Biết phương hướng rồi, Đường Kiếp cũng không có lập tức đi tới, mà là trước tiên biến mình thành hình dạng của Vương Tuyệt Diệt

Thật ra cái này không phải để mê hoặc ai, mà là vì để đối phó Mục Nghị có thiên nhĩ.

Thiên nhĩ của Mục Nghị là vũ khí lợi hại đề phòng tập kích. Ở những phương diện nào đó thậm chí còn vượt qua quan sát của Đường Kiếp. Nhưng cũng có chỗ khiếm khuyết của nó, chính là không dễ nhận ra âm nguyên.

Nếu mục tiêu đã xác định rồi, đầu tiên Mục Nghị tiến hành phân chọn. Nếu là chưa xác định mục tiêu thì rất khó. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Đường Kiếp càng ngày càng gần lại một chút, nhưng Mục Nghị chưa phát hiện. Vì trước đó y cũng không biết Đường Kiếp có đến hay không, cũng không biết nếu đến sẽ ở hướng nào. Lúc y thu nạp tất cả âm thanh vào trong, lượng lớn phân tích và sàng lọc đối với y cũng là công việc to lớn và phức tạp, lại còn phải chú ý đến trận chiến, khó tránh có sai sót.

Chính vì vậy, cách tốt nhất đối phó Mục Nghị không phải để tự mình phát ra tiếng, mà là thay đổi bản thân có thể phát ra bất kỳ giọng nói nào. Cho dù bị nghe thấy, Mục Nghị cũng sẽ tự động bỏ qua.

Mục đích sử dụng Huyễn Ảnh Thiên Biến chính là ở chỗ này. Huyễn Ảnh Thiên Biến là một loại năng lực ảo ảnh cấp cao. Chính vì vậy bắt chước ra không chỉ hình dạng, còn gồm cả vóc người, cân nặng, giọng nói, thậm chí nhịp đập của tim, v,v…

Lúc Đường Kiếp biến mình thành Vương Tuyệt Diệt, những thứ biểu hiện ra đều giống như Vương Tuyệt Diệt. Và nếu Mục Nghị không muốn hàng ngàn vạn tạp âm trong sơn cốc làm cho mê hoặc, thì nhất định sẽ tự động loại bỏ tất cả những người và vật không cần phòng bị. Giống như Vương Tuyệt Diệt nhất định phải loại bỏ.

Như vậy, giọng nói của Đường Kiếp tất nhiên cũng bị vứt đi.

Đây chính là cách Đường Kiếp nghĩ ra đối phó Mục Nghị sau Tiên Duyên Hội

Lúc này biến thân thành Vương Tuyệt Diệt, Đường Kiếp dẫn Y Y men theo đường núi lặng lẽ mò tới.

Đi một mạch chừng hơn 300 thước, đột nhiên Y Y chỉ một vùng đất trống xa xa, dùng khẩu hình miệng nói với Đường Kiếp:
- Bọn họ ở chỗ đó.

Trên đất trống không có thứ gì, duy chỉ có mấy cái cọc gỗ cô linh dài trên đất, rõ ràng vùng đất này là do người ta làm thành.

Nhưng nếu nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện trên đất trống có một số cỏ nhỏ vô duyên vô cớ đột nhiên ngã xuống, tạo thành hình dẹp, thoạt nhìn giống như bị người ta giẫm chân lên.

Nhìn thấy cái này, Đường Kiếp mỉm cười.

Hắn nhìn nhìn vùng đất trống đó, lại nhìn nhìn bầu trời trên cao, đối chiếu vị trí mỗi người, nhất là tiếng động đi lại của cô gái đó, quả thật chính là một tấm bia sống. Lấy nàng làm nguyên điểm, rất nhanh Đường Kiếp mò ra vị trí của tất cả mọi người.

Sau khi nắm bắt vị trí, Đường Kiếp cũng không có lập tức động thủ, mà lợi dụng tâm đầu ý hợp truyền tin cho Y Y.

Y Y nghe liên tục gật đầu, cười với Đường Kiếp, khoa chân múa tay thủ thế ý là “yên tâm đi”. Đón gió biến hình, hóa thành một sợi dây leo chui vào đất.

Đường Kiếp lặng lẽ đi vòng qua phía sau, đi tới phía sau đất trống lặng lẽ chờ.

Trận chiến dưới sơn cốc vẫn đang tiếp diễn. Vương Tuyệt Diệt giống như một đấu thần không biết mệt mỏi, vẫn tung hoành ngang dọc anh dũng chém giết. Đệ tử Thạch Môn Phái dưới chém giết của y đã chết bị thương thảm trọng.

Đệ tử Thạch Môn từng nhận được giọng nói thần bí chỉ điểm đó đang trông chờ kỳ tích, nhưng bị Vương Tuyệt Diệt nện một kích thành mảnh vụn, tất cả phía trước liền trở thành huyền án chết không đối chứng.

Không, cũng không phải huyền án.

Cùng lúc đuổi giết đệ tử đó, Vương Tuyệt Diệt cất tiếng cười to:
- Đường Kiếp, có phải ngươi tới rồi không? Là nam nhân chui ra cho lão tử? Mẹ nó, đừng lén lén lút lút.

Tiếng hét này vang dội thấu trời, chấn động tam lão Thạch Môn cũng biến sắc.

Đường Kiếp cười cười, không để ý đến khiêu khích của Vương Tuyệt Diệt, chỉ là tiếp tục lặng lẽ chờ

Tuy vì biểu hiện của đệ tử Thạch Môn mà Vương Tuyệt Diệt phán đoán ra Đường Kiếp. Nhưng phán đoán suy cho cùng chỉ là phán đoán, trước khi chưa bị vạch trần, làm gì cũng không tính. Mình bị y gọi thì xuất hiện, đó mới gọi là đồ ngốc.

Trận chiến trong sơn cốc càng ngày càng kịch liệt, tam trưởng lão đã dần lộ ra dấu hiệu bại cục.

Ngọc Uyển Nương thực lực thấp nhất, không kháng cự nổi trước nhất. Tấm thuẫn ở tay trái Vương Tuyệt Diệt đánh ra một chiêu thoạt nhìn đơn giản, nhưng lại ẩn chứa sức lực kinh khủng. Ngọc Uyển Nương kịp thời né được, tấm thuẫn đập lên mặt đất, làm sơn cốc lắc lư, bụi đá mịt mù bay ập tới Ngọc Uyển Nương.

Đá tung tóe đánh lên người Ngọc Uyển Nương, đánh làm bà phun ra máu tươi.

Hai bên Thạch Tịnh Trai và Lương Hưng Bang cùng tấn công tới. Tay trái Vương Tuyệt Diệt vừa rung, tấm thuẫn đã thoát khỏi tay bay ra ngoài, vù vù xoay chuyển bay tới tập kích Thạch Tịnh Trai. Tấm thuẫn này tên là Đia Sát Thuẫn, bản thân chính là bảo bối vừa công vừa chắn, mặt thuẫn có thể phòng thân, cạnh thuẫn sắc bén có thể xoáy tròn đả thương kẻ địch.

Lúc này tấm thuẫn bay ra, Thạch Tịnh Trai hét to một tiếng, mảnh nham thạch cực lớn xuất hiện trước mặt lão, một bậc lại một bậc, tầng tầng lớp lớp, tường đá, giáp đá, thuẫn đá, mâu đá lần lượt hiện ra. Chỉ nhấc tay nhón chân thì dùng ra nhiều pháp thuật như vậy, chân nhân Hậu Thổ quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ là mặc lão pháp thuật đa dạng, tấm thuẫn đó chỉ nhất ý tiến thẳng tới.

Nó cứ như vậy bay tới Thạch Tịnh Trai, ầm ầm nện lên tường đá, đụng vào mâu đá, xuyên thủng thuẫn đá, cuối cùng lại hung hăng đập lên hộ giáp khổng lồ của Thạch Tịnh Trai.

Trong tiếng kêu thét thấu trời, từng mảnh lớn nham giáp bong tróc ra. Đại Sát Thuẫn giống như cái bánh răng cắt tới Thạch Tịnh Trai, Thạch Tịnh Trai phun mạng ra một ngụm máu lên mặt tấm thuẫn. Tấm thuẫn trì trệ, Thạch Tịnh Trai kịp thời lui lại sau.

Chỉ là lúc này lão đã là nỏ mạnh hết đà. Vương Tuyệt Diệt xa xa đánh ra một quyền, chính là đánh lên tấm chắn đó. Tấm chắn vỗn đà trì trệ bất động bỗng nhiên gia tốc. Thạch Tịnh Trai toàn lực tránh né, Địa Sát Thuẫn vẫn xẹt qua cơ thể lão.

- Xoẹt!

Một dòng máu phun ra, một cánh tay đã bay lên trời.

- A! Thạch Tịnh Trai phát ra tiếng kêu thê lương.

Lần này bị thương không nhẹ.

Yếu mạng nhất là sau khi Địa Sát Thuẫn cắt đứt cánh tay của lão, từ trong tấm thuẫn còn xông ra một luồng sát khí âm lãnh ngấm vào huyết dịch lão, làm lão không thể tự hồi phục.

Thân là Thiên Tâm, cánh tay đứt không thể tự chữa lành. Nhưng âm sát không trừ, muốn cánh tay đứt mọc lại không mấy khả năng.

Lúc này Thạch Tịnh Trai đã toàn lực lấy thuốc cho mình uống vào, cầu mong tiêu trừ sát khí.

Lúc tấm thuẫn tấn công Thạch Tịnh Trai, Thiên Hỏa Kiếm trong tay Vương Tuyệt Diệt điên cuồng chém Lương Hưng Bang.

Lão bản thân bị hạn chế linh khí, chỉ dùng một lần Thiên Hỏa Liệu Nguyên thì không dùng ra lần thứ hai. Nhưng chỉ dựa vào bản thân thần kiếm gia tăng thể hồn cường hãn lão. Dưới khuếch trương mở rộng, đã đủ để phát huy ra uy năng siêu cường không thua kém bất kỳ pháp thuật gì.

Mặc Lương Hưng Bang tránh né thế nào, y chỉ là từng kiếm từng kiếm vung chém tới. Bầu trời khắp nơi tràn ngập vết kiếm của Vương Tuyệt Diệt chém ra. Như vung bút vẩy mực trong không trung, kiếm khí lưu lại, lại lâu lâu biến mất không thấy, hình thành một mạng kiếm kinh khủng.

Trong mạng kiếm này, Lương Hưng Bang cũng dần không chống cự nổi.

Nhưng lão còn có một tia hy vọng, chính là Vương Tuyệt Diệt sử dụng Phần Thiên Thất Bảo chiến đấu, lúc này cũng toàn thân đẫm máu, bước đi cũng chậm hơn trước.

Thật ra y không phải là bị đám đông đả thương, mà là uy áp Thất Bảo gây ra.

Cho dù chỉ là ảo ảnh, đạo binh cũng không phải Thoát Phàm có thể dùng, ít nhất cũng phải đạt tới Thiên Tâm Cảnh mới có thể chịu được uy áp của ảo ảnh đạo binh. Hơn nữa thời gian có hạn, Vương Tuyệt Diệt vì nguyên nhân Luyện Thể, khí lực kinh người, lấy thực lực mà nói chẳng khác gì tới bước kim cang sơ cấp. Nếu so với bản thể Đường Kiếp bây giờ, có thể còn mạnh hơn một chút, mới có thể dùng cơ thể Thoát Phàm chóng chịu uy áp của Thất Bảo, và duy trì tới bây giờ.

Nhưng thời gian dài như vậy, bản thân Vương Tuyệt Diệt cũng dần dần không trụ nổi.

Y bây giờ giống như đang đỡ một ngọn núi, mỗi một lỗ chân lông trên khắp người đều rỉ máu, tình hình thoạt nhìn cự kỳ dữ tợn.

Lương Hưng Bang hét to:
- Vương Tuyệt Diệt ngươi còn không dừng tay? Đánh tiếp, chúng ta chưa chết, ngươi chết trước!

Vương Tuyệt Diệt cười ha ha:
- Từ bỏ? Quả thật là tức cười. Vương Tuyệt Diệt ta từ khi xuất đạo đến nay, không biết cái gì gọi là từ bỏ!

Nói xong lại đấm ra một quyền, khí lưu khổng lồ chấn động làm Lương Hưng Bang không thể không tiêu hao thêm linh khí quý giá để tránh né.

Nói ra Vương Tuyệt Diệt cố nhiên là nỏ mạnh hết đà, Thạch Môn Phái lão lại cảm thấy không phải.

Linh khí hữu hạn dưới công kích hung hãn của Vương Tuyệt Diệt bị ép muốn tiết kiệm cũng không tiết kiệm được. Nếu không phải ba người đều có một số con ác chủ bài, thủ đoạn, càng sử dụng qua cát tằm Tinh Hóa nâng cao linh khí dự trữ của mình, chỉ sợ sớm bị Vương Tuyệt Diệt ép khô rồi.

Cho dù là vậy, khổ chiến một trận, ba người cũng như đèn cạn dầu.

Lương Hưng Bang cố nhiên bảo Vương Tuyệt Diệt dừng tay, kỳ thật cũng là muốn để mình nghĩ ngơi một chút. Nào ngờ Vương Tuyệt Diệt lại là kẻ điên, hoàn toàn không biết chừng mực, tức giận quát chửi:
- Bọn ta với ngươi không thù không oán, cớ sao áp bức nhau khổ sở như vậy. Ngươi muốn số hàng này, thì cho ngươi, để bọn ta lui về là được rồi.

Nếu là Đường Kiếp, đối mặt với đề nghị của Lương Hưng Bang, có lẽ hắn sẽ nói. Nếu ta tha cho bọn lão, bọn lão vừa rời khỏi nơi không có linh khí này, thì sẽ hồi phục lại thực lực chân chính. Tới lúc đó quay lại đánh một kích, ta làm sao ngăn nổi?

Nhưng Vương Tuyệt Diệt thì không.

Y lớn tiếng trả lời:
- Bách chiến người dũng cảm làm đầu, liều mạng cần gì thù hận! Hàng ta cần, mạng ta cũng cần!

Khí thế dâng trào, giọng nói chấn động sơn cốc

- Ngoao…

Như tiếng gầm thét của chúa sơn lâm, Vương Tuyệt Diệt gào thét đánh ra một quyền, rồi lại tiếp nối một quyền.

Toàn thân đẫm máu rĩ ra huyết châu đã biến y thành một huyết nhân chân chính, nhưng y lại hoàn toàn không để ý.

Trên trời Mục Nghị cũng không khỏi thở dài:
- Mỗi lần đều là như vậy, có lúc ta thật không hiểu, rốt cuộc là cái gì làm Đại sư huynh vẫn sống tới bây giờ.

Theo Lương Hưng Bang thấy có lẽ Vương Tuyệt Diệt là nỏ mạnh hết đà. Chỉ có người quen y mới biết, đó chỉ là biểu hiện y mới vừa tiến vào điểm hưng phấn.

Đại sư huynh bị thương mới là Đại sư huynh thật sự!

Chỉ là cùng lúc nói ra lời nói này, động tác của Mục Nghị đột nhiên cứng đờ, làm ra bộ dạng nghiêng tai lắng nghe. Trong giây phút đó, sắc mặt của y đại biến, hét:
- Phía sau…

- Ối! Đường Kiếp cũng thở dài.

Trong lúc Mục Nghị biến sắc, hắn đã hủy bỏ biến hóa hồi phục lại hình dáng nguyên bản, đồng thời phát động Tử Điện Túng Thân Pháp lao ra, như một luồng điện quang cướp tới trước.

- Có người… Lúc này tiếng hô của Mục Nghị mới truyền ra.

Đường Kiếp đã vồ tới bãi đất trống. Chính ngay lúc hắn đi vào bãi đất trống, cảnh sắc xung quanh đã thay đổi. 16 đệ tử Thất Tuyệt Môn không đáp xuất đất mà xuất hiện bên cạnh Đường Kiếp. Cùng lúc này, thân ảnh của Đường Kiếp cũng chính thức xuất hiện trên bầu trời, phía trên cái lồng chụp màu vàng kim đó.

- Đường Kiếp! Quả nhiên ngươi đến rồi! Vương Tuyệt Diệt cất tiếng cười to, hoàn toàn không có sợ hãi của bị đánh lén.

Nhưng sắc mặt tam lão Thạch Môn nhìn Đường Kiếp lại đồng thời trở nên thảm sầu, hoàn toàn không có vui mừng của được cứu kịp thời.

Trong rừng rậm.

Cùng lúc Đường Kiếp xông tới, đã giơ tay đánh ra một chiêu Phi Tinh Chỉ, cùng bắn chín mục tiêu. Tay phải lại đánh ra một chiêu Long Nhược Thủ, thổi quét đám người còn lại.

Chuỗi công kích này là trước đó hắn đã chuẩn bị sẵn. Ngay cả phương vị cùng sơ lượt tính toán ổn thỏa. Chỉ đợi vào bãi đất trống, sau đó xác định cuối cùng. Vì vậy xuất thủ tiếp theo chính là toàn bộ 16 người ở trong cái lồng này.

Nhưng cùng lúc hắn xuất thủ, đột nhiên Mục Nghị ấn lên đất, mặt đất đã dâng lên một vòng linh quang bảo hộ.

Xui xẻo!

Đường Kiếp cơ hồ muốn mắng ra tiếng. Những người này quả là thật cẩn thận, không ngờ ở đây còn bày một pháp trận phòng ngự cỡ nhỏ có thể ngăn tuyệt pháp thuật công kích.

Nhưng động tác của Mục Nghị cuối cùng vẫn chậm một bước. Lúc linh quang bảo hộ nổi lên, Phi Tinh Chỉ đã bay tới, chín gã đệ tử Thất Tuyệt Môn chỉ có ba người phản ứng lại, kịp thời tránh được. Sáu người còn này cùng bị trúng chiêu, bị Phi Tinh Chỉ đánh ngã lên đất. Dù sau Đường Kiếp xuất thủ không nặng, không đến nổi lo lắng tính mạng, chỉ là ngất xỉu. Nhưng cùng lúc những người này tạm thời ngất xỉu, dưới đất đột nhiên xông ra một cuộn dây leo rất lớn, quấn chặc những đệ tử này, kéo tất cả bọn họ xuống đất.

Mục Nghị xuất toàn lực, đáng tiếc cuối cùng cũng chỉ cướp lại hai người.

Cùng lúc đó, Long Nhược Thủ của Đường Kiếp ầm một tiếng đánh vào vòng linh quang bảo hộ, nện ra tiếng động vang dội, nhưng không thể phá hủy vòng bảo hộ này.

Đường Kiếp cũng không khỏi bóp cổ tay. Nếu mình dùng là Vân Tùng Thiên Đao, vòng linh quang bảo hộ này cho dù không vỡ, hơn phân nữa cùng phải tiêu hao rất lớn. Dù sao ở đây là nơi không có linh khí, pháp trận bố trí ở đây, không có bất cứ ngoại lực gì có thể trợ giúp, chỉ có thể thông qua linh thạch nâng cao năng lượng. Với uy lực của Vân Tùng Đao, mấy cái thì có thể làm cạn kiệt năng lượng linh thạch.

Trong so đấu năng lượng tiến công và phòng ngự, mãi mãi phía tiến công chiếm tiện nghi.

Đáng tiếc vì Thất Tuyệt Môn không phải tử địch, Đường Kiếp không muốn giết người, mới chưa sử dụng Vân Tùng Thiên Đao có sức sát thương kinh người, cho nên cho người Thất Tuyệt Môn cơ hội

Ngay lúc Mục Nghị nổi lên vòng bảo hộ, nữ đệ tử Thất Tuyệt Môn cũng kiều giọng một tiếng, giơ tay đánh ra một thanh phi kiếm

Phi kiếm xuyên qua bảo hộ bay vụt tới Đường Kiếp. Trong nháy mắt phát ra hàng ngàn ánh hào quang, bao trùm Đường Kiếp trong kiếm quang.

Đường Kiếp cũng hừ một tiếng, không hề dừng lại tiếp tục xông lên trước, liền đụng vào vòng linh quang bảo hộ.

Đường Kiếp lãnh ngộ trí tuệ, vì vậy vừa liếc nhìn thì nhận ra linh quang bảo hộ này cách pháp thuật chứ không cách ngươi, vì vậy dứt khoát lựa chọn xông lên trước. Bằng không nếu hắn đứng ở bên ngoài đối chiến, đối phương suy cho cùng còn có 20 người. Lấy một chọi 20, lại có thêm Mục Nghị tài giỏi ở đây, Đường Kiếp cũng không có lòng tin có thể thắng.

Nhưng xông vào thì không giống.

Đường Kiếp có lòng tin sát người vật lộn có thể đánh bại đối phương.

Chính vì vậy đối diện phi kiếm của nữ đệ tử đó, hắn thậm chí ngay cả Vô Tướng Kim Thân cũng không sử dụng. Linh quang bảo hộ cự tuyệt pháp thuật, nếu hắn dùng Vô Tướng Kim Thần thì không thể vào.

Lúc này kiếm quang toàn lực xông tới, liền lập tức thấy máu văng tứ phía. Đường Kiếp vừa xuyên thủng bảo hộ, mạnh mẽ xông vào khu vực thủ hộ của Thất Tuyệt Môn.

Chỉ là ngay lúc hắn xông vào, kiếm quang cũng bổ ra vết thương lớn trên người hắn. Chỉ một kích, trên người Đường Kiếp xuất hiện chi chít hàng trăm vết thương. Cuối cùng nữ đệ tử Thất Tuyệt Môn nóng lòng xuất thủ, phi kiếm sử dụng uy lực không nhỏ. Bản thân hắn cũng là Ngọc Thạch sơ cấp, mới không bị một kiếm giết chết.

Dù là vậy, vết thương kinh khủng này cũng làm mọi người đồng thời cả kinh trong lòng.

Trên mặt Đường Kiếp tràn đầy vết kiếm che kín, nhìn làm người ta kinh sợ khiếp đảm. Nhưng Đường Kiếp chỉ cười, không ngừng xông tới, đánh một quyền vào nữ đệ tử đó.

Nữ đệ tử đó thực lực không yếu, phản ứng cũng không yếu, nhưng nàng xui xẻo.

Nàng là người xuất thủ trước, phi kiếm xuất thủ còn chưa kịp thu lại, Đường Kiếp đã bổ nhào tới. Nàng lại là nữ nhân, nhất là thương hoa tiếc ngọc, thấy Đường Kiếp mặt đầy vết thương nhào tới, tâm tình không khỏi bị ảnh hưởng, xuất thủ cũng trở nên chậm một bước. Chính ngay lúc nàng dùng pháp thuật, Đường Kiếp đã cướp trước xuất thủ, một quyền nện vào bụng nàng, đánh bay nữ đệ tử, hoàn toàn không chút thương hoa tiếc ngọc.

Phía dưới lại xuất hiện một sợi dây leo, liền cuốn tới cơ thể của nữ đệ tử kéo xuống đất.

Nữ đệ tử đó còn muốn phản kháng, Đường Kiếp đã đánh ra một quyền.

Một quyền này huyết quang lóe hiện, đã phát động Huyết Luyện Thần Thuật, lại lấy huyết khí hành pháp, tiêu hao không nhỏ, uy lực cũng lớn, một kích đánh nữ đệ tử lăn lóc

Đây cũng là Đường Kiếp xem trọng nàng. Có thể cùng Mục Nghị phụ trách canh gác, lại có thể cùng lúc Mục Nghị phát ra cảnh báo thì phi kiếm công kích, tuyệt đối cũng là hạng nổi trội trong Thất Tuyệt Môn. Do đó không tiết tiêu hao linh khí cũng phải tốc chiến tốc quyết.

Nữ đệ tử này cũng xem như gặp xui, một thân thực lực mười phần chỉ phát huy một phần thì bị Đường Kiếp và Y Y đánh lén.

Giải quyết đệ tử này thoạt nhìn như phức tạp, kỳ thật tốn thời gian cực ngắn 2-3 giây. Lúc này đám đệ tử đều dồn hết tâm trí trên thông đạo linh khí, có những người thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, có lúc hô to:
- Thông đạo không ổn, mau giữ cho chặc!

Duy có Mục Nghị kêu lên:
- Vứt bỏ thông đạo.

Lúc Đường Kiếp xuất hiện, Mục Nghị đã ý thức được thông đạo sợ là không giữ nổi. Miễn cường liều chết giữ thông đạo, chỉ có thể cho Đường Kiếp thừa cơ.

Đáng tiếc cho dù y nói như vậy, còn có người do dự, lo lắng Vương Tuyệt Diệt không có Thất Bảo còn có thể chiến thắng không.

Đường Kiếp dùng sự thật nói cho bọn họ biết kết cục của do dự.

Hắn lùi lại, một đao chém lên cổ đệ tử vẫn đang duy trì thông đạo. Đệ tử đó toàn lực duy trì thông đạo thân không phòng ngự, chỉ một kích thì đánh trợn mắt ngất xỉu, Y Y liền hiện lên kéo xuống.

Trong không trung, một thông đạo đột nhiên biến mất, chân giáp của Vương Tuyệt Diệt biến mất trước tiên.

Ngay sau đó Đường Kiếp lại lay chuyển thân hình, xông tới một đệ tử khác. Giữa lúc muốn xuất thủ, đột nhiên Mục Nghị thổi sáo, thân hình Đường Kiếp rơi vào kiềm hãm, đệ tử đó thừa cơ trốn mất.

Ngực giáp trên người Vương Tuyệt Diệt tróc ra.

Trên bầu trời Đường Kiếp như mãnh hổ xuống núi, tùy ý tiến lùi trong đám đông, động tác nhanh lẹ đã liên tục đánh ngã hai đệ tử

Lúc này cuối cùng mọi người mới ý thức được, bất luận bọn họ muốn hay không muốn, bảy đường thông đạo này đã không thể duy trì nữa, chỉ có thể cùng lui lại. Năm đường thông đạo còn lại đã lần lượt biến mất, chỉ còn lại một đường duy nhất dưới gia trì của Hoán Khê Sa vẫn tiếp nối với cơ thể Vương Tuyệt Diệt, chính là nón giáp.

Vật này phòng thần niệm tấn công, cũng là thủ đoạn duy nhất tam trưởng lão Thạch Môn không thể giết chết Vương Tuyệt Diệt, vì vậy quyết không thể mất.

Mặc dù vậy, Phần Thiên Thất Bảo mất đi sáu món, chỉ còn lại mũ giáp không có sức công kích gì, Vương Tuyệt Diệt cũng không còn oai phong như trước.

Chỉ là Vương Tuyệt Diệt cũng không thèm để ý, cười nói:
- Cũng tốt, không có những thứ này, cả người nhẹ nhõm. Dù sao linh khí của ba người các ngươi cũng tiêu hao hết rồi, nên để đánh rồi!

Nói xong lại đánh ra một quyền, vẫn là chủ động xuất kích.

Bên kia Đường Kiếp nhìn thông đạo đó, và một đám đệ tử Thất Tuyệt Môn phẫn nộ nhìn về phía mình, cười nói:
- Đừng lo lắng, ta sẽ không phá hủy thông đạo này. Bất luận thế nào, ta cũng không định hại chết đệ tử thiên tài nhất Thất Tuyệt Môn… trừ phi y muốn giết ta trước.

Nói xong hắn nghiêng đầu:
- Ta muốn làm, chỉ là bắt các ngươi.

- Chỉ dựa vào một mình ngươi đối phó 16 người bọn ta? Một gã đệ tử không dám tin, nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp có chút bất mãn:
- Đừng kinh ngạc như vậy, Đại sư huynh các ngươi chẳng phải là một chọi ba sao? Chính là ba Thiên Tâm, vả lại…

Dừng lại một chút, Đường Kiếp bổ sung:
- Bây giờ các ngươi cũng không phải là mười sáu người, là chín người.