"Đường Kiếp!"
Theo hai chữ này nói ra, toàn nơi này đầu tiên là một mảnh tĩnh mịch, theo sau bộc phát mạnh mẽ một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Duy chỉ có Đường Kiếp kinh ngạc ngồi ở chỗ đó, trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía trên của tiểu cung chủ.
Thẩm Tình Đan!
Quả nhiên là Thẩm Tình Đan thật!
Nhưng không phải là nói người Tiêu Dao cung đẩy ra là cung chủ giả sao?
Vì sao trong lúc đó biến thành thật?
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hứa Diệu Nhiên cũng giật mình đứng tại chỗ.
Ánh mắt hai người giằng co, Hứa Diệu Nhiên mồm miệng mấp máy, Đường Kiếp nhìn ra đó rõ ràng là "Ta xem ngươi lần này như thế nào" .
Trong lòng Đường Kiếp khẩn trương, lại liều lĩnh đứng lên:
- Đường Kiếp có tài đức gì xứng đôi với cành vàng của Tiêu Dao Cung, tiểu cung chủ hẳn là không phải hô sai lầm rồi sao?
Lời này vừa ra, giữa sân lập tức yên tĩnh lại, mọi người cùng nhau nhìn về phía Đường Kiếp, ngay cả Tạ Phong Đường cũng giật mình nhìn Đường Kiếp.
Tiêu Diêu Cung Chủ hừ một tiếng:
- Đường Kiếp, lời này của ngươi là có ý gì, chẳng lẽ lại là cảm thấy nữ nhi của ta không xứng với ngươi sao?
Đường Kiếp chắp tay trả lời:
- Không dám, chỉ có điều Đường Kiếp hiện tại một người hầu học không quá, thân phận thấp kém, sợ không xứng với tiểu cung chủ, lại là sai lầm chung thân của cung chủ.
- Người hầu học?
Tiêu Diêu Cung Chủ điều động môn phái rõ ràng cao như vậy, hiển nhiên cũng là không biết Đường Kiếp lại còn là người hầu học.
Đường Kiếp vừa thấy có cửa, lời này của hắn vốn là lấy ra đùn đỡ đấy, dùng để tự hạ thân phận, hiện giờ mắt thấy hữu hiệu, lại liên tục không ngừng nói:
- Vâng, thiếu gia nhà ta chính là Vệ Thiên Xung, cung chủ không tin có thể hỏi những người khác.
Tiêu Diêu Cung Chủ nhìn về hướng những người khác, mọi người cùng nhau gật đầu, ngay cả Tạ Phong Đường cũng không có nói, hiển nhiên theo như lời của Đường Kiếp không sai, sắc mặt lập tức thay đổi.
Chọn con rể nếu là người làm dịch của người khác, việc này vốn cũng không thỏa đáng, quan trọng hơn là, kể từ đó ngay cả giá trị Tiêu Dao cung cũng hạ thấp theo, trên lý luận Vệ gia ngược lại là chủ nhà rồi.
Một gia tộc phàm nhân trở thành một chủ nhà tổ chức tu tiên, việc này truyền đi có thể phải cười rụng mất răng hàm của người khác.
Nghĩ vậy, Tiêu Diêu Cung Chủ quay đầu nói với tiểu cung chủ:
- Tình nhi, việc này xem ra còn phải nghĩ lại.
Không ngờ tới tiểu cung chủ kia lại trả lời:
- Đã lựa chọn làm ra ngay trước mặt người trong thiên hạ, sao có thể dễ dàng thay đổi. Cho dù đang ở ti tiện, cũng không có nghĩa là không thể thoát ly, chỉ cần bản thân cố gắng, luôn có biện pháp giải quyết mà.
Nghe nói như thế, Tiêu Diêu Cung Chủ trầm ngâm.
Lại nói tiếp, biểu hiện của Đường Kiếp nàng cũng nhìn ở trong mắt, đối với sự lựa chọn của nữ nhi nàng mới đầu là mảy may phản đối, hơn nữa không cần giả thân, thì cũng tránh bị người nắm nhược điểm, lúc trước Thiên Tình Tông đã mơ hồ lộ ra bọn họ đã biết việc này, muốn dùng cái này uy hiếp, được lợi ích như vậy, cho nên kiên định hơn cách nghĩ đổi trở lại của Tiêu Diêu Cung Chủ, không nghĩ tới Đường Kiếp đúng là người hầu học, lập tức khiến nàng rất khó xử.
Thời khắc này Tiêu Diêu Cung Chủ nói:
- Người Tiêu Dao cung ta trọng chính là tài hoa, không hỏi xuất thân, tuy là người hầu học vô phương. Nếu quý chủ ở chỗ này, cũng tốt, chi bằng mời hắn hiểu tiện tịch, có gì tổn thất, Tiêu Dao cung ta đều có thể bù lại.
Vệ Thiên Xung vội hỏi:
- Ta không thành vấn đề, kỳ thật mấy năm nay ta đã sớm không coi Đường Kiếp là người hầu... Ôi kìa ngươi làm gì đá ta.
Vệ Thiên Xung che chân kêu đau, Đường Kiếp mặt không chút cảm xúc nói:
- Thiếu gia, ngươi lại nói sảng rồi. Ngươi quên năm đó ta thề như thế nào ở trước mặt thái thái đấy sao?
- Thề?
Vệ Thiên Xung ngẩn ngơ:
- Thề cái gì?
Thị Mộng tiếp lời nói:
- Lúc trước thái thái tuyển người hầu học, thiếu gia đã hôn mê. Khi đó vì nhập học, Đường Kiếp lấy Tâm Ma thề, thiếu gia không Thoát Phàm, Đường Kiếp không thoát người hầu, thiếu gia không Thiên Tâm, Đường Kiếp không thoát tịch.
Nghe nói như thế Vệ Thiên Xung bỗng nhiên tỉnh ngộ, Đường Kiếp thì thở dài một hơi, âm thầm giơ ngón tay cái lên đối với Thị Mộng, đa tạ hắn vì chính mình nói chuyện, việc này do Thị Mộng nói ra, đích xác so với chính hắn nói ra phải có phân lượng nhiều.
Quả nhiên Tiêu Diêu Cung Chủ sắc mặt chợt thay đổi:
- Làm sao phát loại lời thề này?
Đường Kiếp có tâm ma thề ở chỗ này, cho dù Tiêu Diêu Cung Chủ cũng không thể bắt buộc hắn.
Từng trói buộc tâm ma của Đường Kiếp thề lớn, vô hình trung lại cứu Đường Kiếp một lần, Đường Kiếp cũng không quản thở dài một hơi, vội chắp tay nói:
- Đường Kiếp không quan trọng thân phân hầu học, làm sao xứng đáng với tiểu cung chủ phượng hoàng trong người, nghĩ đến hay là Tiêu Dao cung ưa thích Tẩy Nguyệt phái ta, cho nên mới khiến Đường Kiếp được lợi như vậy. Kỳ thật trừ Đường Kiếp ra, còn có một người càng xứng đôi với tiểu cung chủ, đó phải là thiếu gia nhà ta.
Nói xong hắn chỉ ra Vệ Thiên Xung, Vệ Thiên Xung mặt ngẩn ngơ, biểu hiện trên khuôn mặt béo chất phác ngốc thẳng đã rơi vào trong mắt mọi người.
Đường Kiếp chậm rãi phát ngôn bừa bãi nói:
- Thiếu gia nhà ta tư chất thông minh, sinh đủ túc huệ, ba tuổi biết văn, năm tuổi tập võ...
Thời khắc này hắn đã thao thao bất tuyệt khen Vệ Thiên Xung, Vệ Thiên Xung mới là nguyện vọng tuyệt thế thiên tài ba ngàn năm xuất hiện, trình độ khen người trực tiếp tiến vào tiết tấu không biết xấu hổ.
Vệ Thiên Xung nghe được choáng chóng mặt, hỏi Thị Mộng:
- Đây là ta sao?
Thị Mộng cười lạnh:
- Đây là người sao?
Đường Kiếp đương nhiên không hi vọng hắn có thể dựa vào lời này lừa gạt đối phương, nhưng một khắc này duy có như thế hắn mới có thể làm cho đối phương hiểu được, chính mình thật sự không có hứng thú đối với nữ nhi, bất kể là thân thế hay là cảm tình cá nhân, bọn họ đều không thích hợp, sớm thu tay lại đối với tất cả mọi người đều tốt.
Vì tỏ rõ cõi lòng, cho dù đắc tội Tiêu Dao cung, Đường Kiếp cũng muốn làm rồi.
Quả nhiên Tiêu Diêu Cung Chủ nghe hắn nói như vậy, trên mặt đã hơi hiện vẻ giận dữ:
- Lựa chọn như thế nào là chuyện của Tiêu Dao cung, không cần ngươi lắm miệng!
Nói xong nhìn về phía nữ nhi, đang muốn khuyên nàng, tiểu cung chủ đó lại nói:
- Đường công tử nói như vậy, rốt cuộc là không muốn cưới, hay là không thể cưới?
Đường Kiếp đang muốn nói chuyện, Tạ Phong Đường đã tiếp lời nói:
- Tiểu cung chủ đã hiểu lầm, Đường Kiếp cũng là vì Tiêu Dao cung suy nghĩ mới nói như vậy, nếu hỏi ý kiến bản thân của hắn, lại làm sao có thể không muốn đâu này?
Nói xong đã nhìn thật sâu vào Đường Kiếp.
Cái nhìn này nhìn Đường Kiếp âm thầm kêu khổ.
Mối quan hệ sự lựa chọn của Tiểu cung chủ không chỉ là chung thân của chính nàng ta, càng có hướng đi của Tiêu Dao cung, nhưng nguyên nhân chính là vậy, chuyện này kỳ thật đã không phải do Đường Kiếp làm chủ. Nếu Đường Kiếp dám nói một câu "Ông đây chính là không muốn cưới, ta là hướng về phía Đỗ Môn Kì", như vậy cho dù thân phận đệ tử mới nhận của hắn cũng chết chắc rồi.
Thời khắc này lời nói của Tạ Phong Đường chính là tự cảnh cáo cho Đường Kiếp, không cho hắn từ chối nữa.
Cũng may chuyện thân phận của Đường Kiếp cũng đích thật là vấn đề, hiện tại Đường Kiếp chỉ hy vọng bản thân tiểu cung chủ thay đổi chủ ý.
Thời khắc này tiểu cung chủ kia nhìn Đường Kiếp liếc mắt một cái, đột nhiên rơi cái khăn che mặt, lộ ra dung nhan diễm lệ, đúng là ngày đó nhìn thấy cô nương ở vùng đất người chết của Thư Danh Dương, người đoan chính phải trời sinh mỹ nhân bại hoại.
Thời khắc này phát hiện ra dung nhan, phía dưới đã là một đám người ngạc nhiên thán phục, tiểu cung chủ mới nói:
- Nếu Đường công tử đang ở người hầu tịch, lại có lời thề trói buộc tạm thời không thể giải thoát, như vậy chi bằng đính trước hôn ước đi.
- À?
Đường Kiếp ngẩn người.
Tiểu cung chủ kia lại nói:
- Đời tu giả của ta khổ tu nhiều năm, trải qua nhiều năm không biết năm tháng cũng thuộc chuyện thường, sở dĩ muốn tìm cùng tuổi người, tuy nhiên cũng là vì cùng chung chí hướng, cùng nhau trưởng thành. Kỳ thật với tuổi, thành tựu hiện tại của ta và ngươi, vốn nhất thời cũng không nóng lòng. Nếu Đường công tử tạm thời không có thuận tiện, vậy thì lập hôn ước trước, chờ sau khi thoát bỏ người hầu thì tiến hành thành hôn cũng có thể đấy. Đương nhiên, sau khi đính hôn, Tiêu Dao cung cũng tính là một phần tử của Văn Tâm rồi.
- Như thế rất tốt!
Sau khi nghe câu nói cuối cùng, Tạ Phong Đường vỗ tay kêu lên.
Điều hắn quan tâm chỉ là thuộc sở hữu của Tiêu Dao cung, nghe phần đầu lời nói của tiểu cung chủ, mới đầu còn tưởng rằng nàng là muốn mượn cơ hội kéo dài, khuôn mặt đã trở nên già, nghe đến một câu cuối cùng cũng là thở phào một cái. Chỉ cần Tiêu Dao cung nhập vào Văn Tâm, tương lai của Đường Kiếp và tiểu cung chủ như thế nào cũng không sao cả.
Tạ Phong Đường hô được, Đường Kiếp biết rằng lần này là hoàn toàn gặp không may. Đề nghị của tiểu cung chủ, khiến cho hắn không có lý do cự tuyệt, cũng không có quyền cự tuyệt. Quay đầu lại nhìn Hứa Diệu Nhiên, chỉ thấy trên mặt của cô nương đã là một mảnh băng sương.
Tiểu cung chủ cười thản nhiên nói:
- Còn chưa nghe ý kiến Đường công tử mà.
Đường Kiếp trong lòng biết nha đầu kia hơn phân nửa là có chút duyên cớ gì đó, thuần tâm tìm tới chính mình rồi, nhất thời chỉ cảm thấy đầu lớn như cái đấu, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của cả dám người, cuối cùng chỉ có thể gật đầu nói:
- Như thế... Rất tốt.
Xem hắn đồng ý đau khổ như vậy, quả thực giống như là có người ấn mạnh đầu của hắn đáp ứng, cũng không biết bao nhiêu học trò ở dưới kêu gọi, ngươi không muốn ta muốn a!
Sự tình cứ như vậy kết thúc.
Đệ tử thượng sư các môn các phái đều tiến đến chúc mừng, trong chuyện này vốn có không ít người hâm mộ ghen tị đối với Đường Kiếp, nhưng thời khắc này xem bộ dạng bi tráng của Đường Kiếp, trong lòng chợt cảm thấy ngu muội vô cùng, ngay tiếp theo sự ghen tỵ đều tiêu giảm vài phần, ngược lại một đám đi lên chúc Đường Kiếp "Vợ chồng ân ái" "Đoàn tụ sum vầy" "Hạnh phúc mỹ mãn" "Sớm sinh quý tử" ….
Vệ Thiên Xung ngây ngô cũng đụng lên, Đường Kiếp trừng mắt:
- Ngươi cũng tới chê cười ta?
Vệ Thiên Xung hoảng sợ, lời chúc mừng này lại nói không nên lời, nhẫn nhịn nửa ngày nói ra một câu:
- Nếu không... Bớt đau buồn đi.
- Vồ!
Vài người bên cạnh Bành Diệu Long Thái Quân Dương cùng nhau ồ lên.
Khuôn mặt Đường Kiếp cũng già như trái cà rồi.
Thật vất vả một vòng người chúc mừng chấm dứt, Đường Kiếp xem xét cái chỗ trống, bước nhanh đi đến hướng Hứa Diệu Nhiên.
Hứa Diệu Nhiên thấy hắn lại đây, quay đầu bước đi.
Đường Kiếp khẩn trương, bắt lấy Hứa Diệu Nhiên nói:
- Diệu Nhiên nàng hãy nghe ta nói!
Hứa Diệu Nhiên cũng không quay đầu lại đi lên phía trước:
- Nếu như ngươi muốn nói trong lòng ngươi không cô ấy, ta đã hiểu. Còn nhớ rõ ngươi cùng Lam sư huynh ta đã nói không? Ta không hy vọng lời nói như vậy từ trong miệng ngươi nói lại lần nữa.
Đường Kiếp hận không thể cho mình tát một cái, chỉ có thể đuổi theo Hứa Diệu Nhiên nói:
- Diệu Nhiên, Tiêu Dao cung đã nhập Văn Tâm, hôn ước vẫn như cũ cách xa không tới, tin tưởng ta, chuyện này ta sẽ giải quyết.
Bước chân Hứa Diệu Nhiên lúc này mới ngừng một chút.
Lúc này một nữ học trò bên cạnh đi tới, trừng mắt Đường Kiếp, nói với Hứa Diệu Nhiên:
- Diệu Nhiên đừng để ý đến hắn, Đường Kiếp này không là người tốt lành gì, vừa muốn làm phò mã của Tiêu Dao cung đó, vừa đến trêu chọc ngươi.
- Chính là chính là, hơn nữa hắn còn làm hại mặt mày Lam sư huynh hốc hác, thù này là sỉ nhục Thiên Nhai Hải Các ta, đợi qua hôm nay, nhất định phải tìm hắn lấy lại công đạo!
Một nữ học trò khác cũng nói.
Không ngờ Hứa Diệu Nhiên quay người lại, nói với nữ học trò kia:
- Vẽ ngang khuôn mặt liền biến thành sỉ nhục của Thiên Nhai Hải Các rồi hả? Khi nào thể diện của Lam sư huynh trở thành thể diện của Thiên Nhai Hải Các? Quý Diệu Đình, ta biết ngươi thầm mến Lam sư huynh, nhưng chuyện ngươi thầm mến hắn đó là chuyện của ngươi, muốn trút giận cho Lam sư huynh ngươi tự đi tìm Đường Kiếp, sao lấy ta làm cái cớ? Quan hệ giữa ta cùng Đường Kiếp, không cần các ngươi nói này nói kia.
- Ngươi!
Sắc mặt nữ học trò kia lập tức trở nên khó nhìn. Tuy nhiên thân phận đặc biệt Hứa Diệu Nhiên, nàng cũng không dám trêu chọc, chỉ có thể căm giận đập mạnh chân rồi rời đi. Lúc trước nữ học trò đó nhìn tình hình này, biết châm ngòi không thành lại phản hiệu quả, lại không dám lên tiếng.
Hứa Diệu Nhiên đến bởi vì chuyện này, lại là chân chính ngừng lại, nhìn Đường Kiếp, trong lúc đó bật cười ra tiếng.
Lần này đổi giận thành cười, khiến cho Đường Kiếp cũng hồ đồ đứng lên, kinh ngạc nhìn Hứa Diệu Nhiên, chợt nghe Hứa Diệu Nhiên đã ngân nga lời nói nói:
- Kỳ thật lúc trước ngươi nhiều lần đùn đỡ, xác nhận tâm ý của ngươi. Ngay trước mặt rất nhiều người, lời nói nói vậy, không tiếc đắc tội Tiêu Dao cung và Tẩy Nguyệt phái, ta nghe trong lòng cũng là vui mừng đấy.
Nói xong vài chữ cuối cùng, thanh âm của Hứa Diệu Nhiên đã thấp xuống, Đường Kiếp nghe được cũng chợt giật mình.
Hoá ra nàng vẫn là hiểu được tâm tư của mình đấy.
Hứa Diệu Nhiên lại nói:
- Nhưng chung quy không thay đổi được sự thật, bất kể nói thế nào, đây cũng là ngươi lúc trước bố trí sơ suất, thiệt thòi lúc trước người còn lời thề son sắt. Các loại tính kế trong ngày bình thường, dường như mỗi người đều nhập ngươi ở bên trong cốc, đến thời điểm muốn chết này, lại cố tình tính sai, thật sự là làm chuyện chê cười, liên lụy ta đi theo cũng xấu mặt.
Nói đến đây đá Đường Kiếp một cước, lúc này mới nói:
- Trong lòng của ta phiền não, cho nên sẽ không muốn để ý tới ngươi.
- Ta nhất định sẽ giải quyết việc này, hôn ước có thể định cũng có thể giải trừ!
Đường Kiếp lại một lần nữa trịnh trọng nói.
Lúc này hai người họ đang ở trong đại điện, cũng không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ, nếu không trở ngại lễ phép không dễ dựa vào quá gần, sợ là hận cái lỗ tai không thể sinh trên người của hai người rồi.
Đường Kiếp mới vừa cùng Tiêu Dao cung tiểu cung chủ đính hôn, phải cùng yêu nữ của Thiên Nhai Hải Các giằng co, cũng coi như là không giữ thể diện cho Tiêu Dao cung. Chỉ có điều tiểu cung chủ kia lại không tức giận, một lần nữa mang lên cái khăn che mặt khiến cho mọi người nhìn không rõ nét mặt của nàng, chỉ có một đôi mắt đẹp ngẫu nhiên rơi trên người của Đường Kiếp, cũng không biểu lộ một chút cảm tình.
Bên này Hứa Diệu Nhiên còn nói chuyện với Đường Kiếp, nàng quay đầu lại nhìn, thấy người của Thiên Nhai Hải Các làm như không có ý định chờ mình, bọn thượng sư đã ra cửa, chỉ thấp giọng nói:
- Có lời gì sau này hãy nói đi, ta tin tưởng ngươi, đừng để cho ta thất vọng nữa.
Nói xong duỗi bàn tay nhỏ ra, là một thanh phù đưa tin nhét vào trong tay Đường Kiếp, chính mình thì quay đầu rời đi.
Nhìn Hứa Diệu Nhiên rời đi, Đường Kiếp trong lúc nhất thời buồn bã giống như thất vọng, tâm tình ngây ngô vô giác, thậm chí không biết bản thân mình là làm thế nào trở lại vị trí của mình.
Tân khách lui tới chúc mừng dần dần tản đi, thật lòng cũng tốt, giả ý cũng thế, cuối cùng bất quá là khách qua đường trong cung này. Trong lúc vô tình, Đường Kiếp phát hiện tân khách trong Tiêu Dao cung này lại đều đã tan hết. Không chỉ là bọn họ, thậm chí ngay cả người của Tẩy Nguyệt phái cũng đều đi trong chớp mắt, vả lại lúc đi lại không có người nào đến gọi hắn một tiếng, đúng là cứ như bỏ hắn ở chỗ này rồi.
Đường Kiếp biết rằng, đây là đang cố ý tạo cơ hội cho hắn và tiểu cung chủ —— tú cầu là vứt ra, lời nói còn chưa mất.
Tạ Phong Đường lúc gần đi đưa cho Đường Kiếp một ánh mắt sắc bén, đây là hắn cảnh cáo cho Đường Kiếp. Xem ra nếu Đường Kiếp dám đi ra cửa lúc này nói hôn ước đã giải trừ, tuyệt đối chờ hắn không có kết quả tốt.
Những người còn lại của Tiêu Dao cung cũng đã không nhiều lắm, vị Tiêu Diêu Cung Chủ kia dẫn đi về trước, chỉ để lại tiểu cung chủ và bốn thị nữ.
Hai người cứ như vậy nhìn lẫn nhau, ai cũng không nói chuyện.
Một hồi lâu, tiểu cung chủ mới khua tay nói:
- Các ngươi cũng lui ra đi.
Bốn thị nữ cùng nhau thối lui, tiểu cung chủ Thẩm Tình Đan lúc này mới lại tháo xuống cái khăn che mặt nói:
- Tình Đan gặp qua phu quân!
Đường Kiếp lạnh lùng nói:
- Chỉ là đính hôn mà thôi, vẫn không thể nói là chồng nàng, không cần phải hô ân cần như vậy.
Mở lời kiêu ngạo!