Sau khi thỏa thuận xong, Đường Kiếp đi theo Tịch Tàn Ngân tiến vào hầm mỏ. Còn mấy người Khâu Thư Dư do có quy củ ngăn cản, nên cũng không đi cùng vào.

Trong hầm mỏ có một vài thợ mỏ lưng đeo chiếc sọt lớn, đi tới đi lui. Hầm mỏ hẹp dài, chạy thẳng vào phía trong, càng vào trong càng tối không nhìn được điểm cuối cùng.

Nghe nói vì khai thách khoáng thạch, Thạch Môn phái đã đào sâu vào trong lòng núi, hiện tại bên ngoài đã bị đào rỗng, giống như một sơn động. Những thợ mỏ nếu muốn đào được linh thạch thì phải đi dọc theo đường hầm vào tận sâu bên trong.

Vách tường trong hầm mỏ đều đươc người tu dùng pháp thuật hệ thổ gia cố. Sau khi xác nhận quặng ở một khu vực nào đó đã được đào sạch sẽ, người tu sử dụng pháp thuật hệ thổ phong kín vách hầm lại, đề phòng hầm bị sụp xuống. Tuy nhiên, dựa theo quy củ, mỗi một khu vực sau khi bị phong kín đều để lại một khe hở, để tiện Linh Sư đến kiểm tra.

Từ đại điện đi theo Tịch Tàn Ngân vài bước, Đường Kiếp đi tới trước một vách đá, đưa tay chạm lên khe hở, phát động linh khí. Linh khí từ khe hở từ từ tiến vào bên trong thăm dò, cảm nhận năng lượng dao động trên vách đá.

Sau khi tìm kiếm một lát, Đường Kiếp chỉ vảm nhận được một chút năng lượng dao động, biết đây chẳng qua chỉ là một ít khoáng thạch chưa được khai thác hết, khu vực này đúng là đã được khai thác gần như sạch sẽ rồi.

Chuyện này cũng không có gì là kỳ quái, nơi này là cửa hầm mỏ, là nơi không có khả năng bỏ sót khoáng thạch nhất. Đường Kiếp thăm dò ở đây, chỉ là muốn cảm nhận một chút cấu tạo tính chất của đất đai và linh khí nơi này.

Sau khi thử thăm dò, Đường Kiếp lấy ra bản đồ hầm mỏ, ở trên đó viết vài chữ, xong nói với Tịch Tàn Ngân:
- Đi thôi.

Bản đồ hầm mỏ lúc nãy là bản đồ cũ, sau này hầm mỏ còn mở rộng ra khắp các hướng, bản đồ cũng dần không còn tác dụng, bởi vậy dù có bản đồ, Đường Kiếp vẫn phải tìm một người dẫn đường.

Hắn không phải sợ lạc đường, mà là sợ mình đi nhiều hoa mắt, có khi còn không phần biệt được nơi nào đã đi nơi nào chưa đi, nếu chẳng may bỏ sót khu vực nào đó, mà nơi đó lại có một đống lớn khoáng thạch, thì đúng là tổn thất lớn của Tẩy Nguyệt phái.

Đường Kiếp đưa ra yêu cầu với Tịch Tàn Ngân chính là: Dùng đường ngắn nhất, để đi qua tất cả các khu khai thác một lượt.

Hai người tiếp tục tiến về phía trước, qua mỗi một khu hầm, Đường Kiếp đều dừng lại kiểm tra cẩn thận, không bỏ sót bất cứ chỗ nào.

Dưới ngọn đuốc mờ mờ, hai người tiến dần vào trong núi.

Càng đi vào trong, đường càng gập ghềnh khó đi, càng thêm nhiều ngã rẽ, gặp được thợ mỏ cũng càng ít. Mới ban đầu còn có thể nhìn thấy một vài người thợ mỏ, đang đập đá tìm khoáng thạch, thấy có người đến gần đều dùng ánh giác cảnh mắt nhìn lại. Thời gian trôi qua, những người thợ mỏ càng lúc càng ít, chỉ là thi thoảng có nghe được tiếng cuốc xẻng vang lên.

- Không phải nói càng vào sâu quặng càng nhiều hay sao? Tại sao thợ mỏ phần lớn đều tập trung ở bên ngoài kia, chứ càng vào sâu lại không thấy ai vậy?
Đường Kiếp hỏi.

Người thiếu niên cũng không quay đầu lại:
- Bởi vì nơi sâu nhất có yêu quái.

- Yêu quái?
Đường Kiếp cả kinh:
- Ngươi nói trong hầm mỏ có yêu quái? Vậy tại sao không tìm Linh Sử của Thạch Môn phái tới giải quyết?

- Đã mời rồi.
Tịch Tàn Ngân trả lời:
- Nhưng đáng tiếc, bọn họ vừa tới, yêu quái liền biến mất không thấy đâu, giống như biết trước bọn họ sẽ tới vậy.

Tịch Tàn Ngân nói xong, Đường Kiếp mới hiểu được tại sao.

Sự việc yêu quái quấy rối hầm mỏ, xảy ra vào khoảng hai năm trước đây.

Ngày đó những thợ mỏ đi sâu vào trong hầm đào khoáng thạch, đột nhiên nghe thấy tiếng hét thảm thiết. Những người thợ mỏ đuổi tới nơi phát ra tiếng hét, phát hiện trên mặt đất có một vệt máu, một người thợ mỏ bị mất tích.

Không lâu sau đó, lại có ba người thợ mỏ liên tiếp mất tích.

Thạch Môn phái cũng phái người tới điều tra, đó là lần đầu tiên bọn họ tới.

Tuy nhiên, sau khi điều tra, người của Thạch Môn phái lại không phát hiện ra bất cứ điều bất thường nào.

Nhưng mà khi đệ tử Thạch Môn phái vừa rời đi, yêu quái lại xuất hiện, và càng hung mãnh hơn.

Lần này nó còn hiện hình, có người đã nhìn thấy tận mắt.

Đường Kiếp hỏi:
- Ngươi nói có người tận mất nhìn thấy yêu quái mà chưa chết?

- Ừ.
Người thiếu niên gật đầu:
- Hơn nữa không phải chỉ có một người, mà là hơn mười người nhìn thấy nó. Kể lại là yêu quái lông dài rậm, cao khoảng ba thước, to khỏe vô cùng, móng vuốt sắc bén, đập xuống liền có thể đánh ra một cái động lớn. Có thể đào đất, đúng rồi, có người còn bảo nó ăn cả quặng thô.

- Lông râm, cao ba thước, móng vuốt sắc bén, sức lực lớn, đào đất, ăn quặng thô… Đây là yêu quái gì vậy?
Đường Kiếp lặp đi lặp lại hỏi bản thân, nhưng cũng không nhớ ra là có loại yêu quái như vậy. Tuy nhiên, thiên hạ rộng lớn như vậy, thiếu gì điều lạ chứ, cỏ cây nguyên thạch đều có thể thành tinh, cho dù có loại yêu quái mà mình chưa từng thấy cũng không có gì là lạ cả, ngay cả Tẩy Nguyệt phái… cũng không dám nói là nhìn hết kỳ vật trong thiên hạ rồi.

- Sau đó thì sao?
Đường Kiếp hỏi.

Thiêu niên nhún nhún vai:
- Còn có thể làm sao nữa? Lại đi thông báo Thạch Môn phái một lần nữa chứ sao. Nhưng yêu quái kia cũng thật giảo hoat, chỉ cần người của Thạch Môn phái vừa đến, nó như ngủ đông không ra ngoài. Dãy núi này vô cùng rộng lớn, nó lại có khả năng đào đất, trừ phi xới tung cả dãy núi Vĩnh Tuế lên, nếu không Thạch Môn phái cũng không làm gì được nó. Sau đó, Thạch Môn phái lại để đệ tử giả danh thợ mỏ, giấu đi khí tức, âm thầm chờ yêu quái. Kết quả cũng đợi được, đệ tử đó và yêu quái đại chiến một trận, đáng tiếc không thể giết chết yêu quái, khi viện binh Thạch Môn tới nơi thì nó đã chạy thoát. Tuy nhiên địa tử kia cũng biết được một chút tình hình, nói là yêu quái cũng có tí bản lĩnh, nó cũng vạch ra lãnh địa, chỉ cần tiến vào trong lãnh địa của nó, thì nó liền phát hiện ra. Chính vì nguyên nhân này, muốn bao vây trừ yêu cũng rất khó khắn. Hơn nữa phương pháp giả mạo thợ mỏ đã từng dùng, yêu quái đó bị hù dọa, nên sẽ không dễ dàng mắc mưu lần nữa, nên không thể bắt được nó. Tuy nhiên, chỉ cần ở ngoài lãnh địa của yêu quái kia, nó cũng sẽ không dễ dàng xuất hiện.

- Cho nên những thợ đào mỏ đều không dám đi vào sâu bên trong?

- Đúng vậy. Cũng may yêu quái kia xuất hiện muộn, nên những mỏ quặng phía trong đều được đào hết gần hết, với cả diện tích lãnh thổ của nó không lớn, nên mặc dù bỏ qua chút khoáng thạch, nhưng tổn thất cũng không lớn. Thi thoảng cũng có vài thợ mỏ to gan, đào trộm một chút quặng thô mang ra. Chỉ cần không gây ra tiếng động lớn, yêu quái cũng không để ý.

Nói xong Tịch Tàn Ngân quay đầu nhìn Đường Kiếp:
- Sở dĩ ta có thể lấy được nhiều quặng thô nhất, cũng là bởi vì số lần ta xông vào lãnh địa nhiều nhất. Có thể là do khối nguyên thạch ta lấy không lớn, nên mỗi lần tiến vào lãnh địa của yêu quái, nó đều không ăn ta.

- Ra là như vậy…
Đường Kiếp kéo dài âm cuối, ánh mắt hơi híp lại.

Đi thêm một đoạn nữa, Đường Kiếp và Tịch Ngân Ngàn đã tới chỗ sâu nhất.

Tận cuối đường hầm là một vực sâu không đáy, đứng từ trên nhìn xuống, chỉ thấy một màu đen kịt, không nhìn thấy gì cả.

- Noi đây chính là điểm cuối rồi.
Tịch Tàn Ngân nói:
- Mạch khoáng tới đây là kết thúc, ở vách đá dưới vực cũng có một ít quặng thô, nhưng dưới đó là lãnh địa của yêu quái, nên đám thợ mỏ cũng không dám tới. Nếu không có ngươi ở đây, ta cũng không dám đứng ở chỗ này, bình thường ta đều đứng ngoài lãnh địa của nó, đào chút khoáng thạch liền bỏ chạy.

Quặng thô trên vách vực chưa từng bị khai thác, Đường Kiếp vươn tay tùy ý thăm dò một chút, liền phát hiện nguồn năng lượng lớn đang dao động, chứng thực nơi này không có ít quặng thô.

Đây là nơi cuối cùng còn có tài nguyên dồi dào.

Theo cách nói của Thạch Môn phái, sau khi khai thác hết khoáng thạch ở những nơi khác, Thạch Môn phái sẽ cho đệ tử tới trấn thủ nơi này, khai thác nốt phần quặng còn sót lại. Việc Đường Kiếp cần làm đó là số lượng quặng còn sót, rồi báo lại. Đến lúc đó, Tẩy Nguyệt phái sẽ trưng thu nốt phần lợi nhuận của mình, rồi không cần phải để ý tới mạch khoáng này nữa.

Việc xác định quặng còn sót lại hay không không khó, nhưng muốn điều tra rõ số lượng cụ thủ thì người tu cần hao tổn không ít công sức, dùng toàn bộ tinh thần dò xét. Tuy nhiên, Đường Kiếp ngộ tính cao, nên việc này đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần tập trung một chút liền xác định được đại khái số lượng quặng thô dưới vực.

Sau khi ước lượng xong, Đường Kiếp lấy ra một khối đá màu đen:
- Vậy vật này thì sao?

Khối đá màu đen này, chính là thứ mà Tịch Tàn Ngân đưa cho hắn lúc nãy. Đây là thứ mấu chốt khiến người thiếu niên này mở được Ngọc Môn, cũng là thứ khiến sắc mặt Đường Kiếp đại biến.

Tịch Tàn Ngân chỉ vào một vách đá cách đó không xa nói:
- Ở chỗ kia. Hôm đó ta đi đào trộm khoáng thạch, chợt nhìn thấy trước mắt có một khối quặng thô lộ thiên. Đối với thợ mỏ mà nói, quặng thô lộ thiên giống như vàng trên đất, cho nên ta không để ý nguy hiểm, chạy tới đây thu hoạch quặng thô, kết quả là thu hoạch được khối đá này. Ta thấy nó có chút cổ quái, nên đã mang nó về nhà, không ngờ tới nửa đêm, toàn thân ta nóng lên, cơ thể như bị thứ gì đập vào, rồi sau đó liền cảm thấy sức lực mình mạnh hơn trước rất nhiều…

- Qủa nhiên là như vậy.
Đường Kiếp lẩm bẩm nói.

- Ngươi có biết đây là thứ gì không?
Tịch Tàn Ngân hỏi. Từ khi có được khối đá màu đen này, gã cảm giác được cơ thể mình có biến hóa rất lớn, trong lòng cũng hiếu kỳ muốn biết đây là thứ gì, chỉ có điều gã biết mình không có khả năng bảo vệ nó, nên vẫn không dám tiết lộ với ai. Tới tận khi Đường Kiếp nhìn ra bí mật của gã, mới bị bắt buộc nói ra. Giờ Đường Kiếp đã biết mọi chuyện, nên gã cũng muốn hỏi rõ ràng.

Đường Kiếp cũng không giấu diếm gã:
- Đây là Tinh hóa sa tằm.

- Sa tằm? Ngươi nói đây không phải là tảng đá, mà là động vật?
Tịch Tàn Ngân kinh ngạc hỏi.

- Ừ.
Đường Kiếp gật gật đầu:
- Chính xác mà nói, đây là hóa thạch Sa tằm, là tài nguyên vô cùng quý hiếm trong tiên giới.

Sa tằm tên chính xác phải gọi là Thực linh sa tằm, là một loại yêu trùng cực kỳ hiếm gặp. Đặc đểm lớn nhất của loại yêu trùng này là ham ăn linh thạch, một con Sa tằm trung bình sống khoảng trên dưới năm trăm ngày. Trong năm trăm ngày đó, mỗi ngày nó phải ăn một cân linh thạch, cả cuộc đời ước chừng có thể nuốt hết năm trăm cân quặng thô, đổi thành linh thạch tức là khoảng một trăm khối linh thạch.

Tốc độ ăn khủng bố như vậy, nhưng Sa tằm cũng không lãng phí một chút linh khí nào, trừ những thứ bị thải đi, toàn bộ linh khí đều được giữ lại trong cơ thể nó. Chính bởi vì như vậy, mỗi một loại Sa tằm đều có một loại năng lực đặc biệt, tức là linh khí tinh hóa. Cùng với nó, Sa tằm ăn càng nhiều, thì linh khí tinh hóa cũng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng cả người Sa tằm đều được tinh hóa, tạo thành hòn đá màu đen mà Đường Kiếp đang cầm trong tay.

Đối với người tu mà nói, đây là bảo bối vô giá.

Bởi vì nó là vật liệu quan trọng nhất, có thể nâng cao trữ lượng linh khí trong cơ thể người tu.

Đối với người tu mà nói, bởi vì tiên thiên có giới hạn, nên người tu chỉ có thể khiến linh khí hóa lỏng.

Ví như đỉnh cao bậc Linh Hải, linh dịch vạn giọt, chính là biểu hiện hóa lỏng của linh khí. Cho dù là người tu Thoát Phàm, tuy có thể lấy dựa và linh khí trong cơ thể dẫn dắt linh khí của đất trời, nhưng lượng linh khí tích trữ trong cơ thể không khác biệt gì so với học sinh Linh Hải cả, bởi vì đây vốn là cực hạn của cơ thể con người.

Nếu linh khí tinh hóa, vậy thì pháp lực của người tu không thể nghi ngờ được nâng cao đáng kể. Đáng tiếc, nhân thể tiên thiên có giới hạn, khiến nguời tu gần như không có khả năng tinh hóa linh dịch.

Tinh hóa Sa tằm như một món bảo vật bù vào chỗ thiếu sót này, nó có thể trợ giúp người tu tạo ra kết cấu tinh hóa linh dịch, khiến lượng linh khí dự trữ trong cơ thể tăng lên đáng kể.

Đương nhiên, người tu cũng không thể tinh hóa toàn bộ linh dịch trong cơ thể, điều đó sẽ khiến người tu giống như người phàm ăn vàng, rơi vào bạo linh không mà chết. Bởi vậy lấy Linh Hải làm gốc, tinh hóa chỉ phụ trợ, giống như núi băng giữa biển, thuộc loại nâng cao giới hạn.

Mặc dù là nâng cao giới hạn, nhưng dù sao cũng là nâng cao toàn bộ lượng linh khí, giá trị không thể tưởng tượng được.

Chính vì vậy, Tinh hóa sa tằm còn giá trị hơn cả trăm lần so với Linh quáng trân, gần như mỗi một khối trên thị trường đều được bán với giá trên trời.

Khối tinh hóa sa tằm trong tay Đường Kiếp, nếu sử dụng đúng chỗ, có thể giúp Đường Kiếp hình thành khoảng ba trăm điểm kết cấu linh khi tinh hóa. Một người tu, ước chừng có thể dung nạp được ba mươi phần trăm tinh hóa linh khí, nói cách khác, mười khối tinh hóa sa tằm có thể khiến pháp lực của Đường Kiếp nâng cao ba lần, thực sự là kinh người.

Hàm lượng và chất lượng linh khí khủng bố như vậy, có khả năng giúp Tịch Tàn Ngân phá tan Ngọc Môn là chuyện bình thường. Tuy nhiên, tiểu tử này cũng thật là may mắn. Tinh hóa sa tằm mặc dù có thể trợ giúp phá tan Ngọc Môn, nhưng độ phiêu lưu cũng không nhỏ, gã không chết là do gã mạng lớn, khi không có người chỉ bảo, vậy mà tiểu tử này vẫn tới được ranh giới Ngọc Môn lục trọng. Đường Kiếp hỏi qua, mối biết tính tình tiểu tử này quật cường, tuy rằng lúc ấy toàn thân đau đớn, không có người chỉ bảo, chỉ dựa vào bản tính của gã, nhưng gã cũng không hở ra một tiếng nào. Không lãng phí thiên phú bản thân, khiến Đường Kiếp cũng cảm thấy thán phục.

Sau khi biết ý nghĩa của Sa tằm, Tịch Tàn Ngân trợn mắt há hốc mồm nói:
- Thứ này chẳng phải rất đáng giá sao?

Ý nghĩ đầu tiên lướt qua trong đầu gã chính là điều này.

- Ừ, ở tu giới, một khối tinh hóa sa tằm ít nhất cũng bán được mười vạn linh tiền trở lên, hoặc ra giá mà không ai bán.
Đường Kiếp trả lời:
- Tuy nhiên vì ngươi không biết giữ gìn, ngày đêm hấp thu, nên giá trị bị hạ thấp rất nhiều… Dùng Tinh hóa sa tằm phá Ngọc Môn, coi như ngươi khá là xa xỉ đấy. Tuy nhiên, cũng không phải không có ích, ít nhất thân thể ngươi cũng cường tráng lên nhiều.

Tịch Tàn Ngân không học qua bất cứ công pháp tu tiên nào, linh khí dư thừa không có chỗ để đi, liền tự phát để làm dịu thân thể gã, khiến cơ thể tiểu tử này cường tráng hẳn lên, bằng không gã cũng không có khả năng đánh bại bốn tên đại hán.

- Mười vạn linh tiền.
Thiêu niên nhìn khối đá đen, ánh mắt như phun ra lửa.

- Thế nào? Hối hận rồi hả?
Đường Kiếp cười hỏi.

Thiếu niên ngẫm nghĩ một chút sau đó trả lời:
- Chỉ hơi tiếc một chút, tuy nhiên cũng chẳng làm sao cả. Nếu ngươi không nói cho ta biết, thì cũng là vô ý lãng phí một thứ đồ tốt.

- Ngươi cũng là một kẻ biết điều đấy.
Đường Kiếp vừa lòng gật đầu, đột nhiên vung tay lên, trả tinh hóa cát tằm cho Tịch Tàn Ngân.

Tịch Tàn Ngân không hiểu nhìn Đường Kiếp, Đường Kiếp đã nói:
- Nhưng đã là sinh amngj, đều không tồn tại đơn độc, thông thường có một thì sẽ có hai. Cho nên, nếu đã có một khối tinh hóa sa tằm, chắc chắn sẽ có khối thứ hai, thứ ba… Điều ta cần chính là biết nơi tồn tại của chúng, còn khối này, trả lại cho ngươi, đỡ để ngươi cảm thấy một người tu còn lừa lấy đồ trong tay trẻ con.

Tịch Tàn Ngân kêu lên:
- Ta không phải trẻ con.

Tay gã cũng rất linh hoạt, cất kỹ tinh hóa sa tằm, trong mắt toát ra một tia cảm kích.

Đường Kiếp lúc này mới tiếp tục thăm dò dọc theo vách đá, tìm kiếm tinh hóa sa tằm.

Tuy nhiên, mặc cho Đường Kiếp cố gắng thế nào, cũng không tìm ra được một khối nào cả.

Điều này khiến cho Đường Kiếp nghi hoặc, dù nói tinh hóa cát tằm là tinh hóa cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa khắp vách đá đều có linh thạch, năng lượng dao động bị quấy nhiễu, nhưng Đường Kiếp là người có khả năng lĩnh ngộ cao, tự tin cho rằng nếu vùng này thực sự có Sa tằm, không có lý nào mà bản thân hắn lại không phát hiện ra.

Chẳng lẽ ở đây thực sự chỉ có một khối Sa tằm?

Điều này cũng không phải là chuyện không thể xảy ra, Sa tằm có thể độn thổ, một ngày đi hàng trăm dặm tìm nơi có linh thạch cũng là chuyện bình thường. Nếu chỉ là một con Sa tằm phát hiện nơi này có mạch khoáng, nên tới đây kiếm ăn, thì tỷ lệ không cao, nhưng cũng không phải là không có khả năng.

Hay là đã bị người khác lấy đi trước rồi?

Điều này cũng không có khả năng.

Kỳ thực, người quản lý chính là kẻ trộm, ở tu giới là chuyện thường tình, ngày cả Tẩy Nguyệt phái cũng không cho rằng Thạch Môn phái làm ăn sạch sẽ, chẳng qua là biết điều độ, không quá mức, thì Tẩy Nguyệt phái cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua, cũng giống như Thạch Môn phái mắt nhắm mắt mở dùng Ngô Tú Tài vậy.

Nhưng Sa tằm là đại sự, nếu thứ này cũng dám trộm giấu đi, một khi truyền ra sẽ thành họa diệt môn.

Hơn nữa, chuyện này dù sao cũng rất khó giữ bí mật. Tinh hóa sa tằm sau khi được phát hiện, hoặc là tự dùng, hoặc là mang bán, dù cho ngươi lựa chọn loại nào, khi truyền đi đều tạo ra rung động lớn, chỉ cần không có lai lịch rõ ràng, các đại phái chắc chắn sẽ điều tra, lúc đó Thạch Môn phái nếu muốn giấu cũng sẽ rất khó.

Tuy nhiên, sau khi xuất hiện sự kiện có yêu quái, vách đá này liền không có thợ mỏ dám bén bảng tới gần. Vách đá gần như nguyên vẹn, không bị hao tổn, nếu có người dám vụng trộm khai thác, vách đá không thể được như thế này, mà những người thợ mỏ càng không thể không biết.

Hay là, nơi đây cũng không phải ổ Sa tằm thực sự?

Đường Kiếp nghiêng đầu, nhìn xuống dưới vực sâu.

Hắn chậm rãi bước tới trước miệng vực, tay phải bắn ra một con mắt, chính là Thông minh tuệ nhãn.

Nhãn cầu bay xuống dưới vực, cẩn thận quan sát, chỉ là Thông minh tuệ nhãn có khả năng nhìn thấy hết mọi thứ, nhưng lại không có khả năng nhìn xuyên thấu, nên tầm nhìn cũng chỉ hạn chế. Dưới vực tối đen như mực, chung qanh là vách đá kiên cố, không phát hiện bất cứ đầu mối nào.

Lông mày Đường Kiếp nhíu chặt lại, đứng nguyên tại chỗ trầm tư một lúc lâu.

Cuối cùng, ánh mắt hắn lóe lên hào quang, một đôi mắt hiện ra.

Đôi mắt vừa mới xuất hiện, một đạo ánh sáng từ trong mắt bắn ra, chiếu thẳng vào vách đá đối diện, giống như đèn pha chiếu sang hết không gian xung quanh.

Đáng tiếc, mặc dù Thiên mục tìm kiếm, nhưng cũng không phát hiện được điều gì. Đường Kiếp không khỏi ngẫm nghĩ, hay là mình phán đoán sai rồi, ở đây chỉ có một con sa tằm mà thôi.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng thét sợ hãi.

Tịch Tàn Ngân!

Đôi mắt trên không trung biến mất, Đường Kiếp vội vã quay đầu lại, nhìn thấy Tịch Tàn Ngân đang bay về phía mình.

Đường Kiếp duỗi tay ra, túm lấy Tịch Tàn Ngân, chợt nghe thấy một tiếng gầm rú, một bóng đen to lớn lao về phía Đường Kiếp.

Lông dài.

Cao to.

Móng vuốt sắc bén.

Trong ánh sáng mờ mờ, Đường Kiếp mơ hồ nhìn thấy bóng đen đang lao về phía mình, đúng là yêu quái trong lời kể của Tịch Tàn Ngân.

Không ngờ nó lại xuất hiện.

Lúc này tay Đường Kiếp đang túm lấy Tịch Tàn Ngân, hai tay đều bị khống chế, hắn vốn có thể kéo Tịch Tàn Ngân lên, dùng gã làm lá chắn, nhưng khoảng khắc này, Đường Kiếp không buông Tịch Tàn Ngân ra, không để Tịch Tàn Ngân bị trúng đòn.

Cùng lúc đó, móng vuốt sắc bén của yêu quái hung ác chụp lên người Đường Kiếp, đánh trúng giữa ngực hắn. Một kích này đập xuống, đánh bay Đường Kiếp rơi xuống vực.