Đứng ở bên bờ vực, yêu vật lông dài nhìn xuống phía dưới.

Cơ thể Đường Kiếp rơi thẳng xuống dưới, rồi dần biến mất.

Lúc này yêu vật mới hài lòng gật gật đầu, đung đưa thân thể khổng lồ rời đi.

Đi được vài bước, yêu vật đột nhiên dừng bước, mãnh liệt quay đầu lại, giơ móng vuốt đánh tới.

Móng vuốt hung mãnh đụng phải ánh đao sắc bén, dưới ánh sáng âm u trong hầm mỏ phát năng lượng như triều dâng, yêu vật bị đẩy lùi rít lên một tiếng. Đường Kiếp đứng trước hầm mỏ, tay trái vẫn túm chặt Tịch Tàn Ngân, tay phải cầm đao chỉ vào yêu vật phía xa, lơ lửng trên không trung, lạnh lùng nói:

- Yêu vật ngu ngốc không có nhận thức, ngay cả việc người tu có thể bay mà cũng không biết.

- Gừ!
Yêu vật rống một tiếng với Đường Kiếp, lộ ra chiếc miệng đầy răng nanh màu trắng sắc nhọn. Sau đó nó giương móng vuốt ra, đập vào vách đá bên cạnh, lôi theo một khối đá lớn, ném về phía Đường Kiếp.

Đá vụn như mưa đập tới.

Những viên đá bình thường, nhưng trong khoảnh khắc bay về phía Đường Kiếp, đều lóe lên ánh sáng năng lượng. Đường Kiếp thấy vậy ánh mắt cũng chợt rung động, không dám coi thường, lập tức vung Đoạn Tràng Đao tạo ra một cơn cuồng phong.

Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng nổ lớn, mỗi một viên đá bay tới đều bị cuồng phong xoắn nát, nhưng điều kỳ lạ là sắc mặt của Đường Kiếp cũng trắng bệch. Rõ ràng là kết quả lần tấn công như vũ bão này. Hắn phun ra vài tiếng:
- Địa Ma Viên.

- Grào!
Yêu vật lông dài lại phát ra tiếng gầm rú đáp lại, ánh mắt nhìn Đường Kiếp còn mang theo vài phần trêu tức.

Địa Ma Viên là một loại yêu thú họ vượn, tương đối hiếm gặp.

Loại Ma Viên này thiên phú hệ thổ, da thô thịt dày, sức lực vô cùng lớn. Phương thức chiến đấu của nó vô cùng đơn giản, chính là ném đất đá công kích đối thủ. Tuy nhiên, loại công kích đơn giản nhất này, cũng đại biểu cho tính công kích cực kỳ hùng mạnh.

Mỗi một lần Địa Ma Viên ném ra đất đá, nó đều gia tăng thêm linh khí hệ thổ lên đó. Đó hoàn toàn là năng lực thiên phú của bọn chúng, kok cần pháp thuật, không cần hiểu rõ, chỉ cần suy nghĩ xem số đá nhiều hay ít, lớn hay nhỏ, rồi giống như hạ bút thành văn, tự nhiên như hít vào thở ra vậy.

Những viên đá đều được linh lực bao bọc, Địa Ma Viên lại dùng sức lực hùng mạnh của nó ném ra, uy lực quả thực vô cùng lớn, có thể chèn ép hết tất cả các pháp thuật cường đại cùng cấp bậc.

Tuy nhiên, yêu quái loại này cũng có một điểm yếu trí mạng, đó là chỉ số thông minh không chịu sự ảnh hưởng của cấp bậc. Vượn và khỉ vốn là loai sinh vật cực kỳ thông minh, khi chúng ở bậc Thông Linh thì thông minh hơn các yêu vật khác rất nhiều, Địa Ma Viên này cũng như vậy. Nhưng khác với các yêu vật khác, khi tiến vào bậc Khai Trí, thì Địa Ma Viên lại trái ngược hoàn toàn. Bậc Khai Trí chỉ nâng cao thực lực của bọn chúng, chứ không có bất cứ tác dụng nào với sự thông minh của chúng, nên chúng vẫn như trước, chỉ là một bầy vượn thông minh mà thôi.

Địa Ma Viên chính là một yêu vật bậc Khai Trí, nhưng nó vẫn không thể nói chuyện, chỉ có thể nhìn Đường Kiếp đầy căm tức. Sau khi thấy Đường Kiếp đỡ được công kích của mình, nó điên cuồng gầm lên một tiếng, lại đánh vào vách đá lần nữa, vô số các khối đá lớn nhỏ tiếp tục bắn về phía Đường Kiếp.

Ánh đao lại lóe lên, mưa đá đều bị xoắn thành bột mịn.

Địa Ma Viên tức giận, gào rống, thậm chí tay nó túm được viên đá nào liền ném qua.

Nó đang ở trong hầm mỏ, còn Đường Kiếp thì lơ lửng trong không trung nơi cuối hầm mỏ, chính khoảng cách ngắn ngủi này, lại phù hợp để Địa Ma Viên có thể phát huy uy lực. Vô số đất đá từ trong hầm mỏ tối đen bay ra, giống như súng máy hạng nặng đang điên cuồng bắn phá. Khắp không gian đều là những cục đá phát sáng bay ra sau đó đều bị đánh nát thành bột phấn, nhìn như một màn sương trắng, Đường Kiếp lập tức bị ép liên tiếp lùi lại phía sau.

- Mẹ nó.
Đường Kiếp cũng nổi giận.

Kỳ thực hắn bị Địa Ma Viên chèn ép như vậy, một phần là bởi vì sức lực Địa Ma Viên rất lớn, phần còn lại chủ yếu là do Tịch Tàn Ngân.

Bởi vì mang theo Tịch Tàn Ngân, nên Đường Kiếp không thể sử dụng Loạn Phong Bộ, mà cũng vì nguyên nhân này, mà Đường Kiếp cũng không thể liều mạng dùng công đổi công, nếu không chỉ cần bị một viên đá đánh trúng, Tịch Tàn Ngân cũng có thể mất mạng. Vì thế hắn đành dốc toàn lực phòng thủ, hơn nữa còn không thể ném Tịch Tàn Ngân vào trong hầm mỏ, bởi vì yêu vật kia đang ném ra các cơn mưa đá, nếu vứt gã vào đó chẳng khác nào bảo gã đi chết.

Thấy Địa Ma Viên càng đánh càng hăng, xem ra nếu không giết chết được đối thủ nó sẽ không có ý định dừng lại. Đường Kiếp biết, nếu cứ kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp, ngẫm nghĩ một chút, thân thể thả lỏng rơi xuống phía dưới.

Khi hắn vừa rơi xuống, Địa Ma Viên bị không gian chật hẹp trong hầm mỏ hạn chế, Đường Kiếp biến mất khỏi tầm mắt, nó theo bản năng tiến về phía trước.

Đi tới bờ vựa, nó nhìn thấy Đường Kiếp vẫn túm chặt lấy Tịch Tàn Ngân lơ lửng trên không trung, chỉ có điều hắn đã thu hồi Đoạn Tràng Đao, tay còn lại đang nặn ra ấn pháp cổ quái, hạ xuống không trung, vẽ ra những hoa văn kỳ lạ.

Địa Ma Viên ngây người, như nhận ra điều gì đó, nó vội vàng xoay người chạy vào trong hầm mỏ, bàn tay chụp lên trên vách đá, lôi xuống một lượng đá lớn, không dùng để công kích, mà bày ra trước mặt nó tạo thành một lá chắn bằng đá.

Cùng lúc đó, Đường Kiếp ngẩng đầu nhìn Địa Ma Viên, nói nhỏ:
- Ngươi phòng bị sai hướng rồi.

- Xoẹt!

Ánh đao như tia chớp rạch lên trên vách đá, chiếu sáng cả khu vực tối đen.

Địa Ma Viên ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy trên đỉnh đầu có một thanh đao không cán xuất hiện trong hư không, mang theo dây xích dài, đang từ trên trời giáng xuống.

- Grào!
Địa Ma Viên phát ra tiếng kêu hoảng sợ.

Ngay sau đó Thiên Đao đã lướt qua cơ thể cao lớn của Địa Ma Vượn, mang theo một suối máu.

Lượn một vòng trên không trung, sau đó Thiên Đao lại bị dây xích kéo trở về, rồi biến mất trong hư không, dường như nó chưa từng xuất hiện, chỉ sót lại vài giọt máu rơi từ trên không trung xuống.

Lúc này, thân thể Địa Ma Viên mới thoáng dao động, chia làm hai nửa ngã xuống.

Nửa thân dưới của nó ngã xuống đường hầm, còn nửa thân trên thì nghiêng theo vách đá rơi xuống dưới vực.

Tay Đường Kiếp vươn ra, túm lấy thân trên của Địa Ma Viên. Tốt xấu gì thì cũng là yêu thú Khai Trí, còn có rất nhiều giá trị.

Tiện tay túm lấy, chỉ cảm thấy lông của yêu thú này cứng rắn vô cùng, thích ợp làm áo giáp.

Bởi vậy cũng có thể thấy được uy lực của Vân Tùng Thiên Đao, một kích đã mất mạng, khó trách nó được ca tụng là có thể giết chết cả Thiên Tâm.

Đường Kiếp lĩnh ngộ Vân Tùng Thiên Đao, tuy còn chưa đạt được uy lực như Vân Tùng Thiên Đao trong Ngọc Môn Thiên Tỏa Trận, nhưng hiệu quả cũng không hề kém, chém giết được Thoát Phàm thì không thành vấn đề. Sau này, Đường Kiếp có thười gian lý giải phân tích kỹ Vân Tùng Thiên Đao, uy lực của nó cũng sẽ được nâng cao dần, tới một ngày sẽ đạt được sức mạnh giống như Ngọc Môm Thiên Trảm.

Bởi vì uy lực của Vân Tùng Thiên Đao có thể sánh ngang với nhiều lọai pháp thuật trong Thần Tiêu Kiếm Điển, thậm chí còn mạnh hơn đại bộ phận các loại pháp thuật trong đó.

Trước đó Đường Kiếp nắm giữ ba loại pháp thuật, Vô Tướng Kim Thân nghiêng về phòng thủ, Tử Điện Túng Thân Pháp nghiêng về tốc độ, Thần Binh Thiên Biến bao gồm toàn bộ các mặt, nhưng vẫn chưa có công pháp chuyên về tấn công cường hãn, chính vì vậy uy lực công kích của hắn cũng không lớn. Cho tới tận bây giờ, sau khi có được Vân Tùng Thiên Đao, mới chính thức có được một pháp thuật có năng lực công kích siêu cường, cũng coi như bù lại những thiếu hụt của Đường Kiếp, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng hài lòng.

Mang theo Tịch Tàn Ngân và thi thể yêu quái bay trở lại hầm mỏ, thả Tịch Tàn Ngân trên mặt đất, Đường Kiếp mới phát hiện, thiếu niên này từ đầu tới cuối chưa từng phát ra một tiếng nào cả.

Gã không hề bất tỉnh, mà trợn tròn mắt nhìn Đường Kiếp chiến đấu, thậm chí ngay cả kêu cũng không kêu một câu.

Đường Kiếp có chút giật mình:
- Ngươi cũng thực can đảm đấy.

Tịch Tàn Ngân quỳ xuống:
- Đa tạ công tử cứu giúp, nếu công tử không chê, Tịch Tàn Ngân nguyện cả đời hầu hạ công tử.

Thiếu niên này cũng biết, vừa rồi nếu đổi thành người tu khác, đa phần là đã vứt gã đi mà không thèm quan tâm tới sống chết của gã. Nhưng Đường Kiếp lại đối đãi với mình như vậy, vừa nhân vừa nghĩa, trong lòng vô cùng cảm kích, lúc này liên tiếp dập đầu ba cái với Đường Kiếp.

Đường Kiếp không ngờ chỉ cứu mạng một lần, người thiếu niên này liền coi mình là chủ nhân:
- Ta cũng chỉ là tiện tay mà thôi, ngươi hà tất phải như vậy.

Tịch Tàn Ngân lại trả lời:
- Công tử hai lần cứu tính mạng ta, giúp ta báo thù, chỉ dạy ta nhập đạo, còn tặng lại bảo vật, nhiều ân tình như vậy, ta làm sao có thể không báo ơn chứ? Hơn nữa công tử cũng là người trong giới tu tiên, đi theo công tử có lẽ tương lai còn được lây tiếng thơm của công tử.

Nói tới câu cuối, thiếu niên bắt đầu cười cợt nhả.

Đường Kiếp cười nói:
- Cũng là một tiểu tử lanh lẹ.

Thiếu niên này luôn mồm nói báo ân, thực ra là nhân cơ hội, bám lấy người phú quý, thoát khỏi biển khổ.

Nhưng Đường Kiếp cũng không quan tâm tới chuyện này, chỉ cảm thấy tiểu tử này khá thông minh, có thể đào tạo. Dù sao hắn cũng là loại người này, nên đặc biệt hiểu rõ thiếu niên tên Tịch Tàn Ngân.

Hắn ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:
- Ngươi cứ đứng lên trước đi, chờ xem biểu hiện của ngươi rồi nói sau.

Dù chưa đồng ý, nhưng câu nói này cũng có nghĩa là cho gã cơ hội, Tịch Tàn Ngân không khỏi vui mừng, vội vàng phủi sạch sẽ một khoảng nhỏ, chỉ vào trên mặt đất nói:
- Thiếu gia, mời ngồi.

Sau đó bắt đầu đấm lưng cho Đường Kiếp.

Trước kia gã chưa từng làm người hầu, không biết phải hầu hạ người khác thế nào, lúc này chỉ biết ân cần phục dịch. Còn về phầ Đường Kiếp, hắn có ngồi xuống đất hay không, muốn gã đấm lưng cho Đường Kiếp hay không, thì gã cũng không nghĩ tới.

Hai tiếng “thiếu gia” khiến Đường Kiếp cảm thấy có một tư vị không nói được thành lời, trước kia đều là hắn hầu hạ Vệ Thiên Xung, gọi Vệ Thiên Xung là thiếu gia, không ngờ cũng có lúc, được người khác gọi là thiếu gia.

Đáng tiếc, thiếu gia hiện tại của hắn vẫn là người Vệ gia, trước khi Vệ Thiên Xung tiến vào Thiên Tâm, hắn không được rời khỏi gia tộc, bởi vậy cũng không thể tự tạo gia tộc cho riêng mình. Lúc này đây, hai tiếng thiếu gia này, chính là danh không chính ngôn không thuận. Đương nhiên, nếu lấy danh nghĩa là người hầu của Vệ gia, thì cũng có thể.

Ớ, nghĩ xa quá rồi, Đường Kiếp phục hồi lại tinh thần, nghe thấy Tịch Tàn Ngân vừa đấm lưng vừa hỏi:
- Thiếu gia, thường thì yêu quái vừa thấy người tu đến, tuyệt đối sẽ không xuất hiện, lần này không biết tại sao lại như vậy? Tuy nhiên, cũng thuận tiện để thiếu gia, ra tay trừ hại. Nhưng kế tiếp, chúng ta nên làm gì?

- Đừng vội, chờ ta xử lý xong yêu vật này đã.
Đường Kiếp ra hiệu Tịch Tàn Ngân dừng lạ, sau đó chậm rãi lột da róc xương yêu vật.

Sau khi xử lý xong toàn bộ, cất hết vào bao, Đường Kiếp mới đứng lên, không nhanh không chậm nói:
- Đi thôi, chúng ta đi xem xét đường hầm khác.

- Thiếu gia không tìm tinh hóa sa tằm nữa sao?
Tịch Tàn Ngân hỏi.

Đường Kiếp trả lời:
- Đã tìm rồi nhưng không thấy, có lẽ là ta đoán sai rồi.

Tịch Tàn Ngân sờ sờ gáy, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Hay là như thế này đi, ta vẫn là đưa khối này cho thiếu gia đi.

Nói xong đưa khối đá màu đen ra, nhưng trong mắt lộ ra sự luyến tiếc sâu sắc.

Đường Kiếp cười nói:
- Đã cho ngươi rồi, không có lý nào lại thu hồi. Đi thôi, thời gian không còn nhiều, xong sớm trở về sớm.

- Vâng.

Sau đó Đường Kiếp tiếp tục khảo sát trong hầm mỏ.

Trong hầm mỏ có vô vàn ngã rẽ, dọc ngang đan xen vào nhau. Đường Kiếp cùng thiếu niên đi thẳng về phía trước, chỉ một lúc liền vòng qua toàn bộ hầm mỏ. Mỗi khi tới một khu khai thác, Đường Kiếp đều cẩn thận để lại kí hiệu, làm dấu khác nhau.

Cuối cùng hắn đi tới một chiếc động, nằm sâu trong đường hầm nhỏ hẹp. Đường Kiếp đứng ở trong động, nhìn chung quanh một lượt, nói:
- Đây là đường hầm cuối cùng rồi phải không?

- Vâng, cũng là nơi mà người thợ mỏ đầu tiên mất tích, sau khi yêu quái xuất hiện, vùng này liền bị phong kín, sau đó không còn ai tiến vào.
Tịch Tàn Ngân trả lời.

Đường Kiếp dùng linh khí thăm dò vách đá một chút, lắc đầu nói:
- Không có nhiều linh thạch, cũng không có Sa tằm, xem ra vận khí của ta không tốt lắm.

Hắn nói vận khí của bản thân không tốt, nhưng trên mặt lại không chút buồn rầu, chỉ lẳng lặng đứng đó như đang suy nghĩ điều gì.

Sau đó hắn đột nhiên lấy Thú bài, thả tiểu hổ ra.

Tiểu tử kia vừa được thả ra, còn chưa hiểu chuyện gì, đã bị Đường Kiếp túm lấy gáy.

Đó là một ám hiệu, ý nói nó phải lớn tiếng gầm lên.

Từ trước tới giờ, tiểu hổ đều bị Đường Kiếp nghiêm khắc khống chế, không được phát ra tiếng hổ gầm, lần này lại được Đường Kiếp đặc biệt cho phép, tiểu hổ mừng rỡ, phát ra tiếng gầm vang vọng khắp hang động.

Tiếng hổ gầm tràn ngập uy nghiêm vang lên trong hầm mỏ, rồi tràn ngập khắp các ngõ ngách, nơi đâu cũng nghe thấy tiếng hổ gầm từng hồi. Đám thợ mỏ nghe thấy, đều hoảng sợ quăng cuốc bỏ chạy.

Đường Kiếp chỉ lẳng lặng đứng im, như đang chờ đợi điều gì đó.

Chỉ một lát sau, Đường Kiếp đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng hiếm thấy.

Hắn nhìn vào chỗ sâu trong đường hầm, nơi đó là một vách đá, có âm thành rì rào từ đó đang truyền tới.

- Mẹ nó.
Đường Kiếp lẩm bẩm lui về sau mấy bước, thuận tay nhốt tiểu hổ vào thú bài, quay đầu hét lên:
- Đi mau.

Tịch Tàn Ngân còn đang kinh ngạc, Đường Kiếp đã lôi gã chạy như bay.

Thiếu niên cuối cùng cũng nhìn thấy, trên vách đá, một đàn thiêu thân đang bay tới.

Bầy thiêu thân con nào cũng to như quả bóng da, bụng căng phồng, lúc bay đôi cánh chúng còn có một đám khói mờ bao quanh, khiến cả hầm mỏ đều bị bao trùm trong làn khói, miệng chúng có chiếc vòi sắc nhọn, thoạt nhìn không giống thiêu thân mà giống muỗi khổng lồ hơn.

Sự xuất hiện đột ngột của đàn thiêu thân khiến thiếu niên này kinh sợ, hô lên:
- Đó là cái gì vậy?

- Đó là Tuyệt địa ngài độc, là loài kịch độc, không được tới gần. Đi, đi mau, đừng nhìn về phía sau, dẫn đường.
Đường Kiếp quát lên.

Tuyệt địa ngài đọc có thể nói là yêu vật có độc tính kinh khủng nhất, đừng nói là cơ thể hắn đang là Ngọc Thạch sơ cấp, cho dù là Ngọc Thạch chân chính cũng không chống đỡ nổi với độc tính này. Loại độc này có thể giết chết cả Thiên Tâm, trúng độc chính là rơi vào đường cùng, thế nên nó mới có tên là Tuyệt địa ngài độc.

Thiêu niên quay đầu, chỉ về phía trước:
- Chuyển hướng.

Đường Kiếp quẹo phải lao ra, bầy ngài đọc vẫn đuổi sát phía sau.

Tốc độ của những con ngài độc này không hề chậm, càng lúc càng rút ngắn khoảng cách. Cùng lúc đó, một con ngài độc đã khóa chặt Đường Kiếp, bụng cong lại, một chất dịch màu lục phun ra từ chiếc vòi nhọn.

Đúng lúc này Đường Kiếp đạp một phát lên vách đá, xoay người nhảy sang một hướng khác, chỉ nghe thấy xèo một tiếng, chất dịch màu lục phun lên trên tảng đá, nháy mắt đã ăn mòn một mảng lớn, khói trắng bốc ra, thiếu niên nhìn thấy cũng kinh hãi.

Nếu đống dịch đó phun trúng người Đường Kiếp, chẳng phải là ăn mòn người hắn hay sao?

Gã không biết nọc độc kinh khủng nhất của chúng chính là độc trong bụng nó cơ, đừng nói là vách đá, ngay cả lồng linh khí hộ thể cũng cùng chung số phận. Một hai còn ngài độc còn có thể xử lý, chứ tụ thành đàn, rồi phun xuống, quả là thần tiên cũng khó chống.

Lúc này Đường Kiếp chỉ biết chạy như điên, phái sau lại thấy một dòng chất dịch màu lục bắn ra, rơi vào vách đá sau lưng Đường Kiếp, tạo thành một lỗ thủng lớn.

Giờ khắc này, Đường Kiếp thoạt nhìn liền giống như bị mưa bom bão đạn truy đuổi, điên cuồng chạy trối chết.

- Bên trái.
- Bên phải.
- Chạy thẳng.

Tịch Tàn Ngân gần như điên cuồng hô lên, Đường Kiếp chạy quá nhanh, gã lúc này không có tâm trí tìm đường ra ngoài nữa rồi, chỉ có thể dốc toàn lực tránh các ngõ cụt mà thôi. Dù sao tiểu tử này cũng không nói phét là quen thuộc địa hình nơi này, lúc này gã liên tục chỉ hướng, không xuất hiện bất cứ sai lầm nào.

Cũng không biết đã chạy bao lâu, ánh sáng màu lục phía sau cuối cùng cũng chấm dứt.

Ngài độc không đuổi theo nữa.

- Phù.

Tịch Tàn Ngân lúc này mới thở hắt ra, ngồi bệt xuống đất, trên mặt vẫn còn vẻ hoảng sợ.

Vừa rồi khoảng thời gian chạy trốn tuy ngắn ngủi, nhưng sự kích thích không hề nhỏ hơn so với sự xuất hiện của Địa Ma Viên, dù sao lần này cũng là “thiếu gia” nhà mình phải chạy trốn.

Gã nhìn Đường Kiếp, nói:
- Thiếu gia, đám ngài độc này… đều là do ngài dùng con hổ gọi ra à? Ngài biết trước trong đó còn có yêu quái khác.

Đường Kiếp lắc đầu, cười nói:
- Ta không biết, chỉ là nhàn rỗi không có gì làm, thả tiểu hổ ra cho nó hít thở không khí mà thôi, không ngờ nó đột nhiên gầm lên.

Tịch Tàn Ngân nghe vậy người ngây ra, Đường Kiếp túm lấy gã nói:
- Được rồi, chúng ta đi thôi. Chuyện nơi này đã xử lý xong, có thể trở về phục mệnh rồi.

- Nhưng đám thiêu thân kia…

- Đừng động vào đám ngài độc đó, Tàn Ngân, không có chuyện gì bọn chúng cũng sẽ không xuất hiện, không cần phải lo lắng.

- Nhưng bọn chúng vừa xuất hiện đó thôi.

- Điều kiện tiên quyết là trước đó ngươi phải tìm một con hổ đến chọc giận chúng nó đã.

Cùng Tịch Tàn Ngân ra khỏi hầm mỏ, đám người Khâu Thư Dư vẫn chờ ở bên ngoài.

Nhìn thấy Đường Kiếp đi ra, Khâu Thư Dư bước nhanh lên trước nghênh đón:
- Đường công tử không sao chứ? Vừa rồi có một số thợ mỏ chạy ra, nói bên trong đột nhiên truyền đến tiếng hổ gầm, có thể là có yêu vật xuất hiện. Lão phu lòng như lửa đốt, nhưng bản thân ta bị quy củ Tẩy Nguyệt quản chế, không thể vào trong tương trợ.

Đường Kiếp trả lời:
- Không có gì đáng ngại cả, chỉ là gặp phải một con Địa Ma Viên. Địa Ma Viên đã bước vào bậc Khai Trí, lại có ưu thế địa hình, ta một mình chiến đấu đánh không lại nó, đành phải thả ra mọt yêu hổ tự mình nuôi dưỡng, cùng ta chiến đấu. Không ngờ nó chiến đấu hăng quá, khiến những người thợ mỏ sợ hãi.

Nói xong lại thả tiểu hổ ra một lần nữa.

Mọi người nhìn thấy quả thực Đường Kiếp có nuôi một con yêu hổ, đều thở phào nhẹ nhõm.

Hai mắt Khâu Thư Dư tỏa sáng:
- Địa Ma Viên? Vậy công tử đã giết được yêu vật trong hầm mỏ?

- Đúng vậy.

- Thực là tốt quá.
Vài vị trưởng lão Thạch Môn phái đều vui vẻ nói.

Ngọc Uyển Nương tiếp lời:
- Yêu vật này rất giảo hoạt, mỗi khi có ngươi tu tiên tiến vào, nó đều né tránh không ra, trấn thủ trong hang động đã giết không ít người. Giờ thượng sứ ra tay, liền dễ dàng giết chết yêu quái, những thợ mỏ sau này cũng không cần lo lắng cho tính mạng của mình nữa, quả là chuyện đáng mừng.

- Đúng vậy, đúng vậy.
Mấy người khác cũng tiến lên chúc mừng, chỉ có Thạch Tịnh Trai là trầm mặt xuống, hình như vẫn có định kiến với Đường Kiếp nên không muốn nói chuyện.

Đường Kiếp cũng có lòng tốt, giết chết Địa Ma Viên lấy được da, xương, yêu đan, đều đưa ra toàn bộ nói:
- Dù thế nào yêu quái này cũng là ở trên đất của Thạch Môn phái đấy, mặc dù là do ta giết chết, nhưng về lý thì Thạch Môn phái cũng phải có một phần. Hơn nữa, vài vị chân nhân cũng chiếu cố tại hạ nhiều, Đường Kiếp vô cùng cảm ơn, liền dùng di vật của yêu quái này làm lễ vật cảm tạ. Chỉ là chút lễ mọn tỏ lòng thành kính, mong các vị vui lòng nhận.

Không ngờ hắn lại đem Địa Ma Viên làm lễ vật, hiến tặng cho mọi người.

Đám người Khâu Thư Dư đều ngây người, Đường Kiếp liền đưa xương con yêu vượn cho Khâu Thư Dư, móng vuốt cho Lương Hưng Bang, da cho Ngọc Uyển Nương, còn thứ trân quý nhất là yêu đan, Đường Kiếp đi tới trước mặt Thạch Tịnh Trai, cung kính nói:
- Lúc trước ở quý phái đã có chút mạo phạm, có lĩnh ngộ nhưng lại không có gì báo đáp. Tại hạ cũng không hiểu chuyện, lời nó có phần vô lễ, hiện giờ liền kính tặng yêu đan, kính xin chân nhân thu nạp, lúc trước có phần thất lễ, mong chân nhân bỏ qua.

Thạch Tịnh Trai kinh ngạc nhin Đường Kiếp, lại nhìn yêu đan trong tay hắn, một lúc lâu sau mới thốt ra một chữ:
- Ờ.