Kết quả lần này, mọi người đều đã đoán được trước.

Một kích đánh bay Cổ Hạo, Bảo nhi quay lại nhìn hai kẻ Hứa Thanh Tạ Cường.

Trừ khi là học sinh tinh anh như Đường Kiếp, nếu không thông linh yêu thú vốn đã có thực lực cao hơn học sinh bình thường, lại thêm hành động vừa rồi của Bảo nhi dọa tới run lên, không còn chiến ý, chỉ biết chạy về phía trước, còn Bảo nhi lao tới chụp họ kéo ra ngoài.

Nó là người cuối cùng gia nhập chiến đoàn, cũng nhân tố chấm dứt trận chiến nhanh nhất.

Ba gã học sinh như không có sức phản kháng đã bị Bảo nhi thoải mái thu thập.

Thứ hai là Y Y.

Khởi La Thiên Chức tái hiện, hoa triều có thể đánh đơn cũng có thể quần công, những đóa hoa hóa thành tám con rắn, đồng thời xông tới tám học sinh. Tuy nhiên do chia nhỏ quá nhiều nên tám gã kia vẫn có thể chống cự, nhưng càng lúc càng mệt mỏi thở hổn hển, hiển nhiên tiếp chiêu cũng không dễ dàng.

Một người trong đó cười lớn:
- Xem ngươi còn có thủ đoạn bịp bợm gì!

Y Y cũng nghiêng đầu:
- Nếu đã ngăn được. Quả nhiên vẫn không đủ mạnh sao. Vậy làm lại lần nữa đi.

Tay vung lên, lại là một biển hoa xuất hiện.

- Điều này sao có thể?
Nhìn biển hoa trên đỉnh đầu, tám người cùng lộ ra vẻ khiếp sợ, pháp thuật hung mãnh như vậy mà có thể phóng thích nhanh như thế.

Bọn họ không biết đây là thuật bổn mạng của Y Y, liền giống như Hoa cung của Băng tuyết tinh linh kia. Pháp thuật tinh vật nắm giữ pháp thuật có số lượng kém hơn tu giả, nhưng thiên phú của bọn nó vượt xa thường nhân. Rất nhiều thời điểm đều dựa vào thiên phú, cũng đủ để giải quyết chiến đấu. Băng Sương Tinh Linh đã như vậy, Lục Ngạc của Y Y cũng giống như vậy.

Ngay sau đó tám con rắn dùng vũ điệu điên cuồng đánh úp lại lần nữa, tám người dốc toàn lực, dùng lá bùa đan dược loạn lên, toàn lực chống cự, hoa rắn đánh tới khiến họ khổ không thể tả, tuy nhiên được lá bùa đan dược trợ giúp vẫn có thể miễn cưỡng kháng trụ.

- Không ngờ vẫn bị chặn lại?
Y Y đã phẫn nộ rồi.

Mắt thấy tám người chắn được, tiểu tử kia lại từ biển hoa phóng xuất thêm tám con rắn.

Có lẽ là do biết mình không ngăn nổi, tám người đồng thời tuyệt vọng, liều lĩnh ra tay, cùng nhau đập vỡ hỏa phù, chỉ thấy Hỏa Vân nổi lên bốn phía, không ngờ diệt được không ít hoa.

Những đóa hoa còn lại đánh vào họ, dù vẫn còn áp lực nhưng không còn như Thái Sơn áp đỉnh trước đó.

Tám người tỉnh ngộ, hoá ra công kích mới là cách thích hợp hơn, đồng thời vui mừng hô thành tiếng.

Y Y vô cùng phẫn nộ.

Tiểu nha đầu bướng bỉnh lại tạo ra hoa triều, vẫn là tám con rắn nhảy múa.

Tám người đồng loạt ra tay ngăn cản.

Chỉ thấy không trung ngập một tầng hoa chợt xuất hiện rồi chợt biến mất, như lửa khói rực rỡ không trung, khiến người xem tới mê hoặc.

Y Y đã đứng lên, hai tay giơ ra trước, lại thêm hoa triều đánh úp lại.

Lúc này Bảo nhi đã thu thập xong ba người, đang muốn đi lên hỗ trợ, Y Y đã hô:
- Ngươi đừng tới đây, bà cô không tin không thu thập được bọn họ!

Đường Kiếp ở trên không trung hỏi:
- Y Y sao không biết phân biệt thế, trước giải quyết bốn người không được sao?

Mọi người nghe mà khiếp sợ, lúc này mới nghĩ ra đúng vậy, cô bé này chỉ cần giảm bớt một hai mục tiêu công kích hay phân phối lại trọng điểm thì những kẻ được chiếu cố tuyệt đối không đỡ được công kích của Khởi La Thiên Chức. Bốn Thoát Phàm trên không lại nghĩ, tiểu tử này đối mặt với bốn người công kích mà vẫn còn có nhàn hạ xem chiến trường bên dưới.

Không ngờ Y Y trả lời:
- Không cần, cứ đánh như vậy!

Vẫn đang tức giận.

Hoa triều tiếp tục dâng lên, từng đợt nối nhau điên cuồng nện xuống, tám người mới đầu còn có thể ngăn cản, thời gian dần qua lại không thể chịu đựng được nữa. Điểm chết người bọn họ phát hiện là tuy họ có thể công kích làm yếu bớt những đóa hoa công kích, nhưng công kích của họ cũng theo đó mà hạ xuống, kết quả không chỉ có hoa kia ảnh hưởng mà tự bản thân mình cũng bị ảnh hưởng.

Chỉ có điều sau mấy vòng hoa công kích, tám người đã thương tích đầy mình.

Tiểu nha đầu điên cuồng phát ra hoa triều công kích, cứ như bị ủy khuất vậy.

Đương nhiên, pháp thuật thiên phú của bản yêu không ngờ lại để mấy tên học sinh các ngươi kháng cự lâu như vây, đúng là không thể tha thứ được.

Một tên không đỡ được Y Y điên cuồng công kích, quát to:
- Ta nhận thua!

Chỉ thấy hoa rắn dừng lại, rồi nhập vào bảy con rắn còn lại đánh bảy người khác.

Khống chế tinh diệu khiến đám Thoát Phàm cũng ngây người, bảy học sinh còn lại đang ngăn cản hoa rắn, không nghĩ ngờ còn có thêm bảy con nhỏ xông lại, chợt nghe tiếng máu chảy ồ ồ, bảy người đồng thời từ trên không trung ngã xuống.

Hoá ra khoảng cách tới thất bại chỉ dầy như một trang giấy.

Y Y hài lòng thu tay lại, nhìn về phía tên nhận thua kia.

Học sinh kia nhìn Y Y, lại nhìn đám người nằm vật xuống, ý thức được điều gì, chuôi kiếm trong tay tự đập vào đầu mình, hôn mê bất tỉnh.

Rốt cuộc, chỉ còn lại trận chiến trên không trung giữa Đường Kiếp và bốn Thoát Phàm.

Đường Kiếp nhìn dưới chân, nói thầm một câu:
- Chỉ còn ta chưa xong chuyện à, vậy được rồi, ta cũng nhanh hơn chút. Thiểm!

Nói xong thân hình chợt lóe, lại lần nữa hiện ra ở một góc không trung.

Chỗ hắn đứng khá quỷ dị, không tới gần tu giả nào mà đứng cách ba Thoát Phàm Cảnh cỡ mười thước.

Đồng xuất hiện, Đoạn Tràng Đao đã bổ ra một đạo quang hoa, phóng mạnh tới bốn người.

Vô Song Trảm!

Ánh đao lập tức bao vây cả ba, do quang thế quá mạnh, thoạt nhìn người thứ tư cũng trong phạm vi công kích, sợ tới mức bốn người đồng thời vung tráo ngăn cản.

Đạo nhân râu dài ném một vật về Đường Kiếp, cũng là pháp hoàn trên không trung hướng xuống đỉnh đầu Đường Kiếp, đồng thời một nữ tu khác cũng phát ra một dải lụa màu trói tới Đường Kiếp, hai người khác thì vừa tế pháp kiếm, vừa thi kim ấn, đồng thời nghênh đón.

Trong thời khắc mấu chốt, mọi người đều xuất ra bản lĩnh mạnh nhất.

Đường Kiếp cười lớn:
- Xuất!

Kim quang nghênh đón kim quang, là một viên đạn màu vàng.

Đoạn Tràng Đao cũng chém về phía kim ấn, cùng kim ấn chống chọi, về phần vòng vàng và đạn vàng va chạm, chỉ thấy vòng vàng không đỡ nổi bể thành vô số mảnh, đạo nhân râu dài đau lòng hô lên:
- Bảo bối của ta!

Lúc này dải lụa của nữ tu giả cũng đã cuốn lên người Đường Kiếp, đồng thời pháp kiếm người còn lại cũng từ trên không đánh xuống.

Đường Kiếp lóe thân biến mất vô tung, thoải mái thoát khỏi trói buộc của nữ tu giả và pháp kiếm công kích.

- Làm sao có thể?
Nữ tu giả kinh sợ hét ầm lên.

Dải lụa của nàng còn có hiệu quả phong ấn, thuấn di bình thường căn bản không có hiệu lực, không ngờ lại không ảnh hưởng tới Đường Kiếp.

Nàng không biết Đường Kiếp từ ba năm rưỡi trước, sau khi bản thể tấn công Thoát Phàm đã có lĩnh ngộ lớn về không gian đại đạo, Loạn Phong Bộ tiến rất xa.

Trí Tuệ Đạo giúp Đường Kiếp nắm giữ tốc độ Loạn Phong Bộ được nhanh hơn, chỉ có ba năm rưỡi thời gian đã đem Loạn Phong Bộ tăng lên tới mười hai sao, có thể nói là thần tốc.

Không Gian Đạo giúp Loạn Phong Bộ nâng cao phạm vi, hiệu quả và biến hóa, đừng nói dải lụa kia có sở trường phong ấn, dù là bảo vật chuyên dùng để phong ấn cũng đừng mơ vây khốn Đường Kiếp.

Thoải mái né qua dải lụa màu và pháp kiếm, Đường Kiếp cười lớn oanh ra một quyền.

Một quyền này đánh ra lóng lánh huy hoàng màu vàng.

Đầu tiên đánh vào tu giả kim ấn, tu giả hộc máu rơi xuống, đánh tiếp vào pháp kiếm đuổi theo, pháp kiếm vỡ vụn hóa thành sao, cuối cùng đánh vào nữ tu giả, đánh cho nữ tu giả kia rơi xuống.

Dưới một quyền, tổn thương hai người, hủy một bảo vật, uy lực như vậy.

Đoạn Tràng Đao quay về, sống đao nện vào tu giả có pháp kiếm, đập gã rơi xuống đất rồi mới xông tới đạo nhân râu dài tung liên tiếp mười hai quyền.

Đạo nhân râu dài không hổ là tu giả cửu chuyển, cứng rắn kháng trụ mười hai quyền công kích, chỉ có điều khi Đường Kiếp điên cuồng, lực lượng hoang dã đánh cho lão có cảm giác tả tơi.

- Đây là thuật pháp gì?
Chân nhân râu dài khiếp sợ quát hỏi.

Lão thấy rõ, quyền liên tiếp vừa rồi rất nhẹ, sáu quyền từ tay phải lấp lánh kim quang của Đường Kiếp, sáu quyền còn lại là từ tay không có trái màu vàng, điều này nói rõ kim quang kia mới là thứ khiến quyền này trở nên khủng bố.

Đường Kiếp dừng quyền thế lại, chỉ thấy viên đạn vàng đã quay về tay hắn, ở trong bàn tay trái, viên đạn nháy mắt hóa thành kim dịch, chảy vào lòng bàn tay hóa thành một găng tay màu vàng.

Đạo nhân râu dài tỉnh ngộ, hoá ra kim quang kia là găng tay.

Ba năm rưỡi thời gian, Đường Kiếp tu luyện nhiều thứ nhưng vẫn không quên kia kim đài phế khí, tuy không ngâm ngày ngâm đêm như trước, nhưng qua năm rộng tháng dài, phân lượng kim hoàn đã tăng lên nhiều, giờ có thể biến đổi thành bao tay sử dụng, nếu là đổi thành phi châm, cũng có thể vẩy ra mấy chục mũi.

Đường Kiếp hai tay kim quang tái khởi, cười nói:
- Lần nữa nhé?

Sáu quyền vừa rồi đã đánh lão đạo nhân xương cốt rụng rời, nếu thêm mười hai quyền nữa, đạo nhân râu dài sao còn dám cậy mạnh. Lão nhìn xung quanh, thở dài:
- Không cần, lão đạo nhận thua!

Lão nhận thua, trận chiến cũng kết thúc.

Đường Kiếp cười nói:
- Nếu vậy, kia chúng ta có thể đi được chưa?

Đạo nhân râu dài vội hỏi:
- Kính hỏi danh hiệu đạo huynh!

Đường Kiếp hiện sát khí:
- Thế nào? Còn chưa từ bỏ ý định?

Râu dài cả kinh:
- Không phải, chỉ là tại hạ chịu Cổ gia phụng dưỡng, cũng cần có một công đạo, đạo huynh nếu không muốn thì thôi vậy.

Lão cũng biết hỏi tên người dễ sinh nghi trả thù nên vội vàng buông tha.

Đường Kiếp hạ xuống đất, nói với Y Y:
- Trả người, chúng ta đi.

Y Y ném dây mây cho lão:
- Trả lại ngươi chùm nho!

Những tu giả kia không biết bị trói thế nào, một dây mây trói tới hai mươi mốt tu giả, còn xếp thành lớp trên nhiều dưới ít, từ xa nhìn lại trông thật giống chùm nho.

Đạo nhân râu dài xách "Trùm nho" trong tay, chỉ thấy buông hay không cũng không xong, xấu hổ vô cùng, họ bình thường cao cao tại thượng, đã bao giờ bị khuất nhục như vậy, một đám vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết.

Đường Kiếp chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên nghe thấy âm thanh âm trầm:
- Đánh xong người, cứ như vậy rời đi, e là dễ dàng quá đấy.

Hả?

Đường Kiếp nhìn lại, chỉ thấy xa xa có một gã nam tử áo đen đang lạnh lùng nhìn mình, một gương mặt vàng bủng, trầm lặng không chút biểu tình, thoạt nhìn giống như mặt nạ da người.

Đạo nhân râu dài hiển nhiên nhận ra người áo đen, sắc mặt vui mừng:
- Nhạc tiên sinh.

Đường Kiếp cười cười:
- Hoá ra cũng là người của Cổ gia.

Hắn dù cười nhưng đáy lòng cũng đã tăng cường phòng bị. Người áo đen kia đứng tại chỗ nhưng lại mang tới cho Đường Kiếp cảm giác nguy hiểm.

Người áo đen kia lạnh nhạt nói:
- Ta không phải người của Cổ gia, chẳng qua cùng họ có chút kinh doanh. Tuy nhiên nếu người đã xem ta là người của Cổ gia, thuận tiện giúp Cổ gia giải quyết chút phiền toái nhỏ, để bọn họ nợ ta một ân tình đi.

Nói xong y vung tay lên, một đám mây đen tự dưng xuất hiện bay tới Đường Kiếp, đúng là một bầy ong đen.

Mỗi con ong to tròn, bóng loáng, toàn thân hiện lên màu tím đen, dưới ánh mặt trời lấp lánh. Đường Kiếp bước nhanh ra sau, đồng thời thi triển Nguyên Khí Châm đánh tới, đám ong kia lập tức biển thành vũng máu, chỉ có điều trước khi chết lại bắn ra một cây gai nhỏ sắc bén, lao thẳng tới Đường Kiếp.

Đường Kiếp vung đao chém tới, chợt nghe leng keng giòn vang, gai nhỏ cắt thành hai đoạn rơi trên mặt đất.

Tâm tình của Đường Kiếp không vì vậy mà thay đổi.

- Tiến Vĩ Phong.
Khi nhận ra đây là vật gì, thanh âm dĩ nhiên lạnh xuống.

Tiến Vĩ Phong là một loại ong độc cực kỳ hung ác, gọi là Tiến Vĩ vì đuôi của nó có thể bắn ra công kích kẻ thù.

Tiến Vĩ Phong cả đời chỉ có thể phóng ra một lần gai độc, sau khi phóng ra lập tức tử vong, là tồn tại duy nhất, giá trị cũng không cao. Nhưng đó là tinh hoa cả đời nó, đương nhiên cũng có uy lực siêu việt.

Gai độc sắc bén cứng rắn, khi phóng ra thì ngay cả vòng bảo hộ cũng bị đục lỗ, độc tính dù không mãnh liệt nhưng có thể tha lâu đầy tổ, cho dù là thân thể Ngọc Thạch cũng chưa chắc chịu được.

Tóm lại, đây là một loại vật phẩm có thể thông qua số lượng mà nâng cao chất lượng.

Đường Kiếp không ngờ đối phương có loại động vật này, hắn biết muốn đối phó thì phải chủ động công kích tiêu diệt chúng nó trước, bởi vậy đã không do dự bổ Đoạn Tràng Đao ra.

Chỉ có điều lúc này bầy ong đột nhiên tản ra bốn phía, bay tới những người đang bàng quan đứng xem.

Nếu Đường Kiếp bổ đao ra, bầy ong bị giết, dân chúng cũng gặp xui xẻo.

- Mẹ nó!
Hắn không ngờ đối phương có chiêu thức ấy, đao này không chém nữa, chỉ có thể thu đao lui ra. Người áo đen kia thấy hắn chưa xuất đao, lại cũng thở dài một tiếng, thoạt nhìn đúng là hy vọng hắn xuất đao vậy.

Bầy ong chen chúc đến lao về phía Đường Kiếp, cùng lúc đó, vô số gai độc cùng nhau bay vụt qua Đường Kiếp, để cùng chết đi.

Đường Kiếp đang muốn phát động Loạn Phong Bộ, lại nghe người áo đen kia hừ nhẹ một tiếng.

Không ngờ, Loạn Phong Bộ bị kiềm hãm.

Vào lúc đó, đã có mười cây gai bay tới, Đường Kiếp chỉ hừ một tiếng, bóng người đã biến mất, sau đó xuất hiện ở một điểm cách xa mấy thước.

Người áo đen kia và Đường Kiếp không thể tin nhìn nhau, cùng đồng thời nói câu:
- Làm sao có thể?

Người áo đen kia không ngờ thủ pháp mình bị phá, Đường Kiếp vẫn có thể hoàn thành Loạn Phong Bộ, trong lòng khiếp sợ không thôi. Đường Kiếp cũng kinh ngạc đối phương thậm chí có khả năng phá hư Loạn Phong Bộ, mặc dù mình hoàn thành Loạn Phong Bộ cũng cực kỳ gượng ép. Vốn lần này tính chuyển qua bên người đối phương, chỉ là lực lượng khó hiểu nào đó dẫn dắt, chỉ có thể tránh được đuôi ong công kích.

Quan trọng nhất là hắn đã có chuẩn bị, vậy hiển nhiên đã biết mình là người của phái Tẩy Nguyệt.

Biết rõ mình là người của phái Tẩy Nguyệt còn dám ra tay...

Đường Kiếp nhìn đối phương không có biểu tình, trong lòng minh bạch vài phần.

Cười lạnh một tiếng, thân hình lần nữa thoáng hiện, lần này thành công hiện ra sau người áo đen. Ngay tại hắn xuất hiện, người áo đen kia không có dấu hiệu báo trước đột nhiên ra tay, khuỷu tay hướng phía sau, dường như sớm biết Đường Kiếp sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Đường Kiếp lúc xuất hiện, tay trái phản lại, đối chọi cánh tay đối phương, không ngờ cũng biết đối phương có thủ đoạn này.

Hai người giằng co, người áo đen kia bổ ra một đạo lôi điện. Đường Kiếp nghiêng người né qua, Đoạn Tràng Đao xẹt qua cổ họng đối phương, người áo đen ngửa đầu tránh đi, ngay lúc lẩn tránh đột nhiên có thêm một thanh chùy lạnh lẽo bổ vào Đường Kiếp.

Đường Kiếp tay trái kim quang chợt lóe chế trụ Thấu Cốt trùy, thuận thế đè ngực đối thủ, người áo đen quay thân tránh né sát qua người Đường Kiếp, lần lượt thay đổi, tay trái mang theo ánh sáng sắc bén chém thẳng vào gáy Đường Kiếp.

Trên người Đường Kiếp kim quang chợt lóe, cũng là dựa vào Vô Tướng Kim Thân cứng rắn chống một kích này, đồng thời một chưởng đánh ra, quang mang của thủy tráo xuất hiện, đỡ công kích.

Hai người cứ như vậy ngươi tới ta đi, nháy mắt giao thủ bao nhiêu hiệp.

Khác với đạo nhân râu dài, hai người này khoảng cách quá gần, từng chiêu đoạt công, từng bước tranh tiên, bởi vậy tỷ thí không chỉ có có thuật pháp, còn bao gồm công phu quyền cước, pháp thuật hỗn loạn trong quyền cước, vả lại từng người đều lấy thi pháp mau lẹ làm chủ, chỉ cầu mau mà không cầu uy lực, bởi vậy cứ mỗi một giây đã đánh được mấy hiệp, căn bản không có thời gian thi pháp.

Đây là thế cục Đường Kiếp cố ý xây dựn, người áo đen kia giảo hoạt vô cùng, trước khi khiêu khích vẫn luôn ẩn trong đám người.

Y không có ý định lên không trung đánh như đạo nhân râu dài để giảm bớt thảm sát vô tội, mà từ lúc bắt đầu đã không chịu rời đám đông, có thể lấy dân chúng vô tội làm thuẫn bài bất cứ lúc nào.

Đường Kiếp bất đắc dĩ, mới chỉ có thể dùng phương pháp quấn chặt để chiến đấu.

Lúc va đập, Đường Kiếp cảm giác người áo đen kia thực lực không tầm thường, nhưng hắn không e dè, thủy chung chỉ lấy thủ pháp bình thường quyết đấu, sử dụng phần lớn là pháp thuật phổ thông không có gì lạ, như Tật phong nhận, Thấu cốt trùy cũng không ngại phiền.

Tuy nhiên cũng bởi vậy, người áo đen kia từ từ hạ phong, dần dần không chống đỡ nổi.

Mắt thấy người áo đen bị đánh lui về phía sau, Đường Kiếp quát:
- Đã muốn can thiệp vào, cần gì phải che giấu.

Nói xong Đoạn Tràng Đao rời tay phi lên không quét một vòng tròn hiện ra ưng ảnh bay xuống đỉnh đầu người áo đen, đồng thời Đường Kiếp dùng hai đấm xuất ra thành ba mặt giáp công.

Người áo đen kia vẫn không chịu xuất toàn lực, vậy mình buộc gã xuất toàn lực là được.

Mắt thấy đao ưng hiện ra, người áo đen cũng biết không tốt, âm thầm hối hận ngẩng đầu.

Y phản ứng vẫn chậm, chỉ biết Đường Kiếp đánh bại đám người Cổ gia chứ không thấy rõ thủ đoạn của Đường Kiếp, chỉ biết hắn có phương pháp thuấn di chứ cũng không rõ có phải Loạn Phong Bộ không. Đương nhiên cũng đoán được có thể là người của phái Tẩy Nguyệt, lại không coi ra gì, chỉ muốn thu thập đối phương để Cổ gia nợ nhân tình là tốt rồi.

Đương nhiên vì phối hợp tác chiến an toàn, y hòa vào đám đông, nếu tiểu tử này lỗ mãng, lạm sát kẻ vô tội, vậy thì cứ chờ xui xẻo.

Không ngờ tiểu tử này có thực lực vượt xa bản thân tưởng tượng, không ngờ dưới tình huống như vậy lựa chọn quấn đánh, hơn nữa quyền cước thực lực không tầm thường, ngược lại bức y xuống hạ phong.

Thấy ánh đao gần người, người áo đen không kịp tránh, chỉ có thể vỗ lên người, một tầng ánh sáng hiện ra che chắn ưng ảnh lao tới, hiện lên xu hướng giằng co.

Đồng thời thiết quyền của Đường Kiếp đã đập tới, người áo đen kia hét lớn một tiếng, hai đấm đồng xuất chống đỡ.

Bốn thiết đụng nhau, Đường Kiếp không có sử dụng găng tay Kim Sa, dựa vào lực lượng bản thân và Vô Tướng Kim Thân đè ép người áo đen không thể chống cự, y biết không tốt nên quát lớn một tiếng, chỉ thấy hai cái cánh tay nổi gân xanh, giống như có đồ gì đó chạy trong cánh tay, sau đó người áo đen nắm tay đâm vào quyền của Đường Kiếp.

Vù vù hai tiếng vang, hai tay Đường Kiếp chảy máu.

- A!
Đường Kiếp kêu lên một tiếng, ngã lùi lại mấy bước.

Người áo đen kia trong mắt hiện sát khí:
- Đi tìm chết đi!

Nếu vận dụng này thủ đoạn này, người trẻ tuổi kia chắc chắn phải chết!

Trong lòng bàn tay hiện hắc quang lao tới Đường Kiếp.

Đúng lúc này, Đường Kiếp hơi ngẩng đầu, nhìn về phía đối phương, quang hoa ở mi tâm chuyển động.

Người áo đen bị hào quang chiếu rọi, hơi ngạc nhiên một chút, chỉ thấy Đường Kiếp há miệng, một đạo kim quang đã từ trong miệng hắn bắn ra, đánh thẳng lên người áo đen, kim quang quán thể, người áo đen kêu thảm ngã xuống.

Hai nhân ảnh chợt hợp chợt phân khiến người ta hoa cả mắt không rõ trận chiến đã kết thúc chưa, Đường Kiếp và người áo đen đều bị thương nặng.

Đường Kiếp cúi đầu nhìn hai tay mình.

Hai nắm tay vẫn còn chảy máu, trong hai cánh tay còn có dị vật đang xung đột khiến hắn không thể không lấy linh khí áp chế, cũng khiến song chưởng của hắn tạm thời không thể sử dụng.

Đường Kiếp chỉ cười cười:
- Dù không dùng tay, ta cũng có thể làm thịt ngươi.

Người áo đen kia nói:
- Đã lâu chưa gặp qua tiểu tử cứng đầu như vậy, ngươi đã để hứng thú giết người của ta tăng thêm rồi đấy.

Hai người nhìn nhau, trong mắt hiện ra sát khí.

Ngay lúc sắp sửa khai chiến, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Vệ Thiên Xung:
- Là ai dám bắt nạt người của Cổ gia, trước bước qua Vệ Thiên Xung ta hãy nói!

Xa xa nhìn lại, Vệ Thiên Xung mập mạp đang dùng tốc độ cao bay tới.