Đi theo Vệ Thiên Xung đến đây, còn có một nhóm người, xem ra đều là người của Cổ gia.

Lúc này Vệ Thiên Xung bay tới gần, nhìn cảnh giằng co phía dưới, ngẩn người kêu lên:
- Đường Kiếp, ngươi tại sao lại ở đây?

Đường Kiếp lạnh lùng nhìn người áo đen nói:
- Ta chính là tên nhãi đập phá sòng bạc Cổ gia mà ngươi nói.

Vệ Thiên Xung hoảng sợ, trước tiên buông người của Cổ gia ra, sau đó mới chạy tới bên cạnh Đường Kiếp nói:
- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Đường Kiếp bây giờ mới nói qua loa chuyện Thị Nguyệt, lại kể chuyện sòng bạc cho Vệ Thiên Xung nghe, sau đó hỏi:
- Ngươi tại sao lại giúp bọn chúng ra mặt?

Vệ Thiên Xung chu miệng:
- Đây bất quá chỉ là nhất thời nể mặt mà thôi.

Mặc kệ thanh danh Cổ gia có tồi tệ thế nào, người ta tới cửa cầu hôn là có ý tốt, nếu ngay từ đầu cự tuyệt thì thôi, nhưng sau khi phụ thân nhận đủ lợi lộc mới cự tuyệt, thì thực có chút thất lễ.

Chính vì nguyên nhân nay, mà Vệ Thiên Xung cho dù có thể bức Cổ gia cúi đầu. nhưng về tình về lý đều sai, nếu không muốn bị mang tiếng xấu, thì phải cho người ta câu trả lời thỏa đáng. Đúng lúc này Cổ gia gặp chuyện không mau, Vệ Thiên Xung dĩ nhiên là chủ động ra tay giúp đỡ.

- Vì chuyện thoái hôn lần này, vốn đồng ý cho Cổ gia mượn một con đường buôn bán. Sau đó, nghe nói có người gây rối ở sòng bạc Cổ gia, ta còn tưởng rằng có thể mượn cơ hổi thi triển thần uy, thuận tiện xóa đi chuyện mượn đường buôn bán, liền muốn đi giết giặc, không ngờ lại là ngươi.
Vệ Thiên Xung tiếc nuối nói.

Đường Kiếp cũng cảm thấy tiếc hận:
- Biết trước sẽ thế này, ngươi lúc này không gọi ta có phải tốt không. Hai ta giả vờ không quen biết, đánh nhau một trận, ta bị ngươi đánh cho hoa rơi nước chảy, phải bỏ chạy, chuyện kia có phải thành rồi không?

- Lúc đó đâu có nghĩ đến chuyện này chứ.
Vệ Thiên Xung trả lời:
- Ta thấy về sau, hai ta nên học một thuật pháp kết nối tâm linh.

Đường Kiếp trả lời:
- Đúng là cần thiết.

Trong Thần Tiêu Kiếm Điển có một thuật pháp tâm đầu ý hợp, tuy nhiên tên gọi này dễ khiến người ta liên tưởng linh tinh, nên Đường Kiếp cũng không có ý định truyền cho Vệ Thiên Xung, không muốn tâm đầu ý hợp với gã.

Hai người cứ như vậy, trước mặt đám đông nghiên cứu cách lừa gạt người khác, những người bên cạnh nghe thấy cũng cảm thấy xấu hổ thay họ, nghĩ thầm mấy tiên nhân sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ.

Người của Cổ gia, người áo đen và đạo nhân râu dài cùng đứng ở một chỗ, một đám tu giả trên gian nho cũng bị thả ra.

Bọn họ thấy Vệ Thiên Xung và Đường Kiếp nói chuyện thân thiết với nhau, cho dù là ai cũng đoán được hắn là người nào, một ông lão của Cổ gia tiến lên nói:
- Xin hỏi vị ngày có phải mãnh hổ Đường Kiếp của học viện Tẩy Nguyệt?

Đường Kiếp liếc nhìn ông lão một cái:
- Cổ Lương Đức?

Ông lão cười nói:
- Chính là tại hạ, đúng là đại hồng thủy trôi miếu Long Vương, người một nhà lại đi đánh nhau.

Gia tộc giống như Cổ gia, ánh mắt nhìn người rất tinh tường đấy, biết được kẻ nào có thể đụng vào, còn kẻ nào không thể chạm tới. Cổ Đức Lương là trưởng tộc Cổ gia, là người sáng suốt nhất, bởi vậy ông ta cũng không hỏi vì sao Đường Kiếp lại gây phiền toái cho sòng bạc, trước tiên cứ kéo gần quan hệ đã.

Nhưng Đường Kiếp cũng không nhìn ông ta, chỉ nhìn chằm chằm vào người áo đen;
- Nhận Bạch Cốt Thần Quân là người một nhà sao? Cổ lão gia đề cao ta rồi.

Nói xong hắn nắm chặt hai tay, ha đoạn xương trắng bị bức ra ngoài, chính là dị vật mà người áo đen lúc nãy bắn vào cánh tay hắn.

Hai đoạn xương nhỏ như cành liễu, trên mình đầy hoa văn phức tạp, vừa nhìn liền biết ngay không phải vật tầm thường. Đường Kiếp sau khi bức ra, không khách khí mà trực tiếp cất đi.

Người áo đen thấy vậy nói:
- Nếu đã biết ta là môn hạ Thần Quân, còn không hoàn trả đồ cho ta?

Đường Kiếp nhếch miệng nói:
- Ngươi muốn cùng ta đấu thêm trận nữa sao?

Người áo đen lập tức nghẹn họng.

Ở nước Văn Tâm cùng môn hạ Tẩy Nguyệt phái so đấu? Nói đùa kiểu gì vậy.

Bạch Cốt Thần Quân ở Tê Hà Giới cũng coi như có danh tiếng, là chưởng tôn Bạch Cốt Giáo Nhai Hải, dù sao cũng là một phái Đại Năng, nhưng lại bị định trước không thể sánh bằng người của lục đại phái. Người áo đen dùng danh tiếng Bạch Cốt Thần Quân để hù họa người, nhưng trong mắt môn hạ Tẩy Nguyệt thì không là cái thá gì cả.

Người áo đen chỉ có thể hừ một tiếng:
- Nếu đã như vậy, hai cây ngọc cốt lưu lại cho huynh đài. Cổ tộc trưởng, tại hạ còn có việc, cáo từ trước.

Không đợi Cổ Lương Đức trả lời, người áo đen đã biến mất.

Thấy người áo đen rời đi, Đường Kiếp mới quay ra nói chuyện với Cổ Lương Đức:
- Vừa rồi đi sòng bạc của quý gia chơi vài ván, không cẩn thận gây ra hiểu nhầm, dẫn đến ra tay đánh nhau, mong Cổ lão gia thứ lỗi.

- Đâu có, đâu có.
Cổ Lương Đức thấy Đường Kiếp cuối cùng cũng nói chuyện với mình, vui mừng còn không kịp:
- Vừa rồi chỉ là hiểu nhầm, mọi chuyện đều qua rồi.

Không ngờ Đường Kiếp nghe ông ta nói vậy, gật đầu nói:
- Có câu này của Cổ lão gia, ta an tâm rồi.

Nói xong liền xoay người bước đi.

Cổ Lương Đức thấy hắn rời đi, vội vàng nói:
- Đường thượng sư, ở lại dùng cơm rồi hãy đi.

- Không cần đâu.
Đường Kiếp nói xong quay đầu nhìn Vệ Thiên Xung:
- Ngươi thì sao? Cổ gia còn có việc gì sao?

Vệ Thiên Xung lắc tay:
- Chuyện cần bàn cũng bàn xong rồi, còn có chuyện gì nữa chứ?

- Nếu vậy thì đi thôi.

Đường Kiếp Vệ Thiên Xung cùng nhau rời đi.

Cổ lão gia thấy hai người rời đi như vậy, muốn giữ nhưng không dám giữ. Khổ thân ông ta, một sòng bạc đang yên đang lành, bị Đường Kiếp đánh loạn cả lên, nhưng lại không thể trả thù, ánh mắt nhìn Đường Kiếp lộ ra một tia âm ngoan.

Vài tên hậu bối Cổ gia đi tới, nhao nhao nói:

- Ông nội, cứ như vậy mà bỏ qua sao? Tên Đường Kiếp này là đến cửa đánh vào mặt chúng ta đấy.

- Cổ gia chúng ta lăn lộn ở Thương Long Phủ, cái coi trọng chính là thể diện. Hắn đập sòng bạc, tổn thất do Cổ gia ta chịu, nhưng hắn ngay cả ăn bữa cơm coi như nể mặt chúng ta cũng không đồng ý, đây rõ ràng là coi Cổ gia chúng ta như kẻ thù mà.

- Đúng là như vậy. Hơn nữa Vệ Thiên Xung thoái hôn, có ai không biết thái độ của Vệ gia đối với chúng ta chứ? Việc này mà lộ ra, sợ là có không ít kẻ đang đợi ném đá xuống giếng đấy.

Cổ Lương Đức giận dữ nói:
- Vấn đề là xuất thân của Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung từ lục đại phái, chúng ta không thể chọc vào chúng.

- Vấn đề là lục đại phái không chỉ có Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung.
Một gã trẻ tuổi Cổ gia âm trầm nói.

Ánh mắt Cổ lão gia sáng ngời:
- Trọng Huyền, ý ngươi là…

- Dân gian không phải đã có câu này từ lâu sao? Có thể đối phó với lục đại phái chỉ có lục đại phái.

————————————————�� �

Sau khi rời khỏi nơi ồn ào đó, Đường Kiếp bước nhanh về phía trước.

Vệ Thiên Xung ở phía sau gọi với theo:
- Đường Kiếp, Đường Kiếp, chờ ta một chút, người đi nhanh như vậy làm gì?

Đường Kiếp cũng không để ý tới gã, tiếp tục bước đi, tận khi tới một hẻm nhỏ, mới kêu lên một tiếng trầm đục, đầu đập mạnh vào tường, cả người bắt đầu co giật.

Vệ Thiên Xung hoảng sợ:
- Đường Kiếp, ngươi làm sao vậy?

Đường Kiếp khàn khàn nói:
- Ngọc cốt này có kèm theo chân nguyên của cường giả Thoát Phàm Cảnh, rất hung mãnh. Mẹ nó chứ, ta sắp không chịu nổi… ngươi giúp ta một tay.

Nói xong hắn xé rách y phục, đưa lưng về phía Vệ Thiên Xung.

- Ta phải làm gì?
Vệ Thiên Xung hoảng sợ hỏi.

- Tâm du.
Đường Kiếp khẽ quát:
- Dùng bảy phần Quy Nguyên Kình. Y Y La Nguyệt bảo vệ xung quanh.

- Ừ.
Ngón tay Vệ Thiên Xung điểm xuống, đặt trên vị trí tim Đường Kiếp.

Y Y nhanh chóng thả ra một đám hoa lớn, cùng tiểu hổ và tiểu hồ ly làm công tác bảo vệ.

- Huyệt thận, huyệt gan, mật, lá lách…
Kế tiếp Đường Kiếp đọc ra một đống huyệt vị, ngón tay Vệ Thiên Xung hạ xuống như bay, điểm vào các huyệt sau lưng Đường Kiếp. Đường Kiếp cũng tự mình ấn huyệt, thu lại chân nguyên.

Chân nguyên trong cơ thể Đường Kiếp cũng không biết là của ai, quả thực vô cùng bá đạo, đấu đá lung tung. Mới ban đầu Đường Kiếp còn tưởng là của người áo đen kia, nên cũng không chú ý. Nhưng sau một thời gian, mới dần phát hiện không đúng, lập tức nhận ra mình mắc mưu, ngọc cốt kia là do cường nhân tu luyện, sau đó mới được giao cho kẻ áo đen kia. Chính vì thế uy lực của nó vượt xa tưởng tượng của Đường Kiếp.

Đường Kiếp nhất thời không để ý liền bị trúng chiêu, nếu không với thân thể Ngọc Thạch lại thêm bách luyện, chỉ sợ đã chết tại chỗ từ lâu. Dù vậy vẫn phải dựa vào Vệ Thiên Xung, hia người cùng hợp ức, mới dần hóa giải được.

Lúc này chân nguyên ngang ngược trong người Đường Kiếp đang đần bị trừ khử, Đường Kiếp dẫn chúng quay về khí huyệt, cuối cùng bất động. Đường Kiếp vốn định tiêu hủy hoàn toàn, tuy nhiên ý niệm vừa động, nên vẫn bảo lưu lại.

Uy lực của cỗ chân nguyên rất mạnh, chắc chắn là cường nhân Thoát Phàm Cảnh mới có thể có uy lực đáng sợ như vậy. Đáng tiếc hiện tại thứ trong cơ thể Đường Kiếp, chính là nước không nguồn, cây không rễ. Nếu như biết cách tu luyện, ngược lại Đường Kiếp có thể dùng được.

Vệ Thiên Xung thấy Đường Kiếp dần dần hồi phục, mới thở phào nhẹ nhõm nói:
- Không ngờ rằng môn hạ Bạch Cốt lại có cao thủ như vậy.

- Ta nhổ vào.
Đường Kiếp nhổ một bãi nước bọt:
- Nếu gã ta là môn hạ Bạch Cốt Giáo, thì ta chính là chân truyền của Thiên Nhai Hải Các.

- Hả? Không phải à?
Vệ Thiên Xung thất thần:
- Vậy tại sao gã lại có ngọc cốt của Bạch Cốt Giáo.

Đường Kiếp lạnh nhạt nói:
- Ta và ngươi còn có bí pháp của Ngũ Thần Giáo, thì chính là người của Ngũ Thần Giáo sao?

Tuy tình hình của Bạch Cốt Giáo hắn chỉ có chút hiểu biết, nhưng ít nhất biết được phái này vô cùng âm trầm quỷ dị. Lúc nãy hắn cùng với kẻ áo đen giao thủ, tuy rằng kẻ đó sử dụng thủ đoạn bí mật, sử dụng thuật pháp Ô Phong, nhưng còn kém xa mới xứng với bốn chữ âm trầm quỷ dị. Còn nữa, Bạch Cốt Giáo cũng có chút pháp thuật nổi danh, kẻ áo đen kia về sau ngay cả bạch cốt cũng lấy ra dùng, nhưng lại chưa sử dụng bất cứ pháp thuật thành danh nào của Bạch Cốt Giáo, có thể thấy đa phần là gã có lòng lừa gạt.

- Vậy gã là người ở đâu?
Vệ Thiên Xung hỏi.

Câu hỏi này cũng khiến Đường Kiếp trầm mặc.

Suy nghĩ một chút, hắn lắc đầu nói:
- Tạm thời vẫn không thể xác nhận, tuy nhiên có thể khẳng định, gã không phải người nước Văn Tâm.

Vệ Thiên Xung hừ lạnh:
- Không phải người nước Văn Tâm ta mà dám kiêu ngạo đến vậy, ngày sau gặp lại, phải dò xét thực lực tên tiểu tử này mới được.

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Không cần thiết phải làm vậy, lần này gã có thể sống sót rời khỏi nước Văn Tâm, thì tức là do tổ tiên gã tích đức đấy.

Hai mắt Vệ Thiên Xung tỏa sáng:
- Ý ngươi là…

Đường Kiếp lãnh khốc trả lời:
- Nếu làm ta bị thương, thì dù sao cũng phải trả giá lớn mới được.

Nói xong Đường Kiếp mặc lại y phục, ánh mắt toát ra sự mạnh mẽ tự tin.

Cách nơi này vài dặm, tỏng một gian phòng nhỏ, kẻ áo đen đang nằm trên giường, lớn tiếng gào thét.

Trước ngực có một vết thương, máu ồ ồ chảy ra, thuốc bột màu trắng đắp ở trên vết thương, mau chóng bị máu hòa loãng. Mặc cho gã có rắc bao nhiêu thuốc, miệng vết thương vẫn không khép lại. Kim quang bám quanh miệng vết thương, thậm chí từ miệng vết thương còn có thể nhìn thấy trái tim gã đang đập, hơn nữa trên đó cũng có một chút bột kim quang.

- A! Đây là thủ đoạn gì? Thủ đoạn gì? Đường Kiếp, ta muốn giết ngươi, giết người.
Kẻ áo đen điên cuồng gào thét.

Gã hoàn toàn không thể hiểu được, cuối cùng thì Đường Kiếp đã cho thứ gì vào cơ thể gã, mà gã không thể bức ra được.

Gã không biết thứ mình gặp phải, chính là một trong những phương pháp sử dụng kim hoàn, mà Đường Kiếp nghiên cứu trong mấy năm gần đây.

Khi kim hoàn xuyên qua người gã, trên kim hoàn tự động tách ra một phần cực nhỏ các hạt kim sa, bám vào miệng vết thương. Bởi vì những hạt kim sa đó vốn không chịu sự ảnh hưởng của linh khí, mà vết thương của người tu luyện lành lại được toàn nhờ vào linh khí. Bởi vậy, miệng vết thương do kim hoàn gây ra rất khó có thể khép miệng, trừ khi dùng đao, cắt bỏ toàn bộ phần thịt bị kim sa bám vào.

Vấn đề là nơi mà Đường Kiếp công kích rất âm hiểm, chính là vị trí trái tim của gã. Người tu sau khi nhập Thoát Phàm, sinh lực dũng mãnh, cho dù trái tim bị tổn hại cũng sẽ không chết, nhưng điều này không bao gồm việc móc tim ra, bổ đôi, sau đó lại cho vào.

Kim sa bám trên trái tim gã giống như u hồn, gặm nhấm trái tim gã, khiến gã đau thấu cả linh hồn. Loại đau đơn này không lấy mạng của gã, nhưng lại không ngừng giày vò, khiến cho gã như muốn phát điên.

Đương nhiên, đây là cái giá phải trả, trừ phi Đường Kiếp gặp được kẻ áo đen, mà kim sa vẫn trên người gã, nếu không phần kim sa bị mất đi này, hắn vĩnh viễn không thu hồi lại được. Tuy rằng số kim sa đó rất nhỏ, nhưng cũng phải hủy hơn mười thuật khí mới thu được ngần ấy.

Trong hẻm nhỏ, Đường Kiếp sau khi điều tức xong, cảm thấy thương thế đã chuyển biến tốt lên lúc này mới cùng Vệ Thiên Xung và Y Y chuẩn bị rời đi.

Đang đi ra ngoài, thì nhìn thấy Yên Chi và Thị Nguyệt đang đứng ở đầu hẻm.

Nhìn thấy Đường Kiếp, nước mắt cảm kích của Thị Nguyệt trào ra, tiến lên vài bước, quỳ xuống.

Đường Kiếp nâng nàng ta dậy:
- Ngươi hà tất phải làm vậy. Ta mặc dù ra tay, nhưng cũng không thể giải vây cho cô, chung quy chỉ là khí phách nhất thời mà thôi.

Thị Nguyệt rưng rưng nước mắt, nhìn Đường Kiếp cười nói:
- Ta biết… ta chỉ muốn nói với công tử, đa ta công tử đã giúp ta. Ta nghĩ thông suốt rồi, lần này trở về sẽ “cáo phu xin ly”.

Cáo phu xin ly, sau khi nghe bốn từ này, ngay cả Đường Kiếp cũng ngẩn người.

Thời đại này, nữ tử có thể đề xuất ly hôn, nhưng lại phải tới trước quan phủ cáo tội phu quân, thông qua xét xử mới được phán định ly hôn. Bởi vì Tê Hà Giới vẫn có tu tưởng trọng nam kinh nữ, nữ tố cáo phu quân, dù thành hay bại, cũng đều bị giam giữu, dài nhất có khi tới hẳn ba tháng.

Thị Nguyệt quyết ý tố cáo phu quân, tức là phải mang dũng khí cực lớn.

Đường Kiếp thốt lên:
- Cô xác định muốn đi tới bước đường đó?

- Vâng, ý ta đã quyết.
Thị Nguyệt nói như đinh đóng cột:
- Như lời công tử nói, tuy công tử cho nhiều tiền, nhưng chung quy vẫn không đủ cho y đánh bạc. Hôm nay công tử hủy đi một sòng bạc, ngày mai y sẽ lại đi tìm một sòng bạc khác. Nếu đã như vậy, thà rằng bỏ nhau còn hơn.

Hai chữ bỏ nhau nói như đinh đóng cột, không chút lưu luyến nào.

Vệ Thiên Xung vỗ tay nói:
- Nói hay lắm, ta ủng hộ cô. Chuyện ở quan huyện không cần lo lắng, ta sẽ để người trong phủ đi thu xếp.

Gã biết rằng chồng của Thị Nguyệt ham mê cờ bạc, đã không vừa mắt từ lâu, giờ nếu Thị Nguyệt đã hạ quyết tâm, tất nhiên là gã vội vàng giúp đỡ. Dựa vào quyền thế Vệ gia, chút việc nhỏ đó cũng dễ như trở bàn tay.

Ngược lại Đường Kiếp lại trầm mặc không nói gì.

Với hắn mà nói, Thị Nguyệt ly hôn cũng được, mà không ly hôn cũng vậy mà thôi. Kỳ thực đều là chuyện của nàng ta, hắn chỉ qua là tiện tay giúp đỡ, chứ làm gì có khả năng chiếu cố nàng ta cả đời. Hoàn toàn ngược lại, vì ngăn không để Thị Nguyệt sinh lòng ảo tưởng, hắn nhất định phải duy trì sự lãnh đạm, để tránh rước phiền toái vào thân. Nhất là khi Thị Nguyệt nói tới việc ly hôn, thì biểu cảm của hắn càng thận trọng hơn, để tránh Thị Nguyệt có ảo tưởng không thực tế.

Cũng may, Thị Nguyệt là cô gái thông minh, biết không thể ý lại vào Đường Kiếp, nên nhẹ nhàng tạ ơn Vệ Thiên Xung. Đối với nàng mà nói, có thể không mất gì mà bỏ được trượng phu đã là may mắn lắm rồi.

Hai bên nói chuyện một lúc, sau đó Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung liền rời đi.

Thị Nguyệt kinh ngạc nhìn bọn họ rời đi, nàng hiểu, ly biệt ngày hôm nay, chỉ sợ cả đời này cũng không có cơ hội gặp lại đối phương.

Đột nhiên nàng dùng hết khí lực hét to:
- Đường Kiếp!

Đường Kiếp quay đầu nhìn nàng ta.

Thị Nguyệt kêu lên:
- Ta tuy rằng gả nhầm người, nhưng Thị Nguyệt ta vẫn có mắt đấy, ta cũng biết nhìn người.

Đường Kiếp giật mình thất thần, cuối cùng trên mặt lộ ra ý cười.

Hắn gật đầu với Thị Nguyệt, sau đó thân ảnh hắn liền mờ dần đi.

Nhìn Đường Kiếp biến mất khỏi tầm mắt, Thị Nguyệt không chịu nổi, ngã ngồi trên mặt đất khóc rống lên…