Bầu trời trong xanh, trận chiến cuối cùng cũng kết thúc.

Mười tám đệ tử Thất Tuyệt Môn, toàn bộ đều bị thua, trở thành tù binh. Tuy trong trận chiến này nguyên nhân lớn là do đánh lén và thiên thời địa lợi, nhưng cũng là một trận chiến khiến Đường Kiếp nổi danh.

Cùng lúc đó, chiến đấu dưới sơn cốc cũng kết thúc.

Khí thế của Vương Tuyệt Diệt vẫn như trước, ba vị Chân Nhân không có cách nào xoay chuyển tình thế.

Khi Vương Tuyệt Diệt bò dậy một lần nữa, Lương Hưng Bang như có chút tuyệt vọng, thở dài nói:
- Các hạ cần gì phải bức bách như vậy chứ? Đường Kiếp đã bắt giữ toàn bộ sư môn huynh đệ của ngươi, ngươi còn ở nơi này lãng phí thời gian làm gì?

Vương Tuyệt Diệt cười to:
- Giải quyết cũng phải giải quyết từng việc một, đánh bại các ngươi rồi mới đi tìm hắn sau.

Thạch Tịnh Trai bị lời nói kiêu ngạo ngông cuồng của gã chọc giận, quát lên:
- Tiểu bối, ngươi chỉ là nhất thời đắc ý, liền nghĩ thực sự mình thắng được chúng ta sao? Biết trước tiểu tử ngươi không đáng tin, chúng ta đã có sự chuẩn bị. Hừ, cho ngươi xem đây là thứ gì.

Nói xong ông ta quay người, đánh một chưởng vào chiếc hòm phía trước.

Hơn mười chiếc xe ngựa, sau khi bị chặn thì nghiêng ngả về hai bên đường, hòm gỗ trong đó bị rơi xuống đầy đất, nhưng bởi vì ở xa cuộc chiến, nên vẫn chưa bị ảnh hưởng. Đối với kẻ cướp và ngươi bị cướp mà nói, những chiếc hòm nguyên vẹn mới dễ dàng mang đi.

Nhưng lúc này, chưởng phong của Thạch Tịnh Trai bổ ra, đánh lên một chiếc hòm. Chiếc hòm nứt ra, một tảng đá lớn từ bên trong hòm lăn ra, bên ngoài tảng đá còn có chút đá kim tinh ngụy trang.

Vương Tuyệt Diệt ngẩn người:
- Chuyện này là sao chứ?

Ngay sau đó, Thạch Tịnh Trai liên tiếp ra tay, đập vỡ từng chiếc hòm một. Bên trong hòm đều là đá tảng, Vương Tuyệt Diệt nhìn cũng có chút giật mình.

Thạch Tịnh Trai bật cười ha hả:
- Tiểu bối, lúc trước giao dịch với ngươi, ngươi năm lần bảy lượt đùn đẩy, muốn tất cả hàng hóa giao dịch trong một lần, khi đó lão tử đã cảm thấy ngươi có vấn đề rồi. Lần này, ngươi lợi dụng Tẩy Nguyệt phái ức hiếp chúng ta, dùng thủ đoạn ti tiện, ngươi cho rằng chúng ta sẽ dễ dàng mắc mưu vậy sao? Lần giao dịch này, chỉ là thử các ngươi mà thôi.

Nói xong gã ngửa mặt lên trời, cười như điên. Bị Vương Tuyệt Diệt đánh gãy một tay, tổn thương không hề nhẹ, nhưng lúc này đây, gã cười vui sướng, như thể người thắng là gã chứ không phải Vương Tuyệt Diệt.

Vương Tuyệt Diệt hít sâu một hơi, cơ thể phát ra tiếng vang ầm ầm, đây là biểu hiện khí lực của gã ở mức cao nhất.

Cũng khó trách, gã hao tổn hết tâm tư bày mưu kế, chính là muốn chiếm toàn bộ tài sản của Thạch Môn phái, nhưng không ngờ đối phương, người đã vào cốc, nhưng tiền lại không mang theo.

Chẳng trách, ba kẻ này cứ vậy mà bước vào cạm bẫy của gã, bởi vì bọn họ căn bản không sợ đối phương làm gì được mình.

Vừa nghĩ tới việc mình khổ cực đánh trận này, cuối cùng phát hiện ra là công dã tràng, trong lòng Vương Tuyệt Diệt cực kỳ phẫn nộ, gầm lên:
- Khốn khiếp, thứ kia rốt cuộc ở nơi nào?

- Tất nhiên là nó vẫn là thứ thuộc về Thạch Môn phái ta.
Thạch Tịnh Trai điên cuồng gào lên:
- Muốn đen ăn đen, cho dù ngươi thắng được chúng ta thì sao chứ? Ngươi cũng chẳng chiếm được gì cả. Hơn nữa điều này cũng là do ngươi, nếu không phải ngươi phái người thả ra tin tức về Tinh hóa sa tằm, chúng ta cũng không nhanh như vậy mà hoài nghi động cơ của ngươi. Hành vi của ngươi bất lương, vậy làm sao mà nghĩ rằng chúng ta sẽ tin tưởng chứ?

Nói xong gã lại cười ha hả.

- Thả tin tức gì cơ?
Vương Tuyệt Diệt ngẩn người.

Ngọc Uyển Nương kêu lên:
- Vương Tuyệt Diệt! Âm mưu của ngươi đã bại lộ, cho dù giết chúng ta cũng đừng mơ chiếm được gì. Hiện tại, biện pháp tốt nhất là bắt được Đường Kiếp, thăm dò xem Tẩy Nguyệt phái rốt cuộc có biết chuyện này hay không. Nếu không biết, chúng ta còn có thể suy nghĩ cho ngươi cơ hội giao dịch với chúng ta lần nữa. Tuy nhiên, phương thức giao dịch phải do bên phía chúng ta quyết định.

- Vậy sao?
Vương Tuyệt Diệt nghiêng đầu hỏi.

Gã ngẩng mặt lên nhìn trời.

Bởi vì trận chiến, nên ngụy trang bầu trời đã bị há hư, rừng rậm hiện ra ở phía chân trời.

Trên mặt đất, một mảng dây leo đang biến hóa, đan vào nhau tạo thành Phỉ Thúy Hoa Cung, nâng Y Y lên cao.

Ở dưới chân nàng buộc hơn mười đệ tử Thất Tuyệt Môn, Đường Kiếp thì nằm trên một chiếc võng do dây mây kết thành, không hề nhúc nhích, giống như đang ngủ say.

Nhìn thấy cảnh này, Vương Tuyệt Diệt đột nhiên lớn tiếng nói:
- Tiểu cô nương, hiện tại Đường Kiếp mất sức quá độ, tình trạng hắn rất dễ dàng chết đi. Nếu như cô nương đồng ý thả huynh đệ của ta ra, ta có thể dạy cô nương cách cứu hắn.

Y Y nhìn Vương Tuyệt Diệt, bởi vì khúc xạ, nên trông như Y Y đang nhìn về nơi khác.

Âm thanh giòn giã của Y Y vang lên:
- Ca ca sẽ không chết, ca ca chỉ đang ngủ mà thôi. Ca ca đã từng nói, những người này hữu dụng, không thể thả.

- Có tác dụng gì?

- Đổi lấy tài bảo của Thạch Môn phái.

- Hóa ra là như vậy à?
Vương Tuyệt Diệt cười mỉm, gã chỉ vào khối đá phía xa nói:
- Cô nương nhìn thấy không, bọn người kia rất giảo hoạt, bọn họ căn bản không mang thứ đó tới nơi này, cuối cùng là chúng ta thua.

Y Y đáp lại:
- Vậy thì bắt bọn họ lại, nghiêm hình tra khảo, chắc chắn có thể hỏi ra được đấy.

Sắc mặt Lương Hưng Bang đại biến:
- Láo xược, một tinh vật nho nhỏ mà dám ngông cuồng như vậy, dám tra tấn Chân Nhân.

Vương Tuyệt Diệt cười ha hả, quay đầu nhìn ba người đó:
- Các ngươi nghe thấy không? Hóa ra việc này vẫn còn có cách khác nữa nha.

Ngọc Uyển Nương sợ hãi nnois:
- Vương Tuyệt Diệt, đừng nói chúng ta không khuất phục ngươi, cho dù thủ đoạn ngươi có lợi hại thế nào, nhưng Tẩy Nguyệt phái vẫn đang làm chủ, ngươi dựa vào cái gì mà đòi đoạt bảo chứ?

Bà ta còn chưa dứt lời, Y Y đã hô lên:
- Yên tâm đi, ca ca giống như ngươi, không thông báo việc này với người trong phái, cho nên ngươi muốn làm gì, cứ tùy ý đi.

Thạch Tịnh Trai thét lên:
- Ngươi đừng có bịa đặt.

Vương Tuyệt Diệt híp mắt lại, hỏi:
- Cái gì mà nói là giống như ta?

Y Y cười hì hì nói:
- Chẳng lẽ không phải kế hoạch của ngươi là lấy được lô hàng này, sau đó nộp lên Thất Tuyệt Môn, đạt được cống hiến và phần thưởng từ môn phái sao? Ca ca ta cũng có ý như vậy mà.

Y Y vừa nói xong, ba trưởng lão Thạch Môn mới bừng tỉnh, vì sao tới giờ vẫn không thấy người mạnh hơn của Thất Tuyệt Môn xuất hiện.

Hóa ra là vì đám tiểu tử hậu bối này đang mơ giấc mộng đẹp.

Nhưng không thể không thừa nhận, giấc mộng của bọn họ suýt chút nữa là thành sự thật rồi.

Ít nhất ở phương diện chiến đấu, Vương Tuyệt Diệt đã giải quyết được.

Chỉ có điều không ai ngờ rằng, ba vị trưởng lão Thạch Môn lại không mang đồ thật đi cùng. Bọn họ không sợ Vương Tuyệt Diệt thực sự có ý giao dịch, vì vậy mà gặp phải rắc rối sao? Đương nhiên, cũng chỉ vì vậy, mà Vương Tuyệt Diệt và Đường Kiếp mới mắc mưu.

Nghị vậy, trong lòng tiểu nha đầu cũng chợt động, cảm giác mình vừa bắt được gì đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.

Lúc này Vương Tuyệt Diệt nghe thấy Y Y nói vậy, cũng giật mình, gã không ngờ Đường Kiếp đoán được suy nghĩ của mình.

Tuy nhiên, ngay sau đó gã vẫn gật đầu nói:
- Thật không ngờ, ở ngoài Thất Tuyệt Môn ta lại tìm được một người cùng chung chí hướng với mình.

Lời này của gã cũng không phải giả dối, lúc trước đối phó với Thạch Môn phái, ngoại trừ gã, thì hầu như tất cả mọi người đều phản đối, cho rằng quá mức mạo hiểm. Ngay cả Mục Nghị cũng không tán thành, vì việc này quá phiêu lưu mạo hiểm. Chỉ vì Vương Tuyệt Diệt kiên trì, mà mọi người lại tín nhiệm gã, nên mới đi cùng gã.

Không ngờ ở trong này, lại gặp được một người hiểu mình, thậm chí còn lựa chọn y hệt như mình. Chính vì như vậy, nên tuy Đường Kiếp đối nghịch với gã, nhưng Vương Tuyệt Diệt lại có cảm giác thông cảm hiểu rõ hắn.

Cũng chính bởi như vậy, mà gã cũng không nghi ngờ lời nói của Y Y. Nếu Đường Kiếp không phải người như vậy, cũng không thể đạt được danh tiếng như hiện tại, không thể dễ dàng đoán ra kế hoạch của mình, càng không có khả năng đến bây giờ cũng không có chút động tĩnh nào.

Sau khi rõ ràng điểm này, Vương Tuyệt Diệt cười to nói:
- Tốt lắm, nếu đã như vậy, trước hết cứ bắt ba người này lại rồi sẽ nói chuyện tiếp.

Nói xong tay gã chụp về phía ba người Thạch Môn phái.

Nhìn thấy cảnh này, cả ba đều biết không tốt rồi.

Thạch Tịnh Trai nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bảo hộ ta.

Nói xong tay còn lại cho vào trong túi Giới Tử bên người.

Lương Hưng Bang và Ngọc Uyển Nương nghe gã nói vậy, đồng thời xông lên, triệu hồi chút linh khí còn sót lại trong cơ thể, tạo ra một cỗ linh triều đẩy lui Vương Tuyệt Diệt.

Cùng lúc đó, Thạch Tịnh Trai đã lấy ra một chiếc trống nhỏ bằng đá.

Vừa nhìn thấy chiếc trống, Vương Tuyệt Diệt kinh ngạc, thất thanh kêu lên:
- Trống Phản Chuyển Lưỡng Nghi!

- Đúng vậy, nó chính là Trống Phản Chuyển Lưỡng Nghi, hơn nữa lại là thứ do Thất Tuyệt Môn các ngươi tạo ra. Ha ha.
Thạch Tịnh Trai cười dữ tợn.

Gã đẩy nhẹ chiếc trống trong tay, sau đó chỉ nghe ầm ầm một tiếng vang dội, trên mặt đất liền xuất hiện một chiếc động cực lớn.

Thạch Tịnh Trai đưa chiếc trống vào trong động, chiếc trống nháy mắt phóng đại, tử trên mặt trống nứt ta một cửa động màu đen, sâu thăm thẳm, không biết dẫn tới nơi nào.

Nhìn thấy cảnh này, Vương Tuyệt Diệt vừa kinh ngạc vừa giận dữ.

Trống Phản Chuyển Lưỡng Nghi vốn là một thứ vũ khí dùng để chạy trốn, do Thất Tuyệt Môn tạo ra. Chỉ cần là nơi có mặt đất, có thể thông qua bí pháp kết nối hai địa phương lại, nháy mắt hai nơi đó sẽ nhập thành một, tạo ra một đường hầm chạy trốn, cho dù là ở Cấm Linh đại trận tường đồng vách sắt, cũng không thể ngăn cản được nó.

Tuy nhiên giá thứ này rất đắt, hơn nữa chỉ dùng được một lần, sau khi dùng xong sẽ biến mất, không ngờ rằng Thạch Tịnh Trai lại có vật này.

Không cần hỏi, cũng biết thứ này là do ông ta vụng trộm lấy được tiền rồi mua cho bản thân.

Chính bởi vì vụng trộm mua, cho nên Thạch Tịnh Trai không dễ dàng lấy ra dùng, nhưng hiện tại đối mặt với sinh tử, Thạch Tịnh Trai không cần phải giấu diếm nữa.

Dưới tác dụng của chiếc trống, đường hầm đã được hình thành, Thạch Tịnh Trai cười ha hả nhảy vào.

Sát khí trên mặt Vương Tuyệt Diệt lóe lên:
- Muốn chạy? Đứng lại cho ta.

Tay phải mạnh mẽ đấm xuống đất.

Trống Phản Chuyển Lưỡng Nghi là do Thất Tuyệt Môn luyện thành, sở trường của Vương Tuyệt Diệt tuy không phải luyện khí, nhưng cũng hiểu được đặc tính của nó, biết được điểm mạnh điểm yếu chỗ nào. Khi gã đánh ra quyền này, không phải đánh về phía chiếc trống, mà đánh thẳng lên mặt đất, khiến mặt đất chấn động mạnh.

Đường hầm Phản Chuyển Lưỡng Nghi nghe thì có vẻ mơ hồ, khó nắm bắt, nhưng trên thực tế chỉ là một loại pháp thuật độn thổ, được hình thành thông qua chấn động mà chiếc trống tạo ra. Cú đấm của Vương Tuyệt Diệt chấn động mặt đất, thoạt nhìn có vẻ như đánh lung tung, nhưng kỳ thực chính là phá vỡ tiết tấu chấn động của chiếc trống đá, khiến cho thông đạo không ổn định.

Qủa nhiên, dưới tác động của thiết quyền, chiếc trống phát ra tiếng kêu âm vang, một cỗ triều khí nghịch chuyển lao từ trong cửa động ra, khiến ba người kia không dám bước vào.

Thạch Tịnh Trai do quá gấp gáp, phun ra một ngụm máu, một tay dùng toàn lực ép xuống.

Dù sao gã ta cũng là Thiên Tâm Chân Nhân, thực lực dũng mãnh, lần này lại không tiếc sức lực hao tổn, dùng toàn lực để duy trì lối thoát. Qủa nhiên đường hầm lại ổn định như cũ,chỉ có điều sắc mặt Thạch Tịnh Trai đỏ lên, phun tiếp ra một ngụm máu. Có vẻ việc duy trì đường hầm đã gây tổn thương lớn với gã.

Vương Tuyệt Diệt thừa cơ lao ra, thiết quyền đánh ra một cỗ lực lượng điên cuồng như thủy triều:
- Đều đứng lại cho ta.

Lương Hưng Bang và Ngọc Uyển Nương hoảng hốt hô lên:
- Đi mau.

Hiện tại linh khí của bọn họ đã tiêu hao hết, đối mặt với Vương Tuyệt Diệt cũng không có phần thắng, chỉ có cách chạy trốn.

Tốc độ của Lương Hưng Bang cực nhanh, đầu tiên nhảy tới trước cửa động.

Ngay khi gã ta nhảy, Ngọc Uyển Nương ở bên cạnh cũng va vào người gã, đẩy gã sang một bên.

- Uyển Nương ngươi…
Lương Hưng Bang tức giận, hai con mắt như muốn nứt ra.

Ngọc Uyển Nương cũng không để ý tới gã, nhảy trước vào trong động.

Đúng lúc này, thiết quyền của Vương Tuyệt Diệt cũng đánh tới, quyền phong lạnh thấu xương, đánh thẳng lên lưng Ngọc Uyển Nương.

Hiện tại Ngọc Uyển Nương đã tiêu hao toàn bộ linh khí, không có bất kỳ pháp thuật hộ thể nào bảo vệ cơ thể.

Cú đấm nặng ngàn cân đánh lên lưng bà ta, chỉ một cú cũng đã đủ đánh gãy sương sống, nội tạng trong nháy mắt nát vụn, cả người như bị nghiền thành thịt vụn.

Dù là như vậy, vị Chân Nhân này cũng không chết, chỉ kêu a một tiếng, ròi fax vào trong động, biến mất không thấy gì nữa.

Lương Hưng Bang nhìn thấy vậy hoảng hốt, nhân cơ hội Vương Tuyệt Diệt còn chưa kịp đấm thêm cú nữa, lách người nhảy vào trong động theo Ngọc Uyển Nương.

Chỉ có điều, ngay khi fax vừa bước vào động, Thạch Tịnh Trai đột nhiên buông tay.

Một cỗ lực lượng khổng lồ từ trong động tràn ra ngoài, đánh bật Lương Hưng Bang trở lại.

- Tịnh Trai ngươi…
Lương Hưng Bang thất thanh gào lên.

Thạch Tịnh Trai quát to:
- Đồ của ta, sao có thể cho người khác dùng trước chứ.

Nói xong gã tung người, nhảy vào trong thông đạo, cỗ năng lượng tràn ra vừa rồi, đã ổn định lại như cũ.

Ngay khi gã ta nhảy vào, thì Vương Tuyệt Diệt cũng liên tiếp xuất ra hai cú đấm, tấn công vào hai người.

Cú đấm mang theo gió xẹt qua cơ thể Thạch Tịnh Trai, Thạch Tịnh Trai rên lên một tiếng thống khổ, sau đó biến mất trong đường hầm.

Lương Hưng Bang thì giơ hai tay ra trước, gắng gượng chống đỡ.

Chợt thấy răng rắc vài tiếng giòn tan, hai cánh tay Lương Hưng Banh đều bị cú đấm của Vương Tuyệt Diệt đánh dập nát.

Tuy nhiên kẻ này cũng cứng cỏi, biết rằng nếu hiện tại không đi thì sau này cũng không còn cơ hội nữa, ngay khi cú đấm đánh tới, gã dùng tia linh khí cuối cùng điều chỉnh phương hướng, thân thể, đổi tư thế đứng vững thành thế ngã xuống, cả người nghiêng vào trong động, rơi thẳng xuống.

Cú đấm của Vương Tuyệt Diệt vô tình khiến gia tốc rơi xuống của gã tăng lên, chỉ thấy Lương Hưng Bang rơi vào trong động, trong nháy mắt liền không thấy đâu nữa.

Vương Tuyệt Diệt đi lên vài bước, nhìn cửa động màu đen kịt, cuối cùng cũng không tiến thêm nữa, chỉ do dự một chút, cửa động đã từ từ thu lại, rồi biến mất không dấu tích.

Vương Tuyệt Diệt quay đầu nhìn về phía Y Y.

- Hiện tại có thể thả sư huynh sư muội ta chưa?

Y Y nghiêng nghiêng đầu:
- Này, ngươi không đuổi theo bọn họ sao? Để cho bọn họ chạy thoát, chỉ sợ ngươi cũng gặp phải phiền toái đấy.

Vương Tuyệt Diệt hừ lạnh nói:
- Đường hầm Phản Chuyển Lưỡng Nghi đã bị ta làm dao động, bọn họ nhất định không chạy xa được, chờ ta cứu xong sư huynh sư muội, thì sẽ đi bắt bọn họ.

- Nhưng ở chỗ đó chưa chắc đã có Cấm Linh đại trận, ngươi chưa chắc đã đánh thắng được bọn họ.

Vương Tuyệt Diệt cười cười:
- Cũng chưa chắc, trúng cú đấm của ta, cho dù không chết, thì cũng khó sống. Ngọc Uyển Nương và Lương Hưng Bang đã bị thương nặng, cho dù bọn họ là Thiên Tâm, ít cũng phải dưỡng thương nửa năm mới tốt lên được. Còn Thạch Tịnh Trai bị thương không nặng, nhưng gã ta dùng sức mạnh cưỡng ép đường hầm ổn định, dồn ép bản thân quá mức, hạ bậc là việc không thể tránh khỏi, có thể vẫn duy trì Thiên Tâm cảnh đã là may mắn. Đối phó với một kẻ sơ cấp Thiên Tâm, ta vẫn nắm chắc vài phần thắng đấy.

Mấy lời đơn giản, nhưng bộc lộ khí thế ngút trời.

Đối mặt với ba vị Thiên Tâm chạy trốn, Vương Tuyệt Diệt cũng không thèm để ý, khiến Y Y không khỏi cảm thấy chút kinh ngạc.

Tuy nhiên, ngẫm nghĩ một chút, nàng vẫn nói:
- Nhưng người là do ca ca giao cho ta, không có sự cho phép của ca ca, ta không thể thả người được.

- Chuyện này thì đơn giản, cho hắn ăn viên thuốc này, hắn sẽ tỉnh lại ngay thôi.
Vương Tuyệt Diệt lật ngược tay lại, ngón tay cong lại, bắn một viên thuốc về phía Y Y.

Viên thuốc đập vào dây mây, rơi xuống đất cách Y Y không xa. Dây mây bị đứt, nhưng viên thuốc vẫn lành lặn, không hề bị sứt mẻ.

Chiêu thức ấy khiến da đầu Y Y run lên không biết lực tay của gã lớn tới mức nào.

Dù sao thì mình cũng đang trong rừng, Vương Tuyệt Diệt không thấy rõ vị trí cụ thể của nàng, nếu không chỉ sợ lần này không phải đưa thuốc, mà là trực tiếp dùng hòn đá xử gọn nàng luôn.

Cũng chỉ có thực lực như vậy, mới có thể chốn đỡ được với ba Chân Nhân.

Tuy chưa thấy Vương Tuyệt Diệt và Đường Kiếp giao thủ, nhưng lúc này Y Y nhận định, Đường Kiếp tuyệt đối không phải đối thủ của Vương Tuyệt Diệt.

Đương nhiên, nàng cũng không biết rằng, lúc này trong một không gian khác, một hồi đại chiến trời long đất lở đang diễn ra.

Nàng vung tay, dây mây bò ra cuốn lấy viên thuốc, tiểu nha đầu vẫn còn chút do dự, không biết có nên cho Đường Kiếp ăn không.

Thấy Y Y chần chừ, Vương Tuyệt Diệt nói:
- Hừ, đó là Bất Diệt Thiên Nguyên Đan, là đan dược bí truyền của Thất Tuyệt Môn ta, hiệu quả thần kỳ, không biết bao người cầu còn không được đấy. Cho dù là ta, một năm cũng chỉ đạt được ba viên. Chính vì có viên đan dược này, ta mới dám dùng phương pháp áp bức thân thể rèn luyện bản thân. Nếu không phải vì thấy Đường Kiếp cũng là một kẻ có tài, lại có thể hiểu được kế hoạch của ta, coi như là một tri âm, thì tiểu cô nương nghĩ ta sẽ cho hắn sao? Nếu như cảm thấy không cần, vậy trả lại cho ta.

- Hừ! Dù sao cũng chỉ là phí mua mạng sống mà thôi.
Y Y chu miệng, từ tốn nhét viên đan được vào miệng Đường Kiếp.

Bất Diệt Thiên Nguyên đan, nàng cũng đã từng nghe qua, chính là thần đan của Thất Tuyệt Môn, là thứ mà người Luyện Thể tha thiết mong ước, chính là bảo bối để luyện thức cơ thể.

Cái gọi là luyện thức chính là kiểu như ngày trước, Đường Kiếp ở ven hồ Học Tử Lâm tiêu hao cạn kiệt sức lực, sau đó lại được bổ sung một lượng sức lực lớn, chính là phương pháp thứ hia nâng cao sức mạnh bản thân, vì thế năm đó Lý Dư mới cắt thịt của mình đút cho Đường Kiếp.

Bất Diệt Thiên Nguyên Đan chính là liều thuốc bổ trong quá trình luyện thức, là một đan dược đại bổ. Đan dược này nếu người bình thường dùng, dược tính quá mạnh, có thể dẫn tới mất mạng. Đan dược này cũng giống như độc dược, cũng chỉ có loại người Luyện Thể bọn họ, trong tình trạng suy yếu cực độ, hao hết sức lực mới có thể dùng để điều dưỡng cơ thể.

Đan dược này, chỉ cần một viên đã có tác dụng ngang ngửa toàn bộ những thứ mà Lý Dư đưa cho Đường Kiếp, chỉ một viên đan dược này, giá trị cũng đã vào khoảng bảy tám vạn tiền trở lên.

Chẳng trách Vương Tuyệt Diệt mạnh như vậy, không ngờ tên này một năm có những ba viên, mỗi năm gã đều tu luyện, áp bức tự thân, chả trách khí lực lại kinh người như vậy.

Nàng không biết đây là đặc điểm của Thất Tuyệt Môn.

Đệ tử Thất Tuyệt Môn, nhất là đệ tử Luyện Thể, thứ họ thiếu vĩnh viễn không phải tài nguyên, mà là nghị lực.

Thất Tuyệt Môn không có công pháp giống như Binh Chủ, chỉ cần tắm một cái là có thể nâng cao công pháp. Công pháp của bọn họ là không ngừng áp bức bản thân đến cực hạn, khi ở giữ ranh giới sống chết, mới có thể thành công được.

Cái này cần tài năng, nghị lực, lòng can đảm, thiếu một thứ cũng không thành công được.

Nhưng mà tìm được người như vậy, nói dễ hơn làm.

Từ ngàn năm nay, thiên tài ở Thất Tuyệt Môn nhiều vô số, nhưng người chân chính có thể phát huy được phương pháp Luyện Thể tới giới hạn lại như chỉ như lông phượng sừng lân, Vương Tuyệt Diệt chính là người như vậy. Cái gọi là một năm có ba viên, kỳ thực không phải là Thất Tuyệt Môn một năm chỉ cho gã ba viên, mà là với sự tu luyện điên cuồng của Vương Tuyệt Diệt, một năm cũng chỉ có thể tiêu hóa ba viên. Nếu không, đừng nói là ba viên, dù ba mươi viên Thất Tuyệt Môn cũng vui vẻ đưa cho gã đấy.

Chính bởi vậy, Thạch Môn phái mới cho rằng Vương Tuyệt Diệt không có lý do gì cướp đồ của mình, kẻ đó tuy là hậu bối, nhưng là người được bồi dưỡng đặc biệt, muốn gì được nấy, Thất Tuyệt Môn đều không tiếc tay.

Nhưng bọn họ không biết rằng, có nhiều thứ Thất Tuyệt Môn cũng không cho gã được.

Ví dụ như danh tiếng.

Danh tiếng một chọi ba vị Thiên Tâm.

Sau khi nuốt Bất Diệt Thiên Nguyên Đan xuống, quả nhiên sắc mặt Đường Kiếp chuyển biến tốt lên.

Chỉ có điều sau đó, Đường Kiếp không những không tỉnh lại, mà ngược lại toàn thân kịch liệt co giật, giống như uống phải độc dược, miệng sùi bọt mép.

- Ca ca.
Thấy cảnh này, Y Y vô cùng sợ hãi.

Nàng căm tức nhìn Vương Tuyệt Diệt:
- Ngươi dám dùng độc dược hại ca ca.

Vương Tuyệt Diệt hoảng sợ nói:
- Sao có thể như vậy chứ? Đó đích thực là Bất Diệt Thiên Nguyên Đan, lão tử có sức lực hơn người, mang theo thuốc bổ hiệu quả mạnh hơn thuốc độc nhiều, trên người không bao giờ mang theo độc dược cả.

- Ta không quan tâm.
Y Y bất chấp lý lẽ gào lên:
- Ca ca ta mà chết, sư đệ ngươi cũng phải chôn cùng.

- Đừng.
Vương Tuyệt Diệt cũng hoảng sợ.

Dù thực lực gã mạnh mẽ, nhưng khoảng cách quá xa gã cũng không có khả năng ngăn cản Y Y giết người.

Ngay sau đó, vô số dây leo bùng lên, từng dây từng dây, từng đám leo lên mọc ra gai, tiến tới gần như muốn đâm vào đám đệ tử Thất Tuyệt Môn.