Bùm

Một đòn của Hồ Quang Trảm rơi ở không trung phía trước, không khí sẽ thổi đưa Đường Kiếp lên cao một chút.

Cơn bùng nổ mạnh mẽ khiến cho tổn thương của Đường Kiếp càng nghiêm trọng thêm, tiếp theo Đoạn Tràng Đao cũng xuất hiện các vết nứt nhỏ.

Tiêu Văn cũng tấn công ngày càng mạnh mẽ hơn, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng vui mừng.

Cảm giác đánh không suy nghĩ, người không rơi vào hoàn cảnh đặc biệt đó thì không có cách hiểu được. Đối với Tiêu Văn thì, mỗi lần vận chuyển Vô Cực Đồ Lục sau đó điên cuồng công kích đối thủ, đều là một sự may mắn lớn của đời người.

Hắn không biết cùng lúc đó, đầu óc của Đường Kiếp cũng ở tận trên mây, suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi tình thế bất lợi này.

Vô Cực Đồ Lục này đích thật lợi hại, nhưng không có pháp thuật nào trong thế giới này là hoàn toàn vô địch. Thất Tuyệt Môn lăn lộn đến bây giờ, xét về sức mạnh không phải là vẫn yếu nhất trong số sáu môn phái sao? Chỉ dựa vào Vô Cực Đồ Lục, thì bọn họ trở mình không nổi.

Vấn đề là, tiền bối của mình đối phó với Vô Cực Đồ Lục như thế nào?

Đường Kiếp tâm tư rối bời.

Chỉ là trước đây hắn không chú ý đến điều này, cũng không biết nhiều như vậy, nhất thời không thể nhớ ra trận chiến nào.

Tìm không ra câu trả lời, Đường Kiếp cắn chặt răng, gọi:
- Tiêu Văn, ngươi trước kia đã dùng Vô Cực Đồ Lục đối phó với kẻ khác phải không?

- Hả?
Tiêu Văn bị hắn hỏi ngây người ra một lúc:
- Ngươi hỏi cái này làm gì?

- Thuận miệng hỏi một chút, ta xem ngươi đánh ta liên tục thích như vậy, giống như trước đây chưa đùa giỡn bao giờ.
Đường Kiếp giơ một dao chém bật một Hồ Quang, cuộn tròn trong không trung rồi rơi xuống.

- Hừ, đương nhiên có dùng qua, nhưng vừa nhìn thấy ta Vô Cực Đồ Lục hoàn thành thì đều bỏ chạy, vô cùng nhàm chán!
Tiêu Văn tức giận nói.

- Nói như vậy ta là mục tiêu tốt nhất mà ngươi đã gặp trước đây?
Đường Kiếp hỏi lại.

- Cứ xem là vậy đi.
Tiêu Văn không cảm thấy vấn đề này có ích gì, thuận miệng mà nói.

Ánh mắt của Đường Kiếp nhưng dần dần nhắm mắt lên:
- Hóa ra là như vậy à, chả trách ngươi nhìn không ra điểm yếu của Vô Cực Đồ Lục, bởi vì điểm yếu của nó là thời gian duy trì, tốc độ sẽ tương đối chậm lại.

Nghe như thế, trong lòng Tiêu Văn có chút kinh ngạc.

Đường Kiếp đang quay cuồng trên không trung, cười lớn nói:
- Đúng rồi, đúng rồi, nhất định là như vậy. Sở dĩ ta bị người đánh như vậy, là vì thân thể của ta đang trong trận đấu.

Phong Hỏa Yên La Trận cơ quan cạm bẫy có khắp nơi, khiến cho hành động rất khó, cho dù Đường Kiếp đã nhìn thấu thế trận, muốn hành động tự do trong trận này, thì phải cẩn thận tránh quan nhiều cơ quan.

Do đó, tốc độ thực sự của Đường Kiếp luôn luôn không nhanh được, cái gọi là phá trận thần tốc, nói phá trận tương đối như thế, giống như so tốc độ của rùa với ốc sên, tóm lại là không thể so với người.

Tốc độ của Đường Kiếp bị thế trận ngăn chặn, khiếm khuyết tốc độ của Tiêu Văn chịu Vô Cực Đồ Lục sẽ không hiển thị ra, cũng khó tránh lúc này uy phong lẫm liệt như thể vô địch vậy. Nếu Đường Kiếp không thông hiểu tinh thâm đối với pháp trận này, mà bản thân Tiêu Văn cũng phải để ý né tránh pháp trận, chỉ sợ Đường Kiếp đã sớm bị Tiêu Văn đánh nổ tung rồi.

Dù là như thế, tiếp tục như vậy hắn nhất định cũng không đánh nổi Tiêu Văn.

Tuy đã biết vấn đề ở chỗ nào, Đường Kiếp cuối cùng cũng nhận ra bản thân nên làm như thế nào.

Thời khắc này hắn lại tránh một Hồ Quang Trảm, cười lớn nói:
- Ngươi ghét tốc độ, đúng không? Như thế ngươi có biết, tốc độ có thể dùng để chạy trốn, cũng có thể dùng để tấn công?

Lời này nghe như lọt tai, trong đầu của Tiêu Văn chợt rung mình, biết là không tốt.

Chỉ thấy Đường Kiếp đột nhiên dừng lại, thân hình cong lại giống như con báo nhìn về phía Tiêu Văn, trong miệng phát ra một âm thanh phẫn nộ điên cuồng:
- Nếm thử cái này đi!

Tử Điện Túng Thân Pháp phát động, Đường Kiếp giống như một mũi tên lao ra, lao thẳng tới Tiêu Văn.

Lần này hắn không có dùng hiểu biết của mình về pháp trận để tránh né những cơ quan đó, mà là dùng tốc độ sức mạnh đột phá. Lúc hắn xông qua đó nhìn không có vật gì trên mặt đất, vô số ánh lửa, Thanh Diệp tiêu, tia chớp, đao gió cũng lần lượt sáng lên, như là gió bão mưa rào điên cuồng bắn về phía Đường Kiếp.

Chỉ có điều tốc độ này của Đường Kiếp thật sự là quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến cho các cơ quan này cùng lúc cũng không bắn kịp hắn, thật là như bóng với hình đi cùng phía sau hắn, tạo thành một làn sóng cực lớn.

Cùng lúc đó, hai phát cường lực của Hồ Quang Trảm cũng nghênh diện chém tới.

Đoạn Tràng Đao trong tay Đường Kiếp thoát tay bay đi, trúng ngay vào một cái của Hồ Quang, toàn thân thì đón một cái Hồ Quang khác phóng đi.

Trong tiếng nổ lớn ánh sáng hoa, Hồ Quang Trảm trảm phá lồng Ngưng Thủy, xé rách Vô Tướng Kim Thân, ở trước người của Đường Kiếp cắt trúng một vết máu chảy đầm đìa, song Đường Kiếp không bị đẩy lui, ngược lại tiếp tục xông lên, trong nháy mắt xuyên qua giữa hai người trên không, đi đến trước người Tiêu Văn, hai tay bổ nhào về phía trước chụp lấy Tiêu Văn, lên tiếng quát:
- Muốn chết thì cho chết ngay!

Bùm

Phong Hỏa Lôi Điện căng ra rơi trên thân hai người, trên thân hai người đồng thời xuất hiện mảng máu bắn tung tóe.

Trước sau hai tiếng kêu đau đớn vang lên, Đường Kiếp và Tiêu Văn đồng thời bay ra, cùng nhau rơi trên mặt đất, trong lúc nhất thời đều không thể động đậy được.

Bản thân cạm bẫy của Yên La Trận vốn không có sức mạnh, chủ yếu dựa vào số lượng tập kích quấy rối, nhưng bị Đường Kiếp kéo như vậy, quả nhiên là không uy lực đều trở nên có uy lực

Thời khắc này hai người đều bị thương không nhẹ, trong lúc nhất thời ai cũng đứng không dậy nổi.

Nằm trên mặt đất, Đường Kiếp lớn miệng thở hào hển:
- Đây coi như là ngang ngửa với ta sao?

Tiêu Văn ngửa mặt nhìn bầu trời, cười to nói:
- Bất phân thắng bại à? Đường Kiếp, ta thừa nhận ngươi điên rồi, không ngờ có thể nghĩ ra dùng loại biện pháp này phá Vô Cực Đồ Lục của ta, nhưng mà nói đến ngang ngửa, vậy thì ngươi có thể sai lầm rồi. Ngươi quên Thất Tuyệt Môn của ta là môn phái nào rồi à, đấu trận pháp, các ngươi không phải là đối thủ, đấu đan dược, các ngươi cũng không thể!

Nói xong hắn khó khăn lấy từ trong túi Giới Tử ra một lọ đan dược, đổ ra một viên thuốc màu đỏ.

Cầm lấy viên thuốc, Tiêu Văn cười lớn:
- Cách chế tạo thuốc này là bí chế của chúng ta, cho dù tổn thương nghiêm trọng cũng có thể hồi phục như ban đầu, vết thương này thì nhầm nhò gì. Đường Kiếp ngươi có thể bắt ta dùng viên thuốc này, thì cũng coi như ngươi lợi hại.

Nói xong phải ăn vào.

Đường Kiếp vung tay lên, một vật bay ra, động tác của Tiêu Văn lập tức cứng đờ giống như đóng băng.

- Đoạt Thần Sát, Đoạt Xá Định Thần Chi Bảo, giết chết nhiều người mới có thể luyện được một viên như vậy, giá trị không thể thấp hơn so với của ngươi, chúng ta coi như là trao đổi đi.
Đường Kiếp lẩm bẩm, nỗ lực bò qua, cướp lấy bình thuốc trong tay Tiêu Văn.

Đổ ra một viên cho mình uống vào, xem ra còn có hai viên, liền nhận lấy không khách khí. Khuôn mặt biến dạng của Lạc Âm tiểu cô nương cần dùng thuốc này mới có thể hồi phục. Cuối cùng cũng xong, cũng coi như giải quyết xong một tâm nguyện.

Quay đầu lại nhìn Tiêu Văn, chỉ thấy hắn vẫn còn đang định thần, dễ dàng đánh vào đầu của Tiêu Văn, một luồng linh khí nhập vào cơ thể, đã giết chết Đoạt Thần Sát, Tiêu Văn chợt tỉnh lại, không chờ có hành động nào, Đường Kiếp liên tiếp đánh một chưởng vào phía sau đầu của Tiêu Văn, khiến Tiêu Văn bất tỉnh đi.

- Lần này hẳn là đủ rồi.
Đường Kiếp thở ra một hơi dài, thuận tay phóng ngọc bài truyền vào người Tiêu Văn

Nếu như dám học trò của Tẩy Nguyệt còn ở đây, nhìn thấy cột sáng này truyền đi, sẽ càng làm gia tăng lòng tin, kiên trì tiếp tục đi.

Kế tiếp, mình chỉ cần đi đến chỗ Đỗ Môn Kì, cướp đi quyền khống chế, thì coi như phá trận thành công.

Nghĩ đến đây, Đường Kiếp cũng cảm giác nhẹ nhõm rất nhiều, khó khăn đứng lên, từng bước một đi về phía Đỗ Môn Kì.

—————————————

Trong Yên La Trận, tấn công vẫn đang tiếp tục.

Cho dù Bành Diệu Long bọn họ dùng toàn lực công kích, thì năm tên đệ tử của Thất Tuyệt Môn cũng trấn thủ như bàn thạch, làm mọi người không có cách nào vượt qua dù là một bước.

Diệp Thiên Thương lao đến, quát:
- Đại sư huynh, tiếp tục như vậy không được, Vô Tướng Thiên Âm của Mục Nghị là thời gian càng dài uy lực càng lớn, nếu làm cho hắn tấu xong khúc lệnh, chúng ta hoàn toàn kết thúc, nhất định phải ngăn cản hắn lại!

- Như thế nào ngăn?
Bành Diệu Long tức giận nói:
- Chúng ta xông qua không được.

Diệp Thiên Thương nhìn về phía đằng trước, đột nhiên hạ giọng nói:
- Mục Nghị tự ý chiến đấu một mình là không đúng, ngươi lấy Cực Chiến Chân Cương đưa tquaa, để ta phát động tấn công bất ngờ.

Bành Diệu Long nhướn mày:
- Nói thì nói như thế, cũng đừng quên hắn cũng là người thắng hơn năm trận ở trên lôi đài đấy, tài nghệ của tiểu tử này không tồi.

- Không đụng tới người giỏi thôi.
Diệp Thiên Thương vẫn như cũ kiên quyết tin tưởng chỉ cần tiến gần tới bên cạnh Mục Nghị thì có thể đánh bại y, tuy nhiên hắn cũng biết trận chiến này thật sự quan trọng, lại nói:
- Mặc dù ta đánh lâu nên mệt mỏi, sức mạnh của Mục Nghị là có chút khó đối phó. Như vậy đi, khiến Vệ Thiên Xung dùng tượng gỗ của hắn giúp ta, khi ta tiến gần khiến Long Đảo sử dụng Xạ Thiên Lang, ba mũi là đủ, có thể đánh bại hắn.

- Được, quyết định như vậy đi!
Bành Diệu Long gật đầu mạnh, sau khi quay đầu lại phân phó Vệ Thiên Xung và Long Đảo, hai tay tung chưởng, trên dưới toàn thân tỏa ra một luồng khí cuồng dã, hắn dựa vào Cực Chiến Chân Cương để sử dụng được lại lần nữa. Lực phòng ngự của Cực Chiến Chân Cương này rất mạnh, năng lượng tiêu hao cũng lớn, thời khắc này Bành Diệu Long một khi xuất chiêu, thì giống như một trâu đực hướng đúng về Thất Tuyệt Môn mà phóng tới.

Ngọn lửa điện quang đó thắp sáng bên người hắn, giống như gãi ngứa cho hắn, chỉ lóe lên tảng lớn ánh sáng chói chang lóng lánh.

- Cùng đánh!
Lâm Vong kêu to.

Sau khi bốn tên đệ tử của Thất Tuyệt Môn đồng thời lui về, cùng nhau đặt tại trên lưng Lâm Vong, ngọc trong tay Lâm Vong thả ra tảng lớn ánh sáng rực rõ, trực kích Bành Diệu Long. Lần này năm người hợp lực cùng Bành Diệu Long đụng trực diện, làm Lâm Vong nghĩ đến bất kể như thế nào cũng có thể đánh bay hắn, tiểu tử này nếu não bình thường chút thì nên chạy trốn.

Không ngờ Bành Diệu Long hoàn toàn không để ý tới, đối mặt năm người liên hợp cùng đánh, Bành Diệu Long ngửa mặt lên trời hét điên lên. Trong lúc hét lớn, cơ bắp toàn thân hắn nổi lên cuồn cuộn, một đôi mắt trợn tròng như muốn lồi ra hốc mắt. Giữa lúc ý chí hoang dã và sức mạnh hùng hồn dâng lên trong trời đất, Bành Diệu Long tung mạnh ra một quyền, trúng ngay cột sáng Ngọc Xích, hai luồng sức mạnh mãnh liệt đụng vào nhau tạo ra một quang cảnh rực rỡ, Bành Diệu Long cố nhiên hạ một tay xuống bay ngược lên, ngay cả năm người của Lâm Vong cũng ngã lùi lại mấy bước.

Phòng tuyến nghiêm ngặt của Lan Giang thời khắc này cuối cùng cũng xuất hiện một sơ hở.

Thân thể của Diệp Thiên Thương như tia điện đã xông qua năm người ở tuyến phòng ngự, cát bay kiếm quang nổi lên mãnh liệt, đồng thời trận con rối của Vệ Thiên Xung cũng từ trong bóng tối chợt xuất hiện, đằng kia thì tấn công hướng Mục Nghị, Long Đảo càng vận đủ toàn lực kéo, một đòn tấn công mạnh mẽ Xạ Thiên Lang bắn ra.

Cho dù là Lam Ngọc, đối mặt với sự công kích như vậy, cũng chỉ có thể rút lui; cho dù là có thêm Vô Tướng Kim Thân bản thể của Đường Kiếp, đối mặt với sự công kích như vậy cũng không dám chống đỡ.

Thời khắc đó, tiếp xúc với sự liên hiệp tấn công, trong nháy mắt Mục Nghị đã lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất, cho dù có giết chết đối phương cũng chẳng có gì lạ.

Liền lúc đó, Mục Nghị vẫn cúi đầu thổi sáo, rốt cục cũng ngẩng đầu.

Hắn nhìn về hướng Diệp Thiên Thương, với ánh mắt bình tĩnh.

Nhưng mà với sự bình tĩnh như vậy khiến trong lòng của Diệp Thiên Thương có chút căng thẳng.

Hắn nhìn thấy Mục Nghị giơ sáo trúc trong tay lên, cứ như vậy hướng về hắn đi qua.

Dùng sáo trúc đấu Phi Sa kiếm!

Thanh sáo trúc nhỏ đó trong thời khắc này dường như được tạo thành giống như sắt luyện, thanh kiếm của Diệp Thiên Thương đúng là không đâm xuống được.

Diệp Thiên Thương kinh hãi, hắn làm thế nào để tìm được thanh kiếm thật của mình trong hàng nghìn hàng vạn thanh kiếm phát sáng như vậy?

Chưa bao giờ nghe thấy cách phá như vậy!

Cũng may trong lúc này vẫn không thể ngăn cản sự tấn công của hắn, khiếp sợ rất nhiều, Diệp Thiên Thương tay trái co lại, dĩ nhiên Huyền Âm Kiếm trong tay, đối mặt với Mục Nghị lại lần nữa đâm tới. Nhưng mà trong lúc hắn vung kiếm, Mục Nghị đã tiến lại gần kế bên, nhưng lại trúng vào một vai của Diệp Thiên Thương, đồng thời thoát khỏi Huyền Âm Kiếm, dùng một quyền đánh vào trên bụng của Diệp Thiên Thương.

Diệp Thiên Thương không ngờ tới hắn phản ứng nhanh như vậy, bị một quyền đánh lui, Mục Nghị đã nhanh chóng quay người, trong sáo trúc thoát ra một luồng khí, hẳn là Xạ Thiên Lang của Long Đảo một cách cực kỳ chuẩn xác, giữa không trung lập tức tuôn ra một ánh sáng chói lóa kinh người, sức mạnh của Xạ Thiên Lang cứ như vậy bị Mục Nghị hóa giải.

Tuy nhiên sau khi lần lượt hóa giải đòn tấn công của Diệp Thiên Thương và của Xạ Thiên Lang, Mục Nghị lại tránh không khỏi lần công kích thứ ba, trận con rối tam phẩm của Vệ Thiên Xung ở sau lưng của Mục Nghị lưu lại một đòn khá nặng, đập hắn bay vượt ra ngoài.

Một quyền này hoàn toàn không có giả bộ đập trúng Mục Nghị Mục Nghị rên la rồi ngã bay ra ngoài, đáng ngạc nhiên là toàn thân của hắn không có vòng bảo hộ, một quyền này đánh vào trên người hắn, trực tiếp khiến cho Mục Nghị máu tươi tuôn ào ạt.

- Sư đệ!
Lâm Vong kinh hãi

Lại không có ai hiểu rõ hơn tình hình của Mục Nghị như hắn, nếu như nói Mục Nghị có nhược điểm gì, đó chính là phòng ngự yếu ớt của hắn.

Tuy đồng thời ngã xuống, nhưng Mục Nghị đã lấy sáo trúc đặt lên miệng lần nữa, dùng sức thổi một hơi .

Âm luật trở lại, Vệ Thiên Xung chỉ cảm thấy đầu óc nhứt nhói, giống có cái gì đó đâm vào đầu óc hắn, tim hắn nhói lên, không có cách chỉ huy trận con rối.

Đồng thời Diệp Thiên Thương lại lần nữa đánh tới, sáo trúc của Mục Nghị không rời miệng, chỉ có điều chỗ đỉnh sáo trúc bắn ra một mũi tên bằng khí, nhắm thẳng vào mặt của Diệp Thiên Thương.

Diệp Thiên Thương rống giận vung kiếm chém liền, trong lòng tức giận vô cùng. Hắn nghĩ kĩ đến sức mạnh, không để ý đối với người của Thất Tuyệt Môn, khi hắn nhận ra tuy rằng Mục Nghị xếp hạng sức mạnh thứ nhất của môn phái, nhưng nếu đặt trong phái Tẩy Nguyệt, tuyệt đối là không thể nào vào được top 3. Hơn nữa người này giỏi quần chiến, phụ trợ mà không phải là một mình chiến đấu, bởi vậy bản thân đối phó hắn tất nhiên dễ như trở bàn tay.

Không nghĩ tới biểu hiện của Mục Nghị kinh ngạc như thế, lấy ba đấu một hắn cũng chưa thể nắm chắc, coi như mình đánh lâu thành mệt mỏi, chênh lệch cũng không phải lớn đến tình trạng như thế, trong lòng tức giận không ngừng, Cuồng Phong Kiếm phát huy đến mức tận cùng, mũi tên khí của Mục Nghị bị hắn ném bay, dưới ánh sáng của kiếm, không có chỗ nào không che đậy, Mục Nghị thổi sáo như trước, vẻ mặt chăm chú dường như trong mắt hoàn toàn không coi Diệp Thiên Thương ra gì.

Mắt nhìn ánh sáng của kiếm càng gần người, Lâm Vong bên cạnh đột nhiên lao tới, Ngọc Xích nhướng người hướng về phía trước, chạm vào cùng kiếm hoa của Diệp Thiên Thương, hai người hợp lập tức phân ra, đồng thời bị chấn động lui ra.

Trước ngực Lâm Vong trong nháy mắt hơn mười hai chỗ máu, máu tươi chảy ra ào ạt, Diệp Thiên Thương cổ tay chỉ bị thương, vết thương tuy không nặng, nhưng người lại hoàn toàn vô lực, đòn này vừa mới tung ra sức lực cuối cùng của hắn đã cạn kiệt..

Hai người này cùng nhau ngã xuống, mỗi người đều được người của chính mình mang trở về.

Chỉ có ánh mắt của Mục Nghị vẫn bình tĩnh như cũ, tiếng sáo uyển chuyển, đầu tiên là Ngũ Phúc Trung Thiên, tiếp là Lục Châu Ca Đầu Theo âm luật từng bước sâu sắc hơn, áp lực đến từ Vô Tướng Thiên Âm cũng càng lúc càng lớn, mọi người của phái Tẩy Nguyệt chỉ cảm thấy chính mình gần như khó bước được nửa bước, thân thể dường như chống đỡ với một ngọn núi. Bọn họ vẫn còn chống cự, càng ngày càng miễn cưỡng, cũng càng ngày càng vô lực.

Đúng lúc này, phía xa trên trời lại hiện một cột sáng truyền phát.

- Đây là...
Mọi người cùng nhau nghi ngờ.

- Là Đường Kiếp.
Sáo trúc rời khỏi miệng của Mục Nghị, nhẹ nhàng nói:
- Hắn thua rồi.

Nói xong hắn dùng lực thổi ra một tiếng sáo, phía xa chân trời, trong cột sáng, hình ảnh của Đường Kiếp hiện ra một cách rõ.

Đường Kiếp thua rồi.

Trong lòng của mọi người đều sinh tuyệt vọng.

Hoá ra kiên trì đến đây, đúng là một cuộc chiến viễn vông sao?

Thời khắc đó, trong lòng mọi người đều là một mảng mờ mịt.

Lực lượng tại thời khắc này nhanh chóng bỏ đi, trong lúc đó tất cả mọi người cảm giác như đứng bất động, bất kể là Bành Diệu Long, Diệp Thiên Thương, hay là Vệ Thiên Xung, đám người của Long Đảo, tin hay không tin, kỳ thật bọn họ đều kiên trì, kiên trì đợi cho Đường Kiếp phá trận.

Tuy một câu nói của Mục Nghị, nhưng giống như cây rơm cuối cùng đè sập con lạc đà, hi vọng của mọi người hoàn toàn tan vỡ, cũng làm cho bọn họ mất đi hết sức lực.

Nét mặt của Mục Nghị hời hợt, hắn nói:
- Hắn thua rồi, các ngươi cũng thua. Chư vị, trở về đi, tiếp tục đánh nữa, các người thật sự sẽ chết đấy.

Sắc mặt đám đệ tử của Tẩy Nguyệt chợt tái nhạt.

Một tên đệ tử tiên phong hét một tiếng, phát động truyền ngọc bài.

Tiếp theo là lại một người.

Một người tiếp một người, từng cột sáng đâm rách phía chân trời.

Ngay cả Bành Diệu Long và Diệp Thiên Thương đều đã phát động ngọc bài, bọn họ đều đã kiệt sức, tiếp tục đánh cũng không có khả năng thắng.

Có lẽ còn có một cái ngoại lệ.

Đó là Vệ Thiên Xung

Hắn nhìn mọi người, nhìn cột sáng, lắc đầu liên tục:
- Điều này không thể, Đường Kiếp sẽ thua như thế à? Hắn không thể thua được.

- Thôi đi, từ bỏ đi. Đường Kiếp cũng là người, tại sao hắn không thể thua. Lấy một đối ba, có thể thắng hai là hắn rất giỏi rồi.
Thích Thiếu Danh vỗ vỗ vào bờ vai của Vệ Thiên Xung, đồng thời phát động rời khỏi.

Trong trận chiến, bỗng chốc chỉ còn lại một mình Vệ Thiên Xung.

Đúng lúc này, trận chiến đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang trời, khói lửa lôi phong điện đao từng hoành hành kia hết thảy biến mất, dệt thiên võng vây khóa mọi người nhanh chóng bay mất trong không trung.

- Biến… Biến mất rồi?
Vệ Thiên Xung kinh ngạc hét:
- Chuyện này là như thế nào?

- À, hẳn là Đường Kiếp đã lấy được Đỗ Môn Kì.
Mục Nghị bình tĩnh trả lời. Nhìn vào Vệ Thiên Xung, hắn đột nhiên cười lên, nói:
- Thật có lỗi vừa rồi đã lừa các ngươi... Người thua là Tiêu sư huynh. Nhưng cũng tốt, cuối cùng bọn họ đều lừa đi rồi.

Nghe đến lời này, không chỉ Vệ Thiên Xung, mà các đệ tử còn lại của Thất Tuyệt Môn cũng ngây người.

- Như vậy, việc kế tiếp, các ngươi có thể hoàn thành rồi.
Nói xong Mục Nghị phun ra một ngụm máu tươi, rồi ngồi xuống một cách không còn sức lực.