Theo chúng học trò trở về, Tiên Duyên Đại Hội chính thức kết thúc.

Tiêu Dao cung tuyên bố mọi người tạm thời về nơi dừng chân trước, nên nghỉ ngơi, nên dưỡng thương, sau ba ngày, Tiêu Dao cung sẽ tổ chức yến tiệc long trọng một lần chiêu đãi tân khách, đến lúc đó cũng tuyên bố sự lựa chọn của tiểu cung chủ và thuộc sở hữu của Tiêu Dao cung.

Được tin tức, mọi người liền cùng nhau trở về. Lúc gần đi, Đường Kiếp nhìn thấy ánh mắt của Hứa Diệu Nhiên đưa tới, mang theo một nỗi ai oán, trong lòng vừa khẽ động, biết nàng nhất định là vì chính mình tranh đoạt một danh ngạch mà không thỏa mãn, nhất là danh ngạch này còn không phải danh ngạch của Đỗ Môn Kì. Âm thầm bật cười, lấy ra con hạc giấy truyền thư:
- Ta đây lúc đó chẳng phải không có biện pháp. Yên tâm đi, tiểu cung chủ sẽ không tuyển chọn ta.

Đường Kiếp đích thật là không có biện pháp, Thiên Nhai Hải Các ba bảo vật, Tẩy Nguyệt phái chỉ có hai người, Đường Kiếp có thể lấy lý do trong tay không đủ nhường một bảo vật cho Thất Tuyệt Môn, lại không thể nhường hai bảo vật, đó là không chịu trách nhiệm đối với Tẩy Nguyệt phái rồi.

Mà chỉ cần là mang hai bảo vật, vậy theo quy củ, chính là tự động phân công đến hai người trên đầu, không tồn tại việc một mình Vệ Thiên Xung độc chiếm hai bảo vật, trừ phi là bảo vật nhiều hơn so với người.

Đường Kiếp vốn có thể đem danh ngạch này tặng cho những người khác, khăng khăng những người khác hiện tại đều chạy trốn rồi, sau đó Thiên Nhai Hải Các vừa đúng lúc là ba bảo vật, sự tình phát triển vừa tới như vậy, khiến cho Đường Kiếp nghĩ không cần danh ngạch cũng không được, coi như là không trâu bắt chó đi cày rồi.

Hứa Diệu Nhiên hồi âm rất nhanh tới:
- Vì sao?

Đường Kiếp cười cười:
- Truyền phù dùng hết rồi, lần sau nói cho ngươi biết, tóm lại ngươi yên tâm được rồi.

Được tin tức này, Hứa Diệu Nhiên cuối cùng an tâm rất nhiều, cùng nhóm thượng sư của Thiên Nhai Hải Các rời đi. Ánh mắt của Đường Kiếp đuổi theo hình bóng sau lưng của Hứa Diệu Nhiên, cho đến khi một người mạnh mẽ xâm nhập tầm mắt của hắn.

Lam Ngọc.

Trên mặt của hắn còn mang theo vết sẹo chữ thập kia, nhìn về phía ánh mắt của Đường Kiếp chan chứa thù hận.

Đối mặt ánh mắt giống như ngọn lửa này, Đường Kiếp nhẹ nhàng cười, hoàn toàn không để ở trong lòng, tự ôm tiểu Hổ Y Y rời đi.

Thời gian tiếp theo, mọi người hoàn toàn tự do, không còn có chiến đấu và bóng ma tử vong bao phủ ở trên đầu bọn hắn. Nhưng đại bộ phận học trò không có nhân cơ hội trên đường phố tìm vui vẻ, ngược lại tự giam mình ở trong phòng, đóng cửa không ra.

Một cuộc so tài sinh tử, đối với từng học trò còn sống sót thật ra là một lần kinh nghiệm hiếm có, bất kể tu luyện, chiến đấu, tâm tính, kinh nghiệm, đều mang ý nghĩa trưởng thành lớn lao. Nguyên nhân chính của những việc này có bổ ích cho học trò, nhân cơ hội đóng cửa lại để tĩnh tâm tìm hiểu, tiêu hóa và hấp thu những cảm xúc này. Đừng nói bọn họ, mà ngay cả những học trò vô duyên tham gia thi này, như người của Thái Quân Dương, Bình Tĩnh Nguyệt, sau khi xem qua cũng phải cảm xúc khá sâu.

Dưới sự so sánh, Đường Kiếp đúng là người không có gì tìm hiểu đấy.

Cuộc chiến sinh tử hắn trải qua hơn nhiều so với học trò khác, đối với hắn mà nói điểm cường độ chiến đấu này căn bản không có bao nhiêu thứ ý nghĩa được nghĩ lại, bởi vậy mấy ngày nay nhàn rỗi không có việc gì thì cùng tiểu Hổ Y Y chơi đùa, xem như bù lại một chút mấy ngày nay không cùng bọn nó chơi tội quá, thuận tiện củng cố một chút tu vị cảnh giới.

Trở về vào lúc ban đêm, Mục Nghị liền ấn ước định đem Đỗ Môn Kỳ giao cho Đường Kiếp, ngoài ra trả lại cho Đường Kiếp một vạn hai ngàn linh tiền, xem như mua theo giá trị của pháp bảo thứ sáu . Tiền này vốn là Đường Kiếp kế hoạch để trả khoản nợ đấy, bởi vì Tạ Phong Đường chiếu cố, cuối cùng có thể tiết kiệm rồi.

Buổi tối đêm ngày thứ ba, một bữa tiệc thịnh soạn long trọng chính thức tổ chức ở trong Tiêu Dao cung.

Bởi vì Tiêu Dao cung vị trí ở không trung, trong lúc nhất thời trên Hồng Mai Lĩnh, các tu giả đến từ năm sông bốn biển đằng vân giá vũ, đều hướng về cung điện ở không trung bay đi, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.

Thượng sư đi cùng sau lưng Tạ Phong Đường, đám người Đường Kiếp cũng một đường bay vút, thẳng lên tận trời, tiến vào đám mây mới phát hiện Ngọc Vũ Thiên cung này thật là khí thế phi phàm.

Trong tầng mây hiện lên mảng lớn cung khuyết điện lạc, bên trong có kim quang nghìn đạo tràn ra. Tầng mây ngay trước là ngọc thế bạch trụ của cửa Cao Đại Sơn, phía dưới là hai hàng kim giáp vệ sĩ chấp kích cầm cây roi, cũng là đệ tử Tiêu Dao cung, không còn là con rối thủ vệ gì cả.

Tạ Phong Đường dẫn mọi người trực tiếp dừng ở trên mây, bọn Đường Kiếp này mới phát hiện hoá ra đám mây này đúng là thực địa, chỉ có điều sương trắng tràn ngập che khuất chân dung, thoạt nhìn có vài phần phong độ của Thiên cung.

- Quang cảnh đúng là rất lớn đấy, không biết còn tưởng rằng là bầu trời của Tiên cung, tu giới Vương đình đâu.
Đường Kiếp cười nói.

- Tiên cung Vương đình?
Tạ Phong Đường cười nhạo:
- Chút quang cảnh này cũng muốn? So sánh với tiên đình chân chính, nó cùng lắm có thể làm cái nhà vệ sinh thôi.

Lời này là nói ngay trước mặt một đám vệ sĩ của Tiêu Dao cung, một đám đệ tử nọ của Tiêu Dao cung nghe được trong lòng phẫn nộ, cũng không dám nói.

Đến Đường Kiếp tò mò:
- A? Nghe viện chủ nói như vậy, Tê Hà Giới chẳng lẽ thật là có tiên đình?

- Cái này sao...
Tạ Phong Đường lập tức do dự một chút, hồi lâu nói:
- Đã từng là có, tuy nhiên không phải Tê Hà Giới, mà là vạn giới vương đình.

- Vạn giới vương đình?
Mọi người đồng thời lên tiếng kinh hô:
- Thống lĩnh vạn giới vương đình? Điều này sao có thể?

Tinh La Đại Thiên Giới hàng rào chắc chắn, giống như một quần đảo nhỏ trong biển, khó có thể thông hành lẫn nhau. Cho dù Tiên Đài có thể ở một mức độ, Tiên Đài lại dựa vào cái gì vượt qua vạn giới, lãnh tụ đàn luân?

Nếu là thật sự có thể làm được điểm ấy, chẳng phải là nói vạn giới Vương đình có được ngàn vạn Tiên Đài đại năng...?

Nghĩ đến con số này, mọi người nhất định là một trận da đầu run lên.

Tạ Phong Đường cũng phải khẳng định gật đầu:
- Đúng đấy, tuy nhiên hiện tại đã không còn.

- Không còn? Làm sao không còn?
Mọi người cùng nhau hỏi.

Tạ Phong Đường lắc đầu:
- Ta cũng không biết, thái cổ bí sự, rất nhiều chân tướng đều đã biến mất theo dòng chảy của thời gian, trừ phi ngươi có thể ngộ đạo thời gian, trở về bản truy nguyên, nếu không cuối cùng khó giải bí mật đại thiên vô tận.

Nghe nói như thế, chẳng biết tại sao trong đầu Đường Kiếp đột nhiên chợt hiện ra cảnh tượng nhìn thấy lúc giải bỏ Ly Kinh —— trong vô tận hư không, một người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, đối diện bầu trời cung khuyết, phẫn nộ la lên...

Khi nói chuyện, mọi người đã xuyên qua cửa núi, trước mắt là một cây cầu dài.

Cây cầu vàng điêu khắc ngọc thế này, dài chừng trăm mét, mặt cầu có ba tòa vọng đình, mái cong châu báu, thật là tinh xảo. Hai bên tay vịn còn khắc đầu thú, tả hữu mỗi bên 128 cái, bên trái là chim bay, bên phải là thú chạy, các bên không giống nhau, cái gì cần có đều có.

Đứng ở trên cầu, mọi người hướng xuống phía dưới xem, chỉ thấy dưới cầu là một dòng sông dài màu đen chậm rãi chảy xuôi.

- Đây là ** sông, là sông giáp ranh bảo hộ Tiêu Dao cung, nếu để nước này dính vào làn da, với tu luyện hiện tại của các người, một giờ ba khắc không ra, sẽ toàn thân sinh mủ chết đi.
Tạ Phong Đường nói.

Nhìn Đường Kiếp, hắn lại bồi thêm một câu:
- Ngươi có thể nhiều một khắc.

Trong lòng mọi người nghiêm nghị, Diệp Thiên Thương lại thở dài một câu:
- Phồn hoa thịnh cảnh bên ngoài, vô tận ẩn náu sát khí, cái này chính là chân dung của tiên gia rồi.

Tạ Phong Đường cười khẽ:
- Có thể hiểu được điểm này càng tốt.

Vệ Thiên Xung cũng đang nhìn đầu thú trên cầu, một đám nhìn sang, chỉ cảm thấy trông rất sống động, lúc tiến vào ở giữa là đầu thú của một con khỉ liếc mắt nhìn, thuận tay vỗ đầu thú kia một chút, chỉ thấy thú đầu kia đột nhiên chậm rãi vòng đi qua, nhìn thẳng chính mình.

Trong lòng Vệ Thiên Xung cả kinh:
- Nó đang nhìn ta!

Mọi người cùng nhau quay đầu lại, Tạ Phong Đường cũng bỏ qua không để ý tiếp tục đi trước nói:
- Những thứ này là âm hà minh thú, là Tiêu Dao cung luyện hóa mà thành ** thú thủ hộ, mỗi con đều có thực lực Thoát Phàm đỉnh cao.

Mọi người thấy quanh thân 256 cái thú đầu, vừa nghĩ tới nếu ai vô tri từ trên cầu này đi qua bị hơn hai trăm minh thú này bùng lên đánh bất ngờ, cho dù là Thiên Tâm Chân Nhân sợ cũng phải ngã xuống tại chỗ.

Đường Kiếp nhìn những minh thú này giống như đá điêu khắc đứng yên bất động, trong lòng khẽ động, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên ở một cái chân minh thú, nhìn như đang thưởng thức, trong lòng bàn tay kim châm trượt ra, đã lặng lẽ đâm xuyên qua thân thể minh thú. Minh thú đó chịu trận pháp trói buộc, không thể công kích, chỉ có điều khuôn mặt chợt biến sắc, căm tức Đường Kiếp, Đường Kiếp lại hoàn toàn không thèm để ý, kim châm đâm vào đồng thời đã biến thành hình dáng ánh sáng ở trong tâm ý Đường Kiếp, một chút máu tươi đã từ bên trong thú nhỏ ra, rơi vào chiếc bình mà Đường Kiếp sớm giấu ở trong tay.

Đem kim châm đặt ở dưới chiếc mũi ngửi một cái, Đường Kiếp lập tức xác định, máu của minh thú này tuyệt đối là một loại vật liệu linh nghiệm rất tốt, mặc dù còn không biết có ích lợi gì, Đường Kiếp cũng không khách khí, mỗi cái đi qua như vậy đem vào sưu tập.

Khi đi hết cây cầu này, Đường Kiếp đã đâm ước chừng hơn mười con minh thú, máu tụ tập gần một lọ, Đường Kiếp còn đợi quay trở lại đi thu thập nhiều thêm một chút, Tạ Phong Đường đột nhiên nói:
- Máu của minh thú không cách nào tái sinh, có chừng có mực đi. Ôi, ngươi tính tình tham lam vô độ thế, cũng nên kiềm chế đi, nơi này rốt cuộc không phải khu vực của Tẩy Nguyệt phái.

Đường Kiếp mặt đỏ lên, cúi đầu không dám lên tiếng.

Những người khác giờ mới biết Đường Kiếp vừa rồi đã làm trò gì. Vệ Thiên Xung tò mò hỏi Đường Kiếp:
- Ngươi vừa lấy máu của minh thú gì rồi hả? Hình dạng gì? Ta xem một chút.

Đường Kiếp thuận tay đem vết máu trên kim châm lau một chút trên Vệ Thiên Xung:
- Vâng, là cái này.

Sau đó chợt nghe két một tiếng, trên tay của Vệ Thiên Xung bốc lên khói trắng, cả khuôn mặt đau đớn của Vệ Thiên Xung đều bóp méo, muốn hô lại không dám hô, chỉ có thể chịu đựng đau khổ.

Xem bộ dáng kia của hắn, trong lòng Đường Kiếp nhảy dựng, may mắn bản thân vừa mới đủ cẩn thận, không đến đụng vào, cố nén cười cúi đầu đi theo phía sau của Tạ Phong Đường.

Sau khi qua cây cầu dài, lại đi vào một đoạn đường, cuối cùng đi tới trước một tòa đại điện xanh vàng rực rỡ, bốn phía là bạch ngọc tạo thành chiếc bàn dài, trên bàn bày đầy đồ đựng ngọc lưu ly pha lê, các loại dưa và trái cây rực rỡ muôn màu, cái gì cần có đều có, vô số thị nữ xen kẽ qua lại ở trước một chiếc bàn ngọc dài, những người khách ngồi ở sau bàn ba hoa khoác lác, uống rượu mua vui, giữa sân cũng có vũ nữ đang vừa hát vừa múa.

- Thật đúng là hết sức xa hoa.
Một học trò bật thốt lên.

Long trọng như thế, quy mô như thế, mặc dù ở tu giới cũng coi như hiếm thấy.

Đường Kiếp từ từ nói: -
- Không kỳ quái à. Buổi yến hội này là Tiêu Dao cung tự lấy thân phận tổ chức một lần yến hội cuối cùng, nó giống một lần xuất giá với quy mô long trọng, vừa gả tiểu cung chủ, cũng gả chính mình. Nếu như thế, sao lại có thể quang cảnh không phải cuối cùng.

Mọi người ngẩn ngơ, điều này mới ý thức tới, cảm tình phong cảnh sau lưng bên ngoài này, cũng là một sự chua xót của tổ chức tu giới lớn sắp sửa kết thúc, có lẽ nguyên nhân chính là vậy, bọn họ mới chịu dùng hoa lệ phô trương đó để che dấu nỗi thống khổ trong lòng.

Ngẫm lại vừa rồi hành vi của Đường Kiếp có lẽ có thể hiểu được, nếu bọn họ tiến vào là một môn phái tự do có tôn nghiêm bản thân, lại sao có thể cho phép hắn làm càn như thế?

Cuối cùng bất quá là sẽ xuất giá, ăn nhờ ở đậu, vật ngoài thân này đối với trước mắt cũng không hề để ý như vậy rồi.

Nghĩ vậy, Đường Kiếp đột nhiên cảm thấy chính mình vừa rồi lấy được vẫn là thiếu.

Tìm thời cơ lại đi mò vài cái khác, lúc này, Tiêu Dao cung có lẽ là lúc hào phóng nhất cũng không thèm để ý nhất, lúc này không tống tiền còn đợi khi nào?

Mọi người không biết hắn đầy náo tử ác tha hóa ý niệm trong đầu, thời khắc này đi theo Tạ Phong Đường một đường qua đây, tìm được vị trí của mình ngồi xuống.

Lúc này yến hội chưa bắt đầu, Đường Kiếp tố cáo một tội, lấy danh nghĩa ngắm cảnh đi ra, đi dạo chung quanh ở trong Tiêu Dao cung, đương nhiên giả bộ bên ngoài cùng ngắm phong cảnh.

Ánh mắt gian tà còn đang tán loạn chung quanh, thình lình nghe thấy phía sau hừ lạnh một tiếng.

Quay đầu nhìn lại, lại là Hứa Diệu Nhiên đang đứng ở phía sau hắn.

- Diệu Nhiên?
Đường Kiếp ngạc nhiên vui mừng nói, đang muốn đi ôm lấy nàng, Hứa Diệu Nhiên lại lui một bước, chỉ chỉ Đường Kiếp nói:
- Ngươi còn chưa nói rõ cùng ta mười việc lớn đó.

Đường Kiếp cười khổ:
- Ta đây không phải ngàn dặm đưa tin phù đều dùng hết rồi mới tạm thời chưa nói.

Hứa Diệu Nhiên hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi tốt nhất trước tiên giải thích rõ ràng, bằng không về sau cũng không cần dùng cái gì đưa tin phù nữa.

Đường Kiếp bất đắc dĩ, chỉ có thể nói:
- Ta nói là được.

Nhìn xung quanh không người chú ý bọn họ, Đường Kiếp tới gần Hứa Diệu Nhiên nói:
- Tiểu cung chủ là giả đấy.

- Cái gì?
Trong lòng Hứa Diệu Nhiên cả kinh, nhìn về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp rất khẳng định gật đầu, đem tình huống bản thân nghe được đêm hôm đó nói cho Hứa Diệu Nhiên.

Hứa Diệu Nhiên nghe thấy khó hiểu:
- Cho dù tiểu cung chủ là giả đấy, người kia và ngươi lại có quan hệ gì? Ngươi làm thế nào xác định cung chủ giả sẽ không tuyển ngươi?

- Ngươi ngốc à.
Đường Kiếp vuốt một cái lên chiếc mũi nhỏ của Hứa Diệu Nhiên:
- Nếu như là cung chủ chọn rể thực, Tiêu Dao cung có lẽ sẽ suy xét tâm tình tiểu cung chủ, yêu thích của nàng có khả năng trực tiếp ảnh hưởng đến tương lai của Tiêu Dao cung. Nhưng cung chủ giả có sức ảnh hưởng đó sao?

Hứa Diệu Nhiên ngẩn ngơ, lập tức tỉnh ngộ lại:
- Hoá ra... Ngươi nói là... Chuyện này cuối cùng là Tiêu Dao cung chính mình quyết định?

Đường Kiếp cười đến mức tỏ ra mãn nguyện:
- Đúng vậy.

Chuyện Tiên Duyên Hội, vì trốn tránh trách nhiệm, tránh kẹp ở thế khó xử giữa Lục Đại phái, Tiêu Dao cung cuối cùng đem sự lựa chọn quyền lực giao cho tiểu cung chủ. Nhưng lúc đó, Đường Kiếp cảm thấy rằng đem việc lớn như thế giao cho một người thừa kế để quyết định, hơn nữa là thông qua loại hình thức này chọn lựa phu quân, có chút quá vớ vẩn. Đây đúng là không có trách nhiệm đối với tiểu cung chủ, cũng là không có trách nhiệm đối với bản thân Tiêu Dao cung.

Nhưng sau khi biết được tiểu cung chủ là giả, tất cả nghi hoặc liền tự nhiên mà giải quyết xong. Người đẩy đi là cung chủ giả, như vậy việc này tính chất kỳ thật hoàn toàn thay đổi. Không phải sự lựa chọn của tiểu cung chủ quyết định tương lai thuộc sở hữu của Tiêu Dao cung, mà là thuộc sở hữu của Tiêu Dao cung quyết định sự lựa chọn của cung chủ giả.

Trong chuyện này quan hệ nhân quả đã hoàn toàn điên đảo rồi.

- Nhưng vậy thì thế nào?
Hứa Diệu Nhiên vẫn là không hiểu.

Đường Kiếp trả lời:
- Cá nhân có lối suy nghĩ của cá nhân, môn phái có lựa chọn của môn phái. Nếu như là cung chủ tuyển phu, điều đó không cần hỏi, nhất định là tìm người nào đó trai đẹp tài năng nhất...Ví dụ Lam Ngọc. Nhưng nếu như là Tiêu Dao cung tuyển môn phái, thì sẽ không như vậy, bọn họ khẳng định tuyển người nào có lợi nhất đối với chính mình.

- Đó sẽ là ai?

- Ban đầu, xem bộ dáng của bọn họ, Thiên thần cung hẳn là không ít đồng ý cho bọn hắn, Tiêu Dao cung rất có thể tuyển người của bọn họ. Bất quá bọn hắn lần này không người nhập vào, việc này cũng đừng nhắc lại, Tiêu Dao cung chỉ có thể tuyển chọn ở trong ba phái còn lại. Nếu ta là Tiêu Diêu Cung Chủ, ba phái này ta chỉ biết lựa chọn Thất Tuyệt Môn.

- Thất Tuyệt Môn?

- Đúng!
Đường Kiếp rất khẳng định gật đầu:
- Đối với Tiêu Dao cung mà nói, đầu phục ai chưa chắc xem ai mạnh nhất, mà là ai có thể cho mình nhiều lợi ích nhất. Theo phương diện này mà nói, Thất Tuyệt Môn kỳ thật thích hợp hơn. Chiến lực cá nhân của bọn họ ở trong Lục Đại phái đích thật là phái yếu nhất, nhưng chiến lực tổng hợp có thể tuyệt đối không kém. Nhược điểm trong trận đấu này là vì có hạn chế quy tắc, thực tế trong chiến đấu, Thất Tuyệt Môn cũng không có nhiều hạn chế thế này. Bằng không Thất Tuyệt Môn cũng không thể trở thành một trong Lục Đại phái. Bởi vậy theo góc độ chỗ dựa thực lực vững chắc, Thất Tuyệt Môn không kém, mà ở tài lực, Thất Tuyệt Môn càng có thể nói đứng đầu lục phái, theo Thất Tuyệt Môn, nhiệm vụ giống nhau, Tiêu Dao cung lấy được lợi ích cũng nhiều nhất. Quan trọng nhất chính là, thực lực bản thân Thất Tuyệt Môn lệch yếu, tương đối với môn phái khác, đối với Tiêu Dao cung cũng sẽ càng thêm coi trọng hơn.

- Hóa ra là như vậy.
Hứa Diệu Nhiên nghe được giật mình hiểu ra:
- Chả trách ngươi cùng Thất Tuyệt Môn làm giao dịch, ngươi sớm biết rằng lần này Thất Tuyệt Môn chỉ cần trong tay có bảo vật liền nhất định sẽ là người thắng đấy, đúng hay không?

- Đúng!
Đường Kiếp khẳng định nói:
- Việc này ta ngay từ đầu cũng không ý thức được, đều là sau đó suy nghĩ từng điểm từng điểm từ từ mới hiểu được đấy. Khi đó Thái Ất Thanh Huyền Bôi đã ở trong tay của Thất Tuyệt Môn, Thất Tuyệt Môn kỳ thật đã thắng, chỉ là bản thân bọn hắn cũng không biết điểm ấy thôi. Sau khi ta tỉnh ngộ, lại biết rõ cùng bọn họ tranh đoạt đã không còn cần thiết, liền qua tay hợp tác cùng bọn chúng, bằng không lúc ấy Thiên Xung đã bắt Mục Nghị, ta cần gì cứu tỉnh hắn? Chỉ dựa vào bốn học trò kia của Thất Tuyệt Môn? Một mình ta đều nắm chắc dọn dẹp bọn họ!

Lời này lại mang theo tự tin mạnh mẽ.

Hứa Diệu Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kiếp, hạ giọng nói:
- Nếu như vậy, vậy ngươi còn vẽ hoa trên mặt Lam sư huynh ta? Ngươi cũng biết vì hắn, ta có bao nhiêu sư tỷ sư muội thương tâm muốn chết.

Đường Kiếp cười cười:
- Ai kêu hắn muốn đoạt vợ cùng ta. Đoạt thì đoạt đi, hắn cố tình còn dùng thủ đoạn hại huynh đệ của ta, điều đó không thể nhịn được.

Hứa Diệu Nhiên cho hắn một cước:
- Ngươi làm như vậy, hắn có thể hận ngươi chết đi được.

Mặt ngoài là oán trách, đáy lòng lại bị một câu của hắn “đoạt vợ cùng ta " khiến cho ngọt ngào đấy.

Đường Kiếp bình tĩnh trả lời:
- Không sợ, ta chính là vì Tẩy Nguyệt phái làm như vậy đấy, thiên đạp hạ tới, có Tẩy Nguyệt phái đỡ đòn.

Lúc trước hắn có thể phải chính miệng hứa hẹn với Tạ Phong Đường "Người tiêu diệt đẹp trai nhất", chuyện huỷ hoại dung nhan, nhìn thế nào đều vì môn phái giải quyết đối thủ mà không gia tăng phiền toái, bởi vậy không cần Đường Kiếp ra tay, bản thân Tẩy Nguyệt phái cũng sẽ không có bất cứ cơ hội báo thù cho Lam Ngọc. Hơn nữa, cho dù Tẩy Nguyệt phái không ra tay, Đường Kiếp cũng không sợ hắn.

Hứa Diệu Nhiên còn có chút không yên lòng, lại hỏi:
- Đó phải là Tiêu Dao cung bởi vì nguyên nhân khác hay là làm thế nào tuyển Tẩy Nguyệt phái?

Tẩy Nguyệt phái thì hai học trò, nhìn thế nào cung chủ giả kia đều khó có khả năng chọn Vệ Thiên Xung.

Đường Kiếp cười nói:
- Chuyện của ta và ngươi, hiện tại người biết cũng không ít, nghĩ đến cho dù Tiêu Dao cung có thay đổi gì, hẳn cũng không ngốc đến nổi không chọn ta. Nếu bọn họ thật muốn làm như vậy, vậy cũng đừng trách ta trở mặt vô tình, vạch trần bộ mặt cung chủ giả của bọn họ. Đến lúc đó bố coi đây là lấy cớ rời khỏi tranh đoạt, ta xem bọn họ làm sao bây giờ!

Lời này của hắn thanh âm không nhỏ, mơ hồ rơi vào trong tai của một thị nữ.

Một thị nữ nọ thanh sắc bất động đi qua bên người Đường Kiếp, sau khi vòng qua mấy vòng, biến mất không thấy gì nữa.

Hứa Diệu Nhiên chú ý tới ánh mắt của Đường Kiếp chăm chú vào phía sau của thị nữ kia, hơi suy tư, hiểu được:
- Lời nói xem như đi qua?

Đường Kiếp cười cười, nắm lấy đôi tay thon non mềm mại của nàng nói:
- Nếu không phải sư huynh bọn họ không hăng hái tranh giành, ta cũng không cần bị buộc mang cái danh ngạch trở về. Yên tâm đi, sẽ không có việc gì.

Nhìn khuôn mặt chân thành của Đường Kiếp, Hứa Diệu Nhiên cũng không khỏi có lòng tin.

Tiếng cười nói ở bên trong, yến hội rốt cục cũng bắt đầu.

Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên mỗi người về chỗ ngồi của mình, chỉ thấy chỗ đầu tiên Tiêu Dao cung cung chủ đã ngồi lên, ở chỗ thủ hạ, là vị tiểu cung chủ dùng khăn che mặt.

Không biết tại sao, lúc nhìn đến bóng dáng cung chủ giả kia, tâm Đường Kiếp đột nhiên nhảy dựng, không biết tại sao, hắn nhìn cung chủ giả này lại có loại cảm giác quen thuộc.

Tiêu Diêu Cung Chủ ngồi trên nhất giơ tay xuống, vốn là toàn bộ nơi này náo nhiệt lập tức yên tĩnh.

Cung chủ đó đầu tiên là nói một lời cảm tạ chư vị tiên gia nể mặt, đến đây chúc mừng, Tiên Duyên Hội lần này cực kỳ thành công từ các lời khách sáo, sau khi đợi nói gần xong, rốt cục nói gió một chuyến:

- Tranh giành mười bảo vật lần này, Tiêu Dao cung ta cũng coi như thấy được chư vị Lục Đại phái vì phong thái của học trò, thật có thể nói là nhân tài đông đúc, mỗi người đều là rồng phượng trong loài người. Tiểu nữ có thể lựa chọn mà gả, coi như là ba đời may mắn. Tuy nhiên việc này rốt cuộc là chủ trương của bản thân tiểu nữ, chúng ta cũng không được thay thế mà lựa chọn, thì do tiểu nữ đến tuyên bố kết quả đi.

Mọi người đồng thời nhìn về phía chỗ cao kia mặt nạ bảo hộ vải mỏng của tiểu cung chủ.

Tiểu cung chủ đó đầu tiên là yên lặng một chút, thuận miệng nói một tiếng:
- Tranh giành mười bảo vật lần này...

Nghe được thanh âm này, trái tim Đường Kiếp nhảy dựng mãnh liệt.

Âm thanh của Tiểu cung chủ vẫn đang tiếp tục:
- Vài vị biểu hiện tốt nhất, là Đường Kiếp thuộc Tẩy Nguyệt phái, Mục Nghị Thất Tuyệt Môn, Lâm Vong, Thiên Tình Tông Đặng Hiểu Vũ, Mục Dư. Vài vị trên đều vì nhân kiệt, bổn cung trải qua lựa chọn thận trọng, quyết định người tư thủ cả đời tương lai là...

Ánh mắt của nàng đột nhiên nhìn lại hướng Đường Kiếp.

Trong lòng Đường Kiếp trầm xuống, bật thốt lên:
- Không!

- Đường Kiếp!

Âm thanh nhập vào vang ngân nga toàn nơi này.