Khi Tịch Tàn Ngân tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên chăn đệm mềm mại.

Trên người đắp cẩm tú trâm hoa của Bích Quế phường, nằm trên chiếc giường ngọc xanh lục, trước giường đốt Kình Não hương, ngay cả trên mặt đất cũng là nền gạch lát hoa.

Xung quanh lò sưởi đều là những vật quý hiếm, Cẩm Lung Sa Tráo, Kim Thái Châu Quang khiến người ta hoa cả mắt.

Tịch Tàn Ngân muốn đứng lên thì chỉ thấy toàn thân bủn rủn vô lực.

Hai tiểu tỳ bên ngoài thấy y ngồi dậy, cùng nhau kêu:
- Tịch công tử tỉnh rồi.

Một người bước tới hầu hạ y ngồi dậy, người còn lại ra ngoài gọi người.

- Ta đang ở Vệ phủ sao?
Tịch Tàn Ngân nhìn cảnh này cũng đoán được vài phần.

- Đúng vậy, sau khi công tử bị thương, Thị Mộng thiếu gia liền đưa công tử tới đây an dưỡng. Lúc đưa tới thì đang hôn mê, ngủ mất ba ngày mới tỉnh lại.

- Hóa ra ta đã hôn mê mấy ngày sao?
Tịch Tàn Ngân hỏi:
- Muội muội ta đâu?

Tỳ nữ cười nói:
- Tịch tiểu thư vừa nhìn thấy ngài đã khóc, trông coi mấy hôm mệt mỏi, vừa mới quay về phòng.

- Vậy Đường thiếu gia đâu?

- Đường thượng sư vẫn ở trong núi tìm yêu thú, chưa trở về.

Vừa nghe tiểu Hổ sinh tử không rõ, Tịch Tàn Ngân trong lòng đau xót.

Đang nói chuyện, bên ngoài có người tiến vào, đúng là Thị Mộng.

Nhìn thấy Thị Mộng, Tịch Tàn Ngân giãy dụa muốn đứng dậy, Thị Mộng đã ngăn y lại nói:
- Thương thế của ngươi chưa lành, không cần đa lễ.

Tịch Tàn Ngân chống đỡ cơ thể nói:
- Đa tạ Thị Mộng thiếu gia chiếu cố tới tiểu tử.

Tỳ nữ bưng ghế dựa tới, Thị Mộng ngồi bên giường nói:
- Không cần phải khách khí, quan tâm ngươi vì ngươi là người của Đường Kiếp, ta không thể khinh thường. Về phương diện khác cũng là vì ta có chút khó hiểu muốn hỏi ngươi.

- Khó hiểu?

Tịch Tàn Ngân mê hoặc, Thị Mộng gật đầu khẳng định:
- Phải, lúc trị liệu cho ngươi, ta phát hiện thân thể ngươi có chút cổ quái.

Nói xong Thị Mộng bắt đầu kể.

Hoá ra sau khi Đường Kiếp tiếp nhận Tịch Tàn Ngân, Thị Mộng liền phát hiện tiểu tử này có thân thể cổ quái. Nhìn vào thương thế và thời gian chịu đựng của Tịch Tàn Ngân, đổi lại là thường nhân thì đã sớm chết rồi. Nếu không phải Tịch Tàn Ngân kiên trì từ đỉnh núi bò xuống chân núi, phải là thể chất mạnh thế nào mới làm được?

Mai khi kiểm tra Thị Mộng mới phát hiện, kinh mạch của Tịch Tàn Ngân rất tráng kiện, hơn nữa còn không hiểu sao mở cả linh nhãn. Chính vì vậy y có thể chịu đựng thương thế như vậy mà không chết.

- Linh khí vốn có hiệu quả hồi nguyên cường thể, chỉ có điều với cơ thể tiên thiên lại có ảnh hưởng hữu hạn. Thân thể của ngươi có phần không giống người khác, kinh mạch thô, linh khí thông hành cũng hùng hậu hơn người thường rất nhiều, bởi vậy hiệu quả linh khí hồi nguyên cường thể cũng mạnh hơn người thường, cho nên mới có thể kéo lại tính mệnh của ngươi. Nhưng theo ta được biết, trước khi ngươi đi theo Đường Kiếp hình như không phải như vậy. Ngươi có thể nói cho ta biết, trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì sao?

Nếu Tịch Tàn Ngân thật là thiên phú dị bẩm, Đường Kiếp không có khả năng nhìn không ra, thế nên nhất định trong khoảng thời gian này Tịch Tàn Ngân đã gặp chuyện gì.

Nghe Thị Mộng nói như vậy, Tịch Tàn Ngân giờ mới hiểu được nguyên nhân mình còn sống, y không phải kẻ ngốc, cũng đoán được đại khái, liền đem chuyện mình cường luyện Long Hổ Khiếu Thiên Quyết nói ra.

Nghe Tịch Tàn Ngân cường luyện Long Hổ Khiếu Thiên Quyết mà vẫn còn sống, Thị Mộng không biết nói gì.

Long Hổ Khiếu Thiên Quyết y từng nghe nói, dù có công kích lớn nhưng lại quá phiêu lưu, có hiệu quả cấp tốc nhưng cũng lo tới tính mạng. Long Hổ Khiếu Thiên Quyết có hơi thở mãnh liệt, linh khí thuyên chuyển hùng hậu mạnh mẽ, bởi vậy tấn công làm kinh mạch Tịch Tàn Ngân mở rộng, tuy nhiên mở rộng theo kiểu này thường là xé kinh mạch chia năm xẻ bảy, nói trắng ra là xung bạo, dựa vào cái gì Tịch Tàn Ngân có thể êm đẹp sống sót không có việc gì?

Điểm này Thị Mộng nghĩ thế nào cũng không thông.

Y không biết đây là công từ máu của tiểu Hổ và dược tính của Ngưu Hoàng vạn năm, may mắn kết hợp mới có được thành tựu này, thêm vào bao nhân tố ngẫu nhiên, dù có điều kiện tương tự mà tái diễn một lần nữa cũng chưa chắc thành.

Còn cơ thể Tịch Tàn Ngân hiện giờ có thể dùng một câu: Kinh mạch như ống nước, người khác tu luyện có thể dự trữ một két nước, Tịch Tàn Ngân còn chưa thấy két nước thì ống nước đã mở rộng thêm mấy vòng.

- Khó trách ngươi có thể phá tan phong tỏa của Tạ Dục, đâm kiếm vào y, vì ngươi đã mở linh nhãn, kinh mạch mở lớn. Lấy độ kinh mạch khuếch trương bộc phát ra linh đồ là chuyện có thể, y dùng khí lực phàm nhân đối phó ngươi, đương nhiên phải chịu thiệt thòi lớn.

Tịch Tàn Ngân hỏi:
- Thị Mộng thiếu gia nói ta sau này có thể sánh bằng vai với Linh Đồ sao?

- Rắm!
Thị Mộng khinh thường bĩu môi:
- Chỉ là kinh mạch thô to, thông qua linh khí bùng nổ có chút hiệu quả thôi.

- Vậy có phải ta phóng thích pháp thuật, uy lực sẽ mạnh hơn không?
Tịch Tàn Ngân cẩn thận hỏi.

Thị Mộng cũng là không lừa y mà gật đầu:
- Đúng vậy, kinh mạch toàn thân ngươi đã khuếch trương, linh khí vận chuyển mạnh mẽ, cùng một loại pháp thuật, linh khí ngươi tiêu hao gấp ba, uy lực cũng tăng gấp ba.

- Vậy. Thật tốt quá!
Tịch Tàn Ngân nắm chặt nắm tay.

Thị Mộng lại nói:
- Ngươi cũng chớ đắc ý, việc này tốt thì có tốt. Ưu đãi là pháp thuật uy lực gia tăng, không tốt là tiêu hao nhiều, một là không lợi đánh lâu, hai là hằng ngày tu luyện sẽ giảm bớt. Đồng dạng linh khí, ta có thể huấn luyện một trăm lần, ngươi cũng chỉ có thể huấn luyện đến bảy mươi.

Tịch Tàn Ngân lập tức trả lời:
- Vậy ít học pháp thuật, lựa chọn cường đánh! Pháp thuật, xem tới xem lui cũng không có gì, còn phương pháp giết người chỉ cần một hai là đủ rồi.

Thị Mộng ngẩn người.

Thiếu niên này tuổi không lớn lắm nhưng nhìn nhận vấn đề rất rõ ràng.

Thị Mộng gật đầu nói:
- Ngoài ra cũng không phải mỗi loại pháp thuật đều có liên quan tới linh khí tiêu hao, có những pháp thuật tiêu hao nhiều hơn linh khí cũng là bình thường. Nhất là khi vào Thoát Phàm, có thể dẫn động uy năng thiên địa thì độ lãng phí sẽ cao hơn nhiều.

- Nhưng lại thích hợp với ta, đúng không?
Tịch Tàn Ngân hỏi.

Thị Mộng gật đầu:
- Phải, thế gian pháp thuật hàng nghìn hàng vạn, sẽ có thể tìm được thứ thích hợp với ngươi. Tuy nhiên đây là vấn đề phiền toái nhất. Tình huống hiện tại của ngươi chúng ta chưa từng gặp qua, ai cũng không biết giúp ngươi thế nào. Ta sợ cho dù Đường Kiếp đến đây cũng không biết giúp ngươi tu luyện thế nào.

- Như vậy sao.
Tịch Tàn Ngân cúi đầu, sau đó ngẩng đầu:
- Vậy cứ đi từng bước một. Nếu không được ta tiếp tục tu luyện Long Hổ Khiếu Thiên Quyết, dù sao cáo mạng ta đã nhặt được về, có thể đi đến đâu thì đi đến đó.

Thấy thiếu niên hào sảng như thế, Thị Mộng cũng không do dự cười nói:
- Ngươi có tâm tình như vậy, tất nhiên là không còn gì tốt hơn. Thương thế của ngươi vẫn chưa tốt, tiếp tục nghỉ ngơi đi.

Kế tiếp Tịch Tàn Ngân ở lại Vệ phủ dưỡng thương, thương thế của y hồi phục rất nhanh, chỉ qua hai ngày đã có thể đi lại, hai ngày nữa là hoàn toàn khỏi hẳn. Phương diện này đương nhiên cũng có công diệu thủ hồi xuân của Thị Mộng và nhân tố cơ thể cường kiện của y. Giờ xem ra, kinh mạch thô to có chỗ nào bất lợi không chưa rõ, nhưng ít nhất về phương diện linh khí nhuận thể thì mạnh hơn người thường nhiều.

Ồ, có lẽ nên đi theo lối Luyện Thể, Tịch Tàn Ngân không khỏi nghĩ đến điều này.

Tuy nhiên ý niệm này chỉ thoáng hiện trong đầu rồi biến mất, bởi vì y nghĩ Đường Kiếp cũng là Luyện Thể. Y thề phải đi theo Đường Kiếp, mình và thiếu gia lại cùng chiêu số thì phát huy tác dụng bản thân quá ít. Tiểu tử này tuy trẻ tuổi, nhưng do nhiều năm vì sinh kế bôn ba, sớm biết ai muốn sống tốt thì phải định vị cho bản thân trước, nhất định phải để chính mình có tác dụng, có năng lực người khác không có. Đương nhiên, nếu để y dùng ngôn ngữ tổng kết y không làm được, nhưng trong quá trình làm việc, Tịch Tàn Ngân sẽ cố ý tận dụng khả năng nắm giữ những điều người khác không biết tới.

Nếu mình có được tư chất Luyện Thể, Đường Kiếp cũng là người Luyện Thể, vậy phải như thế nào mới có thể phát huy ưu thế của mình mà không lặp lại Đường Kiếp?

Thiếu niên bắt đầu suy nghĩ.

Liên tiếp mấy ngày, y an vị trong Vệ phủ tự hỏi vấn đề này, có khi muội muội mình đến cũng không để ý tới. Ngườingoài không biết còn tưởng y si ngốc, nói Tịch Tàn Ngân được cứu về lại có di chứng, thường hay ngẩn người.

Tịch Tàn Ngân cũng không để ý, chỉ tiếp tục khổ tâm suy nghĩ.

Một hôm, Tịch Tàn Ngân vẫn ngồi trong khách sảnh, bỗng trong bụi hoa có một tiểu cô nương lục y nhảy ra, nhảy đến bên tai Tịch Tàn Ngân hô to một tiếng, Tịch Tàn Ngân cũng không phát giác ra, chỉ thản nhiên nói:
- Sớm thấy ngươi rồi, có thể dọa được ai chứ.

Tiểu cô nương vừa nghe, cái miệng nhỏ nhắn lập tức chu lên:
- Ca ca thối, giấu diễm như vậy cũng bị ngươi phát hiện.

Đúng là muội muội của Tịch Tàn Ngân Tịch Thương Nguyệt.

Tịch Tàn Ngân ôm ót trả lời:
- Bởi vì ngươi ngu ngốc chứ sao, bụi hoa có thể che đậy thân hình, nhưng đi lại trong đó sẽ đụng vào lá cây dẫn tới tiếng vang, không thấy người cũng có thể nghe thấy âm, sao không biết có người từ sau đánh lén?

- Ca ca thật là lợi hại!
Tiểu cô nương vỗ tay cười.

- Đúng thế, ngươi đã quên ca ca ta từ trong hầm mỏ chui ra đấy. Ở ngoài kia, vì một khối khoáng thạch có chuyện gì không thể phát sinh. Bóng ma rình rập, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra cho ngươi một đao chết...
Tịch Tàn Ngân để tay lên cổ, cố ý dùng chất giọng dọa người nói:
- Sau đó ngươi sẽ nằm trong vũng máu, ngươi không sẽ chết ngay, ngươi sẽ nhìn kẻ giết ngươi cướp đi tất cả của ngươi rồi lại tiếp tục giấu mình trong bóng đêm.

Tiểu cô nương sắc mặt trắng nhợt, lui ra sau vài bước, cắn răng nói:
- Ca ca hư quá, lại đi lừa Thương Nguyệt, thực sự nguy hiểm như vậy, vậy sao ngươi không có việc gì?

Tịch Tàn Ngân đỡ thắt lưng nói:
- Đó là vì ta là cao thủ phương diện này, nếu ta muốn ẩn núp, không ai tìm được ta. Đến tương lai ta tu thành pháp thuật, ẩn thân biệt tích thì ngay cả tiên sư thượng phái cũng chưa chắc phát hiện ra!

Nói đến đây, Tịch Tàn Ngân đột nhiên ngây người, dường như nhận ra điều gì, đột nhiên bất động, rơi vào trầm tư.

Tịch Thương Nguyệt vừa thấy vậy, thầm nói:
- Xong rồi, lại như vậy.

Cũng biết điều không quấy rầy y.

Qua một hồi lâu, Tịch Tàn Ngân đột nhiên nhảy dựng lên, ôm muội muội mình la to:
- Ta biết ta nên làm như thế nào rồi!

Thời khắc này, y đã đưa ra lựa chọn cho cuộc đời mình!

Từ hôm đó, Tịch Tàn Ngân bắt đầu thỉnh giáo Thị Mộng các loại pháp thuật ẩn nấp.

Lại nói pháp thuật này Thị Mộng cũng khá am hiểu, trong tổ ba người trước đây y học nhiều tới bội thực, nhưng chính vì nguyên nhân này y thích hợp làm giáo sư hơn Đường Kiếp, có lẽ y không được sâu sắc như Đường Kiếp, nhưng về pháp thuật chỉ có hơn chớ không kém, dù sao y cũng tu luyện pháp thuật nhiều lắm.

Đối với việc Tịch Tàn Ngân muốn học phương pháp tiềm tung biệt tích, Thị Mộng có kinh ngạc nhưng cũng không cự tuyệt, dù sao Tẩy Nguyệt học viện cấm chủ yếu là pháp môn tu luyện như Thiếu Hải Động Kim Quyết, về phương diện pháp thuật, chỉ cần không phải bí pháp Thần Tiêu thì cũng không bị hạn chế.

Từ hôm đó, ban ngày Tịch Tàn Ngân đi theo Thị Mộng tập pháp, ban đêm tu tập Long Hổ Khiếu Thiên Quyết. Linh nhãn y đã mở, tuy linh tuyền chưa có thành tựu nhưng cũng có thể coi như học sinh Linh Đồ, bởi vậy chỉ trong mấy ngày đã nắm giữ được liễm tức thuật cấp thấp nhất.

Liễm tức thuật không phải thuật ẩn thân mà là kiềm chế hơi thở bản thân, không phát tiết ra ngoài. Dù là pháp thuật cấp thấp nhưng tương đối thực dụng, thậm chí thực lực tương lai cường đại rồi, nếu muốn lẩn tránh thần thức điều tra của người khác thì cũng có tác dụng.

Học được Liễm tức thuật này, Tịch Tàn Ngân liền thử dùng trong Vệ phủ. Do Liễm tức thuật không che hình thể, không lừa được ngươi, nhưng lại có thể lừa được những sinh vật mẫn cảm như mèo chó chuột.

Có khi một con chuột đang tản bộ, thường Tịch Tàn Ngân đi thẳng tới sau nó, nó mới phát giác. Sợ tới mức chạy nhanh như chớp.

Có nhiều thời gian, Tịch Tàn Ngân thoải mái ẩn thân đi tới rồi đột nhiên phát ra âm thanh khiến mấy con chó sợ chạy tán loạn, khiến không ít người vui vẻ. Vệ phủ nhất thời gà bay chó sủa, khiến không khí trầm trọng có phần thoải mái hơn.

Không khí trầm trọng là do hôm Vệ Thiên Xung trở về, không biết đã vào thư phòng lão gia nói gì đó. Từ hôm đó, sắc mặt Vệ Đan Bách không tốt chút nào —— dù bình thường sắc mặt ông ta vốn đã không tốt.

Một chuyện gì đó đang phát sinh ở Vệ phủ.

Tịch Tàn Ngân có thể cảm giác được.

Nhưng y không biết rốt cuộc là cái gì.

Đường Kiếp ở Vĩnh Tuế Sơn chưa về, không khí Vệ phủ cũng theo đó mà càng ngày càng ngưng trọng, Đại lão gia tính tình càng ngày càng tệ —— trước đó mấy ngày còn vô cớ đánh một kẻ hầu, mắng "Vong ân phụ nghĩa gì đó", rồi đuổi đi.

Hôm nay Tịch Tàn Ngân đi tìm Thị Mộng thỉnh giáo về trên việc tu luyện, xa xa đã thấy Thị Mộng đang nói chuyện với ai đó, xem ra người kia chính là Ngô Hạnh.

Trong lòng Tịch Tàn Ngân vừa động, nghĩ mình có nên thử một chút, xem có thể giấu diếm được Thị Mộng và Ngô Hạnh nhị vị đại nhân?

Nấp đi mà không bị đám Thị Mộng phát hiện, y còn chưa có bản lĩnh này, nhưng nếu tìm tốt nơi ẩn núp trước thì vẫn có khả năng giấu diếm được.

Y nghĩ liền làm, nấp trong bụi hoa, đem bóng mình ẩn trong đó không nhúc nhích, kiềm chế hơi thở, cả người hòa vào trong đêm.

Cách đó không xa, Ngô Hạnh vừa đi vừa nói:
- Nói như vậy, Đường Kiếp vẫn là không chịu tha cho gia chủ?

Thị Mộng thở dài:
- Ta sẽ giải thích với Đường Kiếp, kỳ thật hắn là một người rất trọng tình cảm. Tiểu Hổ theo hắn nhiều năm, hắn coi tiểu Hổ như con mình. Gia chủ vì chút lợi nhỏ mà bỏ rơi tiểu Hổ thật không phải cử chỉ khôn ngoan, cũng khó trách hắn tức giận.

- Vấn đề là tu giả chúng ta có được hôm nay, ít nhiều cũng nhờ bạc của phàm nhân.
Ngô Hạnh nói:
- Gia chủ cho chúng ta nhập học, không phải để chúng ta tu thành tiên gia bảo hộ gia tộc sao? Sao có thể làm trái?

- Đúng vậy, đây là vấn đề đó.
Thị Mộng thở dài:
- Nếu không phải tiểu Hổ, ta tin Đường Kiếp cũng vui vẻ nhận cách nói của ngươi. Nhưng là người bên cạnh hắn thì không được.

- Hổ không phải người.

- Đó chẳng qua là cách nhìn của phàm nhân, yêu hổ Khai Trí cũng giống người, đạo lý này ngươi cũng hiểu mà.

- Nhưng vậy cũng không thể trách toàn bộ Vệ phủ, cho dù Vệ phủ có đi, cũng chưa chắc giải quyết được vấn đề.

Thị Mộng lắc đầu:
- Đường Kiếp đã tìm người hỏi qua người của Thạch Môn Phái, xác nhận việc đuổi giết Tịch Tàn Ngân là Tạ Dục mới chỉ là Thoát Phàm Cảnh cửu chuyển nhị tầng, thực lực bình thường, tuyệt không thể nào là kẻ địch của mấy vị Linh sư Vệ gia cùng liên kết, thời gian Đường Kiếp thông báo cho Vệ gia cách đó không lâu, nói cách khác, nếu họ dựa theo kế hoạch của Đường Kiếp đi làm, tiểu Hổ cơ bản không có việc gì.

Sắc mặt của Ngô Hạnh lập tức xụ xuống.

Thị Mộng giận dữ nói:
- Nếu Vệ phủ không muốn làm, lúc trước trực tiếp cự tuyệt là được, cần gì phải buông tha sau đó? Kế hoạch của Đường Kiếp không có lỗi, người chấp hành kế hoạch lại xảy ra vấn đề, sao hắn có thể không oán đây? Vệ phủ có ân với Đường Kiếp, Đường Kiếp sao không hồi báo? Những cống hiến hắn làm cho Vệ phủ có nhiều người cả đời cũng không vượt được hắn. Những thứ hắn lấy về cho Vệ phủ đâu chỉ gấp hơn trăm lần nghìn lần?

Ngô Hạnh đỏ mặt, biết trong lời nói kia có hơn phân nửa cũng có bản thân mình. Đồng dạng là học sinh nhận trợ cấp, cống hiên của Ngô Hạnh cho gia tộc ít đến thương cảm. Nhưng mà tuyệt đại đa số học sinh vốn là như thế, sau khi tiêu phí lượng lớn tiền tài gia tộc sẽ trở thành trụ cột, làm bảo kê.

Về phần Đường Kiếp, coi như là niềm vui ngoài ý muốn.

Đáng tiếc cống hiến của hắn trong mắt người khác lại là hình thức ứng phó, là cành cây với gốc rễ nên đương nhiên không đủ coi trọng.

Đương nhiên, không phải ai cũng không đủ coi trọng, ít nhất Trịnh Thư Phượng sẽ không, đáng tiếc Vệ Đan Bách thì ngược lại.

Y đã quen với thân phận "Lão gia" của mình rồi.

Hiểu được điều này nhưng Ngô Hạnh và Thị Mộng sẽ không nói toạc ra.

Thời khắc này Ngô Hạnh hỏi:
- Vậy ngươi cảm thấy Đường Kiếp sẽ làm thế nào?

Thị Mộng ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu:
- Ta không biết, nhưng ta tin Đường Kiếp không làm gì Vệ gia, bởi hắn không phải loại người như vậy.

- Ta cũng tin hắn không vậy, nhưng có thể hắn sẽ rời khỏi Vệ gia?
Ngô Hạnh lại hỏi.

Thị Mộng lắc đầu:
- Hắn đã thề sẽ không làm như thế.

- Vậy là tốt rồi.
Ngô Hạnh nhẹ nhàng thở ra:
- Như thế ta cũng có cái nói với đại thiếu gia.

Thị Mộng nhíu mày:
- Các ngươi chỉ quan tâm Đường Kiếp còn có thể cho các ngươi sử dụng không chứ không nghĩ các ngươi gây bât lợi cho hắn thì sẽ có hậu quả gì sao?

Ngô Hạnh đỏ mặt:
- Bất kể thế nào, ta vẫn là người Vệ gia, nên vì Vệ gia suy xét, hơn nữa... Vệ gia với phụ mẫu ta không tệ.

Thị Mộng lạnh lùng nói:
- Còn không phải vì ngươi!

Ngô Hạnh sắc mặt đại biến, cuối cùng nghiêng đầu rời đi.

Nhìn Ngô Hạnh rời đi, Thị Mộng lẩm bẩm:
- Các ngươi cuối cùng vẫn không thể giải thích với Đường Kiếp... Các ngươi nghĩ Đường Kiếp không rời khỏi Vệ gia, lại không thể ra tay với Vệ gia thì không làm gì được sao? Người này, vẫn luôn ân oán phân minh mà.

Đang nói, y đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn.

Trong bụi hoa, Tịch Tàn Ngân lạnh lùng nhìn Thị Mộng.

Thị Mộng kinh hãi:
- Tịch Tàn Ngân? Sao ngươi lại ở đây?

Nỗi khiếp sợ không chỉ vì Tịch Tàn Ngân nghe được câu chuyện của y mà là vì Tịch Tàn Ngân có thể tránh được tai mắt y.

Không ngờ tiểu tử này thật có thiên phú về tiềm tung biệt tích.

Tịch Tàn Ngân nói:
- Thị Mộng thiếu gia, hoá ra ta trọng thương, tiểu Hổ mất tích đều là vì Vệ gia gia chủ không bằng lòng, không muốn phái người cứu viện sao?

"..."
Thị Mộng trì trệ, cuối cùng thở dài, gật đầu nói:
- Rốt cục vẫn để ngươi biết, việc này... Ôi.

Sắc mặt của Tịch Tàn Ngân chìm xuống.

Y đột nhiên quay đầu bước đi.

- Ngươi đi đâu vậy?
Thị Mộng hỏi.

Tịch Tàn Ngân dừng bước:
- Đừng lo, ta sẽ không đi giết ông ta, như Thị Mộng thiếu gia nói, việc này chỉ có Đường thiếu gia giải quyết. Nhưng ta ở nơi này, nhận ân tình Vệ gia, nghĩ đến tương lai làm việc cho Đường thiếu gia sẽ có chỗ không tiện. Nếu đã vậy, ta và muội muội sớm rời đi thì hơn.

- Ngươi phải rời khỏi Vệ gia?
Thị Mộng ngạc nhiên:
- Vậy các ngươi ở đâu?

Tịch Tàn Ngân quay đầu lại cười lộ răng trắng:
- Đa tạ Thị Mộng thiếu gia mấy ngày nay chỉ điểm, Tịch Tàn Ngân suốt đời không quên. Về phần ở chỗ nào... Huynh muội ta nghèo khổ đã quen, có nơi nào không thể dung thân?

- Vậy Đường Kiếp trở về tìm không thấy các ngươi phải làm sao?

- Không vội, lúc nên gặp mặt ắt sẽ gặp mặt.
Tịch Tàn Ngân thản nhiên trả lời.