Khi tỉnh lại, Đường Kiếp nhìn thấy mình đang ở trong một gian phòng trang nhã.

Bên dưới là chiếc giường điêu khắc bằng gỗ hoa hương, trên người đắp một chiếc chắn đỏ thẫm bằng gấm. Trên tường treo một bức tranh thiên sư, một bên còn lại là giá sách tinh xảo. Nhìn qua gian ngoài, hành lang có treo một bức rèm màu xanh biếc, phía sau bức rèm mơ hồ có hai người bóng người đang đứng nói chuyện.

Đường Kiếp ngồi dậy, hai người thị nữ sau rèm nghe thấy tiếng động, liền vén rèm tiến vào, thi lễ với Đường Kiếp rồi nói:
- Công tử ngài tỉnh rồi.

Dùng tay xoa xoa mặt, Đường Kiếp nói:
- Ngày hôm qua ta uống rất nhiều?

Một người thị nữ che miệng cười nói:
- Đúng vậy, hôm qua công tử say mèm, hai chúng ta rất vất vả mới dìu được công tử về đây đấy.

- Vậy sao, đa ta hai vị.

Người thị nữ dùng ánh mắt quyến rũ liếc nhìn Đường Kiếp, u oán nói:
- Chỉ có một câu cảm tạ thôi sao. Đêm qua công tử không hề nói như vậy thôi đâu.

Đường Kiếp ngẩn người:
- Đêm qua? Ta đã nói gì rồi?

Thị nữ kia cúi đầu trả lời:
- Đêm qua, tay của công tử không ngoan ngoãn chút nào…

Một người thị nữ khác bật cười rộ lên.

Đường Kiếp ngây người, nghĩ xem đêm qua mình đã làm chuyện cầm thú gì sao? Chỉ là dù hắn có nặn óc ra nghĩ, thì toàn bộ ký ức đều trống rỗng, không thể nhớ nổi điều gì.

Đúng lúc này, ký ức bản thể chợt thức tỉnh, từng cảnh ngày hôm qua hiện lên trước mắt, bốn người nói chuyện, cười đùa, tính kế… toàn bộ đều hiện ra rõ ràng.

- Hóa ra là như vậy à…
Đường Kiếp thì thào nói nhỏ, trong mắt lóe lên một tia tinh quang.

Chân tướng tới thật đơn giản, thật dễ dàng, khiến tâm trạng Đường Kiếp nhẹ nhõm hẳn.

Về phần thị nữ kia, mấy lười nàng ta nói đều là nói dóc, hắn căn bản không có chạm vào họ, chẳng qua có người muốn trèo lên cành cao, nên muốn nắm bắt cơ hội câu dẫn hắn.

Người khi đứng ở trên cao, thứ phải đối mặt nhiều nhất không phải là khiêu chiến, mà là mê hoặc.

Đường Kiếp thân là đệ tử Tẩy Nguyệt phái, tiền đồ vô lượng, ngay cả Thiên Tâm chân nhân thấy hắn cũng phải khách khí vài phần. Hia tiểu thị nữ này đừng nói là làm chính thất, cho dù là thân phận thị nữ cũng có thể bay thẳng lên trời, vì vậy chỉ cần Đường Kiếp gật đầu, đều có một đám mỹ nhân nguyện ý ngã vào lòng hắn.

Lúc này Đường Kiếp không để ý tới hai người thị nữ nữa, hắn tự đứng lên, vừa mặc quần áo vừa nói:
- Ở đây không cần các ngươi săn sóc, hai người lui ra trước đi.

Hai thị nữ thấy hắn trở mặt vô tình, u oán nhìn hắn, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lui ra ngoài.

Đường Kiếp đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, kêu một tiếng:
- Đợi đã.

Hai thị nữ vui mừng nhìn hắn, Đường Kiếp hỏi:
- Gã người hầu mà ta mang theo đang ở đâu vậy?

Hai thị nữ cùng lộ vẻ thất vọng, một người trả lời:
- Tịch công tử đêm qua đã xuống núi, nói là đi đón muội muội, sáng hôm nay sẽ trở về.

- Vậy à.
Đường Kiếp gật gật đầu, khua tay nói:
- Vậy hai người lui xuống đi.

Sau khi đuổi hai thị nữ đi, Đường Kiếp mặc quần áo tử tế, đi ra phòng ngoài, phát hiện mình đang ở trong Lâm Viên phía sau Thạch Môn điện. Khung cảnh ở đây rất khác biệt, bố trí thanh nhã, chắc là nơi Thạch Môn phái chuyên dùng để tiếp đãi khách quý.

Đi ra khỏi khu vườn, nhìn về hướng mặt trời mọc, phía chân trời áng mây chiếu xuống, tạo thành tia sáng mờ ảo. Tầm mắt rộng, chung quanh núi bao phủ, biển mây vờn quanh đỉnh núi, nhìn thôi cũng khiến tâm tạng trở nên thư thái.

Đứng ở một phía trên đỉnh Thạch Môn, có thể nhìn thấy đám đệ tử đang đứng trước đại điện Thạch Môn tu luyện.

Những người này đều là đệ tử sơ cấp, kỳ thực đại bộ phận còn không bằng học sinh của học viện Tẩy Nguyệt, bởi vậy phương pháp tu luyện cũng không phải dựa theo tài năng học sinh để dạy, mà là tập trung tu một chỗ cùng nhau luyện. Một gã đệt tử trung cấp đứng đầu, nhìn xuống phía dưới, liên tục hô khẩu lệnh, thoạt nhìn không giống tu tiên, mà giống như đang luyện võ.

Mà ở phía bên kia sườn núi, là một khu vườn dược liệu lớn và đồng ruộng nơi trồng trọt lương thực. Thân là một môn phái nhỉ, lại nằm sâu trong núi, người ở đây rất thưa thớt, bởi vậy nên Thạch Môn phái không có học viện trực thuộc, cũng không có người phàm tới lao động, nên ruộng nương và dược liệu đều do đệ tử của họ phụ trách.

Đường Kiếp cũng không muốn quấy rầy những đệ tử đó, hắn chậm rãi đi dọa sau núi, tùy tiện bước đi. Vừa đi vừa thương thức cảnh đẹp núi Vĩnh Tuế, cảnh điền viên của Thạch Môn phái, lại vừa nghĩ tới kế hoạch tiếp theo phải làm thế nào.

Chuyện Thạch Môn phái tham ô hay không đã rõ ràng rồi, theo quy tắc là phải lập tức báo lên trên.

Tuy nhiên, làm như vậy chỉ khiến hắn gặp phiền toái, chính hắn cũng không có bất cứ chứng cứ gì.

Ngày hôm qua ở trong hầm mỏ, Đường Kiếp có thể tra xét được, hơn nữa hắn cũng có biện pháp nâng cao năng lực trinh sát của bản thân.

Nhưng sau khi gặp phải Địa Ma Viên, Đường Kiếp lại từ bỏ ý định này.

Làm như vậy không phải vì hắn nghĩ Thạch Môn phái không có vấn đề, mà là hắn chắc chắn rằng Thạch Môn phía có vấn đề. Chính vì như vậy, nên hắn mới không tiếp tục điều tra, vì hắn lo lắng nếu thực sự tra ra được điều gì, thì kế tiếp đợi mình chính là cái chết. Đường Kiếp cũng không muốn khi mình tìm ra địa điểm thực sự của Sa tằm, lại phát hiện ra có một vị Thiên Tâm chân nhân chờ mình ở đó. Hơn nữa nếu thực sự có chuyện, thì địa điểm tập trung Tinh hóa sa tằm cũng đã bị vơ vét sạch sẽ rồi. Chính bởi vì đã bị lấy đi hết, nên bọn họ mới dám thông báo Tẩy Nguyệt phái tới kiểm tra lượng quặng, chẳng qua là họ không ngờ rằng trong lúc vô tình Tịch Tàn Ngân lại nhặt được một khối Tinh hóa sa tằm.

Nói cách khác, cho dù tìm thấy nơi đó, cũng chưa chắc đã có bằng chứng gì, mà khối nằm trong tay Tịch Tàn Ngân cũng không chứng minh được điều gì cả.

Chính bởi vì vậy, nên đám cáo già này đúng thực giảo hoạt, làm việc cẩn thận, cho dù mình phát hiện ra việc làm của họ nhưng cũng không có biện pháp gì cả.

Tuy nhiên nếu đã như vậy, sao bọn họ lại lo lắng như vậy chứ?

Đường Kiếp đột nhiên có chút nghĩ không ra.

Theo lý mà nói, Thạch Môn phái đã sắp xếp mọi chuyện chu toàn, Tinh hóa sa tằm đều bị khai thác hết, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ có người phát hiện ra điều gì, vì sao họ còn phải vẽ rắn thêm chân như vậy chứ?

Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Kiếp đột nhiên có một tia sáng lóe lên.

Toàn bộ mọi chuyện đã phát sinh như tia chớp lướt nhanh qua đầu hắn, khuôn mặt tươi cười của Khâu Thư Dư, sự lạnh lùng của Thạch Tịnh Trai, những nguy hiểm trong hầm mỏ, những lời nói đùa của bốn huynh muội bọn họ…

- Phương pháp thăng tiến lên Tử Phủ?
Đường Kiếp thì thào nói, hắn lại lần nữa nhớ tới những lời này.

Một ý niệm lóe lên trong đầu hắn.

Khoảnh khắc này, hắn đột nhiên hiểu ra toàn bộ mọi việc.

Hắn thấp giọng mỉm cười:;
- Nếu thực sự là như vậy, thì mọi chuyện lại càng thú vị rồi. Ha, có lẽ mình vẫn còn chút cơ hội. Nhưng mà trước tiên phải tìm cơ hội lưu lại nơi này đã…

Hắn đang tìm cớ, thig phái xa đột nhiên truyền đến tiếng la của Tịch Tàn Ngân:
- Thiếu gia, thiếu gia…

Quay đầu lại, nhìn thấy gã đang vội vã chạy tới, trên mặt tràn đầy sự kinh hoàng.

- Có chuyện gì vậy? Ngươi không phải trở về đón muội muội ngươi sao?
Đường Kiếp hỏi.

Tịch Tàn Ngân chạy tới trước mặt Đường Kiếp, quỳ xuống nói:
- Thiếu gia, mau đi cứu muội muội ta. Nàng bị người của Kim gia bắt đi rồi.

- Hả?
Đường Kiếp nhíu lông mày:
- Chính là cái gã thiếu gia họ Kim sao?

- Vâng. Trong đêm qua, tên khốn đó đã dẫn người bắt muội muội đi rồi.

- Gã đúng là sốt ruột đi đầu thai mà.
Đường Kiếp hừ một tiếng, không ngờ mình còn chưa ra tay, tên Kim thiếu gia kia đã động thủ trước.

Đúng lúc này tâm niệm vừa động, hắn đột nhiên nghĩ ra đây không phải một cái cớ hay sao? Liền cười nói:
- Nếu đã như vậy, còn chờ gì nữa?

Nói xong hắn túm lấy Tịch Tàn Ngân, đi về khu vực hầm mỏ khai thác quặng.

Sau khi bay khoảng nửa ngày, Đường Kiếp mang theo Tịch Tàn Ngân đi vào một thị trấn nhỏ, nơi này chính là khu mỏ quặng trong trấn. Vùng này có tên là trấn Bách Nhạc, tuy nhiên từ sau khi phát hiện mạch khoáng thạch về sau, mọi người đều đổ dồn về đây, khiến cho trị trấn hoang vắng trở nên phồn vinh hơn, nhiều thương gia cũng bởi vì vậy mà được lợi, trong đó điển hình là Kim gia.

Dựa vào thế lực mạnh mẽ, bọn họ lũng đoạn thị trường trong trấn, khiến dân chúng phẫn nộ từ lâu.

Lúc này Đường Kiếp đang tiến vào trấn, hỏi:
- Có biết Kim gia ở nơi nào không?

Tịch Tàn Ngân trả lời:
- Hộ đầu tiên phía đông trấn.

Đường Kiếp liền dẫn Tịch Tàn Ngân đi thẳng tới Kim gia, đến cửa lớn Kim gia cũng không đợi người thông báo, một chưởng đánh nát cửa chính, sải bước vào trong quát lớn:
- Toàn bộ người của Kim gia cút ra đây, nhận lấy cái chết.

Một đám người hầu liền lao ra quát mắng:
- Ngươi là kẻ nào mà dám tới Kim gia quấy rối?

Đường Kiếp trầm giọng nói:
- Cô nương mà thiếu gia nhà các ngươi bắt tới đang ở đâu?

Đám nô bộc vừa nhìn thấy Tịch Tàn Ngân, đều cười ha hả, đứng đầu là một tên quản gia:
- Hóa ra là tên tiểu tử nhà ngươi sao, muội muội của ngươi có thể đi theo thiếu gia nhà ta coi như chim sẻ lên được cành cao, ngươi còn bất mãn cái gì? Nếu còn lằng nhằng ta sẽ cho người đánh gãy chân nhà ngươi.

Đám người hầu đều phát ra tiếng cười ha ha.

Tiếng cười chưa dứt, chỉ thấy một đạo chưởng phong sắc bén đánh lên người gã quản gia kia, khiến gã nổ tung, máu tươi văng đầy khắp nơi, mọi người nhìn thấy cảnh đó đều choáng váng.

- Đồ cặn bã.
Đường Kiếp lạnh lùng phun ra vài chữ.

Hắn mặc dù luôn miệng nói sau này sẽ không còn Kim gia nữa, nhưng thực sự lại chưa bao giờ có ý tàn sát hết cả nhà người ta. Tuy nhiên, bây giờ xem ra Kim gia từ trên xuống dưới không có ai là kẻ tốt đẹp cả, nếu thực có giết toàn bộ bọn họ cũng không phải mang gánh nặng tâm lý.

Nếu như là tám năm trước, Đường Kiếp còn không có ý nghĩ này, lúc đó hắn còn kiên trì với ý nghĩ, dù có tội cũng không cần phải đụng cái là giết chết người ta, mà phải căn cứ vào tội danh rồi xử lý.

Nhưng sau khi Thị Mặc chết, hắn dần dần hiểu được ẩn dưới cái thế giới văn minh phồn hoa này, thì mạng người chỉ được coi như cỏ rác.

Người tu tiên chính là quan tòa, tuy theo tâm trạng chứ không phải theo luật pháp định đoạt sự sống chết của con người. Chỉ cần đưa bừa một lý do, cũng có thể tàn sát cả một gia tộc, đó cũng chẳng phải chuyện lớn gì cả. Về phần dựa vào tội trạng mà phán xét, xin lỗi đời chứ, đây không phải vấn đề mà người tu tiên phải suy nghĩ. Đói với bọn họ mà nói, có thể chủ trì công đạo ở một mức độ nào đó đã là rất giỏi rồi.

Chẳng ai là kẻ tu tiên để tuân thủ luật pháp cả.

Khoảng khắc này, trong lòng hắn hiện lên từng dòng suy nghĩ, sự thương hại do dự nghi ngờ đều bị ném đi, không cần quan tâm tới. Hắn đúng cũng được, mà sai cũng vậy thôi, sinh ra trên đời này, coi như không thẹn với lương tâm, mới chính là đạo lý của người tu.

Đúng hay sai không quan trọng, không cùng một thế giới, tất nhiên quy tắc cũng sẽ không giống nhau.

Sau khi trong lòng hiểu được điều này, hắn ra tay không còn niệm tình nữa.

Một chưởng đã giết chết gã quản gia, đồng thời Đường Kiếp gọi tiểu hổ ra:
- Đi thôi Bảo nhi, hôm nay ngươi có thể đại khai sát giới rồi.

Tiểu hổ hưng phấn xông ra, ngay sau đó đại viện Kim gia trở thành một chiến trường đầy máu tanh.

- Kẻ nào dám gây rối ở Kim phủ?

Một gã nam tử áo xanh từ sau viện lao tới, đang xông về phía Đường Kiếp, chính là một gã linh sư Thoát Phàm mà Kim phủ nuôi dưỡng.

Nam tử kia vưa mới đến liền nhìn thấy cảnh máu tươi chảy đầy, một con yêu hổ đang xông pha giết chóc, một người nam tử trẻ tuổi đứng chắp tay sau lưng quan sát mọi việc, người áo xanh thấy vậy thì trong lòng chấn động mạnh.

Người nam tử trẻ tuổi khẽ quay đầu lại, nhìn vào mình, ánh mắt như xuyên qua cơ thể, khiến cho đáy lòng người áo xanh chợt run lên.

Gã thốt lên:
- Các hạ là?

- Người lấy mạng ngươi.
Đường Kiếp thuận miệng đáp.

Câu trả lời lãnh khốc khiến người áo lam hốt hoảng, đang định xuất chiêu thì thấy người nam tử trẻ tuổi đã đánh một chưởng. Người áo xanh vội lắc người nhảy lên, hai tay tạo ấn pháp, trước khi trúng chiêu gã vẫn kịp tạo một vòng bảo hộ quanh người.

Ngay sau đó, chưởng phong như núi đánh vào bộ ngực gã, giống như đá tảng lao đến, khiến người áo xanh bay lên, vòng bảo hộ vừa xuất ra cũng bị một chưởng của Đường Kiếp làm bể nát.

Trong lòng người áo xanh hốt hoảng, biết rằng người có thể một chưởng đã đánh nát vòng bảo hộ của mình, không phải là người mà gã có thể cứng rắn chống đỡ được. Đanh định tháo chạy, nhưng không thấy Đường Kiếp truy giết ngược lại dừng tay hỏi gã:
- Cô nương Tịch gia đang ở đâu?

Người áo xanh ngẩn người, cuối cùng trong lòng chợt bừng tỉnh, một tia hy vọng lóe lên, gã vội hỏi:
- Hóa ra các hạ tới đây vì vị tiểu cô nương kia. Cô nương đó đang ở sương phòng phía sau hậu viện, nếu công tử muốn, ta dẫn ngài đi.

Trong lòng gã cũng mắng chửi tên Kim thiếu gia ngu xuẩn, trước khi bắt người cũng không điều tra rõ lai lịch rồi hãy làm. Gã không biết thực ra Kim thiếu gia đã tìm hiểu cả rồi, chẳng qua là Tịch Tàn Ngân ngày hôm qua mới gặp được Đường Kiếp, nên Kim thiếu gia không biết cũng phải thôi.

Không ngờ Đường Kiếp vừa nghe xong câu này, lại chỉ nói:
- Nói cách khác, ngươi cũng biết chuyện Kim thiếu gia cường đoạt dân nữ phải không? Ngươi cũng là tòng phạm?

Người áo xanh ngẩn ra, thấy ý trong câu nói này có vẻ không ổn.

Đường Kiếp đã thản nhiên nói:
- Nếu như vậy, ngươi có thể chết được rồi.

Dứt lời, ánh đao cũng lóe lên.

Theo ánh đao nổi lên, một dòng máu bắn lên trời.

Một vị linh sư Thoát Phàm, cứ như vậy bị Đường Kiếp giết chết một cách dễ dàng.

Người Linh sư này ở Kim gia cũng coi như người có thực lực, gã vừa chết, toàn bộ Kim gia đều hoang mang. Mấy gia đinh vừa thấy cảnh này, đều sợ hãi chạy trốn, Đường Kiếp cũng không đuổi giết, chỉ nhét Đoạn Tràng Đao vào trong tay Tịch Tàn Ngân, nói:
- Giao cho ngươi đấy.

- Ta?
Tịch Tàn Ngân nhìn Đường Kiếp, lại nhìn đao trong tay. Đoạn Tràng Đao là pháp bảo hồn khí, tự thân thông linh, bởi vậy sẽ không giống Thanh Quang Kiếm, khi vừa sử dụng liền điên cuồng hấp thu linh khí của người sử dụng, mà là căn cứ vào người sử dụng để biến hóa cho phù hợp.

- Đúng vậy. Tiên lộ hung hiểm, sinh tử khó liệu. Ngươi vừa nhập tiên đồ, vậy trước tiên hãy học cách giết người đi. Dù sao người mà Kim gia đắc tội cũng là ngươi, vì thế tất nhiên phải do ngươi giết chết bọn họ rồi.
Đường Kiếp nói xong gọi tiểu hổ, sau đó tạo cảnh giới để không một ai chạy thoát.

Tịch Tàn Ngân hít sâu một hơi, nhìn về phía đám người Kim gia đang chạy loạn lên, trong đầu hiện lên cảnh bà con thôn xóm, những người lương thiện bị ức hiếp.

Đúng thế, nếu là thù của mình, vậy thì hãy để chính bản thân mình đi báo thù.

Nghĩ vậy, Tịch Tàn Ngân hét lớn một tiếng, vung Đoạn Trường Đao lên, bổ xuống một người gần đó. Đoạn Tràng Đao trong tay Tịch Tàn Ngân cũng không có được uy lực như khi Đường Kiếp sử dụng, chỉ là một chút quang hoa mỏng manh bao phủ thân đao. Nhưng mà một chút quang hoa như vậy, cũng có thể dư sức đối phó với phàm nhân rồi. Lúc này đao bổ trúng đầu kẻ đó, đầu của gã bị bổ làm đôi, óc và máu bắn lên đầy mặt và cổ Tịch Tàn Ngân.

Lúc này, ngay cả Tịch Tàn Ngân cũng kinh sợ ngây người, gã ngày hôm qua đối mặt với sinh tử tồn vong cũng chẳng cảm thấy sợ hãi gì, nhưng khoảnh khắc này, sau khi bổ xuống một đao chém rơi đầu một người khác, gã lại thấy hoảng sợ.

Sinh mạng lúc này trở nên thật nhỏ bé, chỉ phất tay một cái, tính mạng của một người cứ như vậy bị mình đoạt đi.

Mặc dù những kẻ này đáng chết, nhưng khoảnh khắc đoạt đi tính mạng họ, Tịch Tàn Ngân vẫn do dự, bàng hoàng, thậm chí là sợ hãi.

- Sợ sao? Kinh hãi hả?
Đường Kiếp từ phía sau hỏi.

Tịch Tàn Ngân quay đầu lại nhìn Đường Kiếp, chỉ thấy bộ dạng hắn vẫn vân đạm phong kinh như cũ, cắn răng nói:
- Thiếu gia cho ta cơ hội báo thù, tiểu nhân sao lại sợ chứ. Toàn bộ người của Kim gia, tất cả đều đáng chết.

Nói xong gã rống lớn một tiếng, hào quang trên Đoạn Trường Đao lại nổi lên, mang theo một ngọn lửa đỏ cuốn ra bốn phương tám hướng.

Những kẻ nô bộc này, ngoại trừ người áo xanh lúc trước, thì còn lại đều là phàm nhân, sao có thể chống lại uy lực của pháp bảo chứ. Cho dù chỉ dính một đốm lửa, thì chỉ trong chớp mắt toàn thân sẽ bùng lên ngọn lửa dữ dội, thiêu đốt sinh mạng, khiến cho Tịch Tàn Ngân cũng phải run rẩy.

Nhưng mà gã cắn răng không lùi bước, Đoạn Tràng Đao trong tay như chiếc lưỡi hái của tử thần, tiếp tục quét xuống.

Đã không có người áo xanh chống đỡ, người của Kim gia không thể ngăn cản được Tịch Tàn Ngân, cho dù cũng có kẻ có thực lực mạnh một chút, nhưng lại bị Đường Kiếp dọa cho kinh sợ, căn bản không dám trả đòn, nên dễ dàng bị Tịch Tàn Ngân giết chết. Đại viện của Kim gia, trong nháy mắt đã bị Tịch Tàn Ngân biến thành biển máu.

- Kim Nhạc… Kim Trường Phúc… Kim Hạo Vân… Kim Thập Tam.
Tịch Tàn Ngân vừa điểm tên người nhà họ Kim, vừa đi nhanh xuyên qua đình viện Kim gia, mở phòng từng người ra một, mỗi khi gặp ai đó liền vung đao giết chết ngay lập tức. Người Kim gia hầu như đều chết dưới đao của Tịch Tàn Ngân.

Rầm.

Tịch Tàn Ngân giơ chân đá văng cửa phòng, trong phòng vang lên tiếng hét, hóa ra là một đám nữ tử đang trốn trong đó.

Nhìn thấy họ là nữ nhân, Tịch Tàn Ngân ngẩn người, định vung đao lên nhưng cuối cùng không hạ thủ được, đành quát lên:
- Cút.

Đám nữ tử như được đại xá, vội vã chạy ra ngoài.

Gã quay đầu lại nhìn Đường Kiếp, Đường Kiếp nhún nhún vai:
- Đây là chuyện của ngươi.

Hắn luôn mồm nói chuyện này không liên quan tới mình, nhưng trong mắt lại ánh lên sự tán thưởng.

Bên dưới sự thịnh nộ mà vẫn duy trì được bình tĩnh, vẫn là một kẻ làm được việc đấy, đây là điểm mà Đường Kiếp tán thưởng và tín nhiệm gã.

Được Đường Kiếp khích lệ, trong lòng Tịch Tàn Ngân cũng phấn chấn lên.

Đúng lúc này, một bà lão run rẩy đi qua người Tịch Tàn Ngân, Tịch Tàn Ngân đột nhiên túm lấy bà ta nói:
- Ngươi là mẫu thân của Kim Trường Phúc? Nhi tử của ngươi nhìn trúng ba mẫu ruộng tốt của lão Hán, nhưng chỉ dùng ba lượng bạc ép bán. Lão Hán nhất quyết không chịu, nhi tử của ngươi liền sai người chặt đứt chân ông ta, rồi vứt ở nơi đồng hoang cho chết đói. Nữ nhi của ông ta đến kêu oan, ngươi lại nói nhi tử ngươi không giết ông lão, là tự ông ấy chết đói đấy chứ, đó là ý trời. Sau đó ngươi sai người cưỡng hiếp cô nương kia. Ngay trong đêm đó, cô nương đã gieo mình xuống giếng tự sát, nhưng ngươi cũng chỉ buông một câu “làm bẩn một giếng nước”.

Lão thái bà kia nghe vậy, toàn thân run rẩy, hét lên:
- Không phải ta.

- Ta không giết ngươi.
Tịch Tàn Ngân trả lời.

Lão thái bà thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó ánh đao lóe lên, nhưng không có đốm lửa, mà chỉ quét lên mấy tia sáng trắng. Toàn bộ tứ chi của lão thái bà bi chặt đứt, ngã trong vũng máu, không ngừng la hét.

Tịch Tàn Ngân nói:
- Còn xin thiếu gia…

Gã chưa dứt lời, Đường Kiếp đã hiểu ý của gã. Tay hắn vung lên, một đạo linh khí bắn lên người lão thái bà.

Tịch Tàn Ngân cay nghiệt nói:
- Ngươi hãy ở đây mà chờ chết đói đi, đây là ý trời.

Đúng lúc này, sương phòng phía đối diện đột nhiên mở ra, cửa phòng bị đá văng.

Từ bên trong có hai người đi ra, một nam một nữ. Thiếu nữ khoảng mười ba mười bốn tuổi, mắt cũng không mở, nhưng nhìn đã biết là một mỹ nhân, nam tử thì cầm một con dao găm, đặt trên cổ thiếu nữ.

- Muội muội.
Tịch Tàn Ngân kêu lên, hai mắt như hai đốm lửa nhìn chằm chằm vào người nam tử:
- Kim Thiếu Thu. Ngươi dám làm tôn thương muội muội ta, ta sẽ bầm thây ngươi làm vạn mảnh.

Kim Thiếu Thu người đang giữ muội muội của gã.

Lúc này Kim Thiếu Thu giữ chặt con dao găm, điên cuồng gào lên:
- Thả ra đi, bằng không…

Gã còn chưa dứt lời, chỉ nghe trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng xích sắt ầm ầm.

Gã ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy một lưỡi dao cong không cán, mang theo hai sợi xích thật dài, từ trên trời giáng xuống, ngay phía trên đỉnh đầu gã.

Ngay lập tức xuyên qua người gã, cắt thân thể thành hai nửa, mang theo mưa máu ngất trời.

Đường Kiếp thu tay lại, chậm rãi nói:
- Bằng không ta sẽ chết cho ngươi xem.