Sau khi trò chuyện xong, Khâu Thư Dư liền dãn Đường Kiếp Trương Thái Hư lên núi.

Thạch Môn Phái đã chuẩn bị thiết yến đón chào hai người Đường Trương từ trước, ân cần chiêu đãi.

Rượu quá ba tuần, Đường Kiếp cũng dần hiểu được một chút tình hình.

Núi Vĩnh Tuế vốn có ba môn phái tu tiên, tuy nhiên từ sau khi phát hiện mạch khoáng thạch, thanh thế của Thạch Môn Phái càng ngày càng phát triển, ép dần hai môn phái còn lại xuống, trong đó có một môn phái bị buộc phải rời khỏi nơi này. Chỉ có điều khi mạch khoáng khô kiệt, những ngày an nhàn của Thạch Môn Phái cũng sắp kết thúc.

Trên bàn tiệc, Khâu Thư Dư nói đến đây thì không ngừng thổn thức, nói với Đường Kiếp:
- Mấy năm gần đây, dựa vào mạch khoáng, Thạch Môn Phái đích thật thu được không ít lợi lốc. Nhưng là vì trấn thủ mạch khoáng, nên cũng đắc tội với không ít kẻ tiểu nhân. Năm đó, Ngọc Hó Phái trộm quặng, Thạch Môn Phái đại chiến với bọn họ ba trận, vô số đệ tử bị chết, ngay cả bản thân ta cũng bị thương nặng, mới có thể bảo vệ mỏ quặng này. Tấm lòng của Thạch Môn phái đối với Tẩy Nguyệt phái có thiên địa làm chứng đấy.

Ngọc Hoa Phái chính là môn phái, bị Thạch Môn Phái bức phải rời đi. Đường Kiếp biết Thạch Môn Phái và Ngọc Hoa Phái từng đại chiến mấy lần, nhưng về phần có đúng vì bảo vệ quặng hay không, thì khó mà có thể xác định được. Theo tình hình thực tế, thì càng giống tranh đoạt quyền khống chế núi Vĩnh Tuế hơn.

Đứng ở góc độ Tẩy Nguyệt phái mà nói, mỏ khoáng thạch này do môn phái nào trấn giữ cũng đều như nhau cả, chỉ cần giao đủ một phần lợi nhuận cho họ là được. Ngọc Hoa phái cho dù có chiếm mạch khoáng thật, cũng chỉ đoạt phần lợi của Thạch Môn phái, chứ cho bọn họ lá gan lớn hơn nữa thì bọn họ cũng không dám đụng đến phần của Tẩy Nguyệt phái. Chính vì vậy, cuộc chiến bảo vệ mạch khoáng của Thạch Môn phái, cũng là vì chính bản thân họ, chứ không phải vì Tẩy Nguyệt phái. Khâu Thư Dư nói như vậy, bề ngoài biểu hiện trung tâm, nhưng trong lòng đang mượn cơ hội để nâng cao chính mình.

Qủa nhiên sau khi nói xong, Khâu Thư Dư nhân tiện nói:
- Tuy nhiên dạo gần đây nghe nói Ngọc Hoa phái vẫn chưa từ bỏ ý định, luôn đợi cơ hội để trả thù. Hiện giờ mạch khoáng đã cạn kiệt, sau này chỉ sợ Thạch Môn phái khó mà duy trì được gia nghiệp, thanh thế tất nhiên phải thu bớt lại, chỉ sợ lúc đó sẽ cho bọn tặc tử thừa dịp làm loạn rồi.

Nói xong ông ta còn thở dài tỏ vẻ chán nản.

Trong lòng Đường Kiếp cảm thấy buồn cười, nói:
- Bại tướng tức là không đủ dũng mãnh, chắc chắn cũng không phải đối thủ của Thạch Môn phái, Khâu chưởng giáo quá khiêm nhường rồi.

Nhưng lại không hề đề cập tới ý tứ mà Khâu Thư Dư nói.

Khâu Thư Dư thấy đối phương không đề cập tới, cũng chỉ có thể cười gượng, không nói gì nữa.

Sau khi cơm no rượu say, Đường Kiếp lau miệng nói:
- Ăn cũng đã ăn rồi, tiếp theo chúng ta đi vào việc chính đi. Mời chưởng giáo dẫn ta tới hầm mỏ.

Khâu Thư Dư vội hỏi:
- Công tử, không cần phải gấp gáp, cứ ở lại Thạch Môn Phái du ngoạn vài ngày, sau đó đi xem cũng chưa muộn.

Đường Kiếp lắc đầu:
- Không được, ta còn có việc phải làm, tốt nhất là trong ngày hôm nay giải quyết xong việc này.

Nói xong hắn liền đứng dậy.

Khâu Thư Dư thấy thái độ Đường Kiếp cương quyết, cũng chỉ có thể đồng ý. Trước khi đi, Khâu Thư Dư đưa một túi Giới Tử cho Đường Kiếp, Đường Kiếp mở ra, nhìn thấy bên trong đầy linh thạch, ước lượng một chút giá cả, không dưới một trăm ngàn tiền.

Đường Kiếp cười cười, trả lại túi Giới Tử cho ông ta.

Khâu Thư Dư vội hỏi:
- Đây chỉ là một chút tâm ý của Thạch Môn phái, tuyệt đối không có ý định mua chuộc công tử.

Đường Kiếp kiên quyết lắc đầu, Khâu Thư Dư chỉ có thể lấy lại túi Giới Tử, rồi dẫn hắn tới mạch khoáng.

Vị trí mạch khoáng linh thạch nằm trên đỉnh núi Vĩnh Tuế, cách đỉnh Thạch Môn chỉ năm dặm. Mấy người Khâu Thư Dư và Đường Kiếp bay thẳng tới đó, chỉ một lúc sau đã nhìn thấy hầm mỏ, từ xa đã nhìn thấy có rất nhiều người đang ở đó.

Khâu Thư Dư đang muốn hạ xuống, Đường Kiếp lại cười nói:
- Đừng khiến bọn họ kinh sợ, ta muốn xem chuyện gì xảy ra đã.

Khâu Thư Dư nghe hắn nói như vậy, cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, moi người hạ xuống ở phái xa, sau đó mới đi bộ tới gần.

———————

Cửa hầm mỏ bao giờ cũng là nơi náo nhiệt nhất.

Một gã Văn sĩ trung niên có ba chòm râu trông như con chuột, đang ngồi sau một chiếc bàn, trước mặt ông ta là một đoàn người xếp hàng dài. Tất cả họ đều quần áo rách rưới, tay cầm quốc thợ mỏ, trong đó chỉ có khoảng mười người ở độ tuổi thiếu niên.

Trên lưng mỗi người đều đeo một chiếc sọt, những thợ đào mỏ lấy ra những khối đá màu xanh với kích thước to nhỏ khác nhau, đều là linh thạch. Đó là linh thạch nguyên bản, cần phải trải qua gia công và mài dũa mới có thể dùng được, mặc dù vậy, nhìn xuyên qua từng lớp đá xanh, vẫn có thể cảm nhận được năng lượng trong đó đang dao động.

Những thợ mỏ đó giao linh thạch cho gã Văn sĩ trung niên, bên cạnh ông ta có một người đi lên cân trọng lượng.

- Quặng phẩm chất hạ đẳng nặng mười hai cân, quặng trung phẩm nặng năm lạng, tất cả là hai tiền chín hào.
Giọng nói gã Văn sĩ trung niên vang lên, sau đó ông ta đếm tiền đưa cho người thợ mỏ.

Người thợ mỏ bất mãn kêu lên:
- Khối quặng trung phẩm rõ ràng là một cân, tại sao chỉ được có năm lạng?

Gã Văn sĩ trung niên hừ lạnh:
- Câm miệng, đồ vô dụng, nếu ngươi còn huyên náo ta sẽ đuổi ngươi đi.

Quặng linh thạch cũng phân phẩm bậc. Dựa theo tiêu chuẩn của lục đại phái, phân chia thành bốn loại cực phẩm, thượng, trung, hạ phẩm. Mua quặng cũng có tiêu chuẩn, quặng rẻ nhất là quặng hạ phẩm, năm cân linh thạch chỉ bán được một tiền. Khoáng thạch trung phẩm năm tiền, thượng phẩm ba lượng, cực phẩm hai mươi lượng.

Mà ở tu tiên giới, năm cân nguyên thạch hạ phẩm ước chừng có thể tạo ra một khối linh thạch bậc thấp, một khối linh thạch ậc thấp giá cũng vào khoảng hai trăm linh tiền. Không nói tới tới giá ở chợ đen, cũng phải đổi được hai ngàn tiền.

Đây là sự khác biệt giữa người tu và người phàm, giữa tiên và phàm, vĩnh viễn là một người bốc lột và một người lao động.

Khai thác linh quặng là một công việc cực kỳ khổ cực và nguy hiểm, hầm mỏ luôn không an toàn, bên trong lại đầy mạo hiểm, cho dù là người tu tiên tiến vào, cũng thường không lường trước được tai họa. Chính vì nguyên nhân này, nên công việc khai thác quặng mới được giao cho người phàm làm. Đối vớ đại đa số gười cùng khổ mà nói, khai thác quặng mặc dù nguy hiểm, nhưng tiền kiếm được không nhỏ. Nếu may mắn kiếm được một hai khối quặng tốt, có thể thoát khỏi vận mệnh cực khổ. Bởi vì thế bọn họ đều tình nguyện chấp nhận mạo hiểm, nhưng cho dù vậy, họ vẫn phải chịu sự bóc lột từ mọi phía.

Vừa bị gã Văn sĩ trung niên kia cắt xén tiền, mà đốc công trong các mỏ quặng cũng cắt xén không ít.

Những thợ mỏ nếu làm việc bình thường, trung bình mỗi ngày cũng kiếm được khoảng năm tiền là chuyện bình thường, nhưng sau khi bị bóc lột mất hai tiền thì thường cũng chỉ còn lại hai ba tiền rồi.

Lúc này người thợ mỏ kia cũng biết không làm gì được đối phương, chỉ có thể phẫn nộ rời đi. Người thợ mỏ tiếp theo là một thiếu niên, trên lưng cũng đeo một chiếc sọt, đổ những thứ trong chiếc sọt ra trước mặt gã Văn sĩ kia, bên trong có không ít nguyên thạch.

Tiểu tử này nhìn thì gầy yếu, không ngờ đào được không ít quặng.

Gã Văn sĩ thấy vậy, phá lệ cười tươi:
- Tàn Ngân, hôm nay ngươi thu hoạch được không ít à nha.

Người thiếu niên đó cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn gã Văn sĩ.

Mặt gã Văn sĩ đột nhiên tràm xuống, người bên cạnh tiến lên cân khoáng thạch. Gã Văn sĩ trung niên liền tiếp:
- Hạ phẩm năm cân, đáng giá một tiền.

Gã vừa nói xong, moị người cùng ồ lên.

Nguyên thạch do thiếu niên này đào được, dù liếc mắt cũng có thể ước lượng ít nhất là mười lăm cân, hơn nữa trong đó có hai khối đá vô cùng sáng bóng, rõ ràng là khoáng thạch trung phẩm. Nhưng toàn bộ đều bị gã Văn sĩ kia ăn chặn, chỉ tính năm cân khoáng thạch hạ phẩm, đúng là gian thương mà.

Một người thợ mỏ đứng phía sau căm giận nói:
- Đây quả thực là không cho người ta con đường sống.

- Ai nói không để cho người ta còn đường sông?
Gã Văn sĩ trung niên hừ lạnh:
- Một văn tiền, ít nhất cũng đủ để gã nuôi huynh muội trong ba ngày rồi, đắc tội với Kim công tử, mà có thể sống được tới bây giờ đã là may mắn rồi. Tịch Tàn Ngân, ngươi vẫn nên trở về suy nghĩ kỹ đi, sớm đưa muội muội ngươi cho Kim công tử, mọi chuyện mới có thể thay đổi được. Nếu không hôm nay ta còn dùng một tiền mua khoáng thạch của người, ngày mai ngay cả bạc có khi còn không trả cho ngươi.

Thiếu niên chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn gã Văn sĩ, nói:
- Ngô Hắc Tâm, ngươi đừng có mà mơ.

- Ngươi nói cái gì?
Văn sĩ trung niên nghe vậy liền nổi giận.

Gã phụ trách thu mua khoáng thạch ở đây, việc tham ô của gã, không biết đã lấy đi bao nhiêu mồ hôi máu và nước mắt của những người thợ mỏ này. Gã lòng dạ thâm hiểm, là kẻ độc tài, chỉ có điều không ai dám nói gã câu nào. Không ngờ thiếu niên này lại dám lên tiếng, trong lòng gã tức giận, muốn dạy dỗ tiểu tử này, lại nghĩ tới danh tiếng của thiếu niên này. Biết kẻ này to gan lớn mật, xưa nay không sợ chết, đã đánh nhau mấy lần ở đây, danh tiếng không nhỏ. Ngay cả đốc công cũng không muốn đụng tới gã, bóc lột của gã cũng ít nhất, chính vì thế nên lần nào gã cũng thu giao nộp được khá nhiều khoáng thạch nhất.

Mình hiện tại ở gần tên này nhất, nhỡ thực sự xảy ra xô xát, chỉ có mình là thiệt, cứ nhịn trước rồi tính sau.

Văn sĩ trung niên nghĩ, căm tức liếc nhìn người thiếu niên, người thiếu niên tự cầm lấy tiền rồi rời đi.

Thấy người thiếu niên đi xa rồi, Văn sĩ trung niên mới quá lên:
- Đám rác rưởi các ngươi mù à? Không thấy tên tiểu tử kia lăng nhục ta sao? Còn không mau đi bắt gã lại.

Mấy tên đại hán sau lưng gã đồng thời chạy về phía người thiếu niên kia.

Thiếu niên tên Tịch Tàn Ngân thấy vậy, quay đầu bỏ chạy, mấy người kia thấy vậy càng đuổi hăng hơn. Ngay khi gần bắt được gã, thân hình người thiếu niên chợt lóe lên, bám vào một cây cột ở bên cạnh, người xoay một vòng trên không trung, đá vào mặt gã đại hán đang đuổi theo mình.

Cú đá này không nhẹ, khiến gã đại hán kia ngã lăn ra đất.

Thiếu niên nhẹ nhàng tiếp đất, xoay người tiếp tục chạy. Đột nhiên nhặt lấy khối đá bên cạnh, ném mạnh về phía sau, trúng vào chân một gã đại hán khác. Bốn gã đại hán đuổi theo người thanh niên, giờ chỉ còn lại hai, nhưng lần công kích này khiến cho người thiếu niên đó lâm vào tình thế nguy hiểm.

Một gã đại hán giơ tay túm được người thiếu niên, cười gằn nói:
- Tiểu tử ngươi được lắm, xem lần này ngươi còn có thể chạy đi đâu.

Không ngờ gã còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy thiếu niên quay người, giơ hai ngón tay ra chọc thẳng vào mắt gã. Tấn công vừa nhanh vừa độc, bộ dạng như muốn móc hai mắt gã đại hán kia ra, gã đại hán đau đớn vội thu tay lại che lấy mắt, lui về phía sau.

Cùng lúc đó, gã đại hán còn lại đấm một quyền vào lưng người thiếu niên.

Thiếu niên bị đánh trúng, lảo đảo ngã xuống, miệng rỉ ra máu tươi. Gã đại hán da đen túm lấy người thiếu niên, hai cánh tay cứng như thép, mỗi lúc một siết chặt hơn, bộ dạng như có vẻ muốn bóp chết người thiếu niên.

Hai gã đại hán bị thương lúc nãy cũng chạy tới, vẻ mặt phẫn nộ như muốn xé nát người thiếu niên. Đúng lúc này, trên người thiếu niên chợt xuất hiện một vệt ánh sáng. Khi vệt sáng xuất hiện, hai cánh tay của gã đại hán cũng bị tách ra, đồng thời người thiếu niên bay lên, đá hai cước vào thân hình hai gã đại hán đang chạy tới, đầu húc về sau húc thẳng vào sống mũi gã đại hán vừa túm chặt mình, kẻ đó ôm lấy mặt đau đớn thét lên.

Bốn gã đại hán đều bị đánh trúng, cùng nhau lăn lộn kêu gào, mọi người đứng xem đều trợn mắt há mồm.

Người thiếu niên lúc này mới đi tới bên cạnh người Văn sĩ, lạnh lùng nói:
- Ngô Hắc Tâm, trước khi Kim công tử giết chết ta, ta vẫn có khả năng giết ngươi đấy. Cho nên…

Người thiếu niên vẫy vẫy tay với tên Văn sĩ, gã run rẩy một chút, sau đó đưa số bạc mà gã vừa nuốt trả lại cho người thiếu niên.

Thiếu niên nhìn thấy bạc, vừa lòng gật đầu nói:
- Nể mặt ngươi vẫn còn phải thu mua quặng, ta sẽ không đánh ngươi bất tỉnh.

- Cái gì?
Gã Văn sĩ trung niên ngẩn người ra, người thiếu niên đã đấm vào bụng gã, gã đau đến mức mặt mày cũng biến dạng.

Gã văn sĩ họ Ngô mặt vặn vẹo nói:
- Ngươi… ngươi được…

Gã khàn giọng gào lên:
- Hộ vệ, hộ vệ.

Vài tên thợ mỏ lần lượt tiến lên tách người thiếu niên ra:
- Tàn Ngân mau đi đi, ngươi đánh Ngô Hắc Tâm đã là phạm thượng, hộ vệ mỏ quặng sẽ đến ngay bây giờ đấy.

Thiếu niên gật đầu, quay người bỏ chạy.

Ngoài cửa mỏ quặng có hai con rối mặc áo giáo đen đang tiến tới, chính là Huyền giáp chiến tốt của Tẩy Nguyệt phái.

Cùng đi với Huyền giáp chiến tốt còn có một đệ tử Thạch Môn phái đi cùng, nhìn thấy người thiếu niên, gã hừ lạnh một tiếng:
- Tịch Tàn Ngân, lại là ngươi? Ngươi thực là kẻ thích sinh sự.

Nói xong tay gã vung lên, Huyền giáp chiến tốt liền đuổi theo người thiếu niên kia.

Người thiếu niên thấy vậy, quay đầu bỏ chạy, tốc độ vô cùng nhanh, nhất thời Huyền giáp chiến tốt cũng không đuổi kịp gã.

Trong mắt gã đệ tử Thạch Môn phái hiện lên sự không kiên nhẫn, lấy ra một thanh kiếm lớn, nắm động ấn pháp, chỉ vào người thiếu niên quát:
- Đi.

Đại kiếm trên không trung đuổi theo người thiếu niên phát ra tiếng gió vù vù.

Kiếm này mặc dù không sắc bén, nhưng lại mang theo khí thế hùng hồn, nếu bị nó đánh trúng, cho dù đá tảng cũng thành bột mịn, thiếu niên kia chắc chắn không sống nổi.

Người thiếu niên thấy thế trong lòng kinh hãi, chi có điều dù gã có trốn tránh thế nào, cũng không tránh thoát được. Nghĩ mình có lẽ phải chết dưới thân kiếm kiếm, đột nhiên thấy một bóng người lóe lên trước mắt.

Bàn tay giơ ra túm chặt thanh kiếm, hữu lực, trầm ổn, thân kiếm đang bay đến bị giữ lại không cam lòng rung lên, nhưng không có cách nào thoát khỏi bàn tay kia.

Người thiếu niên tìm được đường sống trong chỗ chết, té trên mặt đất thở hổn hển.

Lúc này mới phát hiện ra, có một người trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình, nhìn mình cười cười.

- Kẻ nào, thật to gan!
Gã đệ tử Thạch Môn phái thấy có người ra tay phá hư gã thi pháp, tức giận thét lên.

Đang muốn đi tới dậy dỗ kẻ đó, chợt thấy có mấy người xuất hiện, nhìn thấy người đi đâu, gã đệ tử liền chôn chân ngay tại chỗ.

Đầu tiên gã dụi dụi mắt, sau đó chắc chắn mình không nhìn nhầm, lập tức quỳ rạp xuống đất, hét lớn:
- Đệ tử Chử Quân Vũ bái kiến chưởng giáo, bái kiến Nhị bá tổ, Tam sư tổ, Tứ thúc tổ.

Gã vừa hô lên, tất cả mọi người ở đó đều kinh sợ ngây người.

Chưởng giáo Thạch Môn phái đích thân tới đây?

Đối với những người phàm tục mà nói, Khâu Thư Dư là tôn sư của một môn phái, sự tồn tại của ông ta chẳng khác nào thần thánh cả.

Ngay sau đó, một loạt những tiếng phần phật vang lên, tất cả mọi người đều quỳ xuống.

Tiếp theo chợt nghe hai tiếng bang bang vang dội.

Chỉ thấy hai con rối vẫn tiếp tục truy kích người thiếu niên, bị Đường Kiếp đánh bay ra, tiện tay đóng pháp trận khống chế lại, khiến cho chúng không thể hoạt động. Lúc này mới chậm rãi nói:
- Lần sau trước khi quỳ xuống, thứ gì phải dừng thì nhớ mà dừng lại.

Chủ Quân Vũ mặt đỏ lên, cả giận nói:
- Ngươi là kẻ nào, mà dám…

- Câm miệng.
Khâu Thư Dư quát lên:
- Vị này là thượng sứ của Tẩy Nguyệt phái, Đường Kiếp Đường công tử, còn không mau hành lễ.

- Thượng sứ Tẩy Nguyệt?
Chử Quân Vũ hoảng sợ, vội vàng nói:
- Bái kiến Đường công tử.

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Không cần đa lễ, hình như ngươi rất bận thì phải.

Chử Quân Vũ vội nói:
- Không dám, chỉ là tên điêu dân này thích sinh sự, cả ngày chỉ biết gây rối, nếu không dạy dỗ, sợ gã càng làm tới.

Đường Kiếp gật đầu:
- Nếu không dạy dỗ, sẽ càng làm tới, điều này ra cũng phải công nhận. Nơi nào càng nhiều người, thì càng dễ dàng gây rối chuyện này cũng không phải là giả.

Chử Quân Vũ thấy hắn đồng tình với mình, trong lòng vô cùng mừng rỡ

- Tuy nhiên…

Hai từ này khiến tâm trạng Chử Quân Vũ như rơi vào đáy cốc.

Đường Kiếp chậm rãi nói:
- Không phân biệt trắng đen, không đếm xỉa thị phi, có thể giải quyết được vấn đề sao?

Chử Quân Vũ và gã văn sĩ trung niên bị dọa cả người run rẩy, câu này của Đường Kiếp có ý tứ, rõ ràng là đang nói, gã văn sĩ trung niên mới là nguyên nhân gây ra mọi chuyện.

Quả nhiên chỉ một chút ý tứ này, những người thợ mỏ nghe xong đều hô lên:
- Đúng vậy, tên Ngô Hắc Tâm lòng dạ hiểm độc, mỗi ngày đều bóc lột chúng ta, quét ba thước đất, vô lương tâm cực điểm.

Ngô Hắc Tâm kinh hãi, nghĩ thầm rằng lần này xong đời rồi, đang muốn xin tha, Đường Kiếp lại giơ tay lên:
- Ta không phải ông trời, không phải đến đây để tìm hiểu cuộc sống của thợ mỏ, các người có điều oan khuất, cũng đừng nói với ta.

Hắn vừa nói xong, trong lòng mọi người đều lạnh xuống, ngược lại Ngô Hắc Tâm được trấn an. Khâu Thư Dư cũng không khỏi tán thưởng cách xử sự của Đường Kiếp, không lạm quyền.

Kỳ thực, chuyện cắt xén tiền của thợ mỏ, nơi nào cũng có, nên chuyện này cũng chẳng có gì lạ cả.

Kho lương thực, tất có sâu mọt, nhà kho lớn, tất sinh chuột cống.

Cho nên đối với tiên gia thượng phái mà nói, bọn hạ nhân vốn không thành thật, việc tham ô là không thể tránh khỏi. Nếu đã vậy, tìm người không tham, thà rằng tìm kẻ hữu dụng, tới lúc cần thiết còn có tác dụng.

Tên Ngô Tú Tài này là người linh hoạt, coi như một kẻ hữu dụng. Hàng năm không quên cống nạp lên trên, bởi vậy mới được giữ lại tới giờ.

Đường Kiếp mặc dù không chịu trách nhiệm về chuyện ở nơi này, nhưng nể mặt hắn là thượng sứ, Khâu Thư Dư chắc chắn sẽ không bảo vệ Ngô Tú Tài, sẽ không vì một phàm nhân mà đắc tội Đường Kiếp, nhưng trong lòng ông to chắc chắn sẽ khinh bỉ sự chính nghĩa của Đường Kiếp.

Hiện tại, Đường Kiếp không làm như vây, ấn tưởng của Khâu Thư Dư với hắn tốt lên nhiều.

- Tuy nhiên…
Không ngờ Đường Kiếp lại kéo dài ngữ điệu, nói thêm mấy chữ.

Vừa nghe thấy vậy, trogn lòng Ngô Hắc Tâm cả kinh, ngay cả Khâu Thư Dư cũng cười khổ, nghĩ tiểu tử này không thể nói chuyện tử tế được sao? Đừng có mỗi lúc lại nhả ra vài chữ như vậy chứ.

Đường Kiếp tiếp tục nói:
- Dù thế nào chăng nữa, thợ mỏ cũng là người nước Văn Tâm, dưới sự bảo hộ của Tẩy Nguyệt phái ta. Nếu dân chúng sống quá mức nghèo khổ, chẳng phải Tẩy Nguyệt phái vô năng hay sao?

Chiếc mũ này vừa chụp xuống, tất cả mọi người đều biến sắc.

Đường Kiếp lại nói tiếp:
- Còn nữa, tiểu tử này tham cũng không ít, nếu phái người điều tra một chút, nhất định có thể phát hiện tài sản cực lớn…

Hắn không nói thêm gì nữa, Khâu Thư Dư đã hiểu ý của hắn, cười ha hả nói:
- Đường công tử nói rất đúng, kỳ thực cũng phải cho dân chúng một câu trả lời thỏa đáng. Trở về ta sẽ sai một người khác đảm nhiệm thu mua quặng, sau đó điều tra xem tên này đã tham ô được bao nhiêu tiền, rồi trừng phạt gã là đươc.

Sau đó hạ thấp giọng nói:
- Công tử giúp phái ta tìm ra bọn sâu mọt tham nhũng, có công lớn, nhất định sẽ cảm tại xứng đáng.

Nói xong giơ ba ngón tay lên, ý là sau khi tra xét gia sản Ngô Tú Tài, sẽ chia ba phần tài sản của gã cho Đường Kiếp.

Đường Kiếp cười cười, cũng không nói gì.

Khoản tiền này, hắn nhận mà không hề khách khí.

Ngô Tú Tài nghe vậy thì sắc mặt đại biến:
- Khâu chưởng giáo, không được đâu.

Mấy năm nay gã thu mua quặng cho Thạch Môn phái, tuy rằng vơ được không ít lợi lộc, nhưng cũng phải phân cho Thạch Môn phái và đám người Trương Thái Hư đấy. Bây giờ Khâu Thư Dư chớp mắt đã nói tịch thu toàn bộ tài sản của gã, thế này chả khác nào là đổ toàn bộ tội danh lên người gã.

Gã không hề biết, ở trong mắt Thạch Môn phái, loại người như gã giống như một con heo, vỗ béo là làm thịt. Những lợi lộc lấy được từ việc thu mua quặng, tám phần phải giao cho Tẩy Nguyệt phái, Ngô Tú Tài phải vơ vét của người khác, nhưng phần lớn của cải lại thuộc về mình.

Từ phương diện này mà nói, Ngô Tú Tài chính là một công cụ hữu dụng, thông qua việc tham ô của gã, có thể vơ vét được của cải của người bên dưới. Thạch Môn phái có thể đạt được rất nhiều lợi lộc, tội danh lớn nhất mắc phải chỉ là giám thị không nghiêm, mà Tẩy Nguyệt phái không bị cho rằng là kẻ tham lam.

Đường Kiếp đến, chỉ là khiến Ngô Tú Tài gặp xui xẻo sớm hơn một chút, chứ nếu không có hắn, thì con heo béo này sớm muộn cũng bị giết thịt mà thôi.

Lúc xử lý Ngô Tú Tài, Đường Kiếp đi tới trước mắt đám thợ mỏ, lớn tiếng nói:
- Ta tên Đường Kiếp, phụng mệnh Tẩy Nguyệt phái đến khảo sát hầm mỏ, cần một người dẫn đường. Ai hiểu rõ tình hình hầm mỏ thì bước ra, nếu biểu hiện tốt, có thể đạt được tiền thưởng là trăm lạng bạc.

Hắn vừa nói xong, lập tức có không ít người động tâm, tỏ vẻ bản thân có thể dẫn đường, không ngờ người thiếu niên lúc nãy cũng đứng dậy. Gã tới bên cạnh Đường Kiếp, bởi vì nói chuyện tiện hơn, nên nói thẳng:
- Không ai quen thuộc địa hình trong hầm mỏ hơn ta, tuy nhiên, nếu ngươi muốn ta dẫn đường cho người, ta có một điều kiện.

Đường Kiếp nhìn người thiếu niên:
- Ta vừa mới cứu ngươi thoát chết, ngươi lại còn ra điều kiện với ta?

Mặt người thiếu niên đỏ bừng:
- Ta không cần bạc của ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một việc. Hầm mỏ có rất nhiều ngã rẽ, nguy hiểm trùng trùng, không ai có thể quen thuộc nơi này hơn ta. Không tin ngươi hỏi bọn họ, mấy năm nay ai là người đào được nhiều quặng nhất ở đây.

Nếu gã nói hỏi xem ta có phải là người thông thuộc địa hình nhất không, thì hơn phân nửa người ở đây sẽ nói ta không kém ngươi. Nhưng gã lại nói, ai là người đào được nhiều quặng nhất, tất cả các thợ mỏ khác đều á khẩu. Hiển nhiên, trong chuyện này, không ai có thể vượt qua người thiếu niên này.

Đường Kiếp gật gật đầu:
- Nghe có vẻ ngươi thực sự là người có tài, nói xem ngươi có yêu cầu gì?

Thiếu niên cả gan nói:
- Kim công tử nhìn trúng muội muội ta, muốn nạp nàng làm thiếp. Ngươi nhất định là người tài giỏi, ta muốn ngươi giúp ta đối phó với Kim gia.

Đường Kiếp quay đầu lớn tiếng hỏi:
- Kim gia là người thế nào?

Trương Thái Hư trả lời:
- Vùng này có một gia tộc người phàm, thôn kế bên có không ít cửa hàng do gia tộc đó kinh doanh, nuôi mấy tên thuộc hạ hung ác, trong đó có cả một gã Linh Sư, coi như có chút thế lực, là bá chủ một phương.

Câu nói cuối cùng nghe có vẻ như vẽ rắn thêm chân, nhưng chính là nhằm vào ý Đường Kiếp hỏi mà nói.

Đường Kiếp gật gật đầu, xoay thân lại nhìn người thiếu niên nói:
- Ta chỉ có thể đảm bảo gã không chiếm được muội muội ngươi, mặt khác ngươi cũng phải đáp ứng một điều kiện của ta.

Hai người này cùng ra điều kiện, đúng ra là điều kiện thành nghiện mất rồi.

Thiếu niên hỏi:
- Điều kiện gì?

Đường Kiếp lôi người thiếu niên tới bên cạnh, hạ giọng nói nhỏ vào tai gã:
- Ngươi giao ra bảo bối mở Ngọc Môn hoặc bí tịch.

Hắn vừa nói xong, vẻ mặt người thiếu niên đại biến, lập tức nhận thức được lúc nãy mình bị bốn gã đại hán vây công, khi ra tay đã lộ ra manh mối, khiến người này nhìn ra. Nếu để cho người khác biết gã có thể tu luyện, chỉ sợ lập tức sẽ giết người bịt miệng đoạt bảo, nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn Đường Kiếp tràn ngập sợ hãi.

Đường Kiếp vẫn chỉ mỉm cười nhìn gã, giống như nói cho gã biết, mình sẽ không cướp bảo bối của gã, chỉ trao đổi với gã.

Tâm trạng thiếu niên bình tĩnh lại, rốt cuộc nói:
- Vậy ta còn phải ra thêm một điều kiện nữa.

Đây quả thực là ra thêm điều kiện, thêm tới mức nở hoa rồi.

Đường Kiếp hỏi:
- Điều kiện gì?

- Dạy ta tu tiên.

- Việc này không khó, tuy nhiên cũng phải xem giá trị của đồ vật kia, giá trị càng lớn, thì tài nguyên ngươi đạt được sẽ càng nhiều.

Thiếu niên vụng trộm nhét một thứ đồ vào tay Đường Kiếp.

Đồ vừa tới tay, Đường Kiếp lập tức rùng mình, thấp giọng hỏi:
- Ngươi lấy được nó từ đâu vậy?

- Trong hầm mỏ.
Thiêu niên trả lời:
- Nhưng chỉ có ta biết là ở nơi nào.

Đường Kiếp gật gật đầu, không lộ sơ hở cất đồ vật kai đi, nói:
- Việc tu đạo, cứ để ta lo.

- Vậy Kim gia thì sao?

- Sau này sẽ không có Kim gia nữa rồi.