Cố ý lấy lùi làm tiến, bức hoa trận của Y Y cường công. Nếu không thì bọn họ sẽ thoát ra, Y Y sẽ không thể chia cắt bọn họ như cắt rau được nữa.

Nếu đối phó như vậy, Y Y chắc chắn sẽ thua.

Qủa nhiên là có chủ ý, tuy nhiên làm vậy thì kết quả chính là bọn họ lãng phí không ít pháp lực trên hoa trận của Y Y.

Phải biết rằng, trong trận chiến này không ít đệ tử duy trì linh khí qua lại, thân mình vốn linh khí không đủ, hiện giờ lại hao phí pháp lực đối phó với mấy dây mây, tất nhiên sẽ tiêu hao càng nhiều linh khí.

Mục Nghị cũng biết điều này, nhưng gã cũng không còn cách lựa chọn nào khác, chỉ có thể nói:
- Một mình hắn đối kháng với chúng ta, linh khí tiêu hao còn nhiều hơn chúng ta.

Điểm này thì không hề sai, Đường Kiếp mỗi lần ra tay, gần như đều kết hợp sử dụng Tử Điện Túng Thân Pháp, Loạn Phong Bộ và Vô Tướng Kim Thân, chấp nhận tiêu hao ngần đó linh khí, dù sao trong lúc mọi người đang liên thủ, Đường Kiếp cũng không thể chậm trễ chút nào.

Nhưng điều này không có nghĩa là hắn không có biện pháp.

Lúc này thấy sáu người còn liên thủ lùi lại, Đường Kiếp đột nhên khẽ huýt một tiếng.

Hắn thu đao lại.

Hai tay tạo ấn pháp.

Dưới sự bảo vệ của ảo trận, hắn có thừa thời gian để vận động pháp thuật, mà không lo lắng bị đối phương công kích.

Từng thủ ấn lần lượt biến ảo trong tay hắn, mặt đất bằng phẳng đột nhiên dâng lên một cỗ linh triều.

Đột nhiên một cỗ linh triều trào lên, khiến mọi người đều ngẩn ra.

Ở bên trong đại trận cách ly với không gian bên ngoài, đào đâu ra linh triều chứ?

Đột nhiên Mục Nghị phản ứng, hét lên:
- Không hay rồi, là Đường Kiếp tạo ra, hắn muốn liều mạng.

Chỉ thấy Đường Kiếp ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước:
- Đại Ma La Thiên Vương Chú Pháp.

Hắn gầm nhẹ mấy tiếng, một người khổng lồ như một ngọn núi ngồi dậy, giống Phật tổ giáng thế, tay duỗi ra, nhấn xuống phía dưới, chính là Đại Ma La Thiên Vương Chú mà năm đó Đường Kiếp đã từng dùng.

Phải nói là, Đại Ma La Thiên Vương Chú chính là một chiếc cọc tiêu, ở trong tay người dùng khác nhau, thì hiệu quả cũng khác nhau.

Nếu như Linh Đài Cảnh sử dụng, sẽ tiêu hao toàn bộ linh khí của bọn họ, cũng chỉ có thể nói là chỉ xuất được một kích ra oai.

Nếu là Thoát Phàm Cảnh sử dụng, như vậy Đại Ma La Thiên Vương Chú có thể duy trì được một thời gian tương đối dài.

Nếu là Thiên Tâm Cảnh sử dụng, thì tốc độ hình thành thuật pháp sẽ nhanh hơn, uy lực cũng lớn hơn rất nhiều.

Nếu là Tử Phủ Cảnh sử dụng, thì sẽ thấy nó đúng với tên gọi, hoặc xuất hiện một pho tượng khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, hoặc một loạt các pho tượng không lồ đứng xếp hàng, bỏi vì trong khoảnh khắc, Tử Phủ đã thành công hoàn thành vô số lần phóng thích pháp thuật.

Mà nếu như là Thích Vô Niệm sử dụng thì loại pháp thuật này còn tiến thêm một bậc uy lực, sẽ giống như hai người kết hợp, ngay cả pho tượng khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất đều tạo thành cả hàng, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Đường Kiếp tuy là Thoát Phàm Cảnh, nhưng trong Cấm Linh đại trận, thì kỳ thật thực lực của hắn sẽ bị thối lui đến Linh Đài Cảnh. Lần này sử dụng Ma La Thiên Vương Chú là hắn dùng toàn bộ linh khí của cơ thể để kích phát, nên cũng chỉ có thể dùng được một lần.

Nhưng chỉ một kích, cũng đã đủ rồi.

Ầm!

Bàn tay khổng lồ đè xuống, đám đệ tử Thất Tuyệt Môn đều kinh hãi tuyệt vọng.

- Cố gắng giữ vững vị trí.
Lúc này giọng nói của Mục Nghị gào lên.

Dưới ánh sáng rực rỡ, không biết bao nhiêu pháp bảo bị ném lên không trung, sáu gã đệ tử không ai dám nghỉ ngơi, tất cả đều kích phát ra lực lượng của mình, đồng thời đánh lên trên trời.

Một hồi chấn động thiên địa, tiếng va chạm ầm ầm vang lên, ánh sáng từ pháp bảo giảm dần.

- Bảo bối của ta.
Hai gã đệ tử Thất Tuyệt Môn cùng nhau gào lên.

Càng có nhiều pháp bảo thì ánh sáng càng ảm đạm.

Bàn tay khổng lồ và Thất Tuyệt Môn giằng co trong một giây ngắn ngủi, sau đó chỉ thấy bàn tay khổng lồ hóa thành linh quang, rồi biến mất.

Sáu gã đệ tử đồng thời lảo đảo, vòng bảo hộ quanh người lóe lên, rồi biến mất, trong đó có hai người hộc máu, chỉ có Mục Nghị là không kêu lấy một tiếng, trực tiếp ngã trên mặt đất.

- Mục sư đệ.
Mọi người cùng nhau kêu lên.

Mục Nghị bởi vì ngày trước tu luyện gặp sự cố, cho nên thân thể suy yếu, không chịu nổi kích này của Đường Kiếp.

Kỳ thực Đường Kiếp vẫn muốn xuống tay với Mục Nghị trước, nhưng tốc độ người này khá nhanh, phản ứng lại linh hoạt, rất biết cách tự bảo vệ mình. Thứ hai gã chính là hy vọng của đám đệ tử này, tất cả mọi người đều liều mạng bảo vệ gã, thế cho nên Đường Kiếp vài lần muốn ra tay đều bị ngăn cản.

Nhưng lúc này đây, đối mặt với Đại Ma La Thiên Vương Chú, Mục Nghị lại không có khả năng né tránh.

Sau khi cứng rắn chống đỡ, người khác không làm sao, nhưng gã thì không còn cố gắng được nữa.

- Không cần kéo gã nữa, người này chỉ cần bị thương thì sẽ không đứng dậy nổi.
Đường Kiếp nhanh chóng nói.

Tay mọi người vừa vươn ra, liền rụt trở về.

Mục Nghị nằm trên mặt đất, trừng mắt nhìn Đường Kiếp. Chưởng lực khổng lồ, sắc bén, khiến cả biển hoa ảo trận cũng bị phá hủy.

Gã nhìn Đường Kiếp nói:
- Ngươi….

Chưa kịp nói hết câu, Mục Nghị đã phun ra một ngụm máu, Đường Kiếp vẫn hiểu được ý của gã, gật đầu nói:
- Đúng, ta chính là vì muốn giải quyết mối phiền toái là ngươi, nên mới dùng cách này đấy. Người khác bị đánh bại hay không ta không quan tâm, nhưng ngươi nhất định phải ngã xuống.

Mục Nghị khó nhọc nói:
- Hao hết linh khí, ngươi một mình đánh năm, dựa vào tinh vật kia, ngươi không có phần thắng.

- Thì ta lại bổ sung là được.
Đường Kiếp thản nhiên nói, tiện tay lấy một vật ra khỏi túi Giới Tử bên người.

Càn Phong Châu.

Nhìn thấy vật ấy, sắc mặt Mục Nghị tái nhợt, hiển nhiên là nhận ra đó là thứ gì.

Thứ này Đường Kiếp đã có từ lâu rồi, trước mỗi lần đại chiến, hắn đều chuẩn bị trước, nhưng vẫn chưa có cơ hội dùng tới.

Cho tới tận bây giờ, hắn cuối cùng cũng có cơ hội dùng.

Lúc này cầm Càn Phong Châu trong tay, Đường Kiếp khẽ hút, linh khí trong đó đều bị hắn hút vào trong cơ thể.

Linh đan dùng hồi linh cần rất nhiều thời gian, hơn nữa còn cần điều kiện bên ngoài ủng hộ, nhưng Càn Phong Châu lại không phiền phức như vậy, có thể trực tiếp hấp thụ vào cơ thể. Linh khí Đường Kiếp đã bị tiêu hao, lập tức lại khôi phục lại như ban đầu.

Mục Nghị không ngờ tới Đường Kiếp có sự chuẩn bị trước, sắc mặt đột biến, cuối cùng nói:
- Đó là Càn Phong Châu, nhiều nhất có thể khôi phục hai ngàn linh dịch, nhưng dưới tình huống bình thường chỉ có hai phần thành công. Hơn nữa, vật ấy tiêu hao theo thời gian, bình thường đều không đạt được tới mức độ đó. Nếu Đường Kiếp sáng nay dung nhập linh khó, vây theo thời gian, thì hiện tại hắn cũng tiêu hao gần hai trăm linh dịch, bởi vậy Đường Kiếp cùng lắm chỉ còn khoảng một ngàn tám trăm giọt linh dịch… mọi người vẫn còn cơ hội.

Đường Kiếp cũng cảm thấy kinh ngạc:
- Ngươi biết thứ này.

Mục Nghị chỉ chỉ vào đám mây trên trời:
- Sư phụ của ta năm đó dựa vào nó để chế tạo ra vật kia, ngươi nói xem ta có biết nó không?

- …
Đường Kiếp không nói gì, chỉ nhún nhún vai, đang định nói gì đó, đột nhiên thân hình chợt lóe, trực tiếp hiện thân phía sau một gã đệ tử Thất Tuyệt Môn, tung một chưởng vào kẻ đó.

Mấy đệ tử Thất Tuyệt Môn không ngờ hắn đột ngột ra tay độc ác như vậy, hơn nữa lúc nãy chống đỡ với bàn tay phật khổng lồ, khiến lồng bảo vệ vỡ tan, mọi người đang trong lúc đề phòng kém nhất, nên khi chưởng này đánh tới, đệ tử kia lập tức ngã xuống.

Dây leo lại vươn tới, không khách khí kéo người đó xuống.

- Đường Kiếp ngươi…
Mục Nghị gào lên.

Xoẹt!

Thuận tay hắn lại chém ra một đạo, bức lui một gã đệ tử Thất Tuyệt Môn, Đường Kiếp quay sang nói với Mục Nghị:
- Một chọi bốn vẫn hơn là một chọi năm đúng không?

Mục Nghị nhìn Đường Kiếp, lại nhìn bốn vị sư huynh, trên mặt họ đều tràn đầy sự sợ hãi.

Trong lòng gã than một tiếng, biết trận này nhất định thua rồi.

Đã không còn Mục Nghị, tổn thất không phải chỉ là thể lực, mà còn là lòng tin.

Mắt nhìn Đường Kiếp chia rẽ lực lượng, dùng một chọi với chín người, giờ chỉ còn thừa lại bốn người, đám đệ tử Thất Tuyệt Môn đã sớm không còn tự tin. Dù cho Đường Kiếp là nỏ mạnh hết đà, nhưng nhuệ khí của hắn đang thịnh, ngược lại đám đệ tử Thất Tuyệt Môn lại mất hết sự tự tin, không có khả năng lật lại thế cục.

Nghĩ vậy, Mục Nghị không khỏi thở dài một tiếng.

Đúng lúc này, dưới nền đất đột nhiên có một cỗ sóng khí.

Cỗ linh khí này cực kinh người, như một dòng suối phun từ dưới đất lên.

Cùng với “dòng suối” này, chính là một bóng hình màu xanh lam và tiếng kêu kinh ngạc của Y Y.

- Chết rồi, có một tên chạy thoát.

Chỉ thấy bóng dáng màu lam từ trên không trung hạ xuống, chính là nữ đệ tử bị Đường Kiếp đánh bại lúc trước.

Không ngờ nàng ta thoát được khỏi sự trói buộc của Y Y, thoát khỏi lồng giam dưới mặt đất.

Lúc này vừa mới thoát thân, liền dùng ánh mắt căm tức nhìn Đường Kiếp.

- Lã sư tỷ.
Nhìn thấy nàng ta xuất hiện, cả Mục Nghị và bốn gã đệ tử Thất Tuyệt Môn cùng đồng thời hô lên.

Sắc mặt Đường Kiếp thì hơi trầm xuống.

Có thể thoát khỏi lồng giam của Y Y, chứng tỏ thực lực của nữ tử này không hề đơn giản. Nếu đoán không nhầm, chuyến đi này của đệ tử Thất Tuyệt Môn, do Vương Tuyệt Diệt cầm đầu, hai trợ thủ chính là Mục Nghị và vị Lã sư tỷ này.

Mục Nghị chủ yếu là dựa vào đầu của gã chứ không phải thực lực, còn vị Lã sư tỷ này, tất nhiên ngoại trừ Vương Tuyệt Diệt, thì là người mạnh nhất.

Nghĩ đến việc thực lực chân chính của nữ nhân này, còn mạnh hơn nhiều so với Mục Nghị, Tiêu Văn, Lâm Vong, thì Đường Kiếp lại thấy đau đầu.

Mẹ nó, thật vất vả mới giải quyết xong Mục Nghị, sao lại còn để cho nàng ta chạy thoát chứ.

Điểm chết người chính là, nàng ta thoát khỏi vây hãm, thì lòng tin sĩ khí của bốn gã đệ tử kia sẽ tăng lên nhiều, ánh mắt của họ nhìn Đường Kiếp giống như đang nhìn một người chết.

- Có cần vậy không… ta cũng không giết người của các ngươi.
Đường Kiếp lầu bầu nói.

Mục Nghị trầm thấp cười khẽ:
- Đường Kiếp, sư tỷ thoát đươc khỏi vậy khốn, trận này ngươi tất bại.

- Chưa tới thời khắc cuối cùng, thắng bại còn chưa biết được đâu.
Đường Kiếp lười biếng đáp lại.

- Chỉ dựa vào một ngàn tám trăm linh dịch của ngươi, ngươi nghĩ còn có khả năng lật ngược ván cờ?
Nữ tử kia lạnh lùng nói.

- Lại thêm một người thông minh nữa.
Đường Kiếp cười nói, sắc mặt đồng thời chìm xuống:
- Chỉ dựa vào pháp lực, thật sự có chút không đủ, nhưng ai nói lão tử chỉ có thể dựa vào pháp thuật để tác chiến chứ? Đừng quên là ta còn có Luyện thể đấy, chỉ có điều mấy năm gần đây chuyên chú tu luyện cảnh giới pháp thuật, khiến mọi người quên mất danh xưng mãnh hổ từ đâu mà có.

Gã vừa nói xong lời này, mọi người đều kinh ngạc.

Đường Kiếp đứng ở đó, toàn thân hắn phát ra một cỗ sóng khí kinh người, giống với cỗ khí mà Vương Tuyệt Diệt đấu với ba vị Thiên Tâm vậy. Cỗ lực lượng lan ra bao lấy toàn thân hắn, nhìn thấy vậy tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Tuy rằng khí thế còn kém Vương Tuyệt Diệt một phần, nhưng đích xác chính là cỗ khí mà người Luyện thể mới có.

Chẳng trách Đường Kiếp dám đánh như vậy, Cấm Linh đại trận như sân nhà của Vương Tuyệt Diệt, nhưng đồng dạng cũng là sân nhà của Đường Kiếp, dù cho linh khí bị tiêu hao hết, hắn cũng vẫn có khả năng đánh một trận.

Người của Thất Tuyệt Môn kinh ngạc nhìn hắn, ngược lại Lã sư tỷ hưng phấn nói:
- Như vậy mới thú vị chứ.

Tay nàng ta vung lên, thanh phi kiếm từ phía xa bay trở lại trong tay nàng ta.

Nàng ta đứng trên thân kiếm, lúc trước bởi vì không có kiếm lại bị Đường Kiếp tấn công nhanh, nên mới bại trận. Sau đó dựa vào thực lực bản thân, cố gắng thoát khỏi vây hãm, lúc này gọi bảo kiếm trở về, trên người cũng phát ra sát khí lẫm liệt.

Ngay cả Mục Nghị nhìn sư tỷ nhà mình, trong mắt cũng lộ ra sự kính trọng và ngượng mộ.

Đáng tiếc, gã cuối cùng cũng không thể nhìn thấy Đường Kiếp và nàng đọ sức. Bởi vì ngay sau đó, Đường Kiếp nói:
- Trước khi đánh, phải làm chút việc đã.

- Cái gì?
Mục Nghĩ không hiểu.

Đường Kiếp cười với Mục Nghị:
- Ý của ta là, ngươi cũng nên bất tỉnh đi.

Tay bắn ra một chỉ phong, đánh thẳng vào thái dương Mục Nghị.

Tròng mắt Mục Nghị trợn lên, ngã lăn ra bất tỉnh.

Trước khi đại chiến, bất kể thế nào cũng không thể để một kẻ như tên này ở bên cạnh chỉ trỏ.