Từ Hồng Mai Lĩnh về sau, cuộc sống lại bình tĩnh như xưa.

Đám học sinh mỗi ngày đến trường, tu luyện, ngày qua ngày buồn tẻ và an bình.

Bành Diệu Long và Diệp Thiên Thương vì tranh chân truyền mà tan vỡ quan hệ, quá Tiên Duyên Đại Hội sóng vai chiến đấu, rốt cục dịu đi. Tuy nhiên dịu đi không có nghĩa bỏ qua cho đối phương, bên ngoài càng tranh giành dữ tợn. Giờ chỉ cần vừa thấy mặt đã nói "Huynh đệ thế nào rồi? Tìm một chỗ đấu một trận?"

Thích Thiếu Danh được Lý Hồng Dương chính thức tuyên bố thu làm chân truyền, mang về núi chỉ đạo tu luyện. Đãi ngộ tốt hơn Vệ Thiên Xung nhiều. Vệ Thiên Xung hàng năm chỉ có thể lên núi một tháng, Thích Thiếu Danh vừa lên núi là chơi tới nửa năm, sáu tháng cuối thì có ba tháng là ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, ba tháng còn lại quay về học viện giữ liên lạc và tình cảm tới những người khác, đãi ngộ hoàn toàn là một trời một vực.

Long Đảo cũng bị phụ thân gọi về bồi dưỡng. Phụ thân Long Nhược Hải dù không phải một trong mười chín Thiên Khôi nhưng cũng là Thiên Tâm chân nhân, Thiên Tâm bình thường cũng là Thiên Tâm, quan trọng nhất bỏ tiền vốn bồi dưỡng đứa nhỏ. Cho nên thực lực của Long Đảo gần đây cũng tăng mạnh.

Thái Quân Dương trở về bắt đầu thường xuyên tiếp nhận nhiệm vụ. Người khác tưởng thất bại ở Tiên Duyên Hội sẽ khiến y chán ngán thất vọng không lòng dạ nào tu luyện, Đường Kiếp lại biết Thái Quân Dương đây đang ma luyện chính mình. Y vốn là người chuyên tâm ngộ đạo, trên đường nhân sinh vừa chiến đấu vừa tu luyện, so với học viện lý thuyết khô khan ở học viện càng thêm hữu ích. Chuyện Tiên Duyên Hội không làm y sa sút tinh thần, nhưng lại giúp y thêm tích cực đối mặt cuộc sống và tu luyện.

Về phần Vệ Thiên Xung, biểu hiện trên Tiên Duyên Hội đã thông qua được khảo nghiệm của Yến Trường Phong, không làm sư phụ mất mặt nên ban thưởng, đặc biệt truyền cho y Nhật Diệu Cửu Biến. Tuy nhiên tiểu tử sau khi được bí pháp kế thừa đã làm chuyện không ngờ là nhảy vào Tiêu Dao Xã tỏ tình với Bình Tĩnh Nguyệt, lập tức dọa sợ không ít người. Đối mặt với Vệ Thiên Xung theo đuổi, phản ứng của Bình Tĩnh Nguyệt là bùng nổ, truy sát y suốt ba con phố.

Tuy nhiên bạo lực cũng không ngăn được Vệ Thiên Xung.

Không ngờ một tên thiếu kiên nhẫn lại không sợ bạn học cười nhạo, kiên trì theo đuổi Bình Tĩnh Nguyệt, nhưng lần nào cũng bị Bình Tĩnh Nguyệt đánh bay.

Đường Kiếp không để ý chuyện này.

Hắn cho rằng chuyện này không có gì sai, người trẻ tuổi ai chẳng có chút phong hoa tuyết nguyệt? Nhớ năm đó, ai mà không biết tới ái tình trước khi nhận chỗ làm việc?

Cũng chính bởi vì hắn không thèm để ý, Vệ Thiên Xung mới tích cực cố gắng theo đuổi, thậm chí còn không cần hắn cổ vũ và dạy bảo, Vệ Thiên Xung cũng biết tặng hoa cho Bình Tĩnh Nguyệt. Chỉ là hoa kia bị vứt ven đường, mặc người giẫm đạp, tan nát thành bùn.

Tuy nhiên, là người trẻ tuổi luôn có nhiều thời gian.

Hôm nay Đường Kiếp đang ở trong phòng tu luyện, chợt nghe bên ngoài có tiếng đập cửa.

Là Thị Mộng.

Y ở ngoài cửa liều mạng hô to:
- Đường Kiếp, Đường Kiếp, không xong rồi!

Đường Kiếp ra mở cửa:
- Chuyện gì vậy?

Lời của hắn vô hình mang theo một cỗ uy nghiêm.

Thị Mộng vội nói:
- Thiếu gia hắn... Hắn...

Đường Kiếp nhíu mày:
- Từ từ nói, thiếu gia làm sao?

- Y cùng người ta sinh tử đấu!
Rốt cuộc Thị Mộng đã nói xong.

- Cái gì?
Đường Kiếp nhảy dựng lên:
- Với ai?

- Đỗ Bân.

- Đỗ Bân năm tám sao?

- Không phải y thì là ai?

- ... Y cũng thật là.
Đường Kiếp cũng hết chỗ nói.

Dù nói Vệ Thiên Xung cũng đã tham gia Tiên Duyên Đại Hội, bái Yến Trường Phong làm sư, nhưng y vẫn là học sinh năm năm, còn xa mới được gọi là xưng bá học viện, mà trong học viện, chưa xưng vương sẽ bị đám học sinh đè ép.

Đỗ Bân tuy không tham gia Tiên Duyên Đại Hội, nhưng không có nghĩa là gã không có thực lực, thân là học sinh năm tám, gã cũng là tu giả Thoát Phàm Cảnh, thực tế chiến lực cũng không tệ, tu luyện ngũ khí hàn quang pháp và luyện ảnh phân thân bí quyết lại là khắc tinh khôi lỗi của Vệ Thiên Xung, Vệ Thiên Xung chống lại gã, tỷ lệ thắng không lớn.

- Ở đâu?
Đường Kiếp hỏi.

- Phía sau núi Mai tử lâm.

Đường Kiếp dẫn Thị Mộng chạy ra sau núi. Vừa đi vừa hỏi nên mới biết Vệ Thiên Xung sinh tử đấu là vì Bình Tĩnh Nguyệt. Đỗ Bân kia không ngờ cũng thích Bình Tĩnh Nguyệt, hai kẻ tình địch gặp nhau đương nhiên tóe lửa thù.

Vì nữ nhân, cho dù Vệ Thiên Xung là chân truyền, Đỗ Bân cũng là sẽ không nhượng bộ đấy. Hai người đã từng có vài lần tranh chấp, lần này náo lớn, phát triển thành cuộc chiến sinh tử.

Nghe bọn họ vì chuyện này quyết đấu, Đường Kiếp tức muốn hộc máu.

Một đường cấp tốc tới khoảng đất trống ở Mai tử lâm, xa xa chỉ thấy đám đông vây quanh, ở giữa là Vệ Thiên Xung và Đỗ Bân.

Hai người đang giằng co, ánh mắt nhìn nhau như muốn bốc hỏa.

Bình Tĩnh Nguyệt đứng phía xa khoanh tay không nói gì, hai nữ sinh bên cạnh nói:
- Tĩnh Nguyệt ngươi khuyên bọn họ một chút đi.

Bình Tĩnh Nguyệt trừng mắt trả lời:
- Đâu liên quan tới ta? Ta bảo họ đánh nhau sao? Còn muốn ta chọn một trong hai. Chọn con mẹ nó! Hai tên si ngốc, để chúng tự đi tìm chết!

Cô nương người ta bị ép tới phun cả lời thô tục ra rồi.

Đỗ Bân và Vệ Thiên Xung trừng mắt, rốt cục vẫn là Đỗ Bân phá vỡ cục diện bế tắc, hừ lạnh nói:
- Vệ Thiên Xung, cho dù ngươi đã tham gia Tiên Duyên Đại Hội, cho dù ngươi là đệ tử của Yến chân nhân thì cũng không có nghĩa là ngươi có thể làm bừa ở học viện. Hôm nay Đỗ mỗ sẽ cho ngươi biết, không phải chuyện gì ngươi muốn cũng được, cũng có một số người...

Vệ Thiên Xung bĩu môi:
- Đừng nói nhảm nhiều, đánh là được.

Vung tay lên, khôi lỗi chắn trước người, đồng thời âm binh được triệu tập ra, trong tay có thêm hỏa cầu siêu cấp lớn.

Ngọn lửa này áp lực lớn như ngọn núi áp đỉnh, khiến Đỗ Bân cũng phải ngơ ngẩn, không hiểu sao tiểu tử kia có thể tu luyện từ một hỏa cầu bình thường ra tình trạng này.

Vệ Thiên Xung giơ "Hỏa cầu" cười gằn:
- Thấy chưa tiểu tử, đây là pháp thuật lão tử tự nghĩ ra, hỏa bạo cầu! Không ai có thể chịu được, xem chiêu!

Sau đó đã "Ném" hóa cầu siêu cấp kia ra ngoài.

Ngay lúc y tung hỏa cầu, kiếm trong tay Đỗ Bân cũng lóe sáng, nghênh đón.

Mắt thấy sinh tử đấu đã bắt đầu, đúng lúc này, một bóng người thoáng hiện, nhưng hoàn toàn không thấy uy lực của hỏa cầu kia, một quyền đánh bay, đồng thời ôm lấy Vệ Thiên Xung lao ra ngoài.

Vệ Thiên Xung đầu tiên cả kinh, sau khi thấy là Đường Kiếp, hét lớn:
- Buông, buông, ta còn muốn cùng tiểu tử kia đánh nhau!

Đường Kiếp giận dữ hét:
- Câm miệng. Cũng không phải thâm cừu đại hận gì, động một chút là sinh tử? Nơi này là học viện, bất kể là ngươi giết hắn hay là hắn giết ngươi, người còn sống sẽ có kết quả tốt sao? Nghiêm túc suy nghĩ cho ta!

Vệ Thiên Xung hoa chân múa tay hét:
- Ta mặc kệ, ta mặc kệ! Đường Kiếp, ngươi nói ta là tu giả, tiên lộ tranh phong, muốn tranh thì tranh, sao có thể dễ dàng nhượng bộ!

Đường Kiếp tức giận ghì chặt lấy y:
- Lúc này còn dám cãi nữa hả? Vấn đề ngươi đang tranh phong sao, là tranh phong!

Từ sau núi bay thẳng đến Tĩnh Tâm viên, Đường Kiếp quăng Vệ Thiên Xung vào trong phòng nói:
- Cấm túc ba ngày, nghĩ thông suốt mới được ra.

Vệ Thiên Xung đập cửa hô to:
- Đường Kiếp, ngươi không thể đối với ta như vậy, ta là thiếu gia của ngươi!

Đường Kiếp tức giận trả lời:
- Câm miệng, giờ ta là thiếu gia của ngươi!

Ba ngày sau, Yến Trường Phong truyền thư đến bảo Vệ Thiên Xung lên núi.

Trận theo đuổi phong ba tới đây kết thúc.

Cuộc sống của Đường Kiếp vẫn đơn giản như cũ, ngày ngày đóng cửa tu luyện, dường như hắn vẫn chỉ là một học sinh bình thường chứ không phải là đệ tử, danh hào con rể Tiêu Dao kia chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.

Ngẫu nhiên nhận được vài lá thư.

Tỷ như Hứa Diệu Nhiên, tỷ như Thái Quân Dương, tỷ như Thích Thiếu Danh, còn có cả Mục Nghị.

Giao tình với Mục Nghị được xây dựng ở phúc địa, có lẽ là không đánh nhau thì không quen, Đường Kiếp và Mục Nghị lại có cảm giác thông cảm lẫn nhau. Thế nên sau Tiên Duyên Hội vẫn lưu lại tin phù, liên lạc với nhau, đương nhiên không năng suất như Hứa Diệu Nhiên.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã nửa năm qua đi.

Hôm nay Đường Kiếp như thường lệ vào khu rừng dưới núi Thanh Vân, một mình đi lại.

Một trận gió thổi qua, lá rụng bay tán loạn.

Trong mấy phiến lá thấp thoáng, mấy đạo tinh quang như điện bay vụt tới Đường Kiếp.

Đường Kiếp ngẩng đầu, ánh mắt như điện, đao trong tay trong nháy mắt chém ra một đao lạnh thấu xương.

Đao phong quét qua cắt thành một cái khe trăm mét, chỉ riêng uy thế đã không kém một kiếm toàn lực của Lam Ngọc lúc trước.

Nương theo một đao kia, Đường Kiếp thở dài một hơi, chậm rãi thu đao, Y Y từ không trung mới hạ xuống, vỗ tay kêu lên:
- Hay quá, lần này đã thành hình rồi!

- Đáng tiếc vẫn chỉ là một cái lá cây.
Đường Kiếp thản nhiên nói, trên mặt không hề đắc ý.

Y Y chu miệng:
- Đã rất tốt, chỉ dùng ba tháng đã hoàn toàn nắm giữ Vô Song Trảm, thêm ba tháng hoàn thành Ám độ phi tinh, nói ra kẻ khác cũng phải chấn động.

Ngày đầu tiên quay về, Đường Kiếp đã đi Thiên Nhất Các nhận pháp thuật, cũng giải thích được chuyện hắn "Hữu cảnh vô pháp" lúng túng.

Bởi vì có bản thể giúp đỡ tìm hiểu nguyên nhân, Đường Kiếp một hơi chọn năm pháp thuật, theo thứ tự là Vô Song Trảm, Long Nhược Thủ, Phi Tinh Chỉ, Thiên Bằng Tiêu Dao Pháp và Sinh Tức Quyết. Hai loại cuối cùng hắn lựa chọn để khi ngộ đạo, có thể nâng cao tốc độ bay của hắn, trợ giúp chiến đấu.

Vô Song Trảm là thuật pháp công kích uy lực cực lớn, nếu như nói Linh Đài Cảnh thuật là viên đạn công kích, Thoát Phàm Cảnh tương đương với đạn pháo, Vô Song Trảm là một loại điển hình trong đó. Hơn nữa Vô Song Trảm vốn lợi đánh xa, Trảm Phong có tác dụng bổ sung.

Long Nhược Thủ và Phi Tinh Chỉ thì dùng để che dấu Thần Tiêu bí điển, hai pháp thuật này có thể dùng chung với pháp thuật khác. Long Nhược Thủ và Phi Tinh Chỉ lại khác biệt, Long Nhược Thủ có thể che dấu pháp thuật khác nhưng không thể bị che dấu, Phi Tinh Chỉ chỉ có thể bị che dấu, cũng chính vì vậy nên gọi là Ám Độ Phi Tinh.

Đường Kiếp nhìn trúng tác dụng che dấu nên mới học.

Tuy nhiên muốn đi tới đích của Long Nhược Thủ và Phi Tinh Chỉ cũng cần khổ tu.

Giống như vừa rồi Đường Kiếp lấy Vô Song Trảm xuất kích, ám phát cửu ký Phi Tinh Chỉ, đúng là biểu hiện mạnh nhất của Ám độ phi tinh, là đồng thời sử dụng hai môn pháp thuật, dùng Vô Song Trảm minh công, Phi Tinh Chỉ ám công. Đáng tiếc hắn phóng xuất lại kém cách xa vạn dặm, trong đám lá rụng chỉ đơn độc một lá.

Nhưng dù thế nào, có thể trong ba tháng hoàn thành bước đầu thông hiểu đạo lí cũng đủ kinh thế hãi tục, đổi là người khác, chỉ riêng một bước này đã cần ba năm thời gian, rất nhiều người không có kiên nhẫn thường bỏ dở nửa chừng. Đường Kiếp có thể hiểu nhanh như vậy là do liên quan tới lĩnh ngộ trí tuệ, giúp tốc độ học tập nhanh hơn. Thứ hai cũng có bản thể trợ giúp tìm hiểu.

Bởi vậy theo phương diện cảnh giới, Đường Kiếp vẫn ở mức bình thường, nhưng trên phương diện pháp thuật, hắn là tuyệt thế thiên tài.

Thời khắc này Đường Kiếp thở dài nói:
- Nhưng vẫn còn dựa vào bản thể giúp đỡ, đáng tiếc những ngày tiếp theo, bản thể tạm thời không giúp được gì.

- Vì sao?
Y Y khó hiểu.

- Bởi vì bản thể cũng sắp tấn công Thoát Phàm, Thoát Phàm có chút phiền phức, hắn cần chuẩn bị.
Đường Kiếp trả lời.

- Quá tuyệt vời, đây chẳng phải là lại có thêm một cơ hội ngộ đạo?
Y Y hưng phấn hô to.

- Đúng là như thế.
Trong mắt Đường Kiếp hiện ra ý cười thần bí.

Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận.

Thượng cổ chiến trường, Đường Kiếp khép hờ hai mắt, ngồi khoanh chân tĩnh tọa.

Hô hấp của hắn đều đều hữu lực, mỗi một hơi thở, trong mũi sẽ hình thành hai vòi rồng nhỏ, mỗi một lần hấp khí, quanh thân như hình thành lốc xoáy. Cát đất bay quanh Đường Kiếp, trên không trung lúc chìm lúc nổi giống như con cá bơi trong nước.

Cứ thế, rốt cục tất cả cát bụi đồng thời ngưng trệ rồi rơi xuống, tạo ra một đám bụi trên người Đường Kiếp.

Đường Kiếp chỉ nhìn thoáng qua, khẽ thở một hơi, một cơn gió nhẹ thổi qua, tất cả cát bụi đều tiêu tan.

Đường Kiếp lộ ra vẻ đắc ý tươi cười:
- Rốt cục đã là Linh Hải viên mãn.

Trong khoảng thời gian này, bản thể Đường Kiếp không nhàn rỗi, sau khi khổ tu, rốt cục đưa bản thể tăng lên tới Linh Hải viên mãn.

Cũng không kỳ quái, giờ hắn ở Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận có linh khí nồng đậm, mật độ linh khí ở đây vượt xa Lang Gia phúc địa. Ở trong này tu luyện một ngày, tương đương với ở ngoài tu luyện năm sáu ngày.

Nếu ở bên ngoài, không có linh dược phụ trợ, Đường Kiếp phải cần ba năm rưỡi mới có thể đạt thành viên mãn, giờ vừa lúc hoàn thành trận. So sánh với phân thân dùng dược, tốc độ bản thể cũng không thua kém mấy.

Nhìn mình đã tới Linh Hải viên mãn, Đường Kiếp thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Kế tiếp sẽ chuẩn bị tấn công Thoát Phàm.

Đối với Đường Kiếp mà nói, tấn công Thoát Phàm có một vấn đề.

Chính là Hà Xung.

Tấn công Thoát Phàm thanh thế quá lớn. Một khi để Hà Xung phát hiện, tất nhiên sẽ xông lên bắt mình. Cách giải quyết tốt nhất là đàm phán với Hà Xung, để lão hiểu chuyện mình Thoát Phàm có lợi với y. Dù sao chỉ có lên Thoát Phàm mới có thể mở ra cánh cửa thứ năm, ngoài ra còn dùng Phục Chế Thuật chuẩn bị.

Đường Kiếp hiểu Hà Xung, chỉ cần cho lão biết, có phục chế thể giám thị hành động của hắn, Hà Xung sẽ chỉ khiến Đường Kiếp tấn công Thoát Phàm thất bại chứ không thể bắt được Đường Kiếp, hơn phân nửa lão sẽ từ bỏ.

Ngoài ra tấn công Thoát Phàm cần vẽ thiên địa câu thông, cũng cần tài liệu. Đáng thương ở đây ngoài thi thể và pháp bảo thì chẳng có tài liệu gì, đến kiến cũng không có một con, chớ nói đến yêu thú.

Cũng may Binh Chủ yêu cầu tu giả nhất định phải ở trong này đạt tới Thoát Phàm mới có thể tiến nhập trận thứ năm, cũng đã để lại biện pháp giải quyết.

Lúc trước truyền công ở ngũ cự thạch, bản thân nó vốn là trận pháp, ngoại trừ có hiệu quả truyền công thì cũng kèm câu thông thiên địa, hơn nữa hiệu quả cường đại, vượt xa trận Thoát Phàm bình thường. Dù sao Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận chính là một không gian, nếu muốn có thể câu thông thiên địa, trước tiên phải xuyên qua không gian này mới được.

Sau nhiều ngày nghiên cứu, Đường Kiếp đã cơ bản nắm giữ phương thức vận hành pháp trận. Mà càng hiểu biết, Đường Kiếp càng rung động với thực lực của Binh Chủ. Mỗi pháp thuật của Binh Chủ thoạt nhìn đơn giản, sau lưng kỳ thật huyền bí vô cùng. Trong đó Binh Tự Quyết đề cập đến binh đạo giết chóc, Phục Chế Thuật đề cập trí tuệ đạo, mà trận pháp này lại dính đến không gian, nói cách khác, đến giờ đã biết Binh Chủ có năng lực trên ba phương diện đại đạo, hơn nữa còn là cấp chưởng đạp, nếu không không có khả năng sáng tạo ra pháp thuật kỳ diệu như vậy.

Hiểu được điều này, tới một mức độ nào đó, Đường Kiếp cũng hiểu được Binh Chủ để lại thứ gì.

Kỳ thật không phải pháp thuật gì.

Pháp thuật chỉ là biểu tượng, thứ chân chính để lại chính là lý giải với đại đạo.

Pháp thuật giống như cái chìa khóa, dẫn dắt người ta tới thế giới rộng lớn thần bí.

Hiểu điều này, lại nhìn cự thạch cổ trận, Đường Kiếp chỉ cảm thấy thứ này có gì đó khác.

Hắn cẩn thận quan sát đồ lục, khắc vân.

Trước kia hắn nhìn đồ vân chỉ thấy đường nét như một bức tranh, khó hiểu đạo lý. Giờ nhìn lại, chỉ thấy mỗi một nét bút một bức tranh đều ẩn hàm đạo lý thiên địa, có thâm ý phức tạp khó nói nên lời.

Ý nghĩa phức tạp, mong muốn kiến giải sâu, rồi lại phát hiện những mảng tin tức dẫn vỡ lộ ra, khiến đầu óc bùng nổ khó có thể lý giải.

Đường Kiếp biết, cuối cùng hắn hoàn toàn không biết gì cả, còn chưa có bản lĩnh nghịch lại đường lớn. Đây là trí tuệ hắn ngộ ra, mới có khả năng phân tích, nếu là người chưa ngộ trí tuệ, ngay cả mấy sợi vân phức tạp cũng không nhìn thấy.

- Đúng là vẫn còn căn nguyên, lại phải giải đường vân kỳ ảo.
Đường Kiếp lẩm bẩm nói.

Cái này chính là chỗ tốt từ lĩnh ngộ đại đạo Thiên Đạo Pháp Luân.

Trên Thiên Đạo Pháp Luân, đại đạo từ đơn giản tới biến hóa, so với đứng trong tâm đại đạo, dễ lý giải nhiều lắm.

Vốn lần này Thoát Phàm hắn còn chưa nghĩ ra phải tìm hiểu loại đại đạo nào, tiếp tục làm sâu sắc trí tuệ lý giải hay là lĩnh ngộ một đại đạo khác.

Hiện giờ không gian pháp trận ở trước mắt, đã cho Đường Kiếp một cơ hội.

Không có lựa chọn nào tốt hơn.

Có không gian pháp trận làm mẫu, trước mắt Đường Kiếp xếp đặt một mô hình.

Thiên Đạo Pháp Luân như quyển sách cơ sở lý luận, từ không gian pháp trận ứng dụng vào thực tế, còn có thứ gì tốt hơn?

Quan trọng nhất là Đường Kiếp đột nhiên ý thức được, nắm giữ bản thân trong không gian cũng là thứ hắn đang cần.

Nếu như có thể trước khi khai thông cửu quan, thành lập một Vận chuyển Trận, để mình và phân thân có thể lui tới, mọi tài nguyên trong đại trận sẽ không phải chỉ có thể thấy mà không thể sử dụng, thậm chí bản thể cũng không còn bị vây ở đây.

Không gian của Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận có phong tỏa uy lực cực lớn, nếu muốn thành lập một Văn Tâm vận chuyển pháp trận cũng không phải chuyện dễ dàng, hoặc là tài nguyên phong phú, hoặc là có kiến giải sâu sắc với không gian đạo.

Nghĩ vậy, Đường Kiếp ngửa mặt lên trời, cười dài nói:
- Nếu như thế, đó chính là không gian chi đạo!

Dựa vào trí tuệ chỉ dẫn, Đường Kiếp hiểu rõ mười hai kim đồng hồ lớn, mỗi một cây đại biểu cho không gian.

Hôm đó, một đạo cầu vồng xuất hiện trong Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận như diều gặp gió, xuyên qua thiên địa, thẳng vào hư không.

Nhìn cầu vồng kia, Hà Xung cũng không khỏi rung động.

Tiểu tử này... Ở nơi đất cằn sỏi đá cũng Thoát Phàm thành công.

Lên như diều gặp gió, ý chí nối thẳng cửu trọng thiên.

Lại lần nữa tiến vào Vô ngân tinh vân, xuyên qua biển sao rực rỡ, nhìn thiên đạo dâng lên, Đường Kiếp khẽ cười:
- Hắc, xin chào, ta đã trở lại.