Trường bào xanh là một tu giả Linh Hồ, thực lực tuy thấp nhưng cũng đủ trấn áp trong tình huống bình thường. Khi thấy tất cả mọi người đã nhào tới đã biết không tốt, sao còn lo lắng tới uy hiếp của Đường Kiếp, định liều lĩnh thi thuật đối phó.

Chợt nghe Đường Kiếp đột nhiên hừ một tiếng.

Tiếng hừ không lớn, lại đang khiến tai trường bào xanh ù đi, không dám phát hết sức, tiếng hừ lạnh điện giật đâm vào màng nhĩ trường bào, chấn động khiến gã không phóng thích được pháp thuật nữa.

Đúng lúc này, không biết là ai không cẩn thận đụng vào làm rơi cổ chung, để lộ xúc xắc một điểm. Vốn có những người chỉ tức giận muốn giáo huấn đối phương cùng vì quân xúc xắc này mà thống hận muốn lăng trì vài đao.

Mọi người đều chỉ cho trường bào xanh cố ý phá hư ván bài không làm họ thắng tiền.

Cảm xúc bùng nổ, mọi người liều lĩnh ra tay, chẳng sợ đối phương là tu giả. Tình thế nhanh chóng đảo ngược, trường bào xanh không thể nào ngăn cản, khiến một đám dân cờ bạc càng thêm điên cuồng, cũng có người bắt đầu nhân cơ hội giật tiền.

Dân cờ bạc vốn không có đạo đức, thiếu tự tin, vốn chẳng thể tin tưởng được, bảo dân cờ bạc tuân thủ quy củ cũng giống như bảo chồn không ăn kê, bảo bình xịt có chỉ số thông minh…hoàn toàn không có khả năng.

Hơn nữa đám người này thua đã lâu, vừa thấy bãi rối loạn sao còn quản là tiền mình hay tiền người, đều xông lên cướp giật.

Trong lúc hỗn loạn, đám hộ vệ sòng bạc cũng tiến lên ngăn lại, thành ra càng hỗn loạn hơn.

Cổ gia ở Thương Long Phủ kinh doanh nhiều năm, chủ yếu là sòng bạc, tiêu cục, hiệu cầm đồ, cho vay nặng lãi, dễ liên quan tới mạng người nên cũng có thuộc hạ tài ba. Trên thực tế nếu bàn về số lượng tu giả, ngay cả Thương Long Phủ đệ nhất là Kim gia cũng chưa nhiều bằng họ.

Nghe có chuyện xảy ra, chợt nghe phía sau có tiếng rít lên, đã có người xông tới.

Một gã trung niên mặc trường bào dẫn đầu đuổi tới, nhìn thấy cảnh này, cả giận nói:
- Cuồng đồ lớn mật dám ở Cổ gia ta quát tháo!

Một tay dẫn kiếm quyết, trường kiếm sau lưng bay lên, trên không trung trong nháy mắt hóa ra hơn mười đạo kiếm quang. Chiêu thức hóa kiếm công kích muốn dọa người chứ không thực muốn đả thương, bởi vậy chỉ bay đến trên đỉnh đầu đám người bên dưới, cũng đã có người sợ tới gào khóc thảm thiết, lúc này mới nhớ ra Cổ gia có tiên nhân trấn thủ, bảo mình ăn tim gấu gan báo cũng không dám sinh sự.

Vào lúc định chạy trốn, chợt nghe một tiếng cười vang lên:
- Nhìn kỹ kiếm quang này, đem đi phối hợp cũng khá đẹp mắt.

Theo lời nói, chỉ thấy không trung tung bay vô số đóa hoa, phấp phới cùng kiếm quang rực rỡ, dưới quang ảnh như hợp cùng kiếm quang tăng thêm sức mạnh.

Nhưng trong lúc những đóa hoa bay lộn xộn kia bám vào kiếm quang thì lại thấy kiếm quang tiêu tan, trên bầu trời chỉ còn độc một thanh trường kiếm loạn chuyển trên không.

Nam tử trung niên kia cả kinh nói:
- Người nào phá tiên pháp của ta?

Gã không hô thì thôi, vừa hô đã cho đám đông biết pháp thuật bị người khác phá, đám người vốn muốn chạy trốn lại to gan lên, thậm chí còn có kẻ hô lớn:
- Cổ gia vô lương, lừa gạt người, đã có tu giả không chịu được đã tới thu thập bọn họ, trừ bạo an dân rồi!

Tên này vừa nói trừ bạo an thì bên dưới đã có đám đông phụ họa, lúc trường bào xanh nói Đường Kiếp là tu giả, tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.

Nhìn lên không trung, chỉ thấy một tiểu cô nương áo trắng ngồi trên nóc nhà, hai chân thả vào khoảng không, nhàn rỗi nhìn người đàn ông trung niên, không phải Y Y thì là ai nữa, dưới chân nàng là trường bào xanh đã bị trói thành bánh chưng.

Hai tay nàng ôm mặt, nhìn người trung niên nói:
- Này, ngươi còn pháp thuật gì, mau dùng cho ta xem.

Nam tử trung niên tàn khốc nói:
- Hóa ra là chỉ tinh vật, yêu nghiệt nhận lấy cái chết!

Kiếm quang bùng lên lao tới Y Y, kiếm hoa cũng linh hoạt, sắc bén hơn nhiều, rất phô trương thanh thế.

Y Y điểm đầu ngón tay, một dây mây hiện ra nghênh hướng kiếm quang, lập tức đấu với phi kiếm, sau đó dưới nền đất có vô số dây mây vươn lên, giương nanh múa vuốt đánh về phía người trung niên, đúng là sở trường Lục Ngạc trận, chỉ có điều khi thực lực Y Y tăng trưởng, Lục Ngạc trận cũng hung mãnh lên.

Trung niên nhân kia đã vào Thoát Phàm, có vài phần thực lực. Mắt thấy tình thế không ổn, hướng ấn pháp bay vào không trung, hiển nhiên dây mây không còn tác dụng.

Chỉ có điều gã vừa nghĩ tốt rồi thì thấy vô số đóa hoa gào thét bay lên, nháy mắt tràn ngập thiên không, không hề đứt đoạn mở ra bốn phía, giống như một mảnh vải hoa lớn bao quanh ngôi nhà này lại.

Cũng không biết bao nhiêu người nhìn thấy cảnh này, Yên Chi Thị Nguyệt chạy tới nhìn thấy hoa vân liền nói
- Đẹp thật đấy!

Mà ngay cả trung niên kia cũng sững sờ vì cảnh tượng rực rỡ này.

Tuy nhiên ngay sau đó gã liền tỉnh táo lại, biết không tốt rồi, không kịp công kích nên vội vàng xuất ra thuật pháp phòng ngự mạnh nhất.

Y Y cười to:
- Đừng vội, đừng vội, ta chờ ngươi.

Ngay lúc tên trung niên kia luống cuống tay chân thêm vào phòng ngự, Y Y vẫy tay, biển hoa đầy trời quay về nhảy múa.

Hoa vân bắt đầu co rút lại, mỗi một cánh hoa kịch liệt xoay tròn lấy, phát ra âm thanh kích động gào thét, ngay lúc người trung niên hoàn thành thuật pháp phòng ngự, Y Y đẩy hai tay ra trước, hô to:
- Đi!

Khởi La Thiên Chức!

Lấy ngàn vạn đóa hoa, mỗi một mảnh cũng như một hoa tiêu, kết hợp cùng một chỗ tạo thành hoa long, như sóng biển tuôn vào người trung niên. Đụng vào vòng bảo hộ liền tỏa ánh sáng, điệu múa càng thêm dữ dội.

Chưa dùng tới một phần năm hoa triều, tất cả phòng hộ người trung niên bày ra hoàn toàn bị phá nát, ngay lúc đó, người trung niên lại bóp nát một tấm kim cương phù, trên người hình thành một vòng bảo hộ kim cương, trì hoãn công kích của Khởi La Thiên Chức xuống, vẫn như cũ chỉ là dùng tốc độ nhanh nhất vỡ tan. Hoa triều dường như không có điểm dừng tiếp tục xông tới người trung niên khiến gã tuyệt vọng.

Trước đây gã chưa bao giờ nghĩ có pháp thuật hung mãnh như thế.

Ngay lúc hoa triều sắp bao phủ, xé nát gã thì đột nhiên ngừng lại, hoa long như bơi qua thân thể gã, chỉ có vài đóa hoa cứa vào người gã, đưa gã từ trên không xuống.

Vô số dây mây quấn tới, hoa long lơ lửng trên đỉnh đầu, gã trung niên không dám cử động, chỉ có thể mặc cho do dây mây gói mình thành bánh chưng, có mấy dây mây đâm vào trong cơ thể, hấp thu linh khí, không cho gã cơ hội phản kích.

Đúng lúc này, người trung niên đột nhiên kêu lên:
- Ta hiểu rồi! Khó trách pháp thuật kia hung mãnh như thế, trước lúc thành hình nó đã có thể công kích, ngươi là cố ý dùng trận dụ ta tự bảo vệ mình.

- A?
Đường Kiếp quay đầu nhìn gã trung niên nhân, không ngờ gã lại nói như vậy.

Cái khó là gã nói đúng điểm yếu của Khởi La Thiên Chức của Y Y.

Khởi La Thiên Chức, kinh khủng nhất là công kích hùng mạnh.

Đương nhiên công kích hùng mạnh ám chỉ trong điều kiện thi pháp giống nhau, như Đại Ma La Thiên Vương Chú có uy lực lớn hơn Khởi La Thiên Chức, nhưng Thiên vương nguyền rủa một là thời gian thi pháp dài, hai là thi pháp hạn chế, thi pháp trong quá trình bản thân không thể di chuyển, ba là nháy mắt dễ nổ không bằng Khởi La Thiên Chức, bốn là tiêu hao linh khí nhiều.

Khởi La Thiên Chức không có tật xấu này, bởi thế nó có uy lực lớn nhất trong các thuật pháp cùng loại.

Vấn đề duy nhất là nó có thể bị phá hủy, hơn nữa bởi do đóa hoa mềm mại, mỗi một cánh hoa cánh hoa đều không có năng lực phòng ngự, cho nên cách phá Khởi La Thiên Chức tốt nhất là công kích nó trước khi bị công kích, lấy pháp thuật mang tính phạm vi trực tiếp đối phó, dù không diệt được hết hoa vân, ít nhất cũng có thể giảm bớt số lượng.

Số lượng ít, uy lực cũng nhỏ đi.

Y Y cố ý cho người trung niên sử dụng phòng ngự ngoài việc khinh thường Thoát Phàm Cảnh này thì cũng là không để gã phát hiện khuyết điểm của mình, nhưng không ngờ mới dùng một lần đã bị đối phương phát hiện.

Ngay cả Đường Kiếp cũng hơi giật mình, hỏi:
- Ngươi tên là gì?

Trung niên kia nói ra điểm yếu của Khởi La Thiên Chức cũng biết là thất sách, sắc mặt trắng bệch. Nghe Đường Kiếp hỏi liền nói:
- Tại hạ... Tại hạ Lã Thừa Phong, gặp qua thượng tiên.

Đường Kiếp gật đầu:
- Trong lúc nguy nan còn có thể vắt óc suy nghĩ kế sách phá địch, có vài phần chuyên chú nghiêm túc, ta thích.

Nói xong cũng không để ý tới gã.

Lã Thừa Phong không biết Đường Kiếp nói "Ta thích" là có ý gì, là thấy ngươi cố gắng như vậy, ta tha cho ngươi, hay là thấy ngươi cố gắng như vậy ta sẽ giết ngươi, hay là xem thấy ngươi cố gắng như vậy, ta sẽ làm khó ngươi... Đang lúc an nguy, dù Lã Thừa Phong có muốn không nghĩ tới cũng không được.

Bên này thu thập Lã Thừa Phong, bên kia Cổ gia đã phái ba người tới, là ba học sinh Linh Đài còn không bằng Lã Thừa Phong.

Đường Kiếp vẫn không ra tay, chỉ do Y Y dùng dây trói bắt.

Lúc này sòng bạc Cổ gia xem như xong, cửa mở tung khắp nơi, xung quanh là đổ nát thê lương, nếu Đường Kiếp không có tâm khống chế tình thế, cả con đường cũng có thể trở thành hư không.

Vốn người qua đường đang kinh hãi khi thấy cục diện sòng bạc thì lá gan cũng to ra, lao tới vây xem.

Ngay cả những con bạc tranh thủ cướp tiền, sau khi mang tiền về đến nhà cũng quay lại chỉ trỏ.

Đường Kiếp không ra tay, nhưng giữa sân chỉ có mình hắn, dù muốn không biết hắn làm cũng khó, còn Y Y ngồi trên bức tường đổ nát kia trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.

Một lão thái thái không răng nhìn Y Y hâm mộ nói:
- Đúng là tiểu Nữ Oa, thật muốn mang về làm cháu gái.

Người đứng bên sợ hãi:
- Đây chính là tiên sư, chớ xem nàng nhỏ chứ thực ra sống rất lâu rồi. Ta từng nghe nói có tiên sư ngàn vạn năm dung nhan không già đấy, mang về làm cháu gái? Bà làm cháu gái người ta thì đúng hơn.

Lúc này Cổ gia có thêm hai người tới bị Y Y dùng hoa trói lại, Y Y biến thành dây mây thành cái giá, treo ngược tất cả lên trên, thoạt nhìn trông giống bảy anh em hồ lô lắc lư trên không.

Biết đụng phải bức tường rắn, Cổ gia liên tục phái người tới.

Một lúc sau, chỉ thấy phía chân trời có mười mấy người cùng bay tới, rõ ràng đã tập hợp mới xuất phát.

Dẫn đầu là một đạo nhân râu dài, cầm phất trần trong tay, theo sau có chín nam năm nữ, tổng cộng mười lăm người, thêm bảy người bị Đường Kiếp bắt, tính ra Cổ gia có tới hai mươi hai tu giả, số lượng thật không ít.

Tuy nhiên Thoát Phàm không nhiều, trong mười lăm người chỉ có bốn người là Thoát Phàm Cảnh, thêm Lã Thừa Phong tổng cộng là năm người, cảnh giới cao nhất chính là đạo nhân râu dài, Đường Kiếp nhìn lão cũng đã tới Cửu Chuyển Kỳ rồi.

Tuy cùng là Cửu Chuyển, Đường Kiếp dám khẳng định lão già này còn chưa bằng một nửa Cố Trường Thanh.

Mười lăm người bay tới nhìn Đường Kiếp, lại nhìn Y Y có giàn hoa treo bảy anh em hồ lô, đạo nhân râu dài cầm đầu tức giận nhưng vẫn lễ độ chắp tay với Đường Kiếp:
- Vị đạo huynh này, không biết Cổ gia có chỗ nào đắc tội.

Đường Kiếp lười biếng trả lời:
- Không có gì đắc tội, ta đến đánh bạc, kết quả người của các ngươi không thích nhìn ta thắng tiền, nói ta lừa dối. Để chứng minh ta chưa sử dụng pháp thuật, cho đến bây giờ ta cũng chưa ra tay, nếu đạo huynh không tin, có thể lấy bất kỳ dụng cụ kiểm tra pháp thuật xem ta đã từng sử dụng chưa.

Chưa hề sử dụng pháp thuật?

Mọi người ngẩn ngơ.

Nói như vậy bảy người kia không phải do hắn bắt sao?

Đạo nhân râu dài ngẫm nghĩ một chút, bàn tay ấn động ấn quyết ra thuật pháp giám sát đánh tới Đường Kiếp để tra xét linh khí thay đổi, quả nhiên chỉ thấy trên người Đường Kiếp linh quang lưu chuyển, đúng là trong thời gian ngắn chưa sử dụng thuật pháp.

Mọi người ồ lên, cũng không biết làm thế nào.

Vốn tưởng đối phương tới tìm thù, kết quả là sòng bạc nhà mình bày trò xấu, việc này truyền ra thì đúng là mất mặt.

Đường Kiếp có chữ lý, đừng nói giờ hắn hủy sòng bạc, hắn có hủy Cổ gia thì cũng chẳng ai nói gì được.

Đạo nhân râu dài đang tự hỏi, chợt nghe phía sau có một người thấp giọng nói:
- Sư phụ, còn cùng hắn nói nhiều như vậy làm chi. Hắn đã dám hủy sòng bạc Cổ gia thì phải trả giá, về phần ai lừa dối chuyện, không phải do người thắng định đoạt sao?

Người nói là Cổ Hạo, là người của Cổ gia, suy xét vấn đề đương nhiên không giống như đạo nhân râu dài.

Cổ gia vốn làm nhiều chuyện xấu, mấy cái danh dự, đạo lý, quy củ với họ chỉ là một loại công cụ, dùng tốt thì lấy ra dùng, không tốt thì quăng sang một bên.

Trong tình huống bình thường bọn họ sẽ tuân thủ quy củ, nhưng lúc trở mặt, bọn họ tuyệt đối nhanh hơn bất cứ ai. Xét tới lợi ích, những chuyện này cũng chẳng phải lần đầu tiên, ép con thỏ cũng phải cắn người, huống chi mình vốn là chó săn.

Nghe Cổ Hạo nói vậy, đạo nhân râu dài cũng biết việc này khó bỏ qua, nghĩ muốn thả Đường Kiếp thì bị tổn thương vẫn là Cổ gia. Chỉ có thể nói:
- Nếu vậy, mời vị huynh đệ kia theo ta quay về một chuyến, giải thích rõ ràng!

Nói xong giơ tay định bắt Đường Kiếp.

Đường Kiếp cười lớn:
- Quả nhiên là bắt đầu không nói lý nữa.

Tiện tay tung một quyền đánh tan chưởng ảnh của đạo nhân râu dài.

Hắn đã chứng minh, dưới kia có vô số người nhìn thấy, thế nên ra tay không do dự nữa.

Một quyền đánh tan chưởng ảnh, Đường Kiếp lấy ra Đoạn Tràng Đao, toàn lực chém vào đối phương.

Lực bổ uy mãnh vô song, đao khí xông thẳng trời cao, cuối cùng lao xuống.

Mọi người thấy thế kinh hãi không dám đánh bừa, đồng thời lao sang hai bên.

Đạo nhân râu dài hô:
- Chớ để bị thương lê dân, ta và ngươi phi không chiến!

Lúc này lão đã thay đổi sắc mặt.

Đường Kiếp cười dài:
- Được!

Người đã bay vào không trung.

Ngay lúc hắn bay lên, trong mắt đạo nhân râu dài lóe lên, rồi đột nhiên ra chỉ bắn về phía Đường Kiếp.

Cùng lúc đó, ba tên Thoát Phàm Cảnh, hai nam một nữ đồng thời công kích Đường Kiếp.

Bốn người liên kết trong lúc Đường Kiếp đang phi không, đúng là cơ hội tốt nhất, mắt thấy quỷ kế thực hiện được, trong lòng bốn người đồng thời cười to.

Đúng lúc này, thân hình Đường Kiếp chợt lóe rồi biến mất, không ngờ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

- Đây là?
Bốn người đồng thời khiếp sợ.

Chợt nghe phía trên truyền tới thanh âm của Đường Kiếp:
- Loạn Phong Bộ!

Đao phong lạnh thấu xương bổ vào một nam tử Thoát Phàm, thế đao sắc bén phá tan vòng bảo hộ, trảm vào cánh tay gã. Cuối cùng nam tử kia cũng là Thoát Phàm, thể chất không giống như trước, hơn nữa do một đao của Đường Kiếp bị vòng bảo hộ làm suy yếu, cánh tay chưa bị chặt đoạn, nhưng vẫn yếu ớt vô lực.

Nam tử kia hét lên làm ba người còn lại hoảng sợ, duy có đạo nhân râu dài run lên, hình như cái tên Loạn Phong Bộ đã nghe ở đâu rồi, nhưng nhất thời nghĩ không ra, hai người khác thì thôi không công kích Đường Kiếp nữa.

Chỉ là Đường Kiếp thân hình chợt lóe, lại lần nữa biến mất, khi xuất hiện đã ở sau đạo nhân râu dài.

- Ở phía sau ngươi!
Nữ Thoát Phàm hét lên.

Đạo nhân râu dài phản ứng cũng nhanh, mãnh liệt cúi đầu lao ra trước, sau lưng có ánh đao xẹt qua, ở trên lưng lão quét ra một luồng sáng.

Mười một tên học sinh Linh Đài lúc này mới phản ứng, đồng thời ra tay với Đường Kiếp, Đường Kiếp lại lóe lên xuất hiện phía sau một người, thuận một quyền đánh vào sau lưng học sinh Linh Đài kia, chấn động vòng bảo hộ, chấn động học sinh kia thổ huyết.

Một kích đạt được, Đường Kiếp lại biến mất và hiện ra ở chỗ khác.

Người xung quanh số lượng tuy nhiều, Đường Kiếp lại như quỷ mị hư vô hoàn toàn không thể nắm lấy hành tung, thoải mái trêu chọc người xung quanh.

Đạo nhân râu dài lớn tiếng kêu lên:
- Các ngươi không phải đối thủ của hắn, mau mau đem bắt Nữ Oa kia cứu họ ra! Chu Hoa, Đường Hồng, Hoàng Thi, cùng ta cuốn lấy hắn!

Phương pháp tốt nhất hiện giờ là cứu Lã Thừa Phong ra, xem như đạo nhân râu dài cũng có quyết định chính xác.

Mười một tên Linh Đài bay xuống, Y Y cười, hai tay vung lên, lượng lớn dây và hoa nghênh hướng không trung.

- Các ngươi cuốn lấy cô bé kia, Hứa Thanh Tạ Cường cùng ta đi cứu người!
Cổ Hạo kêu.

Gã cũng coi như có tâm kế, biết không nên đụng chỗ rắn mà lợi dụng bên mình đông người đi cứu người trước.

Quả nhiên tám người lao tới Y Y, thi triển các loại thuật pháp. Mặc dù Y Y là tinh vật Khai Trí, lấy một đối tám, nhất thời cũng khó làm gì được đối phương.

Cổ Hạo nhân cơ hội xông tới, giữ chặt dây nói:
- Lã thượng sư...

Thì thấy ánh mắt Lã Thừa Phong nhìn mình không có vui vẻ mà còn vô cùng kinh hãi.

Cổ Hạo ngẩn người, trong lòng chợt lạnh, khi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một mãnh hổ đã xuất hiện phía sau tung ra một cái tát vào mặt gã, khi gã bay ra ngoài, cả khuôn mặt máu thịt mơ hồ.