Đêm ngày hôm đó, Thạch Môn phái bày một bữa tiệc muộn, thịnh soạn nghênh đón Đường Kiếp.

Trong bữa tiệc, tất nhiên là không thiếu các kiểu mời rượu.

Khâu Thư Dư ngồi ở trên ghế chủ tọa, lúc này đang cầm vò rượu vừa rót rượu cho Đường Kiếp vừa nói:
- Đây là rượu thất thải hồng hà, do chính tay Uyển Nương dùng linh thực trên Hắc Thủy Nguyên, dùng nước ở Thiên Sơn, và lượng lớn linh vật để nấu, sau đó chôn sâu dưới đất sáu mươi năm, tổng cộng cũng chỉ có mười vò, bình thường cũng không nỡ dùng để đãi khách. Hôm nay, gặp được Đường công tử, thiếu niên xuất anh hùng, khí khái hiên ngang, Uyển Nương mới lấy ra để khoản đãi. Mấy người chúng ta nhờ đó mà được hưởng púc, công tử ngàn vạn lần không thể bỏ lỡ đấy.

Loại rượu thất thải hồng hà này, màu sắc tươi đẹp, năm màu sặc sỡ, thoạt nhìn như ánh cầu vồng, uống vào cảm nhận được mùi rượu thuần hậu, dư vị vẫn lưu lại mãi trong miệng.

Hơn nữa đây là linh tửu, cho dù người tu uống vào cũng có thế say ngất ngây. Vừa rồi Đường Kiếp uống liền mấy bát lớn, trước mắt chỉ thấy trời đất quay cuồng, nói chuyện líu cả lưỡi lại:
- Không… không thể… uống thêm được nữa rồi…. uống thêm nữa… thì sẽ say thật đấy.

Lương Hưng Bang dáng người thấp béo thuận miệng nói:
- Đường công tử chớ khách khí, say thực thì cũng có sao? Cùng lắm là ngủ một giấc, nơi này đều là người nhà cả, chắc chắn sẽ chăm sóc công tử chu đáo. Vả lại có một số việc, phải say mới dễ làm cơ.

Ông ta vừa dứt lời, vài nữ tử yêu mị tiến lên vây quanh Đường Kiếp, một câu công tử hai câu công tử, ần cần mời rượu hắn.

Đường Kiếp đúng là tuổi trẻ khí thịnh, trước sự chuốc rượu của một đám nữ tử xinh đẹp, dần dần không khống chế được, càng uống càng nhiều, nháy mắt cả vò linh tửu đã bị hắn uống hết. Đường Kiếp say tới mức không đứng dậy nỏi, cuối cùng gục ở trên bàn, bắt đầu ngáy o o.

Ngọc Uyển Nương thấy hắn gục xuống, ra hiệu đám thị nữ lui xuống, sau đó cười nói:
- Rượu thất thải hồng hà của ta, dù là Chân Nhân bậc Thiên Tâm uống hết một vò cũng say đứ đừ đấy. Đường Kiếp chỉ mới bách luyện thân mà có thể chống đỡ được tới tận giờ, thể trạng thực tốt đấy.

Thạch Tịnh Trai cười lạnh:
- Thế thì sao chứ, không phải cũng bị chuốc say sao?

Ánh mắt ông ta nhìn Đường Kiếp mang theo vài phần coi thường.

Khâu Thư Dư cũng nói:
- Đừng có chủ quan, kẻ này tâm tư linh hoạt, không phải kẻ dễ dàng bị mắc mưu, thật say hay giả say vẫn chưa biết được.

Ngọc Uyển Nương che miệng cười nói:
- Sư huynh cũng quá xem thường chúng ta rồi, chỉ là một Thoát Phàm nho nhỏ, chả lẽ thực say hay giả say mà chúng ta không nhìn ra sao? Thực lực của bất cứ ai ở đây, cũng đều mạnh hơn hắn, muốn đối phó với hắn là chuyện dễ như trở bàn tay, dù không dùng cách này với hắn, cũng thừa sức đối phó được.

Nói xong nắm cổ tay của Đường Kiếp, thăm dò kinh mạch của hắn, rồi nói:
- Mạch đập hỗn loạn, linh khí hoành hành, huyết khí lay động, khó có thể khống chế được cơ thể. Trong người hắn còn có Túy Hành Tán mà ta đặc biệt cho thêm vào, nếu hắn giả say, vậy thì thiên hạ này chẳng có ai thật sự say cả.

- Nếu vậy là tốt rồi:
Trước lời khẳng định của Ngọc Uyển Nương, Khâu Thư Dư cục lỳ hài lòng.

Đúng như lời Ngọc Uyển Nương vừa nói, bốn người đều là Chân Nhân mà không nhìn ra được tiểu tử này thực say hay giả say, thì đúng là nên treo cổ tự sát rồi. Vừa nãy, mấy lời của Khâu Thư Dư tuy cẩn thận, nhưng vẫn là nói ở trước mặt Đường Kiếp.

Khâu Thư Dư lại nói tiếp:
- Nếu hắn thực say rồi, muội hãy dùng mật pháp hỏi hắn xem đã có chuyện gì xảy ra.

- Được.
Ngọc Uyển Nương cười trả lời, dùng tay vạch mí mắt Đường Kiếp ra, nhìn vào hai mắt hắn nói:
- Đường Kiếp, tỉnh dậy đi.

Đôi mắt hắn xuất hiện một ánh sáng kỳ dị

Dưới ánh sáng này, tròng mắt Đường Kiếp đột nhiên chớp động.

Ngọc Uyển Nương bỏ tay ra, Đường Kiếp liền tự mình mở mắt, chỉ có điều ánh mắt hắn có phần đờ đẫn.

Ngọc Uyển Nương nói:
- Đường Kiếp, nói cho ta biết, ở bên trong hầm mỏ ngươi đã nhìn thấy những gì?

- Địa Ma Viên.
Đường Kiếp si ngốc trả lời.

- Quặng thô thì thế nào? Ngươi tra được bao nhiêu quặng linh thạch?

- Mỏ quặng sắp cạn kiệt, còn sót lại khoảng một ngàn tấn.

Sắc mặt Khâu Thư Dư trở nên vui vẻ:
- Vậy ngươi có thấy điều gì khả nghi không?

Đường Kiếp dừng lại một chút, sau đó mới nói:
- Tại sao Địa Ma Viên đột nhiên xông ra công kích ta? Không phải các ngươi đều nói nó trốn tránh người tu sao?

Khâu Thư Dư nhìn Ngọc Uyển Nương gật gật đầu, Ngọc Uyển Nương lập tức nói với Đường Kiếp:
- Không phải Địa Ma Viên nhảy ra công kích ngươi, mà là Địa Ma Viên tác oai tác quái trong hầm mỏ, ngươi thân là đệ tử Tẩy Nguyệt, ở trên đất nước mình, tất nhiên phải vì dân trừ hại rồi. Ngươi đi vào hầm mỏ, bắt được Địa Ma Viên, làm được việc mà Thạch Môn phái cũng không làm được, thượng sư Thạch Môn phái đều cảm động nơi nước mắt, thán phục không ngừng.

Đường Kiếp chỉ ngây ngốc gật đầu:
- Đúng, ta chủ động tìm Địa Ma Viên, sau đó giết chết nó, ta là anh hùng…

Ngọc Uyển Nương lại nói:
- Hiện giờ, mỏ quặng đã cạn kiệt, Địa Ma Viên lại bị ngươi giết chết, những chuyện cần làm ở đây đều đều đã hoàn thành.

- Đúng, mọi việc ở nơi này đều đã hoàn thành.
Đường Kiếp máy móc trả lời.

Khâu Thư Dư thở phào nhẹ nhõm, nói với Ngọc Uyển Nương:
- Mọi chuyện đã xong, đưa hắn về nghỉ ngơi đi.

- Vâng.
Ngọc Uyển Nương ngẫm nghĩ một chút, lại nói:
- Đúng rồi sư huynh, vật ấy phải xử lý thế nào?

Trong tay Ngọc Uyển Nương xuất hiện một viên đá trong suốt như pha lê, trong viên đá lóe lên hình ảnh Đường Kiếp ngày đó sâm pháp, dẫn động được Thiên Âm đón khách, và mấy câu mà Thạch Tịnh Trai vặn hỏi hắn.

Đây là Đá lưu ảnh, là bảo vật cực kỳ quý báu ở tu tiên giới, có thể lưu giữ được một đoạn đối thoại và hình ảnh trong đó. Ngày hôm đó, Thạch Tịnh Trai gây khó dễ Đường Kiếp, Ngọc Uyển Nương liền ghi lại cảnh này.

Khâu Thư Dư nhìn thấy vật ấy, lắc đầu nói:
- Vật ấy vốn chuẩn bị để sau này dùng, nếu chẳng may bí mật của chúng ta bị Đường Kiếp phát hiện, giết hắn cũng không được, vậy hãy dùng thứ này như chứng cứ, chỉ trích Đường Kiếp có hiềm khích với chúng ta, cố ý vu oan hãm hại chúng ta. Nhưng hiện giờ hắn cũng không phát hiện ra điều gì, lưu trữ nó cũng chẳng có tác dụng gì cả, thôi giao nó cho ta, ta sẽ xóa hình ảnh đó đi. Vật này quý giá, dùng vậy thì quá lãng phí rồi.

- Vâng.
Ngọc Uyển Nương đưa Đá lưu ảnh trong tay cho Khâu Thư Dư.

Khâu Thư Dư cầm lấy Đá lưu ảnh, sau đó liền rời đi. Trong đại sảnh chỉ còn lại bốn người Thạch Tịnh Trai, Lương Hưng Bang, Ngọc Uyển Nương và Đường Kiếp.

Thấy Khâu Thư Dư rời đi , ba người đồng thời nhìn nhau, đột nhiên cất tiếng cười đắc ý.

Sau đó Ngọc Uyển Nương vung tay lên, phóng ra vô số đạo chỉ phong vào khắp mọi chỗ trong đại sảnh, lúc này mới nói:
- Hiện tại có thể yên tâm nói chuyện rồi.

Thạch Tịnh Trai hừ nói:
- Không thể ngờ được rằng lần này lại thuận lợi như vậy, hiện giờ mọi việc đều đã chuẩn bị đầy đủ, lại có lão già Khâu Thư Dư ngu ngốc đứng phía trước đỡ đòn, Tông phái có hậu quả gì cũng không cần phải lo lắng nữa.

Lương Hưng Bang cũng cười nói:
- Đều là do sư muội lợi hại, tính toán vô song, dùng chút quặng thô là có thể dụ dỗ được lão già đó, lão còn tự cho mình là thông mình, không biết trong đọng còn có thứ quý giá hơn nhiều là Tinh hóa sa tằm. Thạch Môn phái ta được lượng tài nguyên lớn như vậy, nhất định sẽ hưng thịnh.

- Nhất là phương pháp thăng tiến lên Tử Phủ.
Ngọc Uyển Nương chậm rãi nói.

Vừa nghe đến phương pháp thăng tiến lên Tử Phủ, trong mắt hai người Thạch Tịnh Trai và Lương Hưng Bang đều lóe lên vẻ kích động.

- Đúng thế.

Phương pháp thăng tiến lên Tử Phủ.

Nếu có được phương pháp này, Thạch Môn phái sẽ không còn là tiểu phái nữa, mà nhảy lên thành môn phái cấp trung ở nước Văn Tâm. Mà mấy người bọn họ trở thành Tử Phủ, thì cũng chính là trở thành người đứng đầu phục hưng Thạch Môn phái.

Về phần Khâu Thư Dư, ông ta được coi là gì chứ?

Sau khi kích động, Ngọc Uyển Nương lại nhìn về phía Đường Kiếp, bắt mạch hắn sau đó mới buông ra:
- Không có động tĩnh gì dị thường cả.

Giống như cuộc nói chuyện vừa rồi là để thử hắn, nếu người bình thường nghe được bí mật này, cho dù trời sập không sợ hãi, nhưng ở sâu trong nội tâm tất phải có mưa to sóng lớn, nếu vậy Ngọc Uyển Nương sẽ phát hiện được là Đường Kiếp có giả bộ hay không.

Tuy nhiên rất hiển nhiên, Đường Kiếp chẳng giả bộ chút nào.

Hắn thực sự đã say.

Say đến mức hồ đồ, say không tỉnh được, say đến chết đi sống lại, say tới thiên hôn địa ám.

Mặc cho Ngọc Uyển Nương hỏi hắn cái gì, hắn cũng không biết, đồng thời cũng không nhớ được.

Loại bí pháp này sẽ khiến người ta mất đi trí nhớ lúc đó, nếu ở tình huống bình thường, tất nhiên sẽ không tránh khỏi hoài nghi, nhưng có chuyện hắn say rượu làm lá chắn, những việc nhỏ nhặt này đều trở nên bình thường.

Sau khi xác nhận không có gì lạ thường, Ngọc Uyển Nương mới gọi thị nữ đưa Đường Kiếp về phòng.

Trong phòng ngủ, Đường Kiếp nằm giang rộng tay chân, không có chút lịch sự nào cả. Ánh mắt trong bóng tối vẫn nhìn hắn chăm chú, nhưng không phát hiện một chút điểm khả nghi nào.

Đương nhiên, bọn họ cũng không thể phát hiện được, trong một không gian khác cách xa vạn dặm, có một chuyện vừa phát sinh.

———————————————

Dãy núi mênh mông, đỉnh núi cao sừng sững nối tiếp nhau, nhìn không thấy điểm cuối.

Trên đỉnh mây trắng vờn quanh, có chim chóc bay lượn, lại nhìn lên phía trên là một chiếc lồng năng lượng vô hình, bao trùm khắp dãy núi như một chiếc bát úp.

Phía bắc dãy núi có một sơn cốc rất lớn, trong cốc đầy hoa thơm đầy đất, cây cối xanh tươi, quả đầy cành, cỏ mọc um tùm, trên đất đầy các tảng đá hình thù kỳ lạ.

Nếu có người tinh tường liền phát hiện được, bất cứ một loại cây cối hoa cỏ ở nơi này, gần như đều là kỳ do, dị thảo, trân quả, linh mộc, bảo thạch.

Nào là Cửu thiên phượng loan thảo, gỗ tử đàn vạn năm, bạch liên yêu hóa ngàn năm, đá thiên cơ, quả Hoàng hoàn hồi sinh, Thúy vũ hương hồng trân… riêng chủng loại đã không dưới mười loại, hơn nữa đều là loại cả ngàn năm vạn năm tuổi.

Lượng lớn kỳ trân dị quả ở trong sơn cốc sinh trưởng tràn lan, nếu là ở bên ngoài, cũng đủ để khiến thiên hạ điên cuồng, khiến lục đại phái kéo hết mặt nạ xuống, khiến cho cả Tê Hà Giới phải rung chuyển.

Phía sau sơn cốc có một ngọn núi lửa, quanh năm cháy hừng hực, dung nham từ trên đỉnh núi tràn ra xuôi theo sườn núi chảy xuống chân núi, tạo thành một hồ nham thạch, nhưng không hiểu tại sao chiếc ao vĩnh viễn không đầy tràn.

Nó phát ra lượng nhiệt khủng bố, dung nham trong áo lóe ra ánh sáng, nhưng lại giống như bị điều gì ngăn cản, không thể tiến vào trong sơn cốc tàn phá bừa bãi, khiến cho cả thung lũng như biến thành hai thế giới khác biệt. Một bên là cảnh mùa xuân ấm áp, sức sống bừng bừng. Một bên là cảnh toàn bộ sự sống đều bị thiêu dốt, hoang vắng tĩnh mịch.

Ở một đầu khác của sơn cốc, trên một bờ cỏ trống trải.

Đường Kiếp đứng ở cửa cốc, ánh mắt gắt gao nhìm chằm chằm vào một cây cỏ nhỏ.

Cây cỏ mục ở trên một tảng đá lớn, cao khoảng nước thước, thân cây trắng nõn, đang đứng đón gió trên không trung.

Cây cỏ này có tên là Ngọc Hoàn Châu, là một loại linh thảo quý hiếm, mọc ở trên đá tảng, công năng lớn nhất của nó là luyện chế thành đan dược tăng linh khí. Vùng đất Lang Gia cũng có loại linh thảo này, nhưng nhiều nhất cũng chỉ được tám trăm năm tuổi, mà Đường Kiếp đang đứng trước gốc linh thảo này, ít nhất cũng phải một vạn năm tuổi.

Tuy bề ngoài nó có vẻ nhỏ bé, nhưng kỳ thực rễ bên dưới đất phải kéo dài tới mấy chục thước.

Ánh mắt Đường Kiếp nhìn chằm chằm vào Ngọc Hòa Châu, sau đó Đường Kiếp cẩn thận nhìn xuống dưới chân.

Dưới chân của hắn là một đường thẳng màu trắng do con người làm ra, lúc này Đường Kiếp đang đứng bên cạnh viền của nó.

Đầu tiên là hít sâu một hơi, sau đó Đường Kiếp lao mạnh ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất nhào tới gốc linh thảo trên tảng đá kia.

Ngay khi hắn vừa rời khỏi đường vạch màu trắng, dung nham trong ao ở thung lũng đối diện chợt sôi trào, ngọn lửa trên mặt ao hóa thành một con chim lửa khổng lồ.

Con chim lửa khổng lồ vừa xuất hiện, nó giang rộng hai cánh, ngọn lửa đỏ hừng hực giống như đốt cháy cả không gian rộng lớn.

Nó cất tiếng gáy, vang vọng khắp cả núi rừng.

Ngay sau đó con chim khổng lồ phun ra một đám lửa.

Ngọn lửa như mũi tên bắn về phía Đường Kiếp, ở phía chân trời xuất hiện một ngọn lửa hừng hực, gần như trong nháy mắt đã xuyên qua thân thể Đường Kiếp. Đường Kiếp thậm chí không kịp kêu một tiếng, liền hóa thành làn khói biến mất. Ngọn lửa hạ xuống mặt đất, nhưng lại không tổn hại một chút nào cây cỏ trong cốc, chạm vào đất liền tự tiêu tan.