Gã hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kiếp, ngực kịch liệt phập phồng.

Mãi một lúc lâu sau, Vương Tuyệt Diệt đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả:
- Được! Được! Được lắm Đường Kiếp, ngươi đi nước cờ này đẹp lắm, không ngờ ngươi dám đùa bỡn ra, dùng thứ đáng ra thuộc về ta để bán cho ta. Coi như ngươi có gan.

Đường Kiếp lạnh lùng trả lời:
- Ngươi nghĩ sai một chuyện rồi. Lô hàng này chưa chắc đã thuộc về ngươi, chỉ là ta cảm thấy nó không đáng để tranh giành mà thôi. Bằng không ngươi nghĩ ta chạy tới nơi này, chỉ vì bắt mấy huynh đệ các ngươi, lừa gạt ngươi một phen sao?

Cùng với lời Đường Kiếp nói, phía xa đột nhiên vọt tới hơn mười đạo ánh sáng mờ.

Nhìn kỹ một chút, rõ ràng là mười bóng người, có người bay trong gió, có người đạp trên mây, có người đứng trên đài sen, có người giẫm trên kiếm, đủ các loại pháp thuật rêu rao bay về phía này.

Người cầm đầu chính là Bắc Thương Hàn, vị thiên tài đệ nhất của học viện, theo sau là đám người Bành Diệu Long cũng kéo tới, cũng là người có thực lực mạnh nhất trong đám người đó.

Ngoài Bành Diệu Long còn có, Diêp Thiên Thương, Thích Thiếu Danh, Thái Quân Dương, Liễu Hồng Yên, Bình Tĩnh Nguyệt, Vệ Thiên Xung. Ít nhất cũng phải có hai mươi ba mươi người, nhân số vượt trội đám người Vương Tuyệt Diệt.

Những người này cùng nhau bay tới, bay thẳng tới vùng ánh sáng màu đỏ ngoài thung lũng mới dừng lại. Bắc Thương Hàn chắp tay, nói với Vương Tuyệt Diệt:
- Thương Hàn bái kiến Vương đại sư huynh.

Đám người còn lại cũng đồng thanh hô lên:
- Bái kiến đại sư huynh.

Nhất thời âm thanh vang dội, như rung động trời đất, giọng điệu vô cùng khách khí, không có chút bất kính nào.

Tuy rằng trước đó bọn họ chưa xuất hiện, nhưng thông qua pháp thuật quan sát chiến trường trong thung lũng, cũng đoán được phần nào chuyện phát sinh trong đó.

Vương Tuyệt Diệt đấu với ba Chân Nhân, tất nhiên là người nhiệt huyết mênh mông, khiến mọi người đều kinh hãi bái phục.

Chẳng ai ngờ được rằng thực lực của Vương Tuyệt Diệt lại mạnh đến vậy, chỉ một người Thoát Phàm đấu với ba Thiên Tâm, mặc dù có đại trận tương trợ, nhưng cũng không thể gạt bỏ được sự dũng mãnh của bản thân gã, cơ bản có thể nhận định, Vương Tuyệt Diệt là kẻ vô địch trong những người cùng cấp bậc với gã.

Nếu như trước kia còn có chút lê đễnh không chú ý tới thái độ cẩn thận của Đường Kiếp, thì hiện tại, bọn họ đều hoàn toàn đồng tình với nhận định của Đường Kiếp.

Bành Diệu Long cũng Luyện Thể, nên biết rõ nhất sự chênh lệch giữa mình và Vương Tuyệt Diệt, càng hiểu là gã để đạt được thành tựu như hiện tại đã phải chịu đựng trả giá bằng bao nhiêu thống khổ, bởi vậy trước khi tới đã nói cho mọi người về sự chênh lệch giữa hai bên.

Vương Tuyệt Diệt thấy đám đệ tử Tẩy Nguyệt phái kéo nhau tới, hừ lạnh:
- Đường Kiếp, ngươi cho là dựa vào đám người kia, thì có thể trừng trị ta sao?

Không giống với Vương Tuyệt Diệt, Đường Kiếp không thông báo với Tẩy Nguyệt phái về hành động của mình, bởi vậy không có bất kỳ Chân Nhân nào tới đây.

Không có Thiên Tâm Chân Nhân, hai ba mươi đệ tử Thoát Phàm, không đáng để Vương Tuyệt Diệt phải để vào mắt, nếu gã thực sự muốn ra uy, một hơi giết sạch bọn họ cũng không phải là chuyện khó.

Đường Kiếp cười nói:
- Ta tất nhiên sẽ không khờ dại như vậy, tuy nhiên cũng giống như đại sư huynh lấy một đấu với ba trưởng lão vậy, dù thực lực đại sư huynh mạnh như vậy, nhưng không phải vẫn cần có các sư đệ hỗ trợ sao? Huống chi đại sư huynh mặc dù trong quá trình tu luyện tài nguyên không hề thiếu thốn, nhưng về mặt tiền tài chưa hẳn đã được thỏa mãn. Bố trí đại trận này cũng tiêu hao không ít tiền của, chỉ dựa vào bản thân cũng khó có thể chi trả được. Mà nhiều người, không chỉ có thể cung cấp chiến lực, mà về mặt tài nguyên cũng có thể trợ giúp, không biết ta nói có đúng không?

Hắn vừa nói xong, sắc mặt Vương Tuyệt Diệt cuối cùng cũng thay đổi.

Luận thực lực, Mục Nghị và mười sau sư đệ cộng lại vẫn không bằng một Vương Tuyệt Diệt, nhưng không có bọn họ, cũng không có linh khí truyền thông đạo, không có bọn họ, cũng không có đủ những tài nguyên cần thiết để bố trí đại trận, không có bọn họ thì kế hoạch sẽ không hoàn chỉnh, không có bọn họ thì dù có tài nguyên gã cũng không bố trí nổi đại trận này.

Tương tự vậy, các sư đệ trợ giúp gã không ít.

Mà lúc này nghe Đường Kiếp tùy tiện nói như vậy, Bành Diệu Long đứng phía xa bật cười ha hả, trong lòng bàn tay gã xuất hiện một viên ngọc nhỏ màu đỏ.

Không riêng gì gã, những người khác cũng đều nhấc cổ tay, trong tay ai cũng có một viên ngọc nhỏ màu đỏ.

Nhìn thấy vật ấy, Vương Tuyệt Diệt bật thốt lên:
- Thiên Sát Lôi Châu?

Đúng là Thiên Sát Lôi Châu của Thiên Diệt Tông, thứ này uy lực cực lớn, một viên có thể phá đá mở núi, nếu như mấy chục viên cùng nhau ném vào đây, thì Huyết Sát Trận, Thiết Bích Trận và Cấm Linh trận toàn bộ bị sụp đổ không nói, chính là Vương Tuyệt Diệt thân thể Kim Cương bách luyện cũng không chịu nổi, mà phải tan xương nát thịt.

Vương Tuyệt Diệt hít sâu một hơi:
- Đây là bảo vật trấn tông của Thiên Diệt Tông, Thiên Diệt Tông luôn cương quyết không chịu thuần phục, làm sao lại có thể cho các ngươi nhiều như vậy?

Diệp Thiên Thương lạnh lùng nói:
Dù có cương quyết không chịu thuần phục thế nào, thì cũng phải là Tẩy Nguyệt phái ta đồng ý cho bọn họ cương quyết, bọn họ mới có thể cương quyết. Chúng ta không hề đoạt, mà là mua, dùng giá công bằng trao đổi, bọn họ dựa vào cái gì mà không đồng ý chứ?

Giá của Thiên Sát Lôi Châu không dễ tính, mỗi người một khác. Đường Kiếp vì đảm bảo đắc thủ, nên bỏ ra ha vạn năm nghìn linh tiền mua một viên, giá tương đương với một pháp cả bậc thấp. Đối với đạo cụ chỉ sử dụng được một lần, đây đã là giá tương đối cao, cho nên cho dù bọn họ muốn mua nhiều, Thiên Diệt Tông cũng phải cắn răng cung cấp.

Thiên Sát Lôi Châu bản thân Đường Kiếp cũng không mua nổi, đều là mọi người nghĩ đủ mọi biện pháp kiếm tiền gom lại mua đấy, đúng như lời Đường Kiếp nói, người đông, thì tài nguyên mới nhiều.

Hơn hai mươi đệ tử Tẩy Nguyệt phái, chỉ riêng mua Thiên Sát Lôi Châu đã tiêu hơn mấy chục vạn, mà thứ Đường Kiếp cùng bọn họ chuẩn bị, tất nhiên không chỉ có vậy.

Cũng là bởi vì đầu tư lớn, cho nên Đường Kiếp mới không muốn ở trong này liều mạng với Vương Tuyệt Diệt làm gì. Nếu không trên trăm vạn đầu tư, đổi lấy trăm vạn tài nguyên trở về, mẹ nó kẻ đó đầu óc có bệnh mới làm vậy.

Hiện tại, Đường Kiếp vừa quan sát Thiên Huyền Chân Giải vừa nói:
- Đại sư huynh, Tẩy Nguyệt phái và Thất Tuyệt Môn cũng không có thù hận, hai phá có thể có tranh chấp, nhưng cũng không tới mức tương tàn. Ta thừa nhận lần này ra tay, ít nhiều cũng có ý cướp bóc, nhưng trước kia đâu phải Thất Tuyệt Môn không có ý định trộm cướp lừa gạt sao? Cho nên ta thấy việc này, cứ như vậy mà bỏ qua thôi. Niệm tình công sức đại sư huynh bỏ vào trong hai năm, không nên tay không mà về, ta mới tặng đống tài nguyên này. Trăm vạn cũng đủ để đền bù, Huyết Sát Trận vẫn chưa khởi động, rất nhiều nguyên liệu trân quý vẫn có thể thu hồi được. Như vậy coi như có hợp có tan đi, không nên làm tổn thương hòa khí, chẳng phải tốt hơn sao?

Vương Tuyệt Diệt hừ nói:
- Nói nghe thì hay, nhưng đống hàng của Thạch Môn phái ở đây chỉ có giá trị hơn trăm vạn, hai năm qua ta đâu chỉ bỏ ra co ngần ấy, ngươi thì chỉ một lần mà đạt được tất cả.

Đường Kiếp nghiêm mặt nói:
- Đại sư huynh, lời này lại không đúng rồi. Thạch Tịnh Trai, Lương Hưng Bang đã trốn thoát, tung tích lô hàng không rõ, tương lai hươu chết rơi vào tay ai, vẫn chưa nói trước được đâu. Hơn nữa, lô hàng của Thạch Môn Phái thuộc sự sở hữu của Tẩy Nguyệt phái đấy, chúng ta lấy toàn bộ cũng hợp tình hợp lý thôi. Như vây so với việc Vương đại sư huynh đánh cướp thương đội, kết quả mọi người trong thương đội đồng tâm hiệp lực, liên thủ hợp sức. Chúng ta là chủ nhà không đạt được còn chưa nói gì, còn nhất định nói chúng ta cướp đoạt, thật là không công bằng đấy.

Hắn nói mấy lời này, cuối cùng là trực tiếp ám chỉ Vương Tuyệt Diệt là Sơn Đại Vương.

Vương Tuyệt Diệt cũng không thèm để ý, chỉ có điều cười to nói:
- Ngươi dám nói là nếu các ngươi tìm thấy lô hàng đó, cũng không vì vậy mà được lợi?

Đường Kiếp cúi đầu đếm móng tay:
- Liều chết bảo vệ, giữ được tài nguyên, nếu chưởng quỹ không thưởng một chút, sợ là khiến lòng người lạnh nhạt. Đám quỷ nghèo chúng ta không thể để chủ tử chịu tiếng xấu, không đoạt được đám lợi nhỏ thì bỏ qua cũng được.

Hắn vừa nói xong, đám đệ tử Tẩy Nguyệt phái ở phía xa cùng nhau che miệng cười rộ lên. Có mấy người là do Bành Diệu Long Diệp Thiên Thương kéo qua, còn chưa quen Đường Kiếp, nhưng nghe hắn nói vậy cũng cảm thấy kinh ngạc:
- Này Đường sư đệ rất biết cách ăn nói đấy, đúng là có tài ăn nói.

Bành Diệu Long cười ha hả nói:
- Nếu không như vậy, hắn là một tiểu tử còn chưa ra khỏi học viện, làm sao có thể gọi được ta và huynh tới chứ?

- Đúng là như vậy.
Cách đó không xa, Thái Quân Dương gật gật đầu, tiểu tử này chạy loạn khắp nơi, tìm được gã cũng không dễ dàng gì.

Vương Tuyệt Diệt không khỏi thán phục nói:
- Đúng là miệng lưỡi sắc bén. Vậy ta hỏi ngươi, sư đệ ta Lý Thuần mấy ngày trước bị ngươi giết chết, khoản nợ này phải tính thế nào?

- Lý Thuần?
Đường Kiếp ngây người, lập tức phản ứng lại, cười nói:
- Không phải đại sư huynh nói tới kẻ áo đen ta gặp ở Thương Long Phủ chứ? Người này lặng lẽ lẻn vào nước Văn Tâm, cấu kết với Cổ gia, mưu đồ gây rối, gây thương tích cho ta. Nhưng dù sao lúc ấy gã tự xưng là môn hạ Bạch Cốt Môn, hơn nữa ta cũng không giết gã. Nếu gã thực sự là sư đệ của quý huynh, vậy ta thực phải xin lỗi rồi, nhưng mà không biết không có tội, cũng mong đại sư huynh hiểu cho.

Hắn nói mấy câu nhẹ tênh, đẩy trách nhiệm, Vương Tuyệt Diệt cũng ngẩn người, mãi sau mới nói:
- Được, được, hay cho một câu không biết không có tội, lời này ta sẽ nhớ kỹ. Nếu đã như vậy, chuyện này bỏ qua đi.

Thạch Môn Phái đã trốn, Đường Kiếp lại bố trí trợ thủ, lại thêm Thiên Sát Lôi Châu, cho dù Vương Tuyệt Diệt thực lực nghịch thiên có thể sống sót, nhưng những sư đệ ia cũng không có khả năng tạo ra kỳ tích như vậy.

Giằng co cũng không còn ý nghĩa nữa, không bằng thức thời buông tay.

Nhưng hiện tại thời gian xem Thiên Huyền Chân Giải của Đường Kiếp còn chưa hết, nên mọi người cùng nhau chờ đợi.

Trong lúc này, Đường Kiếp đã thả Lã Hiểu Dụ, nhưng lại để Mục Nghị lại nói chuyện, tất nhiên lf không trói chặt gã nữa.

Hai người cũng không phải là kẻ thù dai, năm đó Mục Nghị tính kế Đường Kiếp một phen, Đường Kiếp cũng không hận gã, ngược lại lại có ý tán thưởng gã, còn mời gã tới Văn Tâm giúp gã chữa bệnh, nhưng đáng tiếc tiểu tử này không đồng ý. Hiện giờ Mục Nghị bị Đường Kiếp bắt được, cũng không hận hắn, dĩ nhiên cũng đồng ý Đường Kiếp cùng hắn xem Thiên Huyền Chân Giải, thi thoảng còn có thể cùng nhau thảo luận một vài vấn đề.

Mục Nghị đối với trận pháp không hiều biết bằng Đường Kiếp, nhưng Đường Kiếp lại không hiểu được phong cách lý giải của Thất Tuyệt Môn bằng Mục Nghị, lúc này hai người cùng nhau thảo luận, cũng có lợi ích giúp đỡ lần nhau, khiến khả năng về trận đạo của cả hai đều tăng lên.

Vương Tuyệt Diệt thì không vui được như vậy, chỉ ước gì bọn họ bàn luận náo nhiệt, Đường Kiếp có thể ít nhìn một chút, ít nhớ một tí.

Lúc này thảo thuận tới chỗ vui vẻ nhẹ nhàng, Đường Kiếp cười nói:
- Nghe vua nói một buổi chiều, còn hơn đọc sách mười năm. Nếu không có ngươi nói cho ta biết, thực sự không biết Thất Tuyệt Môn lại có diệu pháp như vậy, đa tạ, đa tạ.

Mục Nghị nói:
- Ta cũng phải đa tạ huynh, ta tự cho là Thất Tuyệt Môn đã bao quát toàn bộ ảo diệu của các trận pháp, không ngờ còn có pháp môn ẩn trận, chẳng trách ta và tứ sư huynh liên kết bày đại trận, lại bị huynh dễ dàng nhìn thấu. Cuối cùng chúng ta là ếch ngồi đáy giếng, sau khi nghiên cứu thảo luận với Đường sư huynh, sẽ không phạm phải sai lầm này nữa.

Đường Kiếp cười nói:
- Chuyện này phải trách chính ngươi rồi, năm đó mời ngươi tới học viện Tẩy Nguyệt làm khách, ngươi lại không đến, lẽ nào sợ ta hại huynh sao?

Mục Nghị lắc đầu:
- Ta biết Đường sư huynh có ý tốt, nhưng vì sức khỏe của ta, đai sư huynh đã hao tốn bao nhiêu tâm tư, dù sao vẫn không có cách nào cả.

- Tuy thực lực của Vương Tuyệt Diệt mạnh, nhưng cũng quá mức hống hách, tu luyện quá mãnh liệt, mỗi ngày đều thương tổn bản thân. Khiến gã đi giết người, thì đó là một vũ khí lợi hại, nhưng để cho gã ta cứu người, thì vẫn còn kém một chút.

Mục Nghị mê muội nói:
- Không phải Luyện Thể đều như vậy sao? Chẳng lẽ Đường huynh chưa trải qua chuyện như vậy?

Đường Kiếp lắc đầu.

Mục Nghị ngạc nhiên.

Đường Kiếp lấy ra một mảnh giấy, đưa cho Mục Nghị nói:
- Sau khi kết thúc chuyện này, ta phải trở về học viện Tẩy Nguyệt. Nếu ngươi có hứng thú hãy tới học viện tìm ta. Những thứ viết trên giấy này, nếu có thể mang bao nhiêu hãy mang theo bấy nhiêu, ta có thể giúp ngươi khôi phục chút sức khỏe. Có thể khôi phục tới mức độ nào ta cũng không biết trước, nhưng dù sao cũng khỏe hơn so với thân thể bệnh tật hiện giờ.

Mục Nghị nhìn vào tờ giấy, thấy trên đó đều là các linh thảo quý hiếm, có thể đưa ra phương thuốc này, còn nói chưa bao giờ dùng phương pháp tổn thương bản thân Luyện thể, Mục Nghị cuối cùng cũng tin tưởng, tin Đường Kiếp có khả năng giúp mình điều trị thân thể.

- Những dược liệu này có giá trị rất cao, nếu ngươi thực sự không gom đủ, ta cũng có thể giúp ngươi thu thập một chút,
Đường Kiếp nói.

Mục Nghị nghi hoặc nhìn hắn:
- Tại sao phải giúp ta chứ?

Đường Kiếp trả lời:
- Ngươi biết nguyên nhân đấy.

Trong lòng Mục Nghị chấn động, đột nhiên quay người nhìn Vương Tuyệt Diệt phía xa, còn có những cục đá nằm trơ trên mặt đất.

Giọng nói của Đường Kiếp như u lnh truyền tới:
- Có nhiều thứ, nhất định không thể lừa gạt được ngươi, cho dù hiện tại ngươi không nhìn ra, nhưng nếu cho ngươi thời gian, nhất định có thể nghĩ ra. Nhưng mà… ta hy vọng lần này ngươi có thể câm miệng.

- Đám hàng đó… hóa ra là vậy.
Mục Nghị lẩm bẩm nói, gã dường như nghĩ ra điều gì, thấp giọng trả lời:
- Ngươi có biết hay không, đây là ngươi đang khiến ta bán đứng đại sư huynh?

- Thứ nhất, lô hàng vốn là của Tẩy Nguyệt phái đấy, Thứ hai, cho dù ngươi có nói cho gã biết, các ngươi cũng không có khả năng đoạt được nó, chỉ khiến cho hai phái tàn sát lẫn nhau. Ta đã dám bố trí, tức là có nắm chắc sẽ thành công. Giống như việc các ngươi đối phó với đám người Thạch Môn phái vậy, cũng nắm chắc thành công trong tay. Nhưng mà lần này ta tính kế các ngươi, ta ở trong tối, nên ta chiếm thế chủ động. Vì vậy thua tất nhiên sẽ thuộc về các ngươi, nhiều nhất cũng chỉ là ta trả giá cao hơn một chút mà thôi. Thứ ba… có nhiều thứ cho dù là tiền cũng không mua được đâu.

Lồng ngực Mục Nghị phập phồng vài cái, mãi lâu sau cuối cùng cũng nói:
- Ta sẽ không lừa gạt đại sư huynh, nhưng sau này ta sẽ nói cho huynh ấy biết. Một tháng sau, ta sẽ tới học viện Tẩy Nguyệt tìm ngươi. Nếu ngươi không thể chữa khỏi cho ta, thì phải bỏ ra một trăm ngàn bồi thường cho đại sư huynh của ta. Ngược lại, một trăm ngàn này sẽ do ta chi.

- Nhất ngôn cửu đỉnh.

Nói chuyện phiếm nên thời gian trôi qua rất nhanh, ba canh giờ đã hết,, Đường Kiếp thu hồi ngọc như ý, trả lại cho Vương Tuyệt Diệt, nói:
- Đa tạ đại sư huynh ưu ái.

Vương Tuyệt Diệt nhếch miệng:
- Ít nói lời châm chọc đi. Như lời ngươi nói, chuyện cướp hàng, ta cũng không dị nghị. Nhưng chuyện Lý Thuần chết, mối hận đoạt ái, ta sẽ không quên. Lần sau gặp lại, chính là ngày phân sinh tử giữa ta và ngươi.

Đến thời khắc này, gã cuối cùng cũng nói ra bốn chữ “mối hận đoạt ái”.

Đường Kiếp cười nói:
- Đại sư huynh nếu thích Thẩm Tình Đan, hãy theo đuổi nàng đi, không liên quan gì tới ta cả.

Một câu chẳng liên quan gì tới ta, khiến Vương Tuyệt Diệt liếc xéo hắn.

Gã nhìn nhìn Đường Kiếp, đột nhiên hắc cười một tiếng:
- Tiểu tử, ngươi được lắm. Trước kia ta tìm ngươi, đích thực là vì Thẩm Tình Đan. Tuy nhiên từ hôm nay trở đi, ta muốn đối phó với ngươi, không có quan hệ gì tới nàng cả.

Gã nhìn Đường Kiếp, nghiêm túc nói:
- Kẻ có thể khiến Vương Tuyệt Diệt ta thua thiệt không nhiều, ngươi là người đầu tiên. Nhớ kỹ điểm ấy, một ngày nào đó, Vương Tuyệt Diệt ta sẽ thu lại cả vốn lẫn lời.

Nói xong gã ngửa mặt lên trời cười ha ha ba tiếng, giậm mạnh chân, mặt đất rung động, thung lũng chấn động một hồi, sau đó người đã bay vút lên trời.

Ầm ầm một đường đánh về phía đám người Bành Diệu Long, đám người Bành Diệu Long sợ hãi vội vàng né tránh, chỉ thấy Vương Tuyệt Diệt sượt qua mặt đất, sau đó bay vút lên trời, trên không trung xuất hiện một đường cong thật dài.

Đường bay như vậy, chưa ai nhìn thấy bao giờ.

Một đám đệ tử Thất Tuyệt Môn gỡ bỏ đại trận, lấy đi những tài nguyên còn dùng được, sau đó đều rời khỏi.

Lúc trước thung lũng Vô Danh còn huyên náo, hiện giờ lại trở nên yên tĩnh lại.

Bắc Thương Hàn và một đám người, tới tận lúc này mới có cơ hội bay vào trong cốc, đi tới cạnh Đường Kiếp. Cả đám sau một thời gian dài không gặp nhau, đầu tiên là ồn ào náo nhiệt, sau đó mới giới thiệu lẫn nhau.

Lần này ngoại trừ Bắc Thương Hàn, còn có mấy người Ngọ Huyền Quang, trước kia cũng là người nổi bật trong học viện. Trên thực tế, với phương thức nhận đệ tử của Tẩy Nguyệt phái, có thể trở thành đệ tử chính thức, ai ai khi ở học viện đều vô cùng oai phong. Bởi vậy sau khi giới thiệu xong, trên mỗi lĩnh vực khác nhau, ai cũng có cái mác “thiên tài” “tinh anh” trên đầu.

Như Bắc Thương Hàn, Đường Kiếp trước kia chỉ biết gã, chứ chưa có cơ hội tiếp xúc, hiện giờ lại có thể ở cùng một chỗ nói chuyện, mà Bắc Thương Hàn cũng không có chút nào là xem thường Đường Kiếp cả.

Người có thể bức Vương Tuyệt Diệt lui binh, cho dù là thực lực hiện tại không bằng mình, nhưng cũng nhất định phải coi trọng. Hơn nữa Đường Kiếp biết đối nhân xử thế, không phải kẻ tự cao tự đạo, xem như là kẻ được mọi người yêu thích.

Lúc này đầu tiên mọi người tán gẫu chuyện trong nhà, sau đó mới nói chút giao tình, cuối cùng là Bành Diệu Long trực tiếp nói vào việc chính:
- Vương Tuyệt Diệt này, thực đủ mãnh liệt đấy, may mắn là nghe lời ngươi mua Thiên Sát Lôi Châu, mới có thể khiến kẻ này kinh hãi. Tuy nhiên hiện tại ba Thiên Tâm đã chạy trốn, hàng hóa không có tung tích, chuyện này có chút khó khăn đấy.

Miệng gã nói có chút khó khăn, nhưng ánh mắt lại nhìn Đường Kiếp, hiển nhiên không cho rằng thực sự không có biện pháp.

Từ khi Đường Kiếp tỉnh lại, biết được ba người kia chạy trốn cũng không có bất kỳ phản ứng nào, liền hiểu trong lòng hắn đã có dự định.

Tuy nhiên luôn có người không rõ, lúc này Bành Diệu Long nói như vậy, lập tức có người nói:
- Đúng vậy, hơn nữa ba tên đó đã biết chúng ta phát hiện ra bí mật của họ, ắt sẽ không dám quay về Văn Tâm. Theo ta thấy, bọn họ nhất định sẽ chạy trốn.

Lại có người tiếp lời:
- Trời đất bao la, không biết họ chạy theo hướng nào, muốn tìm cũng không dễ dàng.

Đường Kiếp cười nói:
- Các ngươi thực thấy như vậy sao? Bọn họ có thể chạy đi đâu chứ?

Mọi người ngẩn ra, Vệ Thiên Xung hỏi:
- Đường Kiếp lời của ngươi là có ý gì vậy? Dù sao cũng là ba Thiên Tâm đấy, thời gian rời đi cũng lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi còn cho rằng có thể đuổi theo bọn họ sao?

Đường Kiếp nói:
- Thạch Tịnh Trai tại sao phải đặt một đống đá trong rương chứ? Bởi vì gã lo lắng. Nhưng sự lo lắng của gã, chưa chắc đã nhằm vào Vương Tuyệt Diệt, mà cũng có khả năng nhằm vào ta. Sự xuất hiện của ta, sự áp bức của Vương Tuyệt Diệt, khiến bọn họ cảm thấy bất an, do đó muốn dùng phương pháp treo đầu dê bán thịt chó. Nhưng giống như ta đã nói với Vương Tuyệt Diệt, nếu tất cả mọi chuyện này đều không phát sinh thì sao? Nếu Vương Tuyệt Diệt thực sự không phải kẻ đen ăn đen, nếu ta cũng không xuất hiện ở đây, vậy bọn họ phải ăn nói thế nào?

Mọi người ngẩn ra nhìn nhau.

Bắc Thương Hàn thì có chút hiểu ra, gã cúi đầu suy nghĩ một chút, nói:
- Trước tiên ngươi nói với Vương Tuyệt Diệt trong đá giấu vàng, là vì muốn tìm đường lui, giờ suy nghĩ kỹ lại, nguyên bản đáp ứng giao dịch hơn triệu vạn lại biến thành trên trăm vạn, muốn nói là tìm đường lui, thì có chút không thuyết phục. Chẳng lẽ…

Đường Kiếp cười to, chắp tay nói:
- Bắc sư huynh anh minh. Trăm vạn tài nguyên làm sao có thể coi là đường lui chứ, bất quá chỉ là kế hoãn binh mà thôi. Nếu Thất Tuyệt Môn thực sự muốn làm mối giao dịch này, trăm vạn tài nguyên coi như là thứ dùng để hạ hỏa của bọn họ thôi. Nếu ta thực sự phát hiện ra giao dịch của bọn họ, thì trăm vạn tài nguyên này dùng để ăn nói với Tẩy Nguyệt phái…. Tham ô trăm vạn và tham ô triệu vạn tài nguyên khác hẳn nhau đấy.

- Kế hoãn binh…
Nghe thấy vậy, Bắc Thương Hàn hiểu ra, hét lên:
- Ta hiểu rồi. Mọi chuyện nhất định là như vậy, lô hàng thực chất chia làm hai thương đội chuyển đi. Mấy người Thạch Tịnh Trai chỉ là mang hàng giả, còn hàng thật lại ở một chi trong thương đội. Đúng rồi, việc này nếu không bị bại lộ, như vậy giao dịch sẽ biến thành hai lần. Giao dịch đầu chỉ là Kim Tinh trong khối đá, sau đó sẽ chờ đợi. Hoàn thành lần giao dịch thứ hai mới rời đi. Nhưng nếu giao dịch không thành công, thì mọi chuyện tất nhiên sẽ bại lộ, hàng cũng không thể đặt trong nước Văn Tâm, mà phải mang ra ngoài cao chạy xa bay. Cho nên…

- Cho nên bọn họ hiện tại nhất định đang ở một chi thương đội khác.
Liễu Hồng Yên lạnh lùng đứng dậy:
- Mọi chuyện đã bại lộ, họ sẽ mang hàng mau chóng rời khỏi nơi đây.

Thái Quân Dương nói:
- Nếu đã như vậy, vậy thì dễ xử lý ròi. Thương đội kia và thương đội này chắc sẽ không khác biệt lắm. Hiện tại chúng ta chỉ cần tra một chút bản ghi chép của Hạm Môn quan, là có thể biết được bọn họ đi hướng nào. Tốc độ của ba Thiên Tâm tuy rằng rất nhanh, nhưng tốc độ của thương đội lại không nhanh thể nhanh nổi, vì tiền tài, bọn họ nhất định chỉ có thể ở trên mặt đất mà bò từ từ thôi.

Ánh mắt một đám đệ tử Tẩy Nguyệt đồng thời sáng lên:
- Vậy còn chờ gì nữa đi Hạm Môn Quan thôi.

Đường Kiếp lắc đầu:
- Không cần phải làm vậy, các ngươi đã quên Thị Mộng còn ở Hạm Môn Quan sao? Gã đã đưa tin cho ta từ lâu rồi.

Vệ Thiên Xung giờ mới hiểu ra:
- Hóa ra ngươi đã đoán ra từ lâu.

Đường Kiếp bĩu môi:
- Vở kịch hư hư thât thật này, ta cũng xem nhiều rồi, ta cũng chỉ là chuẩn bị trước tránh hậu hoạ mà thôi.

- Như vậy, kế tiếp việc chúng ta cần phải làm là đuổ theo bọn họ. Nhưng dù sao họ cũng là ba Thiên Tâm đấy.
Bình Tĩnh Nguyệt có chút lo lắng nói.

- Ba Thiên Tâm trong thương thôi mà.
Đường Kiếp tiếp:
- Đương nhiên, cũng không thể xem thường họ được, cho nên mới phải tránh việc liều mạng với Vương Tuyệt Diệt. Dù sao Thiên Sát Lôi Châu có giá trị không rẻ, phí tổn rất cao, nếu bỏ vốn quá lớn, thì tiền lãi sẽ ít đi, nên phải dùng trên lưỡi đao mới được.

Mọi người cùng nhau hắc hắc cười gian.