Mặt trời lên, từng tia sang xuyên qua tán cây chiếu lên người, tạo ra những vết lốm đốm. Rơi trên mặt của Tịch Tàn Ngân, hắn hơi nhúc nhích, nghiên người ngủ tiếp, nhưng lại thấy cái gì đó kẹp mình thật đau.

Mở mắt ra nhìn thấy một đầu tiểu hổ đang nằm bên cạnh mình. Râu hùm như cương châm đâm vào mặt làm rất đau.

Tịch Tàn Ngân mỉm cười, không tự chủ được vươn tay, sờ sờ trán của tiểu Hổ.

Có thể nó không thích người khác làm vậy với nó, Bảo nhi liền trở mình. Nó xoay người hướng tới người Tịch Tàn Ngân, liền đè Tịch Tàn Ngân dưới thân mình.

Thân hình mấy trăm cân đè Tịch Tàn Ngân:
-Bảo nhi... Bảo nhi... Ngươi đè chết ta!

Tiếng gọi thất thanh làm tiểu hồ có chút thanh tỉnh, nó mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Tịch Tàn Ngân dưới người mình, liền nghiêng đầu, làm như đang suy nghĩ là thế nào mà hắn lại chui xuống dưới bụng mình.

Tịch Tàn Ngân đã bắt đầu hít thở không thông rồi.

Hắn vẫy tay, vô lực đập vào tiểu Hổ.

Tiểu Hổ rốt cục phát hiện Tịch Tàn Ngân có gì không đúng, lúc này mới chậm rì rì đứng dậy, run rẩy thân mình đi đến bên kia tiếp tục ngủ, làm như rất không thích Tịch Tàn Ngân.
Tịch Tàn Ngân che ngực ngồi dậy, chỉ chỉ tiểu Hổ: - Ngươi... Thật tốt à... thích khách của Thạch Môn Phái còn không có giết chết ta, ngươi bảo hộ của ta đã giết ta trước rồi.

Tiểu Hổ lười biếng nhìn hắn một cái, lại tiếp tục ngủ tiếp.

Tịch Tàn Ngân bất đắc dĩ, nói thầm một câu: -Xem như ngươi lợi hại.

Dù sao cũng đã tỉnh lại, Tịch Tàn Ngân liền đứng, lấy rat hanh kiếm tùy thân, rồi múa kiếm trong rừng.

Trong đầu hắn cũng bắt đầu hiện ra bộ kiếm pháp mà Đường Kiếp truyền cho hắn, Tịch Tàn Ngân dựa vào trí nhớ mà múa kiếm.
Dù gì hắn cũng là người mới khai môn, cho dù không có tích trữ linh khí, thì linh khí trong người cũng tự vận chuyển, thời khắc này hắn huy kiếm mà sinh ra gió, có vài phần kiếm khí tung hoành.

Cho dù vẫn chưa chính thức là người tu tiên, nhưng cũng có chút tư thế võ lâm cao thủ.

Khi vừa hoàn tất kiếm kỹ, Tịch Tàn Ngân thu kiếm nhìn tiểu hổ nói: -Bảo nhi, ngươi thấy thế nào?

Tiểu Hổ lười biếng ngáp một cái, hổ trảo vỗ một cái lên một thân cây, đã chụp được một khối vỏ cây. Khối vỏ cây gào thét lên bay về phía Tịch Tàn Ngân, Tịch Tàn Ngân huy kiếm đón đỡ.
Hắn đã luyện Túng Kiếm Thập Nhị Thức được ba ngày, cũng đã quen thuộc cơ bản kiếm lộ, lúc này xuất kiếm một cách tự nhiên đánh về khối vỏ cây, nhưng không nghĩ tới khi đánh lên khối vỏ cây, liền giống như chém lên khối sắt, kiếm của Tịch Tàn Ngân bị đánh ngược trở lại, mạnh mẽ đánh bay người hắn ra ngoài.

May mà lực lượng này dùng cực kỳ khéo léo, chỉ nâng Tịch Tàn Ngân bay ra, không đụng hắn bị thương, chỉ quăng hắn ngã cái té ngã.

Tịch Tàn Ngân đã là đặt mông ngồi dậy, cả kinh nói: -Thật là lợi hại, đây là tiên pháp sao?

Tiểu Hổ khinh miệt nhìn một chút hắn.

Tịch Tàn Ngân cũng đã bổ nhào qua, cầm lấy tiểu Hổ nói:
-Ngươi dạy ta được không?

-Ngô... Tiểu Hổ bị bộ dáng ân cần của tiểu tử này làm cho giật mình, phá thiên hoang địa hướng về phía sau lui mấy bước.

Nhân bái hổ làm thày? Ngươi nghĩ được không?

Tiểu Hổ liền quay đầu, hoàn toàn không muốn để ý tới hắn, hiển nhiệm là cũng không để ý tới Tịch Tàn Ngân như thế nào cầu nó.

-Được rồi, không dạy thì không dạy. Xem bộ dạng xa cách của nó đối với chính mình, Tịch Tàn Ngân bất đắc dĩ lùi về phía sau.
Hắn lui lại, tiểu Hổ đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, mắt đột nhiên thả ra tinh quang.

Tịch Tàn Ngân thấy nó như vậy, đầu tiên là ngây ra một lúc, lập tức thấy lạnh cả người, lập biết không tốt, đầu cũng không quay lại liền hướng phía trước chạy trốn.

Cùng lúc đó, phía sau cách đó không xa Tịch Tàn Ngân, một đạo hắc ảnh chợt xuất hiện, tốc độ cao nhằm phía Tịch Tàn Ngân, bổ ra một đạo sắc bén kiếm quang tới Tịch Tàn Ngân.

Mặc dù Tịch Tàn Ngân Phản ứng nhanh, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là người thường, một kiếm mang hào quang linh khí đâm tới từ phía sau, mắt Tịch Tàn Ngân nhìn thấy nhưng không làm gì được.
"Rống!" Tiểu Hổ gầm lên một tiếng.

Hổ Vương gầm uy động bát phương, chấn động kiếm quang trên không trung không ngờ hơi hơi chậm lại, dường như thời gian tại lúc này bị đình chỉ lại.

Tịch Tàn Ngân đã xoay người lao ra, hắn lăn mấy vòng trên mặt đất, kiếm quang xet qua sau lưng hắn, đánh lên cây đối diện.

Kẻ đánh lén một kích thất thủ, kêu một tiếng, kiếm quang quét ngang, lại đâm tới Tịch Tàn Ngân.

Nhưng có tấn công cũng vô ích, hắn đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, ngay lúc Tịch Tàn Ngân tránh thoát một kiếm kia, tiểu Hổ đã lao tới, hổ trảo vung lên, đánh vào thân kiếm.
Sau khi va chạm, người đánh lén đã kêu thảm ngã xuống.

Bị một trảo của tiểu Hổ đẩy lui, người đánh lén còn không dám tin kêu lên: -Thượng phẩm yêu hổ? Điều này sao có thể?

Lúc này mới có thể thấy rõ, người đánh lén rõ ràng là một gã đàn ông cường tráng .

Hắn gọi Hồng An Đào, Thạch Môn Phái Tam đại đệ tử, Linh Hồ kỳ. trước lúc hắn gia nhập Thạch Môn Phái thì từng là một gã thợ săn, sở trường là truy tung, vì nguyên nhân này nền mới phái hắn đuổi giết Tịch Tàn Ngân. Hắn vốn tưởng ám sát một người bình thường thì như việc nhỏ, không nghĩ tới ở bên thiếu niên này lại có một thượng phẩm yêu hổ, Hồng An Đào lập tức sợ hãi không ngừng.
Lấy thực lực của hắn, đừng nói là thượng phẩm yêu hổ giống như Bảo nhi, mà ngay cả yêu thú trung phẩm hắn cũng đối phó không được.

Lúc này mắt thấy yêu hổ xuất hiện, Hồng An Đào quát to một tiếng quay đầu bỏ chạy, tiểu Hổ không nghĩ hắn lại sợ hãi bỏ chạy như vậy, gào rú đuổi theo. Hai cánh của nó đưa ra, phong vân lôi động, tốc độ so với Hồng An Đào nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, chỉ một lát là đã tới sát phía sau Hồng An Đào, hổ trảo khẻ giương là chụp được hắn.

Lần này nếu bị bắt được, thì Hồng An Đào chỉ có thể nhận mệnh không làm được gì cả.

Nhưng mà ngay lúc đó, Hồng An Đào đột nhiên quát to, đánh ngược lại một đạo phong nhận.
Tiểu Hổ chỉ khinh miệt nhìn thoáng qua, đang muốn không để ý tới, lại phát hiện một kích này không phải đánh về phía mình, mà là hướng về Tịch Tàn Ngân đứng phía sau nó.

Lần này nó cũng phải kinh hãi hoảng sợ, vì chú ý sự sống chết của Hồng An Đào, nên quay trở lại phun ra một đạo điện quang, đó là Điện Quang Đao, đi sau mà tới trước đánh lên phong nhận, hai cỗ khí tức gặp nhau lập tức nổ tung tạo ra một mảnh quang diễm.

Nhân cơ hội này, Hồng An Đào cũng đã tránh được một kích của tiểu Hổ.

Tiểu Hổ giận dữ, đuổi theo đang muốn truy đuổi, Hồng An Đào lại dùng cách cũ, lại đánh một kích về phía Tịch Tàn Ngân, bức tiểu Hổ không thể không quay lại viện trợ.
Hai kích không thành công, đối với tiểu Hổ là chưa gặp bao giờ.

Tuy nhiên này cũng là cực hạn mà Hồng An Đào có thể làm được.

Vần đề lớn nhất của hắn là Tịch Tàn Ngân không còn trong tâm công kích của hắn, sau hai lần công kích không thành công, Tịch Tàn Ngân đã có đủ thời gian, tiểu tử này lăn mình trốn sau một cây đại thụ, không cho Hồng An Đào cơ hội công kích.

Mất đi tấm mộc Tịch Tàn Ngân, tính mạng của Hồng An Đào gần như là ở trước tử lộ.

Hổ ảnh rít gào theo gió mà đến, chỉ nháy mắt liền đã tới gần.

Hổ trảo thật lớn giơ lên, một cái tát vỗ vào trên mặt của Hồng An Đào, chỉ một kích liền đem thợ săn này đánh thành thịt nát.

Lúc này tiểu Hổ mới hạ xuống mặt đất, phát ra tiếng gầm tức giận với Hồng An Đào.

Nó mặc dù thành công giết chết thích khách, nhưng tâm tình cũng không có nửa điểm thoải mái.

Một cấp bậc Linh Hồ mà thôi, không ngờ làm cho mình ra tay vài lần nhưng thất bại, quả thực là người có thể nhẫn hổ không thể nhẫn.

Quay đầu lại lại nhìn Tịch Tàn Ngân, đầu thiếu niên đang từ phía sau lộ ra.

Tiểu Hổ đột nhiên cảm thấy, thiếu niên này thực lực thật là quá yếu, yếu đến mức vướng tay vướng chân mình.

Ngô, có lẽ là nên dạy hắn vài thứ.

Tiểu Hổ ngạo nghễ ý thức được.

Ít nhất phải khiến tiểu tử này sau một lớp tập huấn, có thể có khả năng ít nhất là tự bảo vệ mình.

Thạch môn phong.

Lương Hưng Bang và Thạch Tịnh Trai trong phòng lo lắng đi tới đi lui, thẳng đến lúc Ngọc Uyển Nương đi vào liền cùng nhau nghênh đón hỏi: -Như thế nào đây?

Ngọc Uyển Nương sắc mặt tái nhợt lắc đầu.

Hai người trong lòng đồng thời trầm xuống, Thạch Tịnh Trai vội la lên: - Lắc đầu là có ý gì, ngươi mau nói đi à?

Ngọc Uyển Nương trả lời: -Lã Đông không trở về, hắn và thủ hạ của hắn đột nhiên biến mất.

-Biến mất? Hai người ngạc nhiên: -Người dân trong trấn thì sao?"
Ngọc Uyển Nương trả lời: -Trong trấn như không có chuyện gì phát sinh. Khi mặt trời lên, hết thảy đều như cũ, chỉ có không thấy bọn Lã đông."

Nghe nói như thế, hai người hít một hơi lãnh khí.

Sự tình đến bước này, Thạch Tịnh Trai Lương Hưng Bang cũng ý thức được có gì đó không đúng.

Nếu chỉ là có người trong lúc vô ý được một khối tinh hóa sa tằm, bất quá như thế nào lại phát sinh sự kiện đám người Lã đồng mất tích tập thể, việc này tuyệt đối không thể trùng hợp được, mà có người bầy mưu tính kế.

Cứ như vậy, sự tình liền hoàn toàn bất đồng rồi. Nghĩ đến đây, trong lòng ba người không bình tĩnh mà dậy sóng.

Rốt cuộc là ai đang âm thầm cùng bọn họ đối nghịch?

Phát tán tin tức, chế tạo lời đồn, thậm chí ngầm ra tay giết người của Thạch Môn Phái?

Nghĩ một lát mà, Thạch Tịnh Trai nói: -Ta xem chuyện này thì Đường Kiếp rất khả nghi. Dù sao đây hết thảy đều phát sinh sau khi Đường Kiếp đến, hơn nữa nhiệm vụ của hắn cũng chính là tìm mỏ quáng. Có phải hay không là hắn phát hiện cái gì?

Ngọc Uyển Nương hỏi: -Nếu là như vậy, vì sao đêm hôm đó hắn không hỏi cái gì? Còn nữa nếu hắn có phát hiện, vì sao không trực tiếp nói cho Tẩy Nguyệt phái, lại phải làm như thế?

Vấn đề này Thạch Tịnh Trai cũng trả lời không được, tức giận nói: - Ta làm sao biết? Lấy ta xem, bắt tới thẩm tra liền biết à.

Lương Hưng Bang hừ lạnh: - Sự tình đến cùng còn không biết có liên quan đến Đường Kiếp hay không, nhưng ta biết rằng nếu chúng ta bắt Đường Kiếp, không quá ba ngày, chân nhân Tẩy Nguyệt phái sẽ giết tới, đem Thạch Môn Phái giết sạch chó gà không tha.

-Sợ là sợ không bắt hắn cũng là kết cục này a! Thạch Tịnh Trai quát: -Ngày hôm qua tìm người này không được, đêm đó liền phát sinh loại sự tình này, muốn nói không có quan hệ gì với hắn, ta là tuyệt đối không tin đấy.
Không nghĩ tới nét mặt của Ngọc Uyển Nương lại đột nhiên phấn khích đứng lên: -Việc này chỉ sợ thực không có quan hệ gì với Đường Kiếp.

-Hả? Hai người cùng nhau nhìn về phía Ngọc Uyển Nương.

Ngọc Uyển Nương trả lời: -Hai tỳ nữ ta an bài ở bên cạnh Đường Kiếp nói cho ta biết, Đường Kiếp ở đêm qua sẽ trở lại rồi, mà vả lại sau khi trở về vẫn đang tu luyện, không rồi đi ra.

- Ngươi như thế nào không nói sớm? Thạch Tịnh Trai vội hỏi.
Ngọc Uyển Nương tức giận trả lời: -Ta buổi sáng hôm nay mới biết được, tiểu tử kia ban ngày du sơn ngoạn thủy, buổi tối luyện khí hành công, ta nhàn rỗi không chuyện gì làm mỗi ngày đi theo dõi hắn?

Có thể xác nhận là Đường Kiếp bản nhân?" Thạch Tịnh Trai cảm giác, cảm thấy có chút không yên lòng.

Ngọc Uyển Nương trả lời: - Không thể nghi ngờ được. Hai cô nương kia vốn là ta đặc biệt an bài cho Đường Kiếp, ngày nào cũng dùng hết tâm tư câu dẫn, chỉ có điều tiểu tử kia một lòng hương đạo, không thèm quan tâm. Mặc dù thế nhưng ngày nào cũng tiếp xúc qua, nên không thể lừa dối được.
-Chỉ sợ tiểu tử kia không bìn thường thôi. Lương Hưng Bang âm trầm nói.

-Ý sư huynh là xác định là Đường Kiếp rồi hả?

Lương Hưng Bang do dự một chút, cuối cùng lắc đầu: - Cái đó cũng không phải, kỳ thật...

Kỳ thật là cái gì, hắn lại không nói, nhưng một khắc này, trong lòng ba người đồng thời dâng lên một ý niệm trong đầu:

Nếu sự tình không có quan hệ gì với Đường Kiếp, như vậy rốt cuộc liên quan tới ai?
Ba người nhau nhìn, đột nhiên trong lòng đồng thời rùng động, nhưng lại không nói gì.

Không khí đột nhiên trầm mặc, một hồi lâu, Thạch Tịnh Trai mới cười ha hả nói: - Lương sư huynh, ta nhớ tinh hóa sa tằm vẫn luôn được ngươi bảo quản a?

Lương Hưng Bang sắc mặt trầm xuống: - Tam sư đệ, lời này của ngươi có ý tứ gì?

- Thuận miệng hỏi một chút, nhị sư huynh không cần lo lăng. Thạch Tịnh Trai cười nói.

Lương Hưng Bang tiếng hừ lạnh: - Chỉ sợ không phải ta đa tâm, mà là có người đa tâm à? Tinh hóa sa tằm là ta bảo quản là không sai, số lượng thì vẫn như cũ, sư đệ sư muội nếu không tin thì có thể tới xem, kiểm tra xem có thiếu một khối nào không. Ngược lại là Thạch sư đệ phụ trách lấy đồ, lấy ra nhiều hay ít cũng không phải ngươi định đoạt.

Thạch Tịnh Trai tức giận nói: - Ngươi thối lắm, bố lần đó ra vào không bận cái gì, lấy ra bao nhiêu đều ở trong mắt các ngươi nhìn thấy, có thể giấu được chỗ nào? Lão tử giấu trong lỗ đít à? Bố mạo hiểm tính mạng vì mọi người làm việc, lại đổi được những lời nói xấu này a. thật là buồn cười!

Lương Hưng Bang cũng tức giận nói: -Không phải là ngươi cũng nghi ngờ ta?

Ngọc Uyển Nương vội hoà giải:
-Tốt lắm tốt lắm, đều là người một nhà, tranh giành cái gì?"

Thạch Tịnh Trai tức giận nói: - Ngọc Uyển Nương ngươi đừng ở bên cạnh sung sướng nghĩ không có việc gì, việc này chạy không được có ngươi. Ngươi là người liên hệ với bên kia đó, Thạch sa cũng là do ngươi mang đi. Lúc đó đưa cho ngươi năm khối, một khối ngươi cũng không cầm về, ai biết là ngươi có tham ô một khối không?

Ngọc Uyển Nương nghe được tức giận: -Ôi, ngươi quá coi trong ta rôi hả? mấy khời sa tằm dùng để mở đường với bên kia sao? Ngươi cho là lão nương làm việc nhàn hạ lắm á? Mấy tên kia như muốn ăn tươi nuốt sống, cò may là họ không có bắt được nhược điểm nào. Hao hết tâm tư mới đem sự tình dàn xếp ổn thỏa, kết quả là, tại sao ta lại có tội? thật sự là tốn công vô ích.
Ba người nhìn nhau, cùng nhau ngồi xuống, không để ý tới nhau.

Một hồi lâu lại cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không phải cách tốt, Lương Hưng Bang nói: - Các ngươi nói, việc này có thể hay không cùng những người kia có liên quan?

-Bọn họ? Thạch Tịnh Trai cúi đầu trầm tư: - Theo lý không nên a, đã cho bọn hắn giá rất rẻ rồi.

trong mắt Ngọc Uyển Nương cũng lóe lên: -Không thể biết trước được, người luôn có lòng lam à, có thể có nhiều thêm một phần thì vẫn là tốt hơn. Nếu thật là bọn họ phá rối từ bền trong cũng thì cũng không biết được. Ví dụ như việc này, theo chiều gió, chúng lại tạo áp lực, sau đó lại nhân cơ hội ép giá...

Thạch Tịnh Trai và Lương Hưng Bang đồng thời hít một hơi thật sau: - Sẽ không phải như vậy chứ?

- Khó mà nói a. Ngọc Uyển Nương lo lắng: - Đường Kiếp mới đến liền phát sinh chuyện này. Có lẽ không phải trùng hợp, mà ngay cả có muốn mượn cơ hội bức bách chúng ta. Nói cho cùng, Đường Kiếp cũng chỉ là một học sinh, cũng không tính là chính thức đệ tử, hắn có bản lanh gì phát hiện bố trí của chúng ta? Cho dù có phát hiện thì cũng không có lý do làm như vậy. Ngược lại là những người kia, bất kể tâm cơ, năng lực thì vẫn có động cơ để họ làm việc này, cũng chỉ có bọn họ, mới có năng lực vô thanh vô tức thu thập được nhóm người Lã đông.

- Nếu thật là như vậy, việc này phiền toái rồi. Lương Hưng Bang sầu lo nói.

Ngọc Uyển Nương lắc đầu: -Cũng không có gì là phiền toái, nếu thật là bọn họ làm, việc thì lại dễ giải quyết hơn. Bọn họ muốn tiện nghi về giá cả mà thôi, chỉ cần hạ thấp giá cả, là vần đề được giải quyết.

Thạch Tịnh Trai tức giận nói: -Ngươi nói đơn giản quá, ngươi có biết chỗ này bao nhiêu hàng không? Đây là hàng hơn ba mươi năm dành dụm của bổn phái! Không tính tinh hoa sa tằm, còn có các mặt hàng khác như lịch thạch và pháp bảo, chỉ dùng nhẫn trữ vật cũng không chứa hết nổi. nhiều hàng như vậy định giá cho họ giá sáu thành so với ngoài chợ, ngươi còn muốn hạ thấp? ngươi nghĩ muốn hạ tới bao nhiêu?

Ngọc Uyển Nương cũng nổi giận: - Không như vậy thì làm sao? Ngươi không thấy người ta đã ức hiếp đến thế nào?

Thạch Tịnh Trai quát: - Đó là vấn đề của ngươi, xét đến cùng thì là ngươi tìm người không tốt!

Ngọc Uyển Nương giận điên lên: - Tốt, vậy ngươi đi tìm. Này giá trị mấy ngàn vạn tiền hàng, ngươi đến là tìm cái có thể tiếp nhận, dám tiếp nhận môn phái đến a!
Thạch Tịnh Trai còn muốn mắng, nhựng bị Lương Hưng Bang giữ lại: - Tốt lắm tốt lắm, tại sao lại còn cãi vã nữa? Tất cả im hết, việc đã đến nước này, phải tìm biên pháp giải quyết. Bây giờ vẫn chưa xác định là việc gì đang xẩy ra. Uyển Nương a, sợ là phải phiền toái ngươi đi một chuyến rồi. Những người kia là do ngươi liên hệ, chung quy cũng phải ngươi hỏi bọn hắn, có phải là bọn họ làm không. Nếu như đúng họ làm, lại có tính toán gì không.

Lương Hưng Bang nhìn thấp béo, khí thế không bằng Thạch Tịnh Trai, nhưng trong ba người thì lại được xem là ngươi mưu trí nhất, lúc này hắn đưa ra ý kiến, Ngọc Uyển Nương và Thạch Tịnh Trai đến cũng vui vẻ ý lắng nghe.

Lúc này Ngọc Uyển Nương cũng trầm mặc gật đầu: -Ta liền đi liên hệ với bọn họ.
Lương Hưng Bang tiếp tục nói: -Mặt khác, xẩy ra chuyện như vậy, hàng không thể xuất ra, khoản mua bán này nhất định phải mau chóng hoàn thành. Mấy ngày nay ta sẽ ngủ ở nhà kho bên kia, ngày đêm không ngừng trông coi, để phòng ngừa. Lão Thạch ngươi đi xem chừng Đường Kiếp.

-Để mắt tới hắn làm cái gì? Thạch Tịnh Trai khó hiểu.

Lương Hưng Bang trả lời: -Tuy rằng mấy đứa hầu gái nói đêm qua Đường Kiếp vẫn luôn ở trong phòng, nhưng chỉ bằng mấy lời nói của tiện nhân vẫn không đáng tin, đối với tên Đường Kiếp này, vẫn phải cẩn thận là tốt nhất.
-Được rồi. Thạch Tịnh Trai không cam lòng trả lời.

Ngọc Uyển Nương hỏi: -Trấn kia thì làm sao bây giờ?

-Tin tức này chắc chắn không thể che giấu, chỉ có thể mặc cho nó lan chuyền, dù sao cũng không chứng cớ, cũng chỉ coi là lời đồn mà sử lý là được. Việc đã đến nước này, Lương Hưng Bang ngược lại đã nghĩ thông suốt, có lo lắng cũng vô dụng. Cho dù Tẩy Nguyệt phái thật sự tới hỏi, chỉ cần không có chứng cớ, một mực khẳng định là lời đồn là được. Mấu chốt là phải đem tất cả dấu vết xóa bỏ sạch sẽ, nếu lưu lại chứng cứ phạm tội là chết chắc.

-Cuối cùng là tiểu tử bán sa tằm kia, tuy là lúc trước đã hứa hẹn thề thốt, nhưng An Đào tới giờ vẫn chưa về, thì có thể thấy là không đơn giản rồi, hay la ta phái người đi giết tiểu tử kia. Lương Hương Bang nói.

Ngọc Uyển Nương nhíu mày: -Nếu thật là người bên kia, cứ như vậy mà giết đi có thể hay không có chút không thích hợp?

Lương Hưng Bang đã âm hiểm cười nói: - Việc này có thể không cần phải lo lắng, bọn họ nếu dám giở trò quỷ, liền cũng nên tự giác ngộ sẽ phải gánh vác hậu quả. Cũng dám đùa cợt hại ta Thạch Môn Phái đấy... Giết không tha!