Tẩy Nguyệt Thất Tuyệt luân phiên chiếm ưu thế trong khoảng thời gian này, ở bên kia của phúc địa Lang Gia, cuộc chiến giữa Thiên Nhai Hải Các và Thiên Tình Tông cũng đang hừng hực khí thế triển khai.

Lam Ngọc ngồi gió bay lượn trên không trung, một luồng khí trụ quay xung quanh hắn, thổi bay tóc của hắn, thoạt nhìn giống như nhân vật trong bức tranh, cao ngạo, ác nghiệt, mang theo một chút tự tin chỉ mỗi kẻ thắng lợi mới có.

Ở phía sau hắn còn có hai gã học trò Thiên Nhai Hải Các, ba người đi cùng nhau, hình thành thế tam giác, mà ở đối diện bọn họ là hai gã học trò Thiên Tình Tông đang cùng giằng co.

Ở dưới chân năm người này còn có năm bộ thi thể.

Hai phái cùng là kẻ thù truyền kiếp, trong lúc ra tay liền không khách khí giống Tẩy Nguyệt và Thất Tuyệt như vậy, một cuộc chiến đấu lại tiếp tục, chết năm người, bốn người thoát khỏi phúc địa, những tên chết còn nhiều hơn so với những tên chạy trốn.

- Đặng Hiểu Vũ, sự việc đã đến nước này, Thiên Tình Tông bại cục đã định, ngươi còn không nhận thua sao?
Lam Ngọc ôm cánh tay lạnh nhạt nói, bên miệng còn lưu lại màu máu đỏ sẫm.

Một vòng giao thủ vừa rồi, Lam Ngọc liều mạng bị thương rốt cục giết chết một người của Thiên Tình Tông, cũng khiến cho thế cân bằng của trận chiến đấu này hoàn toàn đảo về hướng Thiên Nhai Hải Các.

Hiện giờ lấy hai đối ba, Thiên Tình Tông cơ bản đã không có cơ hội.

Không có biện pháp, thực lực của Lam Ngọc thật sự quá mạnh mẽ, nếu không phải là Đường Kiếp phá hủy kiếm thanh ti của Lam Ngọc, chưa chắc Lam Ngọc đã phải chấp nhận bị thương.

Đứng ở cây đoan, toàn thân nón bạc áo giáp bạc thoạt nhìn giống như một tướng quân áo bào trắng, Đặng Hiểu Vũ khẽ cười cười, Trường Thương màu bạc trong tay chặn lại, tiện tay rút ra một thương, cất cao giọng nói:
- Trong lời giáo huấn của Đặng gia, không có chữ lùi bước này, cho dù Lam sư huynh tu vi cao hơn, Đặng mỗ vẫn muốn quyết một trận tử chiến đấy.

Luận thiên tài, Lam Ngọc thứ nhất, luận gia thế, thân là tứ cực Vương tử của Đặng Hiểu Vũ lại có thể nói quăng mọi người xuống đường.

Mặc dù nói thời đại hiển pháp, tiên gia tối thượng, phàm nhân lấy phàm trần lập quốc, người tôn trọng chính là quốc chủ, được là quản gia chân chính, tuy nhiên dù sao cũng là đứng đầu phàm nhân, vẫn phải có vài phần đãi ngộ đặc biệt, thân là Vương tử, luận hiển hách vẫn vượt qua người bình thường đấy.

Dựa theo phép tắc của Lục Đại phái, quyền lực thế tục và thân phận tiên phái không được cùng hưởng, Đặng Hiểu Vũ vốn là thân phận Thái Tử, tuy nhiên vì bước vào Thiên Tình Tông, hắn dứt khoát từ bỏ quyền kế thừa sự nghiệp. Ở trong mắt thường nhân đây có lẽ có chút khó tin, ở trong mắt tiên gia, đây lại là chuyện quá bình thường.

Thái Tử mặc dù tôn quý, đối với những người khác mà nói, khả năng so ra còn kém hơn một danh ngạch trong học viện.

Bởi vậy giống như chuyện này, trong lịch sử cũng không ít.

Sau khi Đặng Hiểu Vũ vào Thiên Tình Tông, vẫn hưởng thụ như xưa các loại tài nguyên của gia đình Hoàng đế, hơn nữa bản thân hắn cũng đủ cố gắng chịu khó, bởi vậy tuy chỉ là lục chuyển, nhưng thực lực mạnh nhất trong thế hệ học trò ngang vai ngang vế, nghiễm nhiên trở thành nhân vật lĩnh quân Thiên Tình Tông. Nguyên nhân chính là vậy, Đặng Hiểu Vũ mới mở miệng một tiếng gia huấn.

Đáng tiếc là hắn không giống Lam Ngọc, Lam Ngọc là Thiên Nhai Hải Các chân chính cùng thời mạnh nhất, "Nhân vật Lĩnh quân " Đặng Hiểu Vũ này cũng là "Nam học trò" của Thiên Tình Tông, hai người không thể đánh đồng.

Thời khắc này Đặng Hiểu Vũ đã nói, Lam Ngọc cũng không nói nhiều, hừ một tiếng:
- Nếu như thế, vậy đưa ngươi ra đi!

Thiên Nhai Hải Các và Thiên Tình Tông vốn là kẻ thù, bởi vậy cũng không nói nhiều như vậy, lúc này chiêu hàng chẳng qua chỉ là tìm cơ hội điều dưỡng khí tức một chút, dù sao vừa mới bùng lên giết người, với Lam Ngọc cũng là gánh nặng.

Nói qua lời này, Lam Ngọc đẩy song chưởng, một luồng gió xoáy cực lớn đã chuyển qua hướng Đặng Hiểu Vũ, đồng thời hai tên học trò khác của Thiên Nhai đã đánh về phía học trò đầu trọc Mục Dư của Thiên Tình Tông, người này ở Thiên Tình Tông xếp hạng thứ hai, thực lực cũng không tầm thường.

Năm người cứ như vậy lại chiến đấu thành một đoàn.

Bọn họ đều là học trò tinh anh nhất còn lại của hai phái, thực lực mạnh cũng như pháp khí rất nhiều, trong lúc nhất thời nhìn từ không trung đến mặt đất, khắp nơi đều là pháp thuật hào quang, bảo khí hàn quang đang chớp động.

Thiên Tình Tông mặc dù số người trong hoàn cảnh bất lợi, tuy nhiên sau khi Lam Ngọc bị thương, không thể giống như trước bất chấp không kiêng nể như vậy, hơn nữa Thiên Tình Tông xưa nay được xưng lấy thuật pháp mau lẹ kỳ dị, dưới toàn lực trận chiến chống đỡ khó khăn.

Chỉ có điều theo thời gian trôi qua, đa số linh khí tiêu hao, hai người rốt cục vẫn phải dần dần chống đỡ hết sức.

Đặng Hiểu Vũ bên này không tồi, hắn và Lam Ngọc một chọi một, mặc dù không phải là đối thủ lại tạm thời có thể chống đỡ, Mục Dư bên kia lấy một chọi hai cũng đã dần dần không xong.

Hai học trò vây đánh hắn, một tên Cô Thanh Hàn, một tên Thẩm Trung.

Thẩm Trung kia thì bình thường, đứng cuối trong số học trò ở Thiên Nhai, nhưng thực lực của Cô Thanh Bần lại tương đối rất cao, cùng giống Mục Dư cũng là học trò xếp hạng thứ hai. Thời khắc này lấy hai chọi một, Mục Dư dẫn đầu chống đỡ không nổi.

- Lui đi, Tẩy Nguyệt phái bên kia!
Đặng Hiểu Vũ nhìn đến cảnh này hét lớn.

- Các ngươi chỗ nào cũng đi không được!
Thẩm Trung cười to nói, dương tay đánh ra mấy chưởng gió, cắt đứt đường lui của hai người.

Đồng thời sờ pháp quyết, mây gió thay đổi bất ngờ, một con mãnh hổ biến hóa khôn lường trong mây mù đã từ trong hư vô hiện thân, một đớp đối với Mục Dư.

Mục Dư chỉ là hừ một tiếng, giơ lên một cái Tiểu Mộc Trùy gõ vào phía dưới, vân hổ kia thực sự một đòn liền hóa mây tiêu tan.

Chỉ có điều cùng ngay lúc hắn phá vân hổ, thân hình tên học trò Cô Thanh Hàn thanh tú gầy cao nọ chợt lóe lên, đột nhiên xông tới chống đỡ bên cạnh hắn, một chưởng đặt trước ngực Mục Dư, Mục Dư như bị đòn nghiêm trọng bay lên, tiểu trùy trong tay rời tay bay ra, cũng đánh vào trên người Cô Thanh Hàn, hai người đồng thời hừ rồi bay rớt ra ngoài.

Luận tình trạng thương tích, Cô Thanh Hàn chịu nghiêm trọng hơn so với Mục Dư, tuy nhiên cái giá phải trả của một đòn này, chính là Mục Dư đã đánh mất pháp bảo quan trọng nhất của chính mình.

Thời khắc này đang cầm Tiểu Mộc Trùy, Cô Thanh Hàn lau vết máu bên miệng nói:
- Trong tình huống như vậy thắng ngươi, thắng mà không võ, nhưng chuyện Tiêu Dao Cung vô cùng quan trọng, Mục huynh, đắc tội.

Nói xong vừa bước chân trái, rơi xuống không trung, thân hình chợt lóe rồi biến mất, đã xuất hiện lần nữa ở một bên khác của Mục Dư, xem tình hình đúng là có chút tương tự với Loạn Phong Bộ. Chẳng qua Loạn Phong Bộ rõ ràng là bộ pháp, bản chất là vận chuyển không gian, Thiên Hành Quyết của Cô Thanh Hàn lại là bộ pháp chân chính, nếu gọi là biến hóa chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt kẻ khác.

Thời khắc này đột nhiên xuất hiện, Cô Thanh Hàn lại ra tay nữa, một chỉ điểm về hướng Mục Dư, đồng thời Thẩm Trung cũng từ phía khác chém ra một kiếm.

Mục Dư không biết làm sao, chỉ có thể ra tay bịt kín nhất chỉ của Cô Thanh Hàn. Mục Dư biết rõ chiêu khủng bố Tinh Chỉ này của Cô Thanh Hàn, hắn nhìn giống như tay không tấc sắt, kỳ thật cũng là lấy pháp bảo dung nhập trong cơ thể, lấy sức mạnh bản thân kích phát mà thành, uy lực bởi vậy bị ảnh hưởng chút ít, sử dụng lại càng thêm linh hoạt.

Chưởng chỉ giao nhau trong nháy mắt, máu văng tung tóe, đầu ngón tay của Cô Thanh Hàn nổi lên một điểm tinh quang, dĩ nhiên xuyên thủng lòng bàn tay của Mục Dư, đồng thời một kiếm của Thẩm Trung cũng chém vào trên lưng của Mục Dư, hộ thân pháp tráo cũng đỡ không nổi một kích này, ầm ầm vỡ tan, trên lưng của Mục Dư đã nhiều hơn một vết thương.

Tuy nhiên kẻ này cũng cứng cỏi, hừ cũng không hừ một tiếng, phản thủ lại một chưởng vỗ vào trên người của Thẩm Trung.

Thẩm Trung vốn tưởng rằng một chưởng này không có gì lớn, dựa vào hộ thể pháp tráo trong người, cứng rắn chống đỡ một đòn này, nhưng mà ngay sau đó, một chưởng này đục thủng pháp tráo đang rơi ra người hắn, đúng là đánh đập hắn máu bay tung tóe, lúc này bị thương nghiêm trọng.

- Làm sao có thể?
Thẩm Trung kinh ngạc kêu to, chỉ thấy sắc mặt của Mục Dư trắng nhợt, thân thể thoáng dao động, Cô Thanh Hàn lại lắc người một cái xuất hiện bên người Mục Dư, hai người trong nháy mắt đổi một chưởng, Cô Thanh Hàn cố nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, Mục Dư lại trên không trung lăn lộn té xuống, rốt cuộc không đứng dậy được.

Trên mặt Cô Thanh Hàn đầu tiên là một mảnh máu đỏ hiện lên, sau đó mới thở dài nói:
- Vừa một chiêu Phi Yên Thủ, vừa một chiêu Tiên Nhân Nộ, không ngờ Thất Tình Sát Pháp của Mục sư huynh có thể nhập vào Vô Tướng Cảnh, quả nhiên là kỳ dị không chịu nổi.

Cái Mục Dư vừa sử dụng, đúng là Tiên Nhân Nộ phối hợp Phi Yên Thủ trong Thất Tình Sát Pháp, một đòn phá tráo. Khác với trận động tĩnh lớn lúc trước của Bình Tĩnh Nguyệt, động tĩnh của Mục Dư lại nhỏ hơn rất nhiều, thậm chí trước khi sử dụng, đối thủ cũng không biết hắn dùng Tuyệt Sát Chi Thuật.

Đây mới là chỗ tinh hoa của Thiên Tình Tông Tâm Pháp, Thiên Tình Tông được xưng là pháp thuật kì dị và biến hóa nhanh nhẹn, nếu mỗi lần thi pháp đều long trời lở đất giống như Bình Tĩnh Nguyệt vậy, nó còn gì là kỳ dị mau lẹ. Nhưng muốn làm được điểm ấy lại không dễ dàng, cần tu luyện trước tới tầng thứ ba vô tướng cảnh mới được.

Thời khắc này nằm trên mặt đất, Mục Dư khẽ mĩm cười nói:
- Chưa đến, chỉ là cưỡng ép buộc thôi.

Cô Thanh Hàn gật gật đầu:
- Vâng, ta biết.

Nếu Mục Dư thật là tu luyện chính thức tới Vô Tướng cảnh, đừng nói là chính mình, cho dù Lam Ngọc đều chưa hẳn là đối thủ của hắn.

Nói đến thiên phú, Mục Dư kỳ thật mạnh hơn Đặng Hiểu Vũ, Ngọc Môn Bát Chuyển, cũng là nhân tài, đáng tiếc gia cảnh bình thường, khuyết thiếu tài nguyên hỗ trợ.

Cô Thanh Hàn đã nói:
- Nếu cho ngươi thời gian, tương lai cũng là một anh hùng, đáng tiếc, hai phái ta và ngươi vì thù hận tới chết, tại hạ không thể nương tay rồi.

Mục Dư dường như cũng biết kết quả này, chỉ cười cười, nhắm mắt chờ chết.

- Mục Dư!
Cách đó không xa Đặng Hiểu Vũ hô to ra tiếng, đưa tay một thương, một đòn thương gió đâm về Cô Thanh Hàn, đáng tiếc lại bị Lam Ngọc sinh sôi cắt xuống dưới.

Cô Thanh Hàn hạ một chỉ điểm về hướng phía ngang đầu Mục Dư.

Mắt thấy nhất chỉ này hạ ra, Mục Dư chắc chắn chết không còn nghi ngờ, đúng lúc này, xa xa kình phong chợt nổi lên, một đường mang kình màu xanh bắn Cô Thanh Hàn, phía sau thanh mang đấy, là một khuôn mặt quen thuộc.

- Đường Kiếp!
Cô Thanh Hàn kinh hãi, hắn cũng xem như người có quyết đoán đấy, lúc này nếu không còn chú ý giết người nữa, thu chỉ lui nhanh, Thiên Hành Quyết vận đến mức tận cùng, người đã ra xuất hiện một bên khác.

Nhưng đồng thời tránh né hắn, Đường Kiếp thân hình cũng chợt lóe lên.

Loạn Phong Bộ!

Xuất hiện ngay bên người Cô Thanh Hàn.

Quét

Đao phong thổi quét, chém ngay vào Hộ Thân Pháp Tráo của Cô Thanh Bần, nhập vào phá tráo, đánh cho Cô Thanh Hàn bay lên.

- Ngao!
Cô Thanh Hàn kêu đau liền bay xuống, kẻ này cũng hung ác, đồng thời bị thương mà không quên phản kích, một chiêu Thương Tinh Chỉ Điểm hướng về phía mặt Đường Kiếp.

Đường Kiếp dựng thân đao ngăn trở, cùng lúc đó, một phát Đại Hỏa Cầu đã từ đằng xa ầm ầm đánh úp lại.

Thời khắc nguy cấp, Cô Thanh Hàn cũng xuất ra toàn bộ sức mạnh, đánh ra một chưởng mạnh, chưởng gió hùng tráng khoẻ khoắn hình thành tường khí lấp kín trước người, ngăn trở Đại Hỏa Cầu đó, giữa không trung bùng nổ một tiếng, Cô Thanh Hàn mượn cơ hội thối lui, nhưng hắn vừa mới thối lui, chỉ thấy chỗ hư vô hiện ra một thân ảnh, một quyền đánh trúng ngay vào sau lưng của hắn, đúng là con rối chiến kia.

Con rối chiến này có thể ẩn thân, dùng để đánh lén nhưng cũng là một tay hảo thủ.

Cô Thanh Hàn hộc máu bay lên, Đường Kiếp đã xông qua để nắm lấy Cô Thanh Hàn. Nể mặt Hứa Diệu Nhiên, hắn không có ý định giết người, bởi vậy chỉ muốn bắt sống cho xong việc. Đúng lúc sắp đạt được cơ hội thuận lợi, thì thấy thân hình Lam Ngọc chợt lóe hiện lên, một chưởng đánh về phía Đường Kiếp. Lần này tốc độ tuyệt nhanh, Đường Kiếp đột ngột gấp rút chưởng chống lại, gấp gáp dùng sức không đủ, song chưởng va chạm

Lam Ngọc đã đẩy tay của Đường Kiếp phản đòn trúng vào ngực Đường Kiếp, đánh hắn hộc máu bay ra.

Theo sau một quyền đánh về hướng phía sau lưng, che lại một thương của Đặng Hiểu Vũ đang đuổi theo, lúc này mới chặn sự thối lui của Cô Thanh Hàn, xem ánh mắt của Đường Kiếp vẫn còn lóe ra ngọn lửa phẫn nộ.

Lúc này Đường Kiếp vừa mới từ không trung rơi xuống đất, vừa rơi xuống đất liền mắng một câu:
- Móa nó, lại là Thuấn Hải Thiên Phong!

Thuấn Hải Thiên Phong của Thiên Nhai Hải Các quả nhiên là cực kỳ đáng ghét, tốc độ tuyệt nhanh, lợi chạy trốn lợi tấn công lợi cứu viện, trong lúc vội vàng hành động còn có thể tăng cường kình chưởng. Một đối chưởng vừa rồi đó, Lam Ngọc gần như đánh gãy hết xương tay của hắn, thuận tiện cũng phá hủy kế hoạch ép con tin của Đường Kiếp.

Bắt không được cái lớn, cái nhỏ cũng không buông tha, đồng thời lúc Đường Kiếp ngã xuống, một cước giẫm ở trên người Thẩm Trung đang vừa tỉnh lại, một cước ở lưng làm hắn bất tỉnh, giống như đá bóng đá đến bên người Mục Dư, hai người vừa lúc song song nằm xuống.

Vệ Thiên Xung từ đằng xa chạy tới, nhìn Thẩm Trung, thuận tiện cho Mục Dư uống một viên thuốc.

Mục Dư rất là cảm kích:
- Cảm ơn.

Vệ Thiên Xung cười cười:
- Đừng khách khí, đồng minh nha.

Lòng Mục Dư nhớ lại các ngươi trước kia liều mạng trốn chúng ta, để cho chúng ta một mình đối mặt Thiên Nhai Hải Các, một mình đi ức hiếp Thất Tuyệt Môn, khi đó sao không đồng minh? Tuy nhiên hắn cũng biết sự tình này không thể so đo, chỉ có thể nhận biết.

Nhìn không có người khác xuất hiện, Mục Dư có chút kinh ngạc:
- Hai người các ngươi?

Vệ Thiên Xung ngượng ngùng trả lời:
- Vâng, những người khác đều đi rồi.

Mọi người đồng thời ngẩn ngơ.

Bọn họ đối với tình hình chiến đấu bên đó không hiểu nhiều lắm, tuy nhiên trong suy nghĩ của bọn hắn, trận chiến này Thất Tuyệt Môn đã định là thua.

Thiên Nhai Hải Các sở dĩ liều chết cắn Thiên Tình Tông, nói trắng ra là cũng là muốn Tẩy Nguyệt phái toàn thắng chiến đấu giải quyết Thất Tuyệt Môn trước, sau đó mang theo năm bảo vật bỏ trốn mất dạng, Thiên Nhai Hải Các giỏi nhất tốc độ, bọn họ muốn chạy, người khác thật sự là không thể dễ dàng đuổi theo.

Không nghĩ tới sự tình phát triển xa ra dự kiến, Tẩy Nguyệt phái không ngờ chỉ còn hai người Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung, lúc đó ngay cả Lam Ngọc cũng không khỏi tự hỏi mình còn hay không còn hi vọng lật ngược tình thế.

Bên này Đặng Hiểu Vũ đã nói:
- Hai người cũng đủ rồi. Đường sư huynh, Vệ sư huynh, ta và ngươi ba người liên kết, xử lý Lam Ngọc!

Đường Kiếp Vệ Thiên Xung đồng thời cười, Vệ Thiên Xung trực tiếp trả lời:
- Đó là tự nhiên, Đặng sư huynh cứ việc yên tâm, đối với việc đánh tiểu tử Lam Ngọc này, chúng ta có tâm đắc!

Vừa nghe vậy, Lam Ngọc sắc mặt cũng thay đổi.

Lần trước lấy một chọi hai lại bị đánh chạy, trong lòng Lam Ngọc đã là nhục nhã, thời khắc này nghe hắn nói như vậy, hét lên một tiếng:
- Tự tìm cái chết!

Song chưởng đẩy trước, tường khí dũng mãnh lao tới hướng ba người.

Vệ Thiên Xung đang muốn đón đánh, Đường Kiếp lại nhìn ra sai, chợt giữ chặt Vệ Thiên Xung bên cạnh, chỉ thấy tường khí mãnh liệt kia đến, khi tới gần chợt bùng nổ, hóa thành vô số khí tiễn bắn về phía tứ phương.

Còn Đường Kiếp thấy được cơ hội từ sớm, đúng lúc phòng ngự, bằng không lần này Vệ Thiên Xung thế nào cũng nguy hiểm.

Vệ Thiên Xung cũng nhìn được sắc mặt thay đổi một chút:
- Vài ngày không gặp, tiểu tử này càng âm.

- Thực lực cũng tăng trưởng.
Đường Kiếp hừ lạnh nói.

Thời gian hơn hai mươi ngày, Đường Kiếp cố nhiên là từ bậc Linh Hải vọt tới Thoát Phàm Cảnh, những người khác lại làm sao không có tiến bộ. Sau khi Lam Ngọc bại trong tay hai người Đường - Vệ, cũng khổ tu chiến pháp, chiêu thức tường khí hóa tiễn thuật ấy chính là phương thức chiến đấu hắn gần đây nghiên cứu ra, ngụ công cho thủ, công phòng nhất thể, quả nhiên là lợi hại vô cùng.

Thời khắc này xem Đường Kiếp bọn họ né qua, Lam Ngọc cười một tiếng dài:
- Vậy thử lại lần nữa này!

Hai tay liên tiếp vỗ, từng dòng tường khí đã bị hắn theo nhau đánh ra, giống như vô số tấm chắn lớn đánh về hướng mọi người.

Vệ Thiên Xung đang muốn phản kích ngay, Đường Kiếp lại nói:
- Dùng Câu Tà Âm Binh!

Vệ Thiên Xung ngẩn ngơ, nghĩ dùng cái kia làm cái gì?

Lực công kích của Câu Tà Âm Binh thấp đến làm người ta giận sôi, dựa theo nâng cao thực lực của mọi người, Vệ Thiên Xung đã càng ngày càng ít dùng pháp thuật này.

Bất quá hắn đối với Đường Kiếp xưa nay đều là nói gì nghe nấy, thời khắc này nghe lời nói của Đường Kiếp, lập tức một đống Câu Tà Âm Binh phóng ra, đều quấn về hướng Lam Ngọc.

Cùng lúc đó, Đường Kiếp che ở trước người Vệ Thiên Xung, Đoạn Tràng Đao múa thành một mảnh ánh sáng rực rỡ, che lại tảng khí tiễn lớn đó, kêu lên:
- Đặng sư huynh, thuật Không Trệ, Nhạc Bất Quy!

Đặng Hiểu Vũ ngơ ngác một chút, hắn không giống Vệ Thiên Xung, đối với sự chỉ bảo từ Đường Kiếp không có khả năng tuân theo mọi chuyện, nhưng bây giờ là Đường Kiếp lại cứu bọn họ, theo tình lý, hắn không thể không nghe.

Do đó mặc dù không biết tại sao phải làm như thế, Đặng Hiểu Vũ vẫn là trước tiên dùng ra thuật Không Trệ, Nhạc Bất Quy đối với Lam Ngọc.

Thuật Không Trệ là một loại pháp thuật cấm bay, sau khi sử dụng cả khu vực đều không thể bay, mà Nhạc Bất Quy trong Thất Tình Sát Pháp lại tăng cường rất nhiều hiệu quả như vậy, mà ngay cả pháp thuật tăng tốc bình thường đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Tuy nhiên sau khi thực hiện thuật này, cần chủ động duy trì, đối với người thi thuật bản thân ra tay sẽ có ảnh hưởng lớn hơn, bởi vậy không thích hợp sử dụng trong chiến đấu một chọi một.

Thời khắc này xuất ra thuật Không Trệ, mọi người đồng thời từ không trung rơi xuống mặt đất.

Thoạt nhìn không có gì, nhưng đang ở thời khắc đó, sắc mặt Lam Ngọc chợt thay đổi nhiều.

Lúc trước hắn lấy một đối ba, vẫn khí thế kinh người, dũng cảm công kích, thời khắc này lại phá lệ lộ ra vẻ mặt kinh hãi, sau khi đẩy tường khí dời đi, mọi người đã lùi về phía sau.

Hắn đúng là muốn bỏ chạy!

Đường Kiếp đã cười dài vung đao ngăn cản:
- Như thế nào? Thuấn Hải Thiên Phong vô dụng, ngươi không lo lắng rồi hả?

Lam Ngọc đã tức giận nói không ra lời.

Đích thực, vận dụng phối hợp thuật Không Trệ và Câu Tà Âm Binh, vừa lúc tốc độ cao và năng lực bay của Thuấn Hải Thiên Phong hóa thành hư ảo. Mà không có Thuấn Hải Thiên Phong, hắn thiếu đi một điểm chống đỡ trọng yếu trong chiến đấu, nếu không thể tùy cơ ứng biến linh hoạt giống như trước kia, tùy ý né tránh, điều này đối với lực chiến đấu của hắn không thể nghi ngờ nữa là một ảnh hưởng quá lớn.

Đương nhiên, Thuấn Hải Thiên Phong tuy quan trọng, nhưng cũng không phải là điểm chống đỡ duy nhất chiến đấu của hắn, vấn đề là hắn sở dĩ dám một đối ba ở trong tình huống lại còn chủ động ra tay, cũng là bởi vì tự cao tốc độ nhanh tuyệt vời của Thuấn Hải Thiên Phong, chỉ sợ đánh không lại cũng muốn giáo huấn Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung một chút rồi lại đi, dùng tốc độ bay của Thuấn Hải Thiên Phong, không ai có thể đuổi theo hắn.

Bởi vậy Thuấn Hải Thiên Phong không phải chiến thuật trọng điểm của hắn, mà là chiến lược trọng điểm của hắn, là đường lui mấu chốt của hắn, càng là trọng điểm lòng tin của hắn.

Nhưng giờ khắc này, Đường Kiếp lại một kích đã trúng chỗ hiểm lòng tin của hắn.

- Khốn khiếp!
Lam Ngọc kêu to, tay phải chỉ nâng lên, chỉ hướng về phía Đường Kiếp.

Cửu Cửu Quy Chân Chỉ!

Đường Kiếp cũng rút ra thanh kiếm quyết, lắc đầu nói:
- Vô dụng!

Đúng là đón kiếm chỉ đánh tới.

Linh quang trong trung tâm chiến trường nổ tung, thân thể của Đường Kiếp chợt dâng lên ánh sáng rực rõ, ánh sáng này là mãnh liệt như thế, thậm chí ngay cả Cửu Cửu Quy Chân Chỉ đều không thể xuyên thấu.

- Vô Tướng Kim Thân!
Lam Ngọc hoảng sợ kêu lên thành tiếng.

Vẫn là Vô Tướng Kim Thân quen thuộc đó, giờ khắc này lại bộc phát ra uy lực trước nay chưa có, đúng là khiến Cửu Cửu Quy Chân Chỉ mạnh nhất của Lam Ngọc cũng ngăn cản trở về.

Tại sao có thể như vậy?

Lần trước hắn dùng Quy Chân Chỉ, nhưng lại dễ dàng xuyên thấu Vô Tướng Kim Thân của Đường Kiếp.

Tâm niệm điện thiểm, Lam Ngọc đột nhiên hiểu được, thất thanh thét to:
- Pháp cấp! Đây là pháp cấp Kim Thân! Ngươi Thoát Phàm rồi, điều này sao có thể?

Nghe nói như thế, mọi người đều thất kinh, cùng nhau nhìn về phía Đường Kiếp.

Thoát Phàm của Đường Kiếp kỳ thật vẫn là điều bí mật, ngoại trừ Tẩy Nguyệt phái, người ngoài đều không biết, mà ngay cả Thất Tuyệt Môn cũng không biết rằng Đường Kiếp đã Thoát Phàm. Đây chủ yếu là bởi vì Đường Kiếp vừa mới Thoát Phàm, bởi vì không có đủ thời gian tìm hiểu nguyên nhân, vẫn chưa sử dụng qua những Thoát Phàm đó tài năng thật sự mới có thể nắm giữ pháp thuật.

Nhưng là Thần Tiêu Bí Kỹ không ở trường hợp này.

Làm theo pháp thuật hiện ra trong Thần Tiêu Bí Điển, tuyệt đại bộ phận pháp thuật đều có hai loại cách dùng là pháp và thuật.

Đường Kiếp trước kia, bởi vì nguyên nhân chưa Thoát Phàm, vẫn không thể phát huy uy lực chân chính của Vô Tướng Kim Thân. Cho dù nhập vào Thoát Phàm, bởi vì nguyên nhân bố trí thời gian trước kia, cũng không có cơ hội nào dùng.

Nhưng xuất kích lần này, Đường Kiếp dùng, hắn trước tiên đem pháp cấp Kim Thân gia tăng bản thân, mượn lần này dễ dàng chống lại Cửu Cửu Quy Chân Chỉ của Lam Ngọc.

Mặc dù chống lại nhất chỉ này nhưng cũng tiêu hao nhiều linh khí của hắn—— Cửu Cửu Quy Chân Chỉ và Vô Tướng Kim Thân thuộc loại cùng cấp bậc, mà trình độ tu luyện của Lam Ngọc lại rất cao, bởi vậy nếu muốn ngăn cản nó thì càng cần bỏ ra nhiều nỗ lực, nhưng bất kể nói thế nào, bí kỹ Vô Vãng Bất Sát của Lam Ngọc trở thành phế thải rồi.

Thời khắc này Đường Kiếp vươn người đứng lên, truy đuổi Lam Ngọc, cuồng thanh quát:
- Đâu chỉ như thế!

Ánh đao múa trên khoảng không, chợt bùng nổ ra một mảnh sóng dữ kinh thiên, tập kích Lam Ngọc.

Thiên Liệt Trảm!

Một đòn Thiên Liệt Trảm này bạo kích, dù Lam Ngọc cũng không dám cứng rắn chống đỡ, mà hắn lại không có Thuấn Hải Thiên Phong, nên không có thể dễ dàng tránh né giống như trước kia, chỉ có thể cắn răng một cái đánh mấy chưởng.

Ánh đao bay nhanh như chuyển động bánh răng, cắn nát chưởng phong, hung hăng bổ vào phòng ngự tráo của Lam Ngọc, đánh vào trên người hắn quang hoa bạo phát. Lam Ngọc mượn lực bay ngược, chưa thối lui khỏi vài bước, một đại hỏa cầu lại nghênh diện đập tới, lần này hoàn toàn đánh nứt tráo bảo hộ của hắn.

Một bóng người dũng mãnh xông gần Lam Ngọc, một quyền đập tới hắn, đúng là con rối chiến kia.

Mắt thấy Lam Ngọc lần này sẽ không tránh khỏi, Lam Ngọc trong mắt đột nhiên hiện lên một đường điện mang, hắn kêu lên thành tiếng:
- Ngươi thực muốn nhìn ta chết ở chỗ này sao?

Xa xa một tiếng gào thét chợt vang lên.

Trong rừng rậm đột nhiên lao ra một đạo nhân ảnh, bỗng chốc nhào vào trên người con rối, một kích đánh bay con rối đó.