Kim gia xưng bá một vùng đã hoàn toàn biến mất.

Năm đó, người Kim gia tới trấn Bách Nhạc, dùng hơn năm mươi năm mới trở thành gia tộc lớn như vậy, nhưng chỉ trong chưa đầy nửa canh giờ, đã bị diệt sạch không còn một ai.

Khiến Đường Kiếp cảm thán chín là, bọn họ không phải vì làm điều ác nên bị diệt vong, mà là đắc tội với người tu, thậm chí không thể tính là đắc tội với người tu, mà chỉ đắc tội với một thuộc hạ của người tu.

Bởi vậy, không phải vì bọn họ độc ác mà bị diệt vong, chỉ là đắc tội với người không nên đắc tội.

- Cho nên trên thế giới này, không có thực lực chính là tội.
Đường Kiếp đứng trước cửa Kim phủ, không khỏi tự nói một câu. Loại chuyện này hắn đã sớm biết, nhưng chưa bao giờ khắc hiện sâu sắc như bây giờ.

Tịch Tàn Ngân nghe không hiểu ý của Đường Kiếp, tâm tình gã đều đặt trên người muội muội. Sau khi hỏi rõ vị Kim thiếu gia kia còn chưa đụng vào người muội muội mình, thân làm ca ca mới thở phào nhẹ nhõm.

Kim gia diệt vong, tất nhiên cũng kinh động tới quan phủ, tuy nhiên sau khi biết được là do người tu gây ra, lại còn là người của Tẩy Nguyệt phái, liền vung bút viết: “Trải quan thẩm tra, Kim gia và mã tặc có cấu kết với nhau, cướp bóc thương lộ, tàn sát người vô tội, xác nhận không có sai lầm, thượng tiên Tẩy Nguyệt là Đường Kiếp công tử đã ra tay trừ hại cho dân”. Coi như xong việc, cuối cùng còn muốn Đường Kiếp điểm chỉ.

Đây cũng là thủ pháp mà quan phủ thường sử dụng, tuy cách xử lý có vẻ lơ là nhưng lại đưa ra được đúng bản chất sự việc, ít nhất cũng chỉ ra được Kim gia bị diệt trong tay ai. Sau này nếu có người muốn điều tra lại vụ án này, cũng dễ dàng tìm được manh mối.

Những người tu cũng biết điều này, nhưng bọn họ đã không bị bắt rồi, thì ít nhất cũng phải để lại bút tích cho người ta nhớ chứ.

Đường Kiếp không hài lòng lắm về điểm này – không có quan hệ gì với việc hắn phải điểm chỉ, mà là hắn ngại hiệu suất quan phủ xử lý chuyện này quá nhanh. Từ lúc bị diệt môn đến khi ghi chép lại vụ án, tổng cộng chỉ mất thời gian có nửa ngày.

Cuối cùng viên quan phụ trách trấn coi như thức thời, làm xong bản án lại hỏi Đường Kiếp một câu:
- Trong trấn Kim gia có không ít sản nghiệp, những tài sản đó thượng sư ngài xem…

Đường Kiếp lạnh nhạt nói:
- Toàn bộ ghi lại hết, rồi giao danh sách lại cho ta.

Ý tứ là toàn bộ tài sản đó hắn sẽ tiếp nhận hết.

- Tiểu nhân hiểu rồi ạ.
Gã đình trưởng a dua trả lời.

Đường Kiếp lại nói:
- Nhớ kỹ phải đối chiếu thẩm tra rõ ràng toàn bộ các khoản mục.

Gã đình trưởng vừa nghe vây, mặt nhăn lại:
- Người của Kim gia đều đã chết sạch, không có bọn họ, muốn kiểm tra toàn bộ các khoản mục sợ không hề dễ dàng, tốn rất nhiều thời gian.

- Tốn nhiều thời gian thì cứ từ từ mà làm, ta đợi các ngươi là được.
Đường Kiếp thản nhiên nói.

Gã đình trưởng đành bất đắc dĩ đáp ứng, nghĩ tầm tiểu tử này tính toán chặt chẽ thật, chỉ sợ người khác rút bớt tiền của hắn, cho nên tịch thu tài sản nhà người ta cũng phải tính rõ hết chương mục, có khi ngay cả tiền lãi khi Kim gia cho vay nặng lãi hắn cũng phải đòi bằng được ý chứ. Người như vậy có thể tu tiên, cho dù sau này có tu thành thì cũng chỉ thành một kẻ tiên kiệt sỉ. Vừa nghĩ tới một kẻ keo kiệt bay lượn ở trên trời, trong lòng đình trưởng âm thầm đắc ý mỉm cười. Đột nhiên lại nghĩ tới trong truyền thuyết, tiên nhân có khả năng đọc được ý nghĩ, mình lại đang oán thầm, nếu để thượng tiên kia đọc được, tất nhiên là không ổn. Vội lẩm bẩm vài tiếng, cũng không dám có ý nghĩ dư thừa nào nữa, vội bắt tay vào làm việc.

Sau khi xử lý xong Kim gia, Đường Kiếp mới gọi huynh muội Tịch Tàn Ngân đi qua. Tiểu cô nương dưới dự hướng dẫn của Tịch Tàn Ngân, thi lễ với Đường Kiếp:
- Tịch Thương Nguyệt bái kiến Đường công tử, đa tạ Đường công tử đã cứu mạng.

Thanh âm dịu dàng, đúng là nghe động lòng người.

- Tàn Ngân, Thương Nguyệt, tên của hai huynh muội đều thật có ý tứ, cha mẹ các ngươi chắc cũng là người đọc sách.
Nghe thấy tên nàng ta, Đường Kiếp cười nói.

Tiểu cô nương đỏ mặt, cúi đầu không nói gì, tính tình cũng coi như khá điềm tĩnh.

Đường Kiếp lại hỏi Tịch Tàn Ngân:
- Muội muội của ngươi đã được cứu rồi, sau này ngươi định thế nào?

Tịch Tàn Ngân trả lời:
- Thiếu gia đã cứu muội muội của ta, Tàn Ngân sau này thề chết đi theo thiếu gia, vĩnh viễn không hai lòng.

Nói xong kéo muội muội, hai người cùng nhau quỳ xuống.

Đường Kiếp cũng không khuyên gã đứng dậy, chỉ nhìn lên trời thong thả nói:
- Thề chết đi theo, vĩnh viễn không hai lòng? Có câu nói ra thì dễ dàng, nhưng làm được thì rất khó.

Tịch Tàn Ngân ngẩn người, nói:
- Tấm lòng của Tàn Ngân, thiên địa chứng giám, tuyệt không dám lừa gạt dù chỉ một chút.

- Vậy sao….
Đường Kiếp cúi đầu tự hỏi, sau đó nói:
- Nếu vậy hiện tại ta có việc cần ngươi đi làm, ngươi có khả năng làm tốt chứ? Ta cũng phải nhắc nhở trước, việc này khá phiêu lưu, chỉ không cẩn thận là có thể mất mạng.

Tịch Tàn Ngân không chút do dự nói:
- Thiếu gia có chuyện gì cứ việc phân phó, Tịch Tàn Ngân dù chết trăm lần cũng không từ nan, chỉ cầu… chỉ cầu…

Gã nhìn sang Tịch Thương Nguyệt bên cạnh, cắn răng nói:
- Chỉ cầu nếu ta có mệnh hệ gì, thiếu gia hãy chăm sóc cho muội muội ta.

- Ca ca.
Tịch Thương Nguyệt vội vàng túm lấy tay ca ca.

Tịch Tàn Ngân quay ra nói với muội muội;
- Thương Nguyệt, mạng của hai huynh muội chúng ta, đều là do thiếu gia cứu về. Đừng nói là thiếu gia có nhiệm vụ giao cho ta, dù là thiếu gia trực tiếp muốn cái mạng này của ta, ta cũng không nói lời nào. Lúc sinh thời phụ thân đã nói, đời người phải trọng chữ tín, mới là hào kiệt một phương, mới là một đại trượng phu đích thực. Tịch Tàn Ngân mặc dù không phải là đại trượng phu, nhưng cũng là một nam tử hán, còn chưa đến mức làm một kẻ vong ân phụ nghĩa.

Nói xong liền gỡ tay muội muội ra khỏi tay mình, ánh mắt kiên định nhìn về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp gật đầu đồng ý nói:
- Việc này thì ngươi có thể yên tâm, nếu ngươi thực sự xảy ra chuyện, ta nhất định sẽ thay ngươi chăm sóc muội muội của ngươi, truyền tiên pháp cho nàng, chiếu cố nàng cả đời bình an.

Tịch Tàn Ngân thở dài một hơi:
- Thiếu gia hãy phân phó nhiệm vụ đi.

Đường Kiếp nhìn Tịch Tàn Ngân, thản nhiên nói mấy câu.

Nghe Đường Kiếp dặn dò, vẻ mặt Tịch Tàn Ngân như dại ra:
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

- Ừ, làm xong chuyện này, ngươi liền trực tiếp đi Thương Long Phủ, chỉ cần ngươi có thể còn sống, tới lúc đó ngươi có thể chính thức là một phần tử của Vệ gia. Đúng rồi, còn về phần muội muội của ngươi, ta sẽ xin thái thái cho huynh muội các ngươi suất học đi học viện Tẩy Nguyệt.

Vẻ mặt Tịch Tàn Ngân nghiêm trang, lớn tiếng nói:
- Tàn Ngân nhất định không phụ sự kỳ vọng của thiếu gia, sẽ hoàn thành nhiệm vụ thiếu gia giao phó.

Đường Kiếp vẫy tay, tiểu hổ đang ngủ gật ở gần đó bị hắn gọi lại, sau đó Đường Kiếp nhét khối Thú bài vào tay Tịch Tàn Ngân:
- Ta để tiểu hổ đi theo bảo vệ ngươi, nhóc con này mặc dù chưa Khai Trí, nhưng trí tuệ không hề thấp, có thể hiểu được rất nhiều lời nói. Nó không thích bị nhốt trong Thú Bài, cho nên chỉ cần không ở trước mặt người khác, ngươi hãy tận lực thả nó ra, cho nó hít thở khí trời. Mỗi lần trước khi thả nó ra, nhất định phải chuẩn bị một bồn thịt tươi to. À, nói tới cái này…

Đường Kiếp lại lấy ra một xâu linh tiền giao cho Tịch Tàn Ngân:
- Đây coi như lộ phí trên đường cần dùng.

Tịch Tàn Ngâ đưa tay nhận lấy, sau đó nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào con hỏ, trong lòng mừng rỡ không thôi.

Con hổ này cứ như vậy mà đi theo mình sao?

Dọc đường đi, nhỡ nó không vừa mắt mình, liền vồ lấy mình ăn sạch không?

Tiểu hồ tò mò nhìn Tịch Tàn Ngân, còn nhìn cả tấm lệnh bài trong tay gã – nó hiểu ý nghĩa của khối lệnh bài đó, lệnh bài ở trong tay ai, thì nó phải nghe lệnh người đó.

Trước kia Đường Kiếp và Y Y cũng dùng cách đó để sai khiến nó, nó cũng quen rồi. Nhưng hôm nay sao lại đổi thành một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch chứ? Thoạt nhìn có vẻ không ra làm sao cả. Trong lòng nó nghĩ vậy, liền mở miệng lười biếng ngáp một cái.

Đường Kiếp dặn dò:
- Cố gắng đừng để người khac phát hiện sự hiện hữu của tiểu hổ, sẽ khiến ngươi an toàn hơn rất nhiều. Mặt khác, tiểu hổ có thể bay, nhưng chuyến đi Thương Long Phủ, ngươi phải tự mình đi. Nhỡ ký, ta tuy để nó đi cùng bảo vệ ngươi, nhưng bởi vì nó và ngươi không quen thuộc, tiểu tử này tính tình bại hoại, đa phần sẽ không vì ngươi mà dốc hết sức lực đâu. Về phần nó rốt cuộc vì ngươi mà dùng bao nhiêu phần tài năng, phải dựa vào thái độ mấy ngày ngươi đi cùng với nó, nếu có cơ hội hãy làm quen và đối xử tốt với nó. Tuy nhiên thời gian ngắn ngủi, dù ở chung nhưng nó cũng sẽ không vì ngươi mà liều mạng, hơn nữa đối với ta mà nói, ta không hy vọng vì ngươi mà mất đi tiểu hổ. Cho nên, nếu gặp phải đối thủ nó không ứng phó nổi, ngươi phải chuẩn bị tâm lý bị nó vứt bỏ.

Tịch Tàn Ngân nghiêm trang nói:
- Vâng, thiếu gia yên tâm, tiểu nhân hiểu ạ.

Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp lại lấy ra mấy lọ thuốc và hai lá bùa đưa cho Tịch Tàn Ngân. Sau đó chạm ngón tay vào mi tâm Tịch Tàn Ngân, rốt một chút linh quang vào người gã. Tịch Tàn Ngân lập tức cảm thấy trong đầu mình có thêm một phần ký ức.

Đường Kiếp nói:
- Thuốc dùng để chữa thương, kỳ thực không phải để cho ngươi dùng, mà là để cho tiểu hổ dùng. Còn lá bùa là mấy bức tranh ta vẽ trong lúc nhàn rỗi, bản lĩnh của lá bùa ta vẽ cũng chẳng ra làm sao cả, một trăm tờ giấy vẽ bùa, chỉ có năm cái là thành công, thật thảm hại. Hai lá bùa ta đưa cho ngươi là Châm Nguyên Khí, và Tử Điện Túng Thân Pháp. Là thứ mà hiện tại thể chất của ngươi có thể sử dụng được, những thứ khác quá mạnh mẽ nếu ngươi dùng chỉ khiến linh lực cơ thể bị rút cạn. Mặt khác, ta đã truyền Túng Kiếm Thập Nhị Thức cho ngươi, đây cũng là thứ duy nhất mà hiện tại ngươi có thể học được. Tự mình đi mua một thanh kiếm, làm vật phòng thân đi. Cuối cùng chính là ta, sẽ ở đây tận lực giúp ngươi giảm bớt gánh nặng. Mặc dù ta để ngươi đi đối mặt với nguy hiểm, nhưng chung quy không phải cho ngươi đi chịu chết, việc này một nửa là nhiệm vụ, một nửa là khảo nghiệm. Dựa vào sự thông minh lanh lợi của ngươi, ta tin tưởng ngươi có thể thành công, ta đợi tin tốt từ ngươi.

Tịch Tàn Ngân nhận mấy thứ đò đó, sau khom người nói với Đường Kiếp:
- Xin thiếu gia hãy yên tâm, Tàn Ngân nhất định sẽ sống tới Thương Long Phủ.

- Ừ.
Đường Kiếp lúc này mới vừa lòng đứng dậy:
- Nếu đã như vậy, huynh muội hai người đi đi.

- Vâng.
Hai huynh muội cùng nhau vái chào Đường Kiếp.

——————————

Chuyện Kim gia bị họa diệt môn, đã dấy lên một trận phong ba. Người người đều biết Kim gia đắc tội với người không nên đắc tội, cả gia tộc đều bị giết chết. Phong ba tuy lớn, nhưng lại không mảy may ảnh hướng tới Đường Kiếp.

Thượng sứ của một môn phái lớn, chì tàn sát một gia tộc nhỏ mà thôi, đâu có gì lạ lùng cơ chứ? Đừng nói là Kim gia làm nhiều điều ác, cho dù Kim gia lương thiện tiếng lành đồn xa vạn dặm, muốn giết thì vẫn giết thôi.

Đây là cấp bậc, là đặc quyền.

Chỉ cần Đường Kiếp không phát rồ đến nơi nào cũng diệt một gia tộc, thì cũng chẳng có ai tới tìm hắn để gây phiền toái cả.

Điều duy nhất khiến người ta không ngờ chính là, Đường Kiếp mặc dù đã hoàn thành nhiệm vụ tra xét mỏ quặng, nhưng lại vẫn lưu lại nơi này, ngông nghênh tiếp nhận sản nghiệp của Kim gia.

Điều này tương đối hiếm thấy, bởi vì mỗi khi người tu tiêu diệt một gia tộc, bình thường chỉ lấy tài sản vàng bạc, còn đối với cửa hàng đồn điền đều không có hứng thú. Không ngờ Đường Kiếp này lại tham lam như vậy, thậm chí ngay cả cửa hàng đất đai đều muốn vơ vét.

Hắn nếu đã muốn lấy, người khác cũng không dám tranh cướp, chỉ có thể mặc cho hắn giày vò.

Dựa vào cái cớ này, Đường Kiếp ở lại núi Vĩnh Tuế không chịu rời đi. Mỗi ngày không phải là đóng cửa tu luyện, thì là du sơn ngoạn thủy. Hắn xuất thân từ thượng phái, xưa nay làm người khiêm tốn, dễ gây ấn tượng tốt cho người khác, bởi vậy chỉ trong mấy ngày, đỉnh Thạch Môn từ trên xuống dưới, đại bộ phận đều trở thành bằng hữu của hắn, giao thiệp rất vui vẻ.

Bản thân Đường Kiếp lại mượn cơ hội, quan sát Ngọc Môn Thiên Tỏa trận của Thạch Môn phái.

Ngọc Môn Thiên Tỏa Trận được coi là một đại trận khá nổi danh, cho dù là Trận Đạo Chân Giải của Hư Mộ Dương cũng có ghi lại, nhưng không có phương pháp bày trận cụ thể, Đường Kiếp tất nhiên là nhân cơ hội học lẻn rồi.

Kỳ thực, bất kể là học ở môn phái nào, nhưng chung quy vẫn phải đi khắp thiên hạ mới có thể có được kiến thức rộng rãi, cho dù là đệ tử của danh môn đại phái, cũng phải đi chu du khắp thiên hạ để tăng sự hiểu biết mới được.

Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi đi, trận phong ba do sự kiện Kim gia bị diệt môn dần dần nhạt đi, núi Vĩnh Tuế lại khôi phục vẻ yên bình như cũ.

Hôm nay trong trấn Tụ Bảo, mọi người vẫn sinh hoạt như bình thường.

Cái nắng giữa trưa khiến người ta đều lười biếng, không ai muốn ra ngoài, đều tránh ở trong phòng. Một gã tiểu nhị nhìn uể oải đang trông coi cửa hàng, hai mắt nhìn ra bên ngoài, không biết tâm trí đang bay đi tận nơi nào.

Một người mặc áo đen đầu đội nón tre, nhìn không rõ mặt mũi tiến vào cửa, nói:
- Tiểu nhị, ở đây có thu mua bảo vật không?

Nghe giọng nói rõ ràng mới chỉ là một thiếu niên.

Tiểu nhị ngẩng đầu liếc nhìn thiếu niên một cái, cười lạnh nói:
- Không thấy chữ trên biển hiệu sao? Giám Bảo Trai không thu mua bảo vật, thì còn nơi nào thu chứ? Cầm kỳ thư họa, đồ cổ đồ chơi quý giá, pháp khí của tiên gia, bảo vật trên trời dưới đất, chỉ cần ngươi có, nơi này đều có thể giám định, đều có thể thu mua. Tuy nhiên mấy thứ đồng nát sắt vụn, ngươi cũng đừng lấy ra để lừa gạt người, mất thời gian của chúng ta.

Lời này tuy rằng hơi khoe mẽ một chút, nhưng kỳ thực cũng không tính là khoác lác, bởi vì Giám Bảo Trai là sản nghiệp của Thạch Môn phái.

Tất cả các phái tu tiên, đều có cửa hàng Giám định bảo vật của riêng mình. Cửa hàng này tồn tại, là bởi vì những thứ bảo bối bị thất lạc trong dân gian. Giữa tiên gia thường có tranh đấu, mặc cho bọn họ khi còn sống muốn lật trời xới đất thế nào, không gì không làm được, nhưng khi chết đi thì đều phải quay lại mặt đất. Bọn họ có thể quy thiên, nhưng bảo vật của họ thì không.

Đa phần những bảo bối này đều bị lấy đi, nhưng chắc chắn vẫn có một chuhts bảo vật lưu lạc trong nhân gian không thể thu hồi lại được, nhất là những bảo vật bị đánh vỡ. Ở những môn phái lớn, những bảo vật bị đánh vỡ đều mất đi giá trị, nhưng với những môn phái nhỏ, dù là mảnh vỡ cũng sẽ trở thành nguyên liệu trân quý, cho nên rất đáng để thu thập rồi chế luyện lại.

Các cửa hàng giám bảo chính là làm công việc này, có thể mất mười năm đều không thu được một thứ đồ tốt nào, nhưng chỉ cần thu được một thứ, sẽ đáng giá cho toàn bộ công sức bỏ ra.

Đương nhiên, trừ những thứ đó, cửa hàng giám bảo cũng kinh doanh các mặt hàng như đồ cổ, danh họa, thứ nhất để kiếm thêm tiền bạc, thứ hai cũng là để người làm không quá nhàn rỗi. Nếu thực sự chỉ đợi pháp bảo của tiên gia mà nói, có khi mười năm cũng chưa chắc hoàn thành được vụ mua bán nào mất.

Chính vì nguyên nhân này, nên loại cửa hàng giống như Giám Bảo Trai, đồng thời cũng là đại biểu trực tiếp của môn phái. Đại đa số các môn phái, chỉ có thể mở cửa hàng giám bảo trên đất thuộc khu vực mình cai quản. Duy chỉ có Tẩy Nguyệt phái, cửa hàng giám bảo của phái mọc lên như nấm khắp nước Văn Tâm, muốn mở ở đâu thì có thể mở ở đó, thậm chí ngay cả ở năm nước khác cũng có thể mở vài tiệm.

Trấn Tụ Bảo không có cửa hàng giám bảo của Tẩy Nguyệt phái, tuy nhiên không phải vì không thể mở cửa hàng giám bảo, mà là vì người ta không thèm mở ở nơi này.

Mặc dù vậy, người tiểu nhị thay mặt tiên gia ở trấn này, vẫn vô cùng vênh váo.

Bởi thế sau khi nghe thấy câu nói của người áo đen, tiểu nhị nói chuyện mà lỗ mũi cứ hếch lên trời.

Nếu là người khác, nghe tiểu nhị nói như vậy sẽ không so đo, nhưng thiếu niên áo đen kia lại bị mấy lời của tiểu nhị chọc giận, nói:
- Ngươi nói chuyện thực vô lễ, nhìn cũng chưa nhìn xem bảo bối của ta là thứ gì, mà dám bảo là đồng nát sắt vụn? Đồ của ta thực sự là bảo bối, ta còn sợ các ngươi không mua nổi đấy.

Tiểu nhị cười lạnh:
- Nực cười, còn có thứ bảo bối mà Giám Bảo Trai Giới không mua nổi sao?

Thiếu niên hơi ngẩng đầu nói:
- Cái này cũng khó mà nói được, ai mà biết cửa hàng các ngươi là loại thế nào chứ, thực sự gặp được thứ đáng giá, có khi cũng nói là thứ không đáng tiền, rồi ép giá bắt người ta phải bán cũng nên.

Tiểu nhị nghe vậy giận dữ nói:
- Ngươi tên tiểu tử vô lễ này, không ngờ dám vu cáo hãm hại cửa hiệu chúng ta, còn không mau cút đi.

Thiếu niên thấy thế liền hét lên:
- Ta tới là muốn bán đồ, các ngươi dựa vào cái gì mà đuổi ta đi? Nơi này không phải do ngươi làm chủ, mau gọi chưởng quầy ra đây.

Mua bán chưa thấy đâu, nhưng hai người đã bắt đầu cãi nhau rồi.

Vừa cãi nhau, khiến vô số người chú ý vây lại xem, đứng quanh chỉ trỏ, thiếu niên như được tiếp thêm sức mạnh, càng quát lớn hơn, ngay cả chưởng quầy bên trong cũng bị quấy rầy phải đi ra, bất mãn nói:
- Có chuyện gì mà cãi nhau vậy?

Tên chưởng quỹ này là do Thạch Môn phái đặc biệt mời đến làm người giám định bảo vật đấy, mặc dù là phàm nhân, nhưng cũng đã từng đi dạo qua vô số cửa hàng, nhìn thấy không ít bảo vật pháp khí, luyện được đôi mắt tinh tường, dù bảo vật quý hiếm thế nào cũng khó mà qua được mắt ông ta. Vài năm gần đây, Thạch Môn phái thu được mấy kiện bảo vật, đều có phần công lao của ông ta.

Tiểu nhị thấy là chưởng quầy đến, vội hỏi:
- Đinh lão, sao ngài lại ra đây? Đều tại tên tiểu tử này vô lễ, quấy rầy sự yên tĩnh của ngài.

Thiếu niên mặc áo đen bất mãn nói:
- Rõ ràng là ngươi miệng lưỡi không xương, ta tới đây bán bảo vật, nhưng ngươi lại nói là thứ đồng nát sắt vụn.

Tiểu nhị cảm thấy oan ức, ta lúc nào thì bảo đồ của ngươi là đồng nát sắt vụn chứ, ta chỉ nói thứ đồng nát sắt vụn thì đừng lấy ra làm mất thời gian của mọi người.

Cũng may Đinh chưởng quầy cũng không so đo, chỉ cười nói:
- Có phải bảo vật hay không, phải đưa ra mới biết được.

Thiếu niên mặc áo đen lại gân cổ lên nói:
- Ta không bán nữa, nhớ kỹ, đây chính là một vụ mua bán lớn, bị tiểu nhị nhà các ngươi phá hỏng rồi.

Mọi người thấy thiếu niên ầm ĩ cả nửa ngày, nhưng lại nói không bán nữa, không khỏi ồn ào bàn tán.

Ngay cả Đinh chưởng quầy cũng nhíu mày, nói:
- Bán hay không bán đều tùy ngươi, nhưng nếu ngươi đã tới đây một chuyến, sao có thể chưa đưa đồ ra mà rời đi được chứ.

- Đúng thế đúng thế, muốn đi cũng phải đưa bảo bối ra xem rồi mới được đi.
Đám người vây quanh ồn ào nói.

Thiếu niên thấy có nhiều người ép mình đưa bảo bối ra, cũng không khỏi rụt cổ lại.

Đinh chưởng quầy thấy vậy, lạnh nhạt nói:
- Người trẻ tuổi, lão phu lặp lại lần nữa, bảo bối là của ngươi, ngươi có thể không bán. Nhưng nếu đã náo loạn, dù sao cũng phải lộ ra bảo bối mới được, nếu không tức là cố ý trêu chọc Giám Bảo Trai Giới.

Tội danh này thì quá nghiêm trọng rồi, chỉ với mấy lời của Đinh chưởng quầy, quan phủ lập tức có thể sai nha dịch tới bắt gã.

Thiếu niên bất đắc dĩ, chỉ có thể nói:
- Nếu như vậy, ta cho ông xem một chút. Nhưng ta lặp lại lần nữa, ta sẽ không bán cho các ngươi, ta muốn đi Thương Long Phủ bán Tinh hóa sa tằm này.

- Cái gì?
Nghe thấy vậy, trong lòng Đinh chưởng quầy chợt chấn động.

Chỉ thấy thiếu niên lấy một khối đá màu đen từ trong người ra, chính là Tinh hóa sa tằm.