Trên con đường lớn giữa rừng, một chi thương đội khoảng bốn mươi chiếc xe ngựa đang chậm rãi di chuyển. Đi đầu là một lão nhân, ước chừng khoảng hơn năm mươi tuổi, trên lưng đeo một thanh đao lớn
Người này tên là Tư Mã Chân, là Cục Chủ tiêu cục Chấn Uy ở Thương Long Phủ, cũng coi như là một tiền bối có danh vọng.
Người thuê tiêu cục là một thanh niên trẻ tuổi, chỉ vào khoảng hai mươi tuổi đầu. Vận chuyển một chút đá tảng, nói là người ở quê gã thích đá tảng có hình dáng kỳ lạ, nên gã buôn một ít về đó, hy vọng sẽ bán được giá hời.
Chỉ là mấy tảng đá có màu sắc không tệ thôi mà, cần gì phải từ xa ngàn dặm vận chuyển về chứ, lão Cục Chủ bất mãn nghĩ. Nếu không phải là gã bỏ không ít tiền thuê tiêu cục, thì lão Cục Chủ cũng chưa chắc đã đồng ý đi chuyến này.
Kỳ thực áp tải hàng không phải dựa vào võ nghệ, mà là dựa vào quan hệ. Phần lớn các tiêu cục đều có tuyến đường của riêng mình, nơi nào có nhiều trộm cướp thổ phỉ, nơi nào địa hình hiểm trở, họ đều nắm trong lòng bàn tay. Gặp nạn thì đi đường vòng, gặp thổ phỉ thì đều có quy tắc cả, nhìn xem đám cướp quy mô lớn nhỏ thế nào, sau tùy vào đó để nộp phí mãi lộ không giống nhau.
Cũng đạo lý như vậy, bọn thổ phỉ cũng không sống toàn bộ vào cướp bóc, mà là dựa vào thu nhập bẩn, tiêu cục chính là một cổ phần lớn.
Cũng bởi vì vậy, Cục Chủ không thích nhất là việc chủ hàng tự ý quyết định đường đi, nếu không một khi hỏng chuyện, nhẹ thì mất hàng, mà nặng thì bỏ mạng.
Thuê tiêu cục vốn là một tiểu tử không quản chuyện mấy chuyện này, nhưng đột nhiên ba canh giờ trước, gã muốn một cỗ xe ngựa, đón ba người ngoài lên xe.
Nửa đường thêm người, đây là việc tối kỵ đối với người áp tải hàng, ai mà biết được đám người đó có phải là nội ứng của bọn trộm cướp không cơ chứ. Huống hồ ba người kia toàn thân đầy máu, vừa nhìn đã biết lai lịch không mấy tốt đẹp rồi.
Tư Mã Chân cả đời cẩn thận, bực nhất là gặp phải người phá hỏng quy củ, mà tiểu tử kia lại cứ nhất định nói đó là người nhà của gã, khẳng định sẽ không có chuyện gì. Lại còn đưa thêm bạc, nói là nếu không cho mấy người đó đi cùng, vậy gã sẽ không đi nữa, nên ông ta chỉ có thể nuốt cục tức ở trong ngực xuống mà đi tiếp.
Dù vậy, ông cũng biết, sau khi ba người lạ mặt kia lên xe, chỉ sợ chuyện phía sau sẽ càng rắc rối hơn.
Quả nhiên, chỉ mới đi được nửa ngày, một tên sai vặt chạy tới hỏi:
- Xin hỏi Tư Mã lão gia, có phải phía trước là trấn Vân Khẩu?
Tư Mã Chân trả lời:
- Đúng vậy, cứ tiến về phía trước, đi tới ngã rẽ thì rẽ phải, liền tới trấn Vân Khẩu…
Gã sai vặt ngắt lời nói:
- Nghe nói trong trấn Vân Khẩu có người tu tiên?
Tư Nhân Chân ngây người, sau đó mới gật đầu nói:
- Ừ, nghe nói nơi đó có một khu của người tu tiên, là nơi người tu thường xuyên lui tới, tuy nhiên đó không phải nơi mà những người phàm tục chúng ta có thể tiến vào.
- Tốt lắm, vậy thì chúng ta đi tới trấn Vân Khẩu.
Gã sai vặt trẻ tuổi liền nói.
Tư Mã Chân ngạc nhiên:
- Nhưng mà chúng ta không đi qua nơi đó.
- Không sao cả, dù sao cũng cách đây không xa, chúng ta đi qua đó sau lại vòng về đường chính là được. Số bạc cần trả thêm, ta sẽ đưa đủ cho ông.
Thằng nhóc sai vặt nói xong rồi đi trở về.
- Đây không phải là vấn đề thêm hay không thêm tiền.
Ông lão tức giận, toàn thân run lên nói.
Nhưng mà việc đã đến nước này, ông lão cũng bất đắc dĩ, đoàn xe đành phải chuyển hướng, đi tới trấn Vân Khẩu.
Gã người hầu trở lại bên cạnh chiếc xe ngựa của mình, cúi người nói với một gã thanh niên mặc áo bào màu bạc:
- Thiêu gia, mọi chuyện đã sắp xếp xong.
- Ừ.
Người mặc áo màu bạc gật gật đầu, sau đó mới quay vào trong xe ngựa.
Trong xe ngựa còn có ba người Lương Hưng Bang, Thạch Tịnh Trai, Ngọc Uyển Nương.
Chỉ có điều hiện tại ba vị Chân Nhân, không giống với trước kia, đều nằm vật trên sàn xe, thi thoảng còn vang lên vài tiếng rên rỉ đau đớn.
Trong đó có Ngọc Uyển Nương và Lương Hưng Bang là thảm nhất, xương sống Ngọc Uyển Nương bị gãy đôi, muốn đứng lên cũng khó khăn, nên hiện tại chỉ có thể ngồi yên, dùng toàn lực chữa thương, khôi phục chỗ gãy xương.
Bên cạnh là Lương Hưng Bang, hay tay đều bị vỡ vụn, thành người không có tay. Hiện tại gã vừa dùng linh khí hồi phục tứ chi, vừa liếc mắt nhìn bà ta, cười gằn ánh mắt tràn đầy sự lạnh lùng.
Lúc trước Ngọc Uyển Nương vì chạy trốn, nên đẩy mình sang một bên, thù này gã không quên đâu, chỉ là lúc này chưa phải thời cơ báo thù, hiện tại đành phải nhị xuống đã.
Tình trạng tốt hơn một chút là Thạch Tịnh Trai, tuy rằng đã đánh mất một cánh tay, cuối cùng cũng không trực tiếp bị Vương Tuyệt Diệt đánh trúng, mà chỉ vì cưỡng ép duy trì đường hầm thông đạo, nên phải trả giá rất lớn, tu vi bị hạ xuống. Mặc dù vậy, nhưng trong ba người thì ông ta cũng là người tổn thương ít nhất.
Lúc này Thạch Tịnh Trai ngồi ở giữa, đang thúc đẩy quá trình hồi phục cơ thể, thì người thanh niên mặc áo bào màu bạc tiến vào, cung kính cúi người, sau đó mới nói:
- Đã sắp xếp rồi, hy vọng nơi đó có dược liệu tốt để điều trị.
Nhưng mà gã cũng biết hy vọng này không nhiều, ba vi Chân Nhân bị thương nặng, dược liệu tốt trong phái có đều đã dùng hết rồi, nhưng có nhiều vết thương, không phải cứ dùng dược liệu là giải quyết được, vẫn cần phải có thời gian nữa.
Có thể rút ngắn thời gian, nhanh chóng hồi phục công lực, trừ phi có thần dược, làm sao mà một tiểu phường nhỏ trong trấn Vân Khẩu có được cơ chứ.
Chỉ có điều còn nước còn tát, dù sao thì cũng phải thử một phen mới được.
Sau đó gã quay về phía Lương Hưng Bang:
- Phụ thân, hiện tại người cảm thấy thế nào rồi?
Kẻ này tên là Lương Hưng Quân, con trai của Lương Hưng Bang.
Còn Thạch Tịnh Trai và Ngọc Uyển Nương vẫn chưa lập gia đình. Thạch Tịnh Trai có ý với Ngọc Uyển Nương, vẫn muốn cùng bà ta kết thành đôi đạo lữ, nhưng Ngọc Uyển Nương đối với gã thì lúc gần lúc xa.
- Vẫn như vậy, hiện tại điều tức cũng khó khăn... Vương Tuyệt Diệt.
Lương Hưng Bang nghiến răng, oán hận phun ra ba từ.
Chỉ có điều vừa nghĩ tới cú đấm uy lực kinh hồn của Vương Tuyệt Diệt, trong lòng Lương Hưng Bang cũng không kìm được run rẩy. Thật không hiểu kẻ này Luyện Thể thế nào, mà mài dũa bản thân còn cứng rắn hơn cả sắt thép, mạnh hơn cả pháp bảo.
Vừa nghĩ tới Vương Tuyệt Diệt, Lương Hưng Bang không khỏi nghĩ đến Ngọc Uyển Nương, sau đó không kìm được hừ nói:
- Nữ nhân ngu ngốc, ngoại trừ việc hại người nhà với nhau thì không biết làm gì cả.
Ngọc Uyển Nương biết trong lòng gã tức giận, chỉ hừ hừ vài tiếng, cũng không giải thích gì hết.
Cuối cùng vân là Thạch Tịnh Trai thở dài nói:
- Đều thôi đi, đừng cãi nhau nữa.
Lương Hưng Bang biết rằng gã ta bênh vực Ngọc Uyển Nương, trong lòng tức giận, nhưng cũng không nói gì nữa.
Đúng lúc này, Thạch Tịnh Trai đột nhiên có cảm giác, gã vén rèm nhìn ra khoảng không phía ngoài.
- Có chuyện gì sao?
Lương Hưng Bang và Ngọc Uyển Nương đồng thanh hỏi.
Thạch Tịnh Trai nhìn chung quanh một lúc, sau đó buông rèm nói:
- Không có gì, chỉ là vừa rồi có một đạo linh khí xẹt qua, đánh vào bức tường linh thức do ta dựng lên. Ta tưởng có người theo dõi chúng ta, nhưng hiện tại không thấy gì, có thể là do ta quá cảnh giác, chỉ là ở lân cận có người tu bay đi mà thôi.
- Chỉ cần không phải là Vương Tuyệt Diệt hay Đường Kiếp đuổi theo là tốt rồi.
Ngọc Uyển Nương thở dài nói.
- Đuổi theo?
Trong mắt Thạch Tinh Trai lóe lên sát ý:
- Không có trưởng lão sư môn đi cùng, chúng dám đuổi theo, thực nghĩ là có thể đấu được với chúng ta sao?
- Dù sao chúng ta bị thương quá nặng, cho dù có thể thắng cũng là thắng thảm, nếu được, thì không chiến vẫn tốt hơn là chiến.
Ngọc Uyển Nương thở dài nói.
—————————
Trong đám mây phía trên, có một đám người tu đang bay.
Đi đầu chính là Đường Kiếp.
Đứng trong đám mây, Đường Kiếp nhìn xuống phía dưới, khuôn mặt trầm lắng, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Trong lúc đó, hắn đột nhiên kêu lên một tiếng trầm đục, miệng chảy ra một vệt máu.
- Đường Kiếp ngươi làm sao vậy?
Vương Tuyệt Diệt vội vàng hỏi.
- Không sao hết.
Đường Kiếp lau vết máu bên khóe miệng, sau đó chỉ về phía bên phải nói:
- Hướng kia, cách đây một trăm dặm, có người dùng linh thức thiết lập che chắn, ta bị bật ngược lại thôi.
- Linh thức?
Trong lòng mọi người đều chấn động.
Chỉ có Thiên Tâm mới có linh thức, mà dùng linh thức che chắn, có nghĩa là không hy vọng bị quấy rầy, thậm chí là phát hiện, cũng chính là nói đó rất có thể là đám người Thạch Tịnh Trai.
- Vậy còn chờ gì nữa? Đi, chúng ta qua đó xem.
Cả đám đồng thanh hô lên, thúc gió, cưỡi mây, bay về phương hướng Đường Kiếp vừa chỉ.
Chỉ có Bắc Thương Hàn có chút thâm ý nhìn thoáng qua Đường Kiếp:
- Không thể ngờ sư đệ có thể nắm được động tĩnh cách đây cả trăm dặm, không thấy sư đệ thi pháp, đừng nói là sư đệ nắm giữ pháp thuật thăm dò chứ? Đúng rồi, nghe người ta kể năm đó sư đệ ở phúc địa Lang Gia tấn công Thoát Phàm, long trời lở đất, nếu thực sự như vậy thì chuyện này cũng không có gì kỳ lạ cả.
Trong lòng Đường Kiếp chấn động, không ngờ chỉ một manh mối đã khiến Bắc Thương Hàn tóm được.
Bắc Thương Hàn cười nói:
- Sư đệ không phải căng thẳng. Thích giữ bí mật không sai, lại cũng cần cảm thấy bị người khác phát hiện chuyện này, thì sẽ gây bất lợi với bản thân. Bên trong Tẩy Nguyệt phái mặc dù không tránh được chuyện tranh đoạt quyền lợi, nhưng dù sao vẫn vô cùng hòa thuận đấy. Còn chuyện đồng môn tương tàn, là chuyện cực kỳ cực kỳ ít đấy. Đối với bên ngoài, có thể bảo vệ bí mật thì hãy bảo vệ, còn đối với người trong phái, không cần phải giấu giếm tài năng. Sư đệ cư xử chân thành với người, người ta cũng sẽ đối xử chân thành với đệ.
Đường Kiếp nghe xong nghiêm mặt ại, khom người trước Bắc Thương Hàn nói:
- Đa tạ sư huynh dạy bảo.
Bắc Thương Hàn gật gật đầu:
- Coi như là mấy điều tâm đắc mà ta rút ra được trong mấy năm nhập phái. Ở học viện mười năm, vẫn luôn là thiên tài kiêu ngạo cao cao tại thượng, sau khi vào phái mới phát hiên, đệ tử trong phái, có ai không phải là tinh anh trong học viện cơ chứ? Có mấy người chưa từng được ca tụng là thiên tài? Tự cho rằng mình lợi hại, cao cao tại thượng, có năng lực gì để người ta coi trọng chứ. Lòng người lạnh nhạt, trong lúc đề phòng người khác, kỳ thực cũng gây bất lợi cho sự phát triển của môn phái. Vì thế, ban đầu ta cũng nếm không ít khổ sở. Sau này, ta mới hiểu ra được một đạo lý. Ở chung với mọi người, đôi khi khôn khéo quá chưa hẳn đã là chuyện tốt, khờ một chút, ngốc một chút, ngược lại còn tốt hơn nhiều.
- Vâng, sự đệ hiểu rồi.
Đường Kiếp liên tục gật đầu.
Người suốt ngày chỉ tính toán, thường thường kết quả cuối cùng đều là người bị vứt bỏ, chỉ gạt được nhất thời, chứ không lừa được cả đời.
Nếu Tẩy Nguyệt phái vì muốn hùng mạnh, khuyến khích người trong môn phái tự chém giết lẫn nhau, thì cũng không sao. Nhưng nếu Tẩy Nguyệt chỉ trích, mặc dù bọn họ có tranh chấp thế nào, thì nội bộ vẫn phải đoàn kết, thống nhất một thể.
Chỉ vì vậy, mà những người so đo nhỏ nhặt đều không được hoan nghênh.
Kỳ thực đạo lý này, hắn cũng hiểu đấy, nhưng đại đa số thời gian hắn đều không để ý tới, cho tới khi Bắc Thương Hàn nhắc nhở, hắn mới ý thức được điểm này.
Mà sở dĩ Bắc Thương Hàn nhắc nhở hắn, là bởi vì giao dịch đổi số tiền khổng lồ trên trăm vạn để xem Thiên Huyền Chân Giải.
Đường Kiếp lấy Thiên Huyền Chân Giải mà bỏ qua món lợi khổng lồ, trên danh nghĩa là tiết kiệm Thiên Sát Lôi Châu, không buôn bán nếu không có lời, nhưng ưu đãi lại thuộc hết về Đường Kiếp. Mà không có hơn hai mươi viên Thiên Sát Lôi Châu của bọn Bành Diệu Long uy hiếp, thì Vương Tuyệt Diệt làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Đường Kiếp chứ? Thậm chí Đường Kiếp còn không đảm bảo được mạng của mình, hơn nữa hai viên Bất Diệt Thiên Nguyên Đan đều có quan hệ trực tiếp với các huyn đệ.
Chuyện này có thể nói là Đường Kiếp lợi dụng Vương Tuyệt Diệt, dùng món tiền trăm vạn đổi lấy lợi lộc cho bản thân hắn, sau đó lại lợi dụng sư huynh của Tẩy Nguyệt, nhưng một chút ưu đãi cũng không chia cho mọi người. Nhưng hắn khiến mọi người không nói được lồi nào, dù sao cũng không đánh nhau, mọi người không xuất lực, làm gì có mặt mũi nào mà đòi phân chia chứ.
Nhưng dù sao thì dù, lợi lộc Đường Kiếp vẫn nuốt hết, đây vốn là sự thực.
Một lần hai lần thì cũng cho qua, nhưng nếu như nhiều lần như vậy, chỉ sợ lòng người ghẻ lạnh, đến lúc đó rất có thể chẳng có mấy người tình nguyện giúp Đường Kiếp nữa.
Bắc Thương Hàn nhắc nhở chính là điểm này, Đường Kiếp lập tức phản ứng kịp, toát mồ hôi nói:
- Thực sự dạo gần đây ta rất thiếu tiền, cho nên có một số chuyện vẫn suy nghĩ chưa chu đáo, đợi sau khi thành việc, chắc chắn sẽ chia hết lợi nhuận cho mọi người.
- Không sao cả, ngươi cũng biết ý ta không phải là tiền.
Bắc Thương Hàn cười cười.
- Ta hiểu, là cách làm người.
Đường Kiếp trả lời.
Nghe thấy vậy, Bắc Thương Hàn mới vừa lòng gật gật đầu.
Gã nói với Đường Kiếp mấy lời này, thực chất là cố ý nhắc nhở hắn. Nếu như đối phương không thức thờ, vậy sau này cũng không còn gì để nói nữa.
Trăm dặm mặc dù xa, nhưng với những người tu, thì khoảng cách đó chỉ trong chốc lát.
Đường Kiếp vừa dứt lời, mọi người đã tới gần đoàn xe ngựa, bọn họ đứng ở bên ngoài vòng linh thức, dùng mắt thường cũng có thể thấy được đoàn xe đang tiến vào trấn Vân Khẩu.
- Chính là bọn họ.
Thị Mộng chỉ xuống phía dưới nói:
- Người mặc áo bào màu bạc chính là chủ hàng.
Đường Kiếp liếc nhìn người mặc áo màu bạc một cái, cười cười nói:
- Ta còn thắc mắc không biết ba kẻ kia để người nào phụ trách lô hàng, hóa ra là Lương công tử.
Mấy ngày hắn ở trong Thạch Môn phái, cũng đã quen mặt toàn bộ người của Thạch Môn phái rồi, tất nhiên chỉ liếc mắt một cái là nhận ra Lương Quân.
- Vậy còn chờ gì nữa? Xông xuống dưới thôi.
Bành Diệu Long sốt ruột nói.
Đường Kiếp lườm gã:
- Bành sư huynh, huynh thực sự cho rằng đối phương là ba món ăn sao? Đó là ba Thiên Tâm đấy, dưới tình huống bình thường, chỉ cần một người cũng có thể giết chết toàn bộ hai mươi mấy người chúng ta đấy.
Bành Diệu Long cười ha hả nói:
- Đây không phải đang ở trong tình huống không bình thường sao?
- Vậy vẫn phải cẩn thận một chút. Con rết có trăm chân, chết vẫn không ngã đấy.
Bắc Thương Hàn nói:
- Dù sao cũng là ba Thiên Tâm, cho dù có bị trọng thương thì cũng không thể lơ là được, phải nghĩ cách mới được.
Đường Kiếp vỗ tay nói:
- Chính là lời này.
Diệp Thiên Thương nói:
- Ngươi nhất định là có mưu ma chước quỷ gì rồi, ngươi cứ nói thẳng ra đi, dù sao việc này do ngươi dựng lên, mọi người nghe theo ngươi là được chứ gì.
Đường Kiếp trả lời:
- Chủ ý của ta là mọi người ở lại chỗ này, một mình ta đi xuống trước.
- Hả?
Mọi người đều ngạc nhiên.
Thái Quân Dương nhíu mày:
- Ngươi muốn tự mình mạo hiểm? Lần này cũng không phải là mười mấy đệ tử Thất Tuyệt Môn, hay ta đi cùng ngươi.
- Không được.
Đường Kiếp nghiêm mặt nói:
- Việc này không thể để ai đi cùng ta được.
- Tại sao?
- Bởi vì bọn họ không biết các ngươi đã tới.
Nghe thấy vậy, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.
Bắc Thương Hàn liền hiểu ra:
- Chẳng lẽ…
- Không biết mọi người đến đây, nên bọn họ sẽ không sợ ta, ta mới có cơ hội…
Đường Kiếp mỉm cười trả lời.
Nói xong hắn duỗi tay ra, Thị Mông đưa cho hắn một thứ.
Nhìn thấy vật ấy, mọi người đều hiểu kể hoạch của Đường Kiếp.
Bắc Thương Hàn gật gật đầu:
- Cũng tốt, không bằng thử xem sao.
Sau khi bàn bạc xong, mọi người liền dừng ở trên không trung, chỉ dùng mắt thường quan sát động tĩnh phía dưới.
Đường Kiếp đầu tiên bay quanh một vòng, bay tới phía trước liền dừng lại, sau đó nghênh ngang đi về phía đoàn xe ngựa.
Lão Cục Chủ thấy vậy nói với Đường Kiếp:
- Xin tiểu ca tránh đường một chút.
Ông lão lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, biết nhìn mặt đoán ý, vừa thấy bộ dạng hùng hổ của Đường Kiếp, đã biết có chuyện không ổn, nên giọng điệu cực kỳ khách khí.
Đường Kiếp phất tay nói:
- Lập tức xuống ngựa, mang theo người của ông rời khỏi nơi đây đi, nếu không tai bay vạ gió, đừng trách ta không nhắc nhở trước.
Tư Mã lão gia nổi giận, đang muốn phát hỏa, Đường Kiếp tùy tiện đảo tay, đấm một cú xuống đất, khiến trên mặt đất xuất hiện một cái hố to.
Tư Mã Chân kỳ quái hô lên:
- Người tu.
Một yêu ngư bay lên, trên không trung lăn lộn vài vòng rồi rơi xuống đất, trực tiếp hướng về bên cạnh lô hàng, động tác kia có bao nhiêu mạnh mẽ dứt khoát. Một đám bảo tiêu đều ngẩn người, ông lão phất tay quát lên:
- Mọi người lui lại, không được cản đường.
Xoẹt một cái, một hồi càn quét, hơn mười người đều nhanh chóng tản ra, chỉ lưu lại bốn mươi chiếc xe ngựa đứng yên bất động.
Đường Kiếp cũng không để ý, chỉ nhìn tới chiếc xe ngựa chở người, đứng ở cuối cùng, kéo dài âm thanh hô lên:
- Tẩy Nguyệt phái, Đường Kiếp, bái kiến ba vị Chân Nhân.
Một lát sau, trong xe ngựa rốt cuộc cũng vang lên một tiếng thở dài:
- Cuối cùng vẫn tìm tới, Đường tiểu ca, đã lâu không gặp.
Cùng với âm thanh này, ba người từ trong xe ngựa bước ra, đúng là Lương Hưng Bang, Thạch Tịnh Trai, và Ngọc Uyển Nương.
Chỉ có điều hai cánh tay Lương Hưng Bang, vốn đã bị vỡ vụn, nay đã có một chút thịt nhú ra, trên đỉnh còn có một bàn tay bé xíu, thoạt nhìn trông như cánh tay trẻ con mọc trên người Lương Hưng Bang vậy.
Ngọc Uyển Nương thì phá lệ chống gây, tay trái vắt sau lưng, dung mạo mặc dù trẻ trung, nhưng dáng vẻ như một bà lão.
Duy chỉ có Thạch Tịnh Trai là vẫn còn khá nhất, một cánh tay buông thõng xuống.
Gã không giống như Lương Hưng Bang, vội vã thúc đẩy cánh tay mọc ra, bởi vì làm như vậy sẽ hao tổn quá lớn với bản thân mình. Với tình hình hiện tại, nếu như gã tiếp tục cố tình thúc ép, chỉ sợ Thiên Tâm cảnh cũng không giữ nổi.
Lúc này nhìn ba người, Đường Kiếp bật cười nói:
- Mới từ biệt có vài canh giờ, phong thái ba vị vẫn như trước, chỉ không biết là hiện tại ba vị muốn đi đâu vậy?
Ngọc Uyển Nương thở dài nói:
- Đường tiểu ca biết rồi còn cố hỏi làm gì. Việc này lộ ra, Văn Tâm không còn chỗ cho chúng ta dung thân nữa rồi, chỉ có thể lưu lạc thiên nhai thôi, kính xin tiểu ca giơ cao đánh khẽ, để chúng ta đi. Những thứ kia, tiểu ca chỉ cần mang được đi, thì cứ tùy ý lấy.
Sắc mặt Thạch Tịnh Trai trầm xuống:
- Uyển Nương, muội nói thế là có ý gì? Hắn chỉ là một thoát phàm nho nhỏ, sao có thể đối phó với chúng ta được? Đã dám chặn đường, thì giết hắn là xong.
Ngọc Uyển Nương thở dài trong lòng, chỉ có thể thấp giọng nói:
- Huynh cũng biết hắn không đối phó được với chúng ta, vậy mà hắn vẫn cố tính xuất hiện, rõ ràng là hắn có sự chuẩn bị. Hiện tại chỉ còn kế này, không phải là lúc khoe dũng đấu, mà là tốc độ rời đi, cho dù tổn thất một chút hàng hóa có là gì chứ?
Thạch Tinh Trai giật mình, lúc này mới im lặng không nói gì nữa.
Đường Kiếp đứng đối diện cười nói:
- Nếu ta nói, hơn bốn mươi xe ngựa này ta đều muốn thì sao?
Sắc mặt Thạch Tịnh Trai đại biến, đang muốn phát tác, Ngọc Uyển Nương vội vàng nói:
- Vậy thì giao toàn bộ cho ngươi đó.
Lần này ngay cả Lương Hưng Bang cũng không chịu nổi, kêu lên:
- Nữ nhân ngu xuẩn, ngơi điên rồi sao?
Ngọc Uyển Nương nhẫn nhịn trả lời:
- Bằng không phải làm sao bây giờ? Đừng quên nếu không phải tại đoàn xe này, bây giờ hắn sao có khẳ năng đuổi kịp chúng ta chứ? Dù sao thì thứ đáng giá nhất vẫn ở trên người, những thứ trong xe cho hắn thì có làm sao?
Vận chuyển đám hàng này, dùng hơn bốn mươi xe không đủ, túi Giới Tử trong người họ cũng cất giấu rất nhiều. Nếu không phải treo thêm mấy chiếc túi nữa thì trông giống như trưởng lão của Cái Bang, nếu không chắc bọn họ còn phải treo thêm vài cái trên người.
Chỉ có điều bà ta bỏ được, nhưng hai người Thạch Lương lại không cam lòng, Thạch Tịnh Trai trừng mắt nhìn Đường Kiếp:
- Không được, dù thế nào cũng không thể cứ như vậy mà buông tay. Đường Kiếp, cho ngươi một xe hàng, ngươi thức thời thì lập tức rời đi, nếu không đừng trách lão phu hạ thủ vô tình.
- Một xe hàng?
Đường Kiếp hừ lạnh, liếc nhìn xe hàng nói:
- Một xe hàng như vậy đáng giá mấy đồng chứ? Chỉ sợ còn không bằng số tiền mà ngươi lén lút tham ô trong mấy năm nay.
Thạch Tịnh Trai giận dữ:
- Mỏ khoáng núi Vĩnh Tuế vốn là của Thạch Môn phái ra, nếu không phải Tẩy Nguyệt phái các ngươi ỷ thế hiếp đáp người, làm sao có thể quy về các ngươi được chứ. Nói gì mà tham ô gian lận, chúng ta lấy đồ của chính mình mà thôi.
Đường Kiếp lắc đầu:
- Ta không phải nói ngươi tham ô tiền của Tẩy Nguyệt phái, mà là ngươi trong thời gian khai khác quặng kim tinh, thì ngươi cũng giấu đi một phần.
Hắn vừa nói xong, cả ba người đều biến sắc.
Thạch Tịnh Trai gầm lên:
- Đường Kiếp ngươi nói xằng bậy.
Sau khi hét lên thì gã bổ ra một chưởng, muốn giết chết Đường Kiếp, không ngờ hai đạo chưởng phong từ hai bên đồng thời đánh ta, trừ khử công kích của Thạch Tịnh Trai. Người ra tay chính là Ngọc Uyển Nương và Thạch Tịnh Trai.
Cánh tay như trẻ ocn Lương Hưng Bang phát ra linh khí, dao động không hề nhỏ, chỉ vào Thạch Tịnh Trai nói:
- Sư đệ cần gì phải vội vã giết người diệt khẩu vậy?
Thạch Tịnh Trai giận dữ nói:
- Huynh cũng tin lời hắn nói sao?
Ngọc Uyển Nương chen vào:
- Sư huynh, vấn đề không phải chuyện chúng ta tin hay không tin. Mà là nơi sản sinh ra Sa tằm, cửa vào nhỏ hẹp, lại có suối độc ăn mòn quần áo. Nhị sư huynh quá béo không thể vào được, ta lại là nữ tử, cũng không thể trần truồng tiến vào, mọi chuyện đều phải ủy thác cho huynh. Rốt cuộc huynh có lấy thứ gì không, thì ai mà biết được chứ? Dù sao bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ, có một lần, ta chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Sư huynh tại sao tiến cảnh gần đây lại thần tốc như vậy?”. Huynh liền trở mặt, nói là ta hoài nghi huynh, không tin tưởng huynh.
- Vốn chính là như vậy mà.
Thạch Tịnh Trai giận dữ nói:
- Ta trần như nhộng tiến vào, sau đó lại khỏa thân đi ra, làm sao có chỗ nào mà giấu đồ vât này nọ chứ?
- Cũng không mà nói được, chỉ cần muốn, kỳ thực có nhiều chỗ giấu được đấy.
Đường Kiếp cười ha hả nói, ánh mắt hướng về phía hạ thân của gã.
Khuôn mặt già cuả Thạch Tịnh Trai đỏ lên:
- TIểu tử thối, ngươi câm miệng.
Ngọc Uyển Nương từ tốn nói:
- Thạch sư huynh nếu thực có lương tâm thì thiên địa chứng giám, vậy Phản Chuyển Lưỡng Nghi Cổ là ở đâu ra? Giá vật ấy vô cùng xa xỉ, sao sư huynh lại mua được nó?
Thạch Tịnh Trai giận dữ, nói:
- Lão tư dù sao cũng là trưởng lão Thạch Môn phái, có chút của cải không phải chuyện bình thường sao? Mua cái trống đó đã là cái gì? Chả lẽ muội không mua nổi sao?
Đường Kiếp tiếp lời nói:
- Nếu chỉ mua cái trống, thì cũng chẳng thấm vào đâu cả. Nhưng nếu ngoài cái trống, còn có những thứ khác thì sao?
Đường Kiếp phất tay, một trang giấy bay về phía ba người.
Lương Hưng Bang vung tay lên, trang giấy đã bay tới trước mặt gã, mặt trên là một chuỗi danh sách dài khiến người ta kinh hoảng.
Trên đó ghi rõ một lượng lớn các linh vật quý hiếm đùng trong tu luyện, hơn nữa phần lớn là dược vật nâng cao pháp thuật thuộc tính thổ, còn lại là để nâng cao cảnh giới.
Bảo vật thì ngoài chiếc trống, cũng không có thứ gì khác.
Nhìn thấy danh sách này, Lương Ngọc hai người đều hiểu Thạch Tịnh Trai đã làm trò quỷ gì.
Hiển nhiên, trong hai năm qua, gã tự mình giấu hàng lấy ra, tự mình đổi lấy dược liệu trân quý, độc chiếm lợi lộc, nâng cảo cảnh giới, thực lực tăng lên rất nhiều. Nhưng cố tình không lộ ra, cho tới tận bây giờ mới bị bại lộ.
Thạch Tịnh Trai cũng ngây người, rống ro:
- Không, không phải ta.
Tay Đường Kiếp lại vung lên, một đống giấy bay tới, nói:
- Trên đó đều là lượng tiêu thụ Sa tằm, Thạch duẩn, và kim tinh, trong hai năm gần đây của các cửa hàng ở khắp mọi nơi. Trong hai năm gần đây, lượng tiêu thu của mấy thứ này tăng lên rất nhiều, tuy số lượng không lớn, nhưng tổng hợp hai năm lại, thì đối với thị trường sinh ra ảnh hưởng nhất định. Rốt cuộc là ai trường kỳ cung cấp ba thứ này, ta không nói các ngươi cũng biết.
Ánh mắt hai người nhìn Thạch Tịnh Trai trở nên không giống trước.
Trong lòng Thạch Tinh Trai phát lạnh:
- Đúng, đúng là thế thì sao nào? Lão tử cực khổ đào mỏ, không có công lao cũng có khổ lao, có chút lợi lộc hơn người thì có gì mà ngạc nhiên chứ? Các ngươi nhìn ta làm cái gì?
Gã chỉ vào Lương Hưng Bang:
- Ngươi cũng chỉ là có nhi tử, cho nó trông coi hàng hóa nhiều năm, coi như là cống hiến lớn lắm sao?
Sau đó lại chỉ vào Ngọc Uyển Nương:
- Còn ngươi nữa, Vương Tuyệt Diệt là do ngươi liên hệ đấy, chúng ta bây giờ gặp phải chuyện này, đều liên quan tới ngươi cả. Lão tử đối xử với ngươi thế nào ngươi là người rõ nhất, nhưng mà thế thì sao chứ? Vừa nghe thấy ta chiếm được phần hơn một chút, ngươi liền trở mặt với ta, con mẹ nó đồ điếm thối.
Nói tới đây, Thạch Tinh Trai phát hỏa, gã đột nhiên ngửa mặt lên trời hét to:
- Ông trời bất công. Thạch Tịnh Trai ta không phục, mấy thứ này lẽ ra đều phải là của ta, của ta đấy. Các ngươi ai cũng đừng hòng mang đi.
Nói xong gã đột nhiên vung tay lên, đánh một chưởng về phía Đường Kiếp.
Đường Kiếp đã sớm có chuẩn bị, thân mình lóe lên, tránh thoát. Chỉ có điều lúc trước khi nói chuyện, hắn cố tình di chuyển về phía gã thanh niên mặc áo bạc, đứng trước người Lương Quân.
Lương Quân tất nhiên mừng rỡ, đứng phía sau Đường Kiếp, lúc nào cũng có thể đánh lén hắn.
Kết quả là lần công kích xóa nợ này, Đường Kiếp lách người tránh được, nhưng Lương Quân thì không thể, bị chưởng phong đánh thẳng vào người, hộc máu bay lên, ngã vật xuống đất bỏ mạng.
- Quân Nhi.
Lương Hưng Bang không ngờ mọi chuyện sẽ biến hóa như vậy, đau lòng gào lên, đôi mắt tóe lửa tràn đầy căm thù nhìn về phía Thạch Tịnh Trai.
- Tại sao có thể như vậy?
Thạch Tinh Trai trừng mắt choáng váng, gã muốn nói không phải mình cố ý, nhưng Lương Hưng Bang không còn quan tâm gì nữa, một ngọn gió như rồng cuốn hung hăng vọt về phía Thạch Tịnh Trai.
Thạch Tịnh Trai bị đánh trọng thương, giận dữ nói:
- Khốn khiếp! Các ngươi đều là đồ khốn khiếp, toàn bộ đều đáng chết.
Gã giơ một tay lên, linh triều cuồn cuộn đánh về phía hai người Lương Ngọc. Lần nay ngay cả Ngọc Uyển Nương cũng bị cuốn vào.
Thấy cảnh này, Đường Kiếp không tiếng động lui về sau mấy bước.
Bị vây trong ba con mãnh thú, Đường Kiếp cuối cùng cũng châm ngòi ly gián thành công.
Chuyện này cũng chẩng có gì kỳ lạ cả, nếu như cả đám người Đường Kiếp kéo đến, bọn họ có khi sẽ đoàn kết chống địch.
Nhưng khi kẻ thù đơn độc yếu hơn mình, nội chiến sẽ chiếm thế thượng phong.
Hiểu lầm cũng được, châm ngòi ly gián cũng xong, nội chiến… đã được định rồi.