Sau khi trở về, Đường Kiếp quay lại Ngô gia.

Những ngày sau đó, hắn cũng không đi ra ngoài, chỉ ở trong nhà. Mỗi ngày đều ở cạnh Ngô gia nhị lão, phụ hiếu dưới gối, làm tròn đạo làm con.

Thi thoảng thái thái cũng sai người mời bọn họ tới dùng cơm, Đường Kiếp cũng không cự tuyệt, khi nhàn rỗi cũng đến bàn luận với đám Linh Sư của Vệ gia một phen. Thực lực của đám Linh Sư mặc dù bình thường, nhưng vào nam ra bắc nhiều năm, vô cùng hiểu biết. Đường Kiếp cũng thường xuyên lui tới, nên hiểu biết cũng tăng lên nhiều.

Nhoáng một cái đã mười ngày trôi qua, Đường Kiếp tính toán, đã tới lúc phải trở về núi Vĩnh Tuế rồi.

Tuy hắn không nỡ rời đi, nhưng Đường Kiếp vẫn phải từ biệt nhị lão và Vệ phủ. Còn về phần Vệ Thiên Xung và Thi Mộng, họ vẫn ở lại Vệ phủ, dù sao nhiệm vụ cũng đơn giản, không cần bọn họ đi cùng. Tuy nhiên Đường Kiếp để Y Y ở lại bên cạnh Vệ Thiên Xung, như vậy có chuyện gì, thông qua Y Y cũng dễ dàng liên hệ.

Rời khỏi Vệ phủ, Đường Kiếp liền dẫn theo tiểu hổ, bay về hướng núi Vĩnh Tuế.

Ước chừng mất khoảng nửa ngày, Đường Kiếp đã tới được ngọn núi. Từ ngoài nhìn vào, chỉ thấy ngọn núi hiêm trở, nhưng phong cảnh vô cùng thanh tú xinh đẹp, biết rằng nơi đây chính là núi Vĩnh Tuế.

Núi Vĩnh Tuế ở Linh Châu là ngọn núi lớn thứ hai, toàn bộ ngọn núi ước chừng rộng khoảng một ngàn km vuông, dài về phía nam bắc hai phía đông tây thì hẹp. Dãy núi có khoảng hơn hơn một trăm đỉnh núi, trong đó có tên chỉ có bốn mươi sáu đỉnh, ngọn núi cao nhất tên là đỉnh Vinh Thành, cao gần bốn ngàn mét. Cách ngọn núi cao nhất không xa, là một ngọn núi tên gọi là đỉnh Thạch Môn, chính là nơi phát hiện mạch khoáng, chính là vùng đất tu luyện của Thạch Môn phái.

Tới núi Vĩnh Tuế, Đường Kiếp cũng không đi tìm Thạch Môn Phái ngay, mà lại đi tới phân đường trước.

Phân đường của Tẩy Nguyệt phái nằm trong một thị trấn nhỏ, dưới chân núi Vĩnh Tuế. Bởi vì nơi đây hẻo lánh xa xôi, nên so với các phân đường ở trong thành, phân đường núi Vĩnh Tuế nhỏ hơn nhiều. Cả phân đường chỉ có một chủ quản, hai môn hạ, và bốn gã chấp dịch, chủ yếu phụ trách tiếp đãi và giám thị mọi việc.

Chủ quản tên gọi là Trương Thái Hư, cũng là người đã trải qua bách luyện kỳ, sáu mưới tuổi, đầu đầy tóc bạc. Nghe tin Đường Kiếp đến đây, Trương Thái Hư tự mình ra nghênh đón. Biết được Đường Kiếp tới là vì chuyện mạch khoáng, liền dẫn Đường Kiếp tới đỉnh Thạch Môn.

Tới đỉnh Thạch Môn, Trương Thái Hư dẫn đầu đi xuống chân núi, nói:
- Thạch Môn Phái đã bày đại trận trấn thủ ngọn núi này, vì vậy không được bay vào. Sau khi thông báo thì phải đi bộ lên núi, nhưng cũng không có ý bất kích đối với phái ta.

Đường Kiếp gật đầu:
- Ta biết.

Đại trận trấn thủ là thủ đoạn của các môn phái, nó giống như tường thành ngày xưa vậy, hàng rào của cả môt nước, có tác dụng ngăn giặc ngoại xâm. Bày đại trận trấn thủ không hề dễ dàng, bởi vì công năng hùng manh, thường hao tổn số tiền rất lớn, tốn khá nhiều thời gian. Bởi vì sự tình quan trọng, nên hàng năm đều có gia cố, mỗi năm lại đại trận lại được nâng cao hơn. Vì thế muốn thăm dò nội tình của một môn phái, ngoại trừ động thiên phúc địa, phương pháp đơn giản nhất để thăm dò chính là xem đại trận trấn thủ của họ.

Vì vậy, trong đại trận trấn thủ của Thạch Môn Phái không thể bay, Đường Kiếp cũng không để ý.

Dưới chân núi có đệ tử Thạch Môn Phái đón tiếp. Khi nhìn thấy người của Tẩy Nguyệt phái tới, vội mở đại trận, dẫn hai người tiến vào.

Con đường chạy dọc theo sườn núi, Đường Kiếp thấy hai bên đều có kỳ hoa dị thảo nở rộ, trong núi nơi nào cũng có huyền cơ, đỉnh núi còn mơ hồ thấy được tiên hạc đang bay lượn. Đỉnh Thạch Môn cao lớn nguy nga, núi non trùng điệp cây rừng xanh mướt, muôn hình vạn trạng, quả thực giống như bố cục nơi tiên cảnh. Ngay cả Đường Kiếp cũng phải thốt lên lời tán thưởng:
- Thực là một nơi xinh đẹp.

Đệ tử dẫn đường nghe Đường Kiếp nói vậy, cười nói:
- Vùng đất nhỏ bé nơi biên thùy, khó vừa mắt, để thượng sứ chê cười rồi.

Đường Kiếp nói:
- Tuy là vùng đất nhỏ bé, nhưng lại có đại khí. Ta thấy cửa núi chỉ che một nửa, giống như mở nhưng lại là đóng, bên trong có Ngọc Đình Thiên Tỏa trận, cũng hợp với cái tên Thạch Môn.

Đệ tử dẫn đường vội hỏi:
- Thượng sự thực có tuệ nhãn, đúng là Ngọc Môn Thiên Tỏa Trận.

Ngọc Môn Thiên Tỏa trận là đại trận thất phẩm, tác dụng lớn nhất là phòng ngự, ngăn địch ở ngoài trận, bản thân nó chính là một trận pháp có uy lực cực lớn, hơn nữa Thạch Môn Phái mấy trăm năm qua không ngừng gia cố cường hóa trận pháp, khiến uy lực của nó tăng lên kinh khủng.

Lúc này đây, mấy người Đường Kiếp đang bước trên thềm Ngọc Môn Thiên Tỏa Trận, tên gọi là Ngọc Đình, cũng là nơi mạnh nhất của trận pháp. Trên thềm đá mơ hồ có thể thấy ánh hào quang lóe ra, Thiên Mục của Đường Kiếp hé mở, mới có thể nhìn thấy trong đám mây như có một thanh đao sắc bén đang ẩn hiện, chính là Thiên Toàn Đao. Thiên Toàn Đoa thoạt nhìn thì giống như một cầu vồng treo ngược trên không trung, lưỡi dao sắc bén hướng xuống dưới, không có chuôi đao, chỉ có hai dây xích nhỏ chạy thẳng lên trên mây. Nế có kẻ địch mạnh mẽ xâm nhập vào trận, Thiên Toàn Đao sẽ rơi thẳng xuống. Công kích của Thiên Toàn Đao kích không như những công kích bình thường khác, uy lực của nó có thể giết chết cả Thiên Tâm, nếu lũ lượt kéo tới, ngay cả Tử Phù cũng có thể bi chém thành thịt vụn.

Đây chính là Ngọc Đình Thiên Trảm, tên gọi có nghĩa là ngay cả thần tiên cũng sẽ bi công kích hùng mạnh của nó giết chết.

Đối với Đường Kiếp mà nói, đây đúng là một cơ hội để học tập. Khó khăn lắm mới có cơ hội tiến vào một đại trận không phòng bị, lúc này vừa đi, hắn vừa miên man suy nghĩ.

Nhất là rừng đao trong đám mây, có sức hấp dẫn rất lớn đối với Đường Kiếp. Đang suy nghĩ miên man, nhìn những thanh Thiên Toàn Đao trong đám mây, hiện tại trước mắt Đường Kiếp không phải là hình dáng của đao, mà là vô số linh khí dầy đặc với đủ mọi loại vân trận phức tạp, từng cái đều ẩn chứa những điều chí lý nhất trong thiên địa.

Đường Kiếp gần như si mê nhìn đồ vân trận, đầu óc lơ lửng tận trên trời, đang lý giải mọi thứ huyền bí cấu thành nó.

Đây đúng là cách dùng kỳ diệu của trí tuệ, có thể lý giải quy luật thiên hạ, bí pháp cấu thành. Chỉ có điều những năm gần đây, hắn chưa từng thực sự khai quật được trí tuệ giải cấu, có thể thấy đây không phải là chuyện dễ dàng.

Không ngờ tới hôm nay, vô tâm cắm liễu, bản thân chỉ muốn đi quan sát một chút bí mật của đại trận, nhưng mà lúc này trí tuệ của bản thân thay đổi liên tục, bắt đầu nhìn vào rừng đao trên trời, giải cấu nó, khiến Đường Kiếp cũng cảm thấy bất ngờ.

Tuy nhiên lúc này hắn ko còn thời gian cảm thán, bất ngờ hay kinh hãi.

Trước mặt hắn, một thế giới to lớn đang được mở ra, giống như từ từ bỏ lớp khăn che khuôn mặt thần bí ra vậy.

Đường Kiếp giống như người đói khát hấp thụ huyền bí trong đó, từng chút trong toàn bộ Ngọc Môn Thiên Tỏa trận đều bị hắn hấp thu, nắm giữ. Hắn vạch trần hết mọi huyền bí, không để lọt chút nào.

Đại trận phòng hộ của Thạch Môn Phái, trải qua trăm ngàn năm mới hình thành được như bây giờ, cứ như vậy bị Đường Kiếp dễ dàng phá giải, hấp thu, tiêu hóa.

Thậm chí điều này còn chưa đủ.

Đối với Đường Kiếp mà nói, chỉ nắm giữ Ngọc Môn Thiên Tỏa trận cũng chẳng có gì đáng nói, dù sao lúc trước hắn đã đọc Trận Đạo Chân Giải, nên cũng có nghiên cứu chút ít về trận đạo này, vì thế mới có thể học nhanh như vậy.

Thứ chân chính khiến hắn cảm thấy hứng thú, vẫn là cơ chế cấu thành của Ngọc Đình Thiên Trảm.

Nhưng lưỡi đao hùng mạnh treo trên không trung, và những sợi xích lưu giữ chúng, nếu mình có thể phóng ra pháp thuật như vậy, thì sẽ thế nào nhỉ?

Đây cũng không phải ảo tưởng không thực tế, mọi người đều biết, cái gọi là trận pháp chính là lấy đất trời làm vật trung gian để phóng thích pháp thuật. Bởi vì không ai khống chế, nên trận pháp vận dụng khá cứng nhắc, phí tổn cao, uy lực lại cực lớn.

Nhưng chính vì nguyên nhân này, pháp trận có thể vận dụng, thì người tu cũng có thể vận dụng, chỉ cần ngươi có thể tìm được phương pháp chính xác, thì đó là điều tất nhiên.

Như Đại Ma Thiên Vương Chú vậy, thực ra nó chính là Ma La Thiên Vương trận thoát thai mà thành. Ma La Thiên Vương trận cũng là đại trận thất phẩm, kẻ xông vào trận, sẽ bị chủ trận công kích. Công kích của Đại Ma Thiên Vương Chú độc nhất vô nhị, uy lực càng hùng mạnh và cường hãn hơn. Hậu nhân dựa vào nó, nắm chắc cơ chế vận chuyển của trận pháp, rồi mới sáng tạo ra Đại Ma Thiên Vương Chú.

Lật ngược lại, nếu có thuật pháp thì cũng có thể có trận pháp đấy.

Lúc này ý tưởng Đường Kiếp đột phá, muốn làm liền làm, ý thức hoàn toàn hướng về rừng đao trong mây. Toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung ở đó, chỉ để lại một chút ý niệm khống chế đi đường, ngay cả nửa lời cũng không nói. Đệ tử dẫn đường muốn nhân cơ hội lấy lòng Đường Kiếp, nhưng lại không thấy hắn có chút phản ứng nào.

Thiên Toàn Đao trong đám mây có tổng cộng tám mươi mốt thanh, chính là số chín chín tám mươi mốt.

Bất quá đối với Đường Kiếp, hắn chỉ cần giải cấu một thanh đao là đủ, số còn lại thì lặp lại là xong.

Toàn bộ ý nghĩ đều đặt vào việc giải cấu cấu tạo của Thiên Toàn Đao, một lượng lớn các sợi linh khí, cấu trúc phức tạp của đồ vân, giống như vô số sinh linh đang nói nhỏ bên tai Đường Kiếp, quấy rầy khiến hắn cảm thấy choáng váng. Nhưng hắn vẫn gắng gượng, phân tích, ghi nhớ, tiêu hóa, lý giải ý nghĩa tồn tại.

Không chỉ muốn hiểu rõ, mà quan trọng là làm thế nào để biến nó thành thuật pháp, dùng phương thức cuả mình để tái hiện lại nó.

Đây cũng không phải là một quá trình đơn giản, cho dù là cường nhân Thiên Tâm, nếu muốn biến một trận pháp công kích thành thuật pháp, thường cũng phải mất với mấy chục năm, hơn nữa điều kiện tiên quyết là phải có đầy đủ ngộ tính mới được.

Nhưng dưới tác dụng diễn dịch của trí tuệ, Đường Kiếp đã rút ngắn được quá trình này lại. Nếu lúc này có thể nhìn thấy hình ảnh lướt qua trong đầu hắn, sẽ thấy hình ảnh như dòng nước đang chảy qua trước mắt hắn, những hình ảnh đó người bình thường không nhìn rõ được, thì giờ khắc này trí tuệ Đường Kiếp vượt qua thường nhân, ghi nhớ toàn bộ, sau đó kết hợp với phân tích tính toán.

- Hừ.
Đường Kiếp kêu lên một tiếng trầm đục, quá trình phân tích lý giải khiến cơ thể hắn chịu áp lực, nên bị chảy máu mũi, đành đứung yên tại đó không đi nữa.

- Thượng sứ?
Đệ tử dẫn đường nhìn ra có gì đó không đúng, kinh ngạc hô lên.

Trương Thái Hư ngăn đệ tử đó lại, kinh nghiệm của ông ta dày dặn, vừa nhìn là biết thời khắc này Đường Kiếp đang rơi vào trạng thái ngộ đạo, không khỏi thấp giọng tán thưởng:
- Qủa nhiên không hổ là người do Minh sư tiến cử, với hắn ngộ đạo như cơm bữa, nói ngộ liền ngộ.

Đệ tử dẫn đường nghe vậy, mặt dại ra, nhìn Đường Kiếp như gặp quỷ. Nếu gã biết được, lúc này Đường Kiếp ngộ chính là Ngọc Đình Thiên Trảm hùng mạnh nhất của Thạch Môn Phái – Vân Tùng Thiên Đao, thì không biết gã sẽ có cảm tưởng thế nào.

Ý niệm đang dâng cao, Đường Kiếp đã tới giai đoạn quan trọng nhất.

Chỉ một thanh Thiên Toàn Đao, tổng cộng do một ngàn ba trăm mười hai trận đồ hình thành, bỏ đi những phần tương tự, còn dư ại bốn trăm năm mươi sáu trận đồ. Đường Kiếp không chỉ phải ghi nhớ hình dáng trận đồ, mà còn phải hiểu cong dụng, và thông thạo biến hóa, cuối cùng tư thân vận động tìm kiếm pháp thuật thay thế.

Tuy rằng Đường Kiếp có thể nhớ toàn bộ chúng, sau này trở về chậm rãi nghiên cứu. Nhưng có nhiều thứ có thể nhớ, nhưng có những thứ vĩnh viễn không nhớ nổi. Ý nghĩ như đám may chìm nổi, Đường Kiếp có thể cảm thấy một một loại ý chí đặc biệt trong cơ thể.

Chính vì ý chí này, khiến hắn có thể tiến vào trạng thái hiện tại, có thể giải cấu toàn bộ Ngọc Đình Thiên Trảm. Cũng trong ý niệm này, khiến hăn có thể nhanh chóng đột phá, tìm được thứ mà mình muốn. Thoát khỏi trạng thái này, có lẽ Đường Kiếp phải dùng rất nhiều năm nữa mới có thể đạt được kết quả như bây giờ.

Cho nên Đường Kiếp tuyệt không hời hợt, đang cố gắng chống đỡ ý thức trôi nổi giữa bầu trời rộng lớn.

Cuối cùn, tâm trí giống như có thứ gì đó chiếu sáng, nguyên bản có rất nhiều thứ nghĩ không ra, nhưng thời khắc này hắn đều lĩnh ngộ được. Một cỗ khí chạy dọc cơ thể hắn, tràn ngập toàn thân, Đường Kiếp gần như không khắc chế được, có một cảm giác kích động muốn ra tay thử.

Nhưng mà hắn biết còn chưa tới thời điểm, hắn vẫn còn việc cuối cùng chưa làm xong.

Ý niệm tiếp tục miên man, lại lần nữa thu toàn bộ Ngọc Đình, phương pháp tổ hợp chín chín tám mươi mốt thanh Thiên Toàn Đao vào trong mắt.

Nghiên cứu cấu thành của một thanh đao, đơn giản hơn tổ hợp chín chín tám mươi mốt thanh đao nhiều. Gần như chỉ thoáng nhìn qua, Đường Kiếp đã nắm giữ hoàn bộ cơ chế của Ngọc Đình Thiên Trảm.

Ngay khi hắn hiểu ra, thì trong đám mây lộ ra một cỗ khí tức mạnh mẽ.

Đường Kiếp biết rằng đây chính là những tinh hoa, được tích lũy trong hàng trăm nghìn năm lịch sử của Thạch Môn Phái. Suy nghĩ của hắn chìm nổi trong cỗ khí tức này, dường như còn cảm nhận được ý chí của tiên hiền môn phái này.

Dưới sự ảnh hưởng của ý chí, không ngờ lại khiến Thiên Toàn Đao lay động, va chạm vào nhau, tạo ra âm thanh leng keng như chuông gió.

- Đây là…
Đệ tử dẫn đường và Trương Thái Hư đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.

- Thiên âm đón khách… Không hổ là thượng sứ của đại phái, chỉ đi dạo qua Ngọc Đình cũng có thể ngộ đạo, thực đáng mừng.

Theo âm thanh truyền đến, chỉ thấy trên đỉnh Thạch Môn, có một đoàn người đang đi xuống. Cầm đầu là một người râu dài mặ tím, có chút tiên phong đạo cốt.

Trương Thái Hư ghé vào tai Đường Kiếp, nói nhỏ:
- Vị này là chưởng giáo Khâu Thư Dư.

Đường Kiếp vội chắp tay:
- Môn hạ Đường Kiếp của Tẩy Nguyệt phái, bái kiến chân nhân.

Mặc dù hắn là đặc sứ của Tẩy Nguyệt phái, nhưng đối phương cũng là Thiên Tâm chân nhân, trưởng môn của một phái, địa vị cao hơn hắn hắn, nên Đường Kiếp cũng không dám vô lễ.

Với địa vị của Khâu Thư Dư, ông không cần phải tới nghênh đón Đường Kiếp. Tuy nhiên, từ lúc biết Đường Kiếp tới đây, đã trôi qua gần nửa ngày mà vẫn chưa thấy người đâu, nên ông cảm thấy chút kỳ quái. Dùng pháp thuật tìm kiếm, mới phát hiện Đường Kiếp có biểu hiện như ngộ đạo pháp của Thạch Môn, lúc này mới kinh ngạc đi ra nghênh đón. Kết quả là chưa nhìn thấy Đường Kiếp đâu, đã nghe được Thiên Âm đón khách, nghĩa là cỗ ý chí hùng mạnh ngủ say trong đại trận đã thừa nhận Đường Kiếp, nên Khâu Thư Dư nào dám chậm trễ.

Lúc này nghe Đường Kiếp báo danh tính, Khâu Thư Dư liền nói:
- Hóa ra là mãnh hổ Đường Kiếp mà Minh Mai Khôi nhìn trúng, chẳng trách tài năng như vậy.

Bởi vì cùng là Thiên Tâm, nên đối với người như Khâu Thư Dư mà nói, gọi là Thiên Khôi chứ không phải Chân Nhân biểu hiện sự tôn trọng mà cũng không làm mất thân phận, nên có khá nhiều người dùng cách xưng hô này.

Đường Kiếp vội nói:
- Tiểu tử vô lễ, trong lòng vui mừng vì tham pháp Ngọc Đình, mất đi lễ nghi, mong hãy tha lỗi.

- Không sao, không sao.
Khâu Thư Dư cười to nói:
- Qủa nhiên tu giới nhiều người tài, từ tước tới này thiên tài chưa bao giờ thiếu. Vài năm trước đây, Tẩy Nguyệt phái có Bắc Thương Hàn, ta còn tưởng là học sinh đứng đầu mười năm lại đây là do y nắm giữ, không ngờ thoắt cái đã lại có thêm một Đường Kiếp. Hậu bối thiên tài như vậy, lão phu tâng bốc còn không kịp ý chứ.

Nói xong đi tới kéo tay Đường Kiếp, biểu hiện vui vẻ, ngược lại mấy người chung quanh ông ta lại lộ vẻ khó chịu, biểu tình không mấy vui vẻ.

Một người trng niên thân hình cao gầy, mũi như chim ưng nói thẳng:
- Không biết vừa rồi Đường công tử tham pháp gì vậy?

Giọng điệu mang theo ý tứ chất vấn.

Đường Kiếp ngẩn người, Khâu Thư Dư đã nói:
- Vị này là tam sư đệ của ta, Thạch Tịnh Trai.

Sau đó lại chỉ vào một người khác, vừa trắng vừa mập, thi thoảng đưa tay lau mặt đầy mồ hôi và một mỹ phụ mặc y phục màu hồng nói:
- Hai vị này là nhị sư đệ Lương Hưng Bang và Tứ sư muội Ngọc Uyển Nương.

Đường Kiếp đáp lễ:
- Hóa ra là Hồi Phong Chân Nhân, Hậu Thổ Thượng Nhân, Linh Lung nương nương, Đường Kiếp ra mắt các vị.

Trước khi tới hắn đã hỏi Trương Thái Hư tình hình Thạch Môn Phái. Biết được những người cầm quyền của phái này gồm bốn người. Khâu Thư Dư là đại sư huynh, được xưng tụng là Sơn Thủy Chân Nhân, còn lại chính là ba vị trước mắt.

Còn về phần Thạch Tịnh Trai vừa hỏi hắn, thân phận có chút bất đồng, bởi vì ông ta là con trai của chưởng giáo đời trước. Thạch Môn Phái trước đó, chức chưởng môn vốn là cha truyền con nối, chỉ có điều tới thế hệ này, lão chưởng giáo lại giao Thạch Môn Phái cho Khâu Thư Dư. Mặc dù như vậy, địa vị của Thạch Tịnh Trai ở Thạch Môn Phái vẫn cực cao.

Lúc này đối với chất vấn của Thạch Tịnh Trai, Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời:
- Tại hạ đối với trận pháp ưa thích không thôi, vừa bước vào Ngọc Môn Thiên Tỏa, ngẫu nhiên có cảm nhận, đúng là khả năng lĩnh ngộ trận đạo đã tăng lên nhiều.

- Ngươi nói dối.
Thạch Tịnh Trai gân cổ lên:
- Chỉ là ngộ đạo, tuyệt nhiên sẽ không có thiên âm đón khách, ngươi nhất định là đã học được cái gì đó trong Ngọc Môn Thiên Tỏa Trận của phái ta.

- Tịnh Trai im miệng.
Khâu Thư Dư quát:
- Không được vô lễ với thượng sứ.

Lương Huưng Bang bên cạnh cũng hừ một tiếng:
- Cho dù là thượng sứ cũng không được phép tùy tiện đánh cắp bí pháp. Hơn nữa, Đường công tử cũng chỉ là phụng mệnh tuần tra mạch khoáng, chức vụ tạm thời, chứ không được coi là thượng sứ chính thức.

Đường Kiếp nhướn mày:
- Ta thừa nhận là học được chút gì đó từ trong Ngọc Môn Thiên Tỏa Trận. Nhưng đây là một loại suy nghĩ, chứ không phải hành vi trộm cắp. Thạch Môn Phái nếu mở rộng cửa, tất nhiên là không thể nói người khác. Nếu đồ vặt các ngươi đã trưng bày công khai, thế nào mà lại còn đòi thu phí và giữ bí mật chứ?

Vừa nghe thấy vậy, Thạch Tịnh Trai và Lương Hưng Bang đều ngẩn người, nhất thời không biết phải nói gì.

Đường Kiếp nói không sai, hắn cũng không có xông vào Tàng Kinh Các của Thạch Môn Phái, chỉ ở đây tự mình lĩnh ngộ. Tu Tiên giới tồn tại ngàn vạn năm, đã sớm tạo thành quy củ. Hành vi của Đường Kiếp, căn bản không thể coi là trộm cắp được. Như Vân Tùng Thiên Đao vậy, tuy là dựa vào Ngọc Môn Thiên Tỏa Trận để lĩnh ngộ, nhưng ngay cả bản thân Thạch Môn Phái cũng không có, làm sao có thể nói là trộm cướp chứ?

Đương nhiên, Đường Kiếp được lợi cũng không phải là giả, nên mới khách khí một chút, tất nhiên phải tặng chút đồ tốt coi như cảm tạ. Ban đầu hắn vốn có ý định như vậy, nhưng chỉ vì Thạch Tịnh Trai biến mọi chuyện thành thế này, nên hắn có chút không nguyện ý rồi.

Lúc này đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên trong lòng có cảm nhận, ánh mắt hướng về phía Ngọc Uyển Nương Linh Lung nương nương, chỉ thấy lòng bàn tay bà ta có đồ vật gì đó, chợt lóe lên quang hoa rồi biến mất.

Ngọc Uyển Nương nhìn lại hắn, mỉm cười duyên dáng, thực cũng có vài phần câu hồn đoạt phách.

Đường Kiếp cũng không để ý tới, chỉ nói:
- Đương nhiên, bất kể có nói thế nào, thì ta cũng đã lấy được lợi từ Thạch Môn Phái. Đường Kiếp nguyện ý dùng năm nghìn linh tiền để cảm tạ, các vị thấy thế nào?

Thạch Tịnh Trai cười lạnh:
- Năm nghìn tiền? Đường công tử coi Thạch Môn Phái là gì vậy, coi chúng ta là ăn mày sao?

Đường Kiếp bình tĩnh trả lời:
- Đối với một môn phái mà nói, năm nghìn linh tiền cũng chẳng đáng là bao. Nhưng đối với cá nhân ta mà nối, có thể đưa ra năm nghìn linh tiền đã là cực hạn. Thực tế, khoản tiền này ta còn phải nợ, qua vài ngày nữa mới có thể đưa cho các vị.

- Ha ha.
Thạch Tịnh Trai cười ha hả:
- Năm nghìn linh tiền cũng phải nợ, Đường Kiếp, ta thấy hay là ta cho ngươi năm ngàn linh tiền, ngươi cầm lấy rồi biến đi.

- Tịnh Trai câm miệng.
Khâu Thư Dư gầm lên, bước lên phía trước nói với Đường Kiếp:
- Đường công tử xin đừng để bụng, tính tình sư đệ ta là vậy, miệng thối, không biết nói chuyện. Chính vì nguyên nhân này, nên năm đó sư phụ ta mới không truyền vị trí chưởng giáo cho y.

Nghe thấy vậy, trong mắt Thạch Tịnh Trai lóe lên tức giận.

Đường Kiếp cười cười;
- Không sao cả, ta lấy được lợi từ Thạch Môn Phái, lại không đưa được tạ lễ xứng đáng, Thạch Chân Nhân bất mãn cũng là chuyện bình thường.

Thạch Tịnh Trai hừ một tiếng, chung quy là thấy Đường Kiếp nói chuyện khiêm tốn, nên ông ta cũng không nói thêm gì nữa.