ra khỏi cửa liền dùng Liễm Tức Thuật che giấu bản mình, nấp trong góc tường xem xét. Sự thật chứng minh lần này y cẩn thận là thừa, năm vạn linh tiền dù không ít nhưng đám thương gia cũng không phải thấy tiền liền hóa cường đạo, phàm là người có chỉ số thông minh đều chẳng ai làm chuyện mổ gà lấy trứng này.

Thấy không có việc gì, Tịch Tàn Ngân liền kích động mang tiền tới một cửa hàng khác, nơi này chuyên bán những pháp thuật tầm thường, lá bùa, thuật khí và đan dược.

Tuy cửa hàng này không thể so với những cửa hàng của Tẩy Nguyệt phái, nhưng do là nơi tập trung của các môn phái nhỏ nên theo đạo lý "Dù không tinh thâm bằng đại phái, nhưng vẫn đủ quảng cáo cho các phái khác", chỉ cần đồng ý dụng tâm tìm vài pháp thuật hay bảo vật hợp với mình thì cũng không phải quá khó khăn.

Tịch Tàn Ngân không quên lời Thị Mộng nói về thể chất của mình, bởi vì kinh mạch thô to, linh khí tiêu hao nhiều, nên cũng tìm kiếm pháp thuật biến hóa uy lực và linh khí. Tuy nhiên loại pháp thuật này đa phần đều là cấp thấp, không chịu nổi trọng lực hoặc quá mức đơn giản, di chứng cũng nhiều, tìm mãi không có gì hợp ý, chỉ miễn cưỡng tìm được một quyển Nộ Đào kiếm pháp.

Ngoại trừ pháp môn công kích, Tịch Tàn Ngân còn tính tìm một pháp môn đề khí khinh thân, chỉ có điều cũng không có gì để vào mắt, chỉ miễn cưỡng tìm một quyển Phong Hành Thuật.

Cuối cùng Tịch Tàn Ngân lại mua mấy bình đan dược, căn cơ của y giờ quá mỏng, cần phải đặt cơ sở.

Đang muốn mua thêm thuật khí, chợt nghe thấy bên ngoài ồn ào.

Nhìn ra ngoài, chỉ thấy một lão nhân đang hô:
- Bán vũ khí, bán vũ khí, thượng đẳng pháp bảo, chỉ có ba vạn linh tiền!

Xung quanh là đám người xem náo nhiệt, chỉ thấy lão nhân kia cầm trong tay một thanh đoản kiếm đầy bụi bẩn dài chừng một thước ba tấc, làm người ta kinh ngạc nhất là chỉ có một mũi kiếm trụi lủi.

Lão nhân kia phải dùng hai tay cầm thân kiếm mới có thể nâng lên, nếu cầm trực tiếp một tay chỉ e đã sớm bị cứa.

Tịch Tàn Ngân cũng bị tiểu Kiếm làm kinh ngạc, kéo tay muội muội:
- Đi, chúng ta đi xem.

Xung quanh đầy người xem náo nhiệt, không ít người chỉ trỏ thanh kiếm, cũng có người cười nhạt nói:
- Lão nhân này điên rồi sao? Kiếm mẻ mà cũng dám bán ba vạn linh tiền? Cả cán cầm tay cũng không có, biết sử dụng thế nào, căn bản chính là sắt vụn, có cho ta cũng không muốn.

Lão nhân kia lập tức trừng mắt:
- Đây chính là tiên gia pháp bảo, vật do vạn giới vương đình truyền lại, thần binh do thượng đẳng tiên nhân sở hữu, ngươi không có mắt nhìn thì đừng nói bậy?

- Vạn giới Vương đình? Tê Hà Giới không phải chỉ có Lục Đại phái sao? Ở đâu ra cái là vạn giới vương đình? Lão nhân này hơn nửa là điên rồi.
Một đám người bật cười ha hả.

Lão nhân nhắm mắt lại không nói.

Tịch Tàn Ngân nhìn kiếm, chẳng biết tại sao, y có cảm giác như kiếm kia có quan hệ gì với mình, cảm giác mơ hồ này khiến y không kìm được kích động, đi tới cung kính thi lễ, sau đó nói:
- Lão nhân gia, ta có thể chạm vào kiếm này không?

Lão nhân kia mở mắt ra nhìn Tịch Tàn Ngân, ánh mắt đột nhiên mở lớn, ồ lên một tiếng, sau đó ảm đạm nói:
- Vẫn là một người có lễ.

Nói xong đã đặt kiếm kia vào tay Tịch Tàn Ngân.

Tịch Tàn Ngân nhận kiếm, chỉ cảm thấy thân kiếm đột nhiên run rẩy, trước mắt dâng lên một biển máu, trong lòng tuy kinh hãi nhưng ngay sau đó huyết quang trôi đi, lại khôi phục dáng vẻ bình thường.

Lão nhân tiếc nuối lắc đầu, nói thầm một câu:
- Sát tính hơi yếu... Không thể khống chế...

Nhưng Tịch Tàn Ngân chưa buông tay, vẫn nhìn kiếm như trước.

Trong lúc y nắm chặt kiếm, mũi kiếm sắc bén đâm thủng lòng bàn tay, máu tươi chảy ra.

- Ca ca!
Tịch Thương Nguyệt kinh sợ kêu lên.

Tịch Tàn Ngân bừng tỉnh lại, chỉ có điều kinh ngạc nhìn kiếm, trong mắt hiện lên ánh sáng mê ly.

Máu tươi chảy ra, dung nhập thân kiếm, lại biến mất không thấy gì nữa.

Đoản kiếm không cán đột nhiên run rẩy, phát ra tiếng kêu ong ong, dường như muốn phá không bay đi. Huyết quang tái hiện bao phủ toàn thân Tịch Tàn Ngân như quang hoa nở rộ, lão già nheo mắt lại:
- Sát tính tuy yếu nhưng chiến ý nghiêm nghị, đoản kiếm không cán tàn sát ngàn dặm, đã sự quả quyết trước cường địch... Coi như đã lựa chọn, cũng khó trách ngươi không chờ được...

Lúc này, ma tâm trong mắt Tịch Tàn Ngân rút dần, thần trí khôi phục thanh tỉnh.

Cúi đầu nhìn đoản kiếm ăn no máu mình, dùng sức hơi nới lỏng tay buông kiếm ra trả lại cho lão già.

Lão già kia nhìn Tịch Tàn Ngân:
- Thiếu niên vừa lòng kiếm này?

Tịch Tàn Ngân trả lời:
- Kiếm này như có ma tính, có thể gia tăng sát ý trong lòng, khó có thể khống chế.

Lão già cười hắc hắc:
- Nói không sai, khó có thể khống chế là đặc điểm của kiếm này, thiếu niên liệu có dám sử dụng?

Tịch Tàn Ngân nhìn kiếm kia, ngẫm nghĩ một chút cuối cùng lắc đầu nói:
- Kiếm này xác thực là vật phi phàm, chỉ là ta thấy thôi đi. Thanh kiếm này cũng là pháp bảo, ta tuy đã sơ khai linh nhãn đấy nhưng căn bản chưa dùng được pháp bảo. Thứ hai kiếm này ảnh hưởng lòng người, ma ý quá mạnh mẽ, không chịu khống chế. Thứ ba ta cũng không có nhiều tiền như vậy.

Không phải y không có, mà là không muốn vì một thanh ma kiếm hao phí ba vạn linh tiền.

Lão già lại cười ha hả:
- Ba cái này đơn giản. Ta giải quyết cho ngươi một cái. Linh tiền không đủ, việc này không sao. Bảo vật tặng người hữu duyên, ta thấy ta và tiểu hữu có duyên, đem bảo vật này tặng cho ngươi.

- Tặng cho ta?
Tịch Tàn Ngân cũng ngây người.

Lão già cười gật đầu:
- Đúng vậy. Về phần thứ hai thì phải dựa vào ý chí kiên định vừa rồi. Tâm ý con người có thể rèn luyện, chỉ cần ngươi có thể giữ bản tâm bất động, tự nhiên sẽ không chịu ảnh hưởng. Nhưng lại nói, chờ ngươi dùng qua kiếm này, biết chỗ diệu dụng của kiếm, e có biết cũng chẳng muốn ngăn lại.

Nói xong lại cười ha hả, tiếng cười đầy tà ý khiến Tịch Tàn Ngân cả kinh.

Y gần như có thể khẳng định, lão nhân này chẳng phải người dễ bắt nạt.

Lão nhân nói tiếp:
- Cái khó còn lại... Ha ha, ai nói Linh Đồ bậc thấp không thể dùng pháp bảo? Có một loại pháp bảo, phàm nhân cũng có thể sử dụng, thiếu niên ngươi chưa nghe qua sao?

Tịch Tàn Ngân ngây ra một lúc, y còn chưa kịp phản ứng, đã có bao người xung quanh nhao nhao:
- Hồn Binh? Lão nhân này nói tới Hồn Binh. Chẳng lẽ binh khí này đúng là Hồn Binh?

Ngay sau đó không ít người ầm ỹ, cùng nhau hô:
- Lão nhân, kiếm này ta muốn!

- Tặng cho ta đi!

Cũng có người trực tiếp chộp vào thân kiếm.

Lão nhân trầm mặc:
- Bảo vật chỉ tặng người hữu duyên, người hữu duyên đã hiện thân, mọi người lui ra!

Nói xong liền vung ống tay áo lên, cả đám bên cạnh bị quét bay, mà khi lão già giơ tay lên, trong tay đã xuất hiện ba tập tư liệu, nhét vào tay Tịch Tàn Ngân:
- Ta thấy ngươi thể chất khác hẳn thường nhân, tặng ngươi ba pháp môn này. Một lấy thân làm kiếm, hai Tiêu Diêu quyết, ba Nhập Ma luyện pháp, so với pháp môn trên người ngươi còn tốt hơn vô số lần.

Lão nhân này vừa nhìn đã thấy pháp thuật giấu trong người Tịch Tàn Ngân.

Sau khi nói xong lão trực tiếp bay vào không trung, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

Năng lực này khiến mọi người hoảng hốt, cùng nhau quỳ gối hô "Lão thần tiên", giữa không trung lại chỉ truyền đến tiếng lão lãng đãng:
- Kiếm tên Vô Lượng, kiếm uy ma ha, dùng nó có thể tung hoành thiên hạ. Hy vọng người hữu duyên trân trọng, lão phu đi đây!

Nói xong liền không một tiếng động rời đi.

Mọi người cùng ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Tịch Tàn Ngân cũng bị biến hóa này biến thành khó hiểu, trong lúc đó những người xem xung quanh, chỉ thấy vô số ánh mắt cùng nhìn về mình, cùng nhìn vào kiếm mình cầm.

Trong lòng lập biết không tốt, lập tức kéo tay muội muội đi ra xa.

Trong đám người kia có một nhóm ánh mắt hoặc hung ác, hoặc lạnh băng, hoặc tàn khốc, ánh mắt nhìn Tịch Tàn Ngân cứ như nhìn người chết, cũng có người nở nụ cười độc ác.

Xem ra nếu Tịch Tàn Ngân không giao ra bảo bối, tất cả mọi người sẽ không bỏ qua cho y.

Thương Long Phủ không phải nơi trật tự, ích lợi đủ lớn có thể vỡ tung mọi cái gọi là trật tự, nếu có người âm thầm cổ động nữa thì mọi chuyện càng không giống với lúc trước.

Những người này như điên đuổi theo Tịch Tàn Ngân, Tịch Tàn Ngân biết không tốt, tuy nhiên tâm chí vẫn đủ kiên cường, biết rõ dưới tình huống này cách tốt nhất là quăng kiếm đi, thế nhưng y lại không. Cầm kiếm trong tay mà tức giận dùng sức, lưỡi kiếm lại lần nữa cắt đứt bàn tay, máu tươi nhỏ vào thân kiếm, trong mắt của Tịch Tàn Ngân cũng hiện ra huyết quang sát ý.

- Các ngươi đã muốn cướp, vậy thì tới đi!
Tịch Tàn Ngân quát khẽ , y đột nhiên nhanh chân chạy ra ngoài thành.

Thấy y chạy, một đám người cũng cùng nhau đuổi theo.

Cả một đoàn người cứ thể đuổi theo, đảo mắt lao ra khỏi thành, chạy đến dưới một bóng cây trên đường nhỏ, Tịch Tàn Ngân chợt xoay người, nhìn về phía đám người đuổi theo, hai mắt đầy huyết sắc.

- Tiểu tử kia, đem bảo vật giao ra đây, có thể tha cho ngươi khỏi chết!
Một gã đại hán quát.

Tịch Tàn Ngân giọng lạnh như băng:
- Ta cũng không có ý định buông tha cho các ngươi.

Thứ mọi người thấy lúc này là huyết quang xuất hiện trên người Tịch Tàn Ngân, giống như đất bằng có một cỗ huyết triều dâng lên, kéo mọi người vào trong biển máu.

- Không...
Một loạt tiếng thê lương vang lên.

Tịch Tàn Ngân đã xông tới, tay nâng kiếm chém.

Tung kiếm thức!

Xoát!

Một cái đầu người bay lên, máu me đầy trời khiến biển máu càng thêm tươi đẹp, cũng càng thêm hung hăng ngang ngược, giữ chặt lấy mọi người không thể nhúc nhích.

- Không!
Tịch Thương Nguyệt che mặt hét ầm lên.

Tịch Tàn Ngân lại như không nghe thấy, chỉ tận tình giết chóc trong biển máu. Cặp mắt của y toàn huyết sắc, đoản kiếm trong tay không ngừng đâm thủng qua thân thể, máu tươi chảy vào thân kiếm rồi biến mất không thấy gì nữa.

Lúc này Tịch Tàn Ngân không có cảm giác suy yếu do bị mất máu mang lại.

Hoá ra là thế này phải không?

Không hút máu địch lại hút máu mình.

Gì mà Vô Lượng Kiếm, rõ ràng là Hấp Huyết kiếm!

Mà khi ăn no uống say máu địch, uy lực kiếm này cứ thế tăng trưởng, nếu như nói ngay từ đầu biển máu phải thông qua Tịch Tàn Ngân, phạm vi và khoảng cáchcó hạn, thì giờ không ngừng hấp thu người khác, biển máu cũng càng ngày càng mạnh.

Trong biển máu, ngoài Tịch Tàn Ngân, tất cả mọi người đứng tim và sợ vỡ mật, không có chiến ý, thậm chí ngay cả hành động cũng trở nên gian nan.

Tung hoành trong biển máu, Tịch Tàn Ngân tận tình giết chóc, chỉ có điều qua một thời gian, số người đuổi theo đã bị y giết sạch.

Mãi đến lúc này, sát ý trong mắt Tịch Tàn Ngân mới dần thối lui.

Nhìn thi thể dưới đất, Tịch Tàn Ngân lẩm bẩm nói:
- Kiếm uy Ma Ha... Đây chính là kiếm uy Ma Ha sao? Quả nhiên là hống hách vô song, càng đánh càng mạnh.

- Không, không chỉ có như vậy.
Tịch Tàn Ngân lẩm bẩm nói:
- Ta có thể cảm thấy thân thể của ta tràn đầy lực lượng, chẳng lẽ kiếm này có thể hấp thu...

Tịch Tàn Ngân không nói gì thêm, trong lòng rung động tột đỉnh.

Chẳng lẽ kiếm này lại có thể hấp thu lực lượng của người khác?

Nếu vậy, chẳng phải giết càng nhiều người, lực lượng của mình càng mạnh?

Nhưng... từ từ, sao nghe cái này giống như công pháp của Ma Môn vậy?

Nói đến Ma Môn, Tê Hà Giới Ma Môn sớm đã bị diệt hơn một ngàn năm, sớm không có Ma Môn tồn tại, nếu nhất định có ma, vậy cũng chỉ có Hồng Mông Giới.

Lão nhân này nói kiếm đến từ vạn giới Vương đình, cũng không phải là từ Ma Môn.

- Ca ca!
Thanh âm của Tịch Thương Nguyệt kéo Tịch Tàn Ngân về hiện thực.

Tiểu cô nương nhìn ca ca mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch:
- Huynh giết bọn họ.

Tịch Tàn Ngân ngây cả người, lúc này mới nhớ ra điều gì nói:
- Đúng vậy, ta giết bọn họ... Ta giết quá nhiều người... Thật lạ, vì sao một chút ta cũng không sợ chứ? Tuy không phải lần đầu tiên giết người nhưng là lần đầu tiên giết nhiều người như vậy, vì sao ta không sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy hưng phấn?

Nhìn thi thể đầy đất, trong mắt Tịch Tàn Ngân hiện vẻ hưng phấn.

Tịch Thương Nguyệt bị biểu hiện của Tịch Tàn Ngân dọa cho sợ hãi, vội lui ra sau.

Tịch Tàn Ngân cũng biết mình không ổn, vội ném kiếm ra ngoài.

Lúc này hắn mới có cảm giác sợ hãi trước sát ý và chán ghét cảnh tượng trước mắt.

Y cố nén sự khó chịu, ôm muội muội, nói:
- Thương Nguyệt, Thương Nguyệt, không phải sợ, ta là ca ca ngươi, dù thế nào ta cũng không thương tổn ngươi. Đều là thanh kiếm kia, là thanh kiếm kia giết.

- Chúng ta không cần kiếm kia được không?
Muội muội cầu khẩn.

Tịch Tàn Ngân ngây người, rốt cuộc nói:
- Thương Nguyệt, tin ta, ta có thể khống chế thanh kiếm kia.

Y buông Tịch Thương Nguyệt, kéo một tấm vải dệt trên người kẻ chết xuống, bao gồm cả chuôi kiếm, trân trọng thu hồi lại.

Hắn cười nói:
- Xem đi, như vậy ta cũng sẽ không bị nó ảnh hưởng tới.

Tịch Thương Nguyệt cúi đầu không nói gì.

Tịch Tàn Ngân đã ôm muội muội nói:
- Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta đi thôi.

- Đi đâu?

- Đi chỗ nào đợi cũng được, vừa lúc lão nhân kia cho ta mấy pháp môn, để tu luyện xem uy lực thế nào...

Hai huynh muội vừa trò chuyện vừa đi về phương xa.

Bọn họ cũng không biết rằng, trên trời cao khuất trong đám mây, lão nhân bán kiếm đã tận mắt nhìn thấy hết thảy.

Hắn cười ha hả nói:
- Thế nào? Giờ mới biết kiếm này có chỗ tốt à? Không ai sau khi biết về lợi ích của kiếm này mà có thể buông tay... Ha ha ha ha, lúc này nhất định sẽ thành công!

Nói xong lão già kia ngửa đầu cười rộ lên, tiếng cười ầm ầm quanh quẩn thiên địa, khiến bầu trời sinh ra những tiếng sấm.

Trong tiếng cười như sấm, lão già biến hóa thành một trung niên phong độ, nhưng cũng chỉ có nửa mặt, một nửa khác khô héo, khủng bố như bộ xương khô.

Tiếng cười dừng lại, người trung niên lẩm bẩm nói:
- Thanh phong bất tái tàng, vạn năm chung hữu quy... Chờ xem, ngày Vô Lượng Kiếm giải vây chình là Tàng Thanh Phong nhậm chức.

Nói xong thân hình chợt lóe, lúc này mới thật sự đi rồi.