Ân cần?
Nghe vậy, trong mắt Thẩm Tình Đan lóe sáng, ngoài miệng nũng nịu ủy khuất nói:
- Xem ra Đường công tử thật không thích ta rồi, đáng thương lần đó ngoài Hồng Mai Lĩnh, công tử trượng nghĩa cứu ta, ta còn tưởng công tử có ý với ta.
- Thật sao, giờ ta hối hận rồi, sao lại ngây ngô đi giúp ngươi.
Đường Kiếp không khách sáo trả lời, muốn cho một nữ nhân hết hy vọng, tốt nhất đừng cho nàng ta ảo tưởng.
Gặp người không có lòng thương cảm như Đường Kiếp, Thẩm Tình Đan chuyển sang cười nói:
- Ta thật may mắn, nếu lần đó không tình cờ gặp mặt, cũng sẽ không lựa chọn Đường công tử. Ai nói ngươi lần đó xúc động như vậy, dám đặt ta xuống dưới. Người ta đã có thân thiết da thịt, cũng không thể tìm người khác.
Lúc trước Đường Kiếp vì cứu Thẩm Tình Đan, đích xác có đè nàng xuống dưới, nhưng không ngờ lại trở thành lý do cho nàng tuyển phu. Chỉ có điều lời nói cô ta nhu hòa nhưng trong mắt lại kiên định, trong suốt bình tĩnh, rõ ràng là có lý tưởng riêng, không giống như kiểu nữ nhân bị nam nhân ôm qua sẽ phải giao phó cả đời.
Nhìn thấu điểm này, Đường Kiếp nói:
- Nếu vậy, dù sao đã có thân mật da thịt, không bằng xâm nhập thêm một tầng!
Nói xong đã bước về phía Thẩm Tình Đan.
Thẩm Tình Đan bị hành vi của Đường Kiếp làm hoảng sợ, nàng sao có thể cho Đường Kiếp ôm mình, ngọc thủ giơ lên, Thủy Vân Tụ như bức tường vắt ngang giữa hai người.
Đường Kiếp dùng Loạn Phong Bộ nhảy qua Thủy Vân Tụ, trực tiếp tới bên Thẩm Tình Đan, một bàn tay chộp tới, đồng thời nói:
- Tiểu cung chủ cần gì từ chối người ta từ xa ngàn dặm như vậy.
Thẩm Tình Đan kinh hãi, đưa tay chống lại Đường Kiếp, bàn tay đánh ra hiện màu xanh ngọc.
Chỉ có điều Đường Kiếp đã sớm có chuẩn bị, ngay lúc Thẩm Tình Đan ra tay đồng thời đã cười lạnh nói:
- Ngọc Cơ thủ sao? Vừa hay ta có Liệt Ngọc Chỉ.
Một ngón tay đưa ra, đánh vào lòng bàn tay Thẩm Tình Đan, Thẩm Tình Đan kêu một tiếng, trên mặt hiện vẻ thống khổ, đây là Đường Kiếp hạ thủ lưu tình rồi. Sau đó Đường Kiếp bắt lấy tay Thẩm Tình Đan, tay kia vòng ra sau lưng, lạnh nhạt nói:
- Giai nhân có ý, đương nhiên là phải âu yếm.
Nói xong đã áp miệng xuống Thẩm Tình Đan.
- Không cần!
Thẩm Tình Đan hô lên.
Miệng Đường Kiếp cách mặt Thẩm Tình Đan tầm một cm, bình tĩnh nhìn nàng.
Tiểu cô nương thở gấp, nói:
- Buông ra, ta cho ngươi biết vì sao chọn ngươi.
- Không cần ngươi nói, ta cũng hiểu.
Đường Kiếp lạnh nhạt nói:
- Từ lúc bắt đầu Tiên Duyên Hội đã hơn một tháng. Thời gian dài như vậy, Tiêu Dao cung không có lý do gì không biết tới lai lịch mỗi học sinh, các ngươi đã sớm biết ta là người hầu học. Dưới tình huống đó lại chọn ta, chỉ sợ là do cái thân phận này đi?
Nếu nói từ đầu đã có thể lừa gạt Đường Kiếp, vậy sau này còn bị lừa thì đúng là khờ rồi. Chuyện này rõ ràng là do đối phương đã có chuẩn bị từ sớm, muốn mượn thân phận của Đường Kiếp kéo dài, cho nên tiểu cung chủ sau khi biết thân phận Đường Kiếp liền đưa ra quyết định nhanh như vậy, cải thành đính hôn. Lời nàng nói tự nhiên hào phóng dị thường, tuyệt đối đã có chuẩn bị, bởi vậy mới bị Đường Kiếp nhìn ra vấn đề.
Khiến hắn không nghĩ ra là...
- Vì sao không mượn cơ hội kéo Tiêu Dao cung vào?
Đường Kiếp hỏi.
Tiểu cung chủ cười lạnh:
- Ngươi cho lục đại phái sẽ cho phép sao? Ngươi cũng không phải không thấy lúc Tạ Phong Đường nghe ta nói hoãn lại hôn ước thì như chó săn muốn vồ mồi. Mẫu thân đã từ bỏ tự do, chỉ lo lắng cho mỗi ta.
- Vậy cần gì phải là ta? Cho dù có kéo dài, những người khác cũng được, lý do, chỉ cần muốn là có thể tìm, nếu không có thể nghĩ ra. Chỉ cần đồng ý lợi ích, còn sợ không tìm được người phối hợp sao?
Nghe vậy, tiểu cung chủ nhíu mày:
- Ngươi cho là Bản cung không tìm người khác sao? Trước đó, Tiêu Dao cung đã liên hệ với Thiên Thần Cung, chỉ cần Thiên Thần Cung có một người được một trong mười bảo vật, Bản cung liền chọn hắn, thậm chí còn chuẩn bị một cung chủ giả, làm xong việc chuẩn bị thành thân, nhưng cũng tại ngươi, toàn quân Thiên Thần Cung bị diệt, không một kẻ nào thoát!
Hoá ra tiểu cung chủ giả kia chuẩn bị cho Thiên Thần Cung, khó trách Tiêu Diêu Cung không sợ bị phát hiện, bởi vì chỉ có Thiên Thần Cung biết được. Bọn họ muốn có Tiêu Dao cung nên sẽ không để ý tới giả thật. Về phần Thiên Thần Cung và Tiêu Dao cung lén hợp tác, lúc vừa vào Hồng Mai thành, nhìn thấy kim giáp khắp nơi là biết.
- Đã không còn Thiên Thần Cung, còn có Thiên Tình Tông và Thất Tuyệt Môn mà.
Đường Kiếp nói. Tiểu cung chủ không chọn Vệ Thiên Xung hắn có thể hiểu, Vệ Thiên Xung đích xác không có sức cạnh tranh, nhưng ít ra còn hai phái khác.
Không ngờ tiểu cung chủ kia cười lạnh:
- Đợi ngươi nói nữa sao, hai phái kia ta ghét nhất. Chuyện cung chủ giả là việc cơ mật nhưng không bí mật, bị người của Thiên Tình Tông biết được. Bọn họ biết nhưng không hiểu rõ hết, nghĩ có thể dùng việc này áp chế chúng ta, bởi vậy ra giá thấp nhất, cứ coi như Tiêu Dao cung là thứ muốn lấy thì lấy vậy, mẫu thân của ta sao có thể đáp ứng bọn họ.
- Vậy Thất Tuyệt Môn thì sao?
- Thất Tuyệt Môn? Thẩm Tình Đan ta có chết cũng không ở cùng chỗ với đám Thất Tuyệt Môn!
Không ngờ, phản ứng của Thẩm Tình Đan vượt xa Đường Kiếp tưởng tượng, nhìn dáng vẻ của nàng, đúng là căm hận Thất Tuyệt Môn vô cùng.
Chỉ có Thất Tuyệt Môn không biết, nếu không Mục Nghị sẽ chẳng tranh giành dữ dội như vậy, cho dù y không đẹp, nhưng chắc sẽ không chờ một tiểu cung chủ "Trọng nội hàm".
Đường Kiếp bị thái độ của Thẩm Tình Đan làm kinh ngạc, hỏi:
- Vì sao?
- Còn không phải vì...Vương thị huynh muội chết tiệt kia.
Thẩm Tình Đan oán hận nói.
- Vương thị huynh muội?
Đường Kiếp không hiểu chút nào.
- Phải!
Thẩm Tình Đan trả lời:
- Vương thị huynh muội, muội muội Vương Vân chính là học sinh Tuyệt Tình Các, tiểu nhân âm hiểm, suốt ngày thám thính cơ mật của người khác, ỷ có đại ca thực lực cao cường mà tùy ý làm bậy. Đại ca ả tên Vương Tuyệt Diệt, là thiên tài tuổi trẻ xuất sắc của Thất Tuyệt Môn, thực lực đã đạt tới Thoát Phàm đỉnh cao, khí huyết song tu, luận Luyện Thể thực lực tuyệt không dưới ngươi. Trong tình huống đó, ngươi nói ta sao chui vào Thất Tuyệt Môn được?
Lời này nghe quen quen, Đường Kiếp chợt ngây cả người, lập tức nhớ tới lúc cùng Thất Tuyệt Môn chiến đấu, nghe Tiêu Văn, Mục Nghị nói tới một người là Vương Đại sư huynh, nói người này Luyện Thể thực lực dũng mãnh, so với Đường Kiếp còn mạnh hơn.
Đường Kiếp nói:
- Chẳng lẽ Vương Tuyệt Diệt này chính là Vương đại sư huynh trong Thất Tuyệt Môn?
Tiểu cung chủ nhìn hắn:
- Hoá ra ngươi cũng biết, đúng vậy, chính là Vương Đại sư huynh. Người này thực lực mạnh vượt quá tưởng tượng, nghe nói Thất Tuyệt Môn đặt tương lai môn phái và hy vọng vào y. Cũng bởi vậy, người này tính cách ương ngạnh, bướng bỉnh vô cùng, y lấy danh hào là Vương Tuyệt Diệt. Trẻ tuổi, có gan lấy Vương làm danh hiệu cũng có mình y, nghe nói tuy là Thoát Phàm lại dám chiến Thiên Tâm! Hơn hai năm trước y từng thấy ta một lần, khi đó y liền... liền...
Nàng không nói tiếp, giọng càng lúc càng thấp.
Đường Kiếp cũng hiểu được.
Tiểu cung chủ này đích thật là tuyệt sắc, vẻn vẹn tướng mạo mà nói, tuyệt không kém hơn Hứa Diệu Nhiên, bị người coi trọng cũng là chuyện bình thường, thế nên Vương Tuyệt Diệt kia đã mãnh liệt theo đuổi.
- Vậy sao hắn không tham gia Tiên Duyên Hội?
Đường Kiếp hỏi, tuy nhiên lập tức hiểu ra:
- Tuổi bị hạn chế?
Thẩm Tình Đan gật đầu nói:
- Đúng vậy! Ta chán ghét tên này đến cực điểm, vì vậy cố ý ép tuổi xuống, người này năm nay đã gần ba mươi, tất nhiên không có tư cách tham gia, hơn nữa nếu y tham gia, chỉ sợ trong đám cùng tuổi cũng không có ai có thể thắng hắn. Người này so sánh với cái gì Bắc Thương Hàn, Ngọ Huyền Quang, đều là gà đất chó ngói!
Đường Kiếp giờ mới hiểu vì sao phải hạn chế trong năm năm, chính là không cho Vương Tuyệt Diệt bất cứ cơ hội nào.
Tiểu cung chủ nói:
- Đáng tiếc dù vậy, Vương thị huynh muội vẫn không chịu bỏ qua. Muội muội Vương Vân kia là một con mụ tiểu nhân, trăm phương ngàn kế tìm ta gây phiền toái, nữ nhân này chuyên giở trò trộm đạo, kết quả đêm đó lẻn vào Tiêu Dao cung nghe lén kế hoạch của chúng ta, lại biến chúng ta thành bị động. Có một tối còn lẻn vào phòng ta, hại ta suýt nữa bị bắt.
Nghe vậy, Đường Kiếp lập tức nhớ tới nữ tử gặp đêm đó, bật thốt lên:
- Hóa ra là cô.
Lời này nói ra, Đường Kiếp lập tức hối hận.
Ngay sau đó chỉ thấy ánh mắt Thẩm Tình Đan sáng lên nhìn hắn chăm chú, từ từ nói:
- Đêm hôm đó... Quả nhiên là ngươi sao?
———————————
Yên tĩnh!
Im lặng như chết.
Thật lâu sau, Đường Kiếp mới thở dài nói:
- Thật không ngờ tới, dưới tình huống này ngươi còn có tâm tư tính toán, vừa rồi chỉ sợ là ngươi cố ý dẫn dắt? Ý muốn thử ta.
Thẩm Tình Đan nói cười thản nhiên:
- Đường công tử nói đùa, công tử trên phúc địa bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý, tâm tư bách biến, phản ứng linh mẫn, Tình Đan đều thấy, một chút tâm tư mà muốn múa rìu qua mắt thợ, còn mong bao dung. Tuy nhiên lời vừa rồi tất cả đều là thật, không có gì lừa gạt.
Đường Kiếp lạnh nhạt nói:
- Ta cũng hiểu lấy chỉ số thông minh của cô không nên đùa giỡn trước mặt ta. Tuy nhiên có chuẩn bị và không chuẩn không giống nhau, chuyện chọn rể cô chiếm chủ động. Ta lần đầu nghe mà kinh biến, tâm thần đại loạn, tâm tư xáo trộn, bị người thừa dịp phá quấy cũng là khó tránh khỏi.
Câu "Lấy chỉ số thông minh của ngươi không xứng…" khiến Thẩm Tình Đan khó chịu, chỉ có điều cô nương này cũng có công phu hàm dưỡng, cứng rắn nhịn xuống cười nói:
- Công tử nói rất đúng, lấy có chuẩn bị đối với không chuẩn bị, là Bản cung chiếm tiện nghi. Kỳ thật Bản cung tuy nhiên là muốn chứng thật một chút, đêm đó anh hùng cứu Bản cung rốt cuộc là ai, hiện giờ xác nhận là Đường công tử, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng đã rơi xuống. Ta nói rồi mà, Du Thiếu Phong kia có tài đức gì mà đòi cứu ta?
Nàng cười hì hì nhìn Đường Kiếp, trong lời nói đầy dụng tâm nguy hiểm. Vẻn vẹn ba chữ Du Thiếu Phong đủ để Đường Kiếp biết đối phương đã đoán ra mình.
Ít nhất bí mật mình có thể biến ảo sẽ bị bại lộ.
Mặc dù nhưng bí mật này chưa thể nói rõ điều gì, không thể liên hệ với Đường Kiếp tiến vào Thập Phương Cốc, nhưng có những thời điểm, có một số việc chỉ cần chút manh mối.
Nếu Đường Kiếp có thể nắm giữ Ảo Ảnh Thiên Biến, dựa vào cái gì lại không thể nắm giữ phân thân thuật? Kết hợp với chuyện con hồ ly ở Lão Nha Lĩnh biến mất, đáp án đương nhiên rất sinh động.
Đối với Thiên Thần Cung mà nói, Du Thiếu Phong nhập cốc vẫn có phần gượng ép, có rất giải thích thêm cũng không thông, tuy rằng bọn họ cho là mình đã có đáp án, nhưng trong lòng vẫn băn khoăn.
Nếu lúc này có người thêm vào một mồi lửa, như vậy ngọn lửa này sẽ từ Thiên Thần Cung chạy sang Đường Kiếp.
Đường Kiếp không nguyện mạo hiểm như vậy.
Hắn nhìn Thẩm Tình Đan, một hồi lâu mới lên tiếng:
- Xem ra có người muốn tóm nhược điểm của ta, muốn nhào nặn ta..
Thẩm Tình Đan cười duyên:
- Giờ muốn đem người ta nhào nặn rồi sao, nhưng Đường công tử ngươi…
Đường Kiếp lúc này mới nhận ra mình đang nắm tay Thẩm Tình Đan.
Hắn hừ một tiếng, buông Thẩm Tình Đan ra, ngồi xuống nói:
- Ngươi biết rõ ta và Hứa cô nương có quan hệ thân thiết, lại muốn nhảy ra phá hoại, biết rõ ngươi chọn ai, kẻ đó sẽ trở thành địch nhân của Vương Tuyệt Diệt, nhưng vẫn tìm tới ta... Lại nói, ta đã cứu ngươi hai lần, ngươi dùng cách này báo đáp ân cứu mạng hay sao?
- Trong rừng cây rõ ràng là ngươi công kích ta, sao lại coi như cứu ta?
Thẩm Tình Đan trừng mắt hỏi.
- Tự mình tránh ở nơi bí mật không xuất hiện, ta cho là có địch ẩn núp, ra tay trước có cái gì sai. Nói thế nào, nếu như không có bản công tử xả thân cứu giúp, ngươi không chết cũng chẳng bảo vệ được bản thân.
Đường Kiếp khoa tay múa chân trả lời.
Thẩm Tình Đan mở to mắt:
- Vậy cũng không thể tính là một lần, chỉ có nửa lần thôi.
- Được, được, nửa lần là nửa lần. Ta đã cứu ngươi nửa lần, ngươi lại dùng cách hãm hại ta để báo đáp?
Đường Kiếp hỏi lại.
Lần này đến lượt Thẩm Tình Đan nói không nên lời.
Tiểu cô nương này không hề ngu ngốc, nhưng so với Đường Kiếp lại kém hơn một chút. Sở dĩ có thể tính kế Đường Kiếp, chính như theo lời Đường Kiếp là do không có tâm tình nghĩ tới. Khi Đường Kiếp có chuẩn bị trước, cục diện sau này không nằm trong tay nàng nữa.
Đường Kiếp không dây dưa việc hôn ước mà lấy ân tình ra nói chuyện, Thẩm Tình Đan ngờ còn chiêu này, nhất thời cũng không biết nên nói thế nào. Nàng rốt cuộc không phải kẻ mặt dày không biết xấu hổ, tiểu cô nương da mặt mỏng, nặng tình nghĩa, bị Đường Kiếp nói xạo vài câu đã hơi ngượng ngùng nói:
- Cũng không thể nói là hãm hại..., chỉ có điều việc này chưa được ngươi đồng ý thôi. Nhưng cũng không thể trách ta, bản thân tới tham gia Tiên Duyên Hội là muốn làm Phò mã, chính ngươi dụng tâm kín đáo, ăn trộm gà không thành, trách được ai đây.
Đường Kiếp than:
- Biết là kết quả này, đánh chết ta cũng không tới!
Thẩm Tình Đan nghe mà lông mày nhíu lại:
- Lời này của ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ta còn kém Hứa Diệu Nhiên kia sao?
Nàng đang ăn dấm chua.
Đường Kiếp cười nói:
- Chỉ là đôi bên đều hiểu. Dù thế nào, chuyện này các ngươi biến thành ta thành bị động, cuối cùng cũng phải trả công đạo cho ta mới đúng.
Thẩm Tình Đan lúc này mới nói:
- Có giao ước cũng chỉ là hư ảo. Vệ Thiên Xung kia muốn lên Thiên Tâm, cả đời cũng chưa chắc có thể. Hắn không nhập Thiên Tâm, ta và ngươi đều không cần lập gia đình, sau trăm tuổi, tùy tiện tìm lý do thoái thác hôn ước này là được.
Đường Kiếp cười lạnh:
- Quả thế, một không nghĩ cưới, một không nghĩ gả, cuối cùng chỉ là trò chơi thôi, nhân tiện còn lôi kéo ta tới phục vụ các ngươi.
Thẩm Tình Đan lập tức nói:
- Lời này nói quá là khó nghe, ai thừa cơ áp chế, chỉ là Tình Đan nhất thời tò mò, nói thử. Ngươi không vui mừng, ta sẽ tự giữ bí mật cho ngươi, chỉ cần ngươi cũng cẩn thận và tôn kính giữ bổn phận, chớ làm phiền ta.
- Hóa ra là như vậy.
Đường Kiếp cười to:
- Chỉ là sợ ta dùng thân phận con rể Tiêu Dao cung mang phiền toái tới cho các ngươi. Có chút lợi lộc mà mang tiếng xấu, ta không chịu nổi đâu.
Thẩm Tình Đan đỏ mặt:
- Ta cũng biết việc này ủy khuất công tử, nhớ lại công tử từng cứu ta, ngươi có thể ở trong cung tự do lấy bảo vật. Dù Tiêu Dao cung không như lục đại phái, nhưng cũng có của cải.
Đường Kiếp lạnh nhạt nói:
- Không cần, ta muốn cái gì thì sẽ tự đi tranh, chứ không bán mình để đổi. Nếu tất cả mọi người đều gặp dịp thì chơi, về sau ai đi đường nấy thì tốt hơn. Qua năm nữa, tùy tiện tìm cớ hủy bỏ hôn ước là được.
Nói xong hắn đã đứng lên đi ra ngoài.
Thẩm Tình Đan kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn, vẻ mặt phức tạp.
Từ sau lần gặp mặt này, nàng đã chú ý tới Đường Kiếp. Lần này dùng Đường Kiếp để trốn tránh đám hỏi, mặc dù có nguyên nhân, nhưng cũng một phần do Đường Kiếp khá ưu tú. Nếu không dù sao cũng là gì, tìm Vệ Thiên Xung không được hay sao? Chỉ cần trước hứa hẹn, sau tìm lý do hoãn lại hôn sự thì sao phải tìm tới Đường Kiếp?
Nói đúng ra, Thẩm Tình Đan vẫn có chút hảo cảm với Đường Kiếp.
Chỉ có điều nàng không ngờ thái độ của Đường Kiếp cứng rắn như thế, hoàn toàn xem nhẹ mình.
Nàng thân là Tiêu Diêu cung chủ, từ nhỏ đến lớn đều đã quen làm chủ, tuy nói gia giáo không tệ, chưa đến mức vênh mặt hất hàm ngang ngược kiêu ngạo nhưng suy nghĩ cũng cao hơn người.
Giờ không bị Đường Kiếp nhìn như vậy, trong lòng lại không thoải mái mà khó chịu và xấu hổ. Đôi mắt đẹp lưu chuyển, trong đầu không khỏi sinh ý niệm, thấp giọng lẩm bẩm:
- Nếu ngươi không chào đón ta như thế, ta càng phải hấp dẫn sự chú ý của ngươi, câu dẫn rồi vứt bỏ linh hồn khiến ngươi hối hận, ta không tin ta kém hơn Hứa Diệu Nhiên!
Nàng đắn đo là vì sợ Đường Kiếp có thân phận con rể sau sẽ gây phiền nhiều hoặc vơ vét tài sản Tiêu Dao cung, giờ Đường Kiếp không đi làm phiền nàng, ngược lại là nàng chủ động đi làm phiền Đường Kiếp.
Quả nhiên là thế sự như quân cờ, ai có thể lường trước biến hóa?
—————————
Đêm đó, Đường Kiếp trở lại cùng Hứa Diệu Nhiên dùng truyền tín phù nói chuyện với nhau, giải thích rõ tiền căn hậu quả, Hứa Diệu Nhiên mới xem như buông lỏng.
Hai người không vì vậy mà cãi nhau, trở mặt, ngược lại còn mở thêm được một cánh cửa.
Hứa Diệu Nhiên đã sớm biết thân phận hầu học của Đường Kiếp, bởi vậy cũng khuyên hắn mau chóng cố gắng. Nếu trong vòng trăm năm, Đường Kiếp có thể tiến vào Thiên Tâm thì hai người sẽ có hi vọng, chỉ có điều Vệ Thiên Xung rất phiền toái. Cũng may Vệ Thiên Xung chỉ cần Thoát Phàm, Đường Kiếp có thể cởi tịch ti tiện, cho dù Vệ Thiên Xung không tới Thiên Tâm, Đường Kiếp cũng không thuộc về Vệ gia, ít nhất thân phận không còn đê tiện, chỉ cần Đường Kiếp không chịu thua kém, Hứa Diệu Nhiên vẫn có thể thuyết phục phụ thân.
Cứ như vậy, tâm tư của Đường Kiếp đã có chút mâu thuẫn. Cùng lúc chờ đợi Vệ Thiên Xung tới Thoát Phàm, mình cũng bỏ đi một tầng gông xiềng. Cùng lúc lại sợ y Thoát Phàm sớm, áp lực bên ngoài lên mình và Thẩm Tình Đan, lại không dễ công đạo.
Càng nghĩ, nội tâm thật càng mâu thuẫn, cuối cùng đột nhiên ý thức đây đều không phải chuyện của mình, nghĩ nhiều hơn nữa cũng không có chỗ dùng, không bằng thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.
Hiểu điều này, Đường Kiếp ngửa mặt lên trời cười ha ha ba tiếng, rốt cục mê man ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tu giả theo các đường rời Hồng Mai Lĩnh. Tiên Duyên thịnh hội hơn một tháng đã chấm dứt.
Phái Tẩy Nguyệt theo Tạ Phong Đường đi thuyền lớn quay về, cùng bọn họ trở về chính là Tiêu Dao cung quỳnh lâu ngọc vũ. Lúc này, Tiêu Dao cung ở tiến vào Văn Tâm Quốc sẽ không dễ dàng rời đi. Phái Tẩy Nguyệt đã tìm cho họ một chỗ tu luyện chỗ, Vương Việt sơn. Vương Việt sơn non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt, cũng coi như một nơi để đi, ngoại trừ tự do, cái gì cần cũng có.
Thuyền ở tiến vào Văn Tâm tách khỏi cung vũ, chỉ mất một ngày đêm đã đến học viện Tẩy Nguyệt. Nghênh đón mọi người là sự hoan nghênh nhiệt liệt mà long trọng, đêm đó còn vì mọi người cử hành tiệc ăn mừng.
Bất kể thế nào, học sinh Tẩy Nguyệt đã hoàn thành nhiệm vụ của họ, đã lấy được Tiêu Dao cung, Đường Kiếp lại thành con rể Tiêu Dao cung, đây là thắng lợi của phái Tẩy Nguyệt, cũng là thắng lợi của mọi người. Thế nên ngoài đương sự còn buồn bực, những người khác đều rất vui.
Tiệc ăn mừng, Đường Kiếp say như chết.