-Ya!

Một nhánh cây bay tới một cục đá, liền léo lên một chút bạch quang, khi một kích này đánh ra, sắc mặt Tịch Tàn Ngân liền chuyển sang màu trắng nhợt.

Quản nhiên là linh khí không đủ.

Không có pháp môn chính thức tu luyện, tuy rằng đạ mở ra ngọc môn, có thể hấp thu linh khí, chuyển hóa cho mình dùng, nhưng không thể lưu giữ lại, nên mỗi lần chỉ có thể xuất một kích, sau một kích thì liền thấy vô lực thi triển tiếp.

Mặc dù như vậy, sau khi lập lại chiêu thức nhiều lần, Tịch Tàn Ngân đã càng ngày càng thuần thục dùng chiêu thức Túng Kiếm Thập Nhị Thức.
Tiểu Hổ không huấn luyện hắn về mặt công kích, mà ở mặt né tránh và đỡ đòn. Ít nhất trong lúc tiểu Hổ chiến đấu, cũng không bị phân tâm để bảo hộ hắn.

Sau một kích này, tiểu Hổ đã nhào tới Tịch Tàn Ngân mà xuất ra một trảo.

Tịch Tàn Ngân chỉ thấy một quang ảnh chợt lóe, liền không còn thấy được bóng dang tiểu Hổ. nhưng sau hai ngày khổ luyện đã khiến cho Tịch Tàn Ngân có thể dần dần thích ừng với tình huống này, ngay lúc tiểu Hổ phát động, đã ngay lập tức ngồi xuống.

Hổ trảo xẹt qua đầu Tịch Tàn Ngân, sau khi vồ hụt, liền quất đuôi đánh tới chỗ Tịch Tàn Ngân, nhưng Tịch Tàn Ngân đã kịp lăn qua cho khác, khi đuôi hổ đánh lên mặt đất, Tịch Tàn Ngân đã quay lại tung ra một nắm bùn đất, sau đó vừa bò vừa lăn tới phía sau một thân cây.
Ngay khi tiểu Hổ tần công, phía sau thân cây chợt đâm ra một trường kiếm, lần xuất kiền này cực kỳ bí mật, mà phương vị xuất kiếm lựa chọn đúng hướng tấn công của tiều Hổ, như là tiểu Hổ tự mình đâm tới, ở ngay giữa bụng.

Thân hình thiểu Hổ lập tức dừng lại, nhìn Tịch Tàn Ngân, Tịch Tàn Ngân liền đắc ý cười ha hả.

Tiều Hồ nghiệng đầu, phát ra một tiềng gầm nhẹ, mặc dù không hiểu rõ ý nghĩa, nhưng Tịch Tàn Ngân lại cảm giác được, ánh mắt nó nhìn mình đã ôn nhu hơn rất nhiều.

Đuôi cọp như bàn tay, sờ sờ đầu Tịch Tàn Ngân, sau đó tiểu Hổ rời đi, đi tới bên dưới một thân cây nằm xuống ngủ.
Đây là đại biểu mình đã xuất sư sao?

Tịch Tàn Ngân vui vẻ mỉm cười.

Hắn đi tới, sờ sờ tiểu Hổ nói: -Cảm ơn ngươi, Bảo nhi.

Tiểu hổ nhìn hắn, Tịch Tàn Ngân liền nằm xuống, gối lên bụng của tiểu Hổ.

Nhìn lên bầu trời trên đầu mình nói: -Cảm giác thật tốt... Ta không cần phải hàng ngày đào mỏ. ở trong hầm mỏ, ta mỗi ngày đều phải cảnh giác, sợ đám quái vật, sợ nó ăn thịt ta, cần phải đề phòng đám người lớn hơn ta. Ta nhớ lần đầu ta bị cướp, là ba ngày sau khi ta vào hầm mỏ. khi đó ta đào được một khối khoáng thạch thượng phẩm. Nó rất lớn, cũng phải hơn mười cân, lúc đó ta cao hứng kêu lên, ta nói ta phát tài rồi! Sau đó có một tên rất đen đi tới tát ta một cái rồi đoạt khoáng thạch mang đi.

Tiểu Hổ lẳng lặng nghe.

Tịch Tàn Ngân tiếp tục nói: -Đó là lần đầu tiên ta bị cướp, sau đó ta biết ở trong này tình huống như vậy là bình thường, là chuyện phát sinh mỗi ngày, sau đó ta rất cần thận không để ai tới gần ta. Ta thường nghĩ, ngày mai ta còn sống hay không? Có lẽ hôm nay ta còn ở đây đào mỏ, ngày mai có thể ta đã ở dưới hố thi thể. Không ai quan tâm ta, ngoại trừ muội muội, không ai quan tâm...

Thanh âm của Tịch Tàn Ngân càng ngày càng thấp dần, tiểu Hổ dùng đầu cọ vào Tịch Tàn Ngân. Nó cũng không hoàn toàn hiểu Tịch Tàn Ngân nói cái gì, nhưng nó cảm nhận được tình cảm này, cảm nhận được sự bi ai trong lòng Tịch Tàn Ngân.

Nó thấy kỳ quái, không rõ tại sao thiếu niên này lại đột nhiên thương cảm, là bởi vì mình không để ý tới hắn sao?

Nó tò mò nhìn thiếu niên này, tâm tình thiếu niên này lại chuyển biến tốt lên, bởi vì hắn ôm tiểu Hổ, lẩm bẩm nói: -Mãi cho tới khí gặp được các người. Công tử đã cứu ta, đã cứu muội muội của ta, còn dẫn đạo cho ta, còn ngươi nữa... Ngươi cũng là một lão Hổ tốt. Mọi người đều nói yêu thú không có con nào tốt, hoặc có thể ta không cảm thấy như vậy, ngươi còn tốt hơn rất nhiều lần con người. Đáng tiếc ngươi còn chưa có mở linh trí, còn không có nói được, tuy nhiên cũng không sao, ngươi có thể hiểu ta nói mà, đúng không?
Hắn vuốt hổ mặt vui vẻ nói.

Tiểu Hổ liền như vậy kinh ngạc nhìn hắn.

Một trận gió thổi tới, cuốn lên đám lá rụng dưới đất.

Tịch Tàn Ngân đột nhiên cười cười.

Hắn nói: -Có biết cái tên cướp đoạt của ta sau này thế nào không? Vào một buổi tối, ta lén lút đến nhà hắn, thừa lúc hắn đang ngủ, dùng dao nhỏ đâm hắn.

Ánh mắt của tiểu Hổ đột nhiên sáng lên.
Tịch Tàn Ngân nhìn tiểu Hổ, ha hả cười: -Cho nên...

Lời còn chưa nói hêt, Tịch Tàn Ngân chợt xoay người, liền chém một kiếm vào cây mây bên cạnh, mấy cây mây liền đút gẫy, kèm theo đó là vang lên một tiếng oanh động, liền có một ván gỗ cắm đầy đinh từ trên trời rơi xuống, hướng về một mảng cỏ cách đó không xa.

Phanh!

Kiếm quang léo lên, đem miếng ván gỗ xoắn thành phấn vụn, trên đất bằng đã hiện ra một gã thạch môn đệ tử. Chỉ có điều ngay tại lúc hắn xuất hiện, tiểu Hổ đã mãnh liệt lao tới, tát một cái vào trên người tên đệ tử kia.
Tện đệ tử kia kêu lên đau đớn rồi ngã xuống, Tịch Tàn Ngân lại chém một cái vào một dây mây khác, lại một âm thanh vang lên, một cái mộc thương từ trong rừng bay ra, đâm về phía đám đệ tự.

Phản ứng của tên đệ tử kia cũng tạm được, lại có thể tránh né cái trường mâu kia, xoay người trên mặt đất, chưa kịp làm gì tiếp, lại chợt nghe một tiềng vang lên, một mũi kiếm xuyên thấu từ sau lưng tới trước ngực hắn.

Toàn thân của tên đệ tử kia run lên, trong miệng trào máu ra, cả người bất động.

Âm thanh của Tịch Tàn Ngân lại băng lãnh vang lên: -Cho nên kỳ thật ta không phải là lần đầu giết người!

Rút kiếm lui lại phía sau.
Gào! Tên đệ tử kia điên cuồng gào lên chém lại một kiếm, muốn giết chết Tịch Tàn Ngân, Tịch Tàn Ngân cũng điên cường lui lại phía sau tránh né.

Tên đệ tử kia muốn truy kích, tiểu Hổ đã xông tới, tát một cái vào đầu hắn, hoàn toàn kết thúc tính mạng đối phương.

Tịch Tàn Ngân lúc này mới đi tới, đầu tiên là dùng chân đá đối phương, sau khi xác nhận người này đã chết, liền bắt đầu lục soát giới chỉ của tên đệ tử, trước đây giết Hồng An Đào chư mang tới lợi ích gì cho Tịch Tàn Ngân, nghèo đến mức một cái giới chỉ cũng không có, nhưng tên này thì bất đồng.

Quần áo hoa lệ, trên người trang bị giới chỉ, là có thể có thu hoạch.
Mở ra giới tử nhìn nhìn, Tịch Tàn Ngân cười nói: -Vận khí không tệ, Bảo nhi ngươi xem ta phát hiện cái gì?

Từ trong túi lấy ra một vật, là một bản tu luyện tâm pháp.

Trên đó viết năm chữ "Long Hổ Khiếu Thiên Quyết".

-Ha ha, đây là pháp môn tu luyện. Tịch Tàn Ngân vui vẻ nói: -Không nghĩ tới công tử không cho ta pháp môn tu luyện, tên ngu ngốc này lại tự mình đưa tới.

Sau khi thoát khỏi sự lãnh khốc ác nghiệt khi giết người, Tịch Tàn Ngân lại biến trở về bộ đạng thiếu niên hoạt bát.
-Nhưng mà không phải là nhưng công phu tốt là không thể dùng giấy để truyền thụ sao? Pháp môn này có thể viết lên giấy để truyền thụ, tất nhiên là không đáng giá, ta rốt cuộc có nên học hay không? Tịch Tàn Ngân suy nghĩ, nghĩ nửa ngày thì bất ngờ nói: -Suy xét nhiều làm gì. Thích khách sẽ còn tới nữa, trước tiên cứa qua cửa này đã. Cùng lắm thì trùng tu luyện lại.

Nói xong thì đem cuốn sách cất đi, sau có lại tìm trong giới chỉ thì tìm được mấy bình đan dược.

Nhưng đan dược này không tính là quý hiếm gì, tuy nhiên đối với Tịch Tàn Ngân mà nói thì quá tốt rời.

Tiếp theo Tịch Tàn Ngân lại từ trong đó lại từ trong đó lấy ra vài cái áo xanh. Máy cái áo này nhìn không giống y phục của Thạch Môn Phái, vải dệt là loại tốt, được may một cách tinh tế, trên quần áo còn được thêu thất diệp thảo. Tịch Tàn Ngân nhìn thấy có chút quen mắt, suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ tới đồ án của Thất Tuyệt Môn.

Hắn bừng tỉnh đại ngộ nói: -Bảo nhi, chúng ta dường như giết nhầm người, người này không phải người của Thạch Môn Phái.

Bảo nhi không hiểu nhìn hắn, Tịch Tàn Ngân lập tức mở miệng giải thích: -Giết nhầm là giết sai, cải trang phục kích, lén lút tiếp cận, hơn phân nửa là mưu đồ gây rối, không phải gian xảo tức là đạo chích, nói sau cũng không phải người Văn Tâm, lại càng không cần khách khí với hắn.
Tịch Tàn Ngân vung tay lên, sẽ đem việc cho qua.

Cuối cùng từ bên trong tui lấy ra một thứ, là một khối lớn màu vàng, mới đầu nhìn không biết là cái gì.

Tịch Tàn Ngân cầm trong tay lật qua lật lại xem, ánh mắt bảo nhi chợt léo rồi đứng lên.

Nó mạnh mẽ lao tới, giành lấy vật phẩm trong tay Tịch Tàn Ngân, liền cho vào miệng nuốt luôn.

-Bảo nhi! Tịch Tàn Ngân giật mình nhìn tiểu Hổ.
ắn cái khối vàng óng đó vào, không ngờ trên người tiểu Hổ phát tán ra một loại hào quang nhu hòa.

Tia sang này bao phủ tiểu Hổ, không ngờ nó là loại cao quý thánh khiết, có cảm giác xuất trần thoát tục, Tịch Tàn Ngân nhìn tiểu Hổ tới ngay ngốc.

Một lát sau hào quang trên người tiểu Hổ biến mất, không ngờ tiểu Hổ ngáp một cái, đi sang một bên ngủ tiếp.

Chỉ có điều khi nó ngủ, chỉ thấy làn da trên người lấp lánh ánh sáng, giống như có cái gì đó lưu chuyển.

Tịch Tàn Ngân ghé sát vào nhìn, thì thấy mạch máu dưới da đang sôi sục, máu huyết lưu động, nhìn như sóng trường giang đổ ra đại hải. nếu mà lắng tai mà nghe, thì có thể nghe thấy sâu bên trong mơ hồ nghe tiếng hổ gầm...

————————————

Đúng là Thạch Môn Phái đã hạ thấp sự giám thị đối với Đường Kiếp.

Điều này làm cho Đường Kiếp không hiểu chút nào.

Là lạt mềm buộc chặt? Vẫn có cái gì đừng nguyên nhân?

Tuy nhiên khi càng ngày càng cảm nhận rõ thái độ lãnh đạm của chủ nhà, Đường Kiếp liền biết chủ nhà muốn đuổi khách rồi.

Điều này làm cho Đường Kiếp cảm thấy kinh ngạc, nếu cái này là thật, thì có thể nói Thạch Môn Phái không còn hoải nghi hắn nữa và chuyện lúc trước không hoàn toàn liên quan tới hắn.

Vấn đề là trong chuyện này, căn bản Đường Kiếp không có ý định cởi bỏ hiềm nghi này, hiện tại không hiểu sao hiềm nghi lại được rửa sạch, đây là tại sao?

Đường Kiếp suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp.

Nhưng mặc kệ Thạch Môn Phái rất mong hắn rời khỏi, Đường Kiếp vẫn không chịu đi. Tiểu tử này da mặt dầy vô cùng, hồn nhiên không them để ý tới sự châm chọc khiêu khích của người khác, cứ như vậy mà ở lại Thạch Môn Phái.

Hôm nay Đường Kiếp đang đi dạo trên núi, liền nhìn thấy ở phía xa di8\9 tới vài tên đệ tử Thạch Môn Phái.
Mấy người kia nhìn thấy Đường Kiếp, hừ một tiếng, cũng không thèm để ý tới hắn liền bỏ đi.

Chẳng qua vào lúc giao nhau, lại có thể thoang thoáng nghe được vài âm thanh:

-Kia chính là Đường Kiếp của Tẩy Nguyệt phái?

-Chú ý một chút, cái gì mà Đường Kiếp với Đường Kiếp, phải xưng là thượng sứ.

-Thượng sứ cái gi, cũng chỉ là một tên Thoát Phàm Cảnh, cũng không khác chúng ta là bao, có thể làm cái gì đây.

-Um. Ta xem tiểu tử kia cũng thường thôi, tuy nhiên chính là ỷ vào xuất thân có chút tiềm năng làm vốn để kiêu ngạo, nếu xét thực lực chưa chắc đã vượt qua Lâm sư huynh, nếu đánh nhau, su huynh có thể một tát đã đáng bại tiểu tử kia.

-Đúng vậy đúng vậy. Một đám phụ họa theo.

Thanh âm này quá rõ ràng, hoàn toàn không có kiêng kị tới sự hiện diện của Đường Kiếp, thậm chí khia hai bên cách nhau càng xa thì âm thanh càng lớn, càng rõ ràng hơn nữa, giống như có người cố ý đem thanh âm đưa vào tai Đường Kiếp.

Đới với việc này Đường Kiếp cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười.

Ân, tuy nói biên pháp này có chút hèn hạ, nhưng nó lại thực sự có hiệu quả.
Một khi minh đánh nhau với mấy tên đệ tử Thách Môn này, mặc kệ ai thắng ai thua, Đường Kiếp cũng không có lý do nào ở lại Thạch Môn Phái.

Cho nên đối mặt với mánh khéo này, Đường Kiếp cũng chỉ cười mà cho qua.

Tuy nhiên ngay sau đó, có một người đã nói:

- Quả nhiên là cái bọc mủ, cái gì mà chó má đại phái thượng sứ, rõ ràng chính là cái rác rưởi. Cha mẹ rác rưởi sinh ra đứa con rác rưởi, giáo sư rác rưởi dạy dỗ rác rưởi đồ đệ, ta xem nay, người bên này hơn phân nửa là một đám rác rưởi.

Nói xong thì liên xuất một tràng tiếng cười kiêu ngạo.

Sắc mặt của Đường Kiếp liền hạ xuống.
Cái chiêu trò này đã được nâng cao hơn rồi, ngay cả cha me sư trưởng cũng lôi ra. Đường Kiếp có cảm giác không thể nhịn được nữa.

Hắn quay đầu nhìn lại, tổng cộng có bốn người nói chuyện, cầm đầu là một gã thanh niên có gương mặt bong bóng.

Đường Kiếp nhận ra hắn, hắn gọi là Lâm Phàm, là đệ tử thân truyền của Thạch Tịnh Trai, đã là Thoát Phàm cửu chuyển, xét về cảnh giới thì còn cao hơn Đường Kiếp môt bậc, về phần ba người khác thì cũng chỉ là Thoát Phàm Cảnh sơ kỳ, cũng không sai biệt lắm so với Đường Kiếp.

Lúc Đường Kiếp nhìn bốn người này, Lâm Phàm cũng không yếu thế trừng mắt nhìn lại Đường Kiếp.
Nếu là lúc trước, cho hắn vài lá gan cũng không giám đụng tới sứ giả của Tẩy Nguyệt phái, nhưng hắn bay giờ đang phục mệnh đuổi Đường Kiếp xuống núi, cho phép hắn dùng mọi thủ đoạn, biết pháp tốt nhất là khơi mào một hồi tranh đấu.

Tuy nhiên khi thanh niên làm việc, rất dễ sai lầm.

Châm biếm khiêu khích thì có thể, làm nhục cha mẹ và người nhà thì rõ ràng là quá lám rồi, nhất là loại chủ động khiêu khích này, trực tiếp hướng tới chỗ yếu hại mà đâm, quả thực là không biết chữ chết viết như thế nào, cho dù là Đường Kiếp có kiềm chế tốt như thế nào cũng không thể nhân được nữa.

Hắn nhìn Lâm Phàm, nói: -Ở nhà chủ nhà ăn uống vài ngày, không nghĩ tới đụng phải mấy con chó cắn bậy. Nể mặt mũi chủ nhân, ta tạm thời không đánh chó, tuy nhiên khi ra khỏi cái nhà này, lú chó còn dám duổi theo, liền chớ trách ta trở mặt.

Nói xong đã hướng dưới chân núi mà đi.

Hắn nói là "Nếu dám đuổi theo thì chớ trách ta trở mặt", kỳ thật liền là nói "Ngươi nha có giám xuống núi đánh" .

Bốn người kia nhìn nhau, vẫn là Lâm Phàm sắc mặt hung ác nói: -Đi, chẳng lẽ lại còn sợ hắn?

Cho dù là thượng sứ thì sao? Cũng như mình phụng mệnh mà làm việc, hắn cũng đang mừng rỡ là mượn được thu thập Đường Kiếp.

Bốn người cùng nhau đi xuống núi, ra khỏi Thạch Phong Môn, thì nhìn thấy Đường Kiếp đã bay về phía xa xa, với tốc độ cực nhanh, cũng không có ý tứ dừng lại.

-Đường Kiếp! Lâm Phàm hô một câu.

Đường Kiếp quay đầu lại nhìn, cười lạnh nói: - Đám ngu xuẩn, nói các ngươi đi xuống núi thì các ngươi liền đi xuống núi a. Có bản lĩnh đuổi theo ta rồi nói sau.

Nói xong lại gia tốc bay đi.

-Muốn chạy? Lâm Phàm hừ nhẹ một tiếng, trong mắt hiện lên sát ý.
Quát lên duổi theo, bốn người cũng cảm thấy phấn khởi mà duổi theo, năm bóng người ở trên trời vẽ thành năm đạo hào quang, lao về phía chân trời.

Tốc độ của Lâm Phàm là nhanh nhất, xa xa ở phía trước, đang không ngừng rút ngắn khoảng cách với Đường Kiếp, tuy nhiên cũng vì như vậy mà càng ngày càng cách xa đám sư đệ của mình.

Điều này cũng làm cho Lâm Phàm nhin thấy dụng ý của Đường Kiếp, đối phương đang lợi dụng tốc độ để tách bọn họ ra, để không bị vây công, không chỏi cười ha hả: -Đường Kiếp, người cũng biết dùng mưu kế nham hiểm sao? Cái kế sách phân hóa này cũng thường thôi, có dám cùng ta chiến một trận không!

-Ai nói ta phải phân tách các ngươi?
Khéo miệng Đường Kiếp nhếch lên lộ ra sự khinh thường: -Các ngươi vẫn chưa đáng để ta làm vậy?

Lâm Phàm ngẩn ra: -Vậy ngươi chạy làm cái gì?

Ánh mắt của Đường Kiếp đã híp mắt lại, một bên thì trả lời: -Chạy làm cái gì? Tất nhiên là thoát ky Thạch Phong Sơn xa một chút rồi. Không biết lão cẩu Thạch Tịnh Trai không biết từ chỗ bí mật nào đó nhìn ra không? Với hắn, trận chiến này như là một chò trơi của tiểu hài tử, không có gì là thú vị. Với ta nếu không phải là chiến đấu sinh tử thì không có hứng thú, người đã chủ động khiêu khích, lời nói làm nhục phụ mẫu, sư môn của ta, thậm chỉ còn chủ động đuổi giết... ta tư nhiên phải làm thịt người rồi!
Nói xong thân hình Đường Kiếp liền xoay lại, đã dừng ở bên cạnh một ngọn núi, ngạo nghễ đứng ở đó, cần Đoạn Tràng Đao hoàng không chỉ tới: -Nếu là lúc trước, có lẽ ta sẽ không làm như thế này, tuy nhiên qua gần hai năm, ta đã dần dần thích ứng với thế giới này. Nếu Tế Hà Giới là nơi cá lớn nuốt cá bé, như vậy nếu là kẻ yếu thì phải ngoan ngoãn thành thật mà nghe lời, chủ động khiêu khích là muốn tự tìm chết, đây là lẽ thường ở Tế Hà Giới, giết người, ở thế giới này là không có sao cả! nếu như thế, thì muốn giết thì giết!

Nói xong hắn vung Đoạn Tràng Đao lên, chém ra một đạo đao phong, kình khí như cầu vồng xuyên qua mặt trời, đâm thẳng tới Lâm Phàm.

Vô Song Trảm!

Lâm Phàm không nghĩ tới là Đường Kiếp lại quyết đoán như vậy, nói trảm là trảm, kinh hãi một lúc, hay tay liền đánh ra pháp ấn, từng đạo kình khí trào ra, một đạo đao phong sắc bén cứ như vậy bị Lâm Phàm phất tay chặn lại.

So sánh giữa bách luyện và cửu chuyển, đặc điểm khác nhau là linh khí được thực chất hóa.

Bách luyện thì xem trọng về cường thân kiện thể, là chuyên về mặt cải tạo thân thể, mà cửu chuyễn là thiên về phủ tạng, chuyên nâng cao về phủ tạng. đề thăng loại này cũng gần giống như thân thể ngọc thạch, nhưng cũng có chút khác biệt.

Thân thể Ngọc Thạch là thuần túy đề thăng ngũ tạng lục phủ, khiến cho sinh mệnh lực liên miên bất tuyệt, nếu như Đường Kiếp mà luyện Ngọc Thạch Chi Thân tới đại thành, thì nếu tâm phủ có nứt vỡ cũng không chết, bách độc bất xâm, thân thể Cửu Chuyển có thể không có thân thể mạnh mẽ như Ngọc Thạch Chi Thân, nhưng tâm, gan, tỳ, dạ dày, thận, phổi, tràn, đảm, não, chín đại yếu hại của thân thể đã được linh khí rèn luyện, đạt được cảnh giới thần thể và linh hồn hợp nhất, làm cho thực lực đại tăng, nên chỉ cần giơ tay nhấc chân là tại ra sức mạnh cường đại.

Mà Lâm Phàm chân chính là cửu chuyển kỳ, chín đại yếu hại đã linh hóa tới cái thứ tư, bởi vậy động tác rất mau lẹ, không chỉ cần tùy ý chém ra một kiếm, thì cũng có hiệu quả của thuật pháp.

Sự chênh lệch về cảnh giới, càng về sau càng lớn, vượt cấp khiêu chiến càng khó khan hơn.

Vì nguyên nhân chính này, Lâm Phàm khi gặp tập kích bất ngờ, có thể dựa vào linh khí thực chất hóa mà ngăn cản Vô Song Trảm, nếu đổi lại một bách luyện kỳ hai một gã linh sư khác, thì rất khó làm được việc này.

Chỉ có điều ngay lại lúc hắn ngăn cản một đao đó, trên ánh đao có mấy diểm hàn tinh bay lên, lao thẳng tới mặt của Lâm Phàm.

Ám độ phi tinh!

So sánh với lúc mới đầu, sau khi trải qua bốn năm khổ luyện Đường Kiếp đã sớm thuần thục nắm giữ chiêu thức ấy.

Lâm Phàm không nghĩ tới sẽ có biến có này, chín điểm phi tinh đồng thời đánh về các nơi như tai, mắt, mũi, miệng của hắn, tình thế cấp bách hắn chỉ có thể nghiêng đầu tránh né, có vài điểm phi tinh bắn vào một bên mặt của hắn.
Khi bị phi tinh đánh lên mặt cảm giác cũng không dễ chịu gì, lập tức trên mặt hắn hiện ra mấy lỗ máu, thì ra khi đạt cảnh giới cửu chuyển, linh khí thực chất hóa, linh khí có thể tự động bảo hộ, làm suy yếu thương tổn, vì vậy mà phi tinh mới không đâm xuyên qua đầu hắn, mặc dù như thế hắn cũng bị thương không hề nhẹ, một con mắt suýt nữa bị đánh mù.

-A! Lâm Phàm phẫn nộ kêu lên.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ vừa mới giao thủ, mình đã bị Đường Kiếp đánh bị thương nặng.

Quay người lại muốn rat ay với Đường Kiếp, chỉ thấy Đường Kiếp đứng phía trước lại đánh ra một chưởng.
Một chưởng như sấm chớp, mờ ảo như bên trong có tiếng rồng gầm.

Tất nhiên không phải là tiếng rồng gầm, mà chỉ là hiệu quả của một thuật pháp thôi, chưởng phong phát ra có thanh âm như tiềng rồng gầm, còn được gọi là:

Long nhược thủ!

Lâm Phàm tức giận chém một kiếm, một kiếm này kích phát toàn bộ tức giận kìm nén của hắn, tuy rằng là ra tay vội vàng nhưng uy lực cũng không nhỏ, kiếm quang như sấm sét bổ vào chưởng ảnh của Đường Kiếp, hai cố kình khí xung đôt trên không trung, tạo ra một cỗ linh triều xông thẳng lên không trung.

Long Nhược Thủ rung lên, đúng là bị một kích của Lâm Phàm đánh tan.
Luận tu vi cảnh giới, Đường Kiếp thì kém hơn một chút so với Lâm Phàm, uy lực của pháp thuật cũng không bằng.

Nhưng ngay lúc Long Nhược Thủ biến mất, một ánh đao hiện lên, lại lần nữa lao tới chỗ Lâm Phàm.

Thần Đình Thiên Biến, Thiên Liệt Trảm!

Lâm Phàm nằm mơ cũng không nghĩ tới trong một chưởng của Đường Kiếp lại có ám thủ, liền khiếp sợ, chỉ có thể huy kiếm chống đỡ.

Chỉ có điều lúc này hắn không kịp phát lực, chỉ miễn cướng phòng ra một đạo linh khí, khi đao kiếm chạm nhau, thì liền bị phá vỡ, hung hang đâm vào lồng ngực của Lâm Phàm, Lâm Phàm liền kêu thảm ngã xuống.
Nhìn Lâm Phàm ngã xuống từ trên không trung, Đường Kiếp mới hừ một tiềng rồi đuổi theo.

Hắn thắng được trận chiến này có chút may mắn, liên tục hai lần rat ay đều có ám chiêu, bên trong Thạch Môn Phái không có thủ đoạn nào giống như Đường Kiếp vừa sử dụng, bởi vậy Lâm Phàm cũng không có kinh nghiệm đối phó với tình cảnh này, cho nên mới bị Đường Kiếp chiếm tiên cơ.

Nếu hắn có chuẩn bị, lấy cảnh giới cửu chuyển của hắn, Đường Kiếp muốn thắng cũng có thể, nhưng cũng phải mất một phen khổ chiến, thậm chỉ còn phải dùng hai át chủ bài Kim Mang và Đoạt Hồn Sát.

Hiện tại không cần tốn một quan bài nào thì quá tốt, lúc này đang muốn cấp thêm cho đối phương một đao, thì đã thấy phia xa có ba tên Thạch Môn đệ tử bay tới.
Bọn họ nhìn thấy Lâm Phàm trong thương rơi xuống, thì trong lòng kinh hại, đồng thanh hô lên: -Đao hạ lưu nhân!

Lúc này có vài tên Thạch Môn đệ tử, trong đầu có ý niệm may mắn là Đường Kiếp không dám giết người.

Không nghĩ tới Đường Kiếp liền vung tay lên, Đoạn Tràng Đao đã phá không phi tới, đuổi theo Lâm Phàm đang rơi xuống, đâm một đao vào lồng ngực hắn. Linh lực bùng nổ, gần như đem lục phủ ngũ tạng của Lâm Phàm chấn vỡ nát, dưới sự khống chế của Đường Kiếp, Đoạn Tràng Đao được kéo ra, xé mở thận thể của Lâm Phàm, vì thể có thể nhìn thấ từng đám tạng phủ bị vỡ rơi ra.

Thương thế như vầy, thần tiên cũng khó cứu!
-Ngươi... Ba gã đệ tử trợn mắt há mồn nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp dừng lại trên không trung, ngạo nghễ trả lời: -Ăn nói lỗ mãng, dĩ hạ phạm thượng, án theo pháp lệnh Tẩy Nguyệt Phái, tội này xử tử!