Trên cột chính giữa, Mục Nghị ngồi trên đỉnh núi như lão tăng nhập định, không nói lời nào.
Dưới chân núi phía trước, trong tầng mây lôi điện, đám người Bành Diệu Long đau khổ chống đỡ.
Dưới tác dụng của Phong Hỏa Yên La Trận, khắp trong trận biến thành một vùng đất tử vong, khắp nơi là khói độc, lôi điện, phong hỏa tàn sát bừa bãi. Không có Đường Kiếp chỉ đạo, mảnh đất này chính thức phát uy, mỗi một khí trụ dưới đất dâng lên đều biến thành các loại uy hiếp, không ngừng đánh thẳng vào, tiêu hao lực lượng học sinh Tẩy Nguyệt.
Đương nhiên thiên hạ không có gì là tiêu hao theo một hướng, đại trận tiêu hao lực lượng học sinh Tẩy Nguyệt thì đồng thời lực lượng của nó cũng bị tiêu hao, được người của Thất Tuyệt Môn cung cấp linh khí trợ giúp, giữ gìn pháp trận vận chuyển. Mặc dù như vậy, so với tiêu hao của Tẩy Nguyệt phái thì tiêu hao của Thất Tuyệt Môn vẫn ít hơn nhiều.
Dưới tình huống như vậy, học sinh Tẩy Nguyệt dần không chống đỡ nổi.
Đúng lúc này, phía sau núi đột nhiên có một đạo bạch quang sáng lên.
Bạch quang này không giống bảo quang, vừa thấy cũng biết ánh sáng vận chuyển.
Lâm Vong nói:
- Phía sau núi truyền đến đấy, chắc là Đường Kiếp chiến bại rời đi.
Y cũng chưa nhận ra ba người Tiêu Văn hợp lại cũng chưa phải đối thủ của Đường Kiếp.
Mục Nghị lại thản nhiên nói:
- Không phải Đường Kiếp.
Lời này vừa thốt ra, Thất Tuyệt Môn đồng thời biến sắc.
- Mục sư đệ!
Một học sinh kêu lên.
Mục Nghị ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn ánh sáng biến mất:
- Ta nghe thấy... tiếng kêu của Tôn sư huynh.
Nếu Đường Kiếp nghe được lời này, nhất định sẽ chấn động.
Song phương cách xa nhau như thế, lại có tiếng phong vũ lôi điện nổ vang, Mục Nghị có thể nghe được tiếng kêu của Tôn Nghi thì chỉ có một ý nghĩa: Ngộ đạo.
Thanh chi đạo, thính phong!
Dùng thuật pháp sàng lọc âm thanh mình muốn nghe.
Thanh chi đạo và Động sát chi đạo của Đường Kiếp giống nhau, cũng chứa nhiều phương hướng phát triển, hơn nữa biến hóa càng nhiều, phương hướng càng rộng, có lời nói thật, có tiếng rít gào, âm luật, thính phong gồm những thứ hay biến hóa, trong đó hiệu quả thính phong cũng cùng loại giống Động sát.
Đồng đạo, khi chọn một loại để phát triển cũng không có nghĩa là phương diện khác không thể phát triển, mà là sẽ có tương ứng đề cao.
Mục Nghị lựa chọn âm luật, thính phong chỉ là bổ trợ.
Dù thế, tiếng kêu của Tôn Nghi trong nháy mắt vẫn bị y nghe thấy, do đó đoán được kẻ thua là Tôn Nghi.
- Thật vô dụng!
Lâm Vong tức giận đánh một quyền vào cây, cũng không biết y mắng Tôn Nghi vô dụng hay là cả ba người.
Một học sinh Thất Tuyệt Môn đứng bên nói:
- Lâm sư huynh đừng lo, Tiêu sư huynh và Lưu sư huynh nhất định sẽ đánh bại Đường Kiếp.
Những người khác đang muốn xác nhận, Mục Nghị lại chậm rãi nói:
- Sợ là không làm được.
Cái gì?
Mọi người cùng nhìn về phía Mục Nghị, Mục Nghị vẫn điềm tĩnh nói:
- Quân tiên phong cường thịnh thời không thể áp chế nhuệ khí của địch, tiên cơ đã mất, cơ hội không còn. Trận chiến này, tỷ lệ Tiêu Lưu thất bại rất lớn.
Lâm Vong vẫn chưa phục :
- Có thể chỉ là do Tiêu sư huynh nhất thời sơ suất, bất kể thế nào, bọn họ đều đang trong phạm vi của Phong Hỏa Yên La Trận, có lợi thế địa hình, lại lấy hai đánh một, vẫn chiếm phần thắng lớn. Ta không tin Đường Kiếp còn có thể thắng.
- Vấn đề chính là họ đang ở trong Phong Hỏa Yên La Trận.
Mục Nghị trả lời:
- Ngươi vẫn chưa nhìn ra sao? Sự hiểu biết của Đường Kiếp với trận pháp này đang tăng nhanh chóng, trình độ lợi dụng của hắn chỉ e sẽ cao hơn đám Tiêu sư huynh.
Cứ cho như chưa nhìn thấy Đường Kiếp đánh bại Tôn Nghi nhưng Mục Nghị vẫn đoán được thủ đoạn của Đường Kiếp, chính là lấy sự lý giải trận đạo mạnh hơn Thất Tuyệt Môn, phát huy hoàn cảnh xung quanh.
Nghe Mục Nghị nói, mọi người hoàn toàn hết hy vọng, Lâm Vong biến sắc nói:
- Ta đi hỗ trợ.
- Không được!
Mục Nghị dứt khoát cự tuyệt, nói chuyện một cách mau lẹ:
- Ngươi không thể đi, ngươi đã là một trong thập kiệt. Tuy giờ ngươi không sợ Thái Ất Thanh Huyền Bôi bị đoạt, nhưng đừng quên mục đích của chúng ta là Tiêu Dao cung. Phải đạt được trái tim của tiểu cung chủ, ngươi không thể thua! Nếu không thập kiệt của ngươi không có chút ý nghĩa nào.
Lâm Vong lập tức bối rối.
Mục Nghị nói không sai, lúc này Lâm Vong không nên có bất kỳ biểu hiện tiêu cực nào, bọn họ không biết bên ngoài có người nhìn bọn họ, nhưng bọn họ biết thứ chờ họ khi rời khỏi đấy, ít ra chiến tích cũng sẽ được trưng bày trước bàn của Tiêu Dao cung. Có lẽ Tiêu Dao sẽ không biết là ai bày mưu nghĩ kế, nhưng ít ra sẽ biết ai thua ai thắng.
Dưới tình huống như vậy, Lâm Vong không thể thất bại!
Đương nhiên dù Mục Nghị không thất bại thì hy vọng được tiểu cung chủ lựa chọn cũng không lớn. Y dáng vẻ bình thường, một hình tượng thiếu niên nhà nông thật thà chất phác, gần như ai nhìn thấy y cũng theo bản năng mà xem nhẹ.
Nếu không phải lúc này có quá nhiều người tới phúc địa xem chiến, có lẽ qua nhiều năm nữa, Mục Nghị cũng chẳng lọt vào mắt mọi người.
Trong đám học sinh Thất Tuyệt Môn, hình tượng của Mục Nghị còn xa mới bằng Tiêu Văn Lâm Vong, vì nguyên nhân này nên một kiện bảo vật để cho Lâm Vong. Dù họ không được như Đường Kiếp là trai đẹp nhất thì cũng phải biết bảo vệ đẹp trai nhất của mình.
Hít sâu một hơi, Lâm Vong nói:
- Vậy cho sư đệ khác đi thì sao?
Mục Nghị vẫn lắc đầu:
- Ba người không thể giải quyết, thêm một người cũng không có nghĩa, mà chuyện kế tiếp cũng cần nhân lực.
- Vậy làm sao bây giờ?
Tất cả mọi người nóng nảy.
Nếu để Đường Kiếp xông tới Đỗ Môn Kỳ, rút kỳ, phá trận, cứu người, lửa có thể cháy tới tận nhà Thất Tuyệt Môn.
Ánh mắt của Mục Nghị vẫn thản nhiên, nhìn khói súng ngập tràn khắp nơi, từ từ nói:
- Thắng bại sau núi khó liệu, nhưng ta tin lấy thực lực của Tiêu sư huynh, cho dù thua cũng không thua quá nhanh. Muốn thắng được lần này, mấu chốt không ở hậu sơn, mà là ở trong này... Cho nên Đường Kiếp muốn công thì cứ cho hắn công. Chúng ta chỉ cần bắt được Tẩy Nguyệt phái trước khi Đường Kiếp bắt được Đỗ Môn Kỳ là được, không phải sao?
Nói xong Mục Nghị đứng lên:
- Thông tri Tiêu sư huynh kéo dài trận đấu. Những người khác đình chỉ trợ giúp đại trận, giao do đại trận tự động công kích. Mọi người sử dụng dược vật hồi linh, sau nửa chén trà nữa phát động công kích, tốc chiến tốc thắng. Lấy sinh lực hồi phục hoàn toàn, lợi dụng địa hình đấu với quân mỏi mệt, nếu trận chiến này không thể thắng, về sau cũng không cần gặp người khác.
———————————
Thu hồi kiếm, Đường Kiếp nhìn quanh.
Không tệ, là một kiện pháp bảo.
Không kịp xem thêm, quyền phong vồ tới, mang theo tiếng gió gào lạnh thấu xương.
Đường Kiếp nghiêng đầu, quyền phong hung mãnh xuất hiện, xa xa Lưu Cận sải bước đi tới, hai đấm vung tới Đường Kiếp. Dù y không thể vọt nhanh tới bên Đường Kiếp, nhưng lúc luồng sáng trắng do Tôn Nghi "Thăng thiên" vẫn giúp y nhân ra vị trí của Đường Kiếp, sau đó phát động công kích, lấy quyền phong kích động sương khói, dọn sạch tầm nhìn. Việc này cực kỳ tiêu hao thể lực, bất lợi đánh lâu, tuy nhiên Lưu Cận vẫn làm, bởi vì y tin Tiêu Văn sẽ lập tức qua trợ giúp chính mình. Hoàn thành Đồ lục vô cực, thực lực của Tiêu Văn sẽ tăng tới mức khủng bố.
Phải nói, trong thời gian ngắn có thể ý thức được mọi chuyện, ý thức của Lưu Cận vẫn tương đối tỉnh táo.
Đáng tiếc khi đối diện với Đường Kiếp, cách làm của y lại không có ý nghĩa.
Khỏi đen nồng trong mắt Đường Kiếp không có tác dụng, ánh mắt xuyên qua hắc ám, gần như thấy rõ mỗi động tác của Lưu Cận, thế cho nên hắn chẳng sợ hãi nâng tay, Đường Kiếp biết hướng công của y nên dễ dàng tránh né, công kích của Lưu Cận không có tính uy hiếp với hắn. Ngược lại còn bị hắn vài lần tùy ý đánh trả Lưu Cận, cho dù là Lưu Cận tránh được cũng sẽ phát động một vài cơ quan cơ quan trong trận.
Đúng như lời Mục Nghị, lợi dụng Yên La đại trận, Đường Kiếp không bị bủa vây, trái lại còn lợi dụng trận pháp đối phó bọn họ.
Liên tiếp có những đạo điện quang đánh vào Lưu Cận khiến y đau tới gào thét.
Kỳ thật y có phòng ngự pháp bảo gắn vào, vốn không cần kêu lớn như vậy, chỉ là thanh âm này dùng để nhắc nhở Tiêu Văn đến giúp mình nên liều mạng kêu cứu. Chỉ có điều mặc y hô thế nào, Tiêu Văn vẫn không xuất hiện.
Lưu Cận lập tức thấy không đúng, đã qua nhiều thời gian như vậy, đừng nói một cái Đồ lục vô cực, đến hai ba cái cũng phải xong r chứ, sao vẫn chưa thấy Tiêu Văn đâu?
Đường Kiếp như nhận ra suy nghĩ của y, cười nói:
- Ngươi nghĩ ta và ngươi vừa dẫn động pháp trận liền chỉ là vì quấy rầy ngươi sao?
Lưu Cận chấn động, Đường Kiếp đã lại nói:
- Tuy ta không rõ bố trí trong Yên La Trận, nhưng thiên hạ trận đạo thông nhau, trận lý tương dung. Chỉ cần hiểu rõ bộ phận này, thường thường có thể đẩy dời đi, còn có thể đóng cửa ngăn biến hóa, cũng có thể ngăn cách Tiêu Văn.
- Ngươi không thể hiểu rõ trận đạo nhanh như vậy!
Lưu Cận hô thất thanh.
Đường Kiếp tùy ý nói:
- Kim thiềm vọng nguyệt thế, cửu khúc thất chuyển cục, ta nói không sai chứ?
Lưu Cận nghe mà biến sắc:
- Làm sao có thể? Sao ngươi có thể nhìn thấu hư thật nhanh như vậy? Không, cho dù ngươi có thể ngăn cách Tiêu Văn, y cũng sẽ tìm trở về đây!
Đường Kiếp lắc đầu:
- Cái này không quan trọng, quan trọng là ... bây giờ ngươi đang ở đâu.
Lưu Cận nghe mà ngẩn người, cúi đầu nhìn lại.
Nương theo ánh sáng mỏng manh, y thấy mình đang đứng trên một khối đá xanh.
Khối đá xanh này biểu tượng cho điều gì, Lưu Cận đương nhiên rất rõ, nó đại biểu cho chỗ tập trung sát khi hung ác nhất trong Phong Hỏa Yên La Trận, có khả năng lấy mạng người, theo dấu hiệu mà phân chia, học sinh Thất Tuyệt Môn cố ý dùng khối đá màu xanh để đó làm dấu hiệu.
Không ngờ Đường Kiếp không đạp lên mà còn dẫn y chạy tới đây, vào lúc nói chuyện với Đường Kiếp, khối đá đã bừng sáng, vô số Thanh Diệp bay vụt qua Lưu Cận. Dưới trận pháp vận hành, Thanh Diệp đã biến thành lợi khí kinh khủng, một khi trúng mục tiêu, có thể bắn Lưu Cận thành cái sàng.
Lúc nguy cấp, Lưu Cận cũng thể hiện ra thủ đoạn của mình, ngay lúc thấy khối đá xanh, y đột nhiên xé áo bào trên người, hiện ra một kiện giáp trụ màu xám.
Giáp trụ không giống với Thiên Thần Giáp, không hút chút bụi bẩn nào, nhưng ngay lúc hiện ra, từng luồng sáng màu vàng trên giáp trụ bốc lên, từng tảng lớn bùn đất lập tức bao trùm toàn thân hắn, hình thành một khôi giáp cứng rắn như vòng bảo hộ, ở mặt ngoài hiện ra một tầng hoàng khí, tiếp theo Lưu Cận lại thả ra một Phi sa tráo bay lên, liên tiếp ba tầng vòng quanh mình bảo hộ cực kỳ chặt chẽ.
Những Thanh Diệp đó đầu tiên là đánh vào Phi Sa tráo, một kích đánh nát vòng bảo hộ, tiếp theo đánh vào lớp màu vàng khiến linh triều xung động, cuối cùng mới dừng lại ngoài giáp trụ đất, dư lực đã suy yếu, chỉ văng ra từng tảng lớn bùn đất, nhưng cũng chẳng làm gì được Lưu Cận.
Ngay lúc Lưu Cận đỡ phiên công kích khủng bố này, Đường Kiếp đã xông lên.
Đây là lần đầu hắn chủ động công kích Lưu Cận, ánh đao trong màn đêm kéo ra một bóng lửa thật dài.
Lưu Cận biết không tốt, Thanh Diệp đã khiến mọi phòng ngự của y mất hết, đối diện với công kích của Đường Kiếp y tránh không kịp, tuy nhiên tiểu tử này tham ngộ thêm Tiên Duyên Hội nên cũng chẳng phải người thường, mắt thấy không tránh thoát liền đứng trên đất bằng hét lớn một tiếng, tiếng rống như sấm chấn động khiến Đường Kiếp khẽ run, một đao bổ ra yếu đi hai phần khí thế, đồng thời Lưu Cận đã nhắm ngay một quyền đánh ra.
Trong lúc vội vã, quyền phong không vượt qua được đao phong, nhưng một quyền này cũng khiến thế đao nhẹ đi mấy phần, ánh đao đánh xuống chợt dừng bên giáp trụ, chợt nghe một tiếng sát sát, vòng đá bảo hộ trên người Lưu Cận lập tức bị phá nát, nhưng bản thân không có nửa điểm thương tổn.
Một đao của Đường Kiếp cứ như vậy bị y hóa giải.
Đường Kiếp lại tiếp tục xông tới, tay trái vung quyền đánh vào mặt Lưu Cận. Lưu Cận hơi ngửa đầu tránh thoát quyền này, đồng thời vỗ túi Giới Tử bên người, một tấm hỏa phù bay ra, chính là đập vào người Đường Kiếp.
Ánh sáng trên người Đường Kiếp chợt lóe, Ngưng Thủy tráo và Vô Tướng Kim Thân đã ngăn trở phù chú công kích, ngược lại nhân cơ hội cho Lưu Cận một khuỷu tay.
Lưu Cận chỉ thoáng lung lay, sau đó lại mọi sự như thường, chỉ thấy giáp trụ trên người y lại xuất hiện một tầng đất thật dày, chắn thay y một quyền của Đường Kiếp.
Thủ đoạn phòng ngự của kẻ này đủ mạnh.
Trúng một quyền cứng rắn này, trạng thái bất lợi của Lưu Cận cũng hoàn toàn giải thoát.
Đường Kiếp khổ tâm tính kế lại bị Lưu Cận dễ dàng hóa giải, ngay cả Đường Kiếp cũng không thể không thừa nhận, thực lực của người này thật không kém, bất kể tốc độ thi pháp hay ứng biến đều rất mạnh, hơn nữa còn có phòng ngự vượt xa bạn học, có thể chịu được Vô Tướng Kim Thân của bản thể Đường Kiếp và Cực Chiến Chân Cương của Bành Diệu Long cùng đánh tới.
Lúc này hắn mới nhớ ra, Lưu Cận trong Thất Tuyệt Môn chỉ dưới ba người Tiêu Lâm, xếp hạng thứ tư, phòng ngự của y không kém hai người trên, chỉ là công kích và tốc độ hơi kém...
Trong nháy mắt, hai người đã giao thủ mấy chiêu.
Đường Kiếp sốt ruột muốn sớm chấm dứt chiến đấu, bởi vậy từng chiêu đoạt công, đánh bừa, Lưu Cận cũng toàn lực tử thủ, tạo thành giằng co kết quả.
Không những thế, Lưu Cận thậm chí dần dần nắm giữ tiết tấu công kích của Đường Kiếp. Hắn phát hiện Đường Kiếp công kích xa không được mãnh liệt như trong truyền thuyết, bởi vậy lẩn tránh rất nhiều, không ngờ cũng dám thừa cơ trả lại một kích. Bởi vì người này phòng ngự rất mạnh, càng không ngừng hấp thụ cát đất hóa giải công kích, phòng ngự không chỉ có có cường độ mà còn có độ dày, mà độ dày đúng là khắc tinh của kim sa.
Đường Kiếp từng thử dùng kim tuyến phá địch, nhưng chỉ mới đâm vào đã bị kim sa cản lại, hoàn toàn không làm đối thủ bị thương, Lưu Cận thậm chí không biết có như vậy một loại công kích hùng mạnh như vậy đã dùng với mình. Mà người kia phòng ngự không ngừng, cũng khiến Đường Kiếp không có cơ hội sử dụng Đoạt thần sát.
Hai đại sát thủ phát huy liên tục, kết quả là Đường Kiếp có phần không chống đỡ nổi.
Đừng thấy hắn đã vào Thoát Phàm Cảnh, kỳ thật luận thực lực, hắn vẫn kém hơn bản thể Đường Kiếp.
Bản thể Đường Kiếp, tuy rằng tu vi chưa đủ, nhưng thân thể Ngọc Thạch dưới trình tự luyện thể đã tương đương với Thoát Phàm Cảnh, mà trong cận chiến chẳng sợ đánh cùng Thoát Phàm, chỉ cần không phải công kích từ xa thì đều nắm chắc phần lớn.
Hiện tại tuy Đường Kiếp nhập Thoát Phàm, cấp bậc nâng cao nhưng chiến lực lại giảm xuống, hơn nữa sau khi nhập Thoát Phàm hắn cũng không tu hành pháp thuật tương ứng, căn bản là chưa thích ứng với phương thức chiến đấu của Thoát Phàm, bản chất vẫn đang dùng phương pháp chiến đấu của học sinh Linh Đài.
So sánh ra, Lưu Cận thích ứng nhiều hơn hắn, thời khắc quay trái quay phải này, từ ban đầu chật vật đã có dấu hiệu đổi khách thành chủ.
Lưu Cận hừ nói:
- Còn tưởng ngươi có bản lĩnh thông thiên gì hoá ra cũng thường thôi, gì mà thể chất mạnh mẽ, rõ ràng chỉ hơn thường nhân một chút, không ngờ cũng dám xưng là cao thủ Luyện Thể, so với Vương Đại sư huynh phái ta, ngươi kém xa! Nếu không phải do rào cản tuổi tác, nhất định sẽ cho ngươi biết thế nào là cường giả luyện thể chân chính!
Nói xong tay bổ ra, một đạo hoàng khí linh hoạt, sắc bén chém tới Đường Kiếp.
Lần này đánh vào Vô Tướng Kim Thân, dù chưa làm Đường Kiếp bị thương thì cũng khiến hắn chấn động lui một bước.
Đây cũng là lần đầu từ lúc bắt đầu chiến đấu, Đường Kiếp lui về phía sau.
Nhìn thấy cảnh này, Lưu Cận càng thêm đắc ý, cười ha hả nói :
- Ngươi quả nhiên không được, coi quyền!
Tay trái lại một quyền oanh xuống.
Trọng quyền thoạt nhìn đơn giản, nhưng trái một quyền phải một quyền, toàn bộ không gian như bị quyền phong bao phủ, mơ hồ có cảm giác áp lực lớn. Đây cũng là đặc điểm Hậu thổ quyền của Lưu Cận, theo tích lũy mà dần phát uy. Cũng bởi vậy, Lưu Cận mới không sử dụng vũ khí, bởi vì nó sẽ làm ảnh hưởng và phá hỏng đặc điểm tích lũy của Hậu Thổ quyền.
Y vốn là người am hiểu phòng ngự, bền chiến, bởi vậy pháp thuật công kích cũng là trong trường kỳ chiến đấu càng đánh càng mạnh. Rất nhiều người thực lực mạnh hơn y cũng do ngay từ đầu không chèn ép được y, kết quả dần dần suy yếu.
Về phần Đường Kiếp, hắn chỉ là một kẻ ngu ngốc thôi.
Thời khắc này Lưu Cận dùng hai đấm như chùy, ầm ầm đập xuống, chỉ thấy khắp nơi đều là ảnh quyền của hắn, giọng Lưu Cận oang như chuông đồng:
- Đường Kiếp, Hậu Thổ quyền của ta càng về sau, uy lực càng lớn. Thừa dịp giờ còn có thể chống đỡ, lập tức mở ngọc bài quay về, nể tình hai phái không có thù, ta không thể giết ngươi, nếu không cũng đừng trách ta không khách khí!
Đường Kiếp trầm giọng trả lời:
- Vừa lúc ta cũng muốn nói như vậy, Lưu Cận sư huynh, ta đã nhìn thấu chỗ ngươi thiếu hụt, thừa dịp bây giờ lập tức mở ngọc bài rời đi, ta không động thủ, nếu không cũng đừng trách ta không khách khí.
- Cái gì?
Lưu Cận ngây cả người, lập tức bật cười ha hả:
- Đường Kiếp, ngươi cho ta là người ngu sao? Còn muốn lừa ta. Mở cho ta!
Thiết quyền oanh ra một luồng sóng khí.
- Ta thừa nhận hoàng thổ chiến giáp của ngươi là kiện bảo bối tốt, phối hợp với Kim Sa tráo có thể hình thành ba tầng phòng ngự liên hoàn, khó có thể phá hủy, nhưng cũng không phải không có chỗ thiếu hụt, mà chỗ thiếu hụt kỳ thật chính là vị trí trước người ngươi, ta nói không sai chứ?
Lưu Cận biến sắc:
- Làm sao có thể... Làm sao ngươi biết...
Nói đến đây đột nhiên câm miệng, Lưu Cận cười ha ha:
- Đường Kiếp ngươi quả nhiên giảo hoạt, vẫn chưa từ bỏ ý định. Trong các bộ phận, trước ngực, sau lưng, tay chân thì phần ngực, bụng quan trọng nhất, ngươi xem thấy ta bảo vệ vùng ngực, bụng chặt chẽ nên cố ý nói như vậy, muốn lừa ta là chỗ thiếu hụt, quả nhiên là tà tâm bất tử!
Lưu Cận cực hiểu rõ tình huống của mình, nói phòng ngự của y có nhược điểm thì chính xác là có, nhưng thiên hạ có pháp thuật nào không có nhược điểm đâu, vấn đề là nào có khinh địch như vậy để bị phát hiện? Cho dù là cùng một loại pháp thuật, tu giả tu luyện bất đồng thì vị trí cũng khác nhau, hiệu quả không đồng dạng. Dù phòng ngự của Lưu Cận có nhược điểm nhưng chưa tới nỗi trí mạng, cho dù chạy ra cho Đường Kiếp đánh, cũng chưa chắc hắn phá giải được.
Đối mặt với cảnh này, Đường Kiếp cũng không kìm được thở dài:
- Nói dối quen rồi, ngẫu nhiên nói thật lại chẳng ai tin. Nếu như thế...
Tay phải quét đao chắn quyền của Lưu Cận, Đường Kiếp lao thẳng tới.
Lưu Cận không thèm để ý vung quyền, cùng lắm thì lại cứng đối cứng.
Đã thấy Đường Kiếp liều mạng đấm một quyền, nhào vào trong lồng ngực y, ngón trỏ trái chỉ ra, một đoạn đầu ngón tay lộ ra ánh sáng bạch ngọc.
Liệt Ngọc Chỉ!
Vị trí trước ngực Lưu Cận rõ ràng là thạch quan.
Chỉ này vừa ra, Lưu Cận kinh hãi tới hồn phi phách tán.
Thạch quan đúng chỗ yếu nhất trong hệ thống phòng ngự của y, Đường Kiếp thật sự đã nhìn ra!
Hắn làm thế nào?
Lưu Cận không thể giải thích vì sao.
Hắn không biết sau khi Thoát Phàm, Đường Kiếp lĩnh ngộ trí tuệ, nâng cao Động sát. Thấy rõ chi đạo cũng như hiểu rõ nhược điểm trong đó, mà đây cũng là hướng chủ công của Đường Kiếp.
Đây là lần đầu Đường Kiếp dùng Động sát tìm nhược điểm đối thủ, bởi do là lần đầu, hắn cũng chưa thành thuộc. Nhưng Lưu Cận lại cho hắn thời gian, cho hắn cơ hội.
Lưu Cận trong lúc kéo dài trận đấu đã vô ý cho Đường Kiếp cơ hội, giúp hắn cẩn thận quan sát, phân tích, cuối cùng cũng tìm ra điểm yếu của Lưu Cận.
Lúc này, thiết quyền của Lưu Cận đập mạnh vào ngực Đường Kiếp, đánh mạnh tới thổ huyết, còn Liệt Ngọc Chỉ của Đường Kiếp cũng đâm vào thạch quan của Hậu thổ giáp.
Chỉ phong lợi hại làm nứt ra tầng nham thạch, xuyên thấu giáp trụ, xuyên thủng cả người Lưu Cận.
Một dòng máu bay ra, cơ thể Lưu Cận bay lên cao.