Sáng sớm hôm nay, một đoàn xe xuất phát rời khỏi tiểu trấn thuộc mạch núi Vĩnh Tuế, đi về phía Lê quốc
Quy mô đoàn xe rất lớn, hơn bốn mươi chiếc xe rất to nối đuôi đi về phía trước.
Thạch Tịnh Trai mặc một chiếc áo vải thô, thoạt nhìn giống như hán tử nông dân hiền lành chất phác, trong tay còn đang cầm một ống tẩu thuốc. Bên cạnh lão là Lương Hưng Bang ăn mặc giống như phú ông và Ngọc Uyển Nương bên cạnh xuất hiện như thiếp thất.
Mấy chục đệ tử Thạch Môn mặc quần áo chuyến tử thủ tiêu cục, áp vận đi trước xe tiêu.
Hành động lần này, quy mô rất lớn, liên quan đến kim ngạch lớn, Thạch Môn Phái trước nay chưa từng có, hậu quả này càng nghiêm trọng tới có thể hủy diệt Thạch Môn Phái. Do đó ngay cả ba vị Thiên Tâm chân nhân cũng phập phồng lo sợ không dám có sai sót, một số đệ tử Thạch Môn càng là trong xe chở gì cũng không rõ.
Sau khi đoàn xe rời khỏi trấn, liền một mạch tiến về phía Lê quốc. Đợi khi vào tới khu đất vắng vẻ không có người, Lương Hưng Bang đột nhiên phất ống tay áo, một đám khói bốc lên khỏi mặt đất, chở hơn bốn mươi chiếc xe ngựa cùng bay lên không trung.
Cho dù là túi Giới Tử chứa không hết, với thủ đoạn của Thiên Tâm chân nhân, muốn chở những hàng hóa này kỳ thật cũng chưa chắc là khó. Chỉ là có một số nguy hiểm khác làm bọn họ không thể bay lâu trong không trung.
Lúc này xe và người cùng ở không trung, tăng tốc bay về phía Lê quốc. Sau khi bay tới gần chỗ thành trì, Lương Hưng Bang phất tay, đội xe từ từ rơi xuống mặt đất, tiếp tục giống như người bình thường chậm rãi tiến bước.
Trong đám mây phía trên thành trì, thoáng hiện một chút quang hoa.
Một lát sau, một Linh Sư nhô đầu ra khỏi đám mây, nhìn nhìn xung quanh, than thở:
- Kỳ lạ, vừa nãy rõ ràng có phạm vi lớn linh khí dao động, sao đột nhiên lại không thấy.
Người này chính là giám sự của Tẩy Nguyệt phái trú ở các nơi, chức vụ chuyên ti giám sát.
Giám sát các nơi giống như vậy còn có vô số, chuyên môn giám sát hành vi tu giả. Hai năm nay Thạch Môn phái bí mật đào mỏ, đồng thời cũng tận sức sờ thấu tu giả giám sát vùng Linh Châu, lúc này mới có thể dùng phương thức này đẩy nhanh tốc độ chuyển hàng. Bằng không đổi là một tu giả bình thường, phần lớn chính là trực tiếp đụng chạm người giám sự của Tẩy Nguyệt, tới lúc đó có bí mật gì cũng phải bị móc ra.
Đoàn xe xuyên qua thành trì, Ngọc Uyển Nương nói một tiếng:
- Có thể rồi.
Lần này là ống tay áo Thạch Tịnh Trai giãn ra, cuốn bay đoàn xe lên không trung, mãi tới gần một trạm giám sát khác mới đáp xuống.
Nhiều lần như vậy, lúc xế chiều thì tới vùng biên cảnh Văn Tâm.
Ngọc Uyển Nương chỉ một cổng thành cao to phía trước:
- Qua Hạm Môn quan chính là giao giới hai nước. Chỗ quốc giới, tranh chấp mạnh nhất, do vậy kiểm soát nghiêm mật nhất, con đường tiếp theo chỉ có thể đi bộ qua.
Vì nguyên do nhiều năm ra vào biên cảnh hai nước, bàn chuyện làm ăn với Thất Tuyệt Môn, tình hình giám sát vùng này là Ngọc Uyển Nương nắm rõ nhất. So với trong nước chẳng nghiêm mật là bao. Bà thường là vì đơn độc một mình bay đi bay lại không ai gây phiền phức cho bà. Nhưng cho dù vậy, cũng thường có linh quang đại trận xuất hiện, hết lần này đến lần khác quét qua túi Giới Tử của bà. Nhưng vì mang ra năm viên cát tằm Tinh Hóa, liền bỏ qua cho bà.
Nếu so sánh, ngược lại lấy phương thức người phàm đi trên đất vận chuyển hàng hóa thuận tiện hơn rất nhiều. Tẩy Nguyệt phái sẽ không tùy tiện đến kiểm tra. Chính vì vậy, mỗi lần có vi phạm lệnh cấm, phần lớn dùng hình thức đi trên mặt đất qua đường.
Cái này cũng khó trách, bay trên trời tiên nhân ít, mười ngày nữa tháng hiếm gặp một lần, tất nhiên phải kiểm tra cẩn thận. Mặt đất phàm nhân nhiều, muốn nhất nhất kiểm tra, tiên nhân cũng không có tinh lực này.
Lúc này đoàn xe đáp xuống mặt đất, một đường đi về phía Hạm Môn quan.
Trước trạm kiểm soát Hạm Môn quan, hơn mười binh lính đang đứng ở đó lần lượt kiểm tra tỉ mỉ thương khách lui tới.
Nhìn thấy đoàn xe đi tới, một gã binh lính tiến lên hỏi:
- Từ đâu đến, muốn đi đâu?
Một gã đệ tử Thạch Môn tiến lên trả lời:
- Hồi quân gia, bọn ta là đội thương của Thương Long Phủ, phân thuộc Cố gia, muốn đi đến Vọng Xuyên trấn mua bán.
- Lại là đi Vọng Xuyên trấn? Binh lính đó hừ một tiếng:
- Vọng Xuyên trấn thuộc vùng địch quốc, cả đám chạy tới địch quốc cũng không biết có phải là gian tế không hả.
Đệ tử Thạch Môn đó nghe thấy biến sắc:
- Vị quân gia này nói, tiểu nhân nghe không hiểu. Lê quốc tuy là dị quốc, nhưng không có chiến sự với Văn Tâm, từ khi nào trở thành địch quốc? Tự do buôn bán giữa hai nước, đó là quy tắc do Tẩy Nguyệt phái và Thất Tuyệt Môn hai đại tiên phái định ra, bình thường lui tới thì làm sao trở thành gian tế nước khác?
Binh lính đó trừng mắt:
- Ây ây, khẩu khí rất to, còn nói không phải các ngươi? Ta thấy người bình thương không có bản lĩnh dám khiêu khích bổn quan gia như vậy. Tiểu tử ngươi khẩu khí ngông cuồng như vậy, còn không phải là gian tế?
Một đám đệ tử Thạch Môn nghe thấy đồng thời tức giận.
Bọn họ là hạng người nào?
Tu giả!
Tu giả cao cao tại thượng!
Đừng thấy Thạch Môn Phái ăn nói nhỏ nhẹ trước Tẩy Nguyệt phái, ở trước mặt những phàm nhân này ai mà không vênh váo tự đắc?
Thường ngày lui tới chỉ cần nói ra thân phận tu giả của mình, những binh lính này ai nấy còn không phải giống như chó quỳ xuống dưới chân, không ngờ hôm nay lại bị một đám chó ức hiếp.
Nếu không phải vì trọng trách sư môn, đệ tử Thạch Môn đó hận không thể ngay lập tức đánh ra một pháp thuật, giết sạch đám người trước thành.
Đúng lúc này, một đệ tử Thạch Môn lớn tuổi đi tới, nhét một vật vào trong tay binh lính đó, nhỏ giọng rằng:
- Quân gia, bọn ta đều là người làm ăn thật thà yên phận, kính xin giơ cao đánh khẽ.
Tiểu binh đó ước lượng vật trong tay, thích thú cười, vung tay nói:
- Để bọn họ qua.
Cuối cùng đoàn xe thông hành bình thường trở lại.
Trước khi đệ tử Thạch Môn đó đi, còn trừng mắt nhìn tiểu binh. Thầm nghĩ lão tử trở về, nhất định phải rút gân lột da tiểu tử ngươi.
Tiểu binh đó ngược lại cứ luôn hi hi ha ha nhìn đoàn xe rời khỏi. Mãi tới đoàn xe dần dàn đi xa, mới thu liễm nụ cười, lại đợi thêm một chút, đột nhiên đi vào trong thành.
Đi rất lâu, đi vào trong một khu dân cư, tiểu binh đó gõ cửa nói:
- Cầu kiến thượng tiên.
Mở cửa, xuất hiện một người mặc áo đen.
- Phát hiện bọn họ rồi? Hắc y nhân trầm giọng ép tiếng hỏi.
- Dạ. Tiểu binh đó cung kính trả lời:
- Tổng cộng hơn bốn mươi chiếc xe, có khoảng năm sáu chục người theo xe áp giải. Dẫn đầu là lão trắng béo, còn có lão gầy ôm và nữ nhân, nữ nhân đó ngược lại có phần xinh đẹp. Tiểu nhân nghe theo thượng tiên sơ lượt thăm dò họ, quả nhiên là tâm cao khí ngạo, vừa nghe khẩu khí thì biết không phải phàm nhân, bằng không nào chịu được nữa chút ủy khuất, không ngờ còn dám mạnh miệng tranh biện với quân nhân bọn tiểu nhân
Hắc y nhân đó lấy ra một lá bùa đốt cháy rồi nói:
- Làm rất tốt, mấy người mà ngươi nhìn thấy đều là người phản phái của Tẩy Nguyệt Phái, pháp lực thâm hậu, bốn tiên không thể tới gần, e là bị phát hiện, chỉ có thể mượn vào ngươi. Lần nay ngươi lập hạ đại công, sau khi xong chuyện, ta nhất định sẽ khen thưởng.
Tiểu binh đó mừng rỡ:
- Thượng tiên từng nói sẽ dẫn tiểu nhân nhập môn hạ Tẩy Nguyệt.
Hắc y nhân cười nói:
- Đó là tất nhiên, nhưng trong này có vấn đề, chính là… kỳ thật ta cũng không phải người của Tẩy Nguyệt phái.
- Cái gì? Tiểu binh thầm chấn động, hắc y nhân duỗi tay ra, đã ấn lên đầu tiểu binh đó. Tiểu binh đó chỉ lay người mấy cái, liền ngã xuống đất chết.
Hắc y nhân nhìn thi thể đó ha ha cười mấy tiếng, lúc này mới bước ra căn phòng nhỏ, đóng cửa phòng, sau đó rời khỏi.
Sau khi người này bỏ đi không lâu, lại một người đi tới chỗ này.
Lại là Thị Mộng.
Đẩy cửa phòng ra, Thị Mộng nhìn nhìn thi thể tiểu binh đó, thở dài:
- Hạ thủ quả thật độc ác, đa tạ ngươi hy sinh vì nước. Người nhà của ngươi, Tẩy Nguyệt phái ta sẽ lo liệu.
Đồng thời một tấm bùa bốc cháy, Thị Mộng lại đóng cửa căn phòng đó, và đi tới một hướng khác.
Sau khi đoàn xe rời khỏi Hạm Môn quan, men theo thương lộ của Vệ gia mở một đường tiến bước. Vì nguyên nhân không thể bay trên trời, mãi tới lúc vào đêm cũng không thể tới cánh rừng. Cũng may bọn họ vốn là xuất phát trước một ngày, ngược lại cũng sẽ không chậm trễ thời gian.
Đêm đó đoàn xe qua đêm ở trong rừng.
Tuy không cần, trong đoàn xe vẫn đốt lửa trại, dưới ánh sáng của các vì sao, lửa trại cháy tắt chập chờn bất định
Lương Hưng Bang chắp tay sau lưng đứng bên cạnh đóng lửa, một hồi rất lâu mới nói:
- Kỳ lạ, gió cũng không lớn, tại sao ta cảm thấy có chút lạnh?
- Cho dù gió lớn, lão cũng sẽ không cảm thấy lạnh đâu? Lạnh Tịnh trai nhìn đóng lửa trả lời:
- Có thể làm chúng ta lạnh, không phải gió, là người!
Trên mặt Lương Hưng Băng lóe hiện tia cười:
- Nói phải đấy, ta thấy lửa này, cháy rất chập chờn, lại không biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm.
Ngọc Uyển Nương bên cạnh cũng thở dài:
- Càng đi tiếp, thì cảm thấy trong lòng thiếu tự tin, quá nhiều người nhìn chằm chằm… có lẽ, chúng ta thật sự sai rồi?
- Sai, Thạch Tịnh Trai chau mày:
- Ta cả đời tu tiên, tranh phong với trời, tranh phong với người. Nếu cả chút dũng khí mạo hiểm cũng không có, tu tiên cái gì? Bà xem xem, sự việc tới bước này rồi, nếu thật có người muốn nói với Tẩy Nguyệt phái, sợ sớm đã nói rồi, còn cần đợi tới bây giờ? Có thể thấy trong lòng mỗi người đều có ham muốn riêng. Nếu đã như vậy, chúng ta sợ bọn họ làm gì? Chỉ cần dám đến, thì giết là được!
Dù sao là Thiên Tâm chân nhân, lúc này nói chuyện, luôn là hào khí vạn thiên.
Ngọc Uyển Nương thấy Thạch Tịnh Trai như vậy, cuối cùng chỉ có thể thở dài không nói nữa.
Đêm nay, ba vị chân nhân ngồi đều khí cũng không yên ngủ. Nhưng gió êm sóng lạnh lại không có bất cứ nguy hiểm gì.
Sáng sớm hôm sau đoàn xe tiếp tục lên đường, một đường uốn khúc, dần dần ra khỏi biên cảnh Văn Tâm.
Biên cảnh hai nước nhiều là vùng núi lượn quanh, khắp nơi núi cao rừng rậm. Nếu không phải áp xe đều là tu giả, riêng đoạn đường xóc nảy này cũng làm người thường khó có thể chịu nổi. Cũng may tu giả không quan tâm những cái này, tốc độ vẫn khá nhanh, rất nhanh thì đi ra vùng núi rừng rậm, dần dàn đi tới sơn cốc vô danh hôm đó Đường Kiếp nhìn thấy.
Đoàn xe chậm rãi đi vào trong sơn cốc, tất cả thoạt nhìn đều yên tĩnh.
Chỉ là càng đi sâu vào, sắc mặt Lương Hưng Bang và Thạch Tịnh Trai cũng càng khó coi.
Với thực lực bọn họ, đã cảm thấy được xung quanh mơ hồ có người đang nhìn trộm.
Lúc này bọn họ ý thức được mình trúng kế rồi. Vốn cho rằng nguy hiểm cũng là sau khi tới Lạc Nhật Cốc, không ngờ thật sự mai phục lại là ở nữa đường.
Đọ sức mưu mô có lúc rất đơn giản, tính toán được chính là tính toán được, tính không được chính là tính không được. Lúc phán đoán ra thì giờ đã trễ, rơi vào trong cốc thì biết rõ không còn bình thường nữa.
Chỉ là sắc mặt của ba vị chân nhân vẫn bình tĩnh, bọn họ cũng không có đưa ra cảnh báo, mà là bảo đội xe tiếp tục tiến về phía trước.
Cuối cùng, phía trước đường xuất xuất hiện một nam nhân dũng mãnh người mặc da hổ.
- Vương Tuyệt Diệt! Ánh mắt của Thạch Tịnh Trai hơi híp lại.
Mặc dù là lần đầu tiên nhìn thấy Vương Tuyệt Diệt, Thạch Tịnh Trai vừa nhìn thì nhận ra vị nghe nói này, là đệ tử xuất sắc nhất ngàn năm nay của Thất Tuyệt Môn.
Y đứng ở giữa đường, mỉm cười nhìn đoàn xe:
- Ba vị chân nhân, đã lâu không gặp.
Ngọc Uyển Nương trầm mặt:
- Vương Tuyệt Diệt, không phải hẹn giao dịch ở Lạc Nhật Cốc sao? Ngươi đến đây làm gì?
Vương Tuyệt Diệt cười nói:
- À, ta đổi chủ ý rồi, cảm thấy Lạc Nhật Cốc quá xa, hay là ở đây tiếp nhận phải tốt hơn một chút.
Ngọc Uyển Nương hừ một tiếng:
- Ồ, thật không? Vậy tiền của ngươi đâu?
Vương Tuyệt Diệt trả lời:
- Tiền vẫn ở Lạc Nhật Cốc, các người ở đây giao hàng cho ta, tự mình đi Lạc Nhật Cốc lấy thì được rồi.
Câu trả lời này làm sắc mặt ba vị chân nhân đồng thời trở nên khó coi.
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng câu trả lời của Vương Tuyệt Diệt gần như tuyên bố lão tử không trả tiền, vẫn làm ba vị chân nhân nổi trận lôi đình.
Thạch Tịnh Trai hít dài một hơi, giận quá hóa cười:
- Được! được! Thật không ngờ môn phái như Thất Tuyệt Môn ngay cả mấy vạn linh tệ cũng muốn quỵt.
Vương Tuyệt Diệt thở dài:
- Gia nghiệp Thất Tuyệt Môn là lớn, nhưng chi tiêu cũng lớn, có thể giảm một chút cũng tốt. Kỳ thật ba vị không phải đoán trúng rồi sao? Ta không tin, với thực lực của ba vị chân nhân, vẫn không nhận ra sự xuất hiện của đám huynh đệ ta.
Theo cùng lời nói của y, ở xung quanh sơn cốc, những đệ tử Thất Tuyệt Môn đã từng người đi ra. Bọn họ mỗi nơi đứng một người, lạnh lùng nhìn xuống dưới sơn cốc. Đối diện với sự cường đại của ba vị cấp biệt chân nhân, lại hoàn toàn không có ý sợ hãi.
Có lẽ vì nguyên nhân mình liên hệ, đối mặt biến cố này, Ngọc Uyển Nương đã rất tức giận, run rẩy cơ thể nói:
- Được, được! Nếu đã như vậy, thì gọi đại nhân nhà ngươi ra đi. Bổn nương nương muốn xem thử, rốt cuộc vị đại nhân vật nào của Thất Tuyệt Môn làm chuyện lang hổ này!
Vương Tuyệt Diệt nghiêng đầu:
- Như theo bà nói, đây là chuyện lang hổ, tiền bối trong Thất Tuyệt Môn ta vô cùng khinh thường, tất nhiên sẽ không ra mặt, cho nên chuyện này là do ta phụ trách.
- Cái… cái gì? Ba người bọn Thạch Tịnh Trai, Lương Hưng Bang nghe thấy tròng mắt cũng muốn rớt ra.
Thạch Môn Phái sợ Thất Tuyệt Môn không sai. Nhưng đó là sợ đại nhân vật trên cả Thiên Tâm trong Thất Tuyệt Môn, chứ không phải Thoát Phàm Cảnh như Vương Tuyệt Diệt.
Cho dù y là Thoát Phàm tuyệt đỉnh, cũng không thể đối kháng với Thiên Tâm chân nhân. Tê Hà Giới vượt cấp khiêu chiến dành được thắng lợi xảy ra nhiều ở Thoát Phàm trở xuống. Gần chục ngàn năm nay lấy Thoát Phàm Cảnh thắng Thiên Tâm giả, chỉ đếm trên đầu ngón tay, mấy ngàn năm gần đây cũng không có một người.
Chứ đừng nói bây giờ ở đây có ba vị Thiên Tâm.
Vương Tuyệt Diệt y sao có thể kiêu ngạo như vậy?
Thạch Tịnh Trai tức giận trừng mắt nhìn Vương Tuyệt Diệt:
- Ngươi lặp lại một lần nữa!
Mặt của Vương Tuyệt Diệt đã trầm xuống:
- Ta nói, đối phó loại tiểu phái như các ngươi, không cần tiền bối xuất thủ, một mình ta thì đủ rồi.
- Ta gan! Thạch Tịnh Trai rống giận đánh ra một chưởng.
Một chưởng này vừa đánh ra, đất bằng nổi lên một chưởng ảnh rất to, giống như ngọn núi nhỏ ép tới Vương Tuyệt Diệt.
Nhưng Vương Tuyệt Diệt chỉ ha ha cười, nhìn chưởng ảnh ép tới, đột nhiên rống một tiếng, đánh ra một quyền.
Ngay sau đó thì thấy thiết quyền đánh lên chưởng ảnh, ầm ầm nổ ra tiếng sấm dậy. Chưởng ảnh đó không ngờ bị Vương Tuyệt Diệt một quyền đánh tan.
Cảnh tượng này làm Thạch Tịnh Trai cũng hơi chậm lại:
- Từ lâu nghe nói Đại sư huynh Thất Tuyệt Môn tu luyện Hồn Thiên Càn Nguyên Quyết và Ngự Thần Bất Diệt Chân Ma Luyện Thể Pháp, tinh thiện luyện thể, lấy bản thân làm pháp bảo. Bây giờ xem ra quả nhiên không giống bình thường, không ngờ có thể lấy tay thịt cản trở một chưởng này của lão phu. Nhưng một chưởng vừa nãy chỉ là tiện tâm đánh ra, nếu ngươi có thể nhận một đòn này nữa, ta liền phục ngươi!
Nói xong Thạch Tịnh Trai cung tay gãy nhẹ, một luồng chỉ phong bắn tới chân trời. Trong không trung vẽ ra một đường cong quay trở lại, giống như tên nhọn rơi tới Vương Tuyệt Diệt.
Thiên Tiễn Chỉ!
Nhìn thấy chỉ này từ không trung rơi xuống, Vương Tuyệt Diệt cười to:
- Tiếp thì tiếp, có gì phải sợ!
Nói xong y vung đôi tay, nhảy lên bầu trời, đánh ra một quyền tới chỉ tiễn đó.
Thiết quyền xông thẳng tới chân trời, gặp chỉ tiễn trên bầu trời, lại phát ra khí triều kinh người. Trên nắm quyền của Vương Tuyệt Diệt linh quang mạnh mẽ xông ra, lại mạnh mẽ tiếp đón một chỉ này.
Mặc kệ trận chiến này là thắng là bại, y lấy cảnh giới Thoát Phàm tuyệt đỉnh cứng rắn chống lại pháp thuật của Thiên Tâm chân nhân, đã có thể thấy thực lực kinh khủng cỡ nào.
Nhưng ngay lúc hắn đón lấy một chỉ này, trong mắt Thạch Tịnh Trai lại lóe ra giảo ý:
- Vậy cái này thì sao?
Tay trái của lão đột nhiên vừa động, mặt đất đột nhiên chấn động một cái, liền sau đó đột nhiên xuất hiện một cánh tay rất to được tạo thành từ nham thạch, hung hăng chụp tới Vương Tuyệt Diệt.
Địa Phách Thủ!
Thạch Tịnh Trai đạo hiệu Hậu Thổ, ý là sở trường chân chính của lão kỳ thật chính là pháp thuật thổ hệ. Địa Phách Thủ này chính là một trong pháp thuật sở trường nhất của lão, sớm đã dùng tới mức nhuần nhuyễn hạ bút thành văn.
Mặc dù Thất Tuyệt Môn không phái Thiên Tâm đến, Thạch Tịnh Trai cũng không dám đại ý khinh suất, mà là ôm ý niệm tốc chiến tốc quyết, trực tiếp dùng thủ đoạn mãnh mẽ nghiền giết đối thủ, thậm chí cả phong độ cũng không cần.
Lương Hưng Bang và Ngọc Uyển Nương có cùng cách nghĩ với lão, hai người không hổ là sư huynh đệ nhiều năm đồng môn. Chính ngay lúc Thạch Tịnh Trai xuất thủ, Lương Hưng Bang và Ngọc Uyển Nương cũng cùng xuát thủ với hai ngọn núi.
Lương Hưng Bang là giơ tay đánh ra một ngọn phong triều. Phong triều đó xoáy tròn trong không trung, hóa thành một con rồng dài màu đen sà xuống đỉnh núi.
Ngọc Uyển Nương thì đánh ra một chuỗi tiếng chuông. Tiếng chuông rung động không trung, phát ra âm thanh kỳ dị, làm người ta choáng váng đầu óc.
Ba vị Thiên Tâm chân nhân đồng thời xuất thủ, sức chiến này có thể tưởng tượng mà biết.
Nhưng ngay lúc Địa Phách Thủ xuất kích, Vương Tuyệt Diệt ha ha cười to:
- Biết đám người các ngươi sẽ dùng ám chiêu này, chó má, Thiên Tâm gì chứ, chết đi cho ta!
Theo tiếng thét của y, liền nghe sơn cốc ầm ầm rung động. Liền sau đó thì thấy xung quanh sơn cốc bỗng nhiên bắn ra vô số trụ sáng màu vàng.
Trụ sáng màu vàng này kéo thẳng lên bầu trời, phát ra khí thế cường đại.
Những trụ sáng màu vàng này thoạt nhìn giống như Phong Hỏa Yên La Trận lúc trước Mục Nghị từng sử dụng qua ở Tiên Duyên Hội. Cũng là vừa xuất hiện thì ngưng tụ ở không trung, cũng tụ thành đỉnh ở bầu trời, hình thành một cái lồng chim màu vàng siêu cấp khổng lồ. giống như Phong Hỏa Yên La Trận năm đó biến thành màu vàng.
Nhưng nó lại không phải Yên La Trận.
Ngay lúc trụ sáng màu vàng phóng lên, Thạch Tịnh Trai bỗng nhiên nhìn thấy, Địa Phách Thủ của lão bỗng nhiên vô thanh vô tức cứ như vậy biến mất.
Không chỉ là Địa Phách Thủ, còn có Phong Long của Lương Hưng Bang, Kim Linh của Ngọc Uyển Nương lúc này cũng mất đi hiệu lực.
Phong Long tan biến, hóa thành linh quang biến mất. Kim Linh, càng là vang lên một tiếng, liền rớt xuống khỏi không trung.
Trong sơn cốc nổi lên một trận gió lốc.
Gió này không phải từ bên ngoài thổi vào trong cốc, mà là từ trong cốc thổi ra ngoài cốc. Giống như có vật gì nổ tung ở trong sơn cốc này, liền sau đó tràn ra khỏi cốc.
Chỉ là trong nháy mắt, cả sơn cốc liền thay đổi.
Tuy sơn cốc vẫn là cái sơn cốc đó, thoạt nhìn không có biến hóa gì, nhưng bất cứ một tu giả nào cũng có thể cảm thấy được trong cốc này thiếu đi một thứ quan trọng nhất.
Linh khí!
Lồng chim màu vàng vẫn đứng yên, sừng sững ở giữa đất trời.
Tất cả không gian trong lồng chim, lại không có bất cứ linh khí nào tồn tại.
- Thiên Địa Cách Tuyệt Cấm Linh Đại Trận! Thạch Tịnh Trai thất thanh kêu lên.