Khói lửa trong đại trận không ngừng báo động.
Bành Diệu Long tung chưởng liên tiếp không ngừng nghỉ, dù dựa vào cảnh giới Thoát Phàm, cơ thể dũng mãnh, nhưng tung nhiều chưởng lực như vậy cũng thấy mệt thở hồng hộc, thế mà y không ngừng chút nào.
Các cơ quan trong trận thay nhau càn quét, trụ khí dưới đất hóa thành phong đao, chém vào mọi người trên không trung. Thế nên ở trên không có thể bất ngờ bị lôi điện đánh rớt. Còn điểm chết người vẫn là yêu hỏa kia, sóng lửa không ngừng xông ra khắp nơi, vô tình thiêu đốt học sinh Tẩy Nguyệt, trong lửa còn có khói độc, bị hun vào ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Học sinh Tẩy Nguyệt không thể không đoàn kết lại tạo thế phòng ngự, tử thủ Lôi Trì, dưới tình huống này, dù là người quen lấy thịt đè người như Bành Diệu Long cũng phải bỏ qua phong cách hống hách, chuyển sang đánh du kích.
Lúc phong đao đến thì có thể né tránh, không cần liều lĩnh xông lên đánh rớt nó, lúc đối mặt lôi điện có thể chạy thì chạy, không cần làm anh hùng. Đối mặt với khói động, dùng chưởng phong càn quét hiệu quả hơn dùng thân thể chống đỡ. Lúc có một loạt pháp thuật lao tới, còn phải tự hỏi tự hỏi xem dùng pháp thuật này hay pháp thuật kia thích hợp hơn. Một vòng bảo hộ sau vài lần công kích đã vỡ tan, lúc ngăn đợt công kích tới, dư ba có thể đánh tới người, khiến mình đau nhưng không bị tổn thương, đó mới gọi là khống chế tinh vi.
Bành Diệu Long trước giờ không thích cách chiến đấu tính toán này, nhưng hiện giờ lại không thể không tính, mỗi một phép tính có thể tiết kiệm chút pháp lực, cầm cự thời gian, tìm hy vọng lật ngược tình thế.
Nhưng dù vậy, trong trận pháp kia mọi người bắt đầu không chống đỡ tiếp được.
Vệ Thiên Xung và Thích Thiếu Danh chưa vào Thoát Phàm là hai người cạn kiệt linh khí đầu tiên, nhưng lại không thể tiến vào trong hồi phục, tiếp theo là hai gã có thực lực hơi thấp cũng bắt đầu chịu hết nổi.
- Đại sư huynh, cứ như vậy chúng ta không chống đỡ được lâu đâu.
Chu Phụng Đạo hô to.
- Phí lời.
Bành Diệu Long tức giận quát.
- Không được cũng phải được, học sinh Tẩy Nguyệt ta không thể thua dễ như vậy. Linh khí không đủ thì vào trong hồi phục, nơi này để ta chống.
Nói xong song chưởng rung lên, một luồng lực hùng mạnh trào ra, đẩy lửa kéo dài tới mấy thước.
Chiêu thức có phần lãng phí, nhưng Bành Diệu Long biết trong chiến đấu không chỉ có mỗi tính toán mà còn một thức quan trọng hơn, đó chính là sĩ khí!
Lửa độc lui bớt giúp tinh thần mọi người phấn chấn hơn, mà cả ngọn lửa mãnh liệt kia cũng không còn khủng bố như trước.
Nhưng đúng lúc đó, phía xa vang lên tiếng còi báo động, nương theo tiếng còi là một luồng khí sắc bén và thân ảnh xuyên qua nguồn lửa kia.
- Mục Nghị.
Bành Diệu long cười như điên.
- Đồ con rùa ngươi rốt cuộc đã ra khỏi hang, ăn của ta một quyền.
Y đã chờ nửa ngày, giờ có thể thấy Mục Nghị xuất hiện đương nhiên mừng rỡ, đáng tiếc quyền này vung ra, Mục Nghị chỉ giơ nhẹ tay lên không đã đánh bật quyền này của Bành Diệu Long, sau đó thản nhiên nói.
- Bành sư huynh, ta biết các ngươi đang đợi Đường Kiếp, chỉ là hắn không thể nào phá được trận, ngươi xem chúng ta có 9 người mà ở đây chỉ có 6 thì cũng biết chúng ta đã phái 3 người đi đối phó Đường Kiếp. Buông tay đi, tránh tăng thêm người chết.
Bành Diệu Long cười ha ha.
- Mục Nghị ngươi là đồ con rùa, muốn đánh cứ đánh nói nhảm nhiều thế làm gì. Ta đã đồng ý với Đường Kiếp phải kiên trì tới cùng, đâu quản hắn thành công hay không, chưa đến sơn cùng thủy tận quyết không lui.
Nói xong lại vung liên tiếp hai quyền tới.
Mục Nghị dùng hai chỉ hóa giải hai quyền hung mãnh, thở dài.
- Nếu vậy, cũng chỉ có thể đắc tội.
Nói xong y rút sáo trục sau lưng, kê lên miệng thổi.
Tiếng sáo trúc vừa phát ra, đám Bành Diệu Long Diệp Thiên Thương nghiêm túc lên, đồng thanh nói.
- Cẩn thận, đâu là Vô tướng thiên âm.
Thất Tuyệt Môn sở dĩ xưng Thất Tuyệt là có họ có bảy môn bí truyền vô cùng thần kì, mỗi một loại trong đó đều có uy lực không thua tuyệt nghệ của Lục đại phái. Thế chế ước họ chân chính không phải bí pháp hùng mạnh mà do có quá nhiều thứ muốn học khiến tinh thần họ bị phân tán.
Vô tướng thiên âm chính là một trong bảy bí truyền của Thất Tuyệt Môn, âm lọt vào tai, phép thuật nhập tâm, là pháp thuật khó lường khó chống đỡ nhất.
Lúc này Mục Nghị thổi sáo trúc, tiếng sáo trúc vang trong không trung như hoàng oanh xuất cốc, uyển chuyển du dương. Học sinh Tẩy Nguyệt đồng loạt biến sắc, che tai.
Một học sinh Thất Tuyệt Môn cười lạnh.
- Vô tướng thiên âm của Mục sư huynh nếu có thể kháng cự bằng che tai thì còn gọi gì là Vô tướng thần âm.
Theo lời nói này, học sinh Tẩy Nguyệt cũng phát hiện chỗ không đúng.
Chu Phụng Đạo nói đầu tiên.
- Linh khí của ta tiêu hao nhanh hơn.
- Của ta cũng vậy!
- Ta nữa!
Một đám người nhốn nháo.
Trong hoàn cảnh gian nan, mỗi một giọt linh khí cũng quý trọng gấp bội, nhưng dưới tác dụng của vô tướng thiên âm, chẳng hiểu sao linh khí bị hao mòn siêu nhanh.
Mục Nghị bỏ sáo trúc ra, thản nhiên nói.
- Đây là Nhất giang xuân thủy, lấy âm nhập phủ, hạ dương quan khí, chiếm đoạt tinh thần mệt mỏi, mới chỉ là khúc dạo đầu.
Diệp Thiên Thương hừ lạnh.
- Dùng sáo trúc tác động đại trận, muốn tinh thần chúng ta hoảng hốt để tiêu hao khí lực, đây là cách chiến đấu của Thất Tuyệt Môn các ngươi sao?
Mục Nghị cũng không tức giận mà cười nói.
- Người của Thất Tuyệt Môn không đánh như vậy, chỉ là ta dùng sở trường thay đổi tâm pháp với Vô tướng thiên âm, bất lợi đối kháng, thuật lợi quần chiến, thế nên trước khi chiến đấu phải dùng thủ đoạn làm suy yếu đối thủ, kế tiếp là Nhị phân minh nguyệt.
Nói xong Mục Nghị tiếp tục thổi sáo, lại là một khúc nhạc du dương, chỉ là theo tiếng nhạc này tinh thần mọi người trở nên mơ hồ, ngay cả thi triển pháp thuật cũng gian nan.
Như lời Mục Nghị nói, Vô tướng thiên âm sở trường quần chiến, mặc kệ đối phương có bao nhiêu người, thổi một khúc tất cả đều trúng chiêu, hơn nữa khó có thể ngăn cản, dù có che tai cũng bị ảnh hưởng.
Bành Diệu Long Diệp Thiên Thương vừa sợ vừa giận, nếu để Mục Nghị tiếp tục thổi thì không cần đánh nữa cũng bị y đánh tan.
Bành Diệu Long rống lên.
- Mọi người xông lên, diệt tên tiểu tử này.
Nói xong đã dẫn đầu xông tới Mục Nghị
Mục Nghị vẫn chuyên chú thổi sáo, năm tên học sinh Thất Tuyệt Môn đứng bên cũng xuất hiện, Lâm Vong cười lạnh vung ra một chiếc xích ngọc về phía trước.
- Nhất chỉ lượng thiên.
Đám Bành Diệu Long cảm giác khoảng cách giữa mình với Mục Nghị biến xa, có đuổi thế nào cũng không tới cuối.
Cùng lúc đó, bốn người còn lại cũng ra tay, họ cùng thủ ấn, Dẫn hỏa quyết, Đạo điện quyết, Kinh phong quyết, hỏa quang lôi điện đồng lời lao tới đám Bành Diệu Long.
Một khúc nhị phân minh nguyệt đẩy những học sinh Tẩy Nguyệt chỗ khó khăn, tinh thần phân tán không thể chú ý tới việc thi triển pháp thuật, sự khống chế hoàn cảnh cũng chậm dần, sau đó Mục Nghị nói.
- Tam phạm cẩm viên.
Uốn khúc kéo dài, dịu dàng không gì kể xiết, mười hai học sinh Tẩy Nguyệt chỉ thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi, ý chí chiến đấu giảm sút, chẳng còn chút ý niệm chiến đấu nào trong đầu.
Một học sinh kêu lên.
- Quay về đi, không thắng được đâu. Đối phương có sáu người mà không thấy Tiêu Văn, nhất định là đi tìm Đường Kiếp, hắn không thành công được đâu.
- Thối lắm.
Bành Diệu Long rống lên.
- Lão tử tin Đường Kiếp, hắn sẽ không làm chúng t thất vọng. Các ngươi không thấy bên đối phương mới có người rời đi sao. Khẳng định là do Đường Kiếp làm.
- Có lẽ do Đường Kiếp truyền tống đi, một mình hắn không đánh nổi ba người.
Long Đảo hừ một tiếng.
- Thối lắm, thối lắm.
Vệ Thiên Xung mắng.
- Đường Kiếp không bại dễ như vậy đâu.
- Hắn có bản lĩnh thì đưa một người nữa đi đi, tối thiểu phải đưa được hai người mới chứng minh được! Sao bây giờ còn chưa có động tĩnh?
Long Đảo cũng nổi giận.
Đúng lúc này, phía chân trời xuất hiện một đạo quang trụ.
- Đây là…
Trong lòng học sinh Tẩy Nguyệt hưng phấn và nghi hoặc.
Ngược lại Mục Nghị nói:
- Là Lưu Cận. Thật không ngờ bị ba người chặn mà hắn đánh được hai, giờ chỉ còn Tiêu Văn thôi.
- Ha ha ha.
Bành Diệu Long cười.
- Phải vậy mới đúng chứ, đến lượt các ngươi không xong rồi.
- Không có gì không xong cả.
Mục Nghị thản nhiên trả lời.
- Trước cứ đánh bại các ngươi là được…Tứ tiếu giang mai.
Tiếng sáo tiếp tục vang lên.
Tiễn bước Lưu Cận, lúc này Đường Kiếp mới thở dốc một hơi, liên tục chạy về phía Đỗ Môn Kỳ.
Chỉ có điều hắn mới chạy vài bước thì đã bị một bóng người chặn lại, đúng là Tiêu Văn.
Lúc này Tiêu Văn vô cùng tức giận.
Khó trách y tức như vậy, không ngờ tên khốn Đường Kiếp nhân lúc y thi pháp đã lợi dụng bóng đêm và địa hình đánh đuổi Tôn Nghi với Lưu Cận, tương đương đánh mất một nửa sức mạnh của y. Nếu không phải y tỉnh ngộ, chặn đường tới Đỗ Môn Kỳ thì chỉ e đã bị Đường Kiếp qua mặt, lấy mất Đỗ Môn Kỳ không chừng.
Tiêu Văn không phải đồ ngốc, nhưng bị người qua mặt thì cũng chẳng khác thằng ngốc chút nào, chỉ riêng điều này khiến y càng thêm phẫn nộ.
Lúc này trước người y còn lơ lửng một đồ án kỳ lạ, dù là đồ án nhưng lại do linh khí ngưng kết thành, đồ án lấp lánh phía trước, trông có phần sáng rọi.
Đồ lục vô cực?
Đường Kiếp biết đây là vật gì.
Khác với Vô tướng thiên âm, Vô tướng thiên âm có thể biến hóa, khó phòng bị, tu giả khác nhau thì đặc điểm khác nhau. Còn đồ lục Vô cực là cố định, ít biến hóa.
Đồ án trên đồ lục vô cực thật ra là một bản đồ hành khí, mỗi đường nét đều có hàm nghĩa thâm thúy.
Nó tồn tại chỉ có ba ý nghĩa, một là thay thế tự thân hành khí, quy luật nhanh hơn, hai là kéo dài hành khí giúp uy lực lớn hơn, còn có hai mặt kiêm bị.
Ở lôi đài Tiêu Văn chưa sử dụng Đồ lục vô cực nên Đường Kiếp chưa biết Tiêu Văn tuyển chọn đường lối nào. Nhưng hắn biết bất cứ ai hoàn thành Đồ lục vô cực thì tốt nhất nên tránh xa, vì điều đó có nghĩa thực lực người kia đã tăng lên một bậc.
Hắn nhìn Tiêu Văn cười nói.
- Hóa ra là Tiêu sư huynh. Tiêu sư huynh thực lực kinh người còn tìm thế hệ tiểu bối như ta làm gì, vẫn là bỏ qua cho ta đi.
Nói xong liền chợt lóe lao sang bên, tính vượt qua Tiêu Văn.
Tiêu Văn tức giận quát.
- Đừng hòng chạy.
Pháp quyết huy động lúc trước chỉ ra, một tia hồ quang bay vụt qua Đường Kiếp, Đường Kiếp không dám cứng rắn chống đỡ mà chỉ bay qua tránh. Hồ quang đánh vào tảng đá sau lưng hắn bùng lên hào quang, tạo ra trên mặt đất một hố lớn không tưởng.
Đường Kiếp hoảng sợ.
- Hồ Quang trảm.
Hồ Quang trảm đã tiếp vào pháp phạm trù, dù uy lực tương đối nhỏ trong pháp phạm trù nhưng tốc độ nhanh, thêm vào phụ trợ của Đồ lôi vô cực nên tốc độ nhanh tới mức làm Đường Kiếp run lên.
Lúc này hắn đã hiểu, Tiêu Văn luyện Đồ lục vô cực và lựa chọn lối thi pháp nhanh.
Đây cũng là đường lối cường đại nhất, dùng tốc độ nhanh nhất thi triển pháp, công kích mãnh liệt thế nào có thể nghĩ.
Lúc Tiêu Văn đánh ra kích này, hai tay tiếp tục thi triển đánh ra thêm một Hồ Quang Trảm.
- Mẹ kiếp!
Đường Kiếp kinh hãi quát lên, Tiêu Văn này có thể song thi pháp thuật, khó trách y chọn Hồ Quang trảm, pháp thuật này đích thực có thể song hành cùng pháp thuật sử dụng.
Hai đạo hồ quang chém về phía Đường Kiếp, tốc độ cực nhanh, uy lực tuyệt đại, ngay cả Đường Kiếp cũng chỉ có thể toàn lực né khỏi một kích. Còn một Hồ Quang trảm va vào người Đường Kiếp, khiến hắn phát động Ngưng Thủy tráo và Vô tướng kim thân.
Chợt nghe một tiếng nổ vang, Vô tướng kim thân chưa bị phá nhưng Đường Kiếp đã bị đánh bay lên.
- Lần nữa.
Tiêu Văn rống lên, không chờ Đường Kiếp rơi xuống đất đã phát thêm hai lần Hồ Quang trảm.
- Con mẹ nó.
Đường Kiếp mắng một câu, chém ra Đoạn Tràng đào, hai phát bang bang chém vào Hồ Quang Trảm, nhưng sức mạnh khổng lồ không bị trừ khử mà chấn bay Đường Kiếp lên không lần nữa, Đường Kiếp xui xẻo phát hiện giờ mình muốn cũng không rơi được.
Tiêu Văn cười ha ha tiếp tục công kích, từ sau khi mở Đồ lục vô cực thì những pháp thuật khác đều không cần tới, chỉ cần chém Hồ Quang Trảm liên tục thì chẳng khác nào một cây súng liên thanh, không ngừng rầm rầm trút đạn. Đồ lục vô cực trước ngực không ngừng lóe lên ánh sáng, mỗi lần đều đại biểu cho một Hồ Quang Trảm đang thành hình.
Đối mặt với khẩu đại bác điên cuồng hoang dã này, Đường Kiếp chỉ có thể trốn trốn, chắn chắn, chống chống, đỡ đỡ.
Có thể tránh thì tránh, không tránh được thì dùng đao, đao không được thì dùng cơ thể đỡ.
Một ngụn máu tươi phun ra, người bay không ngừng lên không, hoặc là bị đẩy lên cao, hoặc là bị đẩy sang bên, tóm lại là không rơi xuống đất.
Đường Kiếp cũng muốn phản kích. Nhưng Tiêu Văn công kích hoang dã, điên cuồng như vậy lại khiến y không có cơ hội ra tay. Kim tuyến cũng được, đoạt thần sát cũng được, Đường Kiếp đều chẳng có cơ hội dụng, vì Đường Kiếp chỉ cần thả lòng một giây thì sẽ bị loạt Hồ Quang Trảm kia chém thành zombie.
Tiêu Văn dưới sự phẫn nộ đã hoàn toàn không có ý lưu tay, càng không để ý tới cảm nhận môn phái.
- Ha ha ha, Đường Kiếp, ta xem ngươi còn càn rỡ thế nào, đi chết đi!
Tiêu Văn cười lớn, gương mặt vì phẫn nộ mà vặn vẹo, Hồ Quang Trảm càng phát càng điên cuồng, tốc
- Con mẹ nó, ta càn rỡ bao giờ?
Đường Kiếp cảm thấy bất đắc dĩ.