Trường Kiếm Hiên.

Đây là đình viện Vệ phủ bố trí riêng cho Đường Kiếp, cung cấp vật dụng hàng ngày cho hắn. Dù nói phần lớn thời gian Đường Kiếp đều ở cùng lão nhị Ngô gia, nhưng Vệ phủ vẫn giữ lại chỗ này cho hắn.

Theo như lời Trịnh Thư Phượng nói thì:
- Vệ gia cũng là nhà của ngươi.

Ở hoa trì trước Trường Kiếm Hiên, Đường Kiếp đứng chắp tay nhìn đàn cá chép bơi lội trong ao, chen lấn tranh đoạt mồi câu của hắn, rồi phát ra giọng nói lạnh như băng:
- Còn chưa tìm được sao?

Một gã người hầu đứng phía sau trả lời:
- Đã phái hơn ba mươi người...

Đường Kiếp ngắt lời:
- Ba mươi nhân tìm không thấy, vậy phái ba trăm người đi, ba trăm người không tìm thấy, vậy phái ba nghìn người, hay là ngươi nghĩ ta không phải lão gia của ngươi nên tùy tiện tìm vài người đến ứng phó! Còn nữa ta đã bảo bên Lã thượng sư tiếp ứng, vì sao không thấy bọn họ ra mặt?

Người hầu kia hoảng sợ, lui ra sau vài bước nói:
- Thượng sư bớt giận, tiểu nhân đi tăng thêm người làm việc.

- Vậy ít phí lời thôi, lập tức đi làm, cứ làm như trước đây, mời Lã thượng sư ra tay, trước làm tốt mọi chuyện hãy nói! Phế vật vô dụng!
Người nói là Vệ Thiên Xung, y đang cùng Thị Mộng từ ngoài vào.

Người hầu bị quát tới tỉnh người, vội vàng thối lui.

Vệ Thiên Xung bước qua an ủi Đường Kiếp:
- Đường Kiếp ngươi đừng lo, tiểu Hổ không sao đâu.

Đường Kiếp thở dài:
- Sao ta không lo cho được? Theo lý họ đã sớm tới rồi, giờ việc bên này chúng ta đều đã kết thúc, bọn họ lại vẫn chưa quay về. Mấy ngày liền... Thật sự có nhiều khả năng lắm.

Để đối phó với đám Vương Tuyệt Diệt, Thạch Tịnh Trai, Đường Kiếp không thể không xuất toàn lực, chuyện tiếp ứng Tịch Tàn Ngân hắn liền giao cho hạ nhân Vệ phủ đi làm. Vĩnh Tuế Sơn diện tích rộng lớn, dù là tu giả muốn tìm người thì cũng như biển rộng tìm kim, thế nên không bằng số lượng tài lực Vệ phủ, phát huy ưu thế đông người đi tìm Tịch Tàn Ngân và tiểu Hổ. Nếu có nguy hiểm, dựa vào mấy Linh Sư của Vệ phủ cũng cam kết ứng đối được.

Không ngờ vừa hỏi mới biết Vệ phủ chỉ phái hơn ba mươi người, Linh Sư chưa động một ai, Đường Kiếp tức muốn điên.

Vệ Thiên Xung cũng hơi ngượng ngùng, phẫn nộ nói:
- Việc này đều tại cha ta, Cổ gia xảy ra chuyện, muốn giao ra một ít sòng bạc và tiêu cục, giá không cao. Cha ta cảm thấy đây là một cơ hội, nhưng cần nhân sự và tiền tài, phụ thân phải đi điều người, đề cập tiền tài thì các linh sư cũng giống như phụ thân, bọn hạ nhân sẽ đòi tăng chi phí, lại không thể làm chậm trễ chuyện của ngươi.

- Lão gia cũng không biết ta muốn dùng người sao?

Vệ Thiên Xung xấu hổ:
- Đương nhiên ông ấy biết. Tuy nhiên...

Đường Kiếp hiểu ra:
- Tuy nhiên Vệ gia là của Vệ Đan Bách chứ không phải của Đường Kiếp ta, đúng không?

Vệ Thiên Xung bất đắc dĩ nói:
- Ông ấy không nói như vậy, nói đúng ra, chỉ là một người hầu và một con dã thú mà thôi, không đáng điều động binh lực...

Vệ Đan Bách vẫn coi thường giá trị của Đường Kiếp và cũng xem thường địa vị của Tịch Tàn Ngân và Bảo nhi ở trong mắt Đường Kiếp, nhất là Bảo nhi, ông ta căn bản không biết tiểu Bảo quan trọng với Đường Kiếp thế nào.

Nhưng Đường Kiếp vẫn không thể tha cho Vệ Đan Bách!

Nếu là Trịnh Thư Phượng xử lý việc này, nàng sẽ không xem nhẹ Tịch Tàn Ngân và Bảo nhi, cũng sẽ không xem nhẹ thỉnh cầu của Đường Kiếp. Tuy nhiên trước đó mẫu thân Trịnh Thư Phượng mang bệnh, Trịnh Thư Phượng đã về nhà mẹ đẻ làm bạn với mẫu thân, trên dưới Vệ phủ đều biết mọi chuyện giờ do Vệ Đan Bách định đoạt, kết quả mới dẫn đến cơ sự này.

Vệ Thiên Xung lại nói:
- Ta đã nói với phụ thân, lần này đi theo ngươi, ta không làm gì đã buôn bán lời 50~60 vạn linh tiền, phụ thân biết có nhiều tiền như vậy vừa sợ vừa hối hận.

- Nhưng mà vẫn chậm, đúng không?
Đường Kiếp lạnh lùng trả lời.

Vệ Thiên Xung khẩn trương nhìn Đường Kiếp:
- Đường Kiếp, nếu tiểu Hổ thật... Ta là nói là nếu nó thật sự.. đã chết... Ngươi sẽ không vì vậy ôm hận Vệ gia chúng ta chứ?

Nghe vậy, Đường Kiếp nhìn Vệ Thiên Xung.

Hắn không nói gì mà chỉ nhìn tới Vệ Thiên Xung run lên.

Sau đó Đường Kiếp đột nhiên cười:
- Sao lại như vậy? Ngươi còn chưa tới Thiên Tâm, ta vẫn là người của Vệ gia nhân thì cũng nên vì Vệ gia áp chế tứ phương, áp chế bọn đạo chích.

Nghe vậy, Vệ Thiên Xung bớt căng thẳng.

Đây là ưu đãi lớn nhất tu giả cho các gia tộc, giống như quân đội với quốc gia.

Nhưng khi Đường Kiếp nói ra những chữ này, Vệ Thiên Xung vẫn cảm nhận được sát khí lạnh băng.

Y sợ hãi cầm tay Đường Kiếp nói:
- Dù thế nào, Đường Kiếp không được động tới cha ta!

- Tiểu thiếu gia nói đùa sao.
Đường Kiếp im lặng rút tay về:
- Yên tâm đi, ta cam đoan với ngươi, sẽ không gây thương tổn cho gia chủ Vệ gia.

Vệ Thiên Xung gật đầu:
- Ta biết, ta tin ngươi sẽ không làm thương tổn cha ta. Tuy nhiên...

Y có chút nghi ngờ nhìn Đường Kiếp:
- Vì sao nhìn mặt của ngươi, ta lại có cảm giác không yên?

Đường Kiếp vẫn thản nhiên nói:
- Có lẽ do phụ thân ngươi là người đầu tiên mà khi ta tu tiên tới nay, đã tạo ra tổn thương cho ta.

Lúc này đây, hắn không gọi gia chủ nữa.

——————————

Vệ phủ từ 30 người phái ra lên tới 2500 người, có nhiều người như vậy phải đi đi mời, đi mượn, chỉ cần đồng ý giao tiền thì sẽ luôn có người, Vệ phủ phái tất cả Linh Sư ra, Đường Kiếp cũng cùng Vệ Thiên Xung Thị Mộng tìm kiếm.

Rất nhiều người xuất hiện ở Vĩnh Tuế Sơn, triển khai tìm kiếm, giống như chiếc lược nhiều răng chải qua ngọn núi, trong mấy ngày liên tục rốt cuộc đã có tin tức.

- Tìm được thiếu niên kia rồi!

Tin tức truyền ra, đám người mệt nhọc lâu ngày đồng thời phát âm thanh hưng phấn.

Tịch Tàn Ngân được phát hiện ở gần sơn tuyền, khi phát hiện ra y, toàn thân vết thương chồng chất, đã gần hấp hối.

Lúc Đường Kiếp đuổi tới nơi, cũng phải khiếp sợ vì thương thế của y.

Thời gian kéo dài khiến cơ thể có nhiều chỗ thối nát, xương sườn gãy không thể đi lại, nội tạng tổn hại không ngừng ho ra máu, dù vậy y vẫn tự mình bò từ trên ngọn núi xuống, phía sau để lại vệt máu kéo dài.

Thiếu niên này có sinh mạng mạnh mẽ làm người ta khiếp sợ, thậm chí điều khiến y hấp hối không phải do thương thế mà là đói khát.

Y đã không ăn gì rất nhiều ngày.

Lúc Đường Kiếp đi tới, thiếu niên đang gặm thực vật, những tổn thương kia dường như không ảnh hưởng tới y ăn cơm.

Lúc Đường Kiếp xuất hiện, y giật mình rồi dừng lại động tác trong tay, nhìn về phía Đường Kiếp.

Đột nhiên y ném lương ra, quỳ rạp trên mặt đất:
- Thiếu gia, ta có lỗi với ngài! Tiểu Hổ mất tích, ta tìm không thấy nó!

Nói xong y NGAO một tiếng khóc rống lên.

Đường Kiếp chỉ cảm thấy trước mắt một trận choáng váng.

Rốt cục, vẫn là tin tức này sao?

Nghe Tịch Tàn Ngân kể lại, thảm cảnh hôm đó dần tái hiện trước mắt Đường Kiếp.

Hắn thật không ngờ, vì cứu Tịch Tàn Ngân, tiểu Hổ lại liều mạng như vậy.

Theo Tịch Tàn Ngân kể, thời khắc cuối cùng, tiểu Hổ xuyên thủng đầu Tạ Dục, cánh của mình cũng bị xé nứt không thể bay lên, đoán chừng đã theo vách đá vạn trượng ngã chết.

Lúc tiểu Hổ rơi xuống vách đá, Tịch Tàn Ngân cắn răng bò xuống muốn tìm tiểu Hổ.

Đáng tiếc y không tìm được tiểu Hổ, ngược lại ngờ sơn tuyền mà sống đến hiện tại, nếu cứ ngốc ở trên núi, chỉ e giờ đã là tử thi.

Nói xong lời cuối cùng, Tịch Tàn Ngân khóc rống lên.

Đường Kiếp xoa đầu y, nói:
- Đừng lo, chuyện tìm tiểu Hổ giao cho ta, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.

- Thiếu gia, ngài nói Bảo nhi có thể...
Tịch Tàn Ngân hai mắt đẫm lệ nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp sắc mặt điềm tĩnh nói:
- Không, nó sẽ không. Bảo nhi xuất thân cao quý, huyết mạch hùng mạnh, sinh mạng kiên cường dẻo dai, sẽ không dễ chết như vậy.

- Vậy là tốt rồi.
Tịch Tàn Ngân nói xong, quay đầu đi mơ màng ngủ.

Mấy ngày này y đã cố gắng chống đỡ, giờ yên lòng thì không chống đỡ nổi nữa.

Đường Kiếp nhìn Tịch Tàn Ngân ngủ rồi nói:
- Thị Mộng, Tàn Ngân giao cho ngươi.

Thị Mộng cười nói:
- Yên tâm đi.

Mấy năm nay Thị Mộng theo Đường Kiếp đề nghị, chuyên tâm hậu cần phụ trợ, có chút nghiên cứu nên y thuật cũng mạnh hơn Đường Kiếp, vị trí tiên y sư tương lai để cho y, Đường Kiếp cũng yên tâm hơn nhiều.

An bài cho Tịch Tàn Ngân xong, Đường Kiếp bay thẳng đến bên vách đá, theo lời Tịch Tàn Ngân và địa điểm chiến đấu, đại khái có thể đoán được chỗ tiểu Hổ và Tạ Dục rơi xuống mà bay đi.

Bay xuống dưới chỉ thấy một khu rừng rậm, Đường Kiếp dùng Thông nhãn.

Mấy ngày nay hắn không ngừng dùng thuật này, khả năng nắm giữ càng lúc càng thuần thục, phất tay một cái linh nhãn đã tự động hiện ra, thu tứ phương vào hết tầm nhìn.

Một lát sau, Đường Kiếp nhìn thấy một thi thể cách đó bốn trăm mét.

Chạy tới nơi thì thấy người này đầu vỡ ra, toàn thân gân cốt vỡ vụn, chết tới không thể chết lại, chắc là Tạ Dục, chỉ có điều bên người y không thấy tiểu Hổ.

Nhìn quanh, Đường Kiếp thấy một dòng sông nhỏ trôi qua.

Đường Kiếp nhíu mày, nếu tiểu Hổ rơi xuống sông, vậy xuôi dòng xuống cũng khó tìm được nó. Về phần nhờ Y Y thông qua thực vật tìm kiếm, do thời gian quá dài, phương pháp này không có hiệu quả.

Nghĩ vậy, hắn quay lại đám người, hạ lệnh:
- Mọi người đi dọc theo sông tìm kiếm, không được bỏ sót thứ gì.

Phạm vi tìm kiếm mở rộng lần nữa.

Nhưng có tìm kiếm thế nào thì cũng không phát hiện ra tiểu Hổ, dường như nó đã biến mất trên thế giới này.

Tìm kiếm liên tục nhiều ngày, mãi đến lúc Vệ Đan Bách truyền tin nói việc đi tìm tiểu Hổ tiêu hao quá nhiều tiền tài nhân sự, không thể tái kéo dài nữa, Vệ Thiên Xung không thể không rút người về.

Lúc gần đi y nói xin lỗi Đường Kiếp, Đường Kiếp chỉ lơ đễnh, thản nhiên nói:
- Trong mắt phụ thân ngươi, một con hổ đương nhiên không bằng sản nghiệp gia tộc tính bằng đơn vị hàng nghìn tiền vàng. Đây không phải y vô năng, mà là tầm mắt phàm nhân có hạn. Có lẽ sau khi ngươi trở về, có thể kể cho ông ấy nghe ít chuyện xưa.

- Chuyện xưa gì?
Vệ Thiên Xung nghi hoặc.

- Trong Tê Hà có một bộ dị thú, danh xưng Huyễn Ảnh Yêu Hồ, trời sinh thông linh, biến đổi thất thường, nếu bắt được sẽ nguyện trung thành, có thể thành bạn đồng hành. Nhưng yêu hồ tính giảo hoạt, lại thông bách biến, thường lăn lộn khó có thể bắt giữ. Ba trăm năm trước, từng có yêu hồ tiết lộ bộ dạng. Có tu giả muốn bắt nhưng không được, yêu hồ biến hóa ẩn vào nhân gian. Dưới cơn tức giận, tu giả kia...

Đường Kiếp ngẩng đầu nhìn Vệ Thiên Xung.

Trong lòng Vệ Thiên Xung cả kinh:
- Như thế nào?

Đường Kiếp lạnh băng thốt ra bốn chữ:
- Phóng hỏa đốt thành.

Vệ Thiên Xung như rơi vào hầm băng.

Y đã hiểu được ý của Đường Kiếp.

Trong mắt Vệ Đan Bách, một con hổ không đáng để Vệ gia trả giá, nhưng trong mắt tu giả, một gia tộc phàm nhân cũng chẳng so vào đâu.

Vì một Huyễn Ảnh Yêu Hồ, tu giả có thể phóng hỏa đốt chín tòa thành, chỉ vì muốn bức nó xuất hiện.

Sai lầm của Vệ Đan Bách là tầm mắt sai, ông căn bản không trong mắt tu giả thì yêu thú cao quý gấp một vạn lần phàm nhân, chứ đừng nói tới chung đụng tình cảm nhiều năm.

- Cái này cũng khó trách.
Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Ông ấy là gia chủ, luôn cảm giác mình có thể nắm giữ mọi thứ, cho dù là tu giả chúng ta thì vẫn là phần tử của Vệ gia, chung quy vẫn là thuộc hạ của ông ấy, không thể vượt quyền, nếu không chính là phá hỏng quy củ.

Vệ Thiên Xung đã biết ý hắn, giận dữ nói:
- Bao nhiêu năm nay, tu giả Linh Sư với phụ thân luôn khách khí, hòa hợp ở chung, thế nên phụ thân ta dần quên đi uy nghiêm của tu giả, ông ấy chưa chắc giỏi hơn Linh Sư, chỉ có điều...

Đường Kiếp thản nhiên tiếp lời:
- Chỉ có điều ông ấy cảm thấy cùng ngồi cùng ăn thì không thành vấn đề, chỉ là ông ấy luôn đặt lợi tích Vệ gia lên đầu, khiến ta cảm thấy...

Vệ Thiên Xung nói không nên lời.

Đường Kiếp vỗ y, nói:
- Đi thôi, dù thế nào đó cũng là phụ thân ngươi, ngươi không thể không nghe. Tuy nhiên, Vệ Đan Bách có thể điều động các ngươi nhưng không thể cưỡng ép ta, để ta tự mình tìm kiếm.

Vệ Thiên Xung nghe hắn gọi cả tên Vệ Đan Bách là biết hắn rất tức giận, nhưng vẫn chỉ biết thở dài, im lặng, quay đầu rời đi.

Vệ gia bỏ đi, duy lưu lại Đường Kiếp và Y Y vẫn tìm kiếm.

Nhưng dù tìm thế nào vẫn không thấy bóng dáng của tiểu Hổ.

Biển rừng mờ mịt không thấy thân ảnh quen thuộc, Đường Kiếp trên không trung bồi hồi, cô đơn chiếc bóng.

Đảo mắt lại một tháng trôi qua, trong một tháng này, Vệ Thiên Xung đưa tới cho hắn không ít tin tức. Bao gồm hàng đã đưa đến Tẩy Nguyệt phái, mọi chuyện đều đã hoàn thành, Văn Tâm Quốc chấn động, Tẩy Nguyệt chấn động, Đường Kiếp lại nổi danh. Tuy nhiên phần thuởng của mọi người còn chưa chính thức, phải qua đánh giá, xét duyệt, thảo luận...

Dù nói quy tắc chỉ thưởng hai thành, nhưng quy tắc không phải cũng có lúc phá vỡ? Huống chi ngoài tiền thưởng còn có cống hiến và lên chức, chuyện tự quyền cũng phải xử lý.

Cho nên Bắc Thương Hàn, Ngọ Huyền Quang, Bành Diệu Long không ngừng đi lại khắp nơi, nên bình thì bình, nên tranh thì tranh, trước khi nhận được số tiền lớn, bọn họ phải đi khắp nơi mượn tiền tặng lễ. Tuy nhiên biết bọn họ tiền thưởng chắc không ít, số tiền này mượn cũng không ngại. Việc này bọn họ không để Đường Kiếp ra ngựa mà tự đi thu phục, coi như giúp Đường Kiếp thơm lây một phen.

Vệ Thiên Xung đi một chuyến tới núi Quan Nhật, tìm Yến Trường Phong hỗ trợ, gần nhất biểu hiện của y không tệ, đi theo Đường Kiếp liên tiếp tạp tiếng vang, không làm mất mặt núi Quan Nhật, Yến Trường Phong nhìn đồ đệ này cũng thuận mắt hơn. Trước khi quay về, Vệ Đan Bách cố ý bảo Vệ Thiên Xung mang theo một khoản tiền lớn, đoán chừng là biết mình biểu hiện kém nên có tâm bù lại. Vệ Thiên Xung đặc biệt nói lại cho Đường Kiếp, nói tiền lần này do Vệ gia và Đường Kiếp liên kết hành động, nhưng Đường Kiếp chỉ ừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Vệ Thiên Xung thấy thế, cũng chỉ có thể thở dài rời đi.

Ở Vĩnh Tuế Sơn một tháng, Đường Kiếp vẫn không có thu hoạch, rốt cục bất đắc dĩ rời đi.

Lúc gần đi, hắn nhìn vùng núi này lẩm bẩm nói:
- Ta tin ngươi sẽ không chết, Bảo nhi. Ngươi xuất thân cao quý, huyết mạch hùng mạnh, ngươi sẽ không chết dễ dàng như vậy... Có lẽ, ngươi chỉ cần thời gian hồi phục. Ta chờ ngươi... Chờ ngươi trở về!

Nước sông róc rách, uốn lượn xuyên qua vùng núi, xuyên qua rừng rậm, xuyên qua núi cao, có khi lại đột nhiên phân ra một nhánh sông, chảy về phía khác, hoặc là đi vào hồ nước nhỏ, hoặc là hòa với sông, trực tiếp tiến vào thế giới dưới lòng đất.

Ở một góc núi xa, một sông ngầm bình tĩnh chảy xuôi, hang động đá vôi bên bờ mọc lên các loại thạch nhũ thiên nhiên kì.

Do ma sát nhiều năm, mặt đất phía dưới bằng phẳng, tiểu Hổ giờ này đang nằm ghé vào khoảng đất trống bên sông, hai cánh xé rách bằng phẳng rải trên người nó, giống như một chiếc chăn.

Giấc ngủ này tròn một trăm ngày!

Trong trăm ngày này, tiểu Hổ vẫn nằm sấp không nhúc nhích, chỉ có thân thể đang phập phồng kia chứng minh nó vẫn còn sống.

Hôm nay, có một con cá răng cưa trong sông đột nhiên nhảy lên, lao tới người tiểu Hổ.

Ngay lúc chạm vào tiểu Hổ, trên người tiểu Hổ đột nhiên bộc phát ra huyết sắc quang hoa.

Loại này khiến cá cũng không có cơ hội nhảy khỏi mặt nước, trong phút chốc hóa thành bột mịn phiêu tán.

Sau đó tiểu Hổ đột nhiên cử động.

Đầu tiên là mấy chiếc móng vuốt nhẹ nhàng run lên, tiếp theo là đôi cánh gãy, chẳng biết lúc nào đã liền lại kéo dài, ở sau lưng tiểu Hổ hơi mở ra, lại hạ xuống.

Tiếp theo là cơ thể khổng lồ run rẩy.

Run run, từ trong mũi phun ra những luồng khói trắng nồng đậm.

Tiểu Hổ chậm rãi mở mắt ra.

Vừa mở mắt, ánh mắt lóe sáng đầy vẻ trí tuệ.

Ngay sau đó nó chợt nhảy dựng lên, đứng giống như người bình thường, sau đó đột nhiên mở miệng nói:
- Thật là một giấc mộng dài!

Không ngờ nó có thể mở miệng nói chuyện, điều này đại biểu cho Bảo nhi đã chính thức tiến vào Khai Trí kỳ.

Nhưng mà ngay sau đó, Bảo nhi đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha ha:
- Một giấc mộng thật dài, ta rốt cục nhớ ra rồi...

- Ta rốt cục nhớ ra rồi...

- Nhớ ra...

- Nhớ ra rồi...

Thanh âm như tiếng chuông rền vang, không ngừng lan truyền trong động đá .

Ngay sau đó nét mặt của Bảo nhi đột nhiên chuyển thành phẫn nộ.

Phẫn nộ như lửa, lập tức từ sâu trong tâm khảm bạp phát, hình thành một cỗ khí triều mãnh liệt quét ra bốn phương tám hướng.

- NGAO!

Nó lên tiếng rống lớn, tức giận gầm rú như từng trận thiên lôi.

- Tẩy Nguyệt phái!
Nó ầm ĩ cuồng hét, trong mắt chảy ra một dòng huyết lệ:
- Các ngươi dám đối đãi với tộc Bạch Hổ ta như thế, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho các ngươi!

Nói xong nó cúi đầu nhìn xuống hổ trảo của mình.

Nó lắc đầu:
- Tuy nhiên bây giờ còn không phải lúc... Ta muốn đi tìm lực lượng của ta... Tìm về lực lượng đã mất từ lâu của tộc ta...

- Đợi đến ngày đó, ta sẽ trở về, quay về tìm các ngươi.

Nó đè nặng tiếng nói.

Đột nhiên, thân thể của nó chấn động.

- Đường Kiếp...
Tên này thốt ra.

Thời khắc này có vô số hình ảnh hiện lên trong đầu, trái tim tiểu Hổ chợt mềm nhũn.

Đúng vậy, trong Tẩy Nguyệt ít ra vẫn còn một người thật tâm tốt với nó.

- Đáng tiếc...
Mắt hổ nhắm lại, hai dòng lệ huyết chảy xuống.

Nó lẩm bẩm nói:
- Ân của một người sao so được với nỗi hận một bộ tộc, tình cảm dưỡng dục, ân nghĩa cứu thoát chỉ có thể đợi kiếp sau báo đáp. Từ hôm nay trở đi, ta không còn là Bảo nhi.

- Tên của ta... Khiếu Vương Diêu!

- Rống!