Trên mảnh đất phía trước ngọn núi đó, Vệ Thiên Xung nhìn Mục Nghị một cách mê man, không nói được lời nào.

Hoá ra người này đã sớm bị thương nghiêm trọng như thế sao?

Chỉ là hắn không ngờ vẫn chịu đựng đến bây giờ, thậm chí còn có tâm tư lừa gạt mọi người.

Đường Kiếp từng nói với hắn, khoảng cách giữa người thành công và kẻ thất bại là ở chỗ kẻ thành công giỏi về kiên trì, không đến thời khắc cuối cùng, bọn họ đều tuyệt đối không từ bỏ.

Đường Kiếp chắc chắn mình là người như vậy, Mục Nghị cũng quả quyết thế, cho dù ở trong hoàn cảnh khó khăn, bọn họ cũng muốn vùng vẫy, dù là thắng hay bại, đó vẫn là một cơ hội duy nhất.

Không lâu trước đó Vệ Thiên Xung cũng từng muốn trở thành người như vậy, dù sao vẫn thiếu phần kiên trì.

Nhìn đến hiện tại, nhìn đến thời khắc này!

Trước mắt của Vệ Thiên Xung đột nhiên sáng lên.

Hiện tại không phải là cơ hội tốt nhất kiên trì đến cuối cùng sao?

Ai nói phái Tẩy Nguyệt ta thua?

Ta còn ở đây!

Đường Kiếp còn ở đây!

Cho dù đối phương còn lại bốn người thì sao nào?

Không đến phút cuối cùng thì không từ bỏ!

Trong mắt của Vệ Thiên Xung Thời ở thời khắc này đã hiện lên một chút ánh sáng, ý chí chiến đấu từ đáy lòng của hắn một lần nữa lại dấy lên.

Vẻ mặt của Vệ Thiên Xung biến sắc chắc chắn không có giấu diếm trong mắt người đệ tử của Thất Tuyệt Môn.

Bốn người đệ tử đồng thời chú ý tới thần sắc của Vệ Thiên Xung, một người nói:
- Thế nào? Còn chưa từ bỏ ý định sao?

Vệ Thiên Xung gãi gãi đầu, cười nói:
- Kỳ thật lúc bắt đầu ta chỉ thấy điều kỳ lạ làm sao Đường Kiếp sẽ thất bại, thật không dám tin, trong lúc nhất thời ngớ ngẩn đã quên đi, không nghĩ tới... Tuy nhiên nếu sự việc cũng đã như vậy, dù sao vẫn không nên từ bỏ chiến đấu như vậy.

Nghe nói như thế, sắc mặt của bốn tên đệ tử Thất Tuyệt Môn đồng thời nhìn khá lên chút.

Một tên gật gật đầu:
- Nếu như thế, đó là cơ hội cho ngươi, xem kiếm!

Ánh sáng của kiếm sáng như tuyết đâm về hướng mặt của Vệ Thiên Xung, bước chân của Vệ Thiên Xung lướt ngang, đồng thời né tránh một kiếm, búa nhỏ lại hướng nghiêng về đâm bổ ra một búa, quét đúng về phía ba người khác.

Ba tên đệ tử kia không ngờ tới Vệ Thiên Xung gan lớn như vậy, lúc này lại vẫn dám trêu chọc bốn người, đồng thời nhào tới.

Bốn người này vốn là đệ tử của Thoát Phàm Cảnh, mặc dù một chọi một cũng không thua Vệ Thiên Xung, nhưng thời khắc này bốn người cùng lên, áp lực của hắn lập tức tăng lên. Không ngờ tới tên tiểu tử mập này bình thường yếu đuối, lúc này lại gan dạ đứng lên, đối mặt với sự liên kết của bốn người, đúng là chống đỡ khổ sở nhưng không chịu nhận thua.

Trước tiên Vệ Thiên Xung dùng Âm Binh giằng co, tiếp dùng bộ pháp lẩn tránh, lấy Thuật Phong Tráo hộ thể, lấy Thuật Hỏa Cầu tấn công ở xa, lấy Trường Phong Thập Tam Thức phản kích, vừa đánh vừa lui, đánh cho hữu mô hữu dạng (*ra dáng), mọi người vốn tưởng rằng dễ dàng có thể thu phục Vệ Thiên Xung, hiện tại trong lúc nhất thời nhất định thu phục không được hắn.

Một tên đệ tử của Thất Tuyệt Môn đánh không kiên nhẫn, rời khỏi chiến đoàn làm phép, theo sau chỉ thấy một mảng mây đỏ sóng lửa dũng mãnh lao tới hướng Vệ Thiên Xung.

Uy lực của mây đỏ này không nhỏ, đánh vào người Vệ Thiên Xung, một cú liền phá nát lồng gió của hắn, đụng trúng miệng của Vệ Thiên Xung khiến hắn liền phun máu tươi.

Tên đệ tử của Thất Tuyệt Môn lúc này mới thu tay lại, đắc ý cười và nói:
- Bây giờ có thể từ bỏ chưa?

Bốn người cùng nhau nhìn Vệ Thiên Xung, Vệ Thiên Xung ngã chỏng vó nằm trên mặt đất, nói:
- Ta nghĩ ngược lại, người phải từ bỏ là các ngươi mới đúng.

Cái gì?

Bốn người đầu tiên ngây người một chút, chợt nghe tiếng vang phía sau, đồng thời xoay người nhìn lại sắc mặt biến sắc, chỉ thấy tượng gỗ của Vệ Thiên Xung là đã giữ chặt lấy đầu của Mục Nghị và Lâm Vong.

- Mục sư đệ!

- Lâm sư huynh!

Bốn người cùng nhau khiếp sợ kêu lớn lên.

Chẳng ai ngờ rằng Vệ Thiên Xung vẫn còn có chiêu thức bắt hai con tin này, đây cũng không phải là điều bọn họ không ngờ tới tượng gỗ của Vệ Thiên Xung trước đây, mà là sau khi Mục Nghị tấn công một quyền, tượng gỗ này lại đánh trong chốc lát liền tự động dừng lại bất động.

Bởi vì sự khởi động tưỡng gỗ cần có linh thạch, lúc đó mỗi người gần như đều cho rằng, là linh thạch bên trong tượng gỗ đã tiêu hao hết, từ lúc sử dụng tượng gỗ để phán đoán, cũng hầu như đã tiêu hao hết hoàn toàn, nhưng Vệ Thiên Xung cũng không có lấy linh thạch bổ sung cho nó.

Nhưng đã dung nạp qua tinh hồn linh miêu nên tượng gỗ thật sự tiêu hao nhỏ hơn nhiều so với dự tính bình thường, nó sở dĩ ở phía sau không tham gia chiến đấu không phải là bởi vì chính linh thạch của nó đã hao hết, mà là sau khi linh khí của Vệ Thiên Xung tiêu hao hết không có cách nào chỉ huy, thời gian hồi phục là vì để tránh cho lãng phí năng lượng linh thạch, tạm thời ngừng hành động của nó.

Điều này gây cho mọi người ảo giác năng lượng của tượng gỗ đã tiêu hao hết.

Lúc mới bắt đầu chiến đấu, Vệ Thiên Xung còn không có nghĩ tới muốn dùng tượng gỗ đánh lén, lúc đó hắn thật sự chỉ nghĩ cố gắng hết sức, chiến đấu đến thời khắc cuối cùng. Nhưng lúc bốn người vây quanh hắn điên cuồng dồn sức đuổi theo, trong lúc tránh né vô thức Vệ Thiên Xung vô tình thấy được hai người nằm vật xuống cạnh rừng, lúc đó trong đầu hắn chợt lóe lên một ý tưởng nghĩ cách bắt con tin.

Đương nhiên điều này cũng có thể là bị Vân Vô Cực dẫn dắt.

Mặc kệ lý do như thế nào, trọng điểm tại lúc này, Vệ Thiên Xung nghĩ tới, hơn nữa còn có khả năng thực hiện, kết quả rõ ràng là ưu thế của Thất Tuyệt Môn đã chiếm tuyệt đối, nhưng lại bị Vệ Thiên Xung một phát nắm được yếu điểm.

Nhìn thấy Mục Nghị rơi vào trong tay tượng gỗ, bốn người đồng thời vừa sợ vừa giận, một người phía trước dùng kiếm chỉ vào Vệ Thiên Xung nói:
- Buông Mục sư đệ ra, bằng không...

Vệ Thiên Xung cười đến mắt đều nheo lại :
- Tượng gỗ bị tâm niệm của ta khống chế, ngươi dám giết ta, nó sẽ ra tay đồng thời với lúc ta chết, bóp nát đầu hai người bọn họ. Một mạng đổi hai mạng, tiểu gia ta lời quá còn gì.

Tên đệ tử kia trì trệ, giận nói:
- Đê tiện!

Vệ Thiên Xung đem thân thể hướng di chuyển về phía sau, thoát khỏi mũi kiếm chỉ:
- Như nhau thôi, Thất Tuyệt Môn cũng chẳng phải dựa vào âm mưu quỷ kế để thắng đấy sao?

Một tên đệ tử lập tức nói:
- Vệ Thiên Xung, hai phái Tẩy Nguyệt Thất Tuyệt không phải là kẻ thù không đội trời chung, ngươi làm như vậy, sẽ không sợ kết thù sao? Ta không tin ngươi thực sự có can đảm giết Mục sư đệ!

Vệ Thiên Xung bĩu môi:
- Ta chết rồi, còn lo lắng quan hệ của hai phái làm gì? Dù sao ngươi dám động ta, ta sẽ dám giết hắn ngay.

Nói xong bỏ qua bốn người, đi đến hướng Mục Nghị và Lâm Vong.

Bốn người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết như thế nào cho phải. Thực lực bọn hắn không tệ, nhưng thói quen nghe Mục Nghị chỉ lệnh, hiện giờ Mục Nghị hôn mê, hơi vấn đề nhỏ lập tức lộn xộn hỗn loạn.

Còn là một gã đệ tử lớn tuổi nói:
- Xem như ngươi lợi hại, Vệ Thiên Xung. Ta xem như vậy đi, ngươi thả Mục sư đệ và Lâm sư huynh, chúng ta có thể cho ngươi mang đi một bảo vật, lấy đi danh dự của tổ tiên Thất Tuyệt Môn tuyên thề, tuyệt đối không đuổi giết ngươi, như thế nào?

Cứng rắn không thành, lập tức mềm dịu.

Phái Tẩy Nguyệt bị Mục Nghị tính kế, đều lần lượt rút lui, hai bảo vật lấy được ban đầu cũng thuộc về Thất Tuyệt Môn.

Để bảo đảm Mục Nghị vô sự, Thất Tuyệt Môn tình nguyện từ bỏ một bảo vật.

- Cái này sao...
Vệ Thiên Xung lập tức do dự.

Nói thực ra đây là một điều kiện rất tốt, hiện giờ phái Tẩy Nguyệt chỉ còn một người hắn, lấy nhiều hơn nữa cũng không có khả năng có nhiều hơn. Hơn nữa Đường Kiếp được Đỗ Môn kỳ, ở tình hình trước mắt, phái Tẩy Nguyệt mặc dù bại, nhưng bảo vệ ít nhất hai bảo vật, đây đã là niềm vui ngoài ý muốn.

Phải nói Vệ Thiên Xung phản kích lần này, bỗng chốc đem lại phái Tẩy Nguyệt từ vận mệnh kẻ thua kéo về phần thắng, tình thế đột nhiên biến đổi lớn.

Nhưng chẳng biết tại sao, Vệ Thiên Xung lại luôn muốn chờ một chút.

Do vậy thời khắc này, hắn cúi đầu trầm tư, không nói lời nào.

Tên đệ tử lớn tuổi kia nhìn hắn trầm mặc, cũng có chút nóng nảy, nói:
- Ngươi còn đang suy nghĩ cái gì?

Vệ Thiên Xung do dự mà trả lời:
- Ta muốn chờ một chút.

- Chờ cái gì?
Bốn người khó hiểu.

- Đợi ta.
Một thanh âm du dương bay tới.

Bốn người đồng thời biến sắc:
- Đường Kiếp!

Quay đầu nhìn lại, một tên đệ tử ở xa hướng thẳng về âm thanh bay tới, không phải là Đường Kiếp thì có có thể là ai.

Bộ áo xanh nhạt tên đệ đó mặc trong chiến đấu biến thành bộ vải rách, mặc ở trên người của Đường Kiếp, vẫn mặc như cũ có phần tự nhiên, phóng khoáng và hài lòng, hoàn toàn đều không có nhếch nhác sau trận huyết chiến.

- Đường Kiếp!
Nhìn thấy Đường Kiếp, Vệ Thiên Xung hưng phấn kêu to lên.

Thời khắc đó hắn rốt cuộc hiểu được bản thân mình muốn chờ cái gì.

Đúng vậy, chính là chờ Đường Kiếp!

Khi hắn nắm lấy cơ hội lúc này, hắn kỳ thật cũng không biết cơ hội này có thể dùng để đổi cái gì, đến khi Đường Kiếp đến khiến hắn hiểu, hắn luôn luôn chờ đợi thật sự chính là Đường Kiếp.

Một khắc đó trong lòng xao động không có cách tự kiềm chế, Vệ Thiên Xung hô lớn:
- Đường Kiếp, Bành sư huynh bọn họ đều bị Mục Nghị lừa đi rồi!

Trong giọng nói mang theo vô tận oan ức.

- Ta đã biết.
Phi tới bên người Vệ Thiên Xung, Đường Kiếp hạ xuống.

Bên này có thể nhìn thấy hào quang "bay lên" của Tiêu Văn, Đường Kiếp làm sao có thể nhìn không thấy quỹ đạo Bành Diệu Long bọn họ bay lên?

Lúc hắn nhìn thấy chùm ánh sáng lớn bên kia núi cùng thời khắc sáng lên, Đường Kiếp chỉ biết hỏng rồi. Đã không có một đám đệ tử của phái Tẩy Nguyệt, còn sót lại Đường Kiếp cho dù bài trừ đại trận thì cũng không cách nào xoay chuyển bại cục.

Nhưng mà chính là tại lúc đó, hắn nhìn thấy rõ ràng mười hai tên học trò lại chỉ xuất hiện với mười một chùm ánh sáng, còn có một chùm từ đầu đến cuối chưa sáng lên.

Đường Kiếp không biết người chưa sáng này đã chết hay vẫn là chưa có chạy, nhưng chính là chùm ánh sáng chưa sáng này cho hắn sự tin tưởng cuối cùng.

Đám học trò Tẩy Nguyệt cần tin tưởng, Đường Kiếp cảm giác không phải là?

Đúng là lòng tin này khiến Đường Kiếp không có từ bỏ, mới có thể khiến cho hắn liền chạy tới nhanh như vậy.

Thời khắc này hắn nhìn Vệ Thiên Xung nói:
- Ngươi làm tốt lắm, chuyện kế tiếp thì giao cho ta đi.

- Dạ.
Vệ Thiên Xung dùng sức gật đầu, lúc này hắn không có chút nào chú ý tới, loại thái độ này không giống thiếu gia đối với đầy tới, mà càng giống cấp dưới đối với cấp trên.

Đường Kiếp hướng về phía Mục Nghị đi đến.

Bốn gã học trò của Thất Tuyệt Môn khẩn trương, đang muốn ngăn cản, Đường Kiếp cất cao giọng nói:
- Còn không đánh đủ sao? Nếu không muốn làm cho bao nhiêu tâm huyết của Mục sư đệ công sức đổ sông đổ biển..., đàng hoàng đợi ở một bên, đừng vướng víu!

Bốn người đồng thời đứng yên, Đường Kiếp đã đi tới bên người Mục Nghị, nắm lấy cổ tay của Mục Nghị sờ soạng hạ mạch, phát ra một tiếng thở nhẹ "A", sau đó vỗ vỗ Mục Nghị, truyền vào một cỗ linh khí, Mục Nghị từ từ tỉnh lại.

Nhìn thấy khuôn mặt của Đường Kiếp hiện ra, Mục Nghị ngây ra một lúc, nhìn chung quanh một chút, còn có tượng gỗ của mình kèm hai bên như trước, rốt cục có chút hiểu được:
- Nói như vậy, ta rơi vào trong tay các ngươi rồi hả?

Đường Kiếp cười cười:
- Thân thể của ngươi rất yếu, cả đời ta tu, cho dù không dốc lòng Luyện Thể, tố chất thân thể so với người bình thường tốt hơn rất nhiều, làm như thế nào khí huyết của ngươi tệ ra như vậy? Nếu không xem ngươi không phải là người như vậy, ta thật muốn nghĩ rằng ngươi hàng đêm chơi bời, bị ai đó vét hết hơi sức rồi.

Mục Nghị cười gượng:
- Năm trước tu luyện, chợt có nhận thấy, Nhập Ma Vấn Đạo rơi xuống ảnh hưởng còn lưu lại.

- Nhập Ma Vấn Đạo?
Đường Kiếp ngơ ngẩn:
- Ngươi tu chính là Hoàng Tuyền Vấn Đạo Kinh hay là Thiên Ma Luân Hồi?

Mục Nghị trả lời:
- Đều tu.

Đường Kiếp bị hắn làm hoảng sợ, nói:
- Ngươi đây là đang muốn chết nhỉ!

Hoàng Tuyền Vấn Đạo là quỷ đạo kinh thư, tuy nhiên thuộc loại Quỷ đạo kinh điển khó được cho phép tu luyện, Thiên Ma Luân Hồi thì là ma đạo kinh thư, giống như là Ma đạo kinh điển khó được cho phép tu luyện, đặc điểm lớn nhất của hai bản điển tịch này lấy ma nhập đạo, có hiệu quả cấp tốc, hơn nữa không giống Ma đạo kinh điển bình thường có hậu họa bị mất hết bản tâm, bởi vậy mới có thể được cho phép tu luyện.

Tuy không có hậu họa mất hết chủ định ban đầu, nhưng có hậu quả xương cốt thối rữa, chính nguyên nhân như vậy Đường Kiếp mới có thể thuận miệng liền hỏi Mục Nghị có phải tu luyện hai bản điển tịch này hay không, câu trả lời của Mục Nghị càng thêm kinh người, đúng là đang luyện cả hai bản điển tịch này.

Thời khắc này Mục Nghị cười nói:
- Ba năm trước đây tu luyện qua Thiên Ma Luân Hồi, dẫn tới yêu ma nhập thể, rơi vào đường cùng, cứ luyện lại Hoàng Tuyền Vấn Đạo, tại Thần Du Hoàng Tiền năm kia, ở trên Hoàng Tuyền và yêu ma đại chiến một trận, may mắn còn sống, thậm chí mượn cơ hội ngộ đạo. Tuy nhiên một hồi như đi vào cõi thần tiên cuối cùng là lấy cơ thể của ta làm chiến trường, kết quả chính là thân thể của ta cũng bị phá hủy bảy tám phần, cuối cùng có môn phái ban thưởng rất nhiều vị thuốc, lại có Vương sư huynh vì ta trong núi Thiên Môn, giành lại Yêu Liên ngàn năm, mới bảo vệ cái mạng này, đáng tiếc... Từ đó về sau tổn thương có chút chấn động liền dễ dàng hôn mê, ngay cả uống thuốc cũng vô dụng. Cho nên sau này để ta dưỡng thành thói quen, chỉ công không thủ.

Đường Kiếp nghe được thổn thức, vỗ vỗ Mục Nghị nói:
- Xương cốt ngươi như vậy, có lẽ ta có thể giúp ngươi nghĩ biện pháp.

- Thật sao?
Nói lời này không phải là Mục Nghị, mà là Lâm Vong vừa tỉnh lại bên cạnh bốn gã học trò Thất Tuyệt Môn.

- Đừng quên Đường Kiếp ta am hiểu nhất là cái gì.
Đường Kiếp cười nói.

Đúng vậy, Đường Kiếp có thể là có năng lực chống đỡ lớn nổi danh, nghe nói Luyện Thể còn mạnh hơn so với Bành Diệu Long luyện.

Không ngờ tới Mục Nghị lại lắc đầu nói:
- Vô dụng, Vương sư huynh của môn phái ta cũng là đi con đường bá thể, luận về năng lực thân thể so với ngươi càng mạnh mẽ thêm rất nhiều, nhưng cũng không giải quyết được vấn đề của ta.

Nghe nói như thế, trong lòng Đường Kiếp hiện lên một chút tia sáng, sau đó cười nói:
- Sự tình này khó mà nói, chưa thử qua cũng không ai biết.

Mục Nghị lên tiếng trả lời:
- Cuối cùng hy vọng không lớn.

Tình thế tại đây khắc này bỗng chốc lại thay đổi, vốn đánh cho hai bên một chết một sống, lúc này lại là ngồi cùng một chỗ nói chuyện.

Vệ Thiên Xung đối diện Thất Tuyệt Tứ Tử nhìn nhau, trong lúc nhất thời ai cũng không biết làm thế nào mới tốt.

Vẫn là Lâm Vong ho một tiếng:
- Cái kia... Những chuyện này về sau bàn lại, được không?

Đường Kiếp và Mục Nghị lúc này như ở trong mộng mới tỉnh, cùng nhau ồ lên, dường như mới ý thức tới việc này, sau đó cùng nhau nhìn về phía đối phương, trong lúc bất chợt đều không nói nên lời.

Lâm Vong xem bọn họ như vậy, biết bản thân có lẽ vừa nói sai, trong lòng buồn bực.

Hắn không biết lúc trước Đường Kiếp nói chuyện với Mục Nghị, thật ra đã thử dò xét lẫn nhau.

Lời hứa của Đường Kiếp tới một mức độ nào đó dù cho hấp dẫn, chính là đang gia tăng tân pháp mã (*đòn bí mật gia thêm cận nặng cho đàm phán), mà Mục Nghị phủ nhận là đang nói cho Đường Kiếp, mặc kệ tương lai ngươi có thể làm được hay không, ít nhất bây giờ còn không xác định ngươi có thể kiên trì chịu đựng như vậy, là không thể cùng ta đàm phán làm bất kì pháp mã gì (*đòn bí mật gia thêm cận nặng cho đàm phán).

Hai bên bất động im lặng trao đổi một chiêu, vốn định dò xét một chút, lại bị Lâm Vong làm cho náo động thế cục, lúc này nhìn nhau, rốt cục vẫn phải Đường Kiếp nói:
- Chia đều.

Mục Nghị lắc đầu:
- Ta mất nhiều tâm tư như vậy, không phải là vì cùng phái Tẩy Nguyệt chia đều lợi ích, vả lại bên trong bao tổng cộng năm món, cũng không chia đều được.

- Đỗ Môn Kỳ không tính.
Đường Kiếp ngoài cười nhưng trong không cười:
- Bất kể nói thế nào, Mục sư đệ và Lâm sư huynh còn ở trong tay ta.

- Ta tỉnh dậy, sẽ không ở tay ngươi nữa.
Mục Nghị thản nhiên nói:
- Không ai có thể khống chế ta trong lúc ta tỉnh dậy.

Đường Kiếp nhún vai:
- Ta biết, nhưng lúc ta vừa cứu tỉnh Mục sư đệ, thật sự đã thả độc trong người sư đệ.

Lời này vừa ra, mọi người đồng thời biến sắc.

Duy có Mục Nghị nhíu mày.

Đường Kiếp đang nói xạo!

Chính hắn biết về thân thể của mình nhất, hắn căn bản không có hạ độc đối với chính mình, nói thực ra hắn cũng không năng lực này nên bất động lặng lẽ hạ độc.

Vấn đề là tại sao hắn phải tung ra đối với chính mình lời nói dối thấp kém như vậy?

Thân thể của Đường Kiếp cũng đã tiến đến gần, và Mục Nghị ngồi song song cùng một chỗ, dùng thân thể che chắn, ngón tay trên mặt đất nhẹ nhàng cử động, mỗi ngón vẽ một chữ.

Hắn viết ra bốn chữ: Bọn họ đang nhìn.

Ánh mắt của Mục Nghị xoay mình bắt co rúm người lại, tay của hắn khẽ nhúc nhích, lướt nhẹ qua xóa mấy chữ, nói:
- Người của Thất Tuyệt Môn cũng sẽ không chấp nhận uy hiếp.

Đường Kiếp lập tức nói:
- Cần gì như vậy? Tẩy Nguyệt Thất Tuyệt hai phái không phải kẻ thù không đội trời chung, không cần phải đấu đến tình trạng như thế.

- Danh dự môn phái cao hơn tất cả, bất kể như thế nào, Thất Tuyệt Môn tuyệt đối không lùi bước.
Mục Nghị nửa bước nhìn chằm chằm không để cho Đường Kiếp trả lời.

Hắn không biết tại sao Đường Kiếp phải tự mình nói ra bên ngoài có người đang quan sát chuyện này, nhưng Mục Nghị biết rằng đây không phải đang gạt hắn, bởi vì bản nhân hắn cũng hiểu được, giống như thi đấu vậy, dám thượng sư bọn họ không có thể không chú ý, hơn nữa ngẫu nhiên cũng sẽ có cảm giác bị nhìn trộm, chỉ có điều cho tới giờ, không có cách xác nhận thôi. Nhưng nếu Đường Kiếp nói như vậy, hắn cũng không để ý biểu hiện tốt bỗng chốc chính mình vì môn phái không tiếc khí phách bản thân.

- Vấn đề là ngươi xác định Thất Tuyệt Môn có thể trở thành người thắng cuối cùng sao?
Lúc này Đường Kiếp hỏi lại.

Mọi người đồng thời ngẩn người.

Đường Kiếp đã đưa một bàn tay:
- Năm pháp bảo! Ở đây tổng cộng chỉ có năm pháp bảo, cho dù toàn bộ thuộc về Thất Tuyệt Môn, các ngươi cũng chỉ được một nửa, dựa vào cái gì mà dám nói, mình chính là người thứ nhất?

Ánh mắt của Mục Nghị cũng là bắt đầu lạnh thấu xương.

Hiện tại hắn hiểu được vì sao Đường Kiếp muốn nói cho hắn biết bên ngoài có người đang quan sát chuyện này rồi.

Hắn nói:
- Ngươi muốn cái gì?

Đường Kiếp cười cười, nhìn phía xa.

Ở đất lành xa xôi bên kia, năm chùm ánh sáng của bảo khí còn đang lóe sáng, lại không ngừng di chuyển tới.

Bởi vì lí do khoảng cách quá xa, di chuyển trong phạm vi nhỏ như thế làm cho người ta rất khó phán đoán sự phát triển của sự vật, nhưng ở trong mắt của Đường Kiếp, năm chùm ánh sáng này giống là dấu hiệu rõ ràng nhất, đang nói cho hắn biết nơi đó phát sinh cái gì.

Hắn chỉ chỉ nơi chân trời xa, nói:
- Thiên Tình Tông sắp không chịu nổi. Một khi toàn bộ bọn họ bị thua, Thiên Nhai Hải Các sẽ có năm bảo vật, với vẻ tuyệt thế tao nhã của Lam Ngọc, cho dù chỉ có duy nhất hắn lọt vào thập đại, Thất Tuyệt Môn cũng không có hy vọng gì.

Ánh mắt của Mục Nghị lập tức lóe lên.

Đường Kiếp nói không sai, nếu bàn về tài mạo, đẩy Lam Ngọc đứng đầu trong Lục Đại phái, cho dù lấy "Vân Vô Cực" chống lại Lam Ngọc cũng kém một đoạn, thật sự là Vân Vô Cực quá tuyệt.

Có Lam Ngọc ở đây, Thất Tuyệt Môn thật ra không cơ hội gì.

Mục Nghị nhìn về phía Đường Kiếp:
- Vậy ý của ngươi là gì?

Đường Kiếp đem Đỗ Môn Kỳ ném cho Mục Nghị:
- Tất cả bảo vật ở đây đều cho Thất Tuyệt Môn các ngươi, bao gồm Đỗ Môn Kỳ, tuy nhiên bảo vật này giao cho ta sau đó. Thất Tuyệt Môn được năm bảo vật, thế nào cũng chạy không được. Để đổi lại, các ngươi nhất định phải lập tức rời khỏi sau sáu canh giờ.

- Sau đó ngươi và Vệ Thiên Xung đi giúp Thiên Tình Tông?
Mục Nghị hiểu kế hoạch của Đường Kiếp.

Đường Kiếp cười cười:
- Thiên Tình Tông thuộc về Thiên Tình Tông, Thiên Nhai Hải Các thuộc về phái Tẩy Nguyệt.

Đã có hỗ trợ của Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung, Thiên Tình Tông vốn là chỉ hơi thua một chút tuyệt đối có thể áp qua Thiên Nhai Hải Các.

Không hề nghi ngờ, Đường Kiếp đây là đang khiến Mục Nghị buông tha cho Thiên Nhai Hải Các.

Lời nói dối hạ độc đó là dùng để khiến Mục Nghị giải thích với mọi người đấy, vì "tự bảo vệ mình", cũng vì Thất Tuyệt Môn, Mục Nghị không thể không đồng ý yêu cầu của Đường Kiếp.

Nghĩ vậy, Mục Nghị gật nhẹ đầu trả lời:
- Xem ra cũng chỉ có thể như thế.

Hắn đang muốn nói đồng ý, Đường Kiếp lại đè hắn nói:
- Đúng rồi, Thiên Nhai Hải Các có ba bảo vật, mà phái Tẩy Nguyệt ta bây giờ lại chỉ còn hai người rồi.

Mục Nghị ngẩn người, nhìn về phía Đường Kiếp, đây là ý gì.

Đường Kiếp từ từ nói:
- Ngươi không cảm thấy, nhiều ra một bảo vật có chút lãng phí sao?

Ánh mắt của Mục Nghị co lại:
- Vậy thì như thế nào?

Đường Kiếp trả lời:
- Đúng lúc Thất Tuyệt Môn hiện tại có sáu người, cũng chỉ có năm bảo vật. Mà năm bảo vật, nhưng thực sự không phải là ưu thế tuyệt đối...

Mục Nghị đã trầm mặc.

Rất lâu, hắn mới nói:
- Thất Tuyệt Môn sẽ không hạ thủ với hảo bằng hữu.

Đường Kiếp tùy ý trả lời:
- Chỉ điểm một người là đủ rồi, chỉ cần ngươi và những người khác không ra mặt, đây là hành vi cá nhân, và không liên can môn phái.

Nói xong hắn tới gần Mục Nghị, nói:
- Nếu vẫn chưa yên tâm..., bịt mặt cũng được.