Chuyện nạp thiếp cứ như vậy trôi qua.

Sau việc này, Trịnh Thư Phượng hay Vệ Thiên Xung đều đã nhận thức khác.

Trịnh Thư Phượng bắt đầu hiểu thế nào là tiên gia chân chính.

Nói thực thấy con mình lướt mây lượt gió, dùng âm thanh khống chế, đương nhiên nàng vì năng lực nhi tử mà vui mừng, thế nhưng cũng bị sự siêu phàm đó làm hoảng sợ, sức mạnh này các thượng sư trong nhà cũng chưa từng thấy qua.

Điều này khiến nàng bắt đầu hiểu, người có chút lực lượng thì phàm trần không thể khống chế. Năng lực nâng cao, khoảng cách với phàm nhân sẽ ngày càng xa. Huyết mạch dù có thể trở thành cầu nối tiên phàm nhưng không thể kéo gần khoảng cách kia lại...

Nhận thức này giúp nàng có thể tỉnh táo hơn khi xử lý quan hệ tiên phàm.

Về phần Vệ Thiên Xung, cũng hiểu được một đạo lý: Tỏ vẻ bề ngoài không phải sự theo đuổi mà là cần thiết.

Quan có giọng quan, tiên có tiên phong!

Người ở vị trí này phải có cách nói chuyện và hành xử khác. Nếu không chính mình chẳng giải quyết nổi chuyện của mình, sao có thể trông chờ vào người khác?

Sao Trịnh Thư Phượng có thể thay con mình làm chủ? Còn không phải vì y vừa về đã tùy tiện, không lớn không nhỏ, tật xấu không sửa, không có phong phạm tiên nhân.

Ngươi không có tiên phong, chớ trách người khác bất kính.

Hiểu ra rồi, Vệ Thiên Xung làm gì cũng nhớ kiềm chế, thành thục rất nhiều.

Sáng sớm hôm sau, Vệ Thiên Xung đi tìm Cổ gia từ hôn, Đường Kiếp thì tùy ý đi dạo.

Sáng sớm ở Thương Long Phủ đúng là cảnh ngựa xe như nước thật náo nhiệt.

Chỗ bán tượng đất giơ trong tay tượng đất các màu hấp dẫn mấy đứa nhỏ. Bên kia là mấy tên giang hồ đang mãi võ, thu hút đám đàn ông xem hăng say, thỉnh thoảng lại khoe khoang cơ thể mình và khoa tay múa chân với người khác. Một trung niên mặc trường bào đứng trước thư án nói
- Chư vị khách quan
Lão thái thái bên cạnh run rẩy múc tào phớ đưa cho khách nhân...

Không khí vui vẻ hòa thuận trong cảnh náo nhiệt.

Đường Kiếp mấy năm nay có thói quen khắc khổ tu luyện, có ra ngoài thì cũng là chấp hành nhiệm vụ, lòng có tư niệm, không lòng dạ nhìn những cảnh đó. Giờ khó có lúc rảnh rỗi, thả lỏng tâm tình vừa đi vừa quan sát.

Đi không bao lâu, Đường Kiếp đi vào con ngõ.

Đường Kiếp nhớ đây là nơi Yên Chi gả tới. Hỏi thăm qua, Đường Kiếp đi tới một gia đình gõ cửa chính, một lát sau chợt nghe có tiếng "Ai a", đã có người đi tới.

Cửa mở để lộ gương mặt quen thuộc, đúng là Yên Chi.

Chỉ có điều hiện giờ nàng đã búi tóc, thân mặc hoa y màu đỏ, chân đi giày uyên ương, còn cắm một cây Hỏa Phượng Trâm, đâu còn là tiểu nha đầu thanh lịch năm đó mà đúng là một nữ quản gia.

Nhìn người ở cửa, Yên Chi ngẩn ngơ, sau đó phản ứng lại gọi:
- Đường Kiếp! Ngươi đã trở lại?

Gương mặt vừa mừng vừa sợ.

Đường Kiếp cười cười:
- Yên Chi tỷ tỷ, đã lâu không gặp, gần đây tốt chứ?

Nhìn Đường Kiếp, Yên Chi ngây ngốc nửa ngày, rốt cục cười thành tiếng:
- Ngươi quả nhiên vẫn không thay đổi, vẫn có thể nói như vậy. Nhưng giờ ngươi không cần khách khí với ta như thế, ngược lại ta phải gọi ngươi một tiếng Đường tiên sư mới đúng.

Đường Kiếp cười nói:
- Yên Chi tỷ tỷ mà gọi vậy, ta quay đầu bước đi, tuyệt không ở lại.

Yên Chi cảm động, kéo Đường Kiếp vào trong:
- Mau vào đi, ở ngoài này nói chuyện còn ra gì nữa. Tướng công, tướng công, mau ra đây, có khách quý đến...

Một lát sau, Đường Kiếp cùng chủ nhân nơi này ngồi cạnh nhau.

Trượng phu của Yên Chi tên Khổng lão nhị, là một người trung thực, vóc người tai to mặt lớn, thoạt nhìn hơi ngu, nhưng đối với Yên Chi sủng ái vô cùng, Yên Chi nói cái gì thì chính là cái đó.

Thấy thượng sư Đường Kiếp ngồi bên, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, thoạt nhìn có chút câu nệ, vẫn là Yên Chi trừng mắt nói:
- Xem ông chẳng có tiền đồ gì, còn không đi chợ mua vài món ăn, ta cùng huynh đệ đây uống vài chung.

Nói xong quay sang Đường Kiếp:
- Lão gia nhà ta quá thành thật, còn hơi ngốc nữa, ngươi đừng chê cười.

Đường Kiếp trả lời:
- Nếu không thành thật sao có thể mặc ngươi ức hiếp như vậy?

Yên Chi che miệng cười, vẻ mặt có phần đắc ý.

Đường Kiếp lại nói:
- Xem ra mấy năm qua ngươi sống không tệ.

Yên Chi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, trả lời:
- Không tồi? Đó phải xem ngươi nghĩ như thế nào. Nếu nói tới dung mạo, gia thế phu quân thì ta đã gả cho người kém cỏi. Nhưng đối với ta lại chẳng có chỗ nào đáng chê. Ta không giống Thị Nguyệt, Thị Nguyệt có tâm tư muốn tìm người có tiền có thế, ta lại muốn tìm người tốt với mình. Nói đến tiền, nam nhân nhà ta tuy rằng không có tiền, nhưng trong nhà cũng có vài mẫu đất, ông ấy cũng có sức khỏe, có thể làm công việc quản gia đấy. Mấy năm nay ở Vệ phủ, vẫn kiếm được chút tiền...

Nói đến đây, Yên Chi đỏ mặt, nhìn Đường Kiếp cười ha hả.

Đường Kiếp tất nhiên biết nàng cười cái gì.

Những năm trước đây, Yên Chi là nha đầu có không ít chỗ giấu tiền, người nào mà không biết nha đầu Yên Chi bên thái thái tham tiền nhất.

Không ngờ khi chọn trượng phu lại không theo tiêu chuẩn.

Thật làm người ta giật mình.

- Nhưng ta nghe nói, tình huống của Thị Nguyệt không tốt lắm?
Đường Kiếp hỏi.

Vừa nhắc tới Thị Nguyệt, Yên Chi lập tức lắc đầu thở dài:
- Chỉ có thể nói là không may. Trượng phu ham đánh bạc, gia nghiệp có nhiều cũng hết sạch.

- Lát nữa dẫn ta đi gặp đi.

Yên Chi không nói gì gật đầu.

Nói một chút, Yên Chi dẫn Đường Kiếp đi.

Xuyên qua một dãy phố lớn ngõ nhỏ, đi tới trước một căn nhà. Chỗ này vốn là một sân viện nhưng giờ nhìn trông lại rách nát. Chưa đến phụ cận, chợt nghe trong viện truyền ra tiếng mắng.

Cửa mở, một nam tử trẻ tuổi thở hồng hộc đi ra, trong tay còn cầm một cái bao, bên trong cánh cửa truyền đến tiếng khóc mơ hồ.

Nhìn thấy cảnh này, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra. Yên Chi tức giận xông đi lên đánh đối phương mấy bạt tai, giờ có Đường Kiếp ở đây, cái gì cũng không sợ.

Chỉ có điều Đường Kiếp ngăn nàng lại, lắc lắc đầu đi vào trong viện.

Vào phòng liền thấy một người con gái ngồi trên mặt đất gào khóc không ngừng, đúng là Thị Nguyệt. Chỉ có điều giờ quần áo vải thô, đâu còn thanh nhã như xưa, bụng còn nổi cao lên, đúng là đang mang thai.

Trong lúc mắt ướt mơ hồ liền thấy hai đôi chân xuất hiện trước mắt.

Thị Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, cả người như dại ra bất động.

Đường Kiếp cười:
- Ha, đã lâu không gặp.

Kinh ngạc nhìn Đường Kiếp hồi lâu, Thị Nguyệt lao đầu về phía trước, cũng không quản người khác nhìn thấy sẽ nói gì, ôm cổ Đường Kiếp khóc lớn lên, khóc đến run rẩy rồi thấy trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, Thị Nguyệt phát hiện mình đã ở trên giường nhà mình.

Đường Kiếp đang đứng trong phòng nhìn bốn phía.

Nhà này vốn rất lớn, chỉ có điều giờ trong phòng trống rỗng, ngoài nhà ra chẳng còn gì. Nhưng nhìn dáng vẻ này cũng chẳng giữ lại được bao lâu.

Nhà chỉ có bốn bức tường!

Yên Chi đang cầm một chén thuốc bước vào, nhìn thấy Thị Nguyệt vội cười nói:
- Tỉnh rồi à? Vậy mau uống thuốc đi. Có con đừng nên khóc nhiều, độngt ới thai khí không tốt.

Nghe vậy lại nhìn Đường Kiếp, Thị Nguyệt không kìm được nước mắt rơi như mưa.

Nàng tâm cao khí ngạo, lúc nhìn Yên Chi gả cho Khổng lão nhị, trong lòng từng cười thầm. Trượng phu mình lúc trước tuấn tú lịch sự, lại là người đọc sách, gia nghiệp cũng xem như tốt, nhưng không ngờ gả đi mới biết là một con quỷ cờ bạc. Cha mẹ gã lúc trước còn có thể trói buộc, nhưng sau khi về trời gã liền coi trời bằng vung.

Mấy năm nay đã bại tán hơn phân nửa gia nghiệp, ngay cả Thị Nguyệt cũng phải ra ngoài tìm việc duy trì cuộc sống.

Giờ nhìn Yên Chi, lập tức hâm mộ vô cùng.

Yên Chi bước tới khuyên nhủ:
- Được rồi, đừng khóc nữa. Giờ Đường Kiếp đã trở lại, chuyện của ngươi hắn cũng biết rồi, hắn nhất định sẽ giúp ngươi.

Nghe vậy, Thị Nguyệt run lên, nhìn về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp trả lời:
- Thật có lỗi, chuyện này, chỉ sợ ta cũng không giúp được.

Yên Chi kêu lên:
- Ngươi là tiên nhân. Ngươi là tiên nhân mà, ngươi còn không giúp được nàng sao?

Thị Nguyệt mắt ngập nước nhìn Đường Kiếp:
- Đường Kiếp, ta van cầu ngươi, nhớ lại tình nghĩa năm đó mà giúp ta. Ta không cần ngươi cho ta tiền, chỉ cần ngươi có thế thay đổi lão gia nhà ta, không bài bạc nữa là tốt rồi!

Đường Kiếp lắc đầu:
- Thay đổi con người nói thì đơn giản, nhưng dù có tới Thiên Tâm Tử Phủ cũng không dám nắm chắc trong tay huống chi là ta. Đời ta tu tiên là phương pháp hữu hình. Để ta bình định, phủ dụ đau xót thì ta có thể làm được.

Nói xong Đường Kiếp đã chậm rãi giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện quang hoa màu trắng ấn vào bụng Thị Nguyệt, hào quang theo tay Đường Kiếp lan đi khắp nơi, Thị Nguyệt vốn còn đau bụng đã thấy thoải mái hơn nhiều.

- Để vật cũ hóa mới, vạn vật sống lại, cũng không phải là không được.

Trên vai xuất hiện thêm Y Y, giống như tinh linh trên không trung hiện ra nhiều điểm hào quang hạ xuống. Căn phòng vốn tan hoang lập tức bừng sáng lên, đồ đạc cũ nát bóng loáng như mới. Mà hoa cỏ chết khô ngoài sân bắt đầu toả sức sống, sáng lạn toàn bộ trang viên, không còn trầm lặng như trước.

- Cho dù sửa dở thành hay, cũng không chắc có thể cố gắng một chút.

Đường Kiếp vung tay áo, một lượng lớn linh tiền đã như mưa rơi xuống giường Thị Nguyệt khiến cả hai ngây người.

- Duy chỉ có thay đổi con người, bắt đầu lại lần... Ta không làm được.
Đường Kiếp chân thành nói:
- Đừng nói là ta, cho dù là Tử Phủ Tiên Đài, Đại La Kim Tiên, Chí Thánh Đế Quân cũng không cứu được mạng người.

Lời nói làm Yên Chi Thị Nguyệt kinh hãi.

Đường Kiếp vung trường bào, để số tiền kia đến bên Thị Nguyệt:
- Nhớ tình nghĩa xưa kia, số tiền này cho ngươi, có lẽ có thể cho gã thua thêm vài ngày.

Nói xong xoay người đi ra cửa.

- Đường Kiếp!
Yên Chi hô to.

Đường Kiếp dừng bước.

Yên Chi run rẩy hỏi:
- Không có cách nào khác sao?

Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp trả lời:
- Làm người chung quy vẫn phải dựa vào chính mình. Ta có thể giúp nàng một tay, nhưng không giúp được nàng một đời, thật xin lỗi.

Yên Chi nghe mà lộ vẻ sầu thảm.

- Tuy nhiên, dù ta không cứu được người cũng không có nghĩa là không hại được người. Dù ta không thể kéo con ma bài bạc ra khỏi vũng bùn nhưng quét sạch vũng bùn đó.
Nói xong Đường Kiếp đã nhanh chóng rời đi.

Yên Chi không hiểu nên không ngừng lặp đi lặp lại, sau đó kêu lên:
- Đường Kiếp muốn đi sòng bạc!

Yên Chi ôm lấy Thị Nguyệt mừng rỡ nói:
- Thị Nguyệt ngươi đã hiểu chưa? Đường Kiếp muốn giúp người quét sạch sòng bạc hại người kia.

Thị Nguyệt run lên bắt lấy tay Yên Chi:
- Mau đưa ta đi, ta phải tận mắt nhìn những kẻ hại người này toi đời.

——————————————

Sòng bạc Thiên Mệnh.

Trong sòng bạc vĩnh viễn ầm ỹ như vậy.

Trong đám người tán loạn, Đường Kiếp dạo quanh cũng tìm được trượng phu của Thị Nguyệt đang đánh cuộc lớn nhỏ, loại này cách chơi đơn giản nhất mà cũng kích thích nhất.

Gã đang cầm bạc nhìn chằm chằm mặt bàn, nhà cái không kiên nhẫn giục gã:
- Nhanh lên, còn chần chừ gì nữa!

Lúc này gã mới do dự đặt bạc ở vị trí tiểu.

Ngay lúc gã đặt tiền lên, Đường Kiếp vung tay, một thỏi bạc từ trong tay áo rơi xuống vị trí bên kia.

Mọi người ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Đường Kiếp thản nhiên đi tới:
- Không muốn thua thì đặt theo ta.

Mọi người cùng khinh thường bĩu môi.

Nhà cái cười lạnh, xốc cổ chung hô:
- Đại!

Một đám đặt nhà tiểu vui vẻ ra mặt.

Có mấy người nhìn Đường Kiếp thắng, một lượng bạc biến thành hai lượng đều hừ lạnh nghĩ tiểu tử này ăn may thôi.

Nhà cái lắc lần nữa, Đường Kiếp vẫn đặt cửa đại.

Thắng cuộc, hai lượng biến thành bốn lượng.

Lần ba Đường Kiếp bắt tiểu, thắng cuộc, bốn lượng thành tám lượng.

Lúc này đã có người bắt đầu chú ý tới Đường Kiếp.

Trận thứ tư Đường Kiếp đặt Đại, có người đã bắt đầu ăn theo.

Lại thắng.

Cứ liên tiếp bảy ván, Đường Kiếp đều thắng, tiền đặt cược cũng từ một lượng bạc lên đến hơn một trăm lượng bạc.

Phụ trách mở xúc xắc toát mồ hôi.

Cứ như vậy, chỉ cần vài chục ván, sòng bạc Thiên Mệnh phải phá sản.

Có lẽ chưa tới vài chục ván, bởi đã có một đám con bạc bắt đầu nhìn sang bàn này, đặt theo Đường Kiếp.

Điều này làm nhà cái biến sắc, chậm chạp không dám đổ xúc xắc.

- Lắc đi!

- Mau lắc đi!

- Chần chừ gì vậy?

Nhà cái nhìn chằm chằm Đường Kiếp, Đường Kiếp mặt không đổi sắc nhìn đối phương.

Đúng lúc trong nhà có một gã mặc trường bào màu xanh đi ra, nhà cái nhìn thấy người này liền thở dài một hơi.

Trường bào xanh chắp tay chào Đường Kiếp:
- Huynh đài thật có thủ đoạn, chẳng biết có thể di giá vào trong, với cao thủ như huynh đài, Cổ gia luôn luôn hoan nghênh.

Đường Kiếp không để ý, chỉ nhìn lên mặt bàn.

- Lắc đi!

- Người ta không có hứng thú làm quen với ngươi.

Một đám người lần nữa đánh trống reo hò, bọn họ cũng sợ Đường Kiếp vì thanh thế của Cổ gia mà giật mình, không dám đặt nữa, ít nhất phải thừa dịp bây giờ còn có thể thắng thì kiếm thêm.

Trường bào xanh thấy Đường Kiếp không để ý thì biến sắc mặt, tay nhận lấy cổ chung, lắc mấy cái rồi đặt xuống bàn.

Đường Kiếp vung tay lên, rất nhiều bạc đặt chữ "Đại".

Trường bào xanh nâng cổ chung lên, một luồng linh khí vào trong thay đổi xúc xắc.

Đang muốn mở chung, Đường Kiếp nói:
- Từ đã.

Rồi đem bạc chuyển sang cửa Tiểu.

Trường bào xanh trầm mặc:
- Vị huynh đài này, sao có thể tùy ý đổi chỗ đặt cược.

Đường Kiếp chậm rãi nói:
- Ngươi không chạm tới nó, ta sẽ không đổi.

Lời hắn nói làm mọi người hiểu được chuyện gì đang xảy ra, tất cả đều chỉ vào trường bào xanh chửi mắng ầm lên.

Trường bào xanh xanh mặt, chỉ vào Đường Kiếp nói:
- Ngươi! Thân là tu giả lại dám đi đánh bạc, đã vi phạm quy củ còn dám bừa bãi?

Tu giả?

Vừa nghe vậy, mọi người đồng thời hiểu được.

Khó trách thắng liên tiếp, thì ra là tu giả.

Tuy nhiên sòng bạc ở Tê Hà Giới tồn tại mấy ngàn năm, sớm đã có chế độ, tuyệt không cho ai được món lãi kếch sù. Tu giả có thể đánh bạc nhưng không được dùng pháp thuật, nếu không chính là gian dối. Vì thế mỗi sòng bạc đều có thủ đoạn dò xét linh khí, sòng bạc phàm trần mà có linh khí dị thường thì đều bị người ta phát hiện, cho dù là Thiên Tâm chân nhân cũng không thoát khỏi sự giám sát này. Về phần không có thủ đoạn giám sát sòng bạc vậy phải tự cầu may, sẽ không gặp phải tu giả đến đập tràng.

Mà chỉ cần tu giả vi phạm quy định, như vậy ấn theo quy củ lục đại phái, bất kể là ai, sòng bạc cũng có thể bắt hắn. Nếu đánh không lại, còn có thể tới môn phái gần đây, bao gồm phân đường của lục đại phái cầu cứu, dù sao cũng không cho ai tùy tiện quấy rối.

Đương nhiên, dưới bình thường tình huống, nếu có tu giả tới đây kiếm tiền, chỉ cần không quá phận, sòng bạc cũng sẽ không làm tới bước này, bình thường sẽ đối đãi như cao thủ, chiêu đãi một bữa rồi tiễn khách rời đi.

Người như Đường Kiếp trong mắt trường bào xanh chính là tu giả tống tiền.

Duy chỉ có điểm khác, tu giả này một không làm dụng cụ dò xét linh khí cảnh báo, hai không thức thời.

Đường Kiếp nghe được trường bào xanh chỉ trích, thần sắc bất động nói:
- Ta là tu giả, nhưng ta không sử dụng pháp thuật, không vi phạm quy củ.

- Ngươi nói bậy!
Trường bào xanh khách chỉ vào Đường Kiếp hét lớn.

Đường Kiếp lạnh nhạt nói:
- Ngươi biết ta không nói bậy. Trong sòng bạc không phải có pháp trận giám sát linh khí sao? Tự tiện vận dụng linh khí sẽ bị pháp trận chiếu rọi, ta nhớ là hiện ra màu đỏ.

Trường bào xanh chấn động, Đường Kiếp đã cầm chung ném vào không trung, vẽ ra một vòng tròn.

Chỗ đường cong xẹt qua, chỉ thấy trong sòng bạc nổi quang hoa, bốn phương tám hướng có bao nhiêu ánh sáng qua lại tuần tra.

Ánh sáng kia dừng ở chỗ mọi người thì không có gì khác, chỉ ở trên trường bào xanh lại hiện ra màu đỏ quỷ dị.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt mọi người, có ai không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mọi người cùng nhau "NGAO" lên:
- Hóa ra là ngươi đang ở đây làm rối kỉ cương!

Một đám người xông lên trước, đánh tên khách trường bào xanh.

- Khốn khiếp!
Trường bào xanh kia cũng là tu giả, sao có thể sợ mấy tên cờ bạc, nhưng đang định ra tay thì thấy Đường Kiếp dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn mình. Trong lòng đột nhiên ý thức mình không nên cử động, nếu không, chỉ e mình sẽ tử vong.

Gã không biết cảm giác này từ đâu mà đến, nhưng lúc nhìn Đường Kiếp vẫn mang tới cho gã sự uy hiếp khó hiểu, chấn động tới gã không dám khinh suất.