Đây là một hang động ngầm, mạch nước ngầm từ vách đá chẩy xuống, lúc đầu có mang theo độc tính chảy vào đây, nhưng không biết sao, sau khi chẩy vào trong động này thì độc tính lại biến mất, chỉ còn một màu cam tuyền.

Mà phía sau hồ nước, là vô số quái thạch mọc san sát.

Phía sâu trong thạch động tản ra một loại hàn khí màu trắng ngọc thạch, rõ ràng đã hình thành Thạch Nhũ Hàn Băng (cò gọi là măng đá).

Thạch Nhũ Hàn Băng là một loại linh tài cực kỳ hiếm thấy, tuy rằng tính chất cứng rắn, nhưng chỉ cần lấy chân hỏa luyện hóa, liền mềm mại, có thể trực tiếp ăn, vị như măng, nên mới có tên là thạch nhũ. Tuy nhiên tác dụng vẫn dùng để luyện đan, gia nhập thêm vật này có thể làm cho phẩm chất một ít đan dược đặc thù đều có thể nâng cao.

Giá trị của linh tài được quyết định ở cho có thể chế tác đan dược giá trị, có ba loại đan dược cần Thạch Nhũ Hàn Băng cao cấp, bởi vậy Thạch Nhũ Hàn Băng cũng được coi là linh tài tương đối trân quý.

Chỉ có điều thạch nhũ hàn bang cũng không quá mức quý hiến thấy, thậm chí có thể do con người đào tạo, vì vậy mà giá cả cũng không tính là quá cao, tuy nhiên thạch nhũ hàn bang trong thạch động này có số lượng rất nhiều, cộng lại cũng là một số tiền rất lớn.

Thạch Nhũ Hàn Băng ở đây toàn bộ đã bị cắt hết đầu nhọn, chỉ để lại cái bệ, không cần hỏi cũng biết là do Thạch Tịnh Trai làm rồi, thạch nhũ hàn bang chỉ cần lấy đi phần nhọn phía trên, còn phần còn lại không có đáng giá mấy.
Phía trên là Thạch Nhũ Hàn Băng, dưới là mặt đất là một cái hố rất lớn, khi nhẩy vào trong hố nhìn bốn phía thì thấy bốn phía đều là thông đạo ngầm. Những thong đạo này tự nhiên là không phải đào để chơi rồi, Đường Kiếp có thể thấy trên vách thong đạo léo lên một chút kim quang.

Kim quang này nhìn có chút giống bụi vàng, rơi trên đường hầm, Đường Kiếp nhặt lên và nhìn kỹ, rất nhanh nhận ra đây là Kim Tinh Thach. Kim Tinh Thach là một loại kim loại, chủ yếu dùng để tạo vũ khí, nó chủ yếu tăng độ cúng cho vũ khí, nhưng vẫn chưa đủ phầm chất để luyện chế pháp bảo. Đường Kiếp nhìn đường hầm, thì thấy nó cũng là một mỏ khoáng thạch nhỏ, nếu toàn bộ đào lên thì giá trị cũng không thấp hơn đám Thạch Nhũ Hàn Băng.

Hai năm qua Thạch Tịnh Trai không làm gì, chỉ ở nơi này đào mỏ.
Ngoại trừ Thạch Nhũ Hàn Băng và mạch khoáng thì trên vách đã cũng không thiếu thứ tốt.

Đường Kiếp cũng rốt cuộc biết hắn còn tìm Tinh Hoa Sa Tằm.

Chính xác mà nói, thì có chúng nó thực tồn tại.

Bốn phía vách đá lên, khắp nơi đều có một lỗ nhỏ màu đen.

Đây là dấu vết sa tằm lưu lại, chúng nó như là con gium trong nham thạch, trên vách đá lưu lại rất nhiều lỗ thủng, chắng qua trên vách đá này không còn bất luận một con sa tằm nào.

Trên vách đá này đã từng có đại lượng linh thạch, đoán chừng ở đây cũng có mạch linh khoáng, nhưng bị vách núi tách ra, nơi này chỉ còn lại một phần nhỏ. Nhưng phần nhỏ này đã bị sa tằm ăn hết. vì nguyên nhân có Độc Ngài bên ngoài, sa tằm không thề từ nơi này mà đi ra ngoài, cho nên chúng không thể lên mặt trên, mà sống quãng đời còn lại ở đây.

Chỉ có một ít sa tằm, mạnh mẽ dựa vào “ý chí kiên cường” và khát vọng linh thạch, dám theo vách đá thông qua qua linh quáng kia, tim tới cho có linh thạch để an, cuối cùng chết đi để lại tinh hoa.

Tuy nhien cai nay cũng không khiến cho Đường Kiếp phải rung động.

Chân chính khiến hắn rung động là chỗ sâu nhất của hang động, có một đạo hắc sắc.
Đạo hắc sắc kia như treo trên vách đá, thoạt nhin giống như một khe đá, nhìn kỹ lại thì nó như một con rắn đen đang vẵn vẹo. mà khi Đường Kiếp nhin vào vệt đen đó thì cảm thấy như ánh mắt bị hút vào khe đá, dường như ở đó có cài gì đó sâu thẳm, đáng để hắn nghiên cứu.

Khe nứt không gian!

Cái này không nghờ là khe nứt không gian!

Đường Kiếp gần như phải kêu ra tiếng.

Vì chứng thật phán đoán của mình, hắn cầm lấy một tảng đá nén vào khe đá, lặng yên không một tiềng động, bị cái khe trực tiếp cắn nuốt, biến mất vô tung.
Đúng vậy, đây là khe nứt không gian.

Rốt cuộc Đường Kiếp đã hiểu tại sao trong thạch động này có Thạch Nhũ Hàn Băng và Kim Tinh Thach.

Đây là khe nứt thông với một không gian khác, nó rất rộng lớn và thâm thúy, khó thể nói hoặc hiểu hết được nó, ngay cả Tiên nhân phi thăng cũng không thể nói rõ vể vêt nứt không gian. Nhưng có thể khẳng định, mỗi một khe nứt không gian đều mang theo những thứ trong không gian kia, và làm thay đổi một địa hình theo một trình độ nào đó.

Loại thay đổi này cũng có thể là tốt, cũng có thể phá hư không gian nó xuất hiện, có thể mang tới một lượng tại nguyên, cũng có thể hình thành thiên tai.
Nhìn thấy trong hiện tại có thể nói là khe nứt không gian này là tốt, chính vì nó xuất hiện, mới khiến thạch động này xuất hiện một số bảo tàng.

Ngoài ra, khe nút không gian còn mang đến một số đồ, về phần nó mang theo cái gì thì rất khó nói, có thề là rác rưởi, có thể là chí bảo, việc này được quyết định có đồ vật gì ở nơi khe nứt xuất hiện. hiện tại ở đây không có gì, có thề là nó không có gì rơi ra, cũng có thề là bị Thạch Tịnh Trai lấy mất rồi.

Đường Kiếp có thể đại khái tính được số lượng tài nguyên ở đây, trong đó Tinh Hoa Sa Tằm là giá trị cao nhất nhưng số lượng ít nhất, Kim Tinh Thach thì giá trị thấp nhất nhưng số lượng cao nhất, ba loại tài nguyện ở cùng một chỗ (sao mình đém có hai mà ta), lại thêm phía Thạch Môn Phái tích trữ linh thạch, tổng giá trị cũng phải hơn ức.
Đương nhiên, nếu buôn lậu, khẳng định Thạch Môn Phái không bán được vơi giá cao, nhiều lắm thì cũng chỉ bán được mấy ngàn vạn.

Tuy nhiên đại lục Tê Hà làm sao không tồn tại lạm phát, máy ngàn vạn linh tệ đã đủ làm cho một môn phái nhỏ thoát thai hoán cốt, biến thành môn phái bậc trung thâm chí còn mạnh hơn.

Thất Tuyệt Môn cũng được lợi, vì phải biết rằng có nhiều thứ không thề mua được bằn tiền. Thạch Nhũ Hàn Băng và Kim Tinh Thach thì có thể, còn nếu là Tinh Hoa Sa Tằm thì chỉ có xuất hiện trong hội đấu giá, giá trị có thể tăng lên tới ngàn vạn, có thể nói ưu đãi còn lớn hơn Thạch Môn Phái.

Bởi vậy việc này không thể nghi ngờ chính là giúp địch.
Đây chính là tội lớn, nhưng hấp dẫn cực lớn ở trước mặt, cho dù là chém cả nhà, bọn họ cũng làm.

Đường Kiếp trong đầu không khỏi hiện ra cảnh tượng này.

Theo năm tháng đào móc, mạch khoáng dần dần tới phần cuối cùng, đi tới bên bờ vực.

Những thợ đào mỏ tiếp tục ngày đêm đào xới, bọn họ vì có một vách núi như vậy mà cao hứng, bởi vì bọn họ là có thể đem phế thạch trực tiếp ném xuống vách núi, mà không cần đem ra ngoài.

Cái này không thể nghi ngờ là giảm đi nhân lực thật lớn.
Nhưng là bọn họ cũng không biết rằng, nhìn vách núi sâu không thấy đáy này, một đám ngài độc hung ác đang ngủ say.

Số lượng lớn phế thạch từ trên trời ném xuống.

Một ít ngài độc vì vậy mà bị bừng tỉnh.

Chúng nó cũng không có xuất động hàng loạt, có lẽ là không cảm giác được nguyên nhân nguy hiểm, chỉ có rất ít ngài độc dọc theo vách núi bay lên đường hầm.

ở nới này, chúng nó tìm thấy nguyên nhân phá rối giấc ngủ của mình, vì thế liền kéo những người đó xuống vách núi, đối phó với những người phàm tục này, chúng cũng không cần tới nọc độc.
Vì thế mới xuất hiện sự kiện mất tích.

Vì phát sinh việc mất tích, nến Thạch Môn Phái mới phái người tới tìm hiểu.

Chuyện kế tiếp, liền dễ dang hơn. Bọn họ liền phát hiện độc ngài, vì ngài độc rất khó đối phó nên phải ba vị chân nhân tự minh ra tay. Sau đó họ liền phát hiện một ít dấu vết trên vách hang đá.

Cho nên bọn họ xâm nhập dọc theo con sông, mạo hiểm tiến vào trong động, liền phát hiện đống của cải này.

Việc tiếp theo thì không cần phải nói.

Có hấp hẫn quá lớn, ba vị chân nhân quyết định nuốt riêng khoản này. Bọn họ xử lý hết những đệ tử phát hiện bí mật, sau đó lại thả một con Địa Ma Viên trong mạch quáng.

Địa Ma Vượn là do Thạch Tịnh Trai nuôi, nó chỉ chịu sự sai khiến của Thạch Tịnh Trai, nó hù dọa và giết chết một ít thợ mỏ, làm thợ mỏ không giám tiếp cận chỗ sâu mạch khoáng.

Đám dn không bị quấy nhiễu, nên cũng không bay lên nữa, nên bí mật không bị tiết lộ.

Ba vị chân nhân xem Độc Ngài như là một thủ hộ thiên nhiên, là một loại thủ hộ bí mật, trong thời gian hai năm, thường xuyên vào thạch động, đem tất cả những thứ gì tốt đào ra hết, cuối cùng tích cực liện hệ, muốn bán ra những thứ này.
Đượng nhiên, ngoài tiền tài, bọn họ còn vì chính tương lại của mình.

Ví dụ như công pháp tử phủ.

Cũng vì vậy khi biết Ngọc Uyển Nương đi Lệ Quốc, Đường Kiếp liền xác định là Thất Tuyệt Môn chứ không phải môn phái khác, bởi vì chỉ có lục đại môn phái mới có khả năng xuất ra công pháp tử phủ.

Điều duy nhất khiến Đường Kiếp thấy kỳ lạ là, lúc này họ vẫn chưa bán bất cứ một phần tài nguyên nào, dù sao thì cái khí chất nhà giấu mới nổi rất khó che giấu.

Nhất là người tu tiên, những vật khác, như pháp bảo còn có thể không mua, nhưng tài nguyên nâng cao tốc độ tu luyện thì không có khả năng không cần. nhưng bà người Ngọc Uyển Nương lại không có, bòn họ mới chỉ là Thiên Tâm cảnh bậc trung, đúng là Tâm Ma kỳ, thậm chí ngay cả Ngọc Uyển Nương cũng chưa tới Tâm Ma kỳ, chỉ ở Linh Hoàn kỳ.

Hôm qua Đường Kiếp đi ra ngoài một ngày, đã sớm tìm hiểu rõ ba người này. Trong một năm chỉ có Thạch Tịnh Trai nâng lên một cảnh giới, từ Linh Hoàn kỳ lên Tâm Ma kỳ, mà chuyện này phát sinh cách đây đúng một năm.

Cái này đủ để xác nhận là đám của cải này vẫn chưa chuyển thành tài nguyên, tăng cường thực lực. chỉ có Thạch Tịnh Trai là người được lợi đầu tiên.

Cái này không hợp đạo lý rồi, tài nguyên là do ba người dùng hai năm thời gian đào móc ra, phải đợi tới lúc này mới lấy ra bán.

Trừ khi...
Đường Kiếp lại nghĩ tới suy đoán lúc trước của hắn.

-Nội bộ bất ổn. Đường Kiếp thì thầm mấy chữ.

Trong lần ngà ngà say khi tham gia yến tiệc, Đường Kiếp chỉ biết là ba người không có đông lòng, mà lúc này, ba người chắc cũng không tín nhiệm nhau.

-Nếu là như thế, có cơ hội đột phá trong việc này rồi. Đường Kiếp tự nói với mình.

Ký thật khi phát hiện nơi này, Đường Kiếp đã tìm được chứng cớ, đã cói là hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lúc này, hắn đột nhiên ý thức được, minh càng làm được nhiều thứ hơn thì càng có nhiều chỗ tốt.
Bản tính mạo hiểm của hắn lại nổi lên, chuyện đầu tiên là xuống tay với Thạch Tịnh Trai.

Hắn muốn xem chính xác Thạch Tịnh Trai nuốt riêng bao nhiêu hàng.

Tuy nhiên lúc này, hắn không có truyền tin cho Tẩy Nguyệt phái, mà lại nhắn tin cho hai người khác.

Đường Kiếp phát động Tâm Hữu Linh Tê.

Liên vang lên thanh âm của Y Y: -Ca ca, ngươi còn biết tìm ta à?

Đường Kiếp cười nói:
-Dĩ nhiên là biết rồi, ca ca sao quên ngươi được. gần đây có chuyện gì không?

-Không có gì rất vui! Y Y kêu lên.

Bắt đầu theo Đường Kiếp từ Vệ Phủ, thời gian đó là lúc Y Y thoải mái tự do nhất.

Mà sau khi Trịnh Thư Phượng biết Y Y có tình cảm với Đường Kiếp, thì lại chuyên môn vì Y Y mà làm một khu vườn, và xem như là hài tử của mình.

Cho nên trong thời gian này ai sống sung sướng nhất, thì đó chính là Y Y.

Lúc này nghe Y Y nói như vậy, Đường Kiếp nói:
-Vui vẻ là tốt rồi, tuy nhiên tiếp theo, ca ca cần ngươi giúp ta làm một việc.

-Ca ca nói đi!

-Người đi nói với Vệ thiếu gia, mời hắn giúp ta điều tra lịch sử kỷ lục giao dịch hai năm nay của thị trường tu chân.

-Kỷ lục giao dịch của thị trường tu chân? Y Y lập lại một cách khó hiểu.

-Đúng, chủ yếu là Tinh Hoa Sa Tằm, Thạch Nhũ Hàn Băng và Kim Tinh Thach, nhìn xem tình hứng bán ra trong thời gian hai năm. Chuyện này khá phức tạp, dựa vào mình thiếu gia là không làm nổi, mời Thái thái xuất thủ, nhất định phải tra nhanh!
-Ồ, ta biết rồi. Y Y rất nhanh chạy đi tìm Vệ Thiên Xung.

Lúc này, bay giờ liền hiện ra chỗ tốt khi sau lưng có gia tộc làm chỗ dựa. lấy đại lượng nhân lực của Vệ phủ, mạng lưới quan hệ và mạng lười tin tức, tra lịch sử giao dịch hai năm gần đây thì nhanh hơn một mình Đường Kiếp rất nhiều.

Phải điều tra tài liệu giao dịch của cả đế quốc, đây là một chuyện không dễ dang, mà nghe khẩu khí của Đường Kiếp, thì hẳn là mong muốn trong vài ngày có kết quả. Tuy nhiên sau khi biết việc này, Trịnh Thư Phượng chỉ hơi do dự một chút, liền quyết định toàn lực giúp Đường Kiếp.

Có thể là vì nàng tín nhiệm Đường Kiếp, bỏi vì Trịnh Thư Phượng ý thức được đây là thời điểm thể hiện thành ý của mình, mới có thề làm hai người càng thêm gắn bó, đồng thời khiến cho địa vị của mình càng được củng cố.

Khi Trịnh Thư Phượng tự mình xử lý, bộ máy thương nghiệp khổng lồ của vệ gia bắt đầu chuyển đông mạnh mẽ. đầu tiên Trịnh Thư Phượng tìm tới tam đại gia tộc cũa Thương Long Phủ Kim gia, Chu gia, Trương gia liền thành tứ đại gia tộc liên thủ, lượng công việc của Vệ gia liền giảm xuống. Cho Vệ Thiên Xung lấy danh nghia Đường Kiếp, xuất ra phi kiếm truyền thư về học viện, mời Thích Thiếu Danh, Liễu Hồng Yến, Bình Tĩnh Nguyệt và một đám học sinh rời học việc tới hỗ trợ.

Đám học sinh nghe Đường Kiếp cần mình, không cần nói hai lời trực tiếp nhận nhiệm vụ lập tức rời khỏi học viện, nhất là những người được Đường Kiếp chỉ điểm ở Tiên Duyên Hội, đám học sinh này kiếm được chỗ tốt không ít, có một số ngươi chưa được Vệ Thiên Xung thông báo, thì bọn họ đã tự động xin xuống núi hỗ trợ.
Mà đặc biệt nhất là Bành Diệu Long và Diệp Thiên Thương cũng chạy tới, người thông báo cho bọn họ là Thích Thiếu Danh. Tiểu tử này lấy lý do là, càng nhiều đệ tự Tẩy Nguyệt phái xuát mã thì càng dẽ làm việc hơn.

Bành Diệu Long và Diệp Thiên Thương lập tức đồng ý, không chỉ như vậy, bọn họ còn kéo theo một đám đệ tử nữa.

Lấy Vệ Thiên Xung làm trung tâm, được Trịnh Thư Phượng bày mưu tính kế, hành động bắt đầu được triển khai.

Bành Diệu Long là người cầm đầu đám đệ tử Tẩy Nguyệt phái điều tra lịch sử giao dịch của Tẩy Nguyệt phái, là người cầm quyền trong môn phái, thì chính mình đã nắm giữ một lượng lớn tái liệu lịch sử giao dịch. Ngoài ra còn điều tra các phường thị cấp cao, những người thường căn bản không tư cách làm việc này, cũng chỉ có những người như Bành Diệu Long là đệ tử chính thức của Tẩy Nguyệt phái mới có thể làm được mà không cố kỵ điều gì.

Còn Thích Thiếu Danh thì cầm đầu đám học sinh phụ trách tra xét các phường thị cấp thấp và phòng đấu giá. Những địa phương này thì rồng rắn hỗn tạp, tiên phàm đều có thể ra vào, ngẫu nhiên cũng có thể xuất hiện Tinh Hoa Sa Tằm.

Còn đám Vệ gia và các nhà khác, thì phụ trách điều tra các cửa hàng thường nhân, cơ bản thì Tinh Hoa Sa Tằm không thể xuất hiện trong các của hàng này, bọn họ thực tế phụ trách một mảng khác đó là phân tích các tài liệu. đám đệ tử Tẩy Nguyệt phái và học sinh chỉ phụ trách sưu tầm tài liệu, còn phần tài liều đó có là thật hay giả, có hữu dụng hay không, vẫn cần có đám chưởng quầy chuyên nghiệp phân tích.
Cứ như vậy, bởi vì một ý niệm của Đường Kiếp, Trịnh Thư Phượng liền bầy mưu tính kế, làm toàn bộ Văn Tâm Quốc không hiểu sao lại nhấc lên một hồi tra sổ sách. Đường Kiếp hoàn toàn không biết Trịnh Thư Phượng lại làm lớn như vậy, mà Trịnh Thư Phượng cũng không biết bảo bằng hưu của Đường Kiếp lại nhiều như vậy. Trợ lực quá lớn kết quả là vượt qua kế hoạch, một hồi kiểm tra lại thành hành động tra xét tham nhũng.

Trong Văn Tâm Quốc, phong vân oanh động, song gầm cuộn trào mãnh liệt.

Lúc này đây Đường Kiếp lại hoàn toàn không biết gì cả, sau khi thông báo cho Y Y những chuyên cần làm, liền theo thủy đạo quay về, thế thân phục chế của Đường Kiếp cũng lấy danh nghĩa tản bộ tới chân núi mà chờ, khi Đường Kiếp xuất hiện liền biến mất, Đường Kiếp liền từ từ mà về phòng nằm ngủ.
Lần do thám này thật bình yên, không có gì nguy hiểm, ngoài trừ mất cái quần lót, Đường Kiếp cũng không tồn thất gì.

Một đêm ngủ ngon.

Thời gián kế tiếp, chuyền Đường Kiếp cần làm lại đơn giản hơn.

Sau khi làm rõ do Thạch Tịnh Trai giở trò, Đường Kiếp cần làm bay giờ là ở yên chỗ này, dùng hết khả năng lấy chính mình làm mồi nhử chủ lực Thạch Môn Phái. Không cho bọn họ có cơ hội giết Tịch Tàn Ngân.

Cho nên những ngày kế tiếp Đường Kiếp mỗi ngày đều đi dạo, tận hết khả năng kết giao với các đệ tử danh môn, nhất là những người đã Thoát Phàm Cảnh, một người hắn cũng buông tha. Nhưng không ai biết, trong quá trình tiếp xúc bọn họ bị Đường Kiếp thả lên người một vật nhỏ.

Những vật nhỏ này có thể là một mảnh lá cây. Hoặc là một cục đá, hay một chút bụi.

Chúng giống nhau ở chỗ chúng đều là do Phục Chế Thuật tạo thành.

Thông qua những chế phẩm này, Đường Kiếp có thể kịp thời biết đệ tử nào được phái đi săn Tịch Tàn Ngân.

Lúc này, Đường Kiếp sẽ lập tức xuất hiện, làm như tình cờ gặp mặt, làm vẻ mặt kinh ngạc nói: -A? Ngươi như thế nào cũng ở đây vậy? - Thật là đúng dịp a.
- Ngươi bận rộn ta có thể giúp ngươi nha, đều là bằng hữu không nên khách khí.

Ngẫu nhiên cũng có không thức thời đấy.

Lúc đó, nếu vị này không thức thời thì ngay cả Tịch Tàn Ngân cũng không tìm được mà còn mất mạng.

Đương nhiên, thời điểm phát sinh, Đường Kiếp đã tìm hơn một tram hân chứng là mình không có ở hiện trường.

Buồi chiều ngày hôm sau, Ngọc Uyển Nương đã trở về.

Tam trưởng lão lại lần nữa tề tụ trong nhà.
Nhìn khuôn mặt hai người Thạch Tịnh Trai và Lương Hưng Bang, Ngọc Uyển Nương ngưng trọng nói:

- Bọn họ thừa nhận, việc này là do bọn họ gây nên.