Thời gian thấm thoát, đảo mắt đã lại ba năm trôi qua.
Trong hoa viên Đào Nhiên Cư giờ hoa đào thơm mát, hoa quả ngập vườn.
Y Y ngồi trên đu dây tự do tự tại, mấy năm qua đi, hình dáng bên ngoài của Y Y chẳng hề thay đổi, cho dù đã nhập Khai Trí thì vẫn mang hình dáng trẻ em. Tinh vật do thảo mộc biến thành, sinh mạng kéo dài nên thời gian trưởng thành cũng dài. Bởi vậy khi sinh trưởng tới một trình độ nhất định thì tốc độ sẽ trì hoãn lớn. Thời gian mấy năm với thực vật mà nói cũng chỉ là cái nháy mắt.
So sánh ra, tiểu Hổ lại có phần béo tốt.
Giờ nó đã chính thức trưởng thành, đã là thượng phẩm đỉnh cao, còn chưa thức tỉnh huyết mạch, chưa vào Khai Trí, bởi vậy vẫn khá đần độn, ngày ngày há miệng ăn cơm.
Y Y ngồi trên đu dây bện giỏ hoa của mình, vừa bó vừa đu đưa chiếc đu dây, một ngón tay điểm nhẹ vào mầm cây thì liền có một nhóm cây mới mọc ra từ bùn đất, sinh ra từng mảnh lá, rất nhanh hình thành nên một mảnh bãi cỏ xanh, có vài phần phóng túng tới lộn xộn.
Đây là năng lực của Y Y sau khi Khai Trí, có thể khiến thực vật sinh trưởng rất nhanh. Tuy nhiên với linh thực dược tính lại tạo ra tổn thất, nếu như chỉ biết làm hỏng những thứ giá trị như linh thực thì Y Y vẫn thích hợp với những thực vật bình thường, nuôi nấng bằng cỏ khô thôi.
Mấy con Đại Giác Ngưu tham lam xông tới gặm đống cỏ mới, tiểu Hổ thì ở một bên giương mắt hổ nhìn.
Đại Giác Ngưu này là do Đường Kiếp hồi còn là học sinh năm thấp lấy ra từ Hổ Gầm Cốc, để nuôi ở chỗ này, làm đồ ăn cho tiểu Hổ, so với mua bên ngoài thì tốt hơn nhiều. Dù sao thực vật có chứa linh tính cũng không rẻ, mà khẩu vị của tiểu Hổ lại không thấp, Đường Kiếp không thể cả ngày thả nó ra ngoài đi săn, chỉ có thể nuôi trong nhà làm thịt. Đám Đại Giác Ngưu mới đầu bị tiểu Hổ dọa cho sợ, thời gian sống không dài, nhưng qua một thời gian, đã quen lại thành bình an vô sự.
Chỉ là Đường Kiếp không hiểu, tiểu tử này ăn nhiều linh thực như vậy, vì sao vẫn chưa tiến giai?
Vì thế hắn đặc biệt đến hỏi Vương Phá Quan, không nghĩ ngờ Vương Phá Quan nghe xong mừng rỡ, chỉ nói càng muộn càng tốt, hận không thể để nó một trăm năm nữa mới Khai Trí.
Một con yêu thú một trăm năm mà chưa Khai Trí, trong tu giới chính là loại không có tiền đồ, nhưng Vương Phá Quan lại hưng phấn tới mức làm Đường Kiếp chẳng hiểu sao. Đường Kiếp không tin Vương Phá Quan sẽ có ý nghĩ "Để đứa nhỏ làm người bình thường, bình an sống qua cả đời", hơn nữa Hổ tộc trên Hổ Gầm sơn cũng có lai lịch khác với những bộ tộc hổ khác, chuyện này thì Đường Kiếp còn biết một chút.
Chỉ sợ đây đúng là thiên phú của tộc Vương Phá Quan, thời kỳ trưởng thành tương đối dài.
Đường Kiếp nhớ thời thái cổ và thượng cổ, có những đại yêu thời kì sinh trưởng dài, cho dù là ấu sinh kỳ cũng cần trăm năm thời gian, một khi trưởng thành, ít nhất cũng là Tử Phủ Tiên Đài hoặc Đại Năng. Hắn không trông cậy vào tiểu Hổ cũng là loại huyết mạch đó, nhưng ngẫm lại nó trong tình huống huyết mạch chưa thức tỉnh mà đã có ba pháp thuật thiên phú, thật không biết lúc trưởng thành sẽ thế nào.
Sau khi cho một đám cỏ mới mọc lên, Y Y cũng không đình chỉ thi pháp mà khống chế một ít thực vật tiếp tục sinh trưởng, càng ngày càng cao, tranh giành lẫn nhau dần hình thành nên một căn nhà cỏ.
Đây là điển hình của sự lãng phí, cỏ mọc cao như vậy chẳng có lợi ích gì mà còn tiêu hao hết linh tính, hoàn toàn trở thành cỏ dại. Y Y thì không sao, chỉ phấn khởi chỉ huy đám cỏ kia sinh trưởng, khung nhà cỏ, không chỉ xây xong phòng ở mà còn muốn kéo thành bình đài, rất có tư thế muôn dựng thành đình đài lầu các.
Đáng tiếc được một nửa thì thất bại, nhà cỏ sụp đổ, lập tức hóa thành tảng cỏ tung bay.
Tức giận đến Y Y giơ chân kêu to:
- Chán ghét!
- Như thế nào, lại thất bại sao?
Đường Kiếp từ trong phòng đi ra.
Bốn năm qua đi, dáng vẻ của Đường Kiếp có phần thành thục hơn. Mặc trường bào, giơ tay nhấc chân mang theo cảm giác uy nghiêm.
Đây là uy nghiêm khi tu giả tu tới một cảnh giới nhất định, giống như uy áp cảnh giới của Lam Ngọc vậy, hiện giờ đã có trên người Đường Kiếp. Chỉ có điều so sánh với với Lam Ngọc, khí thế của Đường Kiếp lại có vẻ nội liễm rất nhiều.
Đi từ phía sau Y Y ra, Đường Kiếp mỉm cười nhìn Y Y, tiểu tử kia đang bĩu môi hờn dỗi.
Sau khi Khai Trí, nó vẫn ảo tưởng dùng thực vật tạo ra một tòa cung điện rồi vào trong đó ở làm nữ vương.
Nhưng có cố gắng thế nào cũng chẳng tạo ra được một tòa cung điện như vậy.
Thấy Y Y tức giận, Đường Kiếp cười nói:
- Mỗi thực vật đều có sở trường của mình, muội cần gì phải học theo nàng ta? Muội không tạo được hoa cung, nhưng băng tinh kia cũng chẳng phải không có Khởi La Thiên Chức của muội sao?
Khởi La Thiên Chức là pháp thuật Y Y nắm giữ sau khi tấn cấp Khai Trí, quân công vượt qua phạm vi, uy lực vô biên, dù là Đường Kiếp dùng Vô Song Trảm cũng khó chống đỡ.
- Nhưng người ta thích có hoa cung.
Y Y dùng cách của tiểu cô nương trả lời:
- Muội không tin muội không làm được... Phỉ Thúy hoa cung.
Theo tiếng nói, lại là một mảng cỏ xanh đột ngột từ mặt đất mọc lên.
Nhìn Y Y nghiêm túc, Đường Kiếp cũng không khuyên nữa.
Theo Đường Kiếp, khoảng cách từ giờ tới lúc Y Y tự nghĩ ra pháp thuật còn rất xa xôi, sẽ chỉ làm lãng phí thời gian, nhưng Đường Kiếp cũng hiểu có một số việc không thể dùng chuyện được mất bàn luận.
Quá trình mọi người chuyên chú theo đuổi mục tiêu thường sẽ bộc phát ra nhiệt tình lớn, độ cao chuyên chú, khắc sâu trí tuệ.
Tuổi của Y Y vẫn còn nhỏ, pháp thuật nàng theo đuổi giống như ảo ảnh trong mơ, nhưng trong quá trình theo đuổi lại có lợi cho tâm trí. Vì nguyên nhân này, Đường Kiếp chỉ khuyên Y Y một câu rồi tùy nàng.
Không đi quản Y Y, Đường Kiếp tự ra khỏi nhà đi tới học viện, chỉ có điều đi tới đi lui lại không thấy những khuôn mặt quen thuộc đâu.
Bốn năm trôi qua như gió.
Bành Diệu Long, Diệp Thiên Thương đã sớm tốt nghiệp, thân là học sinh lĩnh quân lại có biểu hiện phi phàm trong Tiên Duyên Hội nên đã trở thành đệ tử chính thức của phái Tẩy Nguyệt.
Bành Diệu Long vào Chiến Bộ Huyết Chiến đường, Diệp Thiên Thương thì vào Cung đường, trở thành thủ hạ của Yến Trường Phong, Long Đảo thì theo phụ thân Long Nhược Hải, vào Phụng đường.
Phụng đường là nơi phụ trách đi các nơi thu vật kính dâng cho Tẩy Nguyệt phái.
Khác với Phụng đường, Cung đường là nơi cung cấp vũ lực bảo hộ, thu chi, tính chất giống với bảo tiêu, chẳng qua bảo tiêu này giá khá lớn, tư cách tương đối cao, thu phí hơi đắt, Phụng đương chuyên phụ trách quản lý đồ cung phụng các nơi kính dâng, nhất là một vào mỏ quan trọng, nhà gieo trồng…, đều do Phụng đường phụ trách.
Nếu như nói Cung đường chuyên đối ngoại buôn bán vũ khí thì Phụng đường là cơ quan thuế vụ, hơn nữa hai bộ phận này cùng tồn tại trong doanh nghiệp nhà nước, ba người ở cùng nhau, kết hợp thành ba cột tài chính của Tẩy Nguyệt pháo, cũng là một chức quan béo bở.
Thích Thiếu Danh thì còn ở chỗ Lý Hồng Dương học tập, hai năm trước có tin truyền đến y cũng đã nhập Thoát Phàm, đang dựa vào thiên phú của mình đuổi theo Đường Kiếp.
Vệ Thiên Xung thì đầu năm nay mới Thoát Phàm, tuy tư chất bình thường nhưng do mượn biểu hiện của Tiên Duyên Hội, chân truyền Trường Phong, Vệ Thiên Xung cũng thành công dùng tám năm tấn thân, cuối cùng không phụ Vệ gia hy vọng. Ngược lại đại ca Vệ Thiên Chí cuối cùng không thể trong mười năm kỳ vào Thoát Phàm nên giờ đã về nhà, học tập kinh thương chuẩn bị kế thừa gia nghiệp. Ngô Hạnh và Vệ Thiên Chí giống nhau, cuối cùng cũng không thể Thoát Phàm, tuy nhiên tâm tình khá bình tĩnh, sau khi về đến nhà liền đi theo đại thiếu gia, chủ quản mua bán, phụ trách đúng mua bán cùng Thủ Vọng Xuyên —— sau khi từ Hồng Mai Lĩnh trở về, Vệ Thiên Xung đề nghị gia tộc ở Linh Châu và Thủ Vọng Xuyên thành lập một tuyến giao thông, lui tới buôn bán hàng hóa.
Đường Kiếp cũng bởi vậy thoát ly thân phận người hầu học, chỉ có điều vẫn thuộc về Vệ gia, địa vị đồng đẳng với Vệ gia biểu thiếu gia.
Thị Mộng thì còn kém chút, y thiên phú khá thấp, tài nguyên không có, hiện giờ cũng giống như Vệ Thiên Chí, phân vẫn giữa không và về thành, cũng may Đường Kiếp an ủi hắn, hứa hẹn tất bảo vệ y mười sẽ Thoát Phàm giúp Thị Mộng thở dài một hơi.
Thái Quân Dương vẫn không có tin tức gì, tên này không ở học viện, luôn phiêu bạt trên giang hồ, cũng không ai biết khi nào thì quay về, cũng không biết y đã vào Thoát Phàm chưa. Tuy nhiên lấy tư chất của y thì không có vấn đề.
Về phần Đường Kiếp giờ đã thoát ly Thoát Phàm, đang ở Bách Luyện Kỳ, gân cốt toàn thân đều được tôi luyện, thể chất phàm trần của tu già lần đầu tiên chuyển biến dần sang linh thể.
Trong tu giới, rất nhiều người cho rằng từ nơi này bước lên, tu giả mới chân chính là tu giả, về phần trước đây cũng chỉ là khởi đổng. Khi tu giả tới bước này, rất nhiều chuyện sẽ thấy không có linh khí tích lũy vẫn có thể (hoặc: nhưng) giải quyết, cảm ngộ, trải qua, tu luyện, linh khí, bí pháp, linh dược, nhiều loại yêu cầu ùn ùn kéo đến, yêu cầu thêm phức tạp, biến hóa thêm phiền phức, không thể phá giải một cách tầm thường.
Đi trên đường nhỏ trong học viện, vô tình Đường Kiếp đã tới Huyền Bảng đài.
Sau khi Thoát Phàm, có quãng thời gian Đường Kiếp cũng thường xuyên tới đây tiếp nhận không ít nhiệm vụ, đổi lấy chút tài nguyên.
Mượn dùng những tài nguyên này tu luyện, còn có những thứ đoạt được ở Tiên Duyên Hội, thân thể Đường Kiếp lần nữa tăng lên tới Ngọc Thạch sơ cấp. Tuy nhiên, Đường Kiếp phát hiện thể chất của mình cũng rất khó tăng lên nữa.
Thân thể giờ của hắn vẫn do bí pháp chế thành, kỳ thật vẫn có một vài chỗ thiếu hụt, vấn đề lớn nhất chính là thân thể rất khó tiếp tục hùng mạnh, ngược lại là phương diện tu luyện không có trở ngại gì. Tuy nhiên khi hắn tiến vào bách luyện, linh khí không còn nâng cao, tiền không thể giải quyết vấn đề, dưới tác dụng của hai tương tác, Đường Kiếp tới dần dần thiếu đi.
Một đám học sinh nhìn thấy Đường Kiếp đều cung kính thi lễ, gọi một tiếng:
- Đại sư huynh!
Hiện giờ Đường Kiếp đã là Đại sư huynh Tẩy Nguyệt Học Viện, đừng nói hắn, ngay cả Vệ Thiên Xung cũng được hô là sư huynh rồi.
Nhớ năm nào mới vào học viện, tiểu tử thối ngây thơ vô tri, hết ăn lại nằm, nhưng giờ lăn lộn cũng thành sư huynh rồi, ngay cả Đường Kiếp cũng không nhịn được lắc đầu cười khổ, nói một câu "Biển cả chưa nương dâu, ngươi vẫn chưa thể bay."
Lời ra khỏi miệng, Đường Kiếp liền nghĩ tới Ngô gia Nhị lão.
Mấy năm trước lúc làm nhiệm vụ Đường Kiếp từng nhìn thấy họ vài lần, dùng thuốc Ngô Hạnh gửi tới, hai vị lão nhân gia thân thể tốt lên, tinh thần cũng tốt hơn nhiều. Tuy nhiên thủ đoạn của Đường Kiếp không thể đã lừa gạt hai vị lão nhân gia, hai vị lão nhân gia đã sớm đoán được là Đường Kiếp mua. Ở Linh Châu, Nhị lão ở một thời gian ngắn, sau trở về Hậu Đường tiếp tục tu luyện, không ngờ chỉ chớp mắt đã là hai năm qua đi.
Lúc này nhớ tới, đáy lòng chợt có cảm xúc muốn đi thăm Nhị lão.
Trong lòng vừa nghĩ thì không có cách nào ngăn lại. Vừa lúc trên Huyền Bảng đài có một học sinh đang đi tới.
Học sinh kia thấy Đường Kiếp tới liền cung kính chào:
- Đại sư huynh.
Đường Kiếp quay lại, trực tiếp hỏi:
- Có nhiệm vụ của Linh Châu không?
Học sinh kia quay lại nhìn, lắc đầu nói:
- Không có.
Học sinh ra ngoài, học viện đều có quy tắc, không có chuyện không được ra ngoài, vì nguyên nhân này nên nhiệm vụ chính là cơ hội ra ngoài tốt nhất. Phàm là tổ ra ngoài thăm dò cũng được giao kèm nhiệm vụ. Như Thái Quân Dương ra ngoài lịch lãm, trên người cũng treo đầy nhiệm vụ. Chẳng qua thằng nhãi này đủ vô sỉ, treo nhiệm vụ cũng không đi hoàn thành mà chỉ mượn cơ hội. Dù sao học viện cũng không quản, cứ bảo vệ được quy củ là được.
Vì nguyên nhân này, dù Đường Kiếp muốn quay về thăm người thân thì cũng phải nhận nhiệm vụ, nếu không mỗi tháng nghỉ có một ngày thật không đủ.
Khi nghe nói không có, trong lòng Đường Kiếp cảm thấy thất vọng, đang định di tìm Tạ Phong Đường xin phép thì chợt nghe học sinh kia nói:
- Tuy nhiên trong nhiệm vụ bính cấp môn phái cũng có Linh Châu đấy.
- Nhiệm vụ Bính cấp môn phái?
Đường Kiếp nghe xong mà hưng phấn.
Nhiệm vụ Bính cấp môn phái là do phái Tẩy Nguyệt gửi tới, có thể do đệ tử dự bị nhận nhiệm vụ, về phần cao cấp hơn thì dù là dự bị đệ tử cũng không thể nhận, do là nhiệm vụ môn phái, phần thưởng cũng là môn phái cống hiến.
Đường Kiếp do được Minh Dạ Không tiến cử nên đã sớm là dự bị đệ tử, mấy năm nay cũng nhận không ít nhiệm vụ môn phái, môn phái cống hiến tích góp từng tí một, nợ xong thì trả hết toàn bộ.
Lúc này nghe có một nhiệm vụ bính cấp môn phái đi tới Linh Châu, Đường Kiếp đương nhiên là mừng rỡ, hỏi:
- Lấy ra ta xem một chút.
Học sinh kia đưa cho Đường Kiếp.
Đường Kiếp tiếp nhận thì phát hiện đúng là nhiệm vụ tìm quặng linh thạch.
Linh Châu phía bắc có ngọn núi tên Vĩnh Tuế.
Ba mươi năm trước có người ở núi Vĩnh Tuế phát hiện mạch khoáng linh thạch. Linh thạch ở tu giới thuộc loại năng lượng tài nguyên, giá trị không cao nhưng có ý nghĩa trọng đại.
Sau khi mạch khoáng linh thạch bị phát hiện, không có phát sinh như Tử Kim mạch trong Lê Quốc, môn phái nhỏ ở địa phương là Thạch Môn Phái đã tuyên bố nộp lên phái Tẩy Nguyệt trước.
Phái Tẩy Nguyệt phái người đi thăm dò, xác nhận đây là một quặng linh thạch liền lệnh cho Phân đường phụ trách giám sát, Thạch Môn Phái phụ trách khai thác, thu hoạch chia làm mười sáu phần, phái Tẩy Nguyệt được tám phần, đây xem như phái Tẩy Nguyệt thấy đối phương tự giác nên ban thưởng.
Hiện giờ mạch khoáng khai thác đã được ba mươi năm. Từ một quặng linh thạch nhỏ, Vĩnh Tuế quặng dần dần khô kiệt.
Thạch Môn Phái cho người truyền thư, nói Vĩnh Tuế quặng không thể thu hoạch nữa, mời phái Tẩy Nguyệt cho người tới xác nhận, chứ nếu bắt họ tiếp tục nộp linh thạch thì khó rồi.
Bởi vì mạch khoáng khai thác đã ba mươi năm, theo thời gian có lợi thì cũng đã khô kiệt, cơ bản sẽ không có vấn đề gì, bởi vậy phái Tẩy Nguyệt giao nhiệm vụ này xuống dưới, cho vài đệ tử cấp thấp cơ hội lập công. Điểm cống hiến không nhiều, chỉ có hai, nhưng với Đường Kiếp quan trọng không phải là điểm mà là mượn cơ hội này hồi hương.
Núi Vĩnh Tuế cách Thương Long Phủ không xa, ngự kiếm chỉ cần một canh giờ là đến.
Xem qua nhiệm vụ, Đường Kiếp gật đầu nói:
- Ta nhận nhiệm vụ này.
- Nếu vậy, sư đệ thay sư huynh niêm phong cất vào kho nhiệm vụ. Sư huynh nhớ lấy, việc này nhất định phải hoàn thành trước cuối tháng.
Kia học sinh cười hì hì trả lời.
Đường Kiếp lên tiếng trả lời:
- Đa tạ nhắc nhở, đúng rồi, cho hai ta nhiệm vụ chứng minh, ta mời Vệ Thiên Xung và Thị Mộng cùng hoàn thành.
Đường Kiếp mời người hiệp thì sẽ không có điểm cống hiến. Tuy nhiên Đường Kiếp cũng chỉ muốn chứng minh mà thôi. Vệ Thiên Xung, Thị Mộng bọn họ rời nhà cũng lâu, chắc cũng muốn về.
Cầm chứng minh rời đi, học sinh nhìn theo bóng Đường Kiếp, hồi lâu đột nhiên lấy phù ra, viết lên "Đường Kiếp tiếp nhận nhiệm vụ quặng Vĩnh Tuế", sau đó làm bốc cháy, hóa thành khói tiêu tan.