Tháng bảy hàng năm là lúc Thương Long Phủ náo nhiệt nhất.

Mỗi năm một lần, Thượng Tiêu lễ được tổ chức trong thời gian này, thời gian là ba ngày.

Trong ba ngày bình dân vô cùng vui vẻ, cũng là mùa bọn thương gia thu hoạch của cải.

Hàng năm, đây là lúc Vệ gia bận rộn nhất, hàng hóa, quán rượu, nhà trọ, cửa hàng quần áo và các nơi mua bán đều náo nhiệt, mặt tiền cửa hiệu đầy những chưởng quầy xếp thành đội đi vào Vệ phủ báo cáo.

Mấy năm gần đây, Vệ phủ mua bán làm ăn lớn, Thương Long Phủ có hơn hai con đường đầy cửa hàng, hàng làm ra, mua bán lại, mở được ba nhánh đường mới, có ít nhất hai mươi thương đội nương nhờ Vệ gia đi kinh thương.

Tất cả đều nhờ thiếu gia ở núi Quan Nhật có được chân truyền.

Chân truyền của một trong mười chín Thiên Khôi, đây là thứ bao nhiêu người đánh vỡ đầu cũng muốn đoạt.

Gia tộc phát triển có cùng một mạch với tiền đồ của tu giả, tu giả như ô dù của gia tộc, ô dù càng rộng, gia tộc duỗi tay càng xa.

Mà có ô dù như Vệ Thiên Xung và Đường Kiếp, địa vị bây giờ cũng đủ để Vệ gia ngẩng đầu mà khuếch trương phạm vi.

Vệ gia Chiêu Hoa Viện, Vệ Trịnh Thư Phượng đang ngồi trước một tấm thư án.

Án thư bị mang lên đại viện, hạ viện đầy những người đang quỳ.

Trịnh Thư Phượng cầm một quyển tập lật xem, thường thường sẽ gọi một cái tên, phía dưới sẽ có người lên tiếng trả lời, Trịnh Thư Phượng hỏi tiếp vấn đề, người phía dưới tiếp tục trả lời.

Có khi Trịnh Thư Phượng hơi bất mãn nhíu mày, người phía dưới sẽ run rẩy; ngẫu nhiên Trịnh Thư Phượng sẽ hài lòng gật đầu, người phía dưới sẽ mừng rỡ như điên.

Theo Vệ Thiên Xung vút thẳng lên trời, địa vị của Trịnh Thư Phượng và quyền thế cũng nước lên thì thuyền lên, giờ nàng không chỉ để ý trong nhà, thậm chí ngay cả cửa hàng bên ngoài cũng có thể nhúng tay hỏi đến, một số người muốn bổ nhiệm cũng cần phải đi qua tay nàng, lão gia phụ trách lại là chuyện đối ngoại và mua bán trên thương lộ.

Trịnh Thư Phượng xem hết số giấy tờ còn lại, phất tay nói:
- Tốt lắm, xem cũng xem rồi, hỏi cũng hỏi xong. Nhưng ta thấy kỳ quái, Vệ gia năm nay dù không thêm được bao nhiêu, tốt xấu cũng thêm được mười tám gia cửa hàng, nhưng sao mua bán không tăng thêm? Lại nói năm nay giá thị trường cũng không kém năm vừa rồi!

Người phía dưới cùng nhau cúi đầu không dám đáp lời.

Ngón tay của Trịnh Thư Phượng vô ý thức gõ mặt bàn:
- Ta thấy, vẫn là mua bán mở mang, việc dùng người vội vã nên đã có những người không đứng đắn trà trộn vào. Cửa vào Vệ gia dễ quá nên cũng bị người ta xem nhẹ, cũng không biết quý trọng công việc nên khó tránh thói trộm gian, lại không biết xấu hổ trình những con số này lên.

Tần quản sự ngồi bên vội cười nói:
- Thái thái nói rất đúng, trước đây muốn vào Vệ gia không có ba năm năm khảo nghiệm thì không trọng dụng. Giờ khuếch trương quá nhanh, nhân thủ không đủ, khó tránh cho kẻ khác cơ hội. Việc khuếch trương, tuy nói cửa hàng tăng thêm nhưng lợi không tăng thêm, tính tổng thể vẫn là không được.

- Cho nên mới nghĩ giữ chặt lại, chậm rãi ăn không ngồi rồi.
Nói xong Trịnh Thư Phượng cầm lên một vài trang giấy, chỉ vào nói:
- Đây là mấy cửa hàng trọng điểm phải quan sát kỹ thu chi trong mấy tháng qua. Ta sẽ hảo hảo điều tra thêm, là vấn đề của tiểu nhị thì cho tiểu nhị nghỉ, là vấn đề ở chưởng quầy thì cho chưởng quầy cút.

- Vâng.
Tần quản sự nói:
- Nô tài tự mình đi làm việc này.

Trịnh Thư Phượng nói:
- Việc này cũng không cần ngươi làm, ngươi tuổi đã lớn, cứ ở trong phủ nghỉ ngơi là được, việc này ngươi phái tiểu tử nào tin được đi làm đi.

- Chỉ sợ làm không xong.

Trịnh Thư Phượng cười nói:
- Ánh mắt của ngươi ta tin, không có ngươi, Vệ gia ta cũng không được như bây giờ.

Tần quản sự vội hỏi:
- Thái thái ngài lại vậy rồi, Vệ phủ có được như hôm nay vẫn là thái thái tinh mắt biết nhìn người, thiếu gia và Đường Kiếp cố gắng, Tần Viễn may mắn, có chút công tiến cử đã là tổ tiên tích phúc.

Trịnh Thư Phượng cười phất tay:
- Được rồi được rồi, nói sau đi. Lại nói tiếp, Xung nhi cũng đã lâu không về, ôi, cũng không biết nó gần đây thế nào. Tên tiểu tử thối, cũng không biết viết phong thư về.

Tần quản sự vội nói:
- Vài ngày trước tiểu Kiếp có gửi thư đến, nói mọi chuyện đều tốt, xin thái thái cứ việc yên tâm.

- Có hắn ở đó ta cũng không lo lắng gì, chỉ là hơi nhớ, đúng là bệnh của người làm mẹ.
Nói xong Trịnh Thư Phượng giơ tay lên, duỗi cái lưng mỏi, thở dài một hơi nói:
- Nói lâu như vậy người mệt, tinh thần cũng mệt, ta thấy hôm nay đến đây thôi. Đúng rồi Tần quản sự, ngươi giúp ta lấy trong phủ chút lễ vật đưa đến Ngô gia Nhị lão làm lễ.

- Vâng, thái thái.
Tần quản sự đứng dậy, dẫn một đám người hướng thái thái cáo từ.

Một đám người rối rắm trong sân không dám thở mạnh, thấy đại viện đi ra, lập tức tới quanh Tần quản sự cầu khẩn:

- Tần quản sự, ngài phải giúp ta nói với thái thái một tiếng, tiểu nhân luôn tận tâm làm việc, chỉ là năm nay giá thị trường thật sự không tốt lắm...

Lúc nói chuyện đã vụng trộm nhét vào tay Tần quản sự.

Tần quản sự vừa từ chối vừa cười nói:
- Chư vị yên tâm, yên tâm, Tần mỗ biết rằng mọi người cũng không dễ dàng, tuyệt sẽ không tùy ý sa thải ai. Xin yên tâm, phàm là người làm việc tốt thì sẽ được trọng dụng...

Biểu hiện của Đường Kiếp ở Tẩy Nguyệt Học Viện càng ngày càng tốt, Tần quản sự ở Vệ phủ có địa vị cũng ngày càng cao. Tuy rằng ông vẫn là đại quản gia, vị trí không thay đổi nhưng lời nói ngày càng có trọng lượng, ngay cả Trịnh Thư Phượng nói chuyện với ông cũng dùng giọng điệu thương lượng, bình thường càng giống như đang ngồi giao lưu, không còn bắt quỳ lạy như tôi tớ.

Thấy sắc trời không còn sớm, Tần quản sự quay về phòng mình.

Giờ ông có một căn nhà thuộc về riêng mình trong Vệ phủ, là Vệ phủ đặc biệt cho ông, bên cạnh chính là nhà mới của Ngô gia nhị lão cũng là Vệ phủ cho, còn về nhà cũ, Ngô gia Nhị lão giờ không thiếu tiền, cho nên cũng không cho ai thuê.

Một đường rời phủ, Tần quản sự đi vào trong ngõ nhỏ, trong tay còn mang theo lễ vật cho Nhị lão. Chính lúc này sau lưng chợt cứng lại, có vật gì đó chĩa vào sau lưng mình, tiếp theo là một bàn tay cầm lấy cổ Tần quản sự trầm giọng nói:
- Đừng quay đầu, cướp đây, giao tiền trên người ra đây!

Tần quản sự chấn động, không dám nhúc nhích, chỉ có thể nói:
- Bạc ở trong túi phải, bằng hữu tự lấy đi.

Một bàn tay chộp lấy túi bạc, sau đó chợt nghe thanh âm kia nói:
- Ít như vậy? Thật sự là một con quỷ nghèo.

Tần quản sự bất đắc dĩ:
- Ta cũng chỉ là tôi tớ, có thể mang bao nhiêu bạc? Bằng hữu, ngươi được bạc rồi thì mau rời đi, gần đây là Vệ gia. Nếu để cho Vệ gia nhìn thấy, sợ là chạy không thoát.

Âm thanh phía sau khinh thường nói:
- Thôi đi lão ơi..., một hộ viện nhỏ có gì đáng sợ.

Tần quản sự nghe xong trong lòng tức giận nói:
- Hộ viện ngươi không sợ, sư tiên có sợ không? Trong Vệ phủ có sư tiên đấy. Phải biết sư tiên không phải nhân vật bình thường, có thể cưỡi mây vượt gió, hô mưa gọi gió.

- Cái gì cưỡi mây vượt gió, hô mưa gọi gió, trên đời này có nhiều sư tiên như vậy sao, ta thấy đúng là giả danh.

Tần quản sự cả giận nói:
- Vô tri! Ta hảo tâm khuyên ngươi, ngươi lại không biết tốt xấu như thế. Phải biết rằng Vệ gia có một đứa con, giờ đang học ở Tẩy Nguyệt học viện của Tẩy Nguyệt phái, thiên tư hơn người, đã nhập phi thiên, lại là đồ đệ Trường Phong chân nhân, cũng có hộ vệ Đường Kiếp đao pháp tinh kỳ...

Ông đang định giáo huấn, chợt nghe phía sau một trận cười ha ha.

Thanh âm này sao quen thuộc vậy, Tần quản sự đầu tiên là ngây ra, sau đó bật thốt lên:
- Thiếu gia?

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vệ Thiên Xung, Thị Mộng đang đứng cười hăng say, Đường Kiếp đứng phía xa, trên vai có một tiểu cô nương đang ngồi, dưới chân còn có một con hổ nằm úp sấp, mà trong lòng Vệ Thiên Xung cũng đang ôm một con hồ ly.

Đường Kiếp chỉ Vệ Thiên Xung, ra hiệu đây đều là ý tứ của y, hắn chỉ là bất đắc dĩ.

- Thiếu gia, Đường Kiếp, Thị Mộng... Sao lại là các ngươi? Các ngươi về rồi hả?
Tần quản sự trong niềm vui bất ngờ hỏi.

Vệ Thiên Xung ôm bụng cười nói:
- Nhớ mẫu thân nên trở về thăm, không ngờ chưa vào cửa đã thấy đến ngươi đi ra, có tâm dọa ngươi một chút, không ngờ... Ha ha, Tần quản gia ngươi cũng thật là, cái gì là phi thiên? Tu giả chúng ta có bậc này sao?

Thị Mộng cũng chỉ vào Vệ Thiên Xung cười:
- Đồ đệ cả, thiếu gia ngươi đồ đệ của chân nhân, thiên tư hơn người. Còn có Đường Kiếp, hộ vệ Đường Kiếp... Ha ha ha ha.

Vệ Thiên Xung bất mãn:
- Đợi một chút, ta thiên tư hơn người là đúng mà.

Thị Mộng bĩu môi:
- Sai nhất chính là cái này.

- Ai nha tiểu tử ngươi lá gan thật lớn, ngươi nghĩ ta không dám đánh ngươi sao? Thiếu gia giờ ta một mình đánh ngươi ba...

Tần quản sự đỏ mặt nhéo tai Thị Mộng:
- Mấy tên tiểu tử thối, lên Thiên Tiên liền không biết lớn nhỏ đùa giỡn ta! Lại còn cướp ta, thiếu gia cướp quản sự? Đây là đạo lý gì chứ, ta phải đến chỗ thái thái tố cáo các ngươi.

Thị Mộng bị nhéo la oai oái nhưng cũng không dám trả đòn, vẫn là Vệ Thiên Xung nhào lên, bắt lấy tay Tần quản sự:
- Đừng, đừng, chúng ta nhận sai là được. Chỉ là cho lão nhân gia vui vẻ, ngươi nghiêm túc làm gì. Bọn ta bồi thường cho ngươi, bồi thường gấp đôi đã được chưa?

Nói xong Vệ Thiên Xung đem bạc trả lại cho Tần quản sự, một tay lấy ra bình đan dược đặt một viên vào tay Tần quản sự:
- Đây, Diên Niên Ích Thọ Đan, Đường Kiếp chuẩn bị cho ngươi đấy, ta làm người tốt đưa cho ngươi.

- Diên Niên Ích Thọ Đan?
Tần quản sự giật mình kinh hãi.

Thứ này ông biết, trước đây ít năm Ngô gia nhị lão chính là dựa vào thuốc này mà cơ thể chuyển biến tốt đẹp, tinh thần phấn chấn khiến ông từng hâm mộ, trong lòng cũng mong Đường Kiếp tìm cho mình. Nhưng ông biết thuốc này nhất định không rẻ, mà tuổi của mình cũng chưa đến lúc dúng thuốc, bởi vậy chỉ là mong ước, không ngờ hôm nay Đường Kiếp lại tìm cho ông, trong lòng ông kích động không thôi.

Nhìn sang Đường Kiếp, chỉ thấy hắn vẫn đừng nhìn mình cười như trước.

Trong lòng khẽ động, đá một cước vào Vệ Thiên Xung:
- Đi, đi, đi, nếu đã trở lại, còn không mau tìm nương ngươi đi, ở chỗ ta làm loạn cái gì.

Vệ Thiên Xung cười ha hả né tránh:
- Biết rồi. Tần quản sự, Đường Kiếp, ta đi gặp mẹ ta trước.

Đường Kiếp trả lời:
- Ta đi gặp nghĩa phụ nghĩa mẫu, lát sẽ gặp lão gia thái thái.

- Được.
Vệ Thiên Xung đồng ý, nhưng không đi cửa chính mà cùng Thị Mộng nhảy tường vào bên trong phủ, sau đó chợt nghe tiếng quát:
- Kẻ nào tự tiện xông vào Vệ phủ!

Một đạo kình khí trong phủ lao ra bang bang vang dội, sau đó là Vệ Thiên Xung cười phóng đãng:
- A, trong phủ lại có tiên sư mới nữa sao? Đến đến đây, ta là phi thiên trên Lương Sơn tới. Sư tiên mới tới có dám cùng ta đại chiến ba trăm hiệp...

Sau tiếng kêu của Vệ Thiên Xung, trong phủ gà bay chó sủa.

Đường Kiếp và Tần quản sự nhìn nhau bật cười, cũng không quản tới tiểu tử này làm loạn nhà mình thế nào, Đường Kiếp phất tay, bảo Y Y đi chơi cùng tiểu Hổ rồi mới cùng Tần quản sự đi về nhà.

Trên đường trở về, Tần quản sự hỏi:
- Lần này có thể về mấy ngày?

Đường Kiếp trả lời:
- Trễ nhất là cuối tháng, thêm thời gian quay về, có khoảng hai mươi ngày.

- Vậy thì tốt.
Tần quản sự hài lòng:
- Vừa lúc ở trong phủ thêm mấy ngày, ở bên nghĩa phụ nghĩa mẫu ngươi, cũng tăng thêm thanh thế cho Vệ phủ.

- Vệ phủ còn cần tăng thêm thanh thế sao?
Đường Kiếp cười hỏi.

- Thượng tiêu buông xuống, đúng là thời cơ tất cả hiển lộ thân thủ, có chút thực lực cũng muốn mang ra khoe khoang, có thể nâng cao thanh thế, có thể chấn động bọn đạo chích.

Nghe nói như thế, ánh mắt Đường Kiếp hơi nheo lại:
- Nghe như gần đây trong phủ có phiền toái gì?

Tần quản sự lắc đầu, thở dài một tiếng:
- Phiền toái cũng không thể nói rõ, chẳng qua là rất nhiều chuyện, xử lý tốt thì không có phiền toái, xử lý không tốt đúng là đại phiền toái.

- Rốt cuộc sao lại thế này?

- Không nóng vội, không nóng vội, mọi chuyện cứ đợi gặp nghĩa phụ nghĩa mẫu của ngươi rồi nói sau.
Tần quản sự cũng không vội trả lời, dẫn Đường Kiếp về nhà.

Tới cửa Ngô gia, Tần quản sự gõ cửa, là một tiểu tử mười tuổi ra mở cửa. Tiểu tử kia thấy là Tần quản sự liền đón vào, ánh mắt không ngừng nhìn Đường Kiếp.

Tần quản sự cười vỗ một cái:
- Đây là Nhị thiếu gia của ngươi, còn không mau đi báo cho Nhị lão, nhi tử bọn họ ngày nhớ đêm mong đã quay về.

Người hầu nam trẻ tuổi nghe mà giật mình, lập tức hiểu được người trước mắt là ai, nhanh như chớp chạy vào phòng.

Đường Kiếp hỏi:
- Trong nhà cũng có người hầu rồi hả?

Tần quản sự cười nói:
- Hai năm trước thái thái an bài, tên Bản nhi. Dù sao cũng đã lớn tuổi, cho dù dùng Diên Niên Ích Thọ Đan cũng không thể để lão nhân gia già bảy tám mươi tuổi làm việc nặng.

- Là thái thái nghĩ chu đáo.
Đường Kiếp thán phục một câu, hắn ở học viện, tuy rằng quan tâm Nhị lão nhưng có một số việc vẫn chưa đủ chu toàn.

Bên này hai người vào buồng trong, chỉ thấy người hầu nam trẻ tuổi Bản nhi đã đón Nhị lão ra.

Ngô gia lão thái thái vừa thấy Đường Kiếp, vừa mừng vừa sợ, trực tiếp quát:
- Thật đúng là tiểu Kiếp đã trở lại!

Ánh mắt Đường Kiếp ươn ướt, tiến lên hai bước, quỳ xuống:
- Cha, mẹ!

Nhị lão vội đón lấy Đường Kiếp, ba người nhìn nhau, nhất thời kích động nói không ra lời.

Vẫn là Tần quản sự tiến lên đỡ Đường Kiếp đứng dậy, lúc này mới cùng Đường Kiếp đỡ Nhị lão ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, Nhị lão không ngừng hỏi Đường Kiếp ở học viện thế nào. Ăn uống thế nào, tu luyện thế nào, có đắc tội ai không? Con một lòng tu luyện, ít gây chuyện. Rồi lại hỏi hầu hạ thiếu gia tốt chứ? Tri ân quan trọng báo đáp, không thể vì thoát được thân phận người hầu mà lơ là thiếu gia.

Đủ câu hỏi thân thiết, đủ lời dặn dò, nói mãi không hết, sự quan tâm đó khiến Đường Kiếp cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Cũng may có Tần quản sự hỗ trợ, nói:
- Nhị lão cứ yên tâm, tiểu Kiếp thế nào không phải các ngài không biết. Trên đường tới đây ta đã hỏi qua rồi, tiểu Kiếp giờ rất tốt, Thoát Phàm bách luyện, địa vị Tứ phẩm, gặp quan không phải bái!

Nhị lão nghe mà vui mừng hô "Ông trời có mắt" .

Đường Kiếp hỏi:
- Mấy năm nay Nhị lão sống thế nào?

Nhị lão trả lời:
- Được lắm, cũng không có cách nào được hơn nữa. Vệ phủ cho miếng đất, Nhị lão chúng ta không làm thì cho thuê.Nhà này cũng là Vệ phủ cho, người hầu cũng thế, con người cũng coi như thông minh, biết việc mà làm, cũng có vài phần thông minh lanh lợi như ngươi năm đó. Hạnh Nhi mấy năm trước đã về đi theo đại thiếu gia buôn bán, cũng ngày càng biết điều, hàng năm đều gửi bạc về. Kỳ thật giờ ăn uống của chúng ta do Vệ phủ bao hết, có bạc cũng không có chỗ dùng, vẫn là tương lai để lại cho các ngươi.

Lão nhân gia giản dị kể lại mọi chuyện, nghe vào tai Đường Kiếp lại có tư vị khác.

Hàn huyên chưa được bao lâu, chợt nghe bên ngoài có người gõ cửa.

Đi ra mở cửa đã thấy Vệ phủ Nhị quản gia Nghiêm Thần.

Vào cửa Ngô gia, Nghiêm Thần đi tới đại sảnh, trước bái Nhị lão, sau cúi chào Đường Kiếp rồi mới cười nói:
- Vừa mới được tin tức, biết thiếu gia và Đường công tử trở về, thái thái vui vẻ sai bọn hạ nhân tới bày tiệc chiêu đãi, sai ta tới mời nhị vị lão nhân gia tới quý phủ dự tiệc. Vừa lúc Đường công tử cũng ở đây thì cùng đi luôn.

Nói xong đã từ trong tay áo lấy ra một phần thiếp mời.

Đường Kiếp biết trong phủ nhận được tin tức, lập tức sai Nghiêm Thần tự mình tới mời Nhị lão tỏ vẻ coi trọng.

Thấy hắn nhìn Tần quản sự, Tần quản sự biết ý vội nói:
- Mấy năm nay mỗi dịp quý phủ mở thịnh yến, Nhị lão đều được mời.

Nhị lão cũng nói:
- Đúng vậy đúng vậy, Vệ phủ đối với chúng ta tuyệt không hai lời.

- Vậy là tốt rồi.
Đường Kiếp nghiêm mặt nói:
- Ân tình của Vệ phủ, Đường Kiếp ta nhớ kỹ, thái thái có cái gì sai phái cứ nói đừng ngại.

Nghiêm Thần cười nói:
- Tâm ý của Đường công tử, trong phủ đều hiểu. Chuyện này cũng không vội, công tử cứ ở ngoài lo chuyện tu tiên, chuyện trong nhà, quý phủ sẽ an bài tốt.

Thấy y nói như vậy, trong lòng Đường Kiếp cũng cảm thấy thoải mái.

Mấy người ngồi trong nhà tán gẫu, thấy nhìn thời gian không sai biệt lắm bèn cùng nhau đi về phía Vệ phủ, nhưng chưa tới Vệ phủ đã nghe chiêng trống vang trời, tiếng pháo trỗi lên.

Sắc trời chưa tối, đã có lượng lớn pháo hoa phóng vào không trung.

Dùng phương thức này nói với bên ngoài, Vệ gia tu tiên thiếu gia đã trở lại!