Lúc Đường Kiếp cùng Nhị lão, Tần Nghiêm hai vị quản sự đi vào Vệ phủ, trong Vệ phủ đã giăng đèn kết hoa, hoan hỷ như ngày hội.

Tuy nói sự tình đột ngột nhưng đám hạ nhân Vệ phủ cũng có kinh nghiệm, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã sắp xếp xong mọi thứ.

Tam quản sự Chu Khánh tự mình dẫn người ra cửa nghênh đón, qua hai tầng cửa, vào phòng khách liền thấy Trịnh Thư Phượng dẫn theo Vệ Thiên Xung Thị Mộng và người Vệ phủ chờ xung quanh sảnh, Vệ Đan Bách thì cùng lão thái gia lão thái thái ngồi vị trí chủ thượng trong phòng khách.

An bài như vậy vừa không mất thân phận người cầm quyền của Vệ phủ nhưng vẫn thể hiện được sự coi trọng Đường Kiếp, cũng coi như đã dụng tâm tư.

Nhìn thấy Trịnh Thư Phượng, Đường Kiếp tiến lên lạy một lạy:
- Đường Kiếp tham kiến thái thái.

Sau đó hướng tới đám Vệ Đan Bách:
- Tham kiến lão thái gia, lão thái thái, lão gia.

- Ôi, mau đứng lên, khách khí như vậy làm gì.
Trịnh Thư Phượng bước lên trước, nâng Đường Kiếp lên nói:
- Ngươi giờ không phải người hầu, là tu tiên thượng sư rồi, lễ lớn như thế người phàm chúng ta sao có thể chịu nổi.

Đường Kiếp cười nói:
- Thái thái quá lời rồi, Đường Kiếp có được hôm nay cũng là Vệ gia ban cho cơ hội, không khi nào dám quên, không dám vô lễ với lão gia thái thái.

- Đều là chuyện đã qua, sau này đều là người một nhà.
Trịnh Thư Phượng cười nhìn Đường Kiếp kéo tới bàn ăn, ngược lại ném Vệ Thiên Xung sang một bên, dáng vẻ còn thân thiết với Đường Kiếp hơn Vệ Thiên Xung.

Đường Kiếp biết Trịnh Thư Phượng cố ý làm vậy, trong lòng Đường Kiếp thêm mấy phần cảm động.

Kéo Đường Kiếp tới bàn chủ bị, Vệ phủ gia yến liền bắt đầu. Bọn người hầu như nước chảy bưng thức ăn lên, Trịnh Thư Phượng hỏi han ân cần, mà ngay cả Vệ Đan Bách luôn cứng nhắc cũng mấy lần gắp đồ ăn cho Đường Kiếp.

Đường Kiếp thấy không có Vệ Thiên Chí và Ngô Hạnh liền hỏi, Trịnh Thư Phượng cười nói:
- Bọn họ đi Thủ Vọng Xuyên buôn bán, mấy ngày nữa là về rồi.

- Không thấy Yên Chi và Thị Nguyệt tỷ tỷ nữa?
Đường Kiếp chú ý tới nha hoàn phía sau Trịnh Thư Phượng đã thay đổi.

Trịnh Thư Phượng cười nói:
- Câu này hỏi hơi ngố thì phải? Nữ nhi cuối cùng phải lập gia đình không giữ bên người làm chậm trễ người ta được. Lại nói Yên Chi và Thị Nguyệt, hai đứa trẻ này ta rất thích nhưng cũng không thể hại họ được. Nào, dùng bữa đi, nếm thử ba ba tươi này đi, là thứ mới nhập từ thôn dưới, có bao nhièu đều ở đây cả...

Đường Kiếp ăn một miếng, trơn mềm đúng là mỹ vị.

Đúng vậy, nhoáng một cái đã rời phủ được tám năm.

Trong mắt người tu tiên, tám năm chỉ là thoáng qua, còn trong mắt người phàm trần, tám năm đã một đoạn thời gian dài, khi trở về đã có nhiều người, nhiều việc thay đổi.

Ngưu lão gia tử từng dẫn hắn tới đây đã qua đời mấy năm trước, Văn Thanh ở ngoài làm quản sự, cũng đã cưới vợ.

Vệ Thiên Chí sau khi quay về không lâu đã tìm phu nhân, là nữ nhi Thương Long Phủ của Chu gia. Chu gia thân là một trong ngũ đại gia ở Thương Long Phủ, địa vị tương xứng với Vệ gia, hai nhà kết thân, thế lực lại tăng thêm vài phần.

So sánh ra, Yên Chi và Thị Nguyệt lại rất bình thường. Trừ khi Đường Kiếp nói Trịnh Thư Phượng giữ họ lại, nếu không cô nương họ cũng tới lúc phải lập gia đình.

Đường Kiếp hỏi qua tình hình hai người. Như Trịnh Thư Phượng nói thì vận khí của Yên Chi không tệ, gả cho gia đình tuy không tính là đại phú đại quý, nhưng cũng là nhà có tiền, quan trọng là trượng phu rất khá, rất tốt với Yên Chi.

Thị Nguyệt thì không tốt, trượng phu là một con quỷ cờ bạc, đã bại hết gia sản, Vệ Trịnh Thư Phượng nói đến đây cũng thổn thức:
- Lúc trước tìm người cho nó cũng coi như gia đình giàu có, sẽ không phụ bạc, ai ngờ... Ôi!

Nghe vậy, Đường Kiếp suy nghĩ một chút nói:
- Kính xin thái thái cho ta địa chỉ của Thị Nguyệt, ta sẽ tự đi xem.

Nói thế nào, lúc trước Thị Nguyệt đã đối tốt với hắn, giờ có điều kiện cũng nên đi giúp đỡ.

Trịnh Thư Phượng hiểu hắn nghĩ gì, liền đưa cho hắn địa chỉ:
- Ngươi muốn giúp nó là chuyện tốt, tuy nhiên nhớ giữ đúng mực, có một số việc cuối cùng vẫn là chuyện nhà người khác, người ngoài không làm gì được. Mấy năm nay ta cũng từng cho nó chút bạc, cuối cùng lại bị con quỷ cờ bạc kia lấy đi. Đúng là muốn giúp mà không giúp được.

Đường Kiếp cười cười:
- Ta hiểu, thái thái làm việc gì, Vệ gia không ai không phục.

Trịnh Thư Phượng lườm hắn rồi che miệng cười nói:
- Vấn đề là luôn có người cảm thấy ta nữ tắc, kiến thức quá ngắn, lá gan quá nhỏ, làm không được đại sự.

Hả? Đường Kiếp bị lời này làm ngẩn người.

Người nào dám nói thái thái như vậy?

Nhìn theo ánh mắt Trịnh Thư Phượng thì thấy Vệ Đan Bách sắc mặt xanh mét, Đường Kiếp bừng tỉnh đại ngộ, là giữa phu thê có mâu thuẫn, ngẫm lại Vệ gia cũng cũng chỉ có Vệ Đan Bách có thể nói thê tử mình như vậy, nếu đổi lại là lão thái gia lão thái thái thì cũng chẳng động chạm gì tới Trịnh Thư Phượng.

Nghe Trịnh Thư Phượng nói như vậy, Vệ Đan Bách không nói gì mà chỉ có lão thái thái thở dài:
- Lại nữa rồi, hai người là phu thê, cả ngày lại vì việc này tranh giành, thật vất vả Xung nhi mới về mà còn muốn so đo. Thôi thôi, dù sao cái nhà này bây giờ cũng do hai người trông coi, chúng ta không hỏi. Lão gia, đi, chúng ta quay về.

Lão thái gia cũng không thích nói chuyện, hai vợ chồng trực tiếp rời đi.

Vệ Đan Bách hừ một tiếng:
- Ngươi xem mình đi, đang ăn yến vui vẻ lại nói như vậy.

Trịnh Thư Phượng nhướng chân mày:
- Sao, ngay cả ta nói gì ngươi cũng muốn quản hay sao?

Vệ Đan Bách tức giận cũng không nói gì nữa, tùy tiện ăn vài miếng rồi cũng tự rời đi, bữa tiệc tẩy trần trở nên nặng nề.

Trịnh Thư Phượng không thèm để ý, tiếp tục gắp đồ ăn cho Đường Kiếp, ngay cả Đường Kiếp cũng không khỏi bội phục Trịnh Thư Phượng kiên nhẫn, dưới loại tình huống này còn có thể không nói gì, đành phải tự mình hỏi:
- Không biết lão gia thái thái vì chuyện gì mà phiền lòng.

Trịnh Thư Phượng thuận miệng nói:
- Cũng không có gì, chỉ là vì hôn sự của Xung nhi.

- Con?
Kẻ không tim không phổi lột như Vệ Thiên Xung cũng phải ngẩn người, sao lại liên quan tới mình rồi?

Tần quản sự lúc này mới hạ giọng nói.

Hoá ra dù lần này Vệ Thiên Xung không về, Vệ gia cũng sẽ cho người gọi y về một chuyến, nguyên nhân chính là Vệ Đan Bách tính tìm nữ nhân cho y.

Đương nhiên, bởi vì Vệ Thiên Xung thân phận tu giả, tương lai tất sẽ tìm một vị đạo lữ làm chính thất, bởi vậy giờ chỉ có thể nạp thiếp. Mục đích chủ yếu là trước lưu lại đời sau, dù sao tiên lộ hung hiểm, cũng không ai biết tương lai như thế nào. Thừa dịp Vệ Thiên Xung mời thăng cấp, lưu lại đời sau, tương lai bồi dưỡng cũng tốt.

Đối với đại gia tộc mà nói, càng đông người càng thịnh vượng, trong một đám con nối dòng chỉ cần một người thành tài thì cả gia tộc sẽ có hi vọng, như Vệ gia chỉ có hai con đã tính là neo người.

Vì nguyên nhân này nên mới muốn Vệ Thiên Xung nhanh chóng đón dâu, sinh nhiều con để bồi dưỡng ra nhiều tu giả hơn, tạo thành căn cơ gia tộc.

Nói trắng ra là muốn Vệ Thiên Xung làm ngựa giống.

Vốn việc này rất đơn giản, tùy tiện tìm một người cho Vệ Thiên Xung là xong việc, nhưng vào lúc này, Thương Long Phủ Cổ gia không biết sao nhận được tin tức.

Cổ gia là một trong ngũ đại Thương Long Phủ, địa vị thậm chí còn cao hơn Vệ gia, mãi đến khi Vệ Thiên Xung trở thành chân truyền, thanh thế Vệ gia mới đuổi kịp. Khi nhận được tin, Cổ gia liền phái người tới cửa cầu hôn, đề nghị đưa đại tiểu thư Cổ gia làm thiếp cho Vệ Thiên Xung, cũng mang theo nhiều hồi môn.

Vệ Đan Bách có chút động tâm, theo ông như vậy Vệ gia chẳng khác nào thêm một đồng minh. Đối với đại gia tộc mà nói, đồng minh càng nhiều càng tốt.

Nhưng chuyện này lại bị Trịnh Thư Phượng kịch liệt phản đối.

Theo nàng, thanh danh Cổ gia ở Thương Long Phủ quá tệ.

Ngũ gia tộc ở Thương Long Phủ, Kim gia là buôn bán trên biển, Trương gia là quan lại thế gia, Vệ gia và Chu gia đều là buôn bán, duy có Cổ gia là dựa vào hút máu làm giàu. Dù nói không hút máu người thân nhưng cũng hút máu nhẹ, Cổ gia mở sòng bạc, cầm cố, cho vay nặng lãi, thu phí bảo hộ tới ngay cả thể diện cũng không cần, cũng không biết bức tử bao nhiêu người, Trịnh Thư Phượng tuyệt đối chướng mắt.

Không riêng gì nàng chướng mắt, ngay cả Kim, Trương, Chu gia cũng chướng mắt.

Một gia tộc như vậy lại muốn gả con cho Vệ Thiên Xung làm thiếp, Trịnh Thư Phượng sao có thể nhận?

Vệ Đan Bách không phải không biết điều này, vấn đề là Cổ gia đưa ra điều kiện quá tốt khiến ông động tâm. Những thứ khác chưa nói, chỉ riêng hai gian tiêu cục, một gian hiệu cầm đồ đã khiến Vệ Đan Bách tâm động. Đây đều là huyết mạch của Cổ gia, bình thường không cho người khác đụng vào, giờ lại đưa cơ hội cho Vệ gia.

Người khác cưới thiếp đều mất tiền, con mình nạp thiếp lại có tiền, mở rộng tài nguyên thì còn gì tốt hơn?

Hai vợ chồng vì thế mà ầm ĩ nhiều ngày, Đường Kiếp, Vệ Thiên Xung trở về đúng lúc đâm đầu vào dòng xoáy. Bây giờ nói ra chuyện này, tất nhiên là hy vọng bọn họ cũng tỏ thái độ giống mình.

Thái độ của Vệ Thiên Xung là mấu chốt nhất, còn thái độ của Đường Kiếp thì có thể ảnh hưởng trực tiếp đến Vệ Thiên Xung.

Hiểu chuyện xảy ra, Vệ Thiên Xung nhảy dựng lên:
- Con không cưới!

Trịnh Thư Phượng cười sảng khoái.

- Ta không cưới ai cả!

Trịnh Thư Phượng nghiêm mặt.

Tần quản sự bước lên khuyên can:
- Tiểu thiếu gia, chớ hành động theo cảm tính, ngài là người Vệ gia, lưu lại đời sau cũng là trách nhiệm.

- Không phải còn có đại ca sao, gì mà phải tìm tới ta?

Trịnh Thư Phượng nói:
- Không giống nhau. Đại ca ngươi tư chất hữu hạn, không có duyên với tiên lộ. Giờ ngươi thoát ly thân thể phàm nhân, con sinh ra sẽ có tư chất tốt. Tương lai Vệ gia muốn thành thế gia tu tiên thì phải dựa vào ngươi.

Tê Hà Giới qua vạn năm đã kiểm chứng, con cái của tu giả sẽ có tư chất cao hơn phàm nhân.

Mà một phàm nhân thế gia nếu muốn phát triển thành tu tiên thế gia thì phải có thật nhiều tiền.

Trịnh Thư Phượng đã coi Vệ Thiên Xung là tương lai cường thịnh của Vệ gia, vì nguyên nhân này mới quan tâm bồi dưỡng.

Chỉ có điều với Vệ Thiên Xung mà nói, giờ y mới trong giai đoạn nở hoa, tuyệt đối không có hứng thú làm ngựa giống.

Trịnh Thư Phượng thấy y kiên quyết như thế, cũng không ép y, chỉ có điều thản nhiên nói:
- Trong nhà mấy năm nay vì lo cho ngươi tu tiên mà mất không ít bạc. Không cầu ngươi trả lại, chỉ cầu ngươi để cho Vệ gia lưu lại huyết mạch, không ngờ ngươi cũng không đồng ý. Ôi, quả nhiên mọi người nói đúng, từ xưa tiên gia vốn vô tình, người một khi tu thành tiên sẽ tuyệt tình tuyệt dục, không quản tới phàm trần. Giống như hoa trên cây tự cho là cao quý, nhưng nếu không có cây và bùn, không biết ai đã làm nó cao quý như thế.

Vệ Thiên Xung đỏ mặt:
- Nương có ý gì, con... con...

Y lắp bắp nói không nên lời.

Trịnh Thư Phượng đứng lên nói:
- Việc này cũng không vội, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.

Trịnh Thư Phượng vừa đi, những gia nhân khác cũng đi bỏ lại mấy người Vệ Thiên Xung Đường Kiếp.

Vệ Thiên Xung há hốc mồm choáng váng, hiển nhiên không nghĩ về nhà thăm người thân lại thành thế này, vẫn là Đường Kiếp tiến lên vỗ vai y nói:
- Ăn xong rồi, còn ở đây làm gì.

- Đi... Đi đâu?
Vệ Thiên Xung ngốc hỏi.

- Tùy tiện đi thôi, nói thế nào rời nhà đã nhiều năm, ngươi không có ý định nhìn quanh sao? Vệ phủ cũng có nhiều thứ thay đổi rồi.
Đường Kiếp dụng ý sâu xa trả lời.

- Đúng vậy, nhiều thứ đã thay đổi.
Vệ Thiên Xung thở dài nói.

Vì thế ba người cùng nhau lững thững trong sân phủ.

Vệ phủ rất lớn, nơi chốn đều có sảnh đài lầu các, hành lang nhà thuỷ tạ, thỉnh thoảng còn có người nhà đi qua, nhìn thấy đám Vệ Thiên Xung đều thi lễ. Ngẫu nhiên cũng sẽ có người cúi đầu nói chuyện:

- Đó chính là Vệ tiểu thiếu gia, nghe nói lúc ở trong học viện đã thoát phàm thành thượng sư rồi.

- Đúng vậy, đúng vậy, hai người bên cạnh nghe nói là người hầu học, giờ cũng đều thành thượng sư rồi.

- Đây chẳng phải là bay thẳng lên trời thành quý nhân?

- Đương nhiên, nghe nói lão gia thái thái thu xếp tìm người cho họ, chỉ có điều họ có vừa mắt không.

- Vậy ngươi cần phải cố gắng, nếu để Đường công tử nhìn trúng, chỉ cần nhắc với thái thái, thái thái nhất định thu ngươi làm nghĩa nữ.

- Nha đầu chết tiệt kia, miệng lưỡi trơn tru, người ta mà để ý ta à.

Câu cuối bại lộ tâm tư khiến những tiếng cười truyền đến.

Vệ Thiên Xung nghe mà buồn bực:
- Hoá ra không riêng gì ta, kỳ thật cũng có các ngươi. Chỉ là cha mẹ ta sẽ không bắt ép các ngươi... Ôi ta nói chuyện này! Ta là thiếu gia, sao không có quyền chọn lựa, còn các ngươi thì có thể tùy thích?

Thị Mộng cười nói:
- Ai kêu lão gia thái thái là cha mẹ ngươi, cha mẹ an bài hôn sự cho con, đâu đến lượt ngươi làm chủ.

Vệ Thiên Xung nghẹn tới đỏ mặt:
- Nói như vậy, ta phải đồng ý với cha mẹ ta hay sao?

- Vậy cũng chưa chắc.
Đường Kiếp nói.

Hai người cùng nhau nhìn về phía Đường Kiếp, Vệ Thiên Xung vội la lên:
- Đường Kiếp, ngươi không phải nói ta làm trái ý cha mẹ chứ? Việc này không được!

Đường Kiếp không trả lời.

Đứng dưới một gốc cây, Đường Kiếp nhìn về phương xa, dưới ngọn đèn là hoa viên mình từng ở.

Hắn nhìn nơi đó, chậm rãi nói:
- Thiếu gia, ngươi có nghĩ tới vì sao mình tu tiên không?

- Vì sao tu tiên?
Vệ Thiên Xung ngơ ngác.

Đúng vậy, tại sao mình tu tiên?

Vấn đề này y chưa bao giờ nghĩ tới.

Có lẽ là trước kia, y hâm mộ các tiên nhân có năng lực phi thiên độn địa, biến hóa phi thường.

Đợi khi mình tu tiên rồi, cảm giác hâm mộ cũng dần phai nhạt, ngay cả Vệ Thiên Xung cũng không biết vì sao mình phải tu tiên.

Đường Kiếp nói:
- Người tu cả đời, đuổi đến đuổi đi kỳ thật chẳng có mấy thứ. Có thể là đoạt thiên hạ, đứng trên vạn người, hoặc trường tồn cùng thiên địa, trường sinh bất lão, tiêu dao suốt cuộc đời này. Nhưng tính đi tính lại, kỳ thật tu giả chỉ theo đuổi bốn chữ... Làm theo ý mình.

- Làm theo ý mình.
Vệ Thiên Xung và Thị Mộng đồng thời nói.

Đúng vậy!

Gì mà đạt thiên hạ, sống cùng trời đất, kỳ thật đều vì bốn chữ trên?

Theo đuổi trường sinh, chẳng lẽ không cầu tiêu dao?

Đường Kiếp theo đuổi tiêu dao, chẳng lẽ không thích trường sinh?

Bản chất tu tiên chỉ là muốn làm theo ý mình!

Nếu đã thành tiên, còn muốn chịu thế gian trói buộc, vậy còn ý nghĩa gì?

Siêu thoát mới là thành tiên!

Vệ Thiên Xung đã hiểu ý của Đường Kiếp.

Tu giả muốn gì được nấy, đâu chịu phàm trần bó buộc!

Trịnh Thư Phượng không tu tiên nên có khôn khéo thế nào cũng không hiểu nổi tâm trạng này. Quan trọng nhất Trịnh Thư Phượng là nữ nhân, là mẫu thân!

Đó chính là điều quyết định thái độ của nàng với Vệ Thiên Xung, bởi vậy nàng tuy tôn trọng thân phận của Đường Kiếp nhưng lại không coi con mình như tu giả, bởi vì Trịnh Thư Phượng cái gì cũng có thể tỉnh táo, duy chỉ có tâm tình của mẫu thân là không tỉnh táo được.

Mà Vệ Thiên Xung cũng không chân chính đạt tới tiên gia vượt qua Thoát Phàm cảnh giới, Thoát Phàm chỉ là một cái danh từ thôi, bởi vậy cũng không ý thức được lực lượng của mình.

Đơn giản một câu là: Con cái trưởng thành, đã đến có thể tự nắm giữ vận mệnh, nhưng dù làm phụ mẫu hay con cái thì cũng có chỗ không quen và không thích ứng với sự thay đổi này.

Mãi tới khi Đường Kiếp nhắc nhở, Vệ Thiên Xung mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Lúc này ánh mắt y đột nhiên lạnh thấu xương, sinh ra thần quang.

Y gật đầu nói:
- Ta biết nên làm như thế nào rồi.

———————————————

Đại sảnh Vệ phủ.

Vệ Đan Bách và Trịnh Thư Phượng ngồi hai đầu, ai cũng không nói chuyện.

Vừa mới cãi nhau một trận, hai người đang nổi nóng, không ai để ý tới ai.

Hai nô bộc và tỳ nữ nơm nớp lo sợ, ai cũng không dám nói chuyện.

Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài có tiếng gió nổi lên, khiến ngọn đèn dầu lúc sáng lúc tắt.

Cơn gió này tới kỳ quái, Vệ Đan Bách và Trịnh Thư Phượng đang hết sức kinh ngạc thì chợt nghe bên ngoài nổ ầm một tiếng.

Sau đó hai người nhìn thấy một người đá khổng lồ từ trên trời giáng xuống.

Người đá thân hình cao lớn, quỳ một chân trên đất, con đường đá xanh bị nện tới vỡ ra giống như mạng nhện.

Thời khắc chậm rãi qua đi, người đưa lưng về đại sảnh, người quỳ bên ngoài chợt nghe trên không trung âm phong gào thét, vô số quái vật hình tượng dữ tợn nhảy ra, líu ríu ầm ĩ làm Vệ Đan Bách và Trịnh Thư Phượng sợ tới lui ra sau.

Tiểu quái vật đi dọc theo hai bên đường trải rộng, hình thành hai cánh quân, giống như hoan nghênh.

Sau đó có một vật bay tới, nhìn như gió xoáy, lại có hình tượng quái dị, hai cánh tay nâng lên, nâng ra một đám mây màu.

Trên đám mây có một người, đúng là Vệ Thiên Xung, chỉ có điều lúc này y đã cởi áo trường bào, vẻ mặt trang nghiêm, không còn thái độ phóng túng khi trước.

- Xung nhi!
Vệ Đan Bách và Trịnh Thư Phượng đồng thời kêu lên.

Vệ Thiên Xung tay trái vung lên, người đá đã đi tới trước, ngồi xổm người xuống.

Vệ Thiên Xung nhấc chân đi từ trên đám mây xuống, lấy người đá làm cầu thang, đi cũng không đụng vào mặt đất, cứ cách mặt đất ba tấc mà bay trực tiếp vào trong hành lang.

Hai vợ chồng há hốc mồm, thủ đoạn như vậy, biểu hiện như vậy, dù là thượng sư nuôi trong nhà cũng chưa từng gặp qua.

Cho đến lúc này, bọn họ mới ý thức con mình đã là người phi thường, mà là từ Tẩy Nguyệt Học Viện đi ra, so với những Thoát Phàm nuôi trong nhà thì hùng mạnh hơn bao nhiêu lần.

Thời khắc này Vệ Thiên Xung trực tiếp bay tới đại sảnh, ngồi ở vị trí của cha y, chắp tay nói:
- Lời của mẫu thân con đã suy xét qua, việc này có chút không ổn.

Y không tinh tướng đến không nhận cha mẹ, chỉ có điều mẹ đã xuất trướng thì y phải sửa sang lại hình tượng của mình rồi mới nói:
- Vì đời sau của Vệ gia, nối dõi tông đường vốn không phải chuyện sai. Tuy nhiên gần bên vẫn có đại ca, Vệ gia không thể vô hậu. Thứ hai, dù có lưu lại thì cũng cần tìm được người tình đầu ý hợp, sao có thể chỉ mới nhận một câu của cha mẹ đã vội vàng làm việc. Ta người tu đạo, siêu thoát thế tục, lòng ở đường lớn, trách nhiệm nặng nề. Nếu vì chút việc nhỏ đó mà khiến bản thân phân tâm thì mới là tội nghiệt sâu nặng.

Hai vợ chồng nghe mà cả kinh.

Trịnh Thư Phượng đang muốn giải thích, Vệ Thiên Xung đã vung tay ngăn lời họ, hai cái ghế dựa cũng tự động áp dưới mông hai vợ chồng họ, sau đó y nói:
- Ngồi đi!

Hai vợ chồng không tự chủ được ngồi xuống.

Vệ Thiên Xung lúc này mới nói:
- Ta biết Nhị lão vì cơ nghiệp ngàn năm của gia tộc nên mới nghĩ như vậy. Cho nên ta đã quyết định, lợi dụng mấy ngày về nhà thăm thân sẽ lưu ý tới Thương Long Phủ. Nếu có cô nương hợp ý ta thì ta sẽ hỏi ý cha mẹ, tới cửa cầu hôn. Đến lúc đó ta sẽ đối với nàng, nếu có thể sinh con dưỡng cái tất nhiên là không còn gì tốt hơn. Nhưng nếu không gặp được, Nhị lão cũng không cần nóng vội. Ta giờ Thoát Phàm thành công, nhập vào tiên môn, thọ nguyên tăng lên, sống hai ba trăm năm cũng không có gì ngạc nhiên, đương nhiên càng có cơ hội lưu lại hậu đại.

Nói xong Vệ Thiên Xung vỗ túi Giới Tử, một chai thuốc đã từ trong túi bay ra.

Vệ Thiên Xung chỉ vào chai thuốc, hai hạt đan dược trong bình bay ra đến bên Trịnh Thư Phượng, hai người tiếp lấy, Vệ Thiên Xung nói:
- Nhị lão sinh ta dưỡng ta, Thiên Xung ngảy cảm ơn sâu. Nhưng ở thế gia có nhiều chuyện không tự làm chủ được, có chỗ sai trái xin nhị lão lượng giải. Thuốc này là Diên Niên Ích Thọ Đan, là ta cố ý mang về để Nhị lão tăng thêm thọ nguyên, cũng tận hiếu đạo, kính xin nhị lão xin vui lòng nhận cho. Còn đồ cho lão thái gia lão thái thái, ta tự sẽ đích thân đưa đi.

Nói xong Vệ Thiên Xung vung tay, chai thuốc tự động bay trở về trong tay y.

Vệ Đan Bách còn định nói chuyện, Vệ Thiên Xung đã đứng lên nói:
- Về phần Cổ gia, con biết người từng nhận lợi ích của họ, con sẽ đích thân tới cửa tìm họ nói chuyện, lui mối kết thân đấy. Được rồi, mọi chuyện dừng ở đây. Có chuyện gì sau này hãy nói.

Nói xong người đã bay ra khỏi nhà.

Hai vợ chồng trong lòng kinh hãi, không kìm nổi thốt lên:
- Cung kính thượng tiên.

Đợi khi lời ra khỏi miệng, mới nhớ ra đây là con mình.