Nhiệt huyết là một loại cảm xúc, có khả năng cuốn hút người khác.

Đường Kiếp không biết ý nghĩ lấy một chọi chín của mình có bao nhiêu tự tin, lại có bao nhiêu phần bị ảnh hưởng bởi Vương Tuyệt Diệt. Nhưng hắn biết rằng, koanrh khắc nhìn thấy Vương Tuyệt Diệt uy phong lẫm liệt đại chiến với ba đại trưởng lão, lúc đó hắn thực sự động tâm.

Đối với loại liều lĩnh đó, hắn rung động hướng về cuộc chiến.

Mình có thể làm được sao?

Hắn không biết.

Nhưng hắn muốn thử.

Cùng là người Luyện thể, Vương Tuyệt Diệt có thể làm được, mình cũng có thể làm. Cuộc đời có nhiều khi cần ít suy xét đi một chút, và nhiều dũng mãnh hơn một chút.

Cho nên thời khắc này, đứng ở trong rừng rậm giữa sơn cốc, đối mặt với chín vị đệ tử Thất Tuyệt Môn, Đường Kiếp không sử dụng bất cứ quỷ kế nào, điều duy nhất hắn muốn là sảng khoái đại chiến một hồi.

Chiến đấu đến cùng.

Lúc này đây, sau khi quyết định sẽ một đấu với chín, Đường Kiếp đã ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, rồi đột nhiên lao ra.

Mọi người thấy hắn chỉ có một mình mà vẫn dám tấn công trước, vừa sợ vừa giận, cùng đồng loạt ra tay, các loại pháp thuật đều gào thét bay đến.

Trên người Đường Kiếp hiện ra quang hoa, Lồng Ngưng Thủy và Vô Tướng Kim Thân đều được phát động, đồng thời Đoạn Tràng Đao vẽ ra một đường cong trên không trung, bổ xuống một gã đệ tử Thất Tuyệt Môn.

Chiếc lồng trên người gã để tự lóe lên, Đoạn Tràng Đao bổ lên lồng bảo hộ, đồng thời trên người Đường Kiếp cũng bị pháp thuật đánh trúng.

Hai bên tại thời khắc này đều tiến hàng trao đổi một lần công kích, khiến người ta sợ hãi chính là, chịu chín luồng công kích như Đường Kiếp chưa bị ảnh hưởng gì, ngược lại vòng bảo hộ của gã đệ tử Thất Tuyệt Môn bị chém biến mất, ngã bay ra ngoài.

Uy lực của bí pháp Thần Tiêu Kiếm Điển rốt cuộc cũng hiện ra, tám năm khổ tu, Đường Kiếp đã chân chính nắm giữ được môn pháp tuyệt hộ thể huyền ảo Vô Tướng Kim Thân , không phải người bình thường có thể phá vỡ được.

Một kích thành công, Đường Kiếp lập tức phi thân lên tiếp tục truy kích, muốn khiến cho gã đệ tử kia hoàn toàn bị thương nặng, thì Y Y mới có thể bắt được gã.

- Ngăn hắn lại.
Một người kêu lên.

Vài tên đệ tử bay lên, nhào về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp nhẹ nhàng di chuyển, thân hình biến mất, rồi chợt xuất hiện ở phía bên kia, nơi gã đệ tử vừa bị hắn đánh bay ra. Đánh một chưởng vào ngực gã, một cỗ linh lực vô biên bộc phát, đệ tử kia phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống. Mặt đất đầy dây leo vươn tới, túm chặt lấy gã đệ tử đó kéo đi. Y Y như một con ong đang vất vả tìm mật, không bỏ qua dù chỉ một chút phấn hoa.

- Phía dưới có người , hắn ta căn bản không phải là một đấu với chín.
Một gã đệ tử tức giận la to.

- Đó là tinh vật do hắn nuôi dưỡng.
Có một đệ tử thay Đường Kiếp giải thích, lại nhiều miệng đáp thêm một câu:
- Nên coi như cũng là một phần thực lực của hắn, thực sự là một mình hắn đối phó với chúng ta.

- Câm miệng.
Đệ tử Thất Tuyệt Môn lúc trước gắt lên, đúng là hết chuyện để nói.

Sau đó Mục Nghị lên tiếng:
- Đừng nói mấy lời nhảm nhí nữa, Vô Tướng Kim Thân của hắn rất lợi hại, không nên sử dụng pháp thuật bừa bãi, hãy dùng các loại pháp thuật xuyên giáp, thay phiên tấn công khiến hắn không được yên ổn.

Ánh mắt Đường Kiếp đột nhiên rét lạnh.

Không có pháp thuật nào là vô địch thực sự cả, mà pháp thuật Vô Tướng Kim Thân kỵ nhất chính là các loại pháp thuật xuyên giáp.

Về phần thay phiên nhau tấn công, khiến cho Đường Kiếp không thể tìm được không gian trốn tránh, ý định dùng Loạn Phong Bộ tránh né cường công, và dùng Vô Tướng Kim Thân Pháp chống đỡ nhược công đã bị phá hủy.

Chỉ với hai câu nói ngắn ngủi của Mục Nghị, liền đâm trúng hai điểm yếu của hắn. Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà gã đã phát hiện ra, quả nhiên đối thủ như vậy, thực khiến người ta đau đầu.

Lúc này nghe Mục Nghị nói xong, mọi người quả nhiên thay đổi phương thức tấn công. Thay nhau tấn công, khi ra tay cũng cẩn thận, không để cho Đường Kiếp có cơ hội đắc thủ.

Trận chiến lấy ít địch nhiều sợ nhất là bị hao tổn sức chiến đấu.

Lợi dụng mạnh mẽ, cứng rắn chèn ép, đấu đá lung tung, không để cho đối phương có cơ hội hợp lực, rồi đánh bại từng người, chính là phương pháp thắng lợi, nhưng nếu họ kết hợp với nhau, vậy khi trận chiến lâm vào thế cục giằng co, thì rất nhanh hắn sẽ bị thất bại.

Tuy nhiên Đường Kiếp cũng chỉ cười:
- Không sai, tuy nhiên dựa vào điểm ấy vẫn chưa đủ. Đa tạ đã giúp ta tìm được nhược điểm của bản thân, như vậy Mục sư đệ hay nhìn xem, kế tiếp phải phá giải thế nào.

Nói xong hắn đột nhiên thu đao lui lại phía sau, tay trái chỉ về phía trước:
- Khởi.

Chỉ thấy mặt đất bừng phẳng đột nhiên dâng lên một màn sương trắng, tràn ngập bốn phía, nhất thời đệ tử Thất Tuyệt Môn không nhìn rõ xung quanh.

Tiếp theo đó là vô số dây hoa từ dưới đất leo lên, biến thành hoa trận, mỗi một bông hoa khổng lồ đều há miệng đớp vào đám người.

Đây chính là ảo trận và hoa trận của Y Y.

Trong lúc Đường Kiếp và Thất Tuyệt Môn giao thủ, Y Y cũng không nhàn rỗi, đi chung quanh gieo hạt mầm, làm công tác chuẩn bị. Lúc trước nàng bí mật lẻn vào, vì sợ Mục Nghị phát hiện ta, nên chỉ có thể cực kỳ cẩn thận, tốc độ cũng chậm. Hiện giờ đánh nhau thì không cần quan tâm mấy thứ đó nữa, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, bởi vậy khu vực phụ cận nhanh chóng bị bao trùm trong hoa trận dưới sự khống chế của nàng.

Thực lực của Y Y kỳ thực chịu ảnh hưởng khá lớn từ hoàn cảnh, khi điều kiện hoàn cảnh không đủ, tuwjcj lực của nàng còn không bằng tiểu hổ. Nhưng khi ở trong hoàn cảnh chuẩn bị đầy đủ, thực lực của Y Y được nâng cao lên một bậc.

Lúc này trong hoa trận, ảo trận mê man, ngay cả Mục Nghị cũng bị lâm vào trong sương mù.

Nhưng mà đây không phải điều kinh khủng nhất, mà là hoa hội tụ tại một chỗ như biển, hoa cuốn vào nhau, vọt thẳng lên trời, mặc dù đám người Vương Tuyệt Diệt đang chiến đấu kịch liệt ở trong sơn cốc, nhìn lên trời cũng bị một vùng hoa đỏ gây chấn động.

Mang theo vẻ diễm lệ của tử vong, như thủy triều quét đến, bức đệ tử Thất Tuyệt Môn phải dốc toàn lực ứng phó.

- Phát sáng.
Không biết ai hô to một tiếng.

Các pháp bảo trong tay đệ tử Thất Tuyệt Môn lần lượt sáng lên, ánh sáng chói mắt, nở rộ giữa biển hoa.

Đệ tử Thất Tuyệt Môn vốn tự hào có nhiều pháp bảo, trên người một gã đệ tử phải có ít nhất ba kiện pháp bảo, có người còn có năm bảy tám kiện cũng là chuyện bình thường. Sau mỗi một cuộc chiến, số bảo bối bị tổn hại đều không ít.

Lúc này sau khi tập trung phóng thích, uy lực to lớn không thể ngờ tới, mặc dù vậy cũng không thể phá vỡ pháp thuật thiên phú của La Thiên Chức.

Nhưng mà điều này cũng chưa phải điều kinh khủng nhất, lúc biển hoa mới bắt đầu hình thành, Đường Kiếp cũng ra tay.

Hắn dùng Loạn Phong Bộ, chen vào giữa đám đông.

Hoa trận chỉ hấp dẫn công kích, ảo trận mới thực sự là thứ bảo hộ cho Đường Kiếp đấy.

Trong ảo trận, hành tung khó lường, còn muốn cùng nhau hợp lực tấn công Đường Kiếp, vậy thì càng khó khăn.

Nói cho cùng, thủ pháp của Đường Kiếp vẫn là đánh bại từng người một, chẳng qua trong quá trình có chút biến hóa mà thôi.

Lúc này xông vào trong trận, tay trái Đường Kiếp như thanh đao, bổ vào gáy một gã đệt tử Thất Tuyệt Môn.

Gã đệ tử đó phản ứng cũng mau, cảm nhận được phía sau có hàn ý, mạnh mẽ cúi người xuống, đồng thời pháp bảo trong tay lóe lên, chưởng này của Đường Kiếp không đánh trúng.

Mà lại đánh thẳng lên pháp bảo của gã đệ tử kia, chỉ thấy sau lưng gã đệ tử có một đạo ánh sáng trắng bắn ra, đánh lên tay Đường Kiếp, khiến tay Đường Kiếp cảm thấy đau nhức vô cùng.

- Mẹ kiếp.
Đường Kiếp mắng một câu, xoay người bổ một đao về phía một người khác.

Không ngờ gã đệ tử Thất Tuyệt Môn đó cũng phản ứng nhanh, thân hình lướt qua, lấy một vật trong túi Giới Tử ra, ném lên không trung. Lập tức vật đó phóng đại trên không trung, hóa thành Hàng ma xử rơi thẳng xuống đầu Đường Kiếp.

- Con mẹ nó chứ.
Đường Kiếp phẫn nộ gầm lên, nhưng sau đó vẫn buộc phải lui lại phía sau.

Sau khi thoát khỏi lần đánh lén hỗn loạn đầu tiên, đám đệ tử Thất Tuyệt Môn cũng dần ổn định tâm trạng, ra tay càng lúc càng bình tĩnh, cho dù vẫn là đánh lén, nhưng muốn đắc thủ cũng không dễ dàng nữa.

Nhưng Đường Kiếp lại là người không mê tín, sau khi tránh né Hàng ma xử, đồng thời đầu gối va mạnh vào phía sau, nện vào ngực một gã đệ tử.

Gã đệ tử xui xẻo đó, đang toàn lực chống lại công kích của La Thiên Chức, không ngờ lúc đó lại bị Đường Kiếp công kích, kết quả là bị hắn đánh văng ngã sóng xoài. Gã rên lên một tiếng, đang tìm pháp bảo để chống cự, không ngờ Đường Kiếp đá một cước vào thắt lưng gã:
- Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Tay gã chạm vào túi Giới Tử, lại bị Đường Kiếp đá văng đi.

Có lẽ Đường Kiếp đoán được gã định tìm pháp bảo, sau khi đánh trúng, Đường Kiếp lại xông lên đấm hai đấm một vào mặt, một vào thắt lưng gã đệ tử kia. Vẫn hướng về túi Giới Tử, gã đệ tử bị Đường Kiếp bức bách không lấy được pháp bảo ra. Bốp bốp hai đấm liên tiếp nên vào đầu gã, người gã mềm xuống hôn mê, bị Đường Kiếp túm được. Hắn hung hăng nhét gã vào trong bụi hoa, cứng rắn nhét hẳn vào sát đất.

Sau đó Đường Kiếp mới thở dốc nói:
- Ta cuối cùng cũng hiểu được, thắt lưng chính là nhược điểm của các ngươi.

Túi Giới Tử buộc ở trên thắt lưng, chỉ cần không để bọn họ có cơ hội chạm vào bảo bối, vậy thì thực lực đám tiểu tử này sẽ bị giảm một bậc. Đương nhiên, cũng là trong hoàn cảnh hiện tại mưới có thể làm được điều đó.

Hiểu rõ hành vi của nhau, tiến hàng chiến đấu theo kế hoạch, khi Thất Tuyệt Môn hiểu rõ Đường Kiếp, thì Đường Kiếp cũng hiểu rõ Thất Tuyệt Môn.

Trên mặt đất trận chiến vẫn tiếp tục, dây hoa phấp phới, sắc hoa như biển, sương mù như yêu, Đường Kiếp như hổ, trong nháy mắt lại giải quyết thêm một người.

Không thể không thừa nhận, Y Y và Đường Kiếp hợp tác rất ăn ý. Như được ông trời tác hợp, một phụ giúp, một cường công, khiến cho Mục Nghị cũng không tìm được cách giải quyết.

Gã la lớn:
- Hỏa công.

Đáng tiếc không có tác dụng.

Mỗi khi phát sinh lửa tấn công, Y Y lại buông dây mây bị thiêu đốt ra, rồi lại tiếp tục trồng một cây khác.

Pháp thuật hệ mộc mạnh ở chỗ tái sinh, chỉ cần một chút pháp thuật cũng có thể thúc đẩy cả một rừng cậy, bổi vậy Y Y hoàn toàn không sợ loại trao đổi này.

- Để ta đối phó với tinh vật, cứu mọi người ra.
Đối mặt với tình huống này, một gã đệ tử Thất Tuyệt Môn lấy ra một thanh kiếm màu đỏ, cắm xuống mặt đất:
- Khởi.

Một ngọn lửa trào ra từ thân kiếm, thoạt nhìn màu sắc có vẻ khá giống Thiên hỏa kiếm.

Thực sự mà nói, đây là thứ mà Thất Tuyệt Môn dựa theo hình dáng Thiên Hỏa Kiếm mô phỏng lại, dù là hình dạng, phương thức công kích đều có chút tương tự, chỉ có điều uy lực cách nhau quá xa.

Mặc dù như vậy, đệ tử Thất Tuyệt Môn kia tin tưởng uy lực thanh kiếm của mình, có thể phá hủy dây mây, tậm chí bức Y Y trốn trong lòng đất đi ra.

Nhưng rất nhanh sau đó, gã liền phát hiện mình sai rồi.

Ngay khi địa hỏa dâng lên, một cỗ khí lạnh băng cũng tản ra, lập tức triệt tiêu ngọn lửa.

Đệ tử kia cũng ngạc nhiên.

Chính là tác dụng của Băng Tinh Kiếm.

Năm đó ở trong Vô Hồi Cốc, Đường Kiếp giết chết Băng tinh, đưa Băng Tinh Kiếm cho Y Y. Tuy nha đầu không thường xuyên sử dụng, nhưng vẫn luôn mang theo người. Thực vật vốn sợ lửa, có kiếm này trấn thủ, có thể ứng phó với nhiều loại hỏa công.

Quả nhiên lần tấn công trở nên vô ích, ngược lại lãng phí rất nhiều linh khí.

- Mạnh mẽ xông ra ngoài, thoát khỏi trận tự bảo vệ mình.
Thấy không làm gì được, Mục Nghị chỉ có thể định bụng lui ra.

- Đừng để bọn họ thoát được.
Đường Kiếp cũng hô lên.

Dây cuốn đột nhiên tăng vọt, luồn lách cuốn lấy mấy người đó.

Hai mắt Đường Kiếp tỏa sáng, kêu lên:
- Phản kích.

Tất cả đệ tử Thất Tuyệt Môn đồng thời ra tay, dùng lửa chém vào dây mây.

- Hóa ra là như vậy à?
Đường Kiếp hiểu ra.