Sau khi di vào phòng Đường Kiếp, Thạch Tịnh Trai phát hiện Đường Kiếp không có ở trong phòng, hỏi thị nữ thì mới biết hắn lên Kim Trì Phong câu cá.

Lúc trước Kim Trì Phong là một ngọn núi, vốn không được gọi là Kim Trì Phong, mà gọi là Kim Đỉnh Phong. Hơn một ngàn năm trước, trước có Thiên Tâm chân nhân đại chiến trên đỉnh núi này. Một trận chiến kinh thiên động địa, phá hủy cả đỉnh của ngọn núi, làm trên này lõm xuống, tạo thành một hồ nước. Dưới ánh sáng mặt trời hồ nước trên đỉnh núi phản chiếu kim quang, sau này Kim Đỉnh Phong được đổi thành Kim Trì Phong.

Tuy nhiên trong Kim Trì Phong lại không có cá, cũng không biết Đường Kiếp muốn làm gì lại chạy lên Kim Trì Phong mà câu cá. Cũng may người tu tiên làm việc, không thể dùng lẽ thường mà so sánh, chỉ cần muốn thì có thể khiến Kim Trì Phong có cá là không hề khó khắn.

Lúc này biết đến Đường Kiếp ở trên Kim Trì Phong, Thạch Tịnh Trai liền bay đi tìm hắn.

Kim Trì Phong phủ đầy tuyết trắng, trên mặt hồ phát ra hàng ngàn đạo hào quang, hai loại sắc thái đồng thời xuất hiện một chỗ, nhưng lại hài hòa một cách kỳ lã, tạo ra một phong cảnh mê người.

Giữa hồ, một loạt bè gỗ từ từ phiêu đãng.

Đường Kiếp cầm trong tay một cần trúc rảnh rỗi ngồi trên bè gỗ, một bộ đạng nhàn vân dã hạc bộ dạng thật thoải máu. Dưới mặt nước, nhóm lớn cá chép bơi qua bơi lại, một cái dài quần áo nhỏ buông xuống chỗ bầy cá, đó là lưỡi câu của Đường Kiếp.

Móc câu như thế, tự nhiên là không câu được bất cứ con cá nào, Đường Kiếp cũng không thèm để ý, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Khi Thạch Tịnh Trai từ phía xa xa trên bầu trời bay tới, nói một tiếng: -Đường Kiếp tiểu hữu. Khiến cho khuôn mặt của Đường Kiếp hiện ra nụ cười.

Cá đã mắc câu.

Hắn ngẩng đầu, ngước lên bầu trời: - Hóa ra là Thạch chân nhân giá lâm, sao không suống đây uống một chén?
Nói xong đã giơ lên bầu rượu bên người, đưa lên khoảng không mời.

Thạch Tịnh Trai cười ha hả một tiếng: -Tiểu hữu quả nhiên thật hăng hái, nếu như thế ta đây liền bồi tiếp tiểu hữu thì có làm sao."

Một giọng điệu như ta đây chỉ tình cờ đi ngang qua.

Nói xong đã từ trong Giới Tử lấy ra một tờ giấy, cứ như vậy liền gấp thành một con thuyền giấy, sau đó thổi một ngụm khí vào con thuyền giấy, con thuyền giấy liền lăng không biến lớn, cuối cùng như con thuyền thật nổi trên mặt nước.

Thạch Tịnh Trai lúc này mới từ trên trời hạ xuống, hạ xuống đầu thuyền, vẫy tay với Đường Kiếp nói:
-Tiểu hữu sao không lên thuyền của ta, chỗ kia của hơi ngươi nhỏ chút."

Cái này Đường Kiếp cũng phải tự thán phục.

Đứng nhìn Thạch Tịnh Trai lấy giấy làm thuyền một cách đơn giản, lại còn có khả năng hóa thật, đây đúng là năng lực Thiên Tâm cảnh, cũng giống thủ đoạn năm đó Hư Mộ Dương lấy hàng mã đưa hắn đi.

Thời khắc này nghe Thạch Tịnh Trai nói như vậy, Đường Kiếp liền nhảy lên trên thuyền của Thạch Tịnh Trai, khen một câu: -Pháp môn của chân nhân thật cao minh. Cũng từ trong túi lấy một cái chén, rót rựu đưa tới mời Thạch Tịnh Trai.

Thạch Tịnh Trai tiếp rượu rồi ngửi một chút, cười to nói:
- Hạnh Hoa ủ hai mươi năm, Đường Kiếp ngươi đánh cướp Trần gia dưới chân núi à. Còn có cá bên trong hồ này, này rõ ràng là cá chép trong Cảnh Vương phủ ngọc thành nha, không ngờ là ngươi cũng mang tới. hèn gì mấy ngày qua không thấy người, thì ra là chạy đến quỳnh châu.

- Chân nhân tuệ nhãn như đuốc, lợi hại, lợi hại! Đường Kiếp chắp tay cười nói: -Đường Kiếp chỉ có một thủ đoạn nhỏ, cuối cùng cũng không thể gạt được pháp nhãn chân nhân.

Thạch Tịnh Trai nhìn đám cá chép vàng trong hồ, cũng lắc đầu thở dài: -Trong truyền thuyết đám cá chép vàng này mỹ vị ưu tuyệt, mỗi một con đều là chí bảo nhân gian. Cho tới nay Phủ Cảnh Vương mới nuôi được gần ngàn con, lại bị người lấy đi rất nhiều, sợ là ngươi đã vét sạch cái ao rồi đó nha?
Đường Kiếp cười nói: -Vị Cảnh Vương gia kia quả thật tức giận không tí, ta hướng phía hắn đòi trăm con, hắn không chịu, nói cái gì nhiều nhất bán cho ta mười con, ta tức giận, liền lén lấy trộm, đem toàn bộ cá trong ao bắt sạch, sợ là vị Vương gia kia phải tức điên lên rồi.

Thạch Tịnh Trai nhíu mày nói” -Ta biết tiểu hưu trong Tẩy Nguyệt phái cũng rất được coi trọng, lại được người đứng đầu đề củ. Theo lý thì Cảnh vương kia chỉ là phàm nhân, lấy của hắn vài con cá cùng không phải là đại sự gì. Tuy nhiên quy tắc của Tẩy Nguyệt phái, chân nhan và vương gia phàm tục là ngang hàng. Tiểu hưu mới chỉ là Linh Sư, làm việc như vậy thiệt có chút hơi quá.

Đường Kiếp thản nhiên nói:
-Không sao, không phải là cái tội gì nặng, vẫn không phải là đại sự gì. Phạm một ít sai lầm, không ảnh hưởng tới đại cuộc, chỉ cần khống chế vấn đề không phát triển là được, đó cũng không phải là đại sự hủy gia, diệt môn.

Thạch Tịnh Trai nghe thấy trong lòng chấn động.

Cái gì mới là chuyện hủy gia diệt môn đại sự?

Lại nói tiếp, hiện nay liền có một việc.

Đường Kiếp nói lời này thì trong lòng có ý?

Thạch Tịnh Trai không biết, nhưng trong lòng thì càng thêm kiêng kị.
Thời khắc này cười gượng vài tiếng nói: - Tiểu hữu nói rất đúng, chỉ cần xem việc đại sự, một ít tiểu tiết không cần quan tâm.

Đường Kiếp đã ngồi xuống ở phía đầu thuyền, đem cần câu một lần nữa ném xuống hồ nói: -Chân nhân có phải cùng đi thả câu?

Thạch Tịnh Trai xem móc câu của hắn, cười nói: - Tiểu hữu dùng móc câu thẳng câu cá, đúng mới mẻ.

Đường Kiếp trả lời: -Chỉ là chơi đùa trong lúc rảnh rỗi thôi, Chân nhân chớ coi thường đám cá chép nhìn như vô tri, nhưng chúng lại rất khôn ngoan. Nếu ta thật sự câu lên một con, chúng nó sẽ sợ hãi mà tản ra, không có đám cá chép vây quanh liền phá tan đi phong cảnh này.

Thạch Tịnh Trai tiếc nuối nói: -Ta chắc là không thể ăn được đám cá chép vàng này rồi.

Đường Kiếp cười to: -Chân nhân nói như thề, Đường Kiếp ta cho du có phải phá hủy phong cảnh đẹp này thì cũng phải bắt lên mấy con.

Hắn vừa nói xong liền vung cần, móc câu thẳng đó liền xuyên qua hơn mười con cá chép vàng, xuyên thành một xâu vất lên boong thuyền, đám cá chép còn lại liền tản ra chốn mất, cho dù là nhãn lực của Thạch Tịnh Trai cũng không thấy nó đi đâu.
Đường Kiếp đã nói: -Như thế này là đủ rồi.

Nói xong lấy ra một tiểu đao, cứ như vậy ở trên thuyền bắt đầu cào vẩy.

Thạch Tịnh Trai thầy hắn động thủ, đã lấy ra một cái bếp nhỏ nấu nước, Đường Kiếp đem đám cá giết rồi rửa sạch ném vào trong nồi, bình thường người tu chân vẫn thường mang theo gia vị bên mình, thả một vài miếng gừng, cứ như vậy một già một trẻ cùng nhau nấu một nồi canh cá. Còn thỉnh thoảng đám luận: -Đừng đem nấu canh hết, hơn mưới con mà mấu canh hết à, lưu lại ít thịt để kho tàu và hấp. -Không có nồi thì chúng ta làm ra, chúng ta là người tu tiên mà. -Không có xì dầu cũng biến ra được sao. -Không có thì đành chịu thôi, hay là sào đi, ăn cũng ngon.
-Ngươi biết làm lồng hấp không? Ta hướng dân ngươi làm. -Đừng, ngươi làm cái nồi gì mà kém vậy, đụng một cái là mục nát, ta biết nó làm bằng giấy mà...

Phần lớn thời gian đều là Đường Kiếp nói, Thạch Tịnh Trai nghe. Xuất thân từ tầng thấp của xã hội, khiến cho kiến thức về nấu ăn của Đường Kiếp đủ để làm thầy của Thạch Tịnh Trai. Toàn bộ cá sắp thành bữa tiệc rồi.

Nhìn yến tiệc toàn là cá, ngay cả Thạch Tịnh Trai cũng phải giơ ngón trỏ lên, Đường Kiếp cũng thấy mỹ mãn nói: -Đúng vậy, xem như hôm nay có lộc ăn. Đúng rồi sao ngươi không mời Khấu chưởng môn, Lương chân nhân, Ngọc chân nhân tới đây, cá chép vàng cũng là thứ khó có được, nếu ta và ngươi độc hưởng, sợ là không thích hợp.
Nghe hắn nói như vậy, Thạch Tịnh Trai đành phải nói: - Lão Lương có một số việc, tạm thời không thể tới được, về phần Uyển Nương bây giờ cũng không có ở trong phái, không có cách nào gọi nàng. Ta truyền thư cho chưởng môn, mời hắn đến đây rồi.

- Ồ, Ngọc nương nương đi xa nhà sao? Tiếp theo Thạch Tịnh Trai nói chuyện, Đường Kiếp thuận miệng nói: - Vậy thì thật là thật là đáng tiếc, Kim gia nếu qua mấy ngày mới đi thì tốt rồi, không biết nương nương khi nào trở về, còn có thể tới phủ tái kiến nàng.

Thạch Tịnh Trai cười nói: -Nàng chỉ đi gặp mấy bằng hưu, đêm mai là quay về rồi, có thể tới kịp lúc để ăn cá chép của ngươi đấy.
- Vậy là tốt rồi. Đường Kiếp mỉm cười gật đầu.

Hai người Lương ngọc không thể đến, Khâu chưởng môn cũng viết thư nói mình có việc xử lý, tạm thời không rảnh, cuối cùng ba người đều không có tới, chỉ có hai người lúc này ăn cực nhanh.

Sau bức cơm no rựu say, Thạch Tịnh Trai liền mượn cớ rời đi. Hắn tuy bị yêu cầu đi giám thị Đường Kiếp, nhưng cũng có khả năng ở bên hắn mười canh giờ, chỉ cần Đường Kiếp không ly khai Thạch Môn Phái, thì muốn làm gì cũng được, cũng không cần quá mức để ý.

Đường Kiếp cười hì hì nhìn theo Thạch Tịnh Trai rời đi, cho đến khi thân ảnh hắn biến mất, ánh mắt mới chợt léo sáng.
Nhẹ tay khẽ vung, đám cá trốn đi lúc trước không ngờ lại quay trở lại, vây quanh cái bè của Đường Kiếp như lúc trước.

Đường Kiếp tùy tiện chỉ ra, con cá chép chợt phát ra tiềng vang nhỏ, biến thành bọt khí, rõ ràng là Phục Chế Thuật chế tạo thành cá. Tiếp theo chợt nghe từng tiềng giòn vang, vô số cá vàng trong nước bùng nổ biến mất, cuối cùng không còn gì cả. Quả là hơn ngàn con cá đề do phục chế mà thành, trách không được chúng lại hành động thống nhất như vậy.

Cũng may là con cá, nếu là người, thì Thạch Tịnh Trai đã nhận ra rồi.

Hắn như thế nào cũng không tưởng tượng được, ngoài mười con cá bọn họ đã ăn, còn lại tất cả đều là giả. Đường Kiếp chính xác có di Cảnh Vương phủ mua hơn mười con cá chép, nhưng hắn có như thế nào cũng không kiêu ngạo đem nhà người ta nháo loạn lên.

Sở dĩ phải làm như vậy, chính là muốn thử xem Thạch Tịnh Trai có nhìn thấu được Phục Chế Thuật của mình không.

Đem qua hắn tập kích Lã đông, tuy rằng lấy Phục Chế Thuật để lừa gạt hai thị nữ, nhưng vì không nắm chắc, cũng không đám dùng cái thuật pháp này lừa nhiều người khác. Mãi cho tới hôm nay dùng thử, Thạch Tịnh Trai không có phát hiện được vấn đề gì, Đường Kiếp mới nắm chắc, điều này đối với hành động của hắn có trợ giúp rất lớn.

Ví như Đường Kiếp muốn đi đâu, là có thể dùng Phục Chế Thuật cùng Thạch Tịnh Trai uống rựu nói chuyện, cùng không ai có thể nghi ngờ hắn.
Tuy nhiên trừ cái đó ra, Đường Kiếp còn có một thu hoạch lớn khác.

Lúc này hắn cúi đầu, lẩm bẩm nói: -Đêm mai trở về, một lần gần nhất, nếu tốc độ bay nhanh nhất...

Đường Kiếp tính đi tính lại, tính ra đại khái khoảng cách Ngọc Uyên Nương có thể bay, lấy ra Tế Hà bản đồ nhìn thật kỹ.

Phía đông nam của Văn Tâm đều là biển, hướng phía này mà phi hành là không thể nào, phía bắc là Tẩy Nguyệt phái, tới gần đó là muốn chết, như vậy Ngọc Uyển Nương có thể lựa chọn là hướng tây. Nếu chỉ có một ngày lộ trình, như vậy điểm dừng chân là Lê quốc.
-Thất Tuyệt Môn! Đường Kiếp lạnh băng phun ra ba chữ kia.

——————————

Dưới bóng tối của hầm mỏ, vẫn rất bận rộn.

Nơi này vồn chính là không có uổng phí ban ngày, chưa hề có buồi tối, hoặc nói là nơi này lúc mới bắt đầu đã không có ban ngày rồi.

Có thể hình dung đám thợ mộc tiều tụy lung trần quang cái sọt, chay khắp nơi trong động, bọn họ tìm kiếm nơi có khả năng ra quặng, sau đó ra sức đào. Ngẫu nhiên tìm được một chút tinh quang, bọn họ liền lấy thân che đậy, sợ người khác nhìn thấy.
Khi mạc khaong2 dần dần kho cạn, nguyen quáng cũng càng ngày àng ít, phẩm chất khoáng thạch phẩm chất cao càng ngày càng khó kiếm. Có khi đào mỏ cả một ngày cũng không kiếm được gì. Vì thề mà hầm mỏ rất tiêu điều, giết choc và tranh đoạt cũng không thay đổi được gì nhiều.

Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một bóng đen chạy nhanh qua, vội vàng kiểm tra sau lung của một khối thi thể nằm trên đất.

Đường Kiếp đi lại trong bóng tồi, nhưng không ai phát hiện ra hắn.

Hắn liền giống như một âm hồn, bước đi trong hầm mỏ, từng bước hước vào sâu bên trong.

So với lần trước, ít nhất lần này hắn không cần người dẫn đường rồi.
Càng vào sâu bên trong, thợ mỏ lại càng thưa thớt.

Đi thẳng tới chỗ lần trước gặp Địa Ma vượn, Đường Kiếp mới dừng lại.

Từ trong giới tử lấy ra một ít ngân sa, vẩy lên mặt đất. sau đó hắn lại lấy ra một ít tài liệu, bố trí một cái gì đó, một hơi dùng hơn mười loại.

So với lần trước, lần này Đường Kiếp chuẩn bị đầy dủ hơn nhiều.

Chỉ thấy trên mặt đất nổi nên một mảnh hào quang, những điểm ngân quang vũ động trong không trung, hướng về bốn phía, đảo mắt nhìn toàn bộ hầm mỏ, trên vách lấp lanh ánh sáng.
Con mắt chỗ mi tâm của Đường Kiếp đã mở ra, kết hợp với tinh quang, tạo ra một cảnh quang kỳ dị, giống như đèn pha chiếu lên vách núi.

Dưới sự trợ giúp của pháp trận, thị lực của Đường Kiếp cực kỳ khủng bố, ánh mắt xuyên thấu bóng tối, nhìn tới chỗ sâu nhất của hầm mỏ.

Phía dưới rõ ràng là một mảng lớn hủ thực lâm, màu tìm đen khắp nơi trên mặt đất là đại thụ đã chết, trên các cành cây khô héo là những con Độc Ngài. Chúng nó nhìn như đã chết, không nhúc nhích.

Mảnh thở địa này bị Độc Ngài bao phủ, bao phủ toàn một mảng tử khí màu tím.
Đường Kiếp tin tưởng mình nhất định có thể tìm được.

Đáng tiếc này mảnh đất kịch độc này ngoại trừ ngài độc, chỉ còn mỗi mạch nước ngầm kia, bởi vì quan hệ với độc tố, mạch nước ngầm cũng biến thành màu xanh.

Trong lòng Đường Kiếp chấn động mạnh một cái.

Hắn đột nhiên nhẩy xuống phía dưới, đến bên chỗ quặng tinh thì dùng lại. nời này có thể mượn dùng trận pháp, lại cách mạch nước ngầm một khoảng. đứng chỗ này Đường Kiếp càng xem rõ ràng hơn, ở chỗ gần mạch nước gầm có nổi lên một tảng đá lớn, có dấu vết bị giẫm lên.

Dấu vết cũng không rõ ràng lắm, nhưng thoạt thì thì có dấu vết bị giẫm qua.
Toàn bộ hủ thực lâm chỗ có thể đặt chân cũng không nhiều lắm, nếu nhất định có, thì khối đá lớn này cũng là lựa chọn tốt nhất.

Vừa nhìn thấy tảng đá kia, trong đầu Đường Kiếp liền xuất hiện một ý liện: chằng lẽ bọn họ từ chỗ này đi xuống dưới song?

Đường Kiếp lập tức ý thức được cái này cũng có khả năng à!

Mạch nước ngầm đúng là lưu động không ngừng, vị trí này nó không giống với địa phương i trưởng kỳ đã bị độc tính xâm thực. Mà Độc Ngài tổng cộng có hai loại độc, một loại là phấn độc, một loại là nọc độc. Độc dịch của nó là độc dồn dame, phấn độc là loại độc xâm thực từ từ.

Hủ thực lâm chính là từ từ bị phấn Độc Ngài ảnh hưởng mà tạo thành, nhìn dưới đáy song, đừng nhìn nó toàn một màu lục, nhưng lại hoàn toàn bất đồng với nọc đôc, căn bản chỉ là phấn độc bị nhược hóa mà thôi.

Loại độc tố này, lấy thực lực của Thiên Tâm chân nhân tuyệt đối có thể chống đỡ được.

Tuy nhiên lại nói, nếu trường kỳ ở dưới đáy song, mà không có thủ đoạn trừ độc, độc tích lũy hàng ngày càng nhiều, thì càng ngày càng nhiêm trọng ảnh hưởng tới thân thể.

Đối với cái này Đường Kiếp cũng chỉ có thể nói một câu người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn.

So sánh với sắp tới tài phú khổng lồ tới tay, chính là hai năm vất vả có là cái gì.
Nghĩ vậy, Đường Kiếp cũng thở dài một tiếng, hướng về phía dưới.

Hắn lúc này rất cẩn thận, một đường bay tới, cho đến khi dừng trên tảng đá lớn, không dám phát ra một chút âm thanh nào, sợ kinh động tới Độc Ngài.

Sau đó hắn nhẹ nhàng bỏ đi quần áo, chậm rãi vào nước.

Tuy rằng chưa vào Thiên Tâm cảnh, nhưng thân thể đã luyện tới Ngọc thạch chi thể, tại phương diện kháng độc cũng không thể so sánh với Thiên Tâm cảnh, nhưng dù sao thì hắn cũng không ở trong đây lâu dài, nên cũng không phải lo lắng gì.

Vào dòng nước, Đường Kiếp chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, da tê tê ngứa, phảng phất có ngàn vạn con kiến cắn, hắn biết rằng đây là phản ứng độc tố, chỉ có thể cố chịu đựng. Cũng may một lát sau, làn da liền dần dần thích ứng với loại nước song có tính ăn mòn này, ngứa ngáy cũng giảm bớt.

Đường Kiếp liền theo dòng sông đi xuống dưới.

Hắn vốn vẫn còn mặc một cái quần lót, lúc này đang bơi dưới nước, tự dung giật mình, thấy cái quần bị xé toạc ra. Dùng tay sờ sờ, mới phát hiện ra khi ở trong độc thủy, sợi vải cũng không chịu nổi, vừa đụng vào liền mục nát.

May mà Đường Kiếp không phải là phàm nhân, người bình thường mà bơi lội trong nước, hơn phân nửa là chết ngay lập tức rồi, nói là độc tố bị suy yếu, nhưng uy lực cũng không phải yếu.

Đường Kiếp cũng phải lắc đầu ngạc nhiên thán phục, sau đó lại trần truồng tiếp tục tại tiềm hành dưới đáy sông.
Tiến tới được một đoạn, phia trước xuất hiện một thông đạo nhỏ dài, phía trong một mảng tối thui, cái gì cũng không nhìn rõ. Không có pháp trận trợ giúp, Đường Kiếp cũng nhìn không được, liền cảm thấy do dự, không biết có nên tiếp tục đi tới không.

Bới vì thông đạo này quá nhỏ, người bình thường hơi mập một tí thì không thể nào vào lọt, tuy Đường Kiếp có thể vào lọt, nhưng rất khó lui tới linh hoạt, chí có thể tiến tới từng chút. Nếu bên trong có gì nguy hiển, hắn cũng chỉ có thể bó tay chịu chết.

Đường Kiếp cũng không có lập tức quyết định, mà là đầu tiên là nhìn hoàn cảnh xung quanh thân, xác nhận nơi này có dấu vết người đã lui tới, nghĩ tới Thạch Tịnh Trai thân thể cao gầy, dần dần có chút hiểu ra, liền không do dự nữa, hướng phía thông đạo chui vào.
Từng bước tiến tới trong thong đạo, cũng không biết đã tốn bao nhiêu thời gian, hắn tu luyện bế khí công rất cao, bình thường không hô hấp trong một canh giờ cũng không có việc gì, rốt cuộc Đường Kiếp cũng đi hết thông đạo , chợt nghe một tiếng va chạm, không ngờ rời vào một cái hồ nước lớn.

Lúc này hắn mới nhìn thấy, hoá ra thông đạo này là treo ở phía trên vách núi, phía dưới đúng là một động thiên khác.

Ở ngoài bị Độc Ngài và hủ thực lâm chiếm cứ, mạch nước ngầm ở đậy rất nhiều, quái thạch san sát, chính là rất khó tiến vào động thiên này, quả thật là một địa phương dễ thủ khó công.

Tuy nhiên tiếp lại nhìn vào trong động, Đường Kiếp lại hoàn toàn chấn kinh rồi.